"Ta nhìn thấy rồi…", Lăng Thiên đột nhiên cười lớn, nói ra câu mà hắn muốn nói nhất :
"Trải qua nhiều lần giết chóc như vậy, tay của ta, vẫn rất trắng".
Ngọc Mãn Lâu ngơ ngác, cười, đột nhiên trầm tư một lát, chầm chậm nói:
"Tay của ta cũng rất trắng".
"Ngay bây giờ sẽ đỏ lên đấy". Lăng Thiên nói bằng giọng mỉa mai.
"Đỏ tươi, đỏ thẫm, còn có máu đỏ".
"Lúc cần đỏ thì không thể trắng, cũng không nên trắng". Ngọc Mãn Lâu hai tay chắp sau lưng, lúc hắn nói câu nói đó, có một sự lạnh nhạt lãnh đạm, vô tình không diễn tả khó diễn tả bằng lời được.
Nhìn thần sắc của Ngọc Mãn Lâu, Lăng Thiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không kìm được muốn đả kích hắn một chút, nhạt nhẽo nói:
"Vừa này nghe gia chủ nói, xưa nay chưa từng có ai có thể tung hoành trong phạm vi thế lực của Ngọc Gia. Ta cảm thất rất nghi hoặc. Chẳng nhẽ, cả nghìn năm nay, không có lấy một người như vậy sao?".
"Thật là không có sao?". Ngọc Mãn Lâu tối sầm mặt, ánh mắt sắc nhọn nhìn Lăng Thiên, đã biết được Lăng Thiên muốn nói cái gì.
"Ta dường như có nghe nói, Ngọc Gia từng có một vị trưởng lão vô cùng xuất chúng, luận về võ công có thể được xem là kì tài, hình như tên là Ngọc Siêu Trần". Lăng Thiên khoan thai nói.
"Đủ rồi!". Khi Lăng Thiên vừa nói ra ba chữ Ngọc Siêu Trần, sắc mặt Ngọc Mãn Lâu liềnthay đổi, thậm chí là biến thành có chút dữ tợn. Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Lăng Thiên không nhìn hắn, tiếp tục nói: "Nghe nói vị trưởng lão Ngọc Siêu Trần này võ công cao cái thế, dường như là người đầu tiên có võ công cao như vậy trong gần 100 năm trở lại đây của Ngọc Gia, không biết có phải là thật không. Có điều ông ta hình như lại chết trong tay một người nào đó, thi thể được người nào đó trực tiếp đưa về Ngọc GiaNghe nói, gia chủ hình như cũng không làm gì được người đó thì phải! Có phải là có chuyện như vậy không, như vậy thì có được xem là muốn đến là đến muốn đi là đi không coi đại bản doanh của Ngọc Gia ra gì không?". Nét cười đắc chí của Lăng Thiên không có chút thay đổi, không những thế còn thêm vào ánh mắt hùng hổ bức ép, nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu.
Ngọc Mãn Lâu sắc mặt lạnh băng, sát khí một lần nữa lại nổi lên. Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra được. Chuyện đại mật như thế này mà Lăng Thiên cũng biết. Hiện nay, Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần đem thi thể của Ngọc Siêu Trần mang trả lại Ngọc Gia. Người của Ngọc Gia đều phản ứng kịch liệt. Nhao nhao đòi giết chết Diệp Khinh Trần. Đánh tiếc phía sau lưng Diệp Khinh Trần còn có Tống Quân Thiên Lý. Còn có một tên Vô Thượng Thiên. Ngọc Mãn Lâu biết rõ người thật sự giết chết Ngọc Siêu Trần là đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết Tống Quân Thiên Lý. Tự biết bản thân và Ngọc Gia không thể động đến được. Cho nên mới để cho Diệp Khinh Trần an toàn mà rời đi. Sau đó còn ra nghiêm lệnh, cấm chỉ bất kì ai tìm Diệp Khinh Trần để báo thù.
Đó chính là nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử nghìn năm của Ngọc Gia. Cũng là nỗi nhục nhã lớn nhất của Ngọc Mãn Lâu trong thời gian nắm quyền Ngọc Gia. Những người trong Ngọc Gia trước giờ đều nói năng thận trọng, chưa có ai dám đề cập đến chuyện này trước mặt Ngọc Mãn Lâu. Không ngờ chuyện được giấu kín như vậy, lại để cho Lăng Thiên biết được. Không những thế còn bóc ra vết nhơ này trước mặt Ngọc Mãn Lâu. Ngọc Mãn Lâu sao có thể không tức giận!
Cuối cùng cũng đả kích được lão hồ li nhà ngươi một phát! Nhìn sắc mặt tím tái của Ngọc Mãn Lâu. Lăng Thiên trong lòng thấy hả hê lắm. Hắn nói một cách ôn tồn nhã nhặn:
"Gia chủ bảo trọng. Đừng để tức quá làm hại đến cơ thể. Thời gian 5 năm này cũng không còn dài nữa. Lăng Thiên xin cáo từ tại đây". Chắp tay vái chào. Cười lớn một tiếng dài. Bước chân của Lăng Thiên nhanh nhẹn bước qua mặt của Ngọc Mãn Lâu. Hướng về con đường lúc đầu, bước như bay ra ngoài.
Lăng Thiên đã đi xa, nhưng Ngọc Mãn Lâu vẫn đứng nguyên tại chỗ trong khu rừng. Sắc mặt hắn thay đổi thất thường, cuối cùng từ trong miệng gầm gừ ra ba chữ:
"Vô Thượng Thiên!".
Ầm! Gốc cây mà Lăng Thiên vừa nãy ngồi đột nhiên nổ tung thành mạt gỗ bay khắp trời. Ngọc Mãn Lâu hai chưởng nắm chặt vào nhau. Nhìn theo hướng Lăng Thiên rời đi. Lẩm nhẩm một mình nói:
"Vụ cá cược này. Ngươi không có chút hi vọng nào đâu".
Lăng Thiên bước ra khỏi khu rừng rậm. Ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi khắp mặt đất. Hắn hơi dừng lại, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn phương hướng mình vừa đi ra. Khóe miệng lộ ra nét mặt tươi cười mang tính chất chế giễu nhạo báng đến cực điểm, tự lẩm nhẩm trong mồm:
"Vụ cá cược này, ngươi không có bất kì hi vọng nào!".
Ngọc Gia.
Ngọc Mãn Lâu đứng trên bậc cửa, mắt hắn nhìn vào hai cái đầu đen sì đang cúi gục xuống trước mặt hắn; trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, còn kèm theo một chút thần sắc kì dị không dùng lời diễn tả được.
Hai người đứng trước mặt hắn, chính là hai người nối dõi còn lại của Ngọc Gia, lúc Ngọc Mãn Lâu quay về, Ngọc Lưu Thủy mới vừa được đại cung phụng giải cứu ra từ trong sự giam cầm của nhị thiếu gia Ngọc Lưu Phong, do đó trên người chỉ mặc mỗi áo lót trong, có lẽ trong lúc đôi bên đứng với nhau thì cũng có sự xô xát, cho nên trên áo lót còn bị xé rách vài chỗ, lộ cả da ở bên trong, nhìn cực kì là nhếch nhác, tinh thần nhìn cũng vô cùng ủ rũ.
Trong khi đó nhị thiếu gia Ngọc Lưu Phong, tên tiểu tử ngốc này chắc vẫn chưa biết được rõ ràng tình hình hiện nay, cũng có thể do đại cung phụng căn bản không có cơ hội để giải thích cho hắn, cho nên hắn vẫn đang trong bộ dạng cứ như là
"ta đã lập được đại công", khắp mặt mũi lộ ra nét đắc chí, vui đến muốn cười nứt miệng, nhưng vẫn phải cố tình làm ra vẻ trầm tĩnh, quả thật nhìn hắn trông buồn cười đến không thể buồn cười hơn. Trong lòng hắn nghĩ, mình đã vạch trần được việc tam đệ câu kết với Thiên Thượng Thiên, do đó tránh được tổn thất cho Ngọc Gia, việc này đích thực là lập được đại công, mà thu hoạch lớn nhất lần này chính là cái gai trong mắt duy nhất của mình này sẽ không bao giờ còn có tư cách để cạnh tranh với mình nữa.
Từ nay về sau, lão tam chắc chắn sẽ bị phụ thân Ngọc Mãn Lâu vô tình, đời này kiếp này, không bao giờ còn có tư cách và khả năng kế thừa vinh dự của gia tộc nữa, mình đương nhiên sẽ trở thành người kế thừa duy nhất, có khả năng nhất! Vừa mới nghĩ đến đây, Ngọc Lưu Phong liền giống như giữa trời nóng bức đột nhiên được uống một bát canh chua mát lạnh.
Ngọc Mãn Lâu vốn dĩ dự định khi trở về sẽ nổi giận lôi đình, chỉnh đốn nghiêm khắc hai đứa con trai của mình, xét cho cùng chúng không tài cán gì, nhưng cũng là máu thịt của mình, bản thân mình kiểu gì thì kiểu cũng phải nỗ lực lần cuối cùng, kể cả biết rõ là ph công vô ích. Nhưng khi về đến nhà, vừa nhìn thấy bộ dạng của huynh đệ hai người, Ngọc Mãn Lâu đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh như băng, không còn có chút hứng thú gì cả, đừng nói gì là nổi giận lôi đình, thậm chí là chỉ trích một cách nhẹ nhàng, hoặc giả nói là đến nhìn chúng thôi hắn đã không còn hứng thú nữa.
Lăng Thiên người ta còn chưa đến 17 tuổi? Lão Lăng Gia đã dạy dỗ kiểu gì vậy? Bản thân mình là người quyết định cao nhất của gia tộc ngàn năm Ngọc Gia, là người lãnh đạo cao nhất, tại sao? Tại sao con trai của ta, người sẽ kế thừa tất cả những gì của ta, lại có thể không ra gì như thế này, một thằng như vậy, thằng kia cũng như vậy nốt! Lưu Vân, tại sao con lại đi sớm như vậy? Vội như vậy?!
Thật buồn lòng muốn chết!
Ngọc Mãn Lâu đột nhiên nhớ đến câu nói này, chính xác là như vậy, Ngọc Mãn Lâu hiện giờ, đã hết vi vọng đối với hai đứa con trai này của mình. Nhìn hai đứa con, trong lòng Ngọc Mãn Lâu hiện lên một cách rõ ràng câu mà Lăng Thiên đã nói: Hai đứa con còn lại của ngài, ta đều đã từng gặp, nói thật lòng, hai tên đấy là hai tên bất tài vô dụng đúng nghĩa của nó, ta nghĩ ngài mỗi lần nghĩ đến việc giành lấy thiên hạ rồi bị hai đứa con như thế này làm cho bại hoại, trong lòng cũng đã chẳng còn hứng thú gì.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comBất tài vô dụng! Không làm được trò trống gì cho đời!
Đó chính là sự đánh giá về hai đứa con ruột của mình của đối thủ lớn nhất của mình! Trong khi đó đối thủ này của mình, thậm chí còn nhở hơn vài tuổi so với đứa con nhỏ nhất của mình, thậm chí chỉ có thể được xem là một đứa bé bán thành niên, nhưng người ta không những có thể một mình phụ trách công việc của gia tộc, mà còn tiếp tục trưởng thành trở thành một trong những nhân vật đỉnh cực của thiên hạ, trở thành đối thủ có thể xếp ngang hàng với mình, mà còn là đối thủ mà mình xem trọng nhất, khó đối phó nhất! Thậm chí còn dám đem cả thiên hạ để đánh một ván cược từ cổ chí kim chưa từng có với mình!
So sánh hai bên lại với nhau, Ngọc Mãn Lâu lúc này xấu hổ đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho xong! Đặc biệt là khi nhớ đến lúc Lăng Thiên nói hai câu nói này, sự ngạo mạn khinh đời hiện lên ở khóe mắt, lông mày, nét mặt ung dung khi đối diện với cường địch; rồi hắn quay lại nhìn hai đứa con đang đứng trước mặt mình, một đứa thì toàn thân run rẩy, một đứa thì vui mừng đến mức như là xương cốt toàn thân đều giãn ra, đúng là quá xấu hổ nhục nhã!
Ngọc Mãn Lâu cười một cách đau thương, kẻ mà chỉ cần giậm chân là có thể làm chấn động cả thiên hạ như gia chủ Ngọc Gia, lại có hai đứa con trai chả ra sao như thế này! Nếu như câu nói này của Lăng Thiên được truyền ra ngoài, thì thiên hạ không biết có bao nhiêu kẻ thù của mình sẽ nhảy nhót hoan hô, chạy đi báo cho nhau biết?
Chẳng nhẽ quyết định ban đầu là sai lầm, ta không nên chỉ đào tạo một mình Lưu Vân, mà bỏ mặc hai anh em nhà nó thích làm gì thì làm, nhưng ta là muốn tránh sau khi ta được 100 tuổi, anh em chúng huynh đệ tương tàn, kéo giãn khoảng cách thì mới có thể làm cho mỗi người chúng nó hiểu rõ được vị trí của mình! Cũng giống như năm đó, ta kể cả là thế mạnh, nhưng cũng không bao giờ nghĩ sẽ đối phó với Mãn Đường, Mãn Thiên, bởi vì họ sẽ không uy hiếp vị trí gia chủ của ta, nhưng, cái chết bất ngờ của Lưu Vân, thật sự đã làm cho ta không biết làm thế nào, quyết định ban đầu của ta chẳng nhẽ là sai rồi hay sao?
"Chuyện này kết thúc ở đây đi, các ngươi đều lui xuống hết đi". Ngọc Mãn Thiên đẫn đờ đứng hồi lâu, sự phẫn nộ trên mặt từng chút một biến mất, thay thế vào đó là sự thất vọng và bi lương vô cùng vô tận, hắn day day lông mày của mình một cách mệt mỏi, đến nhìn cũng không muốn nhìn thêm hai đứa con mình một cái, chỉ khua khua tay, nói hai câu như vậy.
Đối với động cơ của đứa thứ hai, hắn hiểu rõ trong lòng, hắn hoàn toàn không muốn trách cứ nó, bởi vì hắn hiểu, nếu như đổi thành hắn, thì chưa chắc hắn đã không làm như vậy; đương nhiên là không làm một cách lộ liễu, một cách ngu xuẩn như thế này! Còn cả hành vi của đứa thứ ba nữa, hắn không muốn biết nguyên nhân, cũng không cần phải biết nguyên nhân, bởi vì nguyên nhân quả thật là nông cạn, nông cạn đến mức không có cách nào truy cứu! Đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua vậy, Ngọc Mãn Lâu thật sự không muốn truy cứu cái gì cả, hắn chỉ là cảm thấy, cứ nhìn thấy hai đứa con này là cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
"Nhưng, phụ thân…." Ngọc Lưu Phong không chịu cam tâm, hắn đã bỏ ra biết bao công sức mới giành được cục diện ngày hôm nay, hắn đã triệt để quên đi sự
"trầm tĩnh", vội vàng hét lên một tiếng, hắn thật sự không hiểu, phụ thân mình đối diện với sự phản bội của lão tam, đó là sự phản bội đối với cả gia tộc Ngọc Gia, đó chả phải là tội rất lớn sao? Sao lại có thể không quan tâm không hỏi gì cả, nhẹ nhàng tha cho như thế này? Hắn đang muốn dựa vào lí lẽ để nói chuyện với cha hắn, thề sẽ đẩy người anh em ruột thịt của mình
"Ta nói chuyện này đến đây là kết thúc, ngươi chưa nghe rõ sao?! Ta nói tất cả đều lui về, ngươi không nghe rõ sao?". Ngọc Mãn Lâu gầm lên một cách giận dữ, nhìn thấy phụ thân đột nhiên tức giận điên cuồng, Ngọc Lưu Phong đột nhiên có một cảm giác, đó là nếu như hắn còn tiếp tục ở đây, chỉ sợ vị phụ thân này của mình sẽ xuống tay bóp nát cái cổ của mình mà không thương tiếc….
Quyển 6