Kiếm Nghịch Thương Khung Chương 390: Tranh giành Phá Vân. (1)

Bảo khí Huyền cấp thượng phẩm là trọng bảo, nếu không có thứ nào bảo vệ thì đó đúng là quái dị, Huyền Thiên thầm trách mình chủ quang.

Nhưng nếu muốn đạt được chuôi Huyền cấp thượng phẩm bảo kiếm này, đối mặt kiếm trận là chuyện không thể làm khác, trước mắt chỉ có thể phá vỡ kiếm trận mà thôi.

Nghĩ như vậy thì thân thể Tiểu Hổ như ảo ảnh, liền đánh về ba đạo kiếm quang, móng vuốt sắc bén bay tứ tung, ba đạo kiếm quang bị móng vuốt của nó đánh tan, biến mất không thấy gì nữa.

Có Tiểu Hổ tương đương với cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu ở bên cạnh, Huyền Thiên phá vỡ kiếm tâận này tự tin hơn nhiều, nhưng mà có tiếng xé gió truyền tới làm hắn nhảy dựng lên.

Liên tục chín tiếng xé gió, chín đạo kiếm quang, hình thành một kiếm trận bao phủ Huyền Thiên cùng Tiểu Hổ vào trong.

Huyền Thiên trong phòng có bí kíp Trận Đạo cũng gặp phải chín đạo kiếm quang công kích, nhưng mà không có kết thành trận pháp, trừ lực công kích của kiếm quang thì không có thứ nào khác, mà kiếm trận thì sử dụng thiên địa đại thế, uy lực của kiếm quang tăng gấp đôi.

Tiểu Hổ bên trong "Mộng Huyễn Thần Cung" là đôi tay của Huyền Thiên, Huyền Thiên sợ nó có sơ xuất gì đó, kiếm quang trong người lóe lên, "Linh Kiếm Địa Cấp" lập tức phá không mà ra, thiên địa đại thế như thái sơn áp đỉnh đều bị "Linh Kiếm Địa Cấp" bổ ra, áp lực giảm nhiều.

Tinh thần ý niệm của Huyền Thiên thay đổi, "Linh Kiếm Địa Cấp" cách hắn bên ngoài một mét, hào quang nhanh như chớp, kiếm quang bổ tới đều bị "Linh Kiếm Địa Cấp" trảm thành phấn vụn, kiếm quang bổ về phía Tiểu Hổ cũng bị nó đánh tan.

Chín đạo kiếm quang hình thành công kích là cực hạn của kiếm trận, liên tục công kích chín lần thì khôi phục bình tĩnh.

Huyền Thiên thầm nghĩ trong "Linh Quang Bảo Điện" nguy hiểm quả nhiên không nhỏ, cho dù là bí kíp Trận Đạo hay là trận pháp, trước mặt kiêm trận mặc dù là cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu cũng khó còn sống.

Nhưng mà Huyền Thiên cũng biết, tiến vào "Linh Quang Bảo Điện" thì cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, chí ít có hai phần ba đều có thực lực xông qua kiếm trận và trận pháp, trong bọn họ không thiếu thiên tài yêu nghiệt, có thể vượt cấp khiêu chiến, tu vi nửa bước chân nguyên nói không chừng có thể đánh chết cường giả Địa giai cảnh nhất trọng, thực lực thập phần cường đại.

Nhất là Ngạo Vô Song, Ngạo Huyên Huyên, Phong Thiểu Quân, ba người được xưng là ba đại thiên tài của Ngạo Châu, muốn nói bọn họ có tu vi nửa bước chân nguyên đánh chết cường giả Địa giai cảnh nhất trọng, Huyền Thiên sẽ tin tưởng, trừ ba địa thiên tài ra, còn có Hoành Phượng Vân cùng Cổ Đồng thực lực mạnh mẽ, mười tám tuổi, mười chín tuổi cũng đã bước vào nửa bước chân nguyên.

Có một loại lệ cũ, võ giả tu vi giống nhau, tuổi càng trẻ thực lực càng mạnh, cho nên thực lực càng mạnh, trong hậu bối tinh anh thì tu luyện càng nhanh, mà những người này đều có khả năng vượt cấp khiêu chiến.

Huyền Thiên nhìn thấy võ giả vượt cấp giết địch, trên cơ bản toàn bộ đều là đệ tử thiên tài trẻ tuổi.

Cho nên đối với đám thiên tài trước hai mươi bước vào nửa bước chân nguyên và cách đột phá Địa giai cảnh không xa, Huyền Thiên tuy không coi trọng, nhưng cũng không có nửa phần khinh thị, biết rõ bọn họ tu vi sau này vô cùng khủng bố a.

Qua mười hô hấp không có kiếm quang bổ tới, Huyền Thiên mới đi thẳng về phía trước, đi tới bên cạnh đài cao, bàn tay duỗi ra, liền cầm lấy Huyền cấp thượng phẩm bảo kiếm vào tay.

Đến tận đây Huyền Thiên mới buông lỏng một hơi, cuối cùng cùng đến tay, "Trọng Nhạc Kiếm" cho vào vỏ, Huyền Thiên cẩn thận đánh giá Huyền cấp thượng phẩm bảo kiếm trong tay.

Chuôi kiếm, vỏ kiếm đều có điêu khắc hoa văn, thập phần cổ xưa, so với bảo kiếm hiện giờ hơi có khác biệt.

Kiếm ở trong vỏ đã có hào quang bắn ra bốn phía, dường như vỏ kiếm cũng không ngăn được phong mang của nó hiện ra, chưa từng nhìn thấy thân kiếm thì Huyền Thiên đã nhận ra kiếm này là Huyền cấp thượng phẩm bảo khí cực hạn, là Huyền cấp thượng phẩm bảo đỉnh cấp nhất.

Anh hùng yêu mỹ nhân, kiếm khách yêu bảo kiếm.

Tâm thần Huyền Thiên vừa chạm vào thì kiếm đang ngân lên, Huyền Thiên rút kiếm trong tay ra một đoạn, ước hai mươi phân, một đạo hào quang như trăng sáng phá tan màn đêm.

Mà chỗ chuôi kiếm này có khắc hai chữ: Phá Vân!

Phá Vân! Huyền Thiên nhìn thấy tên của kiếm.

Nhưng mà vừa định cho kiếm vào vỏ, hào quang của Phá Vân vẫn sáng tỏ, dùng hai chữ "Phá Vân" để hình dung kiếm này không sai chút nào.

Huyền Thiên cười to một tiếng:

- Ha ha ha... Phá Vân! Phá Vân Kiếm! Quả nhiên không phải kiếm thường, mặc dù người khác dùng ba thanh Huyền cấp thượng phẩm bảo kiếm để đổi, ta cũng không đổi, ha ha ha...

- Hù hù!

Huyền Thiên cười to thì Tiểu Hổ ở bên cạnh kêu hai tiếng.

Huyền Thiên lập tức từ trong vui sướng cảnh giác lại, Phá Vân Kiếm lập tức vào bao, ánh mắt nhìn theo hướng của Tiểu Hổ đang nhìn.

Chỉ thấy cuối thông đạo bên phải, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành đang đứng, ánh mắt nhìn qua mình, không, nói cho đúng là nhìn qua "Phá Vân Kiếm".

Hoành Phượng Vân, cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, thiên chi kiêu nữ của Tiêu Diêu Kiếm Tông, cũng là một kiếm khách.

Dùng ánh mắt của kiếm khách mà nói, Hoành Phượng Vân cũng yêu mến "Phá Vân Kiếm", mặc dù trong tay của nàng cũng có bảo kiếm Huyền cấp thượng phẩm, nhưng từ xa nhìn thấy "Phá Vân Kiếm" thì biết rõ "Phá Vân Kiếm" còn sắc bén hơn kiếm trong tay của nàng, càng chắc chắn phẩm chất và chất lượng hơn xa.

"Phá Vân Kiếm" giống như vương giả trong bảo khí Huyền cấp thượng phẩm, trừ bảo khí cao cấp hơn, không còn bảo kiếm nào hơn nó.

Ánh mắt Huyền Thiên bình tĩnh, nhưng trong lòng đang đề cao cảnh giác lên cao nhất, Hoành Phượng Vân đúng là ngoài ba đại thiên tài của Ngạo Châu, cũng là cao thủ nhất lưu, mặc dù là Huyền Thiên đột phá Tiên Thiên cảnh bát trọng cũng không có nắm chắc chiến thắng nàng.

Như quả thật Hoành Phượng Vân vượt cấp giết địch, có thể đánh bại cao thủ Địa giai cảnh nhất trọng, vậy thì Huyền Thiên chỉ có bước vào Tiên Thiên cảnh cửu trọng mới có thể tranh phong.

Nhìn qua Hoành Phượng Vân, trong lòng Huyền Thiên càng tăng thêm vài phần cảnh giác, đệ đệ của nàng Hoành Tiệm Vân bỏ mạng trong tay Huyền Thiên, tuy nàng không biết, nhưng Huyền Thiên đã gặp nàng, trong nội tâm luôn nhớ tới Hoành Tiệm Vân, cho nên theo bản năng xem nàng là đối thủ.

Dưới mắt lúc này trừ Huyền Thiên, Hoành Phượng Vân ra không còn người nào khác, Huyền Thiên nhìn qua Hoành Phượng Vân liền biết rõ đối phương đã vừa ý Phá Vân Kiếm trong tay của hắn, Huyền Thiên không biết vì lý do vì đối phương chưa ra tay với hắn.

Trừ phi Hoành Phượng Vân cũng giống như Ngạo Huyên Huyên với hắn, sẽ không cố ý khinh người.

Hoặc là đối phương thấy diện mạo của hắn tuấn tú, sẽ tha hắn một lần?

Hoành Phượng Vân đi lên gần Huyền Thiên vài bước, ánh mắt thanh tịnh, thoạt nhìn không phải nữ nhân động tâm vì nam nhân, nàng vừa đi vừa nói:

- Đem kiếm trong tay đưa cho ta, thả ngươi một con đường sống.

- Kiếm hữu, ngươi có nghe nói qua câu chuyện tranh giành chưa?

Huyền Thiên nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của nàng, đồng thời đem "Phá Vân Kiếm" cột vào sau lưng, nếu muốn chiến đấu thì trực tiếp dùng kiếm xông lên là được.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-nghich-thuong-khung/chuong-364/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận