Kiều Thê Như Vân
Tác giả: Thượng Sơn Đả Lão Hổ
Chương 571: Hai mươi vạn
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: metruyen
Lí Càn Chính cũng không đi hậu trạch, cứ ngồi đó uống trà, nghiêng người nói:” Chờ bọn hắn đi, mang người vào đây.
Chủ sự gật gật đầu, qua một nén nhang, mới dẫn tiểu thái giám tới, tiểu thái giám này cúi đầu liền bái, nhưng lại nhận biết Lí Càn Chính rất rõ ràng, cười hì hì nói:” Tàu Vương điện hạ mạnh khỏe chứ?
Lí Càn Chính lắc lắc đầu, nói:” Cứ nghiêm chỉnh mà nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu thái giám liền nói nguyên lời Triệu công công.
Lí Càn Chính ngây ngốc một chút, nói:” Nói như vậy, hoàng huynh kia của ta muốn lật lọng rồi, hừ! Vì nịnh bợ Kim quốc, hắn chuyện gì cũng có thể làm, chuyện gì cũng dám làm, cũng không sợ người trong thiên hạ giễu cợt.
Tiểu thái giám này không dám nói câu nào, đợi Lí Càn Chính tiêu tan tức giận, mới dám nói:” Còn có một việc, mấy ngày trước trong, nội cung đây xoá không ít người của điện hạ, cha nuôi nghe ngóng nhiều mặt, mới biết được, thì ra là Lễ bộ Thượng Thư, không biết nói những thứ gì tại trước mặt bệ hạ, chỉ là, cha nuôi cũng nói rồi, chuyện này không quan trọng, có lẽ, chỉ là bệ hạ cho điện hạ một bài học cũng không chừng.
“ Dương Chấn?” Lí Càn Chính hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:” Một người Nam Man, rõ ràng có thể đứng hàng đầu trong triều đình, so với tôn thất họ hàng gần như ta còn muốn hiển hách hơn, thiên hạ này còn là của người Đảng Hạng sao?
truyện copy từ tunghoanh.com
Chậm rãi tỉnh táo lại, Lí Càn Chính khua tay nói:” Trở về đi, Người kia, đến trong khố phòng, chi ít bạc khen thưởng cho hắn, sau này có tin tức gì, cứ tới báo, phải cẩn thận một chút, sẽ có thưởng cho ngươi.
Tiểu thái giám vui vẻ rạo rực mà đáp ứng, sau đó mới theo chủ sự đi ra ngoài.
Lí Càn Chính ngơ ngác suy nghĩ, còn gọi người đến, phân phó:” Đi Hồng Lư Tự đi một chuyến, Thẩm Ngạo này có thể dùng một lát.
Hồng Lư Tự bên này, không khí vui mừng đêm qua còn chưa trôi qua, bất kể như thế nào, Thẩm Ngạo cuối cùng cũng xả giận cho mọi người.
Không ai bì nổi quân Kim, đúng là thoáng cái bị đánh cái rơi hoa nước chảy, ở trong suy nghĩ các quốc gia, bất kể thế nào nói, địa vị Đại Tống này tự nhiên đã tăng lên vài phần.
Thẩm Ngạo mời Vương Tử các quốc gia ăn uống, xem như cảm tạ hảo ý của bọn hắn, một phương diện khác, coi như là lôi kéo quan hệ một tý, dù sao, vị trí Hồng Lư Tự khanh của hắn vẫn còn ở đó, từ công hay từ việc tư, cũng phải quan hệ với nhau.
Thẩm Ngạo đã thắng, ở mọi người trong lòng, cưới Tây Hạ Công Chúa làm vợ đã thành sự tình ván đã đóng thuyền, Tống quốc và Đại Lý, Thổ Phồn, Khiết Đan, dù sao cũng là mẫu quốc, muốn làm minh hữu, hôm nay lại kéo Tây Hạ tiến đến, cái liên minh phản Kim này tức thì lớn thêm không ít.
Tất cả mọi việc, tự nhiên quan hệ đến Thẩm Ngạo, nhất là Gia Luật Âm Đức kia, tuy lần này không lấy được Tây Hạ Công Chúa trở lại, cuối cùng cũng là công đức viên mãn, không để cho Hoàn Nhan Tông Kiệt cưới Tây Hạ Công Chúa đi, cho nên không thiếu được việc uống nhiều hơn mấy chén.
Một đêm này đi qua, sáng sớm ngày hôm sau, chiếu lệnh liền đi ra, Thẩm Ngạo bị người đánh thức đến, uống một ngụm trà tỉnh rượu, nghe một người tiến sĩ hồi báo, biểu lộ trên mặt lại cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói:” Người Tây Hạ lật lọng, thật sự không sợ người khác chê cười sao?
Tiến sĩ nói:” Có nên kéo mọi người cùng nhau đi náo loạn một tý hay không?
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói:” Náo như vậy có làm được cái gì? Muốn ồn ào, liền náo loạn thật lớn, huyên náo long trời lở đất mới được!” , tiếp theo, liền phất phất tay nói:” Ngươi đi xuống đi, nói tin tức cho Lý Thanh và đám giáo đầu.
Một mình ngồi yên một tý, rượu đêm qua đã bay mất, hắn biết rõ, Lí Càn Thuận không muốn Công Chúa gả đến Đại Tống, nhưng tuyệt đối không ngờ được, con cáo già này trở mặt, so với lật sách còn nhanh hơn, rõ ràng đã tìm cái cớ có thê thất, hơn nữa còn nói như là hắn bị lừa.
Chỉ là, việc cự tuyệt đã ở trong dự liệu của Thẩm Ngạo, Lí Càn Thuận có chiêu sau, không có nghĩa là Thẩm Ngạo không có.
Thẩm Ngạo bĩu môi, dù bận vẫn ung dung mà tự nhủ:” Tốt, vậy chúng ta liền chầm chậm chơi, ngươi bất nhân, ta bất nghĩa.
Lúc này, có người đi tới, nói đoàn xe Tây Hạ từ trong nội cung đến, là đến đưa ban thưởng.
Thẩm Ngạo đứng lên, theo người đi ra ngoài, trên đường chính đụng vào Lý Thanh đang thở phì phì, Lý Thanh chắc hẳn cũng nhận được tin tức, cho Thẩm Ngạo một ánh mắt, Thẩm Ngạo chỉ hướng hắn gật đầu, ý là bảo hắn nhẫn nại.
Trong mắt Lý Thanh, lúc này đây giao đấu chiến thắng, là hắn và đệ tử huynh đệ của hắn đẫm máu kiếm được, Lí Càn Thuận nói bỏ liền bỏ, thật sự là vô cùng uất nghẹn.
Thấy Thẩm Ngạo không muốn đem sự tình náo loạn, hắn mới cố gắng ngăn chặn tính nóng, đi theo Thẩm Ngạo đến cửa Hồng Lư tự, trông thấy cửa ra vào quả nhiên có thái giám và võ sĩ trong cung chờ ở chỗ này, bảo vệ xung quanh một chiếc xe con.
Thái giám cầm đầu đi tới nói:” Bồng Lai Quận Vương tốt, nô gia nhận chiếu mệnh Đại Hạ hoàng đế, đưa tới một số ban thưởng, xin mời Bồng Lai Quận Vương vui lòng nhận cho.
Thẩm Ngạo lại cười nói:” Là ban thưởng hay là của hồi môn vậy?
Thái giám này biến sắc, nói:” Tự nhiên là ban thưởng.
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói:” Nói như vậy, Tây Hạ các ngươi không có ý định tuân thủ lời hứa rồi?
Thái giám nghiêm mặt nói:” Bồng Lai Quận Vương không nghe được chiếu lệnh sao? Chiếu lệnh đã thảo luận rõ ràng, xin Bồng Lai Quận Vương bao dung, tha thứ.
Lý Thanh sau lưng Thẩm Ngạo hừ lạnh, nói:” Nếu không phải của hồi môn, liền mang thứ đó về, chúng ta không thèm lấy!
Thẩm Ngạo vội vàng nói:” Chậm đã, thứ gì đó không thể mang về, Lý Thanh, ngươi quá vọng động rồi, thoáng khách sáo một tý mới được, sao có thể thật sự trả những thứ đó trở về, nào có người gây khó dễ đến tiền tài.
Lý Thanh tức méo mặt, nói:” Vương... Vương gia...
Thẩm Ngạo khoát khoát tay, nói:” Người Tây Hạ lật lọng, bổn vương ăn phải thiệt hại, chút ấy bồi thường, cũng là nên nhận.”
Dứt lời, liền dạo qua một vòng xe ngựa, xốc vải bố lên, đi đến bên trong nhìn nhìn, bất động thanh sắc, nói:” Nhiều thứ tốt như vậy, chỉ là, không biết một cái này xe ngựa tràn đầy mà nói, sẽ giá trị bao nhiêu?
Thái giám kia đâu được biết cái này, nhưng nói đi, trên mặt mũi cũng không dễ xem, có tổn hại đến uy nghiêm Tây Hạ quốc, tự nhiên là nên báo cáo cao một chút, ho khan một tiếng, nói:” Tây Hạ hoàng đế ban thưởng, tự nhiên là xa xỉ, chẳng lẽ Vương gia thực sự cho rằng Tây Hạ ta không giàu có và đông đúc bằng Đại Tống? Xe này, ít nhất... ít nhất cũng giá trị trên hai mươi vạn ngân lượng.
Thẩm Ngạo là người từng trải, thu lấy lễ vật nhiều vô số kể, đại khái liếc nhìn liền biết, cái xe này tuyệt đối không vượt qua mười vạn quan, thái giám lại lợi hại, một hơi tăng gấp đôi giá trị.
Thẩm Ngạo cười hì hì, nói:” Nhiều như vậy sao? Tây Hạ quốc chủ thật sự rất hào phóng, chỉ là, nhiều như vậy, đến lúc bổn vương về nước, mang theo không tiện, không bằng như vậy, cứ lấy cái gì tiện là tốt nhất, trở về nói cho các ngươi biết Tây Hạ quốc chủ, mang xe về, cầm hai mươi vạn quan tiền đưa tới là được, sự tình phải nói rõ trước, bổn vương không thu đồ của Tây Hạ.”
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)