Kiều Thê Như Vân Chương 617 : Bắt cho ta

Kiều Thê Như Vân
Tác giả: Thượng Sơn Đả Lão Hổ
Chương 617: Bắt cho ta

Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê truyện







Trên mặt Thẩm Ngạo trồi lên một nụ cười quỷ dị, mỗi một phần tấu chương, mỗi một bước, đều là Thẩm Ngạo tỉ mỉ bày ra, nhằm vào nhược điểm của Triệu Cát, từng bước một đẩy Thái Kinh đến sát vách núi.

Nhược điểm của Triệu Cát là sợ hãi phiền toái và thích hưởng công lao, bản tấu chương nguyên gốc buộc tội Thái gia, bị Thẩm Ngạo chia làm bảy tám phần, cứ cách ba ngày đưa tới một phần nhỏ.

Dùng tính tình Triệu Cát, Thái gia có một chút tội trạng, không coi là cái gì, sẽ hào hứng mà bỏ qua cho nhà hắn, nhiều nhất, cũng không quá việc thông báo một tiếng cho Thái Kinh, bảo hắn chú ý dạy dỗ là xong.



Nhưng chia những tấu chương này làm rất nhiều phần lại bất đồng, cứ cách mấy ngày, ngay tại lúc Triệu Cát quên mất sự tình Hứng Hóa quân, một phần tấu chương lại đưa tới, lần đầu tiên có thể bỏ qua, lần thứ hai cũng có thể tha thứ, nhưng lần thứ ba, lần thứ tư, Triệu Cát bắt đầu bực bội rồi, hắn là người ưa thích thanh tịnh, không thích nhìn những thứ quá rắc rối.

Nhưng tấu chương buộc tội, Môn hạ tỉnh không dám giữ lại, hắn lại không thể không xem, Hứng Hóa quân Đoạn Hải Ba và Tri Phủ Tuyền Châu chỉ án lấy bổn phận của chính mình, lên lớp giảng bài, mời hoàng đế xử trí, Triệu Cát cũng không thể giận chó đánh mèo đến trên đầu bọn hắn.

Lúc này, chính là lúc Triệu Cát không kiên nhẫn nhất, cũng là dễ dàng động nộ nhất, một khi con người nóng tính, rất nhiều sự tình bắt đầu không lý trí.

Triệu Cát muốn, đơn giản là muôn dân khen tặng mà thôi, cũng không nguyện ý chứng kiến những thứ này, nhưng trong lòng hắn, người Thái gia giống như đang kết thù với hắn, liên tiếp chọc vào sai lầm, lúc vừa mới bắt đầu thì mang tâm tư che chở, càng về sau càng không thể nhịn được nữa.

Giống như hoàng đế Minh triều nào đó yêu thích tu đạo, ngươi tham ô, hắn có thể chịu, ngươi dung túng người nhà làm ác, hắn thờ ơ, ngươi giết người phóng hỏa, hắn cũng có thể không để ý tới, nhưng ngươi muốn ngăn cản hắn tu đạo, dám đưa một đạo tấu chương lên, nói quỷ thần là cái gì, không thể tin vân vân……, vậy ngươi liền xong đời rồi.

Trẫm tu đạo dễ dàng sao? Trẫm mặc kệ ngươi, ngươi lại quản đến Trẫm rồi, ngươi không chết thì ai xong đời đây?

Tâm tư Triệu Cát cũng là như thế, Trẫm muốn gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, muốn ngâm thơ, muốn vẽ tranh, còn muốn luyện tập thư pháp, càng muốn không để ý đến quốc sự, hưởng thụ hậu cung đầy giai nhân.

Ngươi không để cho Trẫm thanh tịnh, Trẫm không để cho ngươi mặt mũi, nhìn xem ngươi có dám nhảy lên bật Trẫm hay không.

Mấu chốt của vấn đề không phải Thái gia tham gia vào những hành vi phạm tội này, Triệu Cát không cho là đúng, thậm chí có thể mắt điếc tai ngơ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cứ cách ba ngày lại đến, cứ một tý một tý như vậy, Bồ Tát cũng có ba phần nóng tính, nhất là Triệu Cát, loại người vẽ tranh viết chữ này, quan trọng nhất chính là tập trung tư tưởng suy nghĩ, bị những tấu chương này lăn qua lăn lại trong đầu, cả người tức giận đến điên lên rồi, còn nung đúc tình cảm sâu đậm, phong hừ dự đại thế nào?

Đương nhiên, cái tấu chương này chỉ là mở đầu, chính thức thúc đẩy Triệu Cát hạ quyết tâm, là Thẩm Ngạo bơm đểu, bởi vì Triệu Cát còn có một nhược điểm, chính là rất thích tranh công lao.

Thẩm Ngạo nói lời hữu ích cho Thái Kinh ở trước mặt Triệu Cát, đem Thái Kinh hắn so sánh với Khổng Minh, trên đời không có hắn, thiên hạ không được bình an, Triệu Cát tuy mỉm cười, nhưng trong lòng đã sinh ra căm hận, hắn thích tranh công lao, phong hừ dự đại, nhưng cái phong hừ dự đại này lại không phải của nhà mình, công lao đều tính toán đến trên đầu Thái Kinh, mình lại biến thành Lưu Bị, cái này là gì? Quả thực là, lẽ nào lại như vậy!

Triệu Cát tức giận, hậu quả lại không nghiêm trọng lắm, Thái Kinh chưởng quản quốc gia mấy chục năm, rất được tin tưởng, tuy nói Triệu Cát sinh hiềm khích đối với hắn, nhưng không hề muốn thu thập hắn, tâm tư Triệu Cát lúc này, chẳng qua là muốn mượn một người Thái Kiện, từ từ mà gõ Thái Kinh một tý, gõ xong, thì coi như không có việc gì.

Trong lòng Thẩm Ngạo hiểu, chính mình phải làm bước thứ hai, cái trình tự này rơi xuống hết, mới là lúc Thái Kinh chết không có chỗ chôn.

Thẩm Ngạo cười ha hả mà cùng Triệu Cát nói chuyện phiếm vài câu, từ bên trong Văn Cảnh các đi ra ngoài, lại không chịu rời đi, mà là chậm rãi đi một bước ngừng hai bước, ra vẻ phải ly khai, nhưng vẫn đợi Dương Tiễn đi ra.

Lúc Dương Tiễn đi ra, thời gian đã là không còn sớm, Thẩm Ngạo hướng hắn phất phất tay, Dương Tiễn bước nhanh tới, nói: “Như thế nào? Còn có việc gì sao? Nô gia còn phải đi Mẫn Tư điện mô phỏng ý chỉ cho bệ hạ nữa. “

Thẩm Ngạo cười ha hả nói: “Có một việc muốn nhờ nhạc phụ hỗ trợ, phần ý chỉ này, vừa rồi bệ hạ nói không cần phải đưa qua Môn hạ tỉnh, có phải không? “

Dương Tiễn gật gật đầu nói: “Thánh chỉ đều là như vậy. “

Thẩm Ngạo nói: “Ý chỉ mô phỏng tốt rồi, thái giám truyền chỉ ý chỉ, nhất định phải tuyển người tin được, không được phép để lộ tiếng gió, nhất là đừng cho người ở bên trong thành Biện Kinh biết, lập tức đưa đi Phúc Kiến đường. “

Dương Tiễn ngây ngốc một chút, lập tức mỉm cười nói: “Xem ra, Thái Kinh sắp sụp đổ rồi? “

Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: “Lão tặc một ngày không chết, thiên hạ một ngày bất an, chính hắn làm nghiệt chướng, cũng nên bồi thường toàn bộ. “

Dương Tiễn cười hì hì, nói: “Diệt trừ hắn, liền không còn ai có thể dao động đến ngươi, yên tâm đi, nô gia biết rõ nặng nhẹ, nhất định chọn ra một người tin được, tuyệt đối không để cho để tin tức lộ ra ngoài. “

Thẩm Ngạo tạ ơn, mới xuất cung.

Lúc này đây, Thẩm Ngạo không trực tiếp đánh ngựa về nhà, nếu là nói ngủ đông, Thẩm Ngạo ở ẩn hơn nửa tháng, có thể nói là tĩnh như xử nữ, hiện tại, hắn chạy trốn còn nhanh hơn so với thỏ chạy, phi ngựa đến học đường dạy võ, lập tức gọi Đồng Hổ đến.

Đồng Hổ thao luyện nửa tháng tại học đường dạy võ, dần dần đã dung nhập vào đây, cũng mãn ý đối với học đường dạy võ, nơi này và biên quan không sai biệt lắm, thao luyện còn càng chịu khó hơn một ít, hơn nữa, quân kỷ nghiêm túc, so với tản mạn biên quân, Đồng Hổ càng ưa thích ở tại đây hơn.

Đồng Hổ giống như thúc phụ của hắn, từ nhỏ chính là làm võ tướn, chỉ là, thúc phụ của hắn lúc trước đi làm một ngành sản xuất càng có tiền đồ hơn, sau đó mới đi ăn máng khác, đi làm võ tướng, bởi vậy, tính tình Đồng Quán thâm trầm hơn nhiều lắm, mà Đồng Hổ, lại đơn thuần hơn nhiều.

“Vương gia có chuyện gì muốn phân phó tiểu nhân? “

Thẩm Ngạo thấy Đồng Hổ đến rồi, rất hòa khí nói: “Là Đồng Hổ à, trông ngươi tốt nhỉ…..”, hắn lộ ra dáng tươi cười giống như sói nhìn thấy bà ngoại Bạch Tuyết, làm cho sống lưng Đồng Hổ toát ra hơi lạnh.

“Đồng giáo đầu ở chỗ này đã quen chưa? “

Đồng Hổ thấy Thẩm Ngạo quan tâm cuộc sống hàng ngày của hắn, thần thái lập tức hưng phấn, nói: “Đã rất quen thuộc, tiểu nhân ưa thích ở đây, chỉ là, Tư Mã khoa có một vài hạng mục thao luyện, tiểu nhân cho rằng phải cải biến một chút. Ví dụ như, có thể rút ra một ít thời gian, đi ra bên ngoài thành chạy bộ, Tư Mã kỳ thật đều là lấy chạy làm chủ, chạy trốn nhiều, rất nhiều kinh nghiệm về sau đều có thể cần dùng đến. “


Không thể tưởng được, cái tên ngốc này rõ ràng còn có thể nghĩ ra được việc đó, Thẩm Ngạo nhân tiện nói: “Có thể cho giáo đầu và tiến sĩ cùng nhau thương nghị một tý, nếu có thể thực hiện, liền báo lên, bổn vương phê chuẩn. “ Lập tức lộ ra ý đồ của mình: “Chỉ là, hiện tại bổn vương có một chuyện muốn gọi ngươi đi làm, ngươi phải bắt tay vào làm việc đó trước. “

Đồng Hổ nói: “Vương gia cứ phân phó là được, tiểu nhân sau này sẽ là người của Vương gia. “

Thẩm Ngạo không kìm lòng được mà nổi lên một thân da gà, ngươi là người của ta, ta cũng không dám muốn đâu, bản Vương rất chính trực, các loại sự tình bát nháo thông này thông nọ, ngẫm lại đều cảm thấy rất tà ác.

Thẩm Ngạo xấu hổ mà ho khan một tiếng, nói: “Bổn vương gọi ngươi đi Tuyền Châu một chuyến, có một phong thơ muốn giao cho Tuyền Châu Tri Phủ và Hứng Hóa quân Đoạn Hải Ba, phong thư này thập phần trọng yếu, mà lại phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa đi, trên đường không cho phép trì hoãn, biết không? “

Đồng Hổ nặng nề gật đầu, nói: “Tiểu nhân tuân mệnh. “

Thẩm Ngạo rút ra một phần thư tín sớm đã viết xong ra, giao cho Đồng Hổ, không quên dặn dò: “Hiện tại liền lên đường, trên người mang nhiều tiền dẫn một ít, còn có, đến Hứng Hóa quân bên kia, nếu Hứng Hóa quân Đoạn Hải Ba có chuyện gì muốn ngươi làm, ngươi cũng không cần chối từ, cứ án lấy việc hắn phân phó đi làm là được. “

Đồng Hổ tiếp nhận thư tín, thực sự tưởng rằng là đại sự, vội vàng quay người rời đi.

Thẩm Ngạo ngồi ở trong Minh võ đường, mỉm cười mà uống trà, cả người lập tức dễ dàng hơn, lá thư nầy, nói thật ra là một chút cũng không trọng yếu, bên trong chỉ là ân cần thăm hỏi Hứng Hóa quân Đoạn Hải Ba vài câu, lại dặn dò Đoạn Hải Ba kia, có cái việc nặng việc nhọc gì, cứ phân phó Đồng Hổ đi làm là được, sở dĩ lại để cho Đồng Hổ đi đưa phong thư này, đơn giản là muốn kéo Đồng Quán xuống nước.

Trước mắt là giai đoạn quan trọng nhất khi động thủ với Thái Kinh, tuy nói biên quân bên kia không dùng được, nhưng thời khắc mấu chốt, còn có thể lôi ra bỏ đá xuống giếng, qua sông đoạn cầu, tường nghiêng mọi người đẩy…….

Đồng Hổ đi Tuyền Châu, đến lúc đó, lại để cho hắn đến động thủ, nếu cáo già Đồng Quán này nghe được tin tức, tự nhiên hiểu nhà mình và Thái Kinh đã muốn thành thế bất lưỡng lập, đến lúc đó, bức ép cả quân đội cùng nhau làm ồn ào, Thái Kinh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Kỳ thật, không cần Đồng Quán, Thẩm Ngạo cũng có chín thành nắm chắc đưa Thái Kinh vào chỗ chết, nhưng có Đồng Quán, làm Thái Kinh cả nhà chết hết sạch, nắm chắc chính là nắm chắc 100%.

Thẩm Ngạo ngáp một cái, mọi sự đã chuẩn bị, trước mắt chỉ cần đợi tin tức, uống hai hớp trà, nhớ tới hồi lâu không tới học đường dạy võ, liền gọi đám giáo đầu, huấn luyện viên, tiến sĩ đến, hỏi chút ít chuyện, mới hào hứng dạt dào rời đi.

Tiếp theo là đánh ngựa đi Hồng Lư Tự, cái Hồng Lư Tự này, biểu hiện ra là Thẩm Ngạo nắm giữ, nhưng các sự vụ đều là Dương Lâm trông coi, quan lại nhỏ cửa ra vào thấy hắn, thật sự là so với thấy cha thất lạc nhiều năm còn muốn kích động hơn, vô cùng nhiệt tình nghênh đón Thẩm Ngạo đi vào, Thẩm Ngạo chỉ phân phó một tiếng, nói: “Tìm Dương Lâm đến. “

Dương Lâm nhờ phúc Thẩm Ngạo, hôm nay đã là Hồng Lư Tự Thiếu khanh, đầy mặt hồng quang đi tới, tự mình đưa trà lên cho Thẩm Ngạo, nói: “Vương gia sao lại rảnh rỗi như vậy, trong đây có không ít sự tình, hạ quan cũng không dám làm chủ, đang muốn đưa đến Vương phủ, Vương gia đến rất thuận tiện, vừa vặn làm chủ cho hạ quan. “

Thẩm Ngạo lắc đầu nói: “Những việc vặt kia, không cần tới hỏi bổn vương, lúc nào người Kim chiếm thủ đô Khiết Đan quốc, hoặc là phiên quốc nào mắt bị mù, muốn bỏ phiên, hãy đến nói với bổn vương, ngươi không cần đứng, ngồi xuống, bổn vương có việc muốn bàn giao. “

Dương Lâm tìm cái vị trí, hạ thấp người ngồi xuống, nói: “Xin Vương gia bảo cho ta biết. “

Thẩm Ngạo mỉm cười nói: “Tây Hạ quốc sử kia gọi là Lí cái gì gì nhỉ? “

Dương Lâm ngây ngốc một chút, liền nói: “Gọi Lí Ngộn. “

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: “Đúng là hắn, hiện tại hắn ở Hồng Lư Tự sao? “

Dương Lâm cười ha ha nói: “Vương gia không phân phó, cái quốc sử này cũng là có chỗ khác nhau, chia làm thượng trung hạ tam đẳng, thời điểm lúc trước, Tây Hạ là hạ đẳng quốc sử, hạ quan án lấy Vương gia phân phó, chặt đứt lương thực của hắn, càng bắt tiến đến kho củi ở. Chỉ là, cái tên Lí Ngộn này gần đây không biết là làm sao, đột nhiên có một khoản tiền, liền chuyển đi ra ngoài, thuê nhà ở. “

Thẩm Ngạo nói: “Cái này là cái quy củ vô liêm sỉ gì? Hắn muốn đi thì đi, coi Hồng Lư Tự chúng ta là khách sạn khách điếm sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Quả thực chính là hồ đồ, lẽ nào lại như vậy. Ngươi lập tức mang người đi phủ Kinh Triệu, bảo những người đó bắt Lí Ngộn đến đây, nói với hắn, người là khách, tất cả đặc phái viên đều do Hồng Lư Tự chiêu đãi, bắt hắn trở về cho bổn vương, lại điều mấy sai dịch, từ từ mà nhìn hắn cho bổn vương, không cho hắn đi đâu cả. “

Dương Lâm ngây ngốc một chút, cái này, Hồng Lư Tự nghe như thế nào cũng như là hắc điếm thì phải? Xấu hổ hỏi: “Hôm nay, Tây Hạ cùng Đại Tống ta......khục khục.. ... Có phải là nên thoáng điều chỉnh địa vị đặc phái viên của hắn một tý, an bài đến phòng trên? “

Thẩm Ngạo khoát tay áo, nói: “Được rồi, bổn vương mới đúng là thượng sứ nghiêm túc, hắn được ở lại phòng rồi, mặt mũi bổn vương đặt như thế nào đây? Cứ để hắn ở kho củi đi. “

Dừng một chút, tiếp tục phân phó, nói: “Người này, về sau bổn vương còn có chỗ cần dùng, cho nên người để ý cho bổn vương, thiếu một ít lông tơ cũng không sao, chỉ cần đừng chết là được, cho nên phải nhờ ngươi hao tâm tổn trí, đưa thư đến phủ Kinh Triệu, dứt khoát bảo bọn họ phái một đội bộ cung thủ đến đây, tránh để xảy ra cái gì rối loạn. “

Dương Lâm thấy Thẩm Ngạo nói trịnh trọng như vậy, lập tức nghiêm mặt nói: “Hạ quan hiểu, hạ quan xin đi mời người về. “

Từ Biện Kinh đến Phúc Kiến đường, đi đường bộ chính là chậm nhất, Phúc Kiến nhiều núi, tuy có quan đạo, nhưng bôn ba đi qua như vậy, chính là khoái mã kịch liệt, cũng không biết phải chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Cho nên, khâm mệnh công sai thường thường đều là đi đường thủy, từ Biện Kinh đi đường bộ đến kênh đào Tô Hàng, lại chuyển đường biển, thẳng đến Tuyền Châu.

Trên đại dương bao la, một chiếc thuyền lớn chậm rãi đung đưa, sóng xanh ngàn dặm, chỉ để lại vài gợn sóng nhỏ, từ xa nhìn lại, có vẻ nhỏ bé nói không nên lời.

Đây là một con thuyền chở hàng, nhưng thân tàu lại không nhỏ, so với phúc thuyền thì không bằng, thực sự vẫn có trọng tải gần ngàn cân, hơn nữa còn không chồng chất hàng hóa, nước ăn không sâu, ba cánh buồm mở ra, cả thuyền lao nhanh như mũi tên.

Ngồi ở trên thuyền có khách nhân, người chèo thuyền các thủy thủ, không ai dám chậm trễ, dùng lời những người thô kệch này mà nói, những ngững người này là từ trong nội cung đến.

Một chỗ khoang thuyền lớn nhất, chính là nội thị Bích Nhi trong nội cung ở, cái tên Bích Nhi này, là Dương Tiễn đặt cho, Bích Nhi nhận Dương Tiễn làm cha nuôi, dĩ nhiên là gọi là Dương Bích Nhi, Dương Bích Nhi trong cung coi như là người cẩn thận, có thể nhận Dương Tiễn làm cha nuôi, là đủ thấy được hắn cũng không phải nội thị tầm thường.

Nội thị trong nội cung đều có thói quen nhận cha nuôi, mấy chủ sự và thái giám phóng ra ngoài giám quân, nhà ai không có mười mấy đứa con nuôi?

Mười đại lão, cộng thêm chừng trăm con nuôi, hợp thành hạch tâm trong nội thị, hết lần này tới lần khác, Dương Bích Nhi này, cũng không ở trong trung tâm, thậm chí ngay cả quý nhân làm bạn cũng không có, Dương Tiễn bố trí như vậy, tự nhiên có chỗ hữu dụng khác.

Chính là bởi vì Dương Bích Nhi cẩn thận, rất nhiều sự tình chân chạy đều giao cho hắn đi làm, nếu là thành bạn nhiều người, đám quý nhân trong nội cung thỉnh thoảng phải sai khiến, rất nhiều sự tình liền không thoát thân ra nổi.

Dương Bích Nhi cũng tinh tường ý đồ của Dương Tiễn, trong lòng biết, mặc dù hiện tại mình là như thế, tương lai đích thị là tiền đồ bất khả hạn lượng.

Cho nên khi thiết lập sự tình vì Dương Tiễn, đều là cẩn thận, không mảy may sai lầm, cũng tỷ như lúc này đây, Dương Tiễn sai hắn đi Tuyền Châu bắt người, liên quan đến, chính là Thái gia, là gia hỏa gọi Thái Kiện.

Cái tên như vậy, đổi lại là người khác, tiếp nhận ý chỉ này, chỉ sợ cái gáy đều bốc lên khí lạnh rồi, hết lần này tới lần khác, Dương Bích Nhi không sợ.

Trong lòng của hắn rất rõ ràng, cha nuôi nhà mình và Thẩm Ngạo là cùng một đường, Bình Tây Vương lại bất hòa với Thái Kinh, bắt Thái Kiện, chính là một cái công lớn.

Nguồn: tunghoanh.com/kieu-the-nhu-van/chuong-617-HwDaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận