Lưu Manh Lão Sư Chương 517 : Mưa gió sắp bắt đầu.

Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 517: Mưa gió sắp bắt đầu.

Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan



Diệp Đại Vĩ quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính xe, quả nhiên phát hiện ra Hà Đạo đang nói chuyện với một nam nhân ở cửa bệnh viện. Hắn vui vẻ kêu lên: "Con mẹ nó, đúng là Hà Đào rồi. Trách sao tao phái người đến trường học không tìm thấy cô ta, hóa ra cô ta và bố lại đến thành phố M."

"Lão bản, để em xuống bắt cô ta" Trường Mao vội vàng tấp xe vào lề đường, cực kỳ hào hứng vỗ mông ngựa Diệp Đại Vĩ.

"Không được, nếu bây giờ chúng ta cứ thế này đi bắt cô ta sẽ bại lộ thân phận ngay, đồng thời, hiện giờ thời cơ chưa chín muồi, để vài ngày nữa đi. Đến lúc đó tao sẽ bắt cả Hà Đào lẫn Trần Thiên Minh, sau đó chậm rã giết chết bọn chúng." Diệp Đại Vĩ cười nham hiểm. Lúc này để hắn phát hiện Hà Đào ở bên ngoài, càng làm cho kế hoạch của hắn thêm hoàn mỹ.



Trường Mao vội vàng cười ha ha theo Diệp Đại Vĩ. Chính mình làm cho lão bản cười, mình sao lại không thể cười theo chứ?
"Ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

"Gọi điện kêu mấy tên thằng đàn em đến, theo sát Hà Đào cho tao."

"Dạ, dạ, em gọi điện thoại ngay đây." Trường Mao vội vàng gật đầu lia lịa, lấy ra điện thoại di dộng gọi cho mấy đàn em Hoa Hắc Bang ở quanh đến. Một lát sau, mấy người Hoa Hắc Bang từ trên hai chiếc xe bước xuống, đứng ở phía sau xe của Diệp Đại Vĩ. Trường Mao lại gọi điện thoại nói cho bọn chúng biết chuyện cần làm.

"Tao biết rồi." Nói xong, Trường Mao lái xe đưa Diệp Đại Vĩ đi.

Hôm nay là ngày Lưu Mỹ Cầm xuất viện, tất cả mọi người đều tới đón nàng. Đột nhiên điện thoại Trần Thiên Minh reo lên. "Alo, Lâm Quốc à?" Trần Thiên Minh nói.
"Lão đại, không hay rồi." Lâm Quốc sốt ruột nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Trần Thiên Minh nhíu mày.

"Vừa có một nhóm thuộc các ban ngành công thương, phòng cháy chữa cháy, thuế vụ, nói nhận được tin tố cáo có liên quan đến chúng ta, hoài nghi công ty chúng ta có vấn đề, bọn họ buộc chúng ta trước ngừng kinh doanh sau đó để bọn họ kiểm tra." Lâm Quốc nói.

"Có nói khi nào đến kiểm tra không?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Không có, chỉ nói là phải ngừng kinh doanh, không nói đến vấn đề lúc nào cho phép kinh doanh trở lại." Lâm Quốc nói. "Mặt khác, công ty phòng ốc cũng tới tìm chúng ta, nói hiện tại sẽ không cho chúng ta thuê phòng nữa, trong vòng một tuần chúng ta phải bàn giao."

"Không phải chúng ta ký hợp đồng rồi sao?" Trần Thiên Minh nói. Mẹ nó, thật là họa vô đơn chí mà!

"Đúng vậy, nhưng hợp đồng nói nếu như đơn phương hủy hợp đồng, phải bồi thường gấp đôi tiền thuê. Ông chủ cũng đã đáp ứng bồi thường cho chúng ta, chỉ hi vọng chúng ta trong một tuần phải bàn giao, bằng không, hắn sẽ báo cảnh sát." Lâm Quốc nói.

"Sao lại như vậy?" Trần Thiên Minh nhíu mày.

"Đại ca, em hoài nghi ông chủ bị người ta xúi giục. Trên mặt hắn vẫn còn thương tích, chúng ta hỏi hắn ai làm, chúng ta có thể giúp hắn diệt trừ, hắn lại không dám nói." Lâm Quốc nói.

"Còn có cửa thương lượng không?" Trần Thiên Minh nói.

"Hết rồi." Lâm Quốc nói.

"Được lắm. Chúng ta trở về nhà đã. Sau đó anh sẽ trở lại xử lý. Chú gọi điện cho sư huynh, nói cho anh ấy biết tình hình hiện tại của công ty." Trần Thiên Minh nói.

"Được" Lâm Quốc nói.

Thấy Trần Thiên Minh treo điện thoại di động, Trương Lệ Linh ở bên cạnh hỏi: "Thiên Minh, xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó kể lại chuyện vừa rồi cho mọi người nghe.

"Một tuần tới, Mỹ Cầm ở chỗ nào đây?" Trương Lệ Linh sốt ruột hỏi.

"Nếu như vậy thì, trước cứ ở cùng nhà với em và Thiên Minh, hai phòng gom thành một là được." Lương Thi Mạn nói.

"Chúng ta trở về sẽ nghĩ biện pháp, không phải còn bảy ngày sao?" Trần Thiên Minh cười cười nói. Cứ như vậy Trần Thiên Minh đưa mấy người Lưu Mỹ Cầm quay về công ty.

Tới công ty, sau khi sắp xếp thật tốt cho Lưu Mỹ Cầm, điện thoại di động của Trần Thiên Minh lại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua, là Chung Hướng lượng gọi đến. "Sư huynh." Trần Thiên Minh nhấn nút tiếp điện thoại.

"Thiên Minh, chuyện vừa rồi A Quốc đã điện thoại cho anh, anh cũng đi tìm các ban ngành có liên quan để giải thích rồi, theo như anh được biết là phó thị trưởng Thái Cơ giở trò quỷ." Chung Hướng Lượng nói.

"Thái Cơ?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi ra bên ngoài.

"Đúng vậy, ông ta là cha của Thái Đông Phong, phó thị trưởng thành phố M, cũng có quan hệ với nội bộ tỉnh."

Trần Thiên Minh nói: "Bây giờ, chúng em nên làm thế nào?"

"Bởi vì thân phận của bọn em đặc thù, chúng ta lại không thể thừa nhận, cho nên không thể chính diện giúp em. Nhưng anh cũng đã thảo luận với tỉnh, bọn họ sẽ phái người ở bên cạnh nói giúp cho em. Bất quá, khả năng trong thời gian này công ty của các em không được phép mở cửa." Chung Hướng Lượng nói.

"Cái này thì không sao cả. Dù sao mọi người cũng đã vất vả một thời gian dài, vừa vặn em cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.


"Về vấn đề phòng ốc, là anh sơ sẩy sớm biết như thế này thì đã mua luôn rồi. Mấy ngày nữa anh sẽ mau chóng giúp em tìm nhà ở. Tốt nhất là mua luôn, Thiên Minh, các em còn tiền không?" Chung Hướng Lượng xấu hổ hỏi.

"Hẳn là còn, đồng thời ông chủ nhà không phải sẽ bồi thường gấp đôi tiền cho chúng ta sao? Lát nữa em sẽ nói chuyện với Lệ Linh, cùng lắm thì em đến sòng bạc một chuyến." Trần Thiên Minh nói.

"Vậy tốt rồi, anh sẽ gọi người lưu ý giúp các em. Được rồi, Thiên Minh, em nên nói chuyện với Hoàng Na một chút, có thể sẽ cần nhờ đến cô ta." Chung Hướng Lượng đột nhiên nhắc tới Hoàng Na.
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
"Cái này nói sau đi, khi nào bên kia anh không giải quyết được, em sẽ nghĩ biện pháp!" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

"Vậy được, cứ như thế đi, nhân lúc này các em hảo hảo nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Ài, Ma Môn hiện tại bắt đầu động thủ, các em phải cẩn thận." Chung Hướng Lượng than nhẹ một hơi, sau đó cúp máy.


Trần Thiên Minh đi xuống lầu hai, nói với Lâm Quốc: "A Quốc, chú gọi người đến dọn dẹp lại phòng của anh và Thi Mạn một chút, để Lệ Linh, Thi Mạn các cô ấy trước ở bên đó đã. Mặt khác cho các huynh đệ nghỉ, phân hai nhóm thay nhau nghỉ, nhắc nhở mọi người cẩn thận một chút, Ma Môn bắt đầu động thủ với chúng ta rồi."

" Thế còn chị dâu Mỹ Cầm với cháu thì sao?" Lâm Quốc hỏi.

"Để hai người trở lại huyện J, phái một ít huynh đệ đi theo. Như vậy đi, có thể chia ra một ít huynh đệ, chúng ta chưa tìm được nhà, nhiều huynh đệ như thế sẽ không có chỗ ở, nhân tiện cho họ trở về thăm người nhà cũng tốt." Trần Thiên Minh lắc đầu nói, nơi này bây giờ đang rối loạn, hắn cũng không muốn hai mẹ con Mỹ Cầm ở lại.

"Được, em lập tức an bài!" Lâm Quốc gật đầu nói.


Trần Thiên Minh khẽ thở dài một hơi, chậm rãi bước đi, xem ra, mình cần phải nói chuyện với Mỹ Cầm một chút, trước đưa nàng về huyện J đã.


Qua vài ngày, bởi quan hệ với Thái Cơ, một ít ban ngành vẫn kéo đến kiểm tra, đồng thời tuy rằng hiện tại thân phận công ty Lâm Kiến Nghĩa của Lâm Quốc là hợp pháp, mà Chung Hướng Lượng cũng đã lập các hồ sơ gửi cho các ban ngành có liên quan, nhưng bọn họ vẫn một hồi tra cái này, một hồi tra cái kia, nói vẫn chưa kiểm tra xong.


Hơn nữa bọn Lâm Quốc phải di chuyển đồ đạc của công ty ra ngoài, càng mất nhiều thời gian, cứ như vậy, làm cho việc điều tra hầu như đình chỉ. Đây cũng là điều mà Diệp Đại Vĩ muốn. Trước chế trụ giấy phép công ty của Trần Thiên Minh, sau đó buộc bọn họ chuyển công ty, qua trình kiểm tra lại không kết thúc, công ty bảo an An An của Trần Thiên Minh muốn mở lại, đã khó khăn lại càng thêm khó khăn. Sau đó, hắn lợi dụng cơ hội này đối phó với Trần Thiên Minh. Đáng tiếc chính là Phương Thúy Ngọc gọi Ma Vương đi giải quyết công việc, hiện tại chỉ có hắn và một ít cao thủ không quan trọng của Ma Môn. Bất quá, lúc này Hà Đạo xuất hiện, làm cho kế hoạch của hắn thay đổi.


Trong một phòng khách ở nhà hàng, bọn Trần Thiên Minh, Lâm Quốc, và Trương Ngạn Thanh đang nói chuyện.

"A Quốc, các người cũng trở lại thăm huyện J đi. Nơi này không có chuyện gì nữa, đồ đạc công ty thì để sư huynh đưa vào trong kho hàng." Trần Thiên Minh nói với bọn Lâm Quốc.

"Đại ca, không biết người Ma Môn sẽ đối phó với chúng ta như thế nào. Chúng em chưa muốn đi vội, dù sao còn vài ngày nữa là tết nguyên đán rồi. Đợi qua tết rồi trở về." Lâm Quốc lắc đầu nói.

"Nơi này kỳ thực không có chuyện gì, như vậy đi, huyện J cách đây không xa, A Quốc, Tổ Kiệt, Ngạn Ỷ các chú ngày mai về trước đi, qua vài ngày, các chú quay lại đổi chỗ cho Ngạn Thanh và Tiểu Tô, được chứ?" Trần Thiên Minh nói.

Lâm Quốc suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, dù sao bây giờ chưa kinh doanh, bọn em ở đây nhiều người cũng không có tác dụng, vậy cứ theo lão đại nói, ngày mai trở về huyện J."

"Tốt lắm, ăn cơm chiều thôi." Trần Thiên Minh đứng lên nói với mọi người. Sau đó bọn họ đi xuống lầu một của nhà hàng ăn cơm.
_____________

"Hà Đào, buổi tối hôm nay anh rất vui." Trang Dũng vừa lái xe vừa vui vẻ nói chuyện với Hà Đào.

"Có gì mà vui chứ." Hà Đào không cười nổi, ở cùng với người mà mình không thích, loại chuyện như thế này sao mà vui vẻ cho được.

"Cuối cùng em cũng đồng ý đến gặp cha mẹ anh." Trang Dũng vừa cười vừa nói. Hắn biết Hà Đào đồng ý gặp cha mẹ mình, đã cho thấy có thể nàng đã quên Trần Thiên Minh, tiếp nhận mình.

"Không phải anh nói hôm nay là sinh nhật mẹ anh, mời tới dùng cơm sao?" Hà Đào nhíu mày.

"Đúng vậy, nhưng hôm nay chỉ có bốn người là anh, em, cha mẹ anh dùng bữa. Như vậy ý nghĩa hoàn toàn khác." Trang Dũng nói.

"Trang Dũng, em biết anh là người tốt, nhưng em cũng không muốn lừa anh. Trong tim em vẫn còn Trần Thiên Minh, nhưng em sẽ từ từ quên hắn." Hà Đào nhìn Trang Dũng nói.

"Anh biết, để anh giúp em quên hắn, được không?" Trang Dũng gật đầu nói.

Hà Đào chậm rãi ngẩng đầu, khẽ thở dài nói: "Vì sao em không sớm quen anh, để em gặp Trần Thiên Minh trước, tim em đã ngập đầy hình ảnh anh ta rồi."

"Anh sẽ giúp em gạt bỏ hình bóng của anh ta" Trang Dũng tự tin nói. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc với Hà Đào, hắn đã có nhận thức nhất định về Trần Thiên Minh. Bên cạnh Trần Thiên Minh có quá nhiều nữ nhân, Đây là điều Hà Đào không dễ dàng tha thứ. Đây cũng là cơ hội lớn nhất của hắn, cho nên hắn không thể bỏ qua.

"Để sau hãy nói." Hà Đào nói.

"Hà Đào, em phải tin anh." Trang Dũng say sưa đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Đào.

Thấy Trang Dũng vươn tay sang, Hà Đào rụt tay lại như phản xạ có điều kiện nói: "Trang Dũng, anh cho em thời gian thích ứng đã nhé."

"Được" Trang Dũng thấy Hà Đào vẫn không chịu cho mình chạm vào nàng, đành phải gật đầu nói. Trong khoảng thời gian này, hắn luôn đi cùng Hà Đào, nhưng chỉ là hằng ngày cùng ăn cơm cùng nói chuyện mà thôi, thực chất không có tiến triển, cho nên, lần này nhân cơ hội sinh nhật của mẹ mời Hà Đào, muốn quan hệ hai người tiến triển một chút.


Ở phía sau cách xe Trang Dũng không xa, có hai chiếc xe dừng lại, một chiếc là xe con, chiếc còn lại là loại xe tải loại nhỏ. Trong xe con ở phía trước Diệp Đại Vĩ đang ngồi với Trường Mao, trong khi ấy trong chiếc còn lại là một ít cao thủ Ma Môn. Diệp Đại Vĩ muốn hạ thủ với Hà Đào đêm nay, đồng thời giết chết Trần Thiên Minh.

Nguồn: tunghoanh.com/luu-manh-lao-su/chuong-517-mA3aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận