Lãnh Khốc Phu Quân Chương 12


Chương 12
Chân thành

Không để ý bản thân đi tới đâu, Độc Cô Khuynh Thành cứ một đường dạo chơi, trải qua hai tháng với không ít chuyện, nàng đặt chân đến Hoàng Sơn. Lý do nàng tới đó rất đơn giản, chẳng qua vì có một hôm đang ngồi ở quán trà uống trà, nàng nghe có người nói Hoàng Sơn rất đẹp. Từ nhỏ nàng sống ở Điểm Thương sơn, đối với cảnh núi lẫn trong mây mây lẫn núi, mù sương mờ ảo sớm đã nhìn quen mắt. Nhưng tới lúc nàng nhìn đến cảnh sắc ở Hoàng Sơn vẫn lập tức bị hấp dẫn. So với Điểm Thương sơn, mỗi nơi có một nét đẹp riêng. Về sau nếu có chán ghét thế giới hào hoa bên ngoài, tới nơi này ẩn cư cũng tốt.

« Các ngươi là ai ? » Đang ở giữa phong cảnh núi non Hoàng Sơn xinh đẹp, Khuynh Thành bị bốn nam tử không biết là ai chặn đường. Bốn gã kia đã sớm đi theo nàng từ lâu, nhưng nàng không hề ra mặt, chính là để xem mục đích bọn họ là gì.

« Cô nương chính là Độc Cô Khuynh Thành ? » Một gã cung kính vòng tay hỏi.

Khuynh Thành nhíu nhíu mày. « Đúng thế, ta chính là Độc Cô Khuynh Thành, các ngươi nhận ra ta ? »

« Bọn thuộc hạ là mật thám của Bách Hiểu Đường, phụng mệnh Đường chủ đi tìm tiểu thư. Mời tiểu thư theo thuộc hạ về Tổng đường phục mệnh. » Rốt cục cũng tìm thấy nàng, còn tìm không thấy, bọn họ chỉ lo bị Đường chủ trách mắng.

« À, té ra các vị đại ca là mật thám của Bách Hiểu Đường. Các vị xin hãy trở về nói với Lục thúc thúc, chờ ta đi chơi ngắm cảnh cho chán cái đã, rồi tự nhiên sẽ về gặp ông ấy. » Thôi rồi thôi rồi, nhất định là cha mẹ đã biết chuyện nàng đào hôn. Nếu bị túm trở về thế nào nàng cũng bị đem gả cho Giang Vô Vân.

« Tiểu thư, Đường chủ có lệnh, bọn thuộc hạ không thể không mang tiểu thư về. »

« Các vị đại ca, ta... ta chỉ là muốn đi ngắm cảnh thôi, không có việc gì mà. » Nàng nhanh nhẹn nở nụ cười.

« Tiểu thư, nếu không thể đưa tiểu thư về, thuộc hạ không cách nào nói với Đường chủ được. »

« Các ngươi mau nhìn kìa ? » Khuynh Thành cả kinh chỉ vào phía sau bọn họ. Cả bốn người đồng thời quay đầu lại, nhưng nào thấy cái gì, chờ quay lại nhìn nàng, vị giai nhân áo trắng lúc nãy đã biến mất tăm hơi. Không xong, mắc mưu nàng rồi. Đường đường đại danh Thiên Tự mật thám của Bách Hiểu Đường, ấy vậy lại bị một nha đầu đánh lừa. Độc Cô Khuynh Thành thi triển khinh công, một đường chạy trốn. Chỉ vào võ công của nàng, hẳn hoàn toàn có thể chế phục bốn người bọn họ, nhưng nàng không muốn làm thế. Bốn người bọn họ đều là mật thám Bách Hiểu Đường, là người của Lục thúc thúc, bọn họ sẽ không đả thương nàng, nàng cũng không muốn động thủ cùng bọn họ. Khinh công nàng vốn giỏi, trực tiếp chạy là tiện nhất.

Độc Cô Khuynh Thành nhất định kiếp trước gây họa gì rồi, hướng nàng cắm cổ chạy, lại là một vực núi đen ngòm.

« Ôi vực núi ! » Nàng lập tức dừng cước bộ lại, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc không thành lệ. Làm sao bây giờ ? Chạy hướng khác vậy. Nàng vừa quay đầu lại, bốn cái bóng đã xuất hiện. Người ta là mật thám kia mà, võ công dù có bình thường, khinh công lại không phải chuyện đùa. Nếu khinh công không tốt, ai dám cho họ làm mật thám ?

« Tiểu thư, xin ngài đừng làm khó thuộc hạ. » Bốn người ngăn lại đường chạy của Khuynh Thành.

Khuynh Thành xoa xoa mặt rồi bĩu môi. « Ta thật sự không muốn làm khó các ngươi, mà là các ngươi làm khó ta ! » Là bọn hắn muốn bắt nàng đấy chứ.

« Tiểu thư, thuộc hạ phụng mệnh Đường chủ đưa tiểu thư về, nào dám làm khó tiểu thư. »

« Lục thúc thúc tìm ta làm gì ? Không lẽ Ánh Nguyệt nhớ ta sao ? » Lục Ánh Nguyệt là viên ngọc minh châu trên tay Lục thúc thúc cùng Phượng cô cô, từ nhỏ đã là bạn tốt của Khuynh Thành. Thực ra nàng thừa biết là cha mẹ tìm nàng thì có.

« Thuộc hạ không rõ lắm. » Hắn chỉ là một mật thám nho nhỏ, phụng mệnh làm việc thôi.

« Ta không muốn về, ta phải đi du ngoạn đã. » Khuynh Thành lắc đầu quầy quậy muốn rớt cái cổ.

Bốn người nhìn nhau. « Tiểu thư, mong thứ lỗi thuộc hạ mạo phạm người. » Vừa dứt lời, bốn người cùng nhau đi tới chỗ nàng.

Khuynh Thành lùi từng bước về phía sau. « Các ngươi định làm gì ? » Còn hỏi nữa, đương nhiên là định bắt nàng chứ sao ?

« Tiểu thư, mạo phạm người. » Bốn người đồng thời ra tay định bắt lấy Khuynh Thành, Khuynh Thành một bước hụt vào khoảng không, thân hình nghiêng về phía sau.

« Cứu ta với... » Khuynh Thành ngã về phía sau thật, thân thể như một con bướm, nhẹ nhàng phiêu dật bay xuống vực sâu.

« Tiểu thư... » Bốn người đồng thời vươn tay ra, nhưng không ai bắt lấy nàng được. Thế là xong rồi, Đường chủ nhất định sẽ tức giận, lột da bọn họ. Bị Đường chủ giận còn đỡ, nếu Độc Cô Hàn biết con gái bảo bối của hắn bị bọn họ ép rơi xuống vực núi...vừa nghĩ đến ánh mắt rét lạnh của Độc Cô Hàn, cả bốn người lập tức run cầm cập lạnh toát trong lòng.

Khuynh Thành hẳn là nên lo lắng mua vài cuốn lịch âm mang theo người thì hơn. Có vẻ mỗi lần nàng ra khỏi cửa đều không nhìn lịch xem ngày, nên đều gặp chuyện không hay. Bình thường mà nói, lúc một người bị rơi xuống vực hẳn là ngất xỉu rồi, để dù rơi xuống nát bét cũng sẽ chẳng cảm thấy gì. Thật đáng tiếc, Khuynh Thành vẫn tỉnh táo như thường. May mà khinh công nàng không tệ, ngay lúc rơi xuống đã nhiều lần giãy dụa bám víu. Vất vả lắm mới bám được vào một vách đá, tảng đá lại rơi ra khiến cả người lại rơi tiếp. Chụp được một cành cây leo, dây leo lại không để ý mặt mũi nàng mà đứt đoạn. Mắt thấy mình chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi tan xương nát thịt, gửi thây nơi hoang dã, nàng liền mạnh tay rút kiếm bên hông cắm phập vào vách đá, giống i chang cục lạp xườn treo lủng lẳng trên cao (thề có Chúa, nguyên văn nó thế, Lãnh Vân không dám tự động so sánh chị í với cục lạp xườn đâu ạ... = =') Nàng nhẹ nhõm thở dại một hơi, may mắn có bảo kiếm của cha, nếu không hẳn giờ này nàng đã đi gặp Diêm Vương rồi. Kiếm cha cho nàng tới giờ chưa phải mang ra dùng lần nào, lần đầu tiên lôi ra lại ở tình huống này.

Mắt thấy mặt đất cách không còn xa lắm, nàng liền bám vào một khối đá, chậm rãi rút kiếm lại, đặt chân vào vách đá lấy đà rồi thoải mái rơi xuống đáy vực.

« Thật đáng chết, ta làm sao quay lại trên đó bây giờ ? » Khuynh Thành mang kiếm đeo lại bên hông, vừa sửa sang lại quần áo vừa mắng. May mà từ nhỏ nàng sống trong núi, sống vài ngày nơi núi non hoang dã cũng không vấn đề gì, cũng chẳng sợ chết đói.

Nàng xoa xoa cái đầu vốn bị dọa tới choáng váng, hơi nheo mắt lại nhìn xung quanh. Đây là một sơn cốc, ba mặt là núi, nơi không có núi lại là một cánh rừng đào thật lớn, ánh nắng chan hòa, kỳ hoa dị thảo, ngẫu nhiên còn có ít loài chim bay thú chạy. Mấy thứ đó cũng không có gì lạ lùng, mà lạ lùng nhất là ở đống hoa đào kia. Hiện tại là đã vào thu, sao vẫn còn có hoa đào nở ? Không lẽ đây là đào nguyên thế ngoại trong truyền thuyết ? Hay là bồng lai tiên đảo ? Vận khí của nàng tốt quá đi, rơi xuống vách núi lại tới một nơi như vầy. Nơi nàng so với nhà nàng cảnh còn đẹp hơn, nàng bắt đầu nghĩ chuyện về nói cha mẹ chuyển nhà tới đây. (Lãnh Vân : không còn gì để nói về lòng tham của chị... = =')

Nàng cứ bước tới trước, vào một con đường nhỏ rồi dụi mắt liên tục. Nàng có nhìn nhầm không, nơi này cũng có người ở. Khuynh Thành bước tới căn phòng nhỏ phía trước, ló đầu vào bên trong thăm dò. Là một căn nhà gỗ nhỏ có ba gian phòng. Khuynh Thành lặng lẽ bước vào, nhón chân rón rén như trộm vào nhà (chỗ này cũng là nguyên bản, Lãnh Vân gan chưa to để tự so sánh chị nhà với trộm cướp ạ !). Nàng đang chuẩn bị đẩy một cánh cửa sang gian bên cạnh, chợt trên cổ lạnh toát, nếu nàng đoán không nhầm hẳn là có ai để binh khí lên cổ nàng rồi. Nàng chỉ là tò mò về chủ nhân của gian nhà này nên mới muốn truy đến tận cùng, tuyệt đối không có lòng bất lương. (tò mò là xấu xa, tò mò là xấu xa, là lá la !)

« Ngươi là ai ? » Người sau lưng ép mạnh lực trên tay xuống kiếm.

« Ta... chỉ tò mò thôi, không có ác ý. Ngươi làm ơn bỏ thanh kiếm ra được không ? » Khuynh Thành nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng đáng thương hề hề lên tiếng.

« Sao ngươi vào được cốc ? » Nơi này ba mặt là núi, cửa vào duy nhất lại bày trận pháp, nàng ta rốt cuộc làm sao vào được ?

« Ta rơi trên núi xuống. » Nàng càng nói giọng càng đáng thương. « Ta đào hôn, cha mẹ phái người tới bắt ta, khiến ta không cẩn thận từ trên núi ngã xuống. »

« Ngã trên núi xuống đây hẳn phải chết không ngờ gì chứ. » Hắn hoàn toàn cho là cô nàng trước mắt đang nói dối.

« Khinh công ta vốn tốt mà, ta bám vách đá rơi xuống đấy. » Kỳ lạ, sao nàng lại cun cút nói thật với hắn chứ, nói thật làm gì có kẹo ăn.

Kẻ sau lưng nàng hừ một tiếng rút kiếm lại. « Ngươi đi đi, đừng nói cho ai biết ngươi đã tới đây. »

« Được. » Khuynh Thành như được đại xá liền cười hì hì xoay người. Vừa quay lại, vẻ tươi cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

« Sao lại là ngươi (sao lại là huynh) ? » Hai người đồng thanh hỏi đối phương.

Hàn Ngự Tuyệt quả thật muốn điên cái đầu. Nữ nhân này thật sự là âm hồn không tán mà. Hắn vì muốn quên nàng, vì không muốn gặp lại nàng nên mới cố ý trốn về núi sâu, nha đầu kia thế nào lại mò được tới đây ? Duyên phận bọn hắn không lẽ khắc sâu tới vậy sao ?

Hàn Ngự Tuyệt giận dữ trừng mắt nhìn nàng. « Đừng để ta gặp lại ngươi, lập tức cút cho ta. » Hắn sợ nàng, sợ bản thân sẽ không buông nàng ra được, càng sợ nàng cũng như người kia. Hắn thật không có dũng khí đối mặt nàng.

Khuynh Thành ảm đạm cười. « Thực xin lỗi, tiểu nữ đã quấy rầy. » Nguyên lai hắn thật sự chán ghét nàng nhiều như vậy, không phải chỉ là chán ghét bình thường.

« Ngươi... » Nha đầu kia lẩn quẩn bên chân hắn không biết bao nhiêu ngày, hắn còn nghĩ nàng lập tức sẽ giận dữ hay mạnh miệng, nào hay nàng rất biết tử tế mà rời đi. Tuy đây là kết quả hắn muốn, sự xa cách của nàng lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng một cách kỳ lạ. Hắn để nàng đi không phải là tốt nhất sao ?

Khuynh Thành cố nén nỗi đau trong lòng, môi khẽ mỉm cười. « Hàn đại ca, huynh yên tâm, muội chỉ là không cẩn thận bị rơi xuống đây, sẽ không quấn quít lấy huynh đâu. » A, làm người phải biết tốt xấu phải không ? Nàng đã buông toàn bộ tôn nghiêm của mình mà tỏ ý cho hắn hiểu, hắn vẫn không tiếp nhận nàng, vậy nàng còn phải khổ sở dây dưa làm gì.

Hàn Ngự Tuyệt nhất thời tắc họng, mặt đờ ra không biết nói gì.

Khoảnh khắc nàng vừa kiên định bước qua người hắn, lòng hai người đều trống rỗng, đều cảm thấy như đã mất một điều gì. Khuynh Thành đột nhiên quay đầu lại. « Hẹn gặp lại. » Ẩn sau nụ cười tưởng như bình thản đó, là một trái tim đang tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Khuynh Thành thong thả bước đi, cắn môi cố không quay đầu. Không được quay lại, không thể quay lại, ngàn vạn lần không thể quay đầu lại. Nếu phải đi, vậy nên vững lòng ra đi, tuyệt đối không thể quay đầu lại. Nếu hắn vô tình, nàng làm sao có thể còn quấn quít bên hắn được.

Bụi đường bay loạn trên không trung, mênh mông mờ mịt, cũng như lòng nàng vậy. Hay đúng hơn, nàng không biết lòng mình đang có dạng gì. Tim nàng đã mất đi, rốt cuộc tìm không thấy đâu nữa rồi.

Ông trời dường như cố ý làm khó nàng phải không ? Nàng còn chưa ra khỏi tầm mắt Hàn Ngự Tuyệt, một tia chớp xẹt ngang qua chân trời, tiếng sấm đì đoàng rung lên, ngay sau đó mưa như trút nước. Mưa lớn vô tình trút lên người nàng, mưa lớn vô tâm khiến mắt nàng mờ mịt. Khuynh Thành không thèm đi tìm nơi tránh mưa, cứ ở giữa màn mưa, vòng tay ôm người. Tóc mai ướt sũng nước chảy xuống, một thứ chất lỏng lành lạnh trôi xuống miệng nàng, không biết là nước mưa hay là nước mắt. (hic hic, thương quá đi...)

Sinh mệnh của nàng dường như tại thời điểm này dừng lại, cả trời đất dường như chỉ còn một mình nàng. Không ai lo cho nàng, không ai thương tiếc nàng, càng không ai yêu nàng. Nàng thật là thất bại, lại đi yêu một kẻ không nên yêu.

« Mưa ngừng muội sẽ đi. » Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thanh âm cực kỳ lãnh đạm. Nội lực nàng thâm hậu đương nhiên nghe thấy có người đến. Hắn không phải muốn mặc kệ nàng sao ? Vì cái gì còn ra mặt ? Đến đuổi nàng đi mau hơn ư ?

Sự lãnh đạm của nàng khiến hắn ngàn lần không thoải mái. Nàng vốn không bao giờ kiềm chế tình cảm của mình, giờ lại trở nên lãnh đạm, thế nghĩa là sao ? Lòng nàng đã chết ư ?

Khuynh Thành toàn thân đã ướt sũng, tóc bết lại dính chặt sau lưng, môi dính nước mưa run run nhìn chật vật không chịu nổi. Một thân áo trắng cũng dính sát vào người nàng, ôm chặt lấy những đường cong xinh đẹp.

Nhìn thấy giai nhân bình thường tràn ngập sự sống giờ chật vật bi thương, một cỗ lửa giận không hiểu từ đâu liền bùng lên trong người hắn. Cô nàng ngốc này, không lẽ chung quanh không có chỗ tránh mưa ? (Dạ báo cáo anh, đang ở đáy cốc nha anh, ngoài nhà anh còn chỗ nào tránh ? = =') Cho dù không tìm thấy chỗ tránh mưa, nàng không thể quay lại chỗ hắn mà tránh sao ? Vì cái gì phải tự hành hạ mình như vậy ? (Anh đuổi người ta đi còn hỏi ???)

Nàng không biết lửa giận trong mắt hắn có ý gì nên thản nhiên nói. « Thật xin lỗi, muội vốn không nên xuất hiện nơi này, giờ muội đi đây. » Hai tay vuốt nước trên mặt, thuận tiện gạt luôn những giọt nước mắt vô tình rơi ra, nàng chớp mắt rồi từng bước nặng nề tiến sâu hơn vào màn mưa.

Hàn Ngự Tuyệt bắt lấy cổ tay của nàng, không nói nhiều lời lôi nàng về phía căn nhà nhỏ. Cô nàng này thật là ngốc mà, còn như thế nhỡ sinh bệnh thì sao ? (thì anh chăm chứ sao ? hỏi thế cũng hỏi )

« Buông muội ra. » Cỗ tự tôn trong lòng nàng vẫn còn đó chưa đi.

Hàn Ngự Tuyệt xoay người vận sức kéo nàng ôm vào lồng ngực, dùng môi mình che cái miệng nhỏ của nàng lại. Thật lâu sau hắn mới buông ra. (Ôi ôi...)

Hàn Ngự Tuyệt lôi Khuynh Thành trở lại căn nhà nhỏ, nước mưa trên người vẫn long tong chảy xuống làm ướt một mảng lớn trên mặt đất.

« Cởi quần áo ra. » Thanh âm của hắn trở nên ôn nhu chưa từng có.

Khuynh Thành lắc đầu, cảnh giác nhìn hắn.

« Ngươi sẽ ốm mất. »

Nàng lạnh lùng quay mặt đi. « Huynh yên tâm, mưa ngừng muội sẽ đi, dù sinh bệnh cũng không dám phiền tới huynh. »

Nàng lại hiểu nhầm, hắn là quan tâm nàng, nào phải như nàng nghĩ phức tạp như thế chứ.

« Cởi ra. » Hắn bất đắc dĩ nặng lời hơn một chút.

Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng rồi cởi áo ngoài ra vắt lên bình phong, rồi không nói câu nào tháo nhuyễn kiếm đeo trên hông bỏ ra. (Nhuyễn kiếm : kiếm mềm, thường là một thanh kiếm mỏng như lá lúa, có thể quấn quanh hông như thắt lưng). Hàn Ngự Tuyệt thấy nàng bỏ vũ khí trên người xuống liền kinh ngạc nhìn thanh kiếm kia. Hắn vẫn nghĩ nàng không có võ công, vẫn không nghĩ trên người nàng có thể có binh khí. Nhuyễn kiếm trong tay nàng tuyệt đối là một bảo vật ít có, hẳn là kiếm báu của Thần Binh sơn trang.

« Ở đây hẳn không chỉ có một căn phòng chứ ? » Nàng ám chỉ hắn nên rời đi.

Hàn Ngự Tuyệt không nói gì, xoay người bước ra ngoài. « Đây là phòng ta. »

« Muội đi phòng khác vậy. » Khuynh Thành nắm áo ngoài muốn bước ra.

« Không cần. » Hàn Ngự Tuyệt đi ra trước, nhanh tay đóng cửa lại.

Khuynh Thành đem quần áo trên người cởi hết, chỉ còn mặc yếm cùng quần mỏng bên trong. Vốn toàn thân còn ướt, nàng lại không có quần áo thay, chỉ có thể cố mặc vậy.

Khuynh Thành vuốt hết nước trên người, vắt kiệt tóc, ngồi trên giường run cầm cập. Thời tiết thế này mà không có quần áo mặc thật là không ổn.

Hàn Ngự Tuyệt đột nhiên bước vào, Khuynh Thành giật bắn mình đứng lên ngơ ngác nhìn hắn. « Huynh... sao huynh lại vào đây ? »

Hàn Ngự Tuyệt không để ý tới nàng, nhanh chân tới tủ quần áo lấy ra một bộ đưa cho nàng. Nha đầu kia nghĩ hắn có ý đồ làm gì ? Hắn chỉ là nhớ ra nàng không có quần áo thay mà thôi, có ý đồ bất lương đâu cơ chứ.

« Đa tạ. » Hai từ này nàng thật gian nan mới thốt ra được.

Hàn Ngự Tuyệt khẽ liếc mắt một cái về bộ đồ mỏng còn đang dán trên người nàng, liền nhíu mày. « Cởi hết ra đi, nếu không ngươi sẽ sinh bệnh. » Vô tình khẽ liếc mắt một cái, hắn lại không dời mắt đi nổi. Cái yếm màu trắng đã ướt dẫm, da thịt bên trong như ẩn như hiện, hai cái núm nhỏ hồng hồng dựng thẳng như hoa nở rộ, thêm bông hoa mẫu đơn thêu trên yếm phụ trợ càng thêm kiều diễm, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Hàn Ngự Tuyệt ráng áp chế dục vọng quay mặt đi. Đối diện với cảnh xuân sinh động như thế, hắn đã dần dần mất đi sự kiềm chế.

Khuynh Thành nghĩ hắn đang xem kiếm của nàng, liền không hề dấu giếm. « Đừng hoài nghi, đây là binh khí của muội. »

« Ta có hỏi ngươi đâu. »

Nàng cười khổ. « Đúng vậy, muội có thế nào cũng không liên quan tới việc của huynh. Dù sao huynh cũng không cần muội, chán ghét muội, là muội tự gánh đa tình mà thôi. » Khuynh Thành đi tới mở cửa phòng, đưa tay làm thế mời. « Mời đi cho. » Nàng tựa hồ đã quên đây không phải phòng nàng, lại là địa bàn của hắn. Nàng đang làm gì thế ? Hắn đã cố tránh tầm mắt đi, nàng còn cố ý xuất hiện trước mặt sao ?

Hàn Ngự Tuyệt đi đến bên người nàng, mũi ngửi thấy hương thơm tự nhiên trên người nàng, mùi hương thiếu nữ vừa tiến vào mũi hắn, lại thành mê hồn hương trí mạng không ngờ. Thân dưới chợt có một ngọn lửa bùng lên. Mắt nhìn thấy bộ dáng mị hoặc lòng người của nàng, hắn thật muốn đem nàng cắn nuốt vào bụng.

Thấy hắn đứng lại, Khuynh Thành tới gần hắn, nghiêm trang đứng trước mặt. « Đúng rồi, đây là phòng của huynh, là muội đi mới đúng. » Nha đầu quên luôn việc mặc thêm quần áo, cứ thế xoay người đi. Hàn Ngự Tuyệt bất đắc dĩ liền nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ kéo một cái khiến nàng cả người ngã vào lòng hắn.

Nàng thật mềm mại, thật là thơm mà, hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, không muốn buông ra chút nào. Nàng hơi ngẩng đầu lên, hơi thở thơm mùi đàn hương vừa toát ra, đôi môi hơi hé lộ ra chiếc lưỡi thơm mát, đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Yêu tinh mà, rõ ràng cố tình hấp dẫn hắn. Hắn hiện tại đã muốn điên lên được, nàng còn không biết hay dở lộ ra phong thái mị hoặc này. Mùi thơm của nàng không ngừng tiến vào mũi hắn, khiến lý trí ngày càng bay xa. (Đây gọi là mỡ dâng miệng mèo !)

(Đoạn sau có cảnh không phù hợp với trẻ vị thành niên, dưới 18 tuổi xin đừng vào đọc, bấm phím Back giúp Lãnh Vân. Lãnh Vân đã cảnh báo, nếu bạn cố tình đọc, Lãnh Vân không chịu trách nhiệm !)

Hàn Ngự Tuyệt cúi đầu hôn lên môi nàng, không phải nhẹ nhàng hôn, mà là trực tiếp tách môi nàng, đem đầu lưỡi tiến nhập thẳng vào miệng ôm trọn lấy cái lưỡi của nàng. Hắn từng hôn nàng một lần, lần này cũng như lần trước. Nàng toàn thân cảm thấy tê dại, theo nhịp xâm chiếm của môi hắn mà cả người nóng bừng lên. Hôn càng ngày càng kịch liệt, thân mình hai người cũng càng thêm nóng bỏng.

Đây là hôn thật sao ? Có phải nàng đã ốm rồi mà sao người nóng thế này ? Sao đầu óc nàng mê man thế này ? Tay nàng bất giác ôm lấy cổ hắn, nồng nhiệt đáp lại.

Lý trí của Hàn Ngự Tuyệt đã rơi rụng không còn một mảnh, chỉ muốn cho nhiệt tình trong người được phát tiết. Tới khi hôn cũng không đủ thỏa mãn hắn, hắn liền một tay ôm eo nàng, một tay lần lên bụng ôm lấy cái bầu tròn căng không ngừng xoa bóp.

Khuynh Thành không nhịn được khẽ rên một tiếng, cả người càng thêm nóng rẫy. Nhờ sự giáo dục hiện đại của mẹ, nàng thừa biết kế tiếp sẽ xảy ra điều gì. Nàng không muốn cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt. Không có được tim hắn, được người của hắn đành vậy.

Tiếng rên khẽ của nàng không thể ngờ gì chính là đòn hấp dẫn trí mạng, Hàn Ngự Tuyệt cấp tốc đem nàng đặt lên giường, cởi nốt lớp ngăn cách cuối cùng của nàng. Hắn nhẹ nhàng cắn chiếc cổ thanh tú trắng như tuyết, lưu lại một dấu răng đầy tình thầm. Hắn lại cắn nhẹ chiếc núm nhỏ hồng trên ngực nàng, khiến nàng càng rên rỉ. Một nỗi khao khát không biết là gì liền lan tràn trong cơ thể nàng, cơ hồ đem nàng chìm xuống.

« Khuynh Thành, nàng có hối hận chăng ? » Hàn Ngự Tuyệt đã đem nàng đặt lên giường, vẫn cố khống chế lý trí của mình, hổn hển hỏi. Hỏi cũng như không, cho dù nàng hối hận, hắn có thể khống chế bản thân sao ?

« Không hối hận. » Khuynh Thành vươn hai cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn, ánh mắt chan chứa thâm tình nhìn lên hắn.

Hắn xé bỏ quần áo, phủ lên thân thể mềm mại của nàng, để hai cơ thể dính vào với nhau không còn khe hở.

Đột nhiên giữa hai chân nàng truyền lên một cơn đau như xé đôi người. Khuynh Thành nắm chặt đệm giường, cắn môi, lệ long lanh trong mắt.

Thấy cơ thể dưới người mình đột nhiên không có tiếng động, Hàn Ngự Tuyệt cúi đầu nhìn liền thấy bộ dạng đau đớn ẩn nhẫn của nàng, liền trìu mến hôn nàng. « Đừng im lìm chịu đựng như thế, có đau thì cứ kêu lên. »

« Thật đau quá. » Nàng khó khăn phun ra ba chữ, nước mắt cũng theo đó chảy ra. Hắn dừng người lại, cúi xuống hôn lên lệ của nàng, cố gắng chịu đựng bất động trong cơ thể nàng, chờ cho cơn đau qua đi.

« Ta yêu nàng. » Hắn nhìn khuôn mặt nàng, phun lộ nỗi lòng mình. Hắn ôm chặt lấy nàng, lặp đi lặp lại lời bày tỏ một tình cảm đã ẩn nhẫn từ lâu. Bóng dáng mơ hồ trong lòng kia dần dần biến mất, chỉ còn hình ảnh của Khuynh Thành. Quá khứ hãy ở yên trong quá khứ. Giờ hắn muốn có Khuynh Thành, Khuynh Thành là của hắn...

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71040


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận