Lãng Tích Hương Đô Chương 164 : Kiêu hùng, trời đố kỵ .

Lãng Tích Hương Đô
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Chương 164: Kiêu hùng, trời đố kỵ .

Dịch: metruyen.com
Nguồn: feiku.com


Sau khi nghe Đường Thiết Sơn nói xong, Lâm Bắc Phàm cũng phải bội phục thần thông của lão. Anh hai của Nam Thành quả là danh bất hư truyền. Nhớ lúc trước, Liêu Thiên Cửu ở Nam Thành cũng là người nổi danh, nhưng một khi phải động thực sự thì vẫn còn kém Đường Thiết Sơn một chút. Mà cái tên kia...từ khi bị bại đến giờ, liền biệt tăm biệt tích, chẳng lẽ không chịu nổi tự sát rồi hay sao?

- Tiểu Lâm! Có điều Quả Quả bây giờ vẫn còn nhỏ lại ham mê inte. Muốn để cho nó chấp nhận cậu thì cần phải có thời gian. Khụ! Tôi biết cậu là một cao nhân, cho dù đánh bài, bi a, y thuật, thậm chí là xẻng pháp cũng đều đạt tới một mức độ cao ngất ngưởng. Lại còn chuyện tán gái nữa. Ta nghĩ cậu cũng là con rể tôi, chẳng lẽ sau này định đi tán loạn lên hay sao?



Thực ra, đây cũng là chuyện Lâm Bắc Phàm lo lắng nhất. Đường Thiết Sơn là một nhân vật có thể nói là rất hoành tráng. Nếu như mình thực sự trở thành con rể Đường Thiết Sơn, sau này còn muốn đi lại với người khác, chắc chắn lão sẽ nổi điên. Suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm từ từ thu nét mặt tùy ý của mình, trở nên nghiêm nghị. Hắn nghiêm mặt nói:
Nếu Đường tiên sinh muốn tôi nói thật lòng thì tôi cũng xin nói thật. Thực ra, tôi là một người....rất đoan trang.

- A?
Đường Thiết Sơn kinh hãi. Lão đúng thật là không thể ngờ được Lâm Bắc Phàm lại là một người....đoan trang.

- Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.

(Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.)" (1)

Lâm Bắc Phàm ngâm một đoạn thơ rồi thở dài, nói tiếp: - Rất nhiều người đều cho rằng tôi chẳng những phong lưu mà còn đê tiện, nhưng có đúng như vậy không? Nếu như tôi thực sự là người phong lưu thành tính thì với thực lực của tôi, muốn say nằm bụi hoa là chuyện rất dễ.

Đường Thiết Sơn có chút ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
- Cậu có phải kẻ đê tiện hay không thì tôi không biết. Nhưng nếu cậu không phong lưu thì tại sao phải phải học Đường Bá Hổ (2) đi tìm hương? Làm một gã bảo vệ ở Kim Sắc Hải Ngạn chỉ để chiếm lấy tình cảm thiếu nữ của Liễu Vi? Gần đây, cậu còn tới tìm tôi cứu mạng Quả Quả cũng là để giúp cho Mộc Tiểu Yêu, đại ca của bang Hồ Điệp. Nghe nói, cậu đòi nửa giang sơn Nam Thành cũng là để làm sính lễ cho Mộc Tiểu Yêu. Lại còn lúc ở Las Vegas, cậu cũng để ý tới con bé Carole tóc vàng. Cậu còn cho nó về nước nữa.

- Giải thích chính là che giấu. Tôi không muốn giải thích. Nếu như Đường tiên sinh đã không tin nhân phẩm của tôi thì tôi không còn gì để nói nữa.
Tiểu Lâm vừa nói nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho mình.
- Chuyện khác tôi không muốn nói nhiều. Nhưng quan hệ giữa tôi với Liễu Vi và với Carole, trong lòng tôi đều biết. Nhưng có một điều tôi có thể nói cho Đường tiên sinh biết, tôi còn là con rể của Long Thiên Hữu. Tôi là một người đàn ông có trách nhiệm, nên tôi sẽ không mắc lỗi Long Yên Nguyệt. Tuyệt đối không.

- Cháu Long sẽ thích cậu?
Đường Thiết Sơn không tin Long Yên Nguyệt lại thích Lâm Bắc Phàm. Nhưng ngày hôm qua, vì bảo vệ cho Lâm Bắc Phàm, Long Yên Nguyệt đã rất kích động. Đến cuối cùng, tinh thần của cô cũng gần như mất khống chế.

- Cô ấy không thích nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới trách nhiệm của tôi đối với cô ấy. Thêm chuyện buổi tối ngày hôm qua, sự hiểu lầm của Tiểu Nguyệt đối với tôi lại sâu thêm. Nhưng tôi không cần.
Lâm Bắc Phàm buông đũa, nét mặt mỉm cười:
- Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ rằng trên thế giới này có tình yêu vô tư. Nhưng bây giờ thì tôi tin, bởi vì tôi đã phát hiện ra trên người mình có được điều đó.

Suýt chút nữa thì Đường Thiết Sơn nổi đầy gai ốc. Lão quay đầu, nhìn lão Thất rồi nói:
- Chuyện này ông có tin không?

- Không tin! Đánh chết tôi cũng không tin.
Lão Thất với ánh mắt kiên định, biểu lộ suy nghĩ của mình.

Đường Thiết Sơn cũng không tin. Hồ ly tu luyện ngàn năm mà thành tinh. Mặc dù Đường Thiết Sơn không tu luyện ngàn năm, nhưng cũng đã sớm thành tinh. Dù cho Lâm Bắc Phàm có biểu hiện đơn thuần thế nào, si tình đến đâu thì sự phong lưu thành tính hàng ngày của hắn cũng đã bán đứng hắn. Đường Thiết Sơn ho nhẹ một tiếng, nói một cách quả quyết:
Tôi không tin lời nói vừa rồi của cậu. Tôi cũng tin Long Thiên Hữu không muốn một người con rể như cậu. Cháu Long cũng sẽ không thích cậu. Tôi biết rất rõ tính của nó, ghét ác như cừu. Cho dù trước kia cậu không sai, nhưng tối hôm qua cậu đánh chết cha con Tống Kiến Quốc trước mặt nó, thì đời này trong mắt nó, cậu là tội phạm.

Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày. Hắn đắn đo một lúc, tự hỏi khi mình gặp Long Yên Nguyệt, lúc đó sẽ như thế nào.

- Lời của Đường Thiết Sơn tôi đã nói cũng như bát trong nước bị đổ, không thể lấy lại được
Đường Thiết Sơn cũng chẳng muốn dông dài với Lâm Bắc Phàm, nói tiếp:
- Tôi biết tiểu Lâm tử là một cao nhâm. Nhưng hôm nay, tôi vẫn phải nói một câu. Nếu như lần này, cậu không cần tôi giúp mà vẫn bình an vô sự thì Đường Thiết Sơn hoàn toàn phục người con rể như cậu. Lúc đó, cậu muốn trái ôm phải ấp cũng chẳng sao. Nhưng nếu lần này cậu cần tôi giúp, vậy thì đàng hoàng mà làm con rể tôi. Không được ra ngoài mà lừa đảo con gái nhà người ta, có được không?

- Ý của ông là, nếu như lần này tôi không cần ông giúp mà vẫn bình an vô sự thì sau này tôi có thể tán tỉnh thoải mái? Nếu như cần ông hỗ trợ thì tôi không được tán tỉnh. Liễu Vi tôi cũng phải bỏ?

- Có thể hiểu như vậy.
Đường Thiết Sơn gật đầu. Chuyện ở Nam Thành là do lão định đoạt. Cho dù Lâm Bắc Phàm có năng lực, thì ở Nam Thành đánh cờ, Lâm Bắc Phàm không thể hơn được lão.

- Không được!
Lâm Bắc Phàm cự tuyệt. Chuyện này liên quan tới vấn đề nguyên tắc, không thể thương lượng.

- Như vậy thì tùy cậu.
Đường Thiết Sơn đã tính trước. Ông mày không tin khi súng dí lên gáy rồi mà mày còn không chịu khuất phục. Thiết lão đầu cươi cười giảo hoạt, nói tiếp:
- Tiểu Lâm! Thời gian sẽ giúp cho cậu có sự lựa chọn sáng suốt. Tôi có thời gian, tôi sẽ chờ cậu. Nếu như cậu lo ngại Long Thiên Hữu gây khó dễ cho cậu, thì bây giờ tôi có thể nói cho cậu, nếu cậu để cho hắn mở ra một con đường, tôi sẽ đấu với hắn. Tôi tin rằng tới lúc đó, Long Thiên Hữu sẽ đồng ý từ hôn.

Mặc dù thực lực của Lâm Bắc Phàm chưa phải là lợi hại, nhưng cho tới lúc này, ngoại trừ ông nội ra, không người nào có thể làm cho hắn khuất phục. Thấy Đường Thiết Sơn nói vậy, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng muốn giải thích. Hắn ăn no nê, rồi đứng dậy, cười nói:
- Cám ơn sự khoản đãi nhiệt tình của Đường tiên sinh. Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo từ có được không?

Đường Thiết Sơn im lặng một chút rồi gật đầu.

Lâm Bắc Phàm cũng chẳng khách khí. Chỉ cần Đường Thiết Sơn có thể đè chuyện này xuống thì nhất định sẽ có cách giải quyết. Hơn nữa, cho dù mình bị bắt lại thì Long Thiên Hữu cũng sẽ dốc hết sức để cứu mình. Bấy giờ, Đường Thiết Sơn cũng sẽ ra tay giúp mình. Trong tâm lý của Đường Thiết Sơn, cho dù mình không phải con rể lão thì cũng là một cây tiền, làm sao có thể bỏ mặc được?

Lâm Bắc Phàm phân tích rất chính xác. Sau khi hắn đi rồi, Đường Thiết Sơn cau mày.

Suy nghĩ một chút, lão cảm giác có nên làm cho Lâm Bắc Phàm rời vào bước đường cùng, chờ tới lúc đó xem sự biểu hiện của hắn thêm một chút nữa. Đường Thiết Sơn móc điện thoại, gọi cho bí thư thành ủy Hoàng Trường Thanh. Khi điện thoại được nối thông, lão liền cười ha hả, nói:
- Bí thư Hoàng! Lần này Lâm Bắc Phàm gây chuyện làm ảnh hưởng tới ông. Tối nay, tôi làm chủ ở Kim Ngọc Thiên Đường, có thể tới đây ngồi không?

- Đường tiên sinh! Tôi đang muốn gọi điện cho ông.
Âm thanh của Hoàng Trường Thanh có chút run sợ:
- Chuyện lần này vượt quá tầm kiểm soát rồi. Chuyện bạo động ngày hôm qua, tỉnh ủy đã tiếp quản. Hơn nữa, chuyện lần này còn do quân đội trực tiếp nhúng tay vào.

- Quân đội? Quân đội trực tiếp nhúng tay vào?
Đường Thiết Sơn cảm thấy kinh hãi. Bất cứ một quốc gia nào thì cơ cấu trâu bò nhất cũng đều là quân đội. Chủ tịch ủy ban quân sự trung ương mới thực sự là tổng thống. Bất cứ thời đại nào cũng đều nhờ súng ống mà có được chính quyền.

- Đường tiên sinh! Thực sự xin lỗi. Bây giờ tôi cũng chỉ là bồ tát bùn qua sông. Còn chuyện Lâm Bắc Phàm như thế nào, tôi thực sự bất lực.

Một khi quân đội nhúng tay vào thì thần tiên cũng bất lực. Chỉ là một việc bạo động nho nhỏ như thế nào lại động tới cả quân đội? Chẳng lẽ đây là số mệnh? Đường Thiết Sơn thở dài, không có tâm tình mời Hoàng Trường Thanh ăn cơm, cúp điện thoại.

- Ông thấy thế nào?
Đường Thiết Sơn quay đầu nhìn lão Thất cười khổ.

Lão Thất trầm mặc một chút rồi nói:
- Sinh không gặp thời. Kiêu hùng bị trời đố kị.

----------------------

Sau khi Lâm Bắc Phàm ra khỏi Kim Ngọc Thiên Đường liền đánh xe chạy tới Kim Sắc Hải Ngạn. Hắn vẫn như in câu nói của Liễu Vi để cho Phong thiếu nói lại với mình: "Cho dù anh có làm gì thì cũng không liên quan gì tới cô. Nhưng cô mãi mãi là người con gái của anh. Sản nghiệp Kim Sắc Hải Ngạn mãi mãi là sự hậu thuẫn của anh. Cô ấy vẫn ở Kim Sắc Hải Ngạn.”

Lâm Bắc Phàm cảm giác mình không có lý do gì phải thẹn với Liễu Vi. Nếu như có thể, bản thân nên cố gắng sắm vai một nhân vật nhỏ bé trong lòng Liễu Vi. Một người bảo vệ tự do, bình thường nhưng lại có chút dịu dàng.

Về chuyện tối ngày hôm qua, Liễu Vi thấy nó thoảng qua như một giấc mộng. Cô biết Lâm Bắc Phàm không phải người bình thường. Nhưng cô thực sự không ngờ, một Lâm Bắc Phàm vẫn tự do tự tại ngày hôm qua lại có sự kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Chỉ có điều, Liễu Vi chưa từng hối hận.

Liễu Vi có một sự chung thủy không thể nghi ngờ. Nếu đã chọn, cho dù là một chén rượu độc, cô cũng mỉm cười mà uống.

Huống chi, Liễu Vi vẫn tin tưởng Lâm Bắc Phàm. Mà hôm qua Lâm Bắc Phàm làm càn cũng có lý do của hắn. Bây giờ, Liễu Vi cảm thấy lo lắng, cô không biết có thể gặp lại Lâm Bắc Phàm hay không. Cho dù gặp lại, thì tiếp đó có phải chia tay hay không? Chia tay tiếp theo đến khi nào mới có thể gặp lại? Trước đây, cuộc sống của tiểu Lâm đơn giản, an nhàn. Nhưng bây giờ, cuộc sống của hắn là một điều bí ẩn mà Liễu Vi không thể biết được đáp án.... Cũng may, mới qua một ngày, Lâm Bắc Phàm đã trở lại.

- Chủ tịch Liễu! Tôi về rồi đây.
Lâm Bắc Phàm vẫn như trước, sau khi gõ cửa phòng, lười biếng dựa người vào cánh cửa, cười cười nhìn Liễu Vi. Khóe miệng hắn vẫn ngậm điếu Marlboro như trước. Liễu Vi rất kích động, cô muốn ôm chặt lấy Lâm Bắc Phàm mà khóc lớn, nắm lấy niềm hạnh phúc mờ nhạt của mình. Cũng muốn ném tất cả các thứ vào người Lâm Bắc Phàm, sau đó làm cho Lâm Bắc Phàm thành một tên khốn kiếp. Chỉ có điều, suy nghĩ một chút, Liễu Vi mỉm cười, nói:
- Về rồi ư? Đến muộn như thế này, tiền thưởng tháng này của anh không có đâu đấy.
(1). Đào hoa am ca (Đường Dần)
Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đào hoa am lý đào hoa tiên
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền

Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên
Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật nguồn tunghoanh.com
Hoa lạc hoa khai niên phục niên

Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền
Xa trần mã túc quý giả thú
Tửu trản hoa chi bần giả duyên

Nhược tương phú quý tỉ bần giả
Nhất tại bình địa nhất tại thiên
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn

Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.

Lũng đào hoa (Người dịch: hieusol – thivien)
Ở thôn đào có am hoa
Trong am một vị tiên hoa thuở nào
Tiên hoa trồng cội hoa đào
Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm

Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương
Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi
Tỉnh say ngày lại qua ngày
Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm

Nguyện cùng hoa rượu chết nằm
Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe
Người vui xa mã xênh xê
Kẻ nghèo ta đấy duyên tề rượu hoa

Bần hàn, phú quý so ra
Trời cao, đất lạnh sánh mà được sao
Ngựa xe tranh với thanh cao
Người thời tất bật, ta cầu thong dong

Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.
(2): Đường Bá Hổ (1470 – 1524) tên thật là Đường Dần, Bá Hổ là tên tự. Cuối đời tín Phật, lấy hiệu là Lục Như Cư Sĩ và Đào Hoa Am Chủ. Ông vốn người ở huyện Ngô, Tô Châu (Giang Tô), xuất thân từ thương gia kinh doanh rượu “thường thường bậc trung”, nổi tiếng tài hoa và tính cách phong lưu, ngạo nghễ, là người đứng đầu nhóm Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thời Minh, đặc biệt nổi trội về tranh sơn thuỷ. Đường Bá Hổ là nhân vật kỳ lạ, để lại rất nhiều truyền thuyết trong dân gian Trung Quốc. Đạo diễn Châu Tinh Trì từng lấy ông làm hình tượng chính xây dựng bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”.
Đường Bá Hổ là đệ tử xuất sắc của danh hoạ Chu Thần. Tranh nhân vật (như các bức: Vương Thục cung kỹ, Thu phong hoàn phiến, Lý Đoan Đoan) và tranh hoa điểu (như các bức: Mặc mai, Phong trúc, Câu dục minh xuân, Lâm thuỷ phù dung, Hạnh hoa) của ông đều rất nổi danh, nhưng thành tựu cao nhất của ông tập trung ở tranh sơn thuỷ. Những tác phẩm thời trẻ của Đường Bá Hổ hiện chỉ còn đôi ba bức như Động Đình huỳnh mao chử, Trinh thọ đường và Đối trúc. Tranh thời trung niên của ông ảnh hưởng hoạ phong của Chu Thần khá rõ nét, mà Chu Thần lại ảnh hưởng hoạ pháp của Lý Đường và Lưu Tùng Niên thời Nam Tống, cho nên tranh của Đường Bá Hổ cũng thuộc hoạ phái hàn lâm với phong cách hùng kiện, chặt chẽ, tinh tế, đồng thời ông cũng tham cứu bố cục và kỹ xảo bút mặc của các đại gia Mã Viễn, Hạ Khuê; dung hợp và quán thông tinh hoa của các danh hoạ Lý Thành, Phạm Khoan, Quách Hi (thời Bắc Tống) và Hoàng Công Vọng, Vương Mông thời Nguyên, dần dần tạo ra phong cách riêng cho mình.
Song song với việc học tập các danh hoạ đời trước, Đường Bá Hổ cũng rất chú ý học tập ở tự nhiên. Năm 1500, ông dành hơn chính tháng du sơn nhạo thuỷ, bắt dầu từ Tô Châu. Các thắng cảnh và danh sơn đại xuyên như : Lư Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Vũ Di, Nhạn Đãng Sơn, Thiên Đài Sơn, Phổ Đà Sơn, Huỳnh Sơn, Cửu Hoa Sơn; Thung Lũng Hoa Đào, Tây Hồ, Bình Sơn Đường, Vu Hồ, Cửu Giang, Xích Bích, Nhạc Dương Lâu, Động Đình Hồ, Cửu Lý Hồ, Phúc Xuân Giang, Tân An Giang… đều từng in dấu chân Đường Bá Hổ và để lại dấu ấn trong các hoạ phẩm của ông.
Khi Đường Bá Hổ trở lại Tô Châu sau chuyến lãng du đó, gia đình ông rơi vào cảnh cùng túng, vợ con lại bỏ nhà đi, bản thân ông phải mưu sinh bằng cách bán văn bán tranh và giải sầu bằng những nét đan thanh. Năm 36 tuổi, ông dời đến Thung Lũng Hoa Đào (Đào Hoa Ổ) dựng mái lều tranh bằng tiền bán tranh và tiêu dao ở đó cho đến cuối đời.
Tranh của Đường Bá Hổ có kết cấu chặt chẽ, tạo hình chân thực sinh động, thế núi hùng tuấn, thạch chất cứng cỏi, bút pháp cương kiện, sắc rõ mực đậm với những tác phẩm tiêu biểu: Vương Ngạo xuất sơn, Bái đài thực cảnh, Hành xuân kiều, Quan sơn hành lữ. Cuối đời, hoạ phong của ông thoát ra khỏi ảnh hưởng của Chu Thần, tự thành nhất gia, giai đoạn này, tác phẩm chủ yếu là tranh sơn thuỷ, đại biểu là: Sơn lộ tùng phong, Xuân sơn bán lữ, Lạc hà cô lộ, Hư các vãn lương, Tây châu thoại cựu, U nhân yên toạ, Hạ nhật sơn cư… với bố cục giản, rõ, nét nhỏ như tơ nhưng vẫn không yếu ớt, mang cái đẹp giao hoà giữa cương vừa nhu. Chỉ riêng về vẽ đá, ông đã vận dụng nhiều kỹ thuật đi mực hành bút: đoản khảm, trường suân, thuận bút, sóc hào, phương chiết, viên chuyển. Các cảnh cỏ cây, nhà cửa, suối khe… đều được sắp xếp bài trí cẩn mật theo thứ tự phù hợp, chặt mà không tắc, nhiều mà không rối, giàu dư vị và ý thơ. Mực và màu tuy dày nhưng đã có sự biến hoá đậm nhạt uyển chuyển.
Sở dĩ tranh sơn thuỷ của Đường Bá Hổ đạt đến thành tựu thượng đẳng, bút mặc tinh diệu cao thâm, một phần vì ông biết học tập, cách tân, sáng tạo và cũng biết giải phá những khuôn khổ của hoạ phái phương Bắc, hoạ phái Giang Nam, viện thể Nam Tống và cả trường phái văn nhân sơn thuỷ hoạ thời Nguyên. Cống hiến nổi bật của Đường Bá Hổ đối với lịch sử hội hoạ Trung Quốc là ở chỗ ông đã tổng hợp được những tinh hoa của Nam tông – Bắc phái, dung hoà được Thi tình – Hoạ ý và đạt được sự giao dung trong mối quan hệ: Thi – Thư – Hoạ. Phần lớn hoạ phẩm của ông hiện được trưng bày tại các bảo tàng: Bắc Kinh, Đài Bắc, Thượng Hải, Tứ Xuyên và một số bức hiện được tàng lưu ở Mỹ như bức Hoa Sơn.
Không chỉ hoạ, mà thư pháp của Đường Bá Hổ cũng rất được yêu chuộng, đồng thời ông cũng là một đại thi nhân thời Minh, với nhiều tác phẩm như các tập: Thượng ngô thiên cung thư, Bách nhẫn ca, Giang Nam tứ quý ca, Đào hoa am ca, Nhất niên ca, Nhàn trung ca… Phần lớn tác phẩm của ông là du ký, đề hoạ, cảm hoài biểu hiện sự cuồng phóng và ngạo ngễ, song ngôn từ giản dị, dễ hiểu.
Bức tranh "Cửu Mỹ Đồ" còn thiếu một mỹ nhân, vì vậy, tài tử Đường Bá Hổ đến Hàng Châu du sơn ngoạn thủy nhằm tìm mỹ nhân. Tình cờ, anh gặp được nha hoàn Thu Hương của Hoa phủ, Bá Hổ không chỉ say mê phong thái thu hút của cô, mà còn ngưỡng mộ "Tư thế võ hiệp" nơi cô nha hoàn này. Bá Hổ quyết định vào Hoa phủ làm gia đinh, hóa thân thành thư đồng Hoa An, dùng tài hoa chân tình lay động trái tim Thu Hương.

Nào ngờ, vì nhiều chuyện hiểu lầm, Bá Hổ chẳng những không thể lấy lòng người đẹp, ngược lại chỉ càng khiến Thu Hương căm ghét. Duy chỉ có lão gia Hoa Hồng Sơn là nhìn Bá Hổ bằng cặp mắt khác. Thì ra từ lâu ông đã biết Bá Hổ không phải là người bình thường. Trong triều đình, Ninh Vương âm mưu lật đổ hoàng đế Chính Đức nên y rắp tâm bày kế ép Bá Hổ giúp sức, khiến anh và Hoa phủ chuốc lấy họa sát thân

Quận chúa Chu Đình Ngọc - con gái yêu của Ninh Vương - vì si mê Bá Hổ nên không ngại lấy cái chết uy hiếp cha. Cũng chính lúc này, những si mê tình ái diễn ra trước mắt đã khiến lòng Thu Hương dấy lên cảm giác ghen tuông khó tả...

Nguồn: tunghoanh.com/lang-tich-huong-do/chuong-164-7hoaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận