Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 317: Ngăn cản ta phải chết

Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục không quá nửa thì thần, Lý Hướng Đông đã mạnh mẽ chống giữ thân thể trọng thương đi đến: "Đại soái, trước mặt là sơn khu, nghe nói dãy núi này cực kỳ hiểm trở, có thể nói là 'môt người giữ vạn người khó qua', chính là nơi tuyệt hảo quân ta ngăn địch tiếp viện! Quân ta chỉ cần có thể chạy đến đây, xuyên qua nhất tuyến thiên nhiên hiểm trở này là có thể tạm thời an toàn. Chỉ cần đốc thúc thuộc hạ luân phiên bảo vệ sơn khẩu, lấy hiểm ngự hiểm, cẩu ổn thỏa thì ta có thể chờ đợi viện binh đến."
Lăng Khiếu gật gật đầu: "Được, nên làm sớm đi. Thông tri cho các huynh đệ, cố gắng thêm một chút, chúng ta lập tức xuất phát chạy về hướng dãy núi. Đến nhì có thể nghỉ ngơi và hồi phục !"
"Nguyên soái, ta cảm giác được việc này tựa hồ có điểm không ổn thỏa" Lăng Nhị Thập cau mày đi đến: "Chỗ kỳ hiểm này cố nhiên là nơi phòng ngự tuyệt hảo nhưng phong hiểm tựa hồ càng lớn! Địch nhân triển khai vòng vây to lớn chu mật như vậy, chung quy xuất động binh lực không dưới bốn mươi vạn người, tại sao lại bỏ qua một nơi sinh tử chi địa như vậy. Nói một câu không dễ nghe thì nếu có mai phục thì nhất định chỗ này là tốt nhất. Lúc đó phía trước hết đường, sau có truy binh, tình cảnh nguy ngập! Việc bị tiêu diệt không tránh khỏi, tướng quân nghĩ lại đi!"

Vốn lấy thân phận Lăng Nhị Thập bất quá là thân binh, như thế nào có tư cách chen vào phát biểu ý kiến, nhưng tại hồi đại chiến trước, bốn gã tiểu tử đã đại lộ uy phong, sát phạt quả quyết, hơn xa người bên cạnh, được các võ tướng bội phục. Hơn nữa Lăng Nhị Thập nói như vậy cũng là có đạo lý, Lăng Khiếu cũng do dự hồi lâu.
"Lăng tiểu huynh đệ nói xác thực là có đạo lý bất quá Lăng tiểu huynh đệ có một điểm cần lưu ý. Trận chiến này Bắc Ngụy đã điều động không dưới bốn mươi vạn đại quân, mà dãy núi này là biên giới giữa Bắc Ngụy cùng Tây Hàn. Ngay cả Bắc Ngụy thực sự có mai phục ở đây thì binh lực cũng tuyệt không quá nhiều, dù sao việc điều động đại lượng quân lực tới đây nhất định sẽ khiến Tây Hàn đề phòng phản đối. Tin tưởng chúng ta tuyệt đối có thể vượt qua được" Lý Hướng Đông bình tĩnh phân tích quan điểm của Lăng Nhị Thập nhưng hắn cũng không phải là phủ định toàn bộ băn khoăn của Lăng Nhị Thập nên nói tiếp: "Càng huống chi, lần này ta lựa chọn phương hướng phá vòng vây ngoài ý liệu của địch nhân. Ai nghĩ đến việc chúng ta các không đem binh lực bạc nhược yếu kém về hướng Thừa Thiên mà phá vòng vây, mà lại xông vào nơi binh lực mạnh mẽ nhất. Đơn độc một điểm này sợ là thống soái Bắc Ngụy vạn vạn lần không có nghĩ đến!"
Vừa nói trên mặt Lý Hướng Đông xuất hiện vẻ buồn bã "Càng huống chi lúc này quân ta người ngựa đều mệt, chiến lực giảm mạnh, bằng một tia duệ khí còn sót lại thì ngoài nhất tuyến thiên này cũng không còn chỗ hiểm yếu nào cho chúng ta cố thủ. Không quản như thế nào, nhất tuyến thiên đã trở thành lựa chọn duy nhất của chúng ta,... lựa chọn sau cùng!"
Lăng Nhị Thập thở dài một tiếng yên lặng không nói gì. Hắn không phải không biết Lý Hướng Đông nói có đạo lý của hắn. Mặc dù vẫn cảm giác được nhất tuyến thiên cũng không có gì an toàn nhưng ngay lúc này cũng thật sự không còn lựa chọn nào nữa! Ngay cả là đánh cuộc thì cũng là đánh cuộc xem có đủ để chạy đến đó không. Mặc dù cảm giác được có điều không đúng nhưng hắn không biết làm sao cũng chỉ cúi đầu trầm tư.
Mà mặt đất lúc này có chút chấn động. Nhìn kỹ phía xa xa đã thấy vô số truy binh đang tiến lại gần !
Lăng Khiếu cũng không do dự nữa phất tay nói: "Toàn quân lên ngựa! Lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng nhất tuyến thiên!"
Binh lính đang nghỉ ngơi đều vùng dậy nhảy lên ngựa chạy về phía trước. Lăng Nhị Thập thở dài một tiếng phóng ngựa truy theo.
Ngụy Thừa Bình cười to: "Thủy huynh. Hắn quả nhiên không trốn thoát khỏi chu mật toán kế của ngươi, thực sự một đường chạy thẳng về hướng nhất tuyến thiên. Sau đây là có thể xem Lăng Khiếu và nhân mã Tây Hàn đánh nhau một trận." Hắn mặc dù đang cười nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đau khổ. Là thái tử một nước, hắn đã sớm quen cuộc sống an nhàn sung sướng, đã được mấy lần theo đại quân chinh chiến? Sau trận này, hai bắp đùi đều đã bị ma sát là sưng đỏ lên, đau đớn khó chịu nổi.
Lần này hắn vốn không muốn đích thân ra trận tiền nhưng lại không thật sự an tâm giao đại quân cho Thủy Thiên Huyễn. Hơn nữa do thân phận đặc thù của Thủy Thiên Huyễn, Ngụy Thừa Bình nhất định không thể không đi bồi tiếp hắn. Không có cách nào khác hắn đành đi theo nhưng nào biết trước đây hắn chỉ cưỡi ngựa mua vui, nay trường kỳ trên lưng ngựa không ngờ lại là một chuyện khổ cực như thế. Trong tâm sớm đã hối hận nhưng trước mặt Thủy Thiên Huyễn thì lại không dám nói gì vì sợ bị khinh thường.
Thực ra hắn cũng biết, trong mắt Thủy Thiên Huyễn hắn căn bản là không đáng nhắc đến. Thủy Thiên Huyễn đưa mặt liếc nhìn vẻ đau khổ của hắn bất động thanh sắc lãnh đạm nói: "Lúc này Lăng Khiếu còn chưa chết chiến sự cũng chưa chấm dứt. Trước khi kết thúc chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh. Ngươi không nên cao hứng quá sớm! Cho đến khi đem thủ cấp Lăng Khiếu đến trước mặt ta thì ta mới thực sự an tâm".
Ngụy Thừa Bình khẽ nhích cái mông trên lưng ngựa cười khổ nói: " Lăng Khiếu ngay cả là thần tiên thì lần này cũng tuyệt đối không trốn thoát khỏi bàn tay của bốn mươi vạn đại quân. Thủy huynh cứ việc an tâm, có Thủy huynh thần cơ diệu toán như thế, Lăng Khiếu nhất định chết không thể nghi ngờ! Ha ha.."
"Bốn mươi vạn đại quân?" Thủy Thiên Huyễnmiệng khẽ lẩm bẩm lạnh giọng nói: "Ngươi thực sự nghĩ chúng ta có bốn mươi vạn đại quân sao? Chiến lực Lăng quân như thế mà chúng ta không thể sử dụng, đây thật sự là một chuyện cực kỳ tiếc nuối của ta".
Ách! Ngụy Thừa Bình nghẹn lời. Ngươi tiếc nuối!? Ta lại không buồn bực sao! Một trận chiến này dưới sự suất lĩnh của Lăng Khiếu, quân Thừa Thiên tinh nhuệ một trận phá vòng vây chém giết khiến cho bốn mươi vạn đại quân không ngờ lại tổn thất hơn năm vạn! Cái này là trả giá cực kỳ đắt mà, ngay cả Ngụy Thừa Bình là hạng người bạc bẽo mà cũng thấy kinh tâm. Hơn nữa sau khi mới nhận được báo cáo tạm thời tình hình chiến sự, Ngụy Thừa Bình gần như cũng thấy khó mà tin nổi, lấy binh lực gấp gần sáu lần mà lại bị đại thương vong như thế. Lúc này nghe Thủy Thiên Huyễn nói thì không khỏi thở dài nói: "Tổn hại xác thực là cực kỳ lớn, nhưng chiến lực Lăng quân cũng thực sự là hơn xa chúng ta. Bất quá để cuối cùng tiêu diệt được Lăng Khiếu thì Bắc Ngụy ta có trả giá hơn nữa cũng không tiếc."
Thủy Thiên Huyễn cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ chờ đến lúc đại quân Lăng Khiếu toàn bộ bị diệt thì bốn mươi vạn người của ngươi còn lại ba mươi vạn đã là cực kỳ may mắn ! Thật sự không nguyện ý nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngụy Thừa Bình, cũng không muốn nghe hắn nói lời a dua với chính mình nên quay mặt đi chỗ khác, trong lòng tự hỏi sao mà Nhu nhi vẫn còn chưa có quay về. Đối phó với một gã Lăng Thiên chẳng lẽ lại trì hoãn không thành, hoặc là có chuyện gì chăng?
Vô số kỵ binh gào thét vọt qua bên người Thủy Thiên Huyễn, cát bụi che kín thảo nguyên tựa hồ muốn che kín nhật nguyệt!
Yến quận đã ở trong tầm mắt!
Năm người Lăng Thiên càng cấp bách quất ngựa! Lúc này ngựa cưỡi cả người mồ hôi tuôn ra như suối, trong miệng mũi cũng phun bọt mép, thấy rõ không có thể chi trì được nữa!
Tiền phương có tiếng trống trận thúc dục vang lên rồi một đội nhân mã từ trong cửa rừng đi ra. Đám nhân mã này mặc phục sắc Thừa Thiên, cầm đầu là một gã giơ cây đao hét lớn nói: "Người đến dừng lại!"
"Ta dừng cái đầu mẹ ngươi! Lính của Long Tường biến thành cướp đường từ lúc nào vậy!" Lăng Thiên mắng to một tiếng, trong lòng càng thêm cấp bách. Trên đường, năm người đã trước sau lọt vào vòng vây nhưng chỉ khiến Lăng Thiên thêm giận dữ nhưng đồng thời cũng hơi có chút yên ổn hơn. Còn có phong tỏa chứng minh tiềnchiến sự chưa chấm dứt, chính mình phụ thân tin tưởng cũng vẫn còn trên đời, chỉ là đang chiến đấu giành mệnh. Mà lúc này lại có một đám người ở đâu chui ra muốn ngăn trở chính mình hẳn là muốn đến tống tử. Mục đích của chúng hẳn là muốn tranh thủ thêm một chút thời gian.
Nhưng đám người ngăn trở lại không có nghĩ đến, ngăn trở căn bản là không có đến nửa điểm hiệu quả! Ngược lại là không công mà tống tử!
Song phương đã từ từ đến gần, tên cầm đầu nọ không chút do dự phất tay quát: "Phóng tiễn giết chết!" Bỗng nhiên vô số mũi tên tán loạn hạ xuống, âm thanh hưu hưu xé gió tràn ngập không khí.
Lăng Thiên làm ra một thủ thế, đột nhiên năm người đồng thời từ trên lưng ngựa bay lên như long du cửu trọng, hạc vũ cửu thiên! Nhảy cao đến năm trượng, không chút phí lực đã né tránh được đám loạn tiễn, thân thể hạ xuống giữa đám quân lính Thừa Thiên. Lúc này ngựa của đám người Lăng Thiên lại đồng thanh hí lên một trận đau đớn. Vô số mũi tên nhọn đã đâm vào trong người, ngã lăn ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Năm người Lăng Thiên thân thể đồng thời hạ xuống, như cuồng phong lăng không mà hạ, trong lúc đó đã đem hơn mười tên quan quân hất xuống ngựa!. Năm người nhanh chóng đoạt lấy mỗi người một chiến mã, nhảy vọt lên, quay đầu ngựa. Lăng Thiên hét lớn một tiếng xé gió: "Ngăn cản ta là phải chết!" rồi đại đao trong tay hung mãnh chém ra, đến nửa khoảng không thì bạch quang nhất thiểm. Hơn mười một tên binh lính phía trước cơ hồ đồng thời bi thảm kêu lên rồi thân thể bị chém thành hai đoạn!
Bên cạnh, Lăng Kiếm một ngựa phi qua đi trước Lăng Thiên. Trong tay cầm một thanh trường thương mới đoạt được như cuồng phong sậu vũ chém giết. Đám Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân ba người cũng hạ thủ không chút lưu tình, mỗi một chiêu đánh ra nhất định có một người bi thảm rơi xuống ngựa!
Năm người cũng không hàm hồ, đại khai sát giới, trong khoảnh khắc máu tươi tung tóe, chân tay đứt đoạn rơi vung vãi nhưng vẫn không dừng lại chút nào. Tại trong biến người mở ra một đường máu tanh cùng tử vong, một đường toàn tốc tiến lên! Phía sau năm người cư nhiên biến thành một khoảng trống đầy máu tươi nhuộm đỏ. Chúng binh lính kinh hãi phát hiện dưới tay năm người này không ngờ ngay cả một người bị thương cũng không có! Hễ là giao thủ qua một chiêu cùng năm người toàn bộ đều thảm tử! Không có một ngoại lệ, mà tử trạng thì càng bi thảm không nói nên lời. Nhẹ thì đầu thân một nơi, nặng thì không còn hình người, thủ đoạn
Sau một trận trùng sát phá xuyên quân trận, Lăng Thiên càng không quay lại tiếp tục giục ngựa chạy đi! Tại lúc tối hậu, Lăng Kiếm đột nhiên nhe răng cười rồi ngay lúc chiến mã đang chạy thân thể đứng lên, vững vàng đứng trên lưng ngựa quay mặt về phía sau đem trường mâu trong tay ném ra. Tiếp theo quay về lưng ngựa, ha ha cười to chạy vọt đi.
Viên tướng suất lĩnh chi quân này toàn thân đầy mồ hôi lạnh, chỉ trong một hô hấp ngắn ngủi này quân lính của mình đã biến thành một đống tử thi! Hai mắt trợn trừng không ức chế nổi hàn ý từ trong tâm bốc lên. Tiếp theo trong lòng thầm cho là may mắn, năm người Lăng Thiên trực tiếp xông vào chiến trận, giết mở đường máu mà đi, chưa kịp cùng hắn giao thủ nên không ngờ đã lưu lại cho hắn một tính mệnh! Hẵn duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Nguy hiểm thật! Thật may mắn"
Ngay lúc này đám binh lính còn lại đột nhiên cùng kinh hô lên. Viên tướng vẫn đang cưỡi ở trên ngựa này mờ mịt không hiểu, trong lòng thầm nghĩ, địch nhân cũng đã đi rồi, các ngươi còn kinh hô cái gì. Mới nghĩ đến đây thì hắn đột nhiên phát hiện trước mặt mình ngay lúc đó xuất hiện một tia chớp màu đen, rồi liền phát hiện thân thể mình đột nhiên bay lên....
Quyển 4
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-317/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận