Lăng Kiếm cúi đầu buồn bã quay trở về tiểu viện sát thủ, thời gian hai ngày?! Đúng là giết người mà!
"Lăng ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì
vậy? Công tử sao lại sửa thời hạn 5 ngày thành còn có 2 ngày thôi?". Lăng Trì giãy nảy lên, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc:
"Đây chẳng
phải là ép chết người sao? Huynh có thể đi cầu xin công tử không, nới thời gian thêm mấy ngày!".
Lăng Kiếm tối sầm mặt, không nói g
"Đúng đấy! Đúng đấy! năm ngày đã là rất ít rồi, bây giờ chỉ cho có hai ngày, aiz…". Lăng Phong mặt mày ủ rũ, nói.
"Có lẽ là công tử đã bị kích thích gì đó".
Lăng Vân đứng bên cạnh làm dáng bộ của người hiểu biết, nói:
"Có lẽ chính là Lăng ca kích thích công tử". Lăng Lôi nói một cách vô tâm:
"Nhìn Lăng ca trông thê thảm như thế này, ngoài công tử ra, hiện nay chắc chắn không thể có người thứ hai, kể cả là Thiên Lí tiền bối cũng
không có bản lãnh có thể làm Lăng ca thảm hại thế này!".
Bốn người còn lại cũng gật đầu lia lịa, giống như kiểu gà con mổ thóc. Lập tức năm đôi mắt khát khao chân tướng sự thật và ánh mắt săm
soi nhìn về phía Lăng Kiếm:
"Kiếm ca, huynh rốt cuộc là đã kích thích gì công tử vậy?".
Lăng Kiếm nổi giận đùng đùng đứng dậy, gào lớn:
"Đều cút ra ngoài làm việc cho ta! Trong vòng hai ngày mà không có tin tức gì, công tử
sẽ thưởng cho ta 18 tiểu thiếp. Vậy thì sẽ chia cho mỗi người 5 cô!! Mười tám cô không đủ chia phải không? Yên tâm. Ta sẽ tự bỏ thêm
ra hai cô để cho các người chia đều với nhau!".
Soạt soạt soạt soạt soạt!
Cả năm người lập tức không thấy tăm hơi đâu.
Đúng là đen đủi, biết rõ là công tử đang bực tức không có chỗ nào phát tiết. Thế mà mình lại giống như kiểu buồn ngủ tặng gối đầu phân
tâm lúc công tử đang cằn nhằn kể khổ… Đó chẳng phải là cho thấy rõ tự tìm sự không tự tại sao! Lăng Kiếm xoa xoa vết thương trên
mặt, than thở một hơi dài, cuối cùng vẫn là thấy không yên tâm, soạt một tiếng cũng phóng ra ngoài, bên ngoài cửa sổ, sao giăng khắp trời.
Lăng Thiên cười một cách đắc ý, lầm rầm tự nhủ:
"Ta cho ngươi cười! cho ngươi cười ta, dám cười bản công tử, hihihi, lần này trút giận
xong, trong lòng cảm thấy thoải mái nhiều hơn hẳn….". Tiếng cười của Lăng đại công tử gian trá dị thường, sau khi dạy cho mấy người
bọn Lăng Kiếm một bài học, trong lòng Lăng Thiên cảm thấy vô cùng sảng khoái. Thậm chí cả đoạn đường còn ngân nga hát bước về
phía phòng của mình, nhưng chính lúc vừa đẩy cửa ra, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Trong phòng lại hoàn toàn không có một ai!
Lăng Thiên có chút bồn chồn, buổi chiều nay mình đánh mắt đưa tình một hồi lâu với Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần, thương lượng hồi
lâu, làm cho hai nàng xấu hổ đến đỏ mặt, rõ ràng là đã đồng ý với mình rồi. Sao bây giờ lại không thấy người đâu cả? Điều này làm cho kẻ
trong đầu đang nghĩ bước vào cửa cái là có người đẹp ôm chầm lấy hỏi han mình như Lăng Thiên cảm thấy không thể hiểu được.
Thế này sao được! Nếu như đến hai mĩ nhân nổi tiếng dễ bảo này mà còn dám chống lại vấn đề dục phúc của mình, sau này những ngày
tháng của mình biết sống làm sao? Không biết là Lăng tiểu công tử (Lăng đại công tử là chỉ Lăng Thiên, còn Lăng tiểu công tử là cái ấy
của hắn, hì) đã lâu không được thể hiện rồi à! Lăng Thiên nộ khí đùng đùng bước ra ngoài tìm kiếm.
Đầu tiên hắn đến phòng của Ngọc Băng Nhan, không có ai cả, Lăng Thiên không dừng lại, trực tiếp đến mục tiêu tiếp theo.
Chẳng nhẽ hai nàng đều đang đợi mình ở phòng của Lăng Thần rồi? Lăng Thiên cười thầm trong lòng, nếu như đúng là như vậy, dường
như là cũng không tồi nhỉ.
Lăng Thiên đoán không hề sai, hai nàng chính xác là đang đợi ở phòng của Lăng Thần. Không những thế, còn không phải là chỉ có hai
người Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan. Lê Tuyết, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan, Tiêu Nhạn Tuyết, Thủy Thiên Nhu, Giảo Nguyệt công
chúa, tất cả là 6 người đẹp quốc sắc thiên hương, dường như cả 6 nàng là định nối giường nói chuyện thâu đêm hay sao ý nhỉ. Lăng Thiên
trong lòng bỗng cảm thấy sốt ruột.
Nhìn thấy tình hình như vậy, kể cả là dùng đầu gối để nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn là chiều nay lúc mình dặn dò Lăng Thần và
Ngọc Băng Nhan bị Lê Tuyết nghe thấy. Chả trách nha đầu này từ lúc đó sắc mặt đã bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, ánh mắt nhìn mình
cứ có chút gì đó như sắp được xem một vở kịch hay. Hóa ra là thế này.
Trong phòng, 4 cô gái còn lại nói chuyện đang vào cầu, nhưng Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan hai nàng cứ là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi,
từ sâu trong mắt có thể nhìn thấy sự sốt ruột, nhưng lại không có biện pháp gì với mấy vị tỉ muội này, đành phải lấy tinh thần để nói chuyện
cùng.
"Í? Thần muội muội và Băng Nhan hai người sao lại trông như không có chút tinh thần gì thế kia? Không phải là có chuyện gấp gì
khác chứ?". Lê Tuyết cười hihi, hỏi:
"Nếu như có thật, không biết là chuyện gì vậy?". Câu này được hỏi ra đúng là có chút ý vị sâu xa.
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đồng thời đỏ mặt, vội vàng lắc đầu:
"Làm gì có, làm gì có, không có việc gấp gì cả, bọn muội rất tinh thần
mà". Trong lòng nghĩ, không thể nói ra một cách quá rõ ràng là chúng muội phải đi hầu hạ công tử? Điều này sao có thể nói ra được?
"Ồ,
nếu hai vị muội muội vẫn còn có tinh thần, chúng ta nói chuyện thêm lúc nữa đi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?". Lê Tuyết bộ mặt
nghiêm chỉnh nói:
"Đương nhiênm nếu như hai muội có chuyện gấp cần phải đi làm, thì cứ đi, mọi người đều là chị em với nhau, chuyện gì
mà không thể nói với nhau được?" Cả đám ào ào ùa theo.
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan ho khụ khụ liên tục, đến giọng nói cũng có chút cà lắp, đầu lắc lia lịa:
"Không có chuyện gì cả, không có
chuyện gì cả, thật sự là không có chuyện gì cả, mọi người tiếp tục nói chuyện".
Lê Tuyết cười có chút giảo hoạt, nói:
"Hiếm có dịp tỉ muội chúng ta nói chuyện tâm đầu ý hợp thế này, nếu đã như vậy, đêm nay tất cả mọi
người không ngủ nói chuyện cả đêm, thấy thế nào? Đến lúc buồn ngủ rồi, thì ngủ cùng giường với nhau, càng có thể làm tăng thêm tình cảm
tỉ muội". Thủy Thiên Nhu, Tiêu Nhạn Tuyết vỗ tay kêu hay.
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan lập tức mặt mày ủ rũ, ngơ ngác nhìn nhau.
Hai nàng chỉ biết rốt ruột ngồi trong phòng, nhưng quả thật không có cách gì để nói ra. Lăng Thiên ở bên ngoài cửa sổ cũng đang chỉ biết
giậm chân, không biết làm thế nào.
Lăng Thiên nghiến răng kèn kẹt, trước giờ chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như thế này. Trong đầu hắn mọc ra ý nghĩ mãnh liệt muốn
làm thịt Lê Tuyết! Để nha đầu này ở bên ngoài đúng là giống như đặt một quả bom hẹn giờ ở trong sân sau nhà mình. Nếu như cái kiểu
"tăng thêm tình cảm tỉ muội" này, cô ta mỗi tháng đến mấy lần. Lăng Thiên vô cùng lo lắng không biết mình có bị trực tiếp làm cho tức đến
liệt dương không…Lên kế hoạch làm thịt Lê Tuyết, không được chậm trễ! Lăng Thiên nghiến răng, phải để cho nha đầu này nếm thử s
lợi hại của bản công tử! Đến lúc đó, làm cho nha đầu này 3 ngày không xuống được giường, hêhêhê…
Trong lòng đang khái lạc, đột nhiên bên trong phòng một tiếng kêu thất kinh vang lên:
"Có thích khách!". Tiếp đó là pâng một tiếng, cửa sổ
mở ra, ngay sau đó là một chậu nước rào rào đổ xuống.
Lăng Thiên vừa nghe thấy ba tiếng
"có thích khách" lập tức cảm thấy căng thẳng một chút, tức khắc tập trung tinh thần quan sát xem thích
khách ở chỗ nào, không dám có chút sơ xuất. Những người đang trong phòng lúc này, cho dù là ai bị làm sao, Lăng Thiên cũng đều sẽ
cảm thấy đau lòng, cho nên hắn không dám khinh xuất.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comNào ngờ lúc đang tập trung tinh thần, một chậu nước lạnh đổ chụp xuống đầu mình, Lăng Thiên trong tình trạng không kịp tránh, ào cái
ướt hết người, tiếp theo đó trong phòng vang lên những tiếng ồn ào, cả đám người đẹp ầm ầm xông lên, Lê Tuyết trong tay cầm chậu rửa
mặt bằng sắt, nhanh nhẹn khác thường, xuất quỷ nhập thần, vọt cái nhảy ra ngoài, vung tay đập ngay xuống đầu hắn.
"Boong!" Một tiếng kêu như tiếng chuông đồng vang lên. Đúng là cái chậu sắt quá lợi hại, tuyệt đối là vũ khí lợi hại nhất trong
"7 loại thần
khí"! Chỉ dựa vào việc nó có thể đánh trúng đầu cao thủ tuyệt đỉnh đương thế thôi, cũng đã đủ để đặt địa vị trên giang hồ của nó rồi!
Lăng Thiên tối sầm mặt đứng trong phòng, trên người ướt như chuột lột, nước vẫn còn đang lóc tóc chảy từng giọt nhỏ xuống, nhìn thảm
hại vô cùng!
Cả đám người đẹp ai nấy trên mặt lộ ra sự ngạc nhiên, cộng thêm buồn cười, người thì chạy đi lấy quần áo, người thì đi lấy khăn lông,
rộn như đi chợ tết.
Lê Tuyết trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi (chắc chắn ai cũng có thể đoán ra được là đang giả vờ), oán trách nói:
"Ta nói này Lăng đại công tử,
huynh nói huynh đây là đang làm gì vậy. Trong biệt viện của mình mà lại phải lén la lén lút đi nghe trộm, huynh nghe thì cứ nghe. Dù sao
cũng phải cẩn thận một chút chứ, đừng để bị người ta phát hiện ra, làm ta cứ nghĩ là có thích khách, không kịp nghĩ ngợi gì liền ra tay.
Haizzz giờ phải làm gì mới là hay đây".
Quyển 7