Lão sư! Buông tha tôi đi Chương 230:Triền miên trong xe (18+)

Chương 230:Triền miên trong xe (18+)

Hắn không thể để ý,hàm răng  tiếp tục gặm cắn viên bi trước ngực trước cô,bỗng nhiên ngậm lấy bọn chúng phun ra nuốt vào,tay còn lại thì đầu ngón tay thô ráp vân vê nắm xoay,hoặc dùng lòng bàn tay dày rộng bao lại bọn họ chậm rãi nặn nhào,không đầy một lát đang răng lưỡi quấn giao nó đã đứng thẳng trong lòng bàn tay.

Cô không thể khống chế cả người run rẩy hô hấp dồn dập,cô có thể cảm nhận được vật cứng rắn của hắn đang chống đỡ nơi tư mật,nhưng nghĩ đến nơi mình và hắn thân mật,cô có chút khẩn trương hai tay trèo lên vai níu lấy quần áo hắn mắt say lờ đờ mê ly nhìn hắn trong đó tất cả đều cầu xin.

Lục Chu Việt kéo cô xuống,môi nóng ướt mãnh liệt hôn cô, sau đó chậm rãi ở bên tai dụ dỗ.

“Ngoan,buông lỏng, lập tức sẽ tốt. . . . . .”

Một lát? Hứa Lưu Liễm không nhịn được vươn tay ra véo hắn,hắn có nhớ một lát trước đó hắn nói không ? Lần đó không phải hành hạ cô gần chết mới bỏ qua sao? Nhưng sức lực cô không có bao nhiêu,đã cảm thấy vòng eo bị nắm chợt giơ lên,một giây sau khe huyệt đã sớm ướt át trong nháy mắt bị cứng rắn nóng rực xuyên thấu,nhiệt độ nóng hổi theo bốn vách dũng đạo thoáng cái truyền khắp toàn thân cô.

Cô không nhịn được mở ra môi đỏ mọng phát ra một tiếng thỏa mãn,cùng với gọi tên hắn

“Chu Việt. . . . . .”

Hắn siết chặc mông cô nhấc lên,sau đó lại đè mạnh xuống,phối hợp với lực đạo hông mình hung hăng vọt vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô,thẳng đính đến cô ngăn không được lên tiếng thở dốc,khi hắn nhìn cô trở nên quyến rũ,thô ách hỏi cô.

“Thoải mái ? Thích không?”

“Ừ. . . . . .”

Cô vui vẻ thở gấp trả lời hắn,giọng nói hắn trở nên uyển chuyển ngay sau đó lại hỏi.

“Vậy em yêu anh sao?”

Trên khuôn mặt mê ly mặt xẹt qua một tia cảm xúc,hắn cho rằng cô không có trả lời,lại thấy cô bỗng nhiên cúi người xuống hôn lên môi hắn,cùng lưỡi hắn dây dưa một hồi mới chịu ghé vào lỗ tai hắn bật ra một chữ.

“Ừ. . . . . .”

Hắn nhất thời toàn thân run rẩy một chút, ngay sau đó ôm chặt eo cô lực mạnh đụng vào,động tác bởi vì … kích thích mà kích động mãnh liệt lên, hắn vừa luật động bên ở trong cơ thể cô vừa hung hăng ra lệnh.

“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa?”

Hứa Lưu Liễm vẻ mặt đã sớm mê ly hoàn toàn nghe không được câu hỏi của hắn,cô chỉ có thể thật chặc ôm cổ hắn mới không thể làm ình rớt xuống,cô chỉ cảm thấy bụng dưới giống như có ngọt thủy triều vọt tới,thoải mái cả người gục trên người hắn co rúc run rẩy.

Lục Chu Việt vốn còn muốn tiếp tục truy vấn nhưng cảm giác dũng đạo dính trơn chặt trất bỗng dưng kẹp chặc hắn,bắt đầu kịch liệt co rút lại,hắn biết cô sắp đến đỉnh nhất thời cái gì cũng chẳng quan tâm,chỉ nắm chặc mông cô dùng lực đạo lớn nhất đưa cô đến đỉnh.

Cô níu lấy vạt áo hắn ngụm lớn thở hổn hển bình phục kích tình,hắn cũng khẩn cấp nắm chặt lấy mặt cô vội vàng hỏi.

“Lặp lại lần nữa lời em vừa nói!”

Mặc dù chỉ là một chữ “Ừ”,nhưng do chính miệng cô nói yêu hắn,cho nên hắn muốn nghe một lần nữa.

“Em vừa rồi nói gì? Ha ha. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm vừa thở hổn hển vừa nở nụ cười say khướt nhìn hắn,con mắt động tình nhất thời xẹt qua một tia buồn bã không dễ dàng phát giác,cô nhất thời cảm giác say quấn thân nên mới có dũng khí trả lời hắn như thế,đến khi tất cả bình tĩnh trở lại,cô làm sao dám nói lại,cho nên hắn chỉ có thể làm ình làm bộ như cái gì cũng không biết.

Lục Chu Việt bị cô mơ hồ chọc giận đến muốn chết,rồi lại biết cô không có tửu lượng,kéo đầu cô xuống hôn mạnh lên,sau đó động thân lực mạnh đưa đẩy trong cơ thể cô vận sức chờ phát động,dùng phương thức như thế phát tiết cơn tức trong lòng mình.

Nơi hai người chặc chẽ kết hợp theo động tác của hắn mà tràn ra ái dịch trong suốt,thấm ướt áo hắn không có hoàn toàn cởi ra,tình đến lúc nồng nàn không ngừng vang ra tiếng nước,hắn cũng không biết mình giằng co bao lâu,chỉ nhớ rõ cả người mềm nhũn của cô gục trên người hắn ủy khuất cầu xin.

“Chân của em. . . . . . đau rát quá. . . . . .”

Bởi vì cô cưỡi trên người hắn cho nên sức nặng cả người đều dựa vào hai chân chống đở, bị hắn hành hạ thời gian dài đã sớm đau rát chống đỡ không nổi bất kỳ một chút sức nặng,hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt cầu khẩn của cô,lúc này mới tăng nhanh lực đạo chuẩn bị phóng ra mình.

Hứa Lưu Liễm nhân lúc hắn chạy nước rút bước cuối cùng,cơ hồ bị vây trống rỗng chui buồn bực nói một câu.

“Lục Chu Việt,em yêu anh . . . . . Nhưng đã không xứng với anh. . . . . .”

Cao triều đến nhanh làm cho Lục Chu Việt không làm sao nghe rõ cô rốt cuộc nói câu gì,chỉ cảm thấy nghe tương đối không thoải mái,nhưng hắn căn bản không kịp ngẫm nghĩ,đã bị vui vẻ cắn nuốt tất cả lý trí. Chờ hắn rốt cục thở bình thường khôi phục tĩnh táo lại phát hiện cô đã ngủ trên vai hắn.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, dọn dẹp tốt hai người,sau đó dùng áo khoác của mình bọc cô ôm vào trong nhà.

*

Trời lờ mờ sáng,điện thoại hình dáng cổ xưa đặt ở đầu giường vang lên thanh âm sắc bén,người bên cạnh phiền não trở mình,Lục Chu Việt một tay ôm cô,một tay lấy điện thoại đến nhìn,là Hạ Vi Lương gọi cho cô,hắn hận cô ta đánh thức mộng đẹp hai người,trực tiếp nhấn phím không nghe.

Không nghĩ tới cách một lát lại vang lên,hắn sợ đánh thức cô không thể làm gì khác hơn cúi đầu mắng một tiếng,đứng dậy cầm lấy điện thoại di động cửa cô đi ra  ban công tức giận trả lời,tiếng thét chói của Hạ Vi Lương lập tức truyền vào trong tai.

“Lục Chu Việt?”

“Cô ấy còn đang ngủ,em tìm cô ấy có chuyện gì?”

Hắn nhìn thoáng qua cô còn đang ngủ trong phòng,nên có chút lớn tiếng hỏi Hạ Vi Lương,đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lúc này bị cắt đứt mộng đẹp, ai mà không tức?

“Các ngươi ——,tối hôm qua ——, hai người các ngươi tại sao ở cùng nhau rồi?”

Hạ Vi Lương hoảng sợ nói không mạch lạc,cô biết chuyện Hứa Lưu Liễm bị Trần Thanh Sở chạm qua,cho nên cô lúc này lo lắng nhất chính là Hứa Lưu Liễm,cô ấy một lần nữa ở cùng Lục Chu Việt,trong lòng chịu bao nhiêu  đau khổ a?

“Không có chuyện gì tôi cúp!”

Hắn lười nghe Hạ Vi Lương ở bên kia gào hỏi Hạ Vi Lương vội vàng gọi lại hắn.

“Chờ một chút chờ một chút!”

“Vậy làm phiền thầy nói với cô ấy  một lát mười giờ bảo cô ấy cùng em đi tương thân!”

Cô thật sắp bị mợ cô làm phiền chết,không nghĩ hắn cứng ngắc ném cho cô ba chữ.

“Cô không đi!”

Cô đi tương thân tại sao kéo theo người của hắn đi,lỡ như những người đàn ông kia không có thích Hạ Vi Lương,ngược lại coi trọng cô thấy thì sao ?

Hạ Vi Lương tức giận rống, “Ơ Ơ,Lục Chu Việt,tại sao thầy bá đạo như vậy,thầy nói không đi sẽ không đi à!”

Lục Chu Việt khẽ nhíu mày một chút sau nói.

“Bất quá một lát em đến nhà cô ấy lấy vài bộ quần áo tới đây,thầy có thể suy nghĩ một chút!”

Tối hôm qua quần áo cô vừa rách vừa bẩn,nơi này hắn chỉ có quần áo nam,căn bản không thích hợp để cô mặc.

“Các ngươi rất kịch liệt sao? Y phục cũng bị xé nát rồi?”

Hạ Vi Lương nhất thời cười phá lên khoa trương và mập mờ ,Lục Chu Việt bị cô cười có chút lúng túng,không hề nghĩ ngợi liền cúp điện thoại.

*

Khi Hứa Lưu Liễm…tỉnh lại mặt trời đã lên cao,cô kinh ngạc vội vàng từ trên giường ngồi dậy bất chấp đầu đau như muốn vỡ tung trên người truyền đến đau nhức, cầm điện thoại di động tới xem mới phát hiện hôm nay là cuối tuần,lúc này mới thở phào nhẹ nhõm tính nằm lại trên giường,rồi lại bị hoàn cảnh chung quanh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm hấp dẫn ánh mắt,đây là biệt thự trước đó cô ở chung với hắn.

Cô lắc đầu mơ hồ nhớ đêm qua uống rượu say sau đó xảy ra chuyện gì với hắn trong xe,không khỏi khó chịu kéo chăn che lại mình.Không ngờ cô động tình đáp lại hắn,đúng là không còn gì để nói!Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hắn có thể còn nghi ngờ tiếp tục truy hỏi nữa không?

Nghĩ như vậy cô không còn tâm trạng tiếp tục ngủ,định ra khỏi giường,nhưng tìm cả phòng ngủ cũng không tìm được quần áo thuộc về cô,trước kia sau khi ly hôn cô đã lấy đồ đạc mình đi,rơi xuống vài món không nghĩ hắn vẫn giữ lại nhưng không phải đồ mùa này.

Không còn cách nào cô đành phải chọn lấy một cái áo phái nam mặc lên người,sau đó hai tay vây quanh dưới mặt quần áo không để cảnh xuân lộ ra ngoài,cô muốn nhìn xem hắn có ở nhà không,nếu như hắn ở nhà thì nhờ hắn giúp cô lấy quần áo,nếu như không cô sẽ gọi cho Hạ Vi Lương bảo cô bạn đem đến mấy bộ,ngày hôm qua chút ít quần áo đã bị hắn xé nát.

Cả lầu hai trống rỗng,tựa hồ sau khi Tần tỷ đi hắn cho tất cả người giúp việc nghỉ,cho nên lúc này trong biệt thự lớn này chỉ có một mình cô,cô nhất thời cảm thấy rất vắng lạnh, đứng ở thang lầu lầu hai nhìn chung quanh sau cô còn thử gọi.

“Chu Việt?”

“Chu Việt,anh có có nhà không?”

Cô vừa đi xuống lầu vừa hô tên hắn,trong phòng bếp lầu một truyền đến thanh âm va chạm và mùi thơm thoan thoản bay về phía cô,cô cau mày buồn bực sải bước đi tới, không phải hắn nấu cơm đấy chứ? Hắn biết nấu cơm sao?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lao-su-buong-tha-toi-di/chuong-229/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận