Lão sư! Buông tha tôi đi Chương 136:Đừng tức giận

Chương 136:Đừng tức giận

Lục Chu Việt ôm cô sắc mặt khó coi sải bước đi ra ngoài,hắn tối nay đúng là muốn trừng phạt cô một chút.Nhưng hắn không nghĩ tới cô lại dám uống vài ly rượu đỏ cho nên cho tới cuối vẫn là hắn thỏa hiệp trước.

Vừa mới ôm cô ra khỏi cửa khách sạn,cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ra hắn từ trên người hắn nhảy xuống,lảo đảo chạy đến ven đường ngồi chồm hổm xuống nôn ra, hắn đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng đau khổ không chịu nổi,nhất thời vì hành động tối nay của mình mà hối hận.

Cô khó chịu đau đớn,cuối cùng đau nhất vẫn là hắn.

Tài xế đã lái xe tới,hắn cầm lấy bình nước cùng khăn giấy đi tới trước mặt đỡ cô dậy,bên cạnh khóe mắt còn mang theo nước mắt chưa khô,hắn không biết cô bởi vì nôn chảy ra nước mắt,hay bởi vì cô khóc.

Cô cầm lấy khăn hắn đưa đến,trầm mặc súc miệng xoay người lảo đảo đi tới trong xe.Vừa ngồi vào trong xe,xe mới vừa khởi động cô lại muốn nôn,tài xế không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp thắng xe để cô vọt xuống.

Lục Chu Việt nhíu lại một đôi mày rậm,nói với tài xế một chút bảo hắn về trước,sau đó hắn ôm lấy cô đi ngược về phía khách sạn,tình trạng hiện tại của cô không thích hợp ngồi xe trở về, cho nên hắn trực tiếp mướn một phòng đưa cô vào.

Đem cô đặt ở trên mặt giường lớn,cô dùng sức ôm đầu cau mày đau đớn lẩm bẩm,

“Đầu đau quá. . . . . . đau”

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhặn lại một chỗ,đột nhiên vọng động muốn giết mình,hắn biết rượu đỏ uống một lúc sẽ rất dễ say,hơn nữa còn từng chút từng chút đau bụng,hắn cắn răng xoay người xông ra ngoài mua thuốc giải rượu cho cô.

Kết quả chờ hắn mua thuốc trở về trên mặt giường lớn đã không thấy bóng người cô,hắn cả kinh ném thuốc vội vàng mở ra cửa phòng tắm tìm kiếm,chỉ thấy cô tắm rửa sạch sẽ ình, lúc này đang trùm khăn tắm đứng trong góc phòng tắm, vùi đầu thật sâu vào đầu gối của mình.

“Lưu Liễm!”

Hắn kinh đau hô một tiếng tên cô,một bước xa đã vọt tới kéo cô lên.

Cô ngẩng đầu lên mặt ràn rụa nước mắt,hắn nhất thời cảm thấy tim như muốn vỡ ra,hắn ôm thật chặc đem đầu cô vùi vào trong ngực mình hối hận liên tiếp nói,

“Lưu Liễm, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

“Anh sau này sẽ không bao giờ đối với em vậy nữa!”

Hắn ôm cô thật chặt ,cô vừa vừa khóc hắn cảm thấy toàn bộ thế giới cũng tối sầm đi,chân tay luống cuống,hoảng hốt bất an.

“Lục Chu Việt,anh rốt cuộc đang giận cái gì?”

Hứa Lưu Liễm chôn trong lòng ngực hắn,vừa chảy nước mắt vừa buồn bực giọng nói ủy khuất nức nở . Hắn rốt cuộc đang giận cái gì,mà dùng phương phát tàn nhẫn thế trừng phạt cô?

Lục Chu Việt ôm lấy cô ra khỏi phòng tắm đem cô đặt trên mặt giường lớn,đau lòng thở dài,

“Anh không tức giận,hơn nữa sau này sẽ không bao giờ … tức giận nữa. . . . . .”

Sau này hắn phải khống chế tính tình của mình,không thể mỗi lúc tức giận sẽ hành hạ cô,bởi vì sau khi tổn thương cô,hắn cũng không vui hơn.

“Anh nói dối!”

Nghe hắn nói như vậy cô chợt vươn ra bàn tay nhỏ bé đập vào lồng ngực hắn,bởi vì say nên con ngươi mờ mịt,xem ra giống như đang làm nũng giận giỗi, bị nước mắt thấm qua ánh mắt bây giờ ướt át trong suốt làm trong lòng hắn ngứa ngáy.

Cô thấy hắn không có phản ứng lại giơ tay lên đánh hắn một cái lớn tiếng nói,

“Anh rõ ràng đang tức giận!”

Hắn tức giận đến mặt tái đi,tức giận đến nói lời giễu cợt cô,tức giận đến không quan tâm cô.

Lục Chu Việt đưa tay cầm lấy bàn tay không an phận đán hắn,nhìn cô nghiêm túc nói,

“Anh giận em khinh địch như vậy đã bị Trần Thanh Sở ảnh hưởng tâm trạng,anh giận em gọi tên thân mật người đàn ông khác Thanh Sở hoặc Đông Thần,lại không chịu gọi anh như vậy!”

Cô khẽ sửng sốt một chút,bỗng nhiên đến gần đưa tay ôm cổ hắn,cả người cũng dán vào trong ngực hắn,

“Có phải em chịu gọi anh như thế,anh sau này sẽ đối tốt với em?”

Không đợi hắn trả lời,môi của cô bỗng nhiên bò lên vành tai hắn,hơi thở ôn nhu kèm theo thanh âm có chút run rẩy,

“Chu Việt, Chu Việt,Việt ——”

Hắn chỉ cảm thấy một trận máu nóng xông thẳng lên đầu,sững sờ cứng tại nơi đó không biết làm sao,cô ôm hắn tiếp tục lẩm bẩm tên hắn nhỏ giọng cầu khẩn,

“Chu Việt,anh sau này đừng đối với em như vậy được không? Nhìn thấy mấy ông lão kia em thật buồn nôn,thật buồn nôn bọn họ đụng em,hu hu——”

Hứa Lưu Liễm lúc này không biết bản thân tại sao làm vậy,cô chỉ nghĩ đến hắn lần nữa lạnh lùng không nhìn cô đã cảm thấy khủng hoảng,loại cảm giác bị hắn vứt bỏ làm cho cô sợ,cô không muốn mất yêu thương của hắn,không muốn mất đi hắn. . . . . .

Nước mắt của cô thấm ướt cổ áo của hắn,Lục Chu Việt kéo cô ra cuối mắt xuống thấy cô khóc lớn,liền cúi đầu hôn lên khóe môi cô,

“Ngoan, đừng khóc,anh sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!”

Cô khóc như rất ủy khuất,hắn không biết làm gì đành dùng nụ hôn sâu ngăn ngừa cái miệng nhỏ nhắn đang khóc của cô,cô tựa hồ vì phát tiết ủy khuất của mình,mạnh mẽ quấn môi cùng lưỡi của hắn hung hăng gặm cắn và mút. Hắn bị cô mút khiến cho cả người nóng rực,nhưng lại nghĩ tới thuốc giải rượu hắn vừa mới mua,vội vàng buông lỏng cô,khàn khàn thở gấp nói,

“Mau uống thuốc giải rượu,nếu không ngày mai sẽ càng nhức đầu hơn,sau đó chúng ta lại tiếp tục!”

Hứa Lưu Liễm lúc này bởi vì say cùng nụ hôn của hắn mà choáng váng nấc lên,không nói gì để hắn an bài. Lục Chu Việt sau khi đút cô uống thuốc liền vọt vào phòng tắm rửa,không nghĩ đến lúc hắn ra phát hiện cô đưa lưng về phía hắn nằm ở trên mặt giường lớn dường như đã ngủ.

Hắn buồn bực nhấc chăn chui vào,đưa tay xoay cô lại,

“Lưu Liễm?”

Cô có chút phiền não gạt tay hắn,

“Đừng động em,em buồn ngủ muốn chết đây!”

Lục Chu Việt thật buồn bực,không thuận theo đưa tay sờ lên người cô,

“Nhưng vừa rồi là em vén lên dục hỏa trước. . . . . .”

Vừa rồi rõ ràng là cô ái muội gọi hắn trước,còn hôn lên tai hắn,cô chẳng lẽ không biết đó là nơi hắn mẫn cảm nhất sao? Hiện tại cô dám nói buồn ngủ?

Cô bỗng nhiên xoay người lại nằm ngang  hướng về phía đỉnh đầu  hắn,nhắm hai mắt không vui nói,

“Vậy anh làm sao, dù sao em cũng muốn ngủ!”

Hắn bị cô bức ủy khuất rồi lại bị dáng vẻ cô chọc cười,

“Em xác định anh làm em vẫn có thể ngủ được?”

Hắn vừa nói vào đề vừa cúi đầu hôn lên môi cô,cô quay đầu đi chỗ khác giận dỗi nói,

“Anh đừng hôn miệng em!”

Hắn sửng sốt nhưng không có cười,nghe lời không hôn cô nhưng hắn đưa tay đặt lên hai vật rất tròn xoa nắn,kết quả lại bị cô đưa tay đẩy ra,

“Anh cũng đừng sờ em,một mình anh muốn làm thì làm đi đừng kéo em!”

Lục Chu Việt rốt cuộc hiểu ý cô,hắn nói hắn yêu cô tất nhiên cô sẽ theo hắn cùng nhau trầm luân,khi đó cô muốn làm cũng phải làm,không muốn làm cũng phải làm.Cô cho rằng bây giờ hắn không yêu cô,cô có thể chạy trốn khỏi vận mệnh trầm luân với hắn sao.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi cúi đầu bật cười,cô thật đúng là đáng yêu,còn có tính trẻ con ,cô không nghĩ đến hắn là loại người chỉ cầu sung sướng một mình sao?

Bất quá hắn nghe theo cô,không hôn cô cũng không sờ cô,chẳng qua đem nơi nào đó dâng cao đặt vào nơi mềm mại của cô,từng chút từng chút cọ xát lấy,bồi hồi  xoay chuyển,không vội xâm nhập rồi lại thăm dò vào từng chứ,cứ như vậy tới tới lui lui giày vò cô.

Không đầy một lát hai tay cô níu chặt chăn giường,cắn môi không để mình phát ra thanh âm ,cảm giác được dũng đạo cô càng ngày càng ướt át, hắn cúi xuống hôn lên đôi mím chặt,bàn tay to cũng bắt đầu tàn sát bừa bãi trên ngực cô,cô căn bản cũng không có khí lực phản kháng,mặt kệ tình hình hiện tại,hay phương diện cuộc sống,cô muốn đấu chẳng qua công phu quá thấp.

Hắn đúng vẫn như mình mong muốn chiếm được cô,hưởng thụ một trận kích tình sau trận ầm ĩ. Đều nói ầm ĩ nhỏ sẽ càng vui vẻ,hai người bọn họ sau khi trải qua việc này,từ ngày đó về sau quan hệ của hai người không thể nói đột nhiên tăng mạnh,nhưng tổng thể mà nói so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Đến thứ sáu Hứa Lưu Liễm cuối cùng cũng phải đồng ý lời mời của Phương Đông Thần,một là bởi vì cô cảm thấy người ta nhiệt tình mời cô nếu vẫn từ chối thì thật không tốt,hai là bởi vì hắn nói không chỉ có hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm,còn có mấy đồng nghiệp bộ phận thiết kế cũng đi chung.

Cô hiện tại đã hiểu được chuyện gì trước đó cũng đã thương lượng một chút với Lục Chu Việt,đi vào phòng làm việc của hắn nói với hắn suy nghĩ của mình, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng,

“Theo anh thấy hắn vẫn còn có ý với em!”

Cô kháng nghị,

“Cái gì nha,nhiều người đi chung vậy,em cảm thấy hắn chẳn qua nhiệt tình với bạn học mà thôi,anh đừng nghĩ nhiều như vậy được không!”

Lục Chu Việt nhìn cô một cái rồi không có nói nữa,trong lòng cũng âm thầm nói, vậy thì chờ xem sao,hắn Lục Chu Việt nhìn lòng người chưa từng bao giờ nhìn sai. Bất quá tại sao hắn nhìn không được lòng cô?

Hiện tại dáng vẻ làm nũng với hắn,cười với hắn,nói với hắn cô phải đi đâu,rốt cuộc có phải yêu hắn? Hay bởi vì chạy trốn không được cho nên thỏa hiệp sống chung với hắn?

Hắn trầm mặc Hứa Lưu Liễm coi như hắn đồng ý, nhìn con ngươi phức tạp không thể hiểu nổi,cô chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng,vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lao-su-buong-tha-toi-di/chuong-136/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận