Tấm thân dưới người tôi khẽ run lên 1 cái, hỏi: “anh vừa nói gì?”.
“Mạt Mạt… anh yêu em… Mạt Mạt… chỉ yêu em thôi…” Cái tên đó, thốt lên từ sâu thẳm tâm hồn tôi, tôi không thể nào ngăn cản được…
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời rạng rỡ chiếu vào. Ánh mặt trời mùa xuân giống như bàn tay dịu dàng của mẹ hiền, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của đứa con yêu thương. Làn gió sớm mai thổi vào khiến tấm rèm màu xanh da trời khẽ đung dưa như những bông lúa mạch đang vờn mình theo gió trên cánh đồng bao la.
Tôi đưa mắt nhìn không gian xa lạ đó, gọn gàng sạch sẽ, tấm chăn màu phấn hồng tôi đang đắp toát lên một mùi thơm hấp dẫn của thiếu nữ. Uyển Nghi không mặc gì trên người. nằm cuộn tròn quay lưng về phía tôi. Những chuyện xảy ra hôm qua thật mơ hồ, cố gắng nhớ lại 1 chút, tôi lại cảm thấy đầu mình đau buốt. Nhưng cảnh ân ái mặn nồng mới xảy ra đó, tôi còn nhớ như in. Tôi đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Uyển Nghi đang óng mượt lên dưới ánh nắng, tấm lưng cô ấy nõn nà - mềm mại như 1 chú thỏ con mới chào đời. Mùa xuân đã đến rồi, tôi nhìn tấm lưng trần trắng nõn của Uyên Nghi, tình xuân lại dào dạt đến cùng với mùa xuân. Vậy là, tôi lại đưa tay ra vuốt ve tấm lưng cô ấy. Bàn tay tôi vừa
chạm vào làn da mềm mại đó, cô ấy liền tỉnh dậy, quay mặt lại, chớp chớp đôi mắt trong sáng tươi mới như hoa sen nhìn tôi. Tôi giật thót mình bởi khuôn mặt xinh đẹp đó, chỉ vào cô ấy và nói: “Em… em… tại sao lại là em…?”. Cô ấy chính là Mạt Mạt! Trước mặt Mạt Mạt, tôi như 1 cậu thiếu niên đang xấu hổ, không biết phải làm thế nào trước cái nhìn sắc sảo của cô ấy. Dù rằng tôi và cô ấy đã có không ít lần đụng chạm da thịt với nhau. “Nhìn thấy ma à?” Mạt Mạt nhì tôi, như đang cười mà không phải cười. Một ma nữ xin đẹp như vậy, cứ cho tôi nhìn cả ngày tôi cũng vẫn thấy thích. Nhưng, sao Mạt Mạt lại nằm bên cạnh tôi? Vậy người con gái tối qua làm tình với tôi cũng chính là… Đôi mắt không tự chủ được của tôi dừng lại ở bộ ngực của cô ấy. “Làm gì vậy?” Mạt Mạt chun mũi lại, kéo cao chăn, che đi đôi bầu vú trắng tới nhức mắt đó. Sau đó, khuôn mặt trắng ngần của cô ấy lại đỏ ửng lên. “Sao em ở đây!” tôi hỏi. “Đây là nhà của em!” Cô ấy làm ra vẻ vô tội, trong vẻ thuần khiết ấy lại có chút gì đó âu yếm. Hóa ra đây là nhà của Mạt Mạt! Quả nhiên là phong thái của chủ nhà, đầy vô tư và hào phóng. “Vậy… tại sao anh lại ở đây?” “Tối qua anh uống say quá, gọi đt cho em bảo đến đón anh về” Hóa ra, đêm qua tôi đã uống quá nhiều, tôi vốn dĩ định gọi điện cho Uyển Nghi, trong lúc mơ màng đã bấm gọi số đt mà tôi đã thuộc lòng trong tâm trí bấy lâu nay. Nhưng cũng chỉ mới tối qua thôi, tôi và Mạt Mạt đã xảy ra tranh cãi, cuối cùng tôi còn nhẫn tâm hất tay cô ấy ra, bảo cô ấy cút đi… Tôi lúng túng khẽ ho khan 1 tiếng. Mạt Mạt không nói gì, đứng lên rót cho tôi 1 cốc nước rồi nói, “Uống đi!”. Tôi kinh ngạc nhìn cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân của cô ấy, đi đến chỗ để bình nước, rót một cốc nước, nước được rót vào cốc thủy tinh phát ra những âm thanh giòn giã, thêm vào đó là cơ thể hoàn mỹ của Mạt Mạt, còn đôi mắt trong veo không gợn chút bụi trần của cô ấy… cô ấy quả thực không phải là một người con gái phàm tục. Nhưng nghĩ tới việc tôi và cô ấy không phải quá thân quen, cũng không phải là 1 cặp đôi đang yêu nhau mà cô ấy lại có thể ngang nhiên trần truồng không cần che đậy trước mặt tôi như vậy, cơn thịnh nộ trong người tôi lại nổi lên, tôi cất giọng lạnh như băng hỏi cô ấy: “tiểu thư Ngải, trước mặt mỗi người đàn ông, em đều trần truồngkhông 1 chút xấu hổ như vậy sao!” Mạt Mạt khẽ sững lại , nói: “Không phải”. “Vậy tại sao trước mặt anh, em lại tùy tiện như vậy!” “Vì anh là Công Tri Hi” cô ấy trả lời một cách dứt khoát. “…” Tôi tròn mắt, cứng lưỡi lại, cố gắng thầm phân tích câu nói vừa rồi của cô ấy một lượt – “Vi anh là Công Trị Hi” Cô ấy có ý gì vậy, vì tôi khác người hay sao? Vì vị trí của tôi rất đặc biệt trong mắt cô ấy hay sao? Khi còn chưa kịp phân tích kỹ càng hàm ý trong câu nói của cô ấy, khi còn chưa kịp nghĩ xem đó là lời nói thật hay lời nói dối, tâm hồn tôi đã lâng lâng bay bổng chín tầng mây rồi. Mạt Mạt không buồn để tâm đến sắc mặt thay đổi của tôi, cô ấy thản nhiên mặc quần áo vào, khi tôi kịp phản ứng lại thì cô ấy đã ăn mặc chỉnh tề rồi, quay sang nói với tôi: “anh cứ nằm yên đó, em ra ngoài mua chút thức ăn. Anh thích ăn gì?” “Thịt bò kho…” Tôi ngây người ra nhìn cô ấy và nói. Mạt Mạt mỉm cười nhing tôi, có một chút âu yếm, nhưng cũng có một chút châm chọc: “Thật chẳng có chút đòi hỏi gì cả!” Nói rồi cô ấy liền mở cửa bước ra ngoài Tiếng đóng cửa sập lại không to cũng không nhỏ nhưng cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy mọi chuyện vừa qua thật xa rời thực tế. không hiểu sao tối hôm qua tôi lại gọi điện cho Mạt Mạt, tưởng tôi còn đang giằng xé mỗi lần nghe thấy giọng cô ấy, vậy mà hôm nay, tôi lại nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho của Mạt Mạt, lại ngoan ngoãn chờ cô ấy hỏi xem muốn ăn món gì… trông cô ấy như một cô dâu mới ngoan hiền vậy. Đây không phải là giấc mơ, vậy đây là cái gì! Tôi đưa mắt quan sát xung quanh, một căn phòng khoảng 15 mết vuông, gọn gàng, sáng sủa. Ánh nawsngs xuyên qua tấm rèm cửa màu xanh, chiếu vào trong phòng tạo nên những đốm sáng màu xanh nhạt như những con sóng nhỏ. Trong phòng đầy ắp hương vị mê hoặc của Mạt Mạt cùng mùi hương của hoa nguyệt quế. Phía góc cuối của căn phòng chắc là nhà tắm và nhà vệ sinh. Ban nãy, tôi đã nhìn thấy Mạt Mạt rửa mặt chải đầu ở trong đó. Nếu nhìn qua căn phòng nhỏ xinh, không vương 1 hạt bụi như thế này, chủ nhân của nó chắc chắn cũng trong sáng sạch sẽ như vậy. nhưng, tôi là người đàn ông thứ bao nhiêu bước chân vào đây… Nghĩ đến đó, đầu óc
tôi lại điên lên. Tôi không có cách nào nắm giữ người con gái này. Cô ấy như một con bướm xinh đẹp, khiêu khích mời gọi, nhưng khi bạn đang nín thở chuẩn bị bát nó, nó lại tinh nghịch vỗ cánh bay đi.
Chỉ một lát sau mạt mạt đã về đến nhà, mở cửa bước vào, trên tay là hai túi xách nhỏ. Tôi tự cảm thấy xấu hổ - tôi vẫn đang trần truồng nằm trên giường! thấy tôi vẫn chưa chịu ra khỏi giường, Mạt Mạt nhăn mũi lại mắng tôi là đồ lười nhác. Ánh sáng làm nền từ phía sau lưng cô ấy, mỗi khi cười, đôi má lúm đồng tiền lại thoắt ẩn thoắt hhieenj khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu mến.
Mạt Mạt quẳng cho tôi 1 bộ quần áo của nam giới: “Mặc vào đi”
Tôi nhăn mặt lại nghĩ thầm sao cô ấy lại có quần áo của đàn ông trong nhà! Tâm trạng ngổn ngang, tôi nói: “Anh không mặc cái này! Quần áo của anh đâu?”
Ban nãy, tâm trạng tôi còn đang phơi phới dưới ánh mặt trời, giờ đây bị bộ quần áo cô ấy quẳng cho khiến tâm trạng ấy rớt xuống tận nơi thâm sơn cùng cốc, không một chút ánh sáng. Ở bên Mạt Mạt, tôi luôn thấy những bí mật không bao giờ biết hết được, nhưng người bình thường lại không quen sống trong sự hưng phấn kích thích liên tục như vậy.
“Cho vào máy giặt rồi, tối qua anh nôn ra khắp người! Bẩn lắm!” bàn tay nhỏ xinh của cô ấy ve vẩy trước mũi, điệu bộ tinh nghịch đó khiến người ta không thể tưởng tượng rằng cô ấy lại là một con yêu tinh chuyên đi quyến rủ đàn ông.
“Anh không mặc quần áo của người đàn ông khác!” Tôi tức giận hét lên, trong bụng tự thêm vào 1 câu – Người đàn ông đã từng quan hệ với em.
“Em mới mua đấy” Mạt Mạt cười thoải mái, sán lại gần, vuốt ve khuôn mặt tôi, vỗ 1 cái bên má trái, vỗ 1 cái bên má phải giống như đang dỗ dành trẻ con vậy: “Ngoan nào, đừng có làm bộ nữa, mặc thử xem có vừa không”
Lúc này tôi mới nhìn thấy trên bộ quần áo đó vẫn còn nguyên mác, còn nguyên bảng giá. Mà cái giá hai nghìn ba ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi, quần bò mà cũng có giá hơn 1 nghìn nhân dân tệ ư.
Tôi ngạc nhiên nhìn Mạt Mạt. Một cô gái không họ hàng thân thích như cô ấy, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Thấy tôi vẫn ngồi yên không động đậy và nhìn cô ấy, Mạt Mạt biết ttoi đang nghĩ gì, cô ấy bất dắc dĩ mà nói rằng không phải là tiền đi ăn trộm.
“Em hãy nói thật cho anh biết, có phải em được người đàn ông giàu có nào bao không?” Tôi nói ra điều nghi hoặc đã lâu ở trong lòng, tin đồn này tôi đã nghe ở Blue 18 từ rất lâu rồi.
Mạt Mạt nhìn tôi, thần sắc như vừa bị tổn thương, nói: “Em nói là không phải, anh có tin không?”
“Em nói thì anh tin” Tôi đau xót nhìn bộ dạng đáng thương, tội nghiệp của cô ấy, “Nhưng em có thể nói cho anh biết, em lấy tiền ở đâu không?”
Mạt Mạt trở nên trầm lặng, hai con người nhìn xuống đất, hai hàng lông mi cong dài cố che dấu vẻ đau thương. Đây là lần thứ 2, tôi nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy. Lần đầu tiên là khi cô ấy uống quá say ngồi khóc trươc của Blue 18, lần đó cô ấy đã uống quá nhiều, ôm lấy tôi nhưng miệng lại liên tục gọi tên 1 ng mà nói: “Em ở đây, anh đang ở đâu”
“Anh thật sự muốn biết điều đó sao?” Cô ấy hỏi
Tôi quả quyết gật đầu, dù cô ấy là người thấp hèn đê tiện như thế nào, có một quá khứ không trong sạch ra sao, tôi đều muốn biết rõ điều đó, bởi vì tôi muốn được hiểu về cô ấy một cách tường tận, sau đó sẽ đưa cô ấy trở về với cuộc sống tươi đẹp mà tôi đang sống kia.
“Mạt Mạt, em có muốn đi cùng anh không? Anh yêu em, anh hy vọng mỗi lần anh muốn được gặp em là anh sẽ được gặp em! Anh hy vọng dù em ở đâu, em cũng ở bên cạnh anh!”
“Em chỉ là một đứa con gái đã nhơ nhớp bùn lầy”
Tôi nắm chặt bàn tay cô ấy, không nói câu gì. Tôi không biết, đi bên cô ấy là thiên đường hay địa ngục, nhưng tôi vẫn chỉ muốn được ở bên cô ấy. Mạt Mạt đã bị những lời tâm tình của tôi thuyết phục hoàn toàn, cứ ngồi ngây ra. Mãi lâu sau, cô ấy mới khe khẽ hỏi, vậy Uyển Nghi phải làm thế nào.
Uyển Nghi… cái tên Uyển Nghi lúc bấy giờ xa tận chân trời. Nghĩ tới cô ấy, tôi vẫn thấy áy náy không yên. Tôi vẫn thầm cảm kích cô ấy, cảm ơn cô ấy đã cho tôi 1 khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tôi khắc cốt ghi tâm trước khi tôi gặp Mạt Mạt.
Nếu như Uyển Nghi đồng ý, điều duy nhất tôi có thể làm được, đó là đợi khi tôi về già, khi tôi nhắm mắt xuôi tay, để tên của cô ấy khẽ lướt qua trái tim tôi một lượt. Chỉ có vậy thôi.
Năm em mười bốn tuồi, mới học lớp bảy, một hôm, đang trong giờ tự học buổi chiều. Có một người đàn ồng lạ mặt chạy đến trường, vào lớp đón em và nói mẹ em vừa bị tai nạn, hiện đang phải nằm viện, bảo em đi theo ồng ấy ngay. Em rất lo cho mẹ, lại thấy ồng ta hồn hển chạy tới, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hồi đầm đìa nên cũng chẳng nghi ngờ gì, lập tức leo lên xe máy của ồng ta... Chắc anh cũng đoán được rồi phải không, em đã bị bắt cóc." Mạt Mạt nói đến đó, trái tim tồi lại nhói đau, tồi vừa tò mò muốn biết sự việc tiếp diễn như thế nào vừa không dám nghe tiếp... Em bị người đàn ồng đó đưa đến một xưởng chế biến sắt bị bỏ hoang ở ngoại thành, bị nhốt trong một căn nhà lụp xụp, rách nát. Tay chân em đều bị những sợi dây thừng khô cứng trói chặt, hai mắt bị bịt lại, miệng cũng bị nhét đầy giẻ rách. Không biết bấu víu vào đâu, em hoảng sợ nhưng chỉ biết khóc một mình. Không nhìn thấy gì cả, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, em chỉ ngửi thấy mùi hồi thối quyện lẫn với mùi dầu máy. Cũng may, người đàn ồng đó không đánh đập em, hắn trói em lại rồi bỏ đi luồn. Em cũng không biết mình đã bị nhốt ở đó bao lâu, em đã nghĩ rất nhiều cách để thoát ra ngoài nhưng đều không thực hiện được. Dường như ở đó có rất nhiều muỗi và chuột. Đám chuột còn chạy tới, cắn vào chân, trèo lên trèo xuống người em. Sau đó, em nghe thấy tiếng mưa rơi, căn nhà nơi em bị nhốt lại dột. Em vừa đói vừa lạnh.
mỗi lần anh ấy mặc, hễ có gió thổi, lớp áo lại khẽ lay động, rồi cả tính cách sầu muộn, chỉn chắn của anh ấy nữa, tất cả những điều đó đã khiến hạt mầm tình cảm trong em nảy nở. Lúc đó, em mới chỉ là một cồ bé mười bốn tuồi, rất tò mò về tình yêu, muốn được khám phá điều kỳ diệu đó. Em vừa ngưỡng mộ vừa sung bái người anh hùng đã cứu mạng em nhưng lại vừa tự ti vì bản thân mình không còn trong sạch, sợ anh ấy coi thường mình. Em cũng không biết anh ấy có yêu em hay không. Tính cách của anh ấy rất kỳ lạ, mặc dù đối xử với em rất tốt nhưng anh ấy thường xuyên ngồi ngây người một mình, mỗi lần ngồi như vậy thường kéo dài vài giờ đồng hồ, không biết anh ấy suy nghĩ điều gì mà nghĩ tới nỗi thất thần, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ và chán nản. Thần kinh anh ấy cũng rất yếu, chỉ một tiếng chuồng điện thoại thôi cũng đủ khiến anh ấy giật nảy mình. Tiếng còi xe ngoài đường càng khiến anh ấy sợ nỗi toát mồ hồi hột. Em hỏi anh ấy, phải chăng là đã có chuyện gì, anh ấy nói với em rằng anh ấy cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, bố mẹ có thể đến bắt anh ấy về nhà bất cứ lúc nào, nhưng anh ấy lại không muốn về nhà. Thế là em liền vỗ ngực mà nói rằng, sau này em sẽ chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy nhìn em, dường như cũng rất cảm
động. Hai chúng em giống như hai anh em sống dựa vào nhau, lại giống như một cặp vợ chồng trẻ đang chung sống dưới một mái nhà, anh ấy chỉ có em, em chỉ có anh ấy. Chúng em cùng mua thức ăn, cùng nấu cơm, cùng nhìn ánh đèn đường mỗi buổi chiều tối, nhìn khói bếp nhà hàng xóm mỗi buổi nấu cơm, nhìn dáng vẻ sầu muộn, trẻ trung của anh ấy mỗi lần mặc chiếc áo phồng chất cotton... Đó là lúc em đang bước vào độ tuồi của một thiếu nữ, tình cảm của em dành cho anh ấy từ tình cảm của một người em dành cho anh trai đã dần dần chuyển sang tình yêu dành cho một người khác giới. Có một lần, anh ấy hẹn gặp bạn bè để ăn cơm, lần đó, anh ấy dẫn em đi theo. Đám bạn anh ấy trêu đùa hỏi xem có phải em là bạn gái bé nhỏ của anh ấy không, anh ấy chỉ cười mà không hề phản bác lại. Thế là đám bạn anh ấy thi nhau gọi em là chị dâu khiến em ngượng chín cả mặt. Nhưng em vẫn ngoan ngoãn đi theo sau anh ấy, luồn miệng gọi anh ấy là anh trai, mọi người lại càng cảm thấy mối quan hệ của chúng em vồ cùng bí ẩn. Em cảm nhận được tình yêu của mình dành cho anh ấy, mà dường như anh ấy cũng yêu mến em, thế là em đã chính thức ngỏ lời cùng anh ấy. Từ nhỏ, em chịu nhiều ảnh hưởng của mẹ, rất thích viết lách. Em đã viết cho anh ấy rất nhiều thư tình nhưng anh ấy làm ra vẻ như không nhìn thấy, không hề lên tiếng về chuyện đó. Em cảm thấy bồn chồn, không kiềm chế được, bèn chạy tới trước mặt anh ấy, hỏi anh ấy có thích em không. Anh ấy chỉ nhìn em, nói rằng chúng em không hợp nhau... Lúc đó, trong lòng em đầy ắp nỗi mặc cảm, em biết mình chỉ là một đứa con gái mồ côi, lại từng bị người khác cưỡng hiếp, không họ hàng thân thích, không có khả năng kiếm sống, sao có thể đòi hỏi tình yêu của anh ấy. Nếu đã không thể trở thành người yêu của nhau, em dựa vào đâu mà bắt anh ấy phải nuôi dưỡng mình như vậy chứ... Em cố gắng chồn giấu cảm xúc của mình, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi ăn cơm cùng anh ấy. Ăn cơm xong, em đem chiếc áo phồng chất cotton đã mặc bẩn của anh ấy đi giặt thật sạch sẽ rồi về phòng ngủ. Đêm hôm đó, em đã lặng lẽ bỏ đi." Mạt Mạt nói đến đó rồi khẽ thở dài một tiếng, hai tay cô ấy đang nghịch chiếc mác áo mới mua cho tôi, đôi mắt trở nên vô cùng hiền từ, dịu dàng. Dường như người đang đứng trước mặt cô ấy bây giờ chính là người thanh niên mặc chiếc áo phồng chất cotton màu xanh lam đã dìu cô ấybước ra khỏi địa ngục hồi ấy.
Hết chương 22. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.