Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 348: Phóng thích vì vô tội
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
‘Cái gì? Điền luật sư gặp chuyện? Trần Thiên Minh kinh ngạc nhìn Lâm Quốc.
Lâm Quốc gật đầu nói với Trần Thiên Minh: “Đúng vậy, sáng nay có mấy tên định ra tay với Điền luật sư. Em đã giải quyết rồi”.
“Trần tiên sinh, thân thủ của Lâm tiên sinh rất lợi hại. Mấy người kia không phải là đối thủ của Lâm tiên sinh. Tôi nghĩ tôi sẽ không gặp vấn đề gì khi có Lâm tiên sinh bảo vệ” Điền Tuấn Huy cao hứng nói với Trần Thiên Minh:
“Thân thủ như Lâm tiên sinh phải là một đội trưởng đội vệ sĩ ở trên tỉnh. Tiền lương cơ bản một tháng cũng phải một vạn”.
Điền Tuấn Huy rất hứng thú khi nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay. Bọn họ vừa ăn sáng ở một nhà hàng, đang đi xuống cầu thang thì có mấy người đàn ông tay cầm dao đứng chắn trước mặt.
Trong lúc hắn đang hoảng sợ luống cuống thì Lâm Quốc đã ra tay. Lâm Quốc vung tay nhằm tay cầm dao của mấy người đó. Ngay lập tức hắn đã đánh rơi dao của mấy kẻ đó. Hơn nữa một cước của Lâm Quốc còn đánh ngã những tên đó ngổn ngang trên sàn,
Tiếp theo Lâm Quốc bình tĩnh đưa hắn ra xe lái đi tìm Chung Hướng Lượng. Vì vậy bây giờ Điền Tuấn Huy vẫn còn thấy kinh ngạc khi nhớ đến võ công lúc đó của Lâm Quốc.
Trước kia hắn cứ tưởng Lâm Quốc làm bảo vệ cho hắn, võ công cũng chỉ bình thường như các vệ sĩ, không ngờ lợi hại như vậy. Có Lâm Quốc bảo vệ hắn ở đây thì không ai có thể gây phiền toái cho hắn được.
Trần Thiên Minh cười nói :“Điền luật sư, vì chuyện của tôi mà làm anh hoảng sợ. Thật ngại quá. Rõ ràng có người muốn xuống tay với anh, ngăn không cho anh tiếp tục nhận vụ của tôi nữa. Hơn nữa nói thật với anh, nếu công ty bảo an của chúng tôi không thể bảo vệ an toàn cho anh thì chúng tôi sao có thể đứng chân làm ăn ở đây hả? ha, ha”
Điền Tuấn Huy nói: “Mấy người mở công ty bảo an, thảo nào các cậu lợi hại vậy. Sau này tôi sẽ giới thiệu công ty của mọi người cho bạn bè của tôi, để bọn họ quan tâm việc làm ăn của mọi người”.
“Cám ơn anh, Điền luật sư”
Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Quốc:
“A Quốc, mình cậu bảo vệ luật sư Điền không ổn lắm. Phải gọi thêm người. Bọn người đó cái gì cũng dám làm. A Quốc, lát nữa cậu gọi Ngạn Thanh lại đây, việc công ty bỏ lại hết những việc lặt vặt đó cứ để các huynh đệ khác xử lý. Làm chuyện quan trọng của chúng ta trước”.
Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh. Như vậy không hay lắm. Tiểu Tô đang bảo vệ Lương Thi Mạn. Ngạn Thanh đang quản công ty. Nếu như em bảo cậu ấy tới công ty sẽ không có ai điều hành. Thế này đi Lý Quân mới tới đây mấy hôm nay để làm mấy việc, bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi. Anh sẽ báo hắn tới giúp em hai ngày rồi mới quay về”.
Trần Thiên Minh nghe vậy cao hứng nói: “Hay lắm. Để Lý Quân và Lâm Quốc bảo vệ Điền luật sư là em yên tâm. Điền luật sư chắc chắn sẽ an toàn”.
Điền Tuấn Huy nói: “Trần tiên sinh, không cần đâu. Mình A Quốc bảo vệ tôi là đủ. Có cậu ấy bên cạnh đi tới đâu tôi cũng không sợ”
“Tuấn Huy, không nên từ chối đây là ý của Thiên Minh. Thiên Minh chỉ sợ cậu xảy ra chuyện. hơn nữa cũng vì chính bản thân Thiên Minh. Nếu cậu xảy ra chuyện, sẽ không thể tìm đâu ra một luật sư nào tốt như cậu. An toàn của cậu là quan trọng nhất. Lý Quân là sư huynh của A Quốc, võ công giỏi hơn A Quốc. Chỉ cần vụ án của Thiên Minh chưa kết thúc thì bọn họ sẽ theo bảo vệ
cậu. Cậu quay về tỉnh bọn họ cũng theo bảo vệ cậu”
Chung Hướng Lượng cười nói với Điền Tuấn Huy.
Điền Tuấn Huy vừa nghe nói võ công của Lý Quân lợi hại hơn so với Lâm Quốc, tâm trạng càng vui vẻ. Hắn không ngờ Trần Thiên Minh vì muốn bảo vệ hắn, không để hắn xảy ra chuyện lại phái ra hai cao thủ đi theo hắn. Hắn cảm động nói:
“Được rồi. Như vậy cũng tốt để tôi không lo lắng gì cả. Chiều nay tôi định về
tỉnh chuẩn bị ít tài liệu sau đó sẽ trình các ngành liên quan trên tỉnh. Tôi chỉ muốn xem xã hội có còn quan tâm tới thành phố M không hay là để có người chỉ tay che kín bầu trời?” Điền Tuấn Huy tức giận nói.
Chung Hướng Lượng gật đầu nói: “Tốt lắm. Chúng ta hành động nhanh một chút. Lát nữa tôi cũng cho người lên tỉnh mời chuyên gia. Mau chóng trả lại sự trong sạch cho Thiên Minh”.
Trần Thiên Minh nói: “Mọi người khổ cực quá. Thật sự cám ơn mọi người”.
Xế chiều hôm sau, Trần Thiên Minh đang nhìn Đầu Trọc chui xuống gầm bàn. Bọn họ đánh bài, ai thua sẽ phải chui xuống gầm bàn.
“Trần Thiên Minh, đi ra ngoài” Một cảnh sát mở cửa phòng, đi vào nói với Trần Thiên Minh.
“Có chuyện gì vậy? Có người tìm tôi à?’ Trần Thiên Minh hỏi người cảnh sát.
“Anh không có tội. được thả” Viên cảnh sát cười nói.
Mấy ngày nay Trần Thiên Minh đối xử với các phạm nhân trong phòng rất tốt nên mối quan hệ giữa Trần Thiên Minh và mọi người khá thân thiết.
“Đại ca. Chúc mừng đại ca” Đầu Trọc vừa nghe Trần Thiên Minh được tha, hắn cao hứng vội nhỏm dậy. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Binh” đầu hắn va vào bàn. Hắn ôm đầu kêu thảm thiết rồi bò ra.
“Các chú cứ chơi đi. Anh ra ngoài có việc cần giải quyết. Sau này rảnh rỗi anh sẽ tới thăm các chú” Trần Thiên Minh bắt tay Đầu Trọc và các phạm nhân khác.
“Đại ca đi thong thả, lúc rảnh rỗi đến thăm bọn em”
Các phạm nhân phòng tạm giam số bốn đồng thanh nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ra khỏi khu tạm giam đã thấy Lâm Quốc, Chung Hướng Lượng và Điền Tuấn Huy đang chờ hắn ở bên ngoài. Hắn đi tới trước mặt Điền Tuấn Huy cảm kích nói:
“Điền luật sư. Cám ơn anh. Anh vất vả quá. Tối nay tôi mời cơm anh”.
“Anh muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn anh Hướng Lượng. Anh ấy đã mời được chuyên gia trên tỉnh về thẩm định vụ án. Theo như chuyên gia nói Thái Đông Phong chết lúc khoảng ba giờ sáng. Anh đến bệnh viện lúc ba giờ bởi vì khi anh đến phòng trực ban là vừa đúng lúc chuông ba giờ nên các bác sĩ nhớ rất rõ. Vị chuyên gia còn nói Thái Đông Phong chết do vết thương trí mạng ở yết hầu, chỉ năm giây là chết cho nên từ những chứng cớ đó chứng minh anh không giết Thái Đông Phong” Điền Tuấn Huy cười nói.
“Sư huynh, cám ơn” Trần Thiên Minh nói.
“Cậu muốn tạ ơn thì đêm nay dẫn tôi tới quán bar! Ha, Ha” Chung Hướng Lượng cười nói.
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đi tới nàng vui vẻ đi tới bên cạnh hắn.
“Tiểu Trữ, quần áo anh hôi lắm. Điều kiện vệ sinh ở đây rất kém. Mỗi lần tắm chỉ có nửa thùng nước. anh phải về nhà tắm rửa sạch sẽ” Trần Thiên Minh nói.
“Em không sợ hôi, kiểu gì em cũng đi theo anh” Tiểu Trữ đỏ mặt, lý nhí nói
Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tiểu Trữ, hắn chỉ muốn “thơm” nàng một cái nhưng có nhiều người bên cạnh nên hắn không dám.
“Tiểu sư thúc” Lý Quân đi tới bên cạnh nói với Trần Thiên Minh.
“Lý Quân, hai ngày nay khổ cực quá. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm. Hãy ăn một bữa thịt thật ngon. Ngày mai hãy quay về! Ha, ha” Trần Thiên Minh vui vẻ cười.
Hắn nhớ lại chuyện trước đây ở Huyền môn hắn và Lý Quân ăn vung thịt hộp bị người tố cáo. Sau đó Lý Quân bị phạt nhảy cầu.Chính hắn vì muốn báo đáp
Lý Quân chuyện ăn thịt nên đi tìm bắt thỏ nhưng ai ngờ thỏ không bắt được lại nhìn thấy kiều đồn trắng nõn của Ngã Tiểu Ny, bị chưởng môn sư huynh phạt tới Huyền quan một tuần hắn cảm thấy thật buồn cười.
Thế nhưng việc đó làm công lực hắn tăng lên rất nhiều. Nếu không mấy lần xảy ra chuyện hắn cũng không có khả năng xử lý tốt như thế. Ôi, không biết bây giờ Ngã Tiểu Ny ra sao?
Bây giờ mình có nhớ về nàng thì cũng chỉ là hoài niệm. Nhớ tới ngày mai Lý Quân quay về Trần Thiên Minh chợt nảy ra một ý hắn muốn đi mua tặng Ngã Tiểu Ny một món quà.
Điền Tuấn Huy nghe Lý Quân gọi Trần Thiên Minh là sư thúc thì thấy kỳ quái. Hắn hỏi:
“Trần tiên sinh, Lý tiên sinh là sư điệt của anh. Vậy võ công anh chắc chắn lợi hại hơn, đúng không?”
“Đại loại như thế. Điền luật sư, ngày mai tôi cho A Quốc và Ngạn Thanh hộ tống anh quay về tỉnh. Mặc dù chuyện của tôi đã kết thúc nhưng tối sợ bọn chúng ôm hận trả thù. Cứ cẩn thận một chút là hơn”
Trần Thiên Minh nghĩ hắn đã ra ngoài chuyện công ty hắn sẽ xử lý.
“Thiên Minh, tình trạng của Thi Mạn ngày càng kém. Bác sĩ nói cô ấy không thể sống qua hai ngày nữa” Tiểu Trữ sốt ruột nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vừa nghe Tiểu Trữ nói thế hắn vội bảo mọi người đến tối nhất định sẽ gặp mặt, ăn tối. Sau đó hắn vội gọi xe cùng Tiểu Trữ đi tới bệnh viện. Khi tới bệnh viện Trần Thiên Minh và Tiểu trữ vội đi tới phòng của Lương Thi Mạn.
“Đại ca, anh tới rồi” Tiểu Tô vội vàng nói với Trần Thiên Minh khi hắn thấy Trần Thiên Minh tới.
“Ừ, Tiểu Tô, mấy ngày qua các cậu vất vả quá. Các cậu cứ nghỉ ngơi đi, ở đây có anh rồi”
Trần Thiên Minh nói khi hắn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mấy người.
Mấy người Tiểu Tô gật đầu, đi nghỉ ngơi. Thực tế mầy người bọn họ thay phiên nhau nên không mệt lắm. Cái bọn họ sợ nhất là tình trạng của Thi Mạn ngày một tồi đi, chỉ sợ không biết sau này lấy gì giao lại cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cẩn thận kiểm tra mạch của Lương Thi Mạn, tình trạng của Thi Mạn ngày một xấu. Luồng chân khí hắn truyền vào người nàng đã mất. vì vậy Trần Thiên Minh vội vận khí truyền vào thân thể Thi Mạn. Biện pháp này chỉ dùng để duy trì mạng sống của Thi Mạn, nhưng nếu không dùng biện pháp này để duy trì mạng sống của nàng thì cũng không còn cách nào khác.
Sau khi Trần Thiên Minh truyền chân khí cho Thi Mạn, sắc mặt nàng đã trở nên hồng hào. Hình như khá hơn nhiều. Xem ra chân khí của Trần Thiên Minh trong cơ thể nàng đã phát huy tác dụng.
Tiểu Trữ ở bên nhìn Trần Thiên Minh chữa thương cho Lương Thi Mạn. Nàng cũng rất vui mừng khi thấy tình hình của Lương Thi Mạn khá hơn. Nàng vội kéo tay Trần Thiên Minh nói:
“Thiên Minh, anh mau cứu chị Thi Mạn. Vì em chị ấy mới xảy ra thế này. Nếu chị ấy làm sao, cả đời này em sống cũng không yên”.
Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Trữ, cười gượng nói: “Tiểu Trữ, không phải anh không muốn cứu Thi Mạn. Nhưng cô ấy bị thương rất nặng. Bây giờ anh vẫn chưa có cách gì cứu cô ấy. Anh chỉ biết dùng chân khí của mình để duy trì mạng sống của Thi Mạn. Trong hai ngày qua anh đã truyền chân khí cho cô ấy nên mới có thể tạm duy trì mạng sống cho cô ấy”.
“Vậy làm gì bây giờ?” Tiểu Trữ lo lắng hỏi Trần Thiên Minh.
Nàng rất đau lòng khi thấy Lương Thi Mạn gặp chuyện không may như này.
“Bây giờ anh không có cách nào. Em cũng không nên lo lắng quá. Anh cũng không muốn Thi Mạn gặp phải chuyện xấu gì cả, nhưng thực sự cứu Thi Mạn rất khó. Với vết thương đó Thi Mạn sống được đã là kỳ tích rồi. Ôi, anh sẽ tìm cách” Trần Thiên Minh buồn rầu nói.
Hắn thầm nghĩ nếu có đại bá ở đây thì tốt quá.
Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói thế nàng nhớ lại ngay cả bệnh viện cũng nói Lương Thi Mạn sống tới bây giờ đã là một kỳ tích. Những người bị thương nặng như vậy không sống quá hai ngày.
Lương Thi Mạn sống được nhiều ngày như vậy là hoàn toàn nhờ vào Trần Thiên Minh đã dùng chân khí để duy trì mạng sống cho nàng.