Kiếm Động Cửu Thiên
Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
Chương 225: Chiến Với Linh Hải Cảnh
Ads
Năm người che mặt cường giảSơn Hà Cảnh rời hang động, chạy ra chiến với con lừa đen và Hàn Diệc Dao.
Chu Hằng cũng không có ngăn cản, tinh khí thần của hắn đã lên tới cực hạn, người ẩn ở chỗ sâu trong hang động còn không có hiện ra chân thân kia chính là tồn tại Linh Hải Cảnh! Đây là đối thủ cường đại nhất từ trước đến nay mới gặp phải, hắn không dám có bất kỳ chút khinh thường nào!
Võ đạo càng là hướng lên trên, chênh lệch giữa mỗi một đại cảnh giới lại càng lớn. Giống như chênh lệch giữa Ích Địa Cảnh và Sơ Phân Cảnh trong đó lực lượng chênh lệch chỉgấp mười lần; nhưng lực lượng chênh lệch giữa Khai Thiên Cảnh và Ích Địa Cảnh lại là đối lập cao tới gấp 100 lần.
Sơn Hà Cảnh có thểnghiền ép Khai Thiên Cảnh gấp bao nhiêu lần?
Ít nhất 200 lần!
Mặc dù không gian đan điền của Chu Hằng cực lớn, có thểthu nhỏ lại chênh lệch trong đó, nhưng chênh lệch giữa Linh Hải Cảnh và Khai Thiên Cảnh là bao nhiêu chứ?
Cho dù là cường giảLinh Hải Cảnh bình thường nhất, ở trình tự linh lực ít nhất cũng cao hơn 1000 lần so với Chu Hằng! Cho dù man lực của Chu Hằng đạt tới Sơn Hà Cảnh thì sao chứ, căn bản không thểbù lại chênh lệch quá lớn này!
Chu Hằng duy nhất có thểdựa vào chính là khí lực của hắn, bằng không hắn đã sớm dùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ chạy ra, thu Hàn Diệc Dao và con lừa đen vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, rồi chạy càng xa càng tốt!
Với món nợ của Mao gia thì nhất định phải tính, nhưng tuyệt đối không thểc
ậy huyết tính đưa tặng cảtính mạng của mình cho người!
Hàn Diệc Dao cùng con lừa đen tuy rằng hai chọi năm, nhưng năm cường giảSơn Hà Cảnh của Mao gia kia cũng không phải mạnh ngoại hạng, một người một con lừa cho dù không địch lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không bịthua bịbắt.
Hắn so chiêu một chút với cường giảLinh Hải Cảnh, đểnhìn lại xem cường giảcảnh giới này đến tột cùng có đáng sợ dường nào!
- Tiểu bối! Ngươi là con cháu của gia tộc hay tông môn nào?
Theo một giọng nói bình thản vang lên, một lão nhân áo đỏ từ trong huyệt động đi ra, cũng không có che mặt như những người kia. Gương mặt lão hơi võ vàng, dáng người cũng không cao lớn lắm, nhưng trên thân lão có một khí thế chấn nhiếp thiên địa, áp đảo vạn v
ật, khiến người ta không nhịn được muốn cúi đầu quỳ phục trước mặt hắn.
Đây là uy áp của Linh Hải Cảnh ư!
Trong giọng nói của lão mang theo uy nghiêm cuồn cuộn như tiếng sấm, không đểcho cự tuyệt. Dường như người đang hôn mê bất tỉnh nghe được cũng sẽ l
ập tức giựt mình tỉnh lại.
Chu Hằng lại cười ha hảmột tràng, tinh thần của hắn vô cùng cứng cỏi, đây chính là trải qua vô số đau khổ rèn luyện được, lão nhân áo đỏ muốn dựa vào khí thế “không chiến mà khuất phục người”, hiển nhiên là chủ ý sai lầm rồi!
- Lão già! Tuy rằng từ trước đến giờta luôn kính lão tôn hiền, nhưng ngược lại có một số người già mà không kính, v
ậy chỉcó thểcoi là lão lưu manh, lão vô lại thì trực tiếp khinh thường!
Hắn thu lại vẻ tươi cười, ung dung khoan thai nói.
Ngụ ý, chính là xem lão nhân áo đỏ này chính là thuộc loại lão lưu manh, lão vô lại.
Ở Chu Hằng xem ra, những người Mao gia đó thiếu chút nữa giết chết Chu Định Hải, đây là mối cừu h
ận không thểhóa giải! Nếu đối phương đã không xem tánh mạng của võ giảthực lực yếu ớt ra gì, v
ậy hắn cần gì phải xem trọng người trên dưới Mao gia làm gì chứ?
- Tiểu tử miệng lưỡi th
ật điêu ngoa!
Lão nhân áo đỏ trên mặt lộ vẻ gi
ận dữ, lông mày nhướn lên, định ra tay.
- Ch
ậm đã!
truyện copy từ tunghoanh.comChu Hằng đột nhiên hét lớn.
- Tiểu bối! Ngươi muốn cầu xin tha thứrồi ư?
Lão nhân áo đỏ cười lạnh, tên tiểu tử điêu ngoa này thực đáng ghét, nếu như hắn cầu xin tha thứ, như v
ậy trước cứcho hắn một chút hy vọng, sau đó sẽ ra tay đánh chết tươi không chút lưu tình!
Chu Hằng cười ha hảmột tràng, nói:
- Mao gia các ngươi móc lấy trái tim người nhiều như v
ậy đến tột cùng muốn làm gì?
- Hừ! Bản thân khó bảo toàn, còn quản nhiều chuyện như v
ậy làm chi!
Lão nhân áo đỏ hừ lạnh, nói.
- Dù sao ta cũng khó thoát khỏi cái chết, không bằng đểta làm quỷ hiểu biết một chút!
Chu Hằng cười nói, trên nét mặt không nhìn ra có chút gì sợ hãi.
Lão nhân áo đỏ lấy làm kỳ quái trong lòng, rõ ràng tiểu tử này chỉlà Khai Thiên Cảnh, tuy rằng man lực cường đại cũng chỉlà Sơn Hà Cảnh, dựa vào cái gì hắn trấn định như thế? Đến tột cùng tiểu tử này c
ậy vào cái gì?
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉlà một tiểu tử Khai Thiên Cảnh thì dù có cổ quái mấy đi nữa cũng có hạn. Trừ phi tiểu tử này có thểcó được pháp khí tuyệt thế, bằng không ngay cảcó cấm khí của cao thủ Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh đều vô dụng!
Bởi vì cấm khí cực hạn chỉlà Linh Hải Cảnh, vượt lên trên Kết Thai Cảnh chính là pháp khí tuyệt thế!
Cho dù trên thân Chu Hằng có cấm khí Linh Hải Cảnh thì thế nào chứ, là cấm khí còn có hạn chế số lần sử dụng, lão chịu khó ra tay nhiều thêm vài lần là được rồi.
Bắt giữtiểu tử này!
Thân thểsức sống tràn đầy như thế, dùng đểlàm thuốc th
ậm chí có thểsánh với võ giảLinh Hải Cảnh!
Lão nhân áo đỏ thầm quyết định trong lòng. L
ập tức không thèm nghĩtới Chu Hằng có h
ậu trường gì hay không, lão vỗ ra bàn tay phải, linh lực diễn hóa thành một bàn tay màu đen to lớn hơn trượng, chụp tới Chu Hằng.
Linh lực của lão cao hơn so với Chu Hằng hai trình tự, cho dù là hình thành bàn tay to linh lực cự ly xa cũng vượt hơn xa lực lượng cực hạn của Chu Hằng.
Một trảo này thế tới cực kỳ nhanh chóng!
Chu Hằng nhích động thân mình, v
ận dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức t
ận cùng, bay tới phản kích lão nhân áo đỏ. Linh lực của hắn còn xa không bằng đối phương, bất lu
ận là hoa sen tám màu, hay Cửu U Băng Thiên Quyết ở trước mặt đối phương đều không có chút tác dụng.
Nếu muốn tạo thành thương tổn hoặc đảkích cho lão nhân áo đỏ, chỉcó trước đánh gần người, với man lực của hắn phối hợp với huyết mạch tử hỏa biến dịtrực tiếp công kích!
- Th
ật can đảm!
Lão nhân áo đỏ hừ lạnh một tiếng, co tay bên phải một cái, bàn tay to linh lực cũng l
ập tức chuyển hướng truy kích về phía Chu Hằng; còn tay trái lão cũng thu
ận thế vỗ một cái, tạo thành bàn tay to linh lực thứhai, một trước một sau cùng đánh về phía Chu Hằng.
Hai bàn tay to linh lực tràn ng
ập toàn bộ hang động, không chỗ nào có thểtrốn, không chỗ nào né tránh được!
V
ậy cứng rắn chịu một kích!
Chu Hằng quát lên một tiếng, thế đi tới tăng mạnh, giống như một cái dùi phóng vọt tới giữa bàn tay to linh lực kia.
- Tự chui đầu vô lưới!
Lão nhân áo đỏ nắm lại năm ngón tay, dụng ý của lão cũng không phải muốn giết chết Chu Hằng, ít nhất không phải hiện tại, chờtrước móc lấy trái tim còn sống của hắn, rồi mới mặc cho hắn phun ra một hơi cuối cùng.
Bàn tay to linh lực co lại, chụp bắt lấy Chu Hằng!
- Chẳng qua cũng thế thôi!
Lão nhân áo đỏ lộ ra vẻ cười cao ngạo. Vốn lão tưởng rằng Chu Hằng không sợ hãi như v
ậy là có bí pháp gì, không nghĩtới hắn không chịu được một kích như thế:
- Hả?
Đột nhiên lão biến sắc, trong ánh mắt toát ra vẻ khó tin.
“Ầm!”
Bàn tay to linh lực chấn động nhẹ một cái, ở trong màu đen đúng là lóe lên ngọn lửa màu tím, rồi thiêu đốt ở lưng bàn tay to kia tan chảy ra một cái lổ thủng lớn hình người!
Chu Hằng đạp bước đi ra, trên người hắn tản ra ngọn lửa hừng hực, quầng lửa màu tím giống như những con yêu thú hung ác đang điên cuồng rống gi
ận.
Quái v
ật a!
Lão nhân áo đỏ thiếu chút nữa nhào lộn một cái ngã sấp xuống: tiểu tử này cũng quá yêu nghiệt mà!
Tuy rằng tinh thuần dùng linh lực công kích tầm xa, chỉcó thểphát huy ra một phần mười uy lực của võ giả, th
ậm chí nhỏ hơn. Nhưng lão chính là cao hơn hai đại cảnh giới so với Chu Hằng, đó là lực nghiền ép tuyệt đối, cho dù uy lực chỉcó một phần ngàn, một phần vạn cũng không phải Chu Hằng có thểđối kháng!
Tuy rằng lực lượng của tiểu tử này còn xa không bằng lão, nhưng uy lực của ngọn lửa đó quảth
ật đáng sợ!
Đáng sợ đến mức có thểso sánh với địa hỏa ở phía ngoài!
Địa hỏa là tồn tại cấp b
ậc gì? Chỉcó cường giảtuyệt thế trong cơ thểkết thành Thần chích mới có thểđạp bước đi vào, những người khác, bao gồm cường giảLinh Hải Cảnh như lão này, đi vào đó chỉcó một con đường chết, sẽ l
ập tức bịđốt tan chảy!
Đương nhiên, ngọn lửa của Chu Hằng còn xa không có cường đại như v
ậy, nhưng về chất thì lại giống nhau! Cũng giống như lão hổ dù còn nhỏ đi nữa cũng là vua bách thú, chỉlà phải cần một thời gian đểtrưởng thành mà thôi.
Chu Hằng chính là có tiềm lực như v
ậy!
Hơn nữa hắn cũng không phải cọp con đơn giản như v
ậy, ít nhất đã là cấp b
ậc ác lang, có được răng nanh móng vuốt sắc bén, tuyệt đối không thểxem thường!
Vừa nghĩtới chỉlà tiểu bối Khai Thiên Cảnh không ngờcó được năng lực xúc phạm tới cường giảLinh Hải Cảnh, lão nhân áo đỏ liền có cảm giác như nhân sinh quan đã bịphá vỡ.
Nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy!
Hơn nữa... tử hỏa này, dường như trước kia chưa từng nghe nói có gia tộc nào có được huyết mạch lực như v
ậy!
Chu Hằng nhắm mắt hít vào một hơi, sau đó mở ra hai mắt, thần quang kinh người xẹt qua như tia chớp!
- Lưu ngươi không được rồi!
Lão nhân áo đỏ phục hồi tinh thần lại, lại chụp tiếp một chưởng về hướng Chu Hằng. Dù thế nào đi nữa, tiểu tử này chỉcó trình tự linh lực Khai Thiên Cảnh, man lực của Sơn Hà Cảnh, tuy rằng tử hỏa có chút quái dị, nhưng nhiều lắm cũng chỉlà làm lão đau đầu một chút mà thôi, không đến mức quá kiêng kỵ.
“Vù!”
Chu Hằng cất bước đi nhanh, Tấn Vân Lưu Quang Bộ không thểphát huy ra toàn bộ uy lực ở trong không gian thu hẹp nơi này, hắn cũng chỉcó tiến lên nghênh đón, với thế không thểchắn công phá hết thảy.
Lão nhân áo đỏ nếu như muốn đánh lui Chu Hằng, v
ậy vô cùng đơn giản, bất lu
ận lực lượng của lão như thế nào cũng không biết nghiền ép Chu Hằng gấp bao nhiêu lần, nhưng nếu lão muốn bắt giữChu Hằng, móc lấy trái tim còn đ
ập của hắn, thì chuyện này cũng làm hạn chế hành động của lão.
Lão v
ẫn như cũ dùng linh lực hóa thành bàn tay to. Tuy rằng Chu Hằng biểu hiện ra tư chất bất phàm, nhưng còn chưa đủ tư cách đểlão nhìn bằng ánh mắt coi trọng.
Đường đường là cường giảLinh Hải Cảnh thu th
ập một tiểu bối Khai Thiên Cảnh lại còn phải dùng bàn tay thịt ư? Như v
ậy cho dù là chính lão tự nghĩđều trên mặt không ánh sáng!
Công kích linh lực v
ậy là đủ rồi, hao tổn đều có thểhao chết tên tiểu tử này!
- Còn nữa!
Chu Hằng cười ha hảmột tràng, mang theo ngọn lửa đầy người lại “chui đầu vô lưới”, nghênh đón bàn tay to linh lực của đối phương.
“Ầm!”
Bàn tay linh lực chụp bắt được Chu Hằng, nhưng rất nhanh thì bịđốt tan chảy ra một cái lỗ lớn, Chu Hằng ngang nhiên đứng đó, toàn thân vờn quanh ngọn lửa, ở trên đỉnh đầu hắn còn toát ra dường như sắp hình thành hình thái nào đó.
- Tiểu tử! Lão phu là Linh Hải Cảnh, trong cơ thểhình thành biển linh lực, lực lượng kéo dài không dứt, ngươi giằng co với lão phu, đây là tự tìm đường chết!
Với tâm tính tu vi của lão nhân áo đỏ kỳ th
ật sớm đã không nảy sinh vui gi
ận, nhưng chỉlà lão không quen nhìn Chu Hằng, không thểkhông đảkích tâm lý khó chịu một chút.
Ghen tị!
Đúng v
ậy, chính là ghen tị!
Chu Hằng quá trẻ tuổi, khí huyết tràn đầy như thế mà khẳng định không vượt qua 50 tuổi!
50 tuổi đấy! Thời điểm lão 50 tuổi là tu vi gì? Vừa mới đột phá Ích Địa Cảnh, vì thế còn nh
ận được đủ cách thừa nh
ận của tông môn, đội một mỹ danh là thiên tài! Nhưng cùng so sánh với yêu nghiệt trước mặt này, danh hiệu thiên tài đó quảthực là trào phúng lớn lao!
Tuy nhiên không có vấn đề gì, trong lịch sử có khi là thiên tài chợt lóe sáng rồi biến mất, thiên tài chưa kịp trưởng thành đã rất nhanh bịmai một trong dòng sông lịch sử, bịngười quên lãng!
Trong ánh mắt lão nhân áo đỏ lóe ra hung quang, nếu như có thểmóc lấy trái tim của một võ giảkhông bịthương chút nào, hiệu quảđương nhiên là tốt nhất, nhưng tiểu tử này th
ật đáng gi
ận, v
ậy cứtrước đánh cho hắn bịthương nặng, sau đó hãy móc lấy trái tim là được!
Hai tay lão bấm ra một cái pháp ấn, đẩy mạnh về phía Chu Hằng, hóa thành một con cự lang màu đen như mực, rít gào bay tới.
Lão ph
ẫn nộ th
ật rồi!
Đây là võ kỹ của lão nhân áo đỏ, võ kỹ “Cô Lang Khiếu” là Thiên cấp hạphẩm, có thểtăng lên chiến lực của lão nhiều hơn một tiểu cảnh giới!
Hắc lang rít gào, ph
ẫn nộ chộp về phía Chu Hằng...