Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 494: Anh không thể đạt giải thưởng
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan
Sáng thứ bảy toàn bộ giáo viên trong trường đều tụ tập ở hội trường của nhà trường, tham dự cuộc thi khiêu vũ giao hữu trước tết Nguyên Đán. Vì muốn nhìn xem nam nữ ôm nhau khiêu vũ như thế nào nên từ những giáo viên mới vào nghề cho tới nhữnh giáo viên kỳ cựu, những người sắp nghỉ hưu của trường Cửu Trung đều tích cực tới tham dự cuộc thi lần này. Đây là một điều chưa từng xảy ra ở trường Cửu Trung.
Các giáo viên tham gia thi đấu thì vô cùng hứng khởi. Nam mặc véc, giày da, nữ mặc váy dài thướt tha. Trần Thiên Minh và Lý Hân Di đứng bên cạnh nhau. Hôm nay hai người là một cặp nam thanh nữ tú thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều giáo viên trung tuổi.
"Thiên Minh, em hơi hồi hộp" Lý Hân Di đi tới bên cạnh và nới với Trần Thiên Minh. Mặc dù bây giờ thời chuyển đã chuyển sang lạnh nhưng Lý Hân Di và những chị em khác vẫn mặc những bộ váy rất nữ tính, xinh đẹp. Bọn họ thà giữ nét quyến rũ của phụ nữ còn hơn là phải mặc ấm.
Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Lý Hân Di, cười nói: "Không việc gì. Tốt nhất chúng ta hãy đoạt chức quán quân mà không đoạt được cũng chẳng sao. Thế nhưng em hãy xem ở đây có cặp đôi nào, có người nào có ấn tượng tốt hơn hai chúng ta không? Có cặp đôi nào nhảy đẹp hơn chúng ta không?" Gần đây Trần Thiên Minh khá rảnh rỗi, hắn thường xuyên luyện tập khiêu vũ với Lý Hân Di. Lúc này hai người vô cùng tin tưởng vào bản thân mình. Lý Hân Di vốn cũng cực kỳ tự tin nhưng dù sao nàng cũng bị khớp một chút.
Lý Hân Di yên lòng khi nghe Trần Thiên Minh nói. Chính bản thân nàng cũng hiểu sự hồi hộp của mình hoàn toàn không giống với phong cách của mình. Có thể sự hồi hộp là do trận đấu lần này. Lý Hân Di không khỏi xao động khi nhìn vẻ mặt điềm tĩnh, bình thản của Trần Thiên Minh. Bây giờ hai người thường xuyên ở cùng với nhau, Lý Hân Di không khỏi nảy sinh ấn tượng với hắn. Suy nghĩ này làm nàng đỏ mặt.
"Thiên Minh, hai người tới sớm thế, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà?" Ngô Thanh bị Tiểu Châu kéo tới. Hôm nay Ngô Thanh mặc bộ véc của hôm đó. Vấn đề là không biết anh ta đã giặt sạch chưa?
"Đúng vậy. Tới sớm một chút để có thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng" Trần Thiên Minh cười nói.
Tiểu Châu rất hâm mộ phong cách ăn mặc hôm nay của Lý Hân Di. Cô ta cười nói: "Hân Di, hôm nay em mặc đẹp quá. Chị thấy hôm nay em là cô gái xinh đẹp nhất ở đây".
Lý Hân Di thoáng lúng túng khi nghe Tiểu Châu khen ngợi mình. Nàng cũng lên tiếng khen Tiểu Châu: "Tiểu Châu, hôm nay chị mặc cũng đẹp lắm" Trần Thiên Minh thiếu chút nữa đổ máu mũi khi nhìn thấy trang phục của Tiểu Châu. Hôm nay Tiểu Châu mặc một bộ váy liền áo siêu cỡ. Hai bắp chân cô ta sừng sững như hai cột đình. Chắc chắn nhiều sẽ doạ cho nhiều người chết khiếp.
"Thật vậy sao? Em cũng nghĩ thế hả? Ha, ha, bản thân chị cũng thấy thế. Bình thường chị không nỡ mặc bộ váy này. Nếu như không phải là những dịp quan trọng chị sẽ không mặc bộ váy này" Tiểu Châu cười vui vẻ nói, để lộ hàm răng siêu cấp của mình. Cô ta vừa cười vừa vỗ vai Ngô Thanh nói: "Anh có nghe thấy Hân Di nói không, Ngô Thanh? Anh không thấy Hân Di nói em xinh đẹp sao?" Tiểu Châu hoàn toàn không để ý tới ẩn ý của Lý Hân Di, có vẻ như cô ta không nhận ra sự thật về bản thân mình.
Ngô Thanh vuốt bả vai đâu nhức của mình, cắn răng nói: "Đúng, đúng. Hôm nay em rất đẹp, được chưa?" Ngô Thanh biết tính Tiểu Châu. Nếu trước mặt nhiều người hắn dám nói điều Tiểu Châu không thích, chắc chắn anh ta lĩnh đủ.
"Anh hãy nhìn xem. Hân Di là người đẹp nhất, em là người thứ hai" Tiểu Châu tự tin nói. Hình như Tiểu Châu hoàn toàn không
"Tiểu Châu, em vào toilet, chị có đi không?" Lý Hân Di hỏi Tiểu Châu.
"Đi, chị cũng muốn" Tiểu Châu vui vẻ kéo tay Lý Hân Di.
"Ngô Thanh, anh có tự tin không?" Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ ung dung tự đắc của Ngô Thanh, buột miệng hỏi.
"Có, đương nhiên có chứ. Tôi cùng Tiểu Châu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Chúng tôi đã chuẩn bị nhân lúc xuất kỳ bất ý ra kỳ chiêu để chiến thắng" Ngô Thanh nhìn quanh rồi anh ta khẽ thì thào với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ngạc nhiên Ngô Thanh có kỳ chiêu sao? "Ngô Thanh, anh có kỳ chiêu gì vậy?" Trần Thiên Minh thầm nghĩ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
"Ha, ha. Đến khi đó cậu sẽ biết. Tiểu Châu không cho tôi nói cho người khác biết" Ngô Thanh lắc đầu nói.
"Trần Thiên Minh, anh cho rằng hai người có thể giành giải nhất sao?" Một giọng nói õng ẹo nửa nam nữ vang lên. Không cần nhìn Trần Thiên Minh cũng biết đó là Đàm Thọ Thăng.
" Có thể giành giải nhất không phải cứ dựa vào lời nói của phó hiệu trưởng là được. Phải khiêu vũ mọi người bình xét mới biết được" Trần Thiên Minh thờ ơ trả lời.
"Đàm hiệu phó đẹp trai như thế, lại nhảy đẹp, nhất định sẽ đoạt giải quán quân" Ngô Thanh nhìn thấy đó là Đàm Thọ Thăng liền vỗ mông ngựa.
"Ha, ha. Cậu rất khá, cũng biết thế nào là làm vỗ mông ngựa. Cậu tên gì?" Đàm Thọ Thăng cao hứng cười nói. Đàm Thọ Thăng càng vui hơn khi thấy Ngô Thanh, bạn của Trần Thiên Minh cũng tâng bốc bản thân mình. Ông ta thầm nghĩ ngay cả người bên cạnh Trần Thiên Minh cũng sợ mình, sớm muộn gì Trần Thiên Minh cũng bị mình hù chết.
"Hiệu phó, tôi là Ngô Thanh, giáo viên cấp một" Ngô Thanh thấy Đàm Thọ Thăng bắt đầu chú ý tới mình, anh ta vội nắm lấy cơ hội này để thể hiện mình. Trường cửu Trung là trường học lớn, có mấy trăm giáo viên. Một hiệu phó không biết hết mặt giáo viên cũng là chuyện thường. Trong khi đó Ngô Thanh muốn nhân cơ hội này gây ấn tượng với Đàm Thọ Thăng như vậy sau này ở trong trường anh ta có thể thuận lợi ngoi lên một chức vụ gì đó.
"Ừ, Ngô Thanh" Đàm Thọ Thăng làm bộ gật đầu. Ông ta căn bản không chú ý tới Ngô Thanh. Ông ta chỉ muốn làm bộ trước mặt Trần Thiên Minh thôi.
"Ôi, Đàm hiệu phó. Ông nói mà không biết chính bản thân mình là ngựa ư? Ngô Thanh vỗ mông của ông chính là võ cái mông ngựa đó" Trần Thiên Minh cười nói.
"Cậu, cậu" Đàm Thọ Thăng không ngờ mình nói lỡ một câu để Trần Thiên Minh bắt được công kích mình. Ông ta bừng bừng tức giận, chỉ hận không thể làm thịt Trần Thiên Minh.
"Ha, ha. Ngô Thanh, thì ra mặt ngựa đỏ là như vậy" Trần Thiên Minh chỉ vào gương mặt đỏ bừng của Đàm Thọ Thăng, cô ý nói với Ngô Thanh. Dù sao thì bản thân Trần Thiên Minh không sợ gì Đàm Thọ Thăng.
Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh nói Đàm Thọ Thăng như thế anh ta dám vào hùa sao? Anh ta làm bộ không nghe thấy, lặng im không nói gì cả.
"Trần Thiên Minh, hãy chờ đấy xem tôi làm gì cậu" Đàm Thọ Thăng tức giận thở hổn hển nói rồi bỏ đi.
"Thiên Minh, cậu đắc tội với ông ấy là không hay rồi. Dù gì ông ấy cũng là hiệu phó, ông ấy lfa gây khó dễ với cậu thì cậu thảm rồi" Ngô Thanh thở dài rồi nói.
"Tôi không sợ ông ta. Ông ta không động tới tôi, tôi cũng không động tới ông ta. Ông ta chơi tôi, tôi cũng không sợ" Trần Thiên Minh thản nhiên nói.
Lúc này Hà Đào từ bên kia bước tới, nàng khẽ nói với Trần Thiên Minh: "Trần Thiên Minh, anh ra đây một lát" Sau đó nàng giả bộ như không trông thấy dáng vẻ của Trần Thiên Minh, nàng bước đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh vừa mừng vừa lo lắng nói với Ngô Thanh: "Ngô Thanh, người vừa rồi không phải Hà Đào sao?" Trần Thiên Minh dường như không thể tin Hà Đào tới tìm hắn vì vậy hắn hoài nghi người đó không phải Hà Đào.
"Đúng là Hà Đào, cậu không có mắt hay sao?" Ngô Thanh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói.
"Không thể nào. Hôm nay Hà Đào làm sao vậy? Tự mình tới gặp tôi, lại còn bảo tôi ra ngoài" Trần Thiên Minh ngạc nhiên.
"Làm sao mà tôi biết?" Bây giờ bản thân Ngô Thanh không quan tâm tới việc ai gọi Trần Thiên Minh. Anh ta chỉ quan tâm tới ba ngàn tệ tiền thưởng.
"Có phải tôi đang nằm mơ không đây?" Trần Thiên Minh vừa nói hắn vừa bấm mạnh vào tay Ngô Thanh và hỏi: "Ngô Thanh, đau không?'
"Ôi chao, đau quá. Trần Thiên Minh, cậu có bệnh hả?" Ngô Thanh kêu rú lên khi bị Trần Thiên Minh bấm vào cánh tay. Nếu không phải bản thân đang mặc véc, đảm bảo Ngô Thanh đã cởi áo ra xem cánh tay mình có xưng lên không. Tại sao lại đau như vậy?
"Anh thấy đau, vậy chứng tỏ không phải tôi đang nằm mơ. Ngô Thanh lát nữa Hân Di ra đây, anh hãy nói với cô ấy tôi có việc cần ra ngoài một lát. Anh hãy bảo cô ấy cứ đứng dây chờ tôi. Tôi đi gặp Hà Đào đã" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi như bay ra ngoài cửa. Việc Hà Đào chủ động tìm hắn làm hắn cực kỳ vui vẻ.
Khi ra tới ngoài cửa Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đang đứng đợi hắn, hắn vội chạy tới bên Hà Đào, vuốt tóc và nói: "Hà Đào, em tìm tôi hả?"
"Đúng vậy. Trần Thiên Minh, tôi tìm ảnh là chỉ để nói với anh cuộc thi lần này anh có khả năng sẽ không đạt được thứ bậc gì hết" Hà Đào không nhìn Trần Thiên Minh, nàng vừa nhìn đi chỗ khác vừa nói. Nàng vốn không định nói với Trần Thiên Minh chuyện này nhưng cuối cùng không biết vì lý do gì nàng cẫn đi tới chỗ Trần Thiên Minh và nói với hắn.
"Tại sao?' Trần Thiên Minh ngơ ngác. Chẳng lẽ Hà Đào gọi hắn ra chỉ để nói chuyện này thôi ư? Chẳng lẽ Hà Đào đố kỵ chuyện hắn khiêu vũ cùng với Lý Hân Di nên đã sắp xếp chuyện gian lận gì đó?
"Tôi không biết anh đắc tội gì với Đàm Thọ Thăng nhưng ông ta đã tìm tới tổ giám khảo của tôi. Hơn nữa ông ta còn mời mọi người trong tổ ăn cơm. Ông ta muốn mọi người sẽ chấm điểm ông ta cao nhất và phải hạ thấp điểm của anh" Hà Đào nói. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Có phải mọi người đã chấp nhận rồi không?' Trần Thiên Minh hỏi Hà Đào.
Hà Đào cười gượng nói: "Chúng tôi có thể không đồng ý sao? Ông ta là hiệu phó, hơn nữa tôi nghe nói ông ta còn có hậu thuận rất lớn, không thể nào đắc tội với ông ta được vì vậy các giáo viên khác cũng đồng ý rồi. Đàm Thọ Thăng còn nói khi cuộc thi kết thúc sẽ dùng ba ngàn tệ tiền thưởng để mời chúng tôi ăn cơm. Tổ trưởng của chúng tôi cũng đã vỗ ngực, thay mặt mọi người đồng ý rồi".
"Vậy tại sao em lại nói với anh điều này?' Trần Thiên Minh hỏi.
"Bởi vì tôi không an lòng mới lén tới đây báo cho anh biết. Nếu là ở trường học cũ nhất định tôi sẽ không đồng ý. Hơn nữa chức vị của Đàm Thọ Thăng cũng ngang bằng với của cha tôi. Bây giờ cha tôi lại đang gặp phiền toái trong công tác, có một số lãnh đạo luôn gây khó dễ cho ông ấy. Tôi không thể mang tới thêm rắc rối cho cha tôi. Trần Thiên Minh, thật sự ngại quá" Hà Đào xấu hổ chúi đầu xuống. Bây giừo tính cách Hà Đào đã thay đổi khá nhiều. Dường như nàng quan tâm hơn tới những chuyện khác. Xem ra hoàn cảnh của nàng đã thay đổi.
Trần Thiên Minh mỉm cười nói Hà Đào: "Không có việc gì. Chuyện này không thể trách em. Muốn trách thì phải trách Đàm Thọ Thăng đó. Gần đây anh bận nhiều việc, sau này anh có thể tới thăm cha em không?"
"Ôi, thôi anh không nên tới. Bây giờ Trang Dũng cũng thường xuyên tới nhà tôi. Anh tới, tôi không biết phải giải thích thế nào với người nhà tôi. Anh hãy để cho tôi yên, không nên tới quấy rầy tôi nữa" Hà Đào lắc đầu nói. Bởi vì nàng cảm thấy áy náy nên hôm nay nàng mới không cãi nhau với hắn.
"Ừ, vậy thôi hãy quên đi. Nếu như cha em có chuyện gì cần anh trợ giúp, em cứ tới tìm anh. Ví dụ như chuyện tiền bạc chẳng hạn" Trần Thiên Minh biết một người muốn thăng quan tiến chức đương nhiên không thể thiếu tiền được.
"Đến lúc đó hãy nói" Hà Đào cũng không có ý từ chối đề nghị của Trần Thiên Minh. Thế nhưng nàng hiểu nàng sẽ không nói cho cha mình biết điều này. Nàng phải chấm dứt quan hệ với Trần Thiên Minh. Sao nàng có thể để người nhà mình có dính dáng tới hắn đây?