Kiếm Đạo Độc Tôn Chương 358: Rèn luyện ý chí. (tt)


Chín mươi lần này cũng đủ cho con đường sau này của Diệp Trần vô cùng rộng rãi rồi, tiên thiên chiếm ưu thế tuyệt đối, quan trọng hơn là nhiều ý chí như vậy mà vẫn chưa vượt quá cực hạn chịu tải của linh hồn.

- Ý chỉ cường đại khiến cho tâm thần của ta thông thấu rất nhiều, trường kiếm mông lung trên hồn hải cũng hấp thu ý chí thoải mái hơn, đáng tiếc, Kiếm Ý vẫn chư viên mãn, hiệu suất hấp thú của trường kiềm mông lung vẫn rất thấp, phải ráng tích luỹ đầy đủ rồi sau đó đêm Kiếm Ý một lần đẩy thẳng tới cảnh giới Kiếm Ý viên mãn mới được.

Cảnh giới là không thể bỏ qua, cảnh giới không đến thì làm chuyện gì đều là làm nhiều công ích, cảnh giới đến mới là làm chơi ăn thật. Đây chính là chênh lệch về cảnh giới!

- À, kinh mạch cũng đã tu bổ tốt được một bộ phận rồi!

ĐỘt nhiên, Diệp Trần cảm nhận được chân nguyên trong hạch tâm đan điền đã khôi phục được một tia sức sống, thiên địa nguyên khí đã có thể vận chuyển theo một lộ tuyến kinh mạch nhỏ.

- Có chân nguyên là được rồi, không có chân nguyên, tốc độ khôi phục thương thế quá chậm!

Thời gian cứ trôi qua từng ngày, thương thế của Diệp Trần cũng đang từng chút một khôi phục, không thể không nói, công hiệu của THiên Ma Hoa quá cường đại, chỉ cần có chân nguyên là có thể hấp thu được dược lực, nhục thể của Diệp Trần cũng đã khôi phục gần như hoàn hảo. Đáng tiếc là muốn khôi phục kinh mạch thì khó khăn hơn rất nhiều.

Hiện tại thất thể của Diệp Trần đã khôi phục được bảy tám phần nhưng kinh mahcj chỉ khôi phục được chưa tới bốn phần khiến chân nguyên của hắn rất thưa thớt.

Nhét vào miệng một viên Thất Tinh Đan khôi phục chân nguyên, Diệp Trần tiếp tục ngồi xuống.

"Ầm! Ầm!"

Không biết qua bao lâu, một đám bọt nước đột nhiên bắn lên mặt Diệp Trần.

Mở hai mắt ả, Diệp Trần liền thấy mấy cái khe nứt và thạch động đã bị nước nhồi vào, từng đợt sóng đánh tới trùng kích lên mặt nham thạch.

- Hòn đảo nhỏ này sắp bị bao phủ rồi!

Khẽ nhíu chân mày lại, Diệp Trần cười khổ một tiếng, hiện tại phải cố gắng tìm một địa điểm chữa thương thích hợp, hắn cũng không muốn cả ngày bị ngâm mình trong nước.

Vươn người đứng lên, Diệp Trần đi ra khỏi cái khe nứt đang ngồi, nhảy lên trên mặt đá cao hơn.

Phóng mắt nhìn quanh, bốn phía đều là sương mù mênh mông, tầm mắt cực thấp, thị lực vận chuyển tới cực hạn cũng chỉ có thể nhìn thấy được cảnh vật trong phạm vi mười thước.

"Ầm! Ầm!"

Một con sóng cao mấy chục mét ập tới, tách sương mù ra làm hai.

Diệp Trần không lùi không tránh, một quyền đánh tan con sóng đối với người thường là ác mộng này. Tuy chiến lực của hắn đã hạ thấp rất nhiều, chỉ tương đương với một cường giả mới bước vào Tinh Cực Cảnh nhưng uy hiếp của dạng bão táp thiên nhiên thế này đối với hắn gần như bằng không.

Linh hồn lực tản ra, Diệp Trần căn cứ vào trực giác chọn một lộ tuyến lướt đi.

Vì tiết kiệm chân nguyên, Diệp Trần không hề bay lên mà dùng chân nguyên dồn xuống hai chân, sau đó đạp nước mà đi.

Một đạo nhân ảnh xuyên thẳn qua biển sương mù, lúc ẩn lúc hiện.

- Dẫn lực và trọng lực quá hỗn loạn, không thể nào phán đoán được phương hướng chính xác!

Dẫn lực trong Mê Vụ Cấm Khu thập phần hỗn loạn, lúc lớn lúc nhỏ, lúc thì vặn vẹo lúc thì từ trên xuống lúc thì đẩy từ dưới lên, lúc thì bốn phương tám hướng liên tục thay đổi, chỉ cần hơi lạc bước một chút là đã đi lệch hơn mấy trăm dặm, nếu như Diệp Trần đoán không sai thì sự đáng sợ của Mê Vụ Cấm Khu chính là do dẫn lực ở chỗ này khiến cho người ta chỉ có thể đi vòng vèo trong dây, vĩnh viễn khó mà đi ra ngoài được.

Đứng trên mặt nước, Diệp Trần từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một cái đồng hồ cát, mực cát hiện tại đang chỉ vào con số bảy.

- Đã hai cái bảy ngày trôi qua rồi, không biết ta đang ở chỗ nào trong Mê Vụ Cấm Khu này đây?

Thời gian càng lâu, Diệp Trần càng cảm thấy sự đáng sợ của đám sương mù trong Mê Vụ Cấm Khu, vừa tiến vào trong đó thì cảm giác về phương hướng hoàn toàn mât đi, dần dà ý chí sẽ sa sút, tâm tình bực bội.

"Rầm! Rầm!"

Trong cảm ứng linh hồn lực của Diệp Trần, ở khoảng hai mươi dặm bên trái có tiếng phá nước truyền tới.

- Hữm? Có vật thể di chuyển trên nước? Cũng phải lớn cỡ một cái thuyền!

Nhướng mày lên, Diệp Trần liền đạp nước nhanh chóng hướng tới hướng kia.

Rát nhanh Diệp Trần đã thấy được vật kia.

Sương mù ở khu vực này so với những địa phương khác mỏng hơn rất nhiều, ánh mắt có thể nhìn trong phạm vi hơn trăm mét, mà trong tầm mắt của Diệp Trần lúc này có một chiếc thuyển cỡ trung dài mấy chục thước rộng mấy thước đang đỗ lại, không ít người đang nhảy xuống nước rồi nhảy lên thuyền, trong tay bắt được mấy đầu tiểu yêu thú dưới nước.

- Ha ha, phiến thuỷ vực này yêu thú quả nhiên phong phú, lại có cả một đầu tứ cấp yêu thú!

Trên lan can thuyền, có một lão giả ngậm một cái tẩu thuốc cười lớn nói.

- Gia gia, hay là chúng ta ở chỗ này kiếm thêm một ít đi, đợi khi thu thâp được một lượng lớn nội đan yêu thú rồi trở về.

Đứng bên cạnh lão giả là một tiểu nữ tử trẻ tuổi, nữ tử tướng mạo không tính là tuyệt mỹ nhưng vẫn rất xinh xắn đáng yêu, dáng người cân xứng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Lão giả lắc đầu nói:

- Không được, thời gian quá lâu thì rất khó có thể trở về, dẫn lực nơi này thời thời khắc khắc đều thay đổi, vượt quá thời gian nhất định thì cảm ứng cầu cũng sẽ mất đi tác dụng!

Nữ tử có chút giận dữ nói:

- Nói là vậy, nhưng mỗi làn ra vào thành đều phải cần một viên nội đan của tam cấp yêu thú, số còn lại còn không đủ chúng ta dùng.!

Nữ tử phiền muộn ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên nhìn đến một thân ảnh ở cách đó khoảng trăm mét:

- Gia gia, chỗ kia có người!

- Có người?

Lão giả nhìn theo ánh mắt của nữ tử.

Diệp Trần thấy hai người lão giả chú ý tới mình thì cũng không trốn tránh mà trực tiếp đi tới, đứng xa xa chắp tay nói:

- Hai vị, tại hạ mới vào Mê Vụ Cấm Khu, đối với nơi này còn chưa biết gì, không biết có thể đáp nhờ thuyền của hai bị mang ta tới một địa phương có thể nghỉ ngơi hay không?

Mê Vụ Cấm Khu quá mức quỷ dị, nếu không có người dẫn đi, Diệp Trần căn bản không thể tìm thấy được nơi đặt chân.

Nữ tử thấy Diệp Trần tuổi còn rất trẻ, khí tức trên người thuần khiết, không giống người cùng hung cực ác nên thấp giọng nói với lão giả:

- Gia gia, hay là mang hắn theo đi, thuận tiện để hắn giao chút lộ phí, những người vừa mới vào Mê Vụ Cấm Khu đa số đều rất giàu có!

Lão giả khẽ gật đầu, nói với Diệp Trần:

- Lên thuyền cũng được, nhưng phải giao ra ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch làm thuyền phí, thế nào?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-dao-doc-ton/chuong-358/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận