Lăng Phong nhìn thấy sư nương từ trong phòng đi ra, tức thì cung kính nói:
- Đệ tử quấy rầy sư nương nghỉ ngơi…."
Sư nương mỉm cười lắc đầu nói:
- Sư nương trong lòng cao hứng, ngươi không cần vội vã như vậy. Vừa rồi ta thấy ngươi luyện đến xuất thần,cho nên không có làm phiền ngươi .Quả thật sư nương không có nhìn lầm người, ngươi thiên tư hơn người, thực đúng là kỳ tài luyện võ."
Lăng Phong mừng rỡ nói:
- Sư nương quá khen."
Sư nương gật đầu, cười nói:
- Ta hy vọng ngươi có thể trò giỏi hơn thầy, lại đây, sư nương thử võ công của ngươi một chút."
Lăng Phong sửng sốt, nói:
- Sư nương người…người muốn tỷ thí với đệ tử sao?"
- Không được sao?" Ánh mắt sư nương có chút tinh nghịch, thiếu chút nữa khiến Lăng Phong thần hồn điên đảo.
Sư nương cùng Lăng Phong đứng đối diện với nhau trong đình viện, Lăng Phong cảm thấy mình có chút khẩn trương, đối với hắn mà nói, tỷ thí cùng sư nương là một nan đề rất lớn. Theo lý thuyết, đánh thắng được sư nương là việc hoàn toàn có thể. Nhưng một khi thắng sư nương, thì liệu nàng có không bị đả kích? Nói đi cũng phải nói lại, nếu như thua sư nương, cũng chẳng phải là làm cho sư nương thất vọng sao?
Chính vào lúc trái phải đều khó, thấp thỏm bất an, sư nương phát hiện thấy Lăng Phong tâm tình dao động, cười nói:
- Lúc đối địch mà tâm lý đã chịu thua như thế, có phải không muốn giữ cái mạng nhỏ nữa? Ta với ngươi là đánh thật sự đó…"
Lăng Phong vừa nghe, lập tức thả lỏng tâm tình, mỉm cười dứt bỏ tạp niệm, thuận tay rút trường kiếm bên hông ra. Thân kiếm chạm vào vỏ kêu "Keng" một tiếng sắc bén, không gian tràn ngập mùi tử khí. Công lực của Lăng Phong tựa hồ cũng được tiếng kiếm kích phát, đột nhiên vận tới năm thành công lực, hắn biết nội lực của mình tuyệt đối vượt qua sư nương, bởi vậy khi cùng sư nương giao đấu, chỉ có thể dụng năm thành công lực, tránh làm tổn thương đến nàng. Cho dù như thế, Lăng Phong trong lòng vẫn tràn ngập hăng hái, chỉ là tâm vẫn lặng như gương theo dõi từng cử động của sư nương.
Tình huống diễn biến bất ngờ làm chính Lăng Phong cũng cảm thấy kinh hãi, từ trước tới giờ chưa từng thấy phát sinh, đột nhiên tự mình có thể khống chế công lực thu phát tùy tâm. Lăng Phong trong lòng cảm nhận được gì đó, một tia cuồng hỉ mơ hồ lướt qua. Đây là cơ duyên giác ngộ võ đạo, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Cũng là khao khát của vô số người luyện võ, cho dù sư phụ muốn cũng không thể truyền cho đệ tử, chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ cùng ma luyện, khắc khổ, thiên phú và cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được đạt được cảnh giới này, thật không ngờ trong lúc vô tình Lăng Phong lại có thể đạt tới.
Cấp bậc tông sư là khái niệm gì, có lẽ Lăng Phong đã chạm tay vào đó được rồi.
Một mặt chống cự khí thế mạnh mẽ của Lăng Phong, mặt khác trong mắt sư nương còn hiện lên một tia vui mừng, lại vừa tán thưởng. Cảm ứng qua từng nhịp thở, nàng đương nhiên biết trong cơ thể Lăng Phong đã có sự biến hóa kinh động đất trời.
- Tốt lắm!" Sư nương tán thưởng, chậm rãi từ bên hông rút ra trường kiếm, dáng điệu đẹp đến mê hồn, nói :
- Đã rất lâu sư rồi sư nương ko cảm giác được áp lực mạnh mẽ đến vậy!"
Đột nhiên, sư nương toàn thân tụa như hòa nhập vào cảnh sắc thiên nhiên trong đình viện, rốt cuộc không thể tìm ra một điểm không hài hòa.
Lăng Phong lập tức cảm thấy bản thân mình trên dưới vô cùng cứng nhắc, ngay cả tư thế đứng cũng vô cùng cổ quái đáng cười, biết khí thế của mình đã bị đoạt, nếu không lập tức xuất chiêu lấy lại thế cục, chỉ sợ si dại đến cả dũng khí xuất chiêu cũng sẽ từ từ mà đánh mất. Lăng Phong đưa ngang trường kiếm, cả người lại tràn ngập kiếm ý mãnh liệt
Áp lực của sư nương thoáng dao động, Lăng Phong lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút, lập tức trấn tĩnh lại.
Đây chính là kiếm khí cùng kiếm ý hình thành trong lúc đối địch, mặc dù không có dụng kiếm trực tiếp tấn công, nhưng cũng là tranh đấu long trời lở đất.
Ánh mắt sư nương lộ ra vẻ tán thưởng, nàng thực sự không nghĩ tới Lăng Phong tiến bộ tới mức không cần dùng chiêu thức phân thắng bại, mặc dù lúc này hắn ở vào thế hạ phong, thế nhưng vẫn chưa mảy may lộ vẻ đầu hàng. Hai người bất động đối nhau, tiếp nhận khí công kích như hữu hình của đối phương, chỉ cần công lực hay tâm tình dao động một chút, lập tức sẽ bị đối phương công vào kẽ hở, nếu là đối trận giết địch, sống chết chính là lúc này.
Sư nương tuy là phận nữ lưu, nhưng tại Hoa Sơn, võ công gần ngang ngửa Lục Thanh Phong, có thể nói chính là nữ trung hào kiệt võ lâm đương thời.
Một lúc lâu, sư nương khen ngợi :
- Phong nhi, ngươi không hổ là người kiệt xuất nhất trong số đệ tử Hoa Sơn phái."
Nói rồi, đôt nhiên một kiếm công thẳng tới, phá tan cục diện căng thẳng giữa hai người.
Lăng Phong thân hình khẽ chuyển, đã tới phía sau sư nương, trở tay công vào sườn nàng, sư nương chuyển thân bước sang phải một bước, vặn tay đâm tới tiểu phúc Lăng Phong. Lăng Phong tiến lên một bước, kiếm thế bất biến, đâm vào cạnh thân nàng, sư nương bình địa trượt ra một trượng, xoay người công ngược tới cổ tay hắn.
Sư nương thân ảnh như tiên hạ phàm, tuy là múa kiếm đối quyết trong lúc sanh tử, nhưng cũng cực kỳ mê người.
Lăng Phong cùng sư nương người qua kẻ lại, kiếm chiêu xuất ra như hành vân lưu thủy, thân hình cũng càng lúc càng nhanh. Trong đình viện lợi kiếm cắt qua không khí tạo thành những tiếng "vèo vèo", kiếm chiêu của Lăng Phong cùng sư nương như bao hàm kiếm pháp của các đại môn phái, lại vừa hư hư thực thực, mỗi chiêu đều là tử mệnh chế địch, hung hiểm dị thường.
Lúc này, ngoài trường đã có vài người đứng xem, sư tỷ Đàm Uyển Phượng bởi vì nghe thấy tiếng kiếm khí giao kích từ trong hậu viện, cho nên vội chạy đến, vừa tới nơi thì thấy sư nương cùng Lăng Phong đang đối lũy, khiến nàng nhất thời kinh ngốc. Nếu nói trước đây Lăng Phong cùng Vương Bỉnh Hạo giao đấu đã khiến cho nàng kinh ngạc, cảm giác võ công của Lăng Phong cơ hồ không dưới mình, thì lúc này tận mắt chứng kiến, nàng xem ra Lăng Phong tuyệt đối vượt trên tất cả đệ tử Hoa Sơn, tại Hoa Sơn cũng chỉ có Tứ đại trưởng lão và sư phụ sư nương là có thể cùng hắn so bì. Nếu nàng biết lúc này Lăng phong chỉ dùng có năm thành công lực, hẳn là càng kinh hãi hơn nữa.
Mặc dù Đàm Uyển Phượng thấy hai người đấu nhau kinh tâm động phách, sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, thế nhưng có thể thấy rất rõ cả sư nương và Lăng Phong đều không hề có ý định sát hại đối phương, kiếm chiêu tới mức là dừng, giống như tự nhiên hóa giải, lại tựa như thầy trò hai người múa kiếm biểu diễn qua hàng trăm ngàn thức, đúng là kỳ phùng địch thủ, bất phân cao thấp. Cái gì gọi là tâm hữu linh lê nhất điểm thông, tâm đầu ý hợp bất quá cũng đến thế là cùng.
Sư nương đã rất lâu không cùng người khác đối chiêu như vậy, cho nên đặc biệt vui vẻ, hai người giao đấu, tại trong mắt Đàm Uyển Phượng chỉ là hai thân ảnh lờ mờ, đột nhiên "đinh" một tiếng, Lăng Phong cùng sư nương tách ra, có lẽ hai người hàm chiến một lúc lâu, vẫn không thể đánh bại đối phương, cho nên mượn thế kiếm giao kích thoát khỏi vòng chiến.
Sư nương một trận mỉm cười, Lăng Phong vừa là cảm kích lại vừa thống khoái, sư nương mười lăm năm trước trên giang hồ được công nhận là tài hoa hơn người, đệ nhất nữ kiếm khách thiên hạ vô song, qua mười lăm năm lại càng là lô hỏa thuần thanh, lần này giao đấu tuy không phải là sinh tử tương bác, thế nhưng Lăng Phong lại có thể cùng nàng bất phân cao thấp, khiến cho nàng cảm thấy rất đỗi vui mừng.
Sư nương khen:
- Phong nhi, nói về kiếm pháp, ngươi đã có thể ngang ngửa với ta, ngày sau phải cố gắng luyện tập nâng cao công lực và kinh nghiệm ứng địch."
Thật ra Lăng Phong vì phối hợp với sư nương nên mới đánh bình thủ, đem nội kình ngũ thành giảm xuống tứ thành, lúc này sư nương mới có thể cùng hắn ngang sức ngang tài, nếu vừa rồi Lăng Phong dụng thêm một thành công lực, chỉ sợ sư nương đã đại bại rồi.
Lăng Phong vội vàng gật đầu ứng thanh.
Sư nương lúc này mới chuyển người, nhìn Đàm Uyển Phượng nói:
- Uyển Phượng, vừa rồi ta cùng Phong nhi tỷ thí ngươi đã thấy rồi. Phong nhi thiên tư hơn người, hậu sinh khả úy, nếu ngươi không cố gắng tập luyện, có thể sẽ bị sư đệ vượt qua đó."
Đàm Uyển Phượng thầm giật mình, cúi đầu nói:
- Sư nương dạy rất đúng, đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực, chuyên cần luyện võ công."
Lăng Phong khiêm nhường nói:
- Sư nương, người quá khen rồi. Con cùng sư tỷ so sánh thật sự còn khác biệt nhiều lắm, vừa rồi cũng là sư nương cố ý thừa nhượng, cho nên đệ tử mới có thể cùng người tỷ thí."
Sư nương gật đầu, nói:
- Phong nhi cũng không cần quá khiêm tốn, Hoa Sơn phái chúng ta nhân tài lớp lớp, mới có thể đứng vững trong võ lâm, đây chính là chuyện tốt. Được rồi, các ngươi về chuẩn bị đi, lát nữa còn phải xuất phát đi tìm người." Nói rồi, lau mồ hôi quay gót trở về phòng.
Lăng Phong mỉm cười nghênh đón Đàm Uyển Phượng:
- Sư tỷ, chi bằng chúng ta cùng nhau luyện tập một chút."
- Hừ, ta không có phúc khí này. Ngươi chính là thiên tư hơn người, nhân tài mới nổi, Hoa Sơn đều đặt hy vọng vào ngươi, ta làm sao có thể so bì." Đàm Uyển Phượng bộ dáng rất khó chịu, xoay người bỏ đi căn bản không để ý tới Lăng Phong.
Lăng Phong thấy thế, nghĩ không ra đường đường là Nhị sư tỷ mà lại hẹp hòi như vậy, cũng không biết mình có chỗ nào đắc tội với nàng, cho nên vội vàng giải thích:
- Sư tỷ, đệ không phải cố ý, thật ra vừa rồi là sư nương nhường đệ…"
Đàm Uyển Phượng vẫn không lý tới hắn, một mình trở về phòng. Phải biết rằng trong khoảng thời gian này, Tạ Lâm Lan không hiểu vì sao, chẳng những cơ thể trở nên tràn ngập phong vận xinh đẹp, nhất cử nhất động đều hết sức mê người, mà võ công còn tăng tiến nhiều, cơ hồ vượt qua cả sư tỷ Đàm Uyển Phượng. Đàm Uyển Phượng đối đãi với đồng môn vẫn luôn lạnh như băng, cho nên mọi người đâm ra e sợ nàng, còn Tạ Lâm Lan thì lúc nào cũng hòa nhã vui vẻ, hơn nữa gần đây biến đổi rất nhiều, thành ra mọi người đều quay sang ngưỡng mộ Tạ Lâm Lan, ngược lại lãnh đạm với Đàm Uyển Phượng. Gần đây Tạ Lâm Lan lại thường hay lui tới thân mật với Lăng Phong, vì thế Đàm Uyển Phượng không thể không nghi ngờ Tạ Lâm Lan hưởng được lợi ích từ Lăng Phong. Thế nhưng làm sao Lăng Phong lại có được võ công cao cường như vậy? Đàm Uyển Phượng vẫn nghĩ không ra, hôm nay chứng kiến hắn cùng sư nương đấu luyện tại đình viện, nàng lại cho rằng sư nương thiên vị, vẫn âm thầm truyền thụ võ công cho Lăng Phong, Lăng Phong lại đem truyền cho Tạ Lâm Lan, cứ như vậy, bọn họ đều có tiến bộ, còn nàng chỉ biết khổ khổ nỗ lực. Nhưng nàng đâu biết, võ công Lăng Phong tăng tiến là nhờ tu luyện tâm pháp Tiêu Dao phái, còn Tạ Lâm Lan nâng cao công lực lại chính là cùng Lăng Phong đồng thời tiến hành song tu.
Lăng Phong thấy Đàm Uyển Phượng tức giận như vậy, chính mình cũng không biết khuyên bảo thế nào, nhìn nàng rời đi, trong lòng không khỏi buồn bực. Hắn đành trở lại trong phòng, lúc này Tạ Lâm Lan vẫn còn đang nằm trên giường. Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh, Tạ Lâm Lan cũng đã tỉnh, mở mắt nhìn hắn. Lăng Phong điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng, cười nói:
- Tiểu lại trùng, còn chưa dậy sao? Nếu không dậy sẽ bị người ta phát hiện đó."
Tạ Lâm Lan ậm ừ không chịu, thần thái mê người, Lăng Phong kéo nàng ôm vào lồng ngực, nàng dịu dàng nói:
- Tướng công, chàng hại thiếp thật thảm, tối qua khiến cho người ta chết đi sống lại."
Lăng Phong cười nói:
- Bảo bối ngoan, nàng nhớ lại lúc sau, mật dịch phía dưới có phải rất nhiều không?"
Tạ Lâm Lan hai má ửng đỏ, kiều mị nói:
- Đều tại chàng, khiến cho người ta thủy dịch chảy đến cạn khô."
Lăng Phong nâng cằm nàng lên, vừa đứng đắn vừa xấu xa nói:
- Cạn thật không? Sao vẫn còn cái gì ướt đẫm thế này?"
Tạ Lâm Lan vội vàng từ lòng Lăng Phong ngồi dậy, bước xuống giường chạy ra xa, cười duyên nói:
- Người ta mới phục vụ chàng kiệt sức rồi, bây giờ phải đi súc miệng."
Tạ Lâm Lan kiều diễm mê người, mị cốt thiên sanh, không ai ở cùng nàng mà không bị nàng hấp dẫn, có thể khiến nàng kiêng dè như thế, cũng khiến người ta vô cùng kiêu hãnh.
Rửa mặt xong, ăn sáng qua loa một chút, chúng đệ tử lại cùng nhau tập hợp. Sư nương nhắc lại nhiệm vụ một lượt, sau đó mọi người liền chia nhau ra truy tìm Trần Phất Hiểu.
Hôm nay, dương quang vũ mị, khí trời tốt lành. Giữa đám đệ tử Hoa Sơn, xuất hiện một người nổi bật, mà về sau khiến cho giang hồ chấn động.
Từ đây mở ra một chân trời mới cho cuộc đời Lăng Phong, mà giang hồ với sự xuất hiện của hắn, cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Từ nay về sau, võ lâm lại xuất hiện một truyền kỳ - Lăng Phong.
Hết chương 49. Mời các bạn đón đọc chương 50!