Sự thật vĩnh viễn tàn khốc, khi Bảo La hoàng tử tiếp tục thống lĩnh đám binh tướng phần đông đã mệt mỏi, vừa trách pháo đạn oanh tạc, vừa lo sợ độc khí nguy hiểm, hướng về đồi núi phía tây mà đuổi. Còn Diệp Phong lại dẫn thành viên Tư Lược đoàn chơi gã lần nữa, đi đến hướng đông cười to ha ha, rồi tiếp tục oanh tạc!
Cái loại phương thức tác chiến này trông rất lạ, khiến cho chúng binh tướng lưỡng quốc đều phải nghi nghi hoặc hoặc, không thể tìm ra được lý do để giải thích. Bỉ Luân nguyên soái không còn cách nào, chỉ phải mạo hiểm điều động ngốc thứu kỵ sĩ đại đội, hiệp trợ Bảo La hoàng tử truy kích địch nhân.
"Hừ, muốn điều động ngốc thứu kỵ sĩ, sao có việc dễ dàng như thế được!" Phí Đức tướng quân thấy địch quân điều động đại đội ngốc thứu kỵ sĩ truy kích Lôi Ân, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mở miệng hạ lệnh cho đệ nhị đại đội hắc ưng kỵ sĩ đoàn đuổi theo truy kích địch nhân.
Tuy nhiên tên Phỉ Long rất hận Lôi Ân này lại mở miệng khuyến cáo, nói rằng phía đông lần này cũng như ba lần trước, cho nên không cần phái hắc ưng kỵ sĩ đuổi theo, chi bằng nhân cơ hội này mà tiêu diệt ngốc thứu kỵ sĩ đoàn của quân địch!
Phí Đức tướng quân nghe nhi tử nói như vậy, mặc dù cũng nhìn ra được tâm tư của hắn, nhưng mà nghĩ lại ba lần sự kiện cổ quái đó, thì cũng cho là hỏa pháo bộ đội ở phía đông rất có khả năng lại biến mất. Bởi vậy ông đã hạ lệnh cho hắc ưng kỵ sĩ đoàn nhân cơ hội mà toàn lực công kích ngốc thứu kỵ sĩ của địch nhân không có chi viện này!
Bảo La hiện tại cùng Trì Khắc và bọn kỵ sĩ cưỡi ngựa không có mệt mỏi, tình huống cũng không có vấn đề gì. Nhưng đám binh tướng chạy phía sau thì tình trạng xấu vô cùng, tất cả đều mệt mỏi, thở hồng hộc, chỉ vì quân lệnh và nghị lực nên mới không dám trốn đi!
"Mọi người cố gắng lên, lần này có ngốc thứu kỵ sĩ phối hợp, chúng ta nhất định có khả năng tiêu diệt địch nhân. Ai giết chết được Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, được thưởng một trăm vạn kim tệ, và phong tước vị tử tước!" Bảo La hoàng tử nhìn binh tương bên mình mệt mỏi, liền mở miệng hét to muốn dụng những lời dụ hoặc hấp dẫn để đôn đốc!
nl.Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong (Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn). Chúng binh tướng không ai không thích kim tệ và tước vị, nghe hoàng tử điện hạ nói sẽ phong tước cùng tưởng thưởng hậu hĩ, gạt bỏ mệt mỏi phấn chấn tinh thần lên, nhằm hướng đông mà xung phong!kien
Sườn núi phía đông, thành viên Tư Lược đoàn cũng dịch chuyển đến, Diệp Phong thấy địch quân phái ra một đại đội ngốc thứu kỵ sĩ, lập tức bảo với chú tạo, hương kì hai trung đội tiếp tục khai pháo, rồi phân phó thành viên còn lại chuẩn bị chiến đấu, để cho sa mạc thương thủ cùng hỏa thương lùi về phía sau, tránh ngốc thứu kỵ sĩ của địch nhân phát hiện.
Đại đội ngốc thứu kỵ sĩ phụng mệnh bay đến hỗ trợ hoàng tử điện hạ. Sau một hồi hỗn chiến trên không với Mạt La hắc ưng kỵ sĩ đoàn, đã tổn thất hai trăm người. Vốn rất úy kị với địa tinh hỏa pháo của địch nhân, nhưng khi nghe hoàng tử điện hạ sẽ có phong hậu tưởng thưởng, cũng nổi lên tham niệm, liền bay đến gần. Bọn chúng thấy địa tinh hỏa pháo không còn công kích bên mình, vả lại chỉ có một đám chiến sĩ gồm nhiều chủng tộc đang phòng ngự, lập tức bay xuống dưới mà công kích. Đối với bọn ngốc thứu kỵ sĩ mà nói, địch quân chỉ cần không có xạ thủ hay không có quân số lượng lớn, thì căn bản bọn chúng không sợ chủng tộc cường hãn của địch quân!
Ngốc thứu kỵ sĩ tưởng như vậy là tốt rồi.
Đáng tiếc, khi Diệp Phong cười tà dị rồi ra lệnh cho thành viên Tư Lược đoàn nào có địa tinh hỏa thương cùng với sa mạc thương thủ toàn bộ xuất địa tinh hỏa thương mà triển khai xạ kích bọn chúng. Bọn chúng lập tức không thể ngờ được tình huống này, bởi vì nổi lòng tham, mà hiện giờ bị hai ngàn cây hỏa thương luân phiên xạ kích, toàn bộ bị đánh gục. Những tên bị chết cũng không thể tưởng tượng nổi địch quân còn có địa tinh hỏa thương!
"Con mẹ nó. Một lũ ngốc thứu kỵ sĩ đại đội vô dụng, lại muốn cùng bọn ta chơi à. Các ngươi cũng gan lắm đấy. Đáng tiếc là những con hắc vũ ngốc thứu cũng phải chết theo bọn ngươi!" Tên bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc cầm một cây địa tinh hỏa thương, đi gần tên đại đội trưởng ngốc thứu kỵ sĩ đang nằm phục trên mặt đất, nhìn hắn chết vẫn còn lộ vẻ không hiểu, mà khinh thường cười khẻ.
Bọn người Diệp Phong giờ phút này đang ở trên đồi núi, các Bố Cát thành năm dặm, hơn nữa có tiến pháo kích nổ to, đã lấn áp thanh âm của đám kỵ sĩ và hắc vũ ngốc thứu bị toàn thành viên Tư Lược đoàn đánh gục, khiến cho song phương đang kịch chiến tại Bố Cát thành không có chú ý đến.
Bảo La hoàng tử đang phi ngựa nhanh cùng với bọn binh tướng Trì Khắc thấy đám ngốc thứu kỵ sĩ đột nhiên từ trên không rơi xuống, đều tỏ vẻ khó hiểu, rõ ràng đối phương không có khai pháo công kích ngốc thứu kỵ sĩ mà? Sao lại có chuyện như thế này?
"Hoàng tử điện hạ, cái này có điểm kỳ quái, chúng ta trước hết phải đi xem xét một chút?" Trì Khắc tướng quân mắt thấy sườn núi của quân địch cách không quá một dặm, lo lắng khi thấy đối phương làm đại đội ngốc thứu kỵ sĩ đột nhiên ngã xuống, sợ có mai phục, không ngần ngại mở miệng đề nghị.
"Hảo… " Bảo La hoàng tử vừa mở miệng đồng ý, từ
"hảo" vừa mới nói được một nửa, thì phía địch nhân đã xuất hiện trước đồi núi, cái nam nhân mà gã cực hận đó đột nhiên dẫn một đám quân chủng tộc phức tạp, xung phong hướng về phía gã mà
"Ha ha ha, tốt, thật tốt, tên hỗn đản này lại tự đi tìm chết." Bảo La hai mắt mừng rỡ nhìn chằm chằm Diệp Phong, phất tay cho bọn binh tướng phía sau rồi quát:
"Quân sĩ, vì danh dự của đế quốc, vì tiền đồ của các ngươi, xung phong!""Xung phong…" Chúng binh tướng nghe Bảo La ra lệnh xong, vừa tránh pháo đạn oanh tạc, vừa hướng về phía bọn người Diệp Phong mà phóng đi.
"Các huynh đệ, giết, băm vằm tên hoàng tử ngu ngốc kia!" Khải Đặc cưỡi Liệt Diễm tiêu phong vương theo sát phía sau Diệp Phong, nhằm vế phía địch quân phóng tới, và quay về đám Liệt Diễm kỵ sĩ phía sau hô to.
Bảo La mang theo bộ binh, trước đó bị oanh tạc và hít phải độc khí, bây giờ chỉ còn lại ba vạn binh lính rệu rã. Diệp Phong thấy bọn họ chỉ cách sườn núi chừng một dặm, liền ra lệnh cho Lạc Tư ngừng bắn pháo độc khí, rồi hạ lệnh xung phong giết địch. Ngoại trừ bọn ải nhân Lạc Tư vẫn tiếp tục bắn pháo đạn bình thường, những thành viên Tư Lược đoàn còn lại kể cả sa mạc thương thủ đều xuất trận!
Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa, lôi đình năm trung đội, toàn bộ hét to, hung mãnh nhảy vào giết địch nhân. Các lại tuyệt chiêu cùng ma pháp đều xuất ra. Trường thối(chân dài) sắc bén của cự giải chiến sĩ, cùng với cự hình yển nguyệt đạo của cự nhân tiểu đội, đều công kích địch nhân trong phạm vi lớn. Điều này khiến tất cả địch binh đề cố gắng tránh né bọn họ tấn công bất kể phương hướng.
Hai đại đội sa mạc thương thủ theo phía sau đôi của đồng bọn, trong tay cầm hỏa thương nhắm vào địch nhân mà bắn liên tục, hoàn toàn không có nhắm chuẩn, dù sao với số lượng nhiều, chỉ cần nhắm chuẩn một đám người thì cũng có khả năng bắn trúng. Cái này cũng bổ sung cho sự thiếu sót của sa mạc nhân thương pháp.
"Thiên nột, bọn họ sao có nhiều địa tinh hỏa thương như vậy??""Võ công của đám kỵ sĩ này thật lợi hại. Thiết chế khải giáp sao lại cứng rắn như vậy?""Má ơi, ai giúp ta đối phó với Kì Lạp Tư cự …. a…"Bên kia sa mạc thương thủ như một nông dân cần cù liên tục nhắm mục tiêu mà bắn, bên này thành viên Tư Lược đoàn cường hãn làm Bảo La cùng chúng binh tướng Thiên Vũ đế quốc bị sốc. Bọn chúng thấy địch quân không chỉ có võ công cùng trang bị quái dị, còn có địa tinh hỏa thương, toàn bộ đều bị giật mình không kịp ứng phó. Trận trận tiếng kêu la vang lên!
"Hoàng tử điện hạ, binh lính chúng ta đã rệu rã rồi, còn địch nhân lại có một lượng lớn địa tinh hỏa thương như vậy, ngài hay là thối lui trước, để quan sát và chỉ huy trận chiến đi!" Trì Khắc thấy địch quân có thế công quá hung mãnh, trạng bị quái di, lo lắng cho an nguy của hoàng tử điện hạ, liền mở miệng nhắc nhở.
"… Bọn binh tướng đuổi theo lâu như vậy, lại phải vất vả chém giết cùng địch nhân thực sự, ta há có thể lui về phía sau lúc này. Đội ngũ giao cho ngươi chỉ huynh, ta sẽ tọa trấn tại trung tâm!"Bảo La thấy võ công của địch quân hung mãnh, cùng với sự cường hãi của cự giải chiến sĩ và Kì Lạp Tư cự nhân, đã chấn động không thôi. Giờ phút này gã lại phát hiện địch nhân có thêm địa tinh hỏa thương, tâm trạn cũng rất lo lắm. Bởi vậy khi nghe Trì Khắc nói xong, vốn định muốn lui về sau để quan sát tình hình cuộc chiến, nhưng không thể để mất mặt mũi và tôn nghiêm, nên tỏ vẻ cần phải tọa trấn tại trung tâm!
Trì Khắc thấy gã như vậy, cũng có hơi chút yên tâm, rồi chỉ huy đám binh tướng đã rệu rã, đại não bị kích thích bởi đủ loại quái dị của thành viên Tư Lược đoàn, bao quanh Bảo La hoàng tử vào trung tâm, hướng địch nhân mà từ từ triển khai công kích.
"Mẹ nói, đã mệt như vậy mà còn có đủ khí lực để đánh nữa. Lão tử đây muốn xem các ngươi có khả năng trụ được bao lâu!" Diệp Phong nhìn đám binh tướng của địch quân bảo vệ Bảo La tại trung tâm, rồi ra lệnh cho bên mình tiếp tục tấn công. Trong miệng cười khẻ, hắn đối Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa bốn trung đội mà hạ lệnh, lập một đại Trùy Hình trận, xung phong hướng về phía địch quân. Còn chính mình lấy ra trọng trang khải giáp, tay cầm Quang Minh chi kiếm, đi theo đại trận cánh bên phải, chờ thời cơ mà thu thập Bảo La!
Bốn trung đội Tư Lược đoàn kỵ sĩ phối hợp với ma sủng cùng khải giáp cứng rắn lập thành Trùy Hình trận mà xung phong. Tình hình giống như mộ cương trùy lớn, hung mãnh đập vào đám địch quân, triển khai đồ sát huyết tinh.
Thêm vào đó ở ngoài lại có pháo đạn cùng tử đạn của bọn ải nhân Lạc Tư cùng sa mạc thương thủ, chúng binh tướng Thiên Vũ đế quốc phần đông đã rệu rã, căn bản không thể ngăn cản thế công hung mãnh của bọn họ. Trì Khắc muốn chỉ huy binh linh công kích sa mạc thương thủ, thì bị trận Trùy Hình phía sau của cự giải trung đội, lôi đình trung đội, cự nhân tiểu đội cản trở căn bản không thể xuyên qua. Chỉ nhờ mũi tên của xạ thủ, đối phó sa mạc thương thủ ở hậu phương địch quần xạ trình thật là hữu hạn, không có xa bằng địa tinh hỏa thương của người ta.
Bảo La mắt thấy chúng binh tướng phía trương không thể ngăn cản trận hình công kích cường hãn của Tư Lược đoàn, phía sau lại bị hỏa pháo của địch quân oanh tạc, tâm trạng có chút bất an, muốn gọi Trì Khắc cho lệnh rút khỏi nơi đây. Song, lúc này, một tiếng hét lớn lại đột nhiên vang lên:
"Bảo La – Cách Nhĩ Cáp Đặc, ngày hôm năm sau sẽ là ngày giỗ của tiểu tử ngươi!"nl.Diệp Phong đi theo Trùy Hình trận xâm nhập vào trong địch quân, mắt thấy Bảo La cách không quá hai trăm thước, lúc này hét lớn, nhảy lên, dưới chân thi triển Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ, mượn đầu của binh lính quân dịch làm điểm tựa phóng tới trước. Vừa vào tầm khoảng một trăm thước, hắn hét to một tiếng, xuất
"Chí tôn cửu thức" đệ nhất thứ
"Kiếm định thiên hạ" nhảy cao lên không trung, kiếm chỉ thẳng lên trời!
Bảo La cùng với phần đông binh tướng Thiên Vũ đế quốc đều bị dọa bởi Diệp Phong đột nhiên nhảy vào, không hiểu vì sao hắn dồn Quang Minh đấu khi hướng thẳng lên trời.
Chánh khí bay trên không trung, bầu trời trong nháy mắt tối sầm lại, mây đen dày đặc kéo đến, trận trận tia sấm chớp như đao. Diệp Phong chuyển chánh khí vào trong thân kiếm, phóng người lên cao cỡ sáu trượng, hướng về phía Bảo La đang đứng trên mặt đất, rồi một kiếm chém xuống xé rách cả bầu trời!
Trong chớp mắt, kình phong gào thét, hơn mười đạo thiểm điệm từ trên trời đánh xuống, xé rách kết giới quán chú của thân kiếm, chạy dọc thân kiếm, rồi tạo thành kiếm hình điện võng, phóng tới bao cả một vùng trời nơi Bảo La đang đứng. Một ít xạ thủ phản ứng, muốn bắn chết Diệp Phong. Đáng tiếc cung tên không thể đột phá điện võng và khải giáp, không gây ra cho hắn tổn hại nào.kien
Điện võng cùng kình phong nổ liên tục gần nơi Bảo La đang giật mình. Những thanh âm bạo phá vang lên ầm ầm không ngớt, gây bạo phá lên đất đá, cát bụi bay mù mịt, dòng điện kích động. Tất cả chúng binh tướng thấy vậy đều há hốc mồm, không thể tin được có một loại võ công cường hãn như vậy!
Dọc theo đường kiếm chém xuống của Diệp Phong, bụi đất trong phạm vi công kích của điện võng đều bị thổi tản ra. Tất cả bọn binh tướng Trì Khắc đều giật mình khi thấy được Bảo La cùng một ít binh tướng xung quanh toàn bộ bị điên đánh cháy đen, rồi chết thảm gục xuống đất. Ngay cả lục giai ma sủng cuồng bạo sa hùng được Bảo La kinh hoảng gọi về để giúp gã ngăn cản điện võng cũng bị trúng điện mà chết!
"Hoàng tử điện hạ đã bị hắn giết, hoàng tử điện hạ đã bị hắn giết…" Trì Khắc nhìn Bảo La nằm trên mặt đất, miệng khẩn trương tự thì thào. Bảo La thân là đại hoàng tử Thiên Vũ đế quốc, là người kế thừa quốc vương, thế nhưng lại bị một tên đoàn trưởng Tư Lược đoàn giết chết, hơn nữa bị giết ngay ở trước mặt Trì Khắc tướng quân này. Cái sự việc này khi trở về Trì Khắc căn bản không có cách nào để nói lời công đạo với bệ hạ.
"Sát!!!"Diệp Phong nhìn đám binh tướng Thiên Vũ đế quốc xung quanh vẫn còn bị sốc, liền quát to một tiếng, tay trái xuất một chưởng pháp
" Phách lịch cuồng long". Chánh khí bao lấy hắn vào trung tâm, hình thành một con rồng to lớn đang bay lượn theo chưởng thế của hắn. Tại quanh thân hắn không ngừng có tiếng long ngâm tàn phá địch binh. Cùng lúc đó, tay phải múa Quang Minh chi kiếm, sử ra nhiều cự hình kiếm khí phong mang ngạo thế, vô tình đối địch binh chung quanh trảm sát. Thật giống một ác ma vô tình đầy sát khí
"
"Sát a…" Thành viên Tư Lược đoàn thấy đoàn trưởng giải quyết xong hoàng tử của địch quân, sĩ khí đại chấn, càng thêm hung hãn đồ sát địch quân xung quanh mình!
Chúng binh tướng vốn đã rệu rã mắt thấy hoàng tử bị giết, đoàn trưởng Tư Lược đoàn kia của địch quân lại quá cường hãn, tựa như ác ma bình thường múa kiếm giết hạn đồng bào chính mình. Tất cả không thể kềm được nỗi sợ hãi, rồi tránh né pháo đạn oanh tạc không ngừng phía trên, hướng phía đại quân của Bỉ Luân nguyên soái mà bỏ chạy.
"Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, sau này Thiên Vũ đế quốc chúng ta nhất định sẽ hỏi tội ngươi!
" Trì Khắc mắt thấy chúng binh tướng hoàn đã mất sĩ khí, trong là biết rõ bây giờ không có khả năng báo thù cho hoàng tử điện hạ, chỉ đành ôm hận gầm lên một tiếng, rồi suất lĩnh đám tàn binh hướng về phía Bỉ Luân nguyên soái mà rút đi.
"Nếu để ngươi chạy, lão tử con mẹ nó lấy họ của ngươi. Hôm nay ngươi lại cấp cho lão tự thêm một phần công lao!"
Diệp Phong nhìn Trì Khắc đang cưỡi ngựa định chạy trốn, ngó qua thi thể của Bảo La trên mặt đất, rồi lấy vong linh thánh giới có không gian vô hạn giao cho tên bàn tử Ai Đức, để gã dẫn lôi đình trung độ thu thập thi thể Bảo La và những vũ khí chiến lợi phẩm, sau đó dẫn thành viên còn lại, đuổi giết đám đào binh Thiên Vũ đế quốc, chuẩn bị lấy mạng tên Trì Khắc tướng quân này liền đi tìm quốc vương mà lĩnh thưởng!
Đối với năng lực của thành viên Tư Lược đoàn, việc đuổi giết đám tàn binh bại tướng mệt mỏi này dễ như trở bàn tay. Ngay cả sa mạc tráng hán không có tập luyện võ công, mặc dù tốc độ không nhanh bằng thành viên Tư Lược đoàn nhưng đuổi theo đám binh linh mệt mỏi của địch quân cũng là việc dễ dàng. Địa tinh hỏa thương không ngừng phát ra những tiếng phanh phanh, bắn gục những địch binh đang chạy trốn!
Chú tạo trung đội cùng hương kì trung đội khai pháo oach tạc mắt thấy địch nhân đã chạy ra khỏi tầm bắn, nên đành phải thu hồi gia nông pháo, rồi thông qua hai tòa Truyện Tống Trận phía sau dịch chuyển rút ngắn khoảng cách, rồi cùng đồng bọn đuổi theo địch nhân, khi đến gần thì lại lấy gia nông pháo mà tiếp tục cuồng oanh!
Về phía Bố Cát thành, Bỉ Luân nguyên soái đang chỉ huy quân đội công thành, mắt thấy tướng quân Phí Đức của địch quân kiên trì ương ngạnh phòng ngự. Bởi vì đã dùng một phần binh lực để truy kích hỏa pháo bộ đội của Lôi Ân, căn bản không thể công phá thành trì được, đang rất lo lặng, thì y nghe thấy pháo thấy đột nhiên đình chỉ, không nhịn được nhíu mày nhìn lại, thập phần lo lắng cho an nguy của Bảo La hoàng tử.
Phí Đức tướng quân đối với bộ đội của Lôi Ân lần này không có giống như ba lần trước, vừa cùng địch quân triển khai đánh giết, vừa nghi hoặc nghĩ lại tình hình ba lần trước đó. Nhận thấy hắn lần này dẫn đến không í binh lực, nếu không cùng chém giết với địch quân số lượng nhiều như như vậy, không khác gì hành vi tự sát?
Giờ phút này, tiếng hò hét cùng thanh âm pháo kích toàn bộ đình chỉ, Phí Đức tướng quân cùng mỹ nam Phỉ Long đứng ở trên tường thành, trong lòng có những ý nghĩ khác biệt nhau hoàn toàn. Phí Đức thì hy vọng Tư Lược đoàn của Lôi Ân có thể giết đám quân đó, còn Phỉ Long thì chờ mong Lôi Ân bị địch nhân giết chết, tốt nhất là bị bằm thay thành vạn mảnh!
"Nhanh, mọi người ráng lên, chỉ cần hội hợp với Bỉ Luân nguyên soái là chúng ta có thể vì hoàng tử điện hạ mà báo…
"
Trì Khắc đang cưỡi ngựa chạy trối chết về phía Bố Cát thành, ngay lại nhìn địch binh đang truy không tha, không ngừng đồ sát, đau lòng mà hét to đôn đốc chúng binh tướng. Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong, Kiệt Nã Tư cưỡi điêu bay tới cùng mười tinh linh xạ thủ hạ thấp xuống nhắm chuẩn vào người hắn, sử xuất "Thiền tiến tam thức
" đệ nhị thứ "tiến như vũ hạ
", nhanh chóng tạo thành một trận mưa tên bắn về phía hắn, liền sau đó lập tức bay lên, tránh bọ xạ thủ thủ hạ của hắn phản kích.
"Ta… ta.. sao lại có thể chết bởi…. những mũi tên này…" Trì Khắc bị mười mấy mũi tên đâm xuyên qua lưng, không cam lòng mà thống ngâm một trận, ngã người khỏi ngựa mà chết.
Đầu tiền là Bảo La hoàng tử, tiếp đó là Trì Khắc Tướng quân. Không nhiền lắm tàn binh bại tướng Thiên Vũ đế quốc sau bị đồ sát còn sót lại, tất cả đề khẩn trương kinh hô, càng thêm không có lòng chiến đấu, rệu rã lôi thân hình, chỉ nhắm hướng Bỉ Luân nguyên soái bên kia mà cố chạy.
Song, sự thật vĩnh viên tàn khốc. Bị thành viên Tư Lược đoàn sao một hồi truy sát, khi bọn chúng thấy được quân đội của Bỉ Luân, thì chỉ còn lại vài trăm người!
"Cái này.. cái này.. đây là bại binh của chúng ta sao? Hoàng tử điện hạ đâu?? Trì Khắc tướng quân đâu??
" Bỉ Luân nhìn về phía đông thấy Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn đang truy kích mấy trăm binh tướng bên mình, cả người chấn động.
Phí Đức, Phỉ Long cùng tất cả binh tướng lưỡng quốc đã thấy tình hình ở phía đông, ai cũng giật mình không nghi. Bọn chúng không thể tưởng tượng được lúc trước Tư Lược đoàn bị truy kích, giờ đây lại triển khai đồ sát!
"Nguyên soái, nguyên soái, Bảo La hoàng tử và Trì Khắc tướng quân đều bị đám ác ma giết chết. Mong ngài nhanh báo thù cho bọn họ, oa…
" Một gã đại đội trưởng cấp quan trong đám tàn binh bại tướng còn sót lại, dùng tất cả khí lực bình sinh, nhìn phía Bỉ Luân nguyên soái mà hét to, cuối cùng cũng bị tử đạn của hỏa thương bắn trúng đầu, ngã xuống đất bỏ mình!
"Cái gì?! Bảo La hoàng tử và Trì Khắc tướng quân đều bị giết??
"
Bởi vì vừa mới giao chiến, khi song phương giật mình về tình hình phía đông, không ít như thanh âm thảm sát nhỏ vang lên. Bởi vậy thanh âm của tên đại đội trưởng kia, Bỉ Luân cùng một ít binh tướng xung quanh nghe đang đứng trong trung tâm không thể nghe rõ ràng, đều trợ mắt há mồm, đồng thời không tưởng địch quân còn có sa mạc thương thủ cùng địa tinh hỏa thương nhiều như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Bảo La hoàng tử bị giết… Ta … ách… phốc..
" Nghe xong hung tinh, Bỉ Luân có tim vốn không tốt, liền bị đả kích lớn đến nỗi phun một ngum máu rồi ngất đi. Chúng binh tướng xung quanh y thấy vậy đều hoảng lên, kinh hô bao tin Bảo La hoàng tử bị biết, rồi mang y hướng về phía nam mà rút đi.
"Lôi Ân rốt cuộc từ địa phương nào mà lấy được địa tinh hỏa khí nhiều như vậy??? Hắn đã giết chết Bảo La – Cách Nhĩ Cáp Đặc???" Phí Đức nghe tiếng kinh hô của địch binh đang hoảng loạn, nhình sa mạc thương thủ trong tay cầm địa tinh hỏa pháo, trong lòng cực độ bị rúng động, rồi hạ lệnh cho các kỵ sĩ đoàn rồi thành phản kịch địch nhân. Bảo La bị chết trận, Bỉ Luân hộc máu hôn mê, cái tổn thất nặng nề của địch nhân này là thời khắc tốt nhất, y tất sẽ không bỏ qua.
Địa tinh hỏa thương… đáng hận a. Lôi Ân rốt cuộc được mấy cái cẩu vận, lại lập được đại công như vậy.. Phỉ Long nhìn Tư Lược đoàn phía đông, trong lòng quả thật với Lôi Ân vừa hận vừa đố kị.
Diệp Phong thấy nguyên soái địch quân hộc máu bất tỉnh, bối rối phả lui, các kỵ sĩ đoàn ra khỏi Bố Cát thành phản kích địch binh, trong lòng biến Thiên Vũ đế quốc lần này đã thảm bị, đang suy nghĩ về tưởng thưởng của quốc vương, không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn bảo thành viên Tư Lược đoàn không cần liều mạng nữa, cứ để ý một chút là được, nhân cơ hội mà thu nhặc chiến lợi phẩm trên mặt đất….
Không còn nghi ngờ gì, lần này Diệp Phong đã lập một chiến công hiển hách cho Mạt La đế quốc, không biết hắn sẽ được tưởng thưởng gì đây?