Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 669 : Đó là quần áo của tôi
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Ái Địch liếc mắt nhìn Lạp Đạt cũng không nói gì thêm. Dù sao đây là chuyện của quốc gia này cùng quốc gia khác, hắn chỉ là một thương nhân, cùng hắn cũng không có nhiều quan hệ. Mà thị trưởng Tra Đức ám toán bọn họ trước đây cho nên bọn họ cũng không khách khí . Vả lại bây giờ Đình tỷ cho bọn họ ưu đãi tốt như vậy hắn có thể không vui lòng sao?
Ái Liên thấy mọi người còn đứng, vội vàng nói: "Tất cả mọi người vất vả một ngày đêm đều mệt mỏi ròi, chúng ta đến bên trong nghỉ ngơi đi!" Nói xong nàng lôi kéo Trần Thiên Minh hướng bên trong đi đến. Ái Địch cũng gọi người mang theo bọn Đình tỷ đi vào phòng khách trong khoang thuyền. Chiếc thuyền này là thuyền hàng của công ty Ái Địch, bởi vì đám Đình tỷ đến, Ái Địch kêu thủy thủ ngủ chật một chút, bố trí cho bọn hắn mấy gian phòng.
"Thiên Minh anh ở gian phòng này." Ái Liên kéo Trần Thiên Minh vào trong, đỏ mặt nói với Trần Thiên Minh. Bởi vì gian phòng này là phòng nàng ngủ trước đây khi đi Z Quốc, chăn, giường đều là của nàng.
Trần Thiên Minh nhìn một chút, không giải thích được nói :"Gian phòng này thế nào giống như là phòng ngủ của nữ nhân, em xem cái gối kia là màu phấn hồng, cả giường kia cũng là màu phấn hồng còn có . . ." Trần Thiên Minh vội vàng im miệng không nói bởi vì hắn thấy bên trong giường có một cái lồng màu tím, vừa nhìn kiểu dáng kia chính là cô gái dùng.
"Anh anh đừng xem." Ái Liên thấy Trần Thiên Minh nhìn nịt ngực lần trước mình lưu lại, vội vàng lấy hai tay che mắt Trần Thiên Minh, tô phong đầy ắp đè lên người Trần Thiên Minh làm cho phía dưới của Trần Thiên Minh đội lên vừa vặn đội đến bụng nhỏ của Ái Liên.
"Anh, anh hư hỏng!" Ái Liên cũng cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh cứng nhưng nàng chỉ là đỏ hồng khuôn mặt cũng không có sợ, không trốn mà nàng trái lại ôm sát Trần Thiên Minh dùng thân thể của chính mình chăm chú ngăn chặn cái cứng cứng của Trần Thiên Minh .
Trời ạ em nếu nói anh hư vậy em hãy trốn mau, em còn ôm chặt anh thế không phải uy hiếp anh phải hư sao? Trần Thiên Minh ở trong lòng thầm nghĩ.
Trần Thiên Minh khó khăn nuốt nuốt nước miếng tiếp đó nói với Ái Liên: "Ái Liên anh vừa bơi một hồi trong biển buổi tối, toàn thân bẩn quá, em để anh tắm một cái đi!" Nói đến đây Trần Thiên Minh mới nhớ tới quần áo của mình ở chỗ Đình tỷ, xem ra là mình phải đi lấy quần áo mới được.
"Được rồi, anh đi vào tắm đi!" Ái Liên xấu hổ nghiêm mặt nói.
"Quần áo của anh còn đang ở chỗ Đình tỷ, anh phải qua lấy." Trần Thiên Minh nói: "Ái Liên, các nàng Đình tỷ ở nơi nào?"
Ái Liên nói :"Vừa rồi em nghe hạ nhân nói các nàng ngay ở gian phòng 208 đối diện gian phòng của chúng ta, anh đi qua tìm bọn họ là được." nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Gian phòng của chúng ta? Trần Thiên Minh phát hiện chỗ đó của mình lại hưng phấn mà phấn khởi lên, nàng Ái Liên đây là có cái ý tứ gì a? Chẳng lẽ nói buổi tối hôm nay bọn họ qua đêm tại gian phòng này,chẳng lẽ Ái Liên không biết mình là một nam nhân phi thường bình thường, có một nữ nhân xinh đẹp trong gian phòng, mình rất nhanh sẽ trở thành sắc lang.
"Anh nhanh đi đi, đứng ngây ra đó làm gì? Nếu không em giúp anh đi lấy?" Ái Liên thấy Trần Thiên Minh ở nơi nào đứng yên thì nũng nịu nói.
"Không cần." Trần Thiên Minh vội vàng xua tay, nếu như Ái Liên đi giúp mình cầm quần áo, vậy Tiết Phương nhất định còn nói chính mình sang cầm đi!"Được rồi Ái Liên đêm nay em ở nơi nào a?" Trần Thiên Minh muốn nói rõ ràng.
Ái Liên nói: "Em cũng ở chỗ này!"
"Cái này không được." Trần Thiên Minh lắc đầu.
"Anh không phải nói em là thê tử của anh sao? Chẳng lẽ bây giờ anh đổi ý?" Sắc mặt của Ái Liên lập tức trở nên tái nhợt .
"Anh không phải đổi ý, chỉ là ba em ở chỗ này, hắn biết chúng ta ngủ tại một gian phòng ngủ, vậy hắn khẳng định là sẽ ghét anh, không cho em cùng anh cùng một chỗ ." Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là dùng lời nói thấm thía giáo dục Ái Liên, nếu như bên cạnh không có những người khác, hắn Trần Thiên Minh bây giờ đã ôm nàng Ái Liên lên trên giường làm chuyện vận động rồi, nhưng bây giờ không được a, có cha nàng còn có các nàng Đình tỷ, Tiết Phương .
Ái Liên có tình có nghĩa lại đẹp tại trước mặt của thần chết cũng không sợ vẫn là là muốn cùng mình cùng một chỗ như vậy, đối với cô gái yêu hắn cuồng dại như vậy hắn khẳng định là rất muốn. Nhưng vấn đề chính là chỉ là theo như lời Ái Liên thời gian tới nhạc phụ Ái Địch còn chưa có tỏ thái độ, nếu như bọn họ đêm nay ở cùng một chỗ, nói vậy ngày mai có khả năng Ái Địch sẽ gọi người đem mình ném xuống biển đi làm con rể Long Vương a .
"Như vậy đi, em đến dưới lầu ngủ, có điều là đêm nay anh nhất định phải cùng em nói chuyện phiếm có được hay không?" Ái Liên nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Cái này. . ." Trần Thiên Minh do dự một chút.
Ái Liên chu cái miệng khả ái nhỏ nhắn nói :"Anh bình thường cùng Đình tỷ, Phương tỷ cùng một chỗ mà không thể cùng em đêm nay một chút sao? Tối đa tối ngày mai anh đi bồi tiếp các nàng."
Thấy Ái Liên nói như vậy Trần Thiên Minh cũng không thể làm trái với ý của Ái Liên, dù sao người ta liều mạng cứu mình như thế là muốn có chút biểu thị ."Được rồi, có điều là không nên trò chuyện lâu!"
"Được, anh nhanh lên một chút đi lấy quần áođi." Ái Liên nhẹ nhàng mà đẩy Trần Thiên Minh một chút, hình dạng mềm mại kia làm cho Trần Thiên Minh trong lòng không khỏi rung động.
Trần Thiên Minh chạy ra cửa thấy gian phòng đối diện mặt trên viết 208 hắn liền đi tới trước cửa nhẹ nhàng mà gõ lên.
"Vào đi."Bên trong truyền đến thanh âm của Tiết Phương .
Trần Thiên Minh đẩy cửa mà vào thấy Tiết Phương ngồi ở bên trái trên giường. "Tiết Phương" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói với nàng.
"Có việc gì?" Tiết Phương lạnh lùng nói, nàng thấy là Trần Thiên Minh không khỏi nhíu mày một chút.
"Đình tỷ đi đâu rồi?" Trần Thiên Minh hỏi Tiết Phương.
"Đình tỷ đang tắm." Tiết Phương vừa nói Đình tỷ đang tắm liền thấy con mắt của Trần Thiên Minh lộ ra ánh sói quang, nàng tức giận nói :"Có đúng hay không muốn gọi nàng đi ra a?"
"Quên đi, anh chỉ là tìm quần áo của mình đi tắm." Trần Thiên Minh muốn hay không muốn cũng phải trả lời vậy, tuy rằng đều là nữ nhân của hắn, nhưng Đình tỷ dù sao cũng là đang tắm như vậy thân thể đi ra khong tốt.
Tiết Phương trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh liếc mắt nói: "Anh không muốn xem Đình tỷ tắm sao?"
Trần Thiên Minh nói: "Trời ạ Tiết Phương em không nên dùng ánh mắt đó nhìn anh có được hay không? Anh chính là chính nhân quân tử."
"Nếu như là chính nhân quân tử vậy vì sao có nhiều lão bà như vậy?" Nói đến đây, Tiết Phương đột nhiên nghĩ đến mình giống như cũng cùng Trần Thiên Minh làm cái ki, tên lưu manh này bây giờ hắn lại ngâm cô gái Ái Liên Phiên Quốc người ta. Dù sao tại trong mắt của Tiết Phương, tất cả đều là lỗi của Trần Thiên Minh, nếu như không phải hắn phong lưu thành tính, người ta Ái Liên làm sao lại biết rõ hắn có mấy người lão bà còn quấn quít lấy hắn.
"Anh cũng không có cách nào a, Ái Liên luôn theo anh, đặc biệt nàng cuối cùng ngay cả chết còn không sợ, cũng muốn theo anh đi ra, điều này làm cho lòng ta cảm động không bỏ xuống được nàng ! Em chửi anh cũng tốt đánh anh cũng được, lần này nếu như không phải có Ái Liên chúng ta đều trốn không thoát ." Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Hắn đến bây giờ cũng không biết mình là thật sự thích Ái Liên hay là bởi vì báo ân mà cùng Ái Liên cùng một chỗ.
Nghe xong Trần Thiên Minh nói, Tiết Phương cũng không biết nói cái gì, Trần Thiên Minh nói cũng không phải không có đạo lý, người ta Ái Liên nỗ lực như vậy vả lại còn là vì mọi người, Trần Thiên Minh cảm tạ người ta cũng đúng. Điều này trong lòng nàng cũng có nghĩ tớ,i nếu như không phải thế lấy tính cách của nàng sẽ không sẽ lạnh lùng nói với Trần Thiên Minh mà là muốn đánh Trần Thiên Minh .
Nhưng Tiết Phương làm sao bại bởi Trần Thiên Minh :"Dù sao chính là tên lưu manh anh sai, cũng không biết tại trong trường học anh có ngâm nữ học sinh hay không?"
"Anh anh nào dám a?" Trần Thiên Minh trong lòng ngẩn ra vội vàng nói. Nếu như để cho Tiết Phương biết chuyện Tiểu Hồng vậy mình nhất định chịu không nổi.
"Hừ, tôi mặc kệ anh, anh cũng không phải cái gì của tôi, bây giờ anh có thể đi ra." Sắc mặt của Tiết Phương lập tức biến đổi chỉ vào cửa nói.
Trần Thiên Minh thật không ngờ Tiết Phương vừa nói liền giở mặt, thay đổi so với trời tháng sáu còn nhanh hơn, hắn ngượng ngùng nói: "Anh muốn tắm, anh muốn tới lấy quần áo của mình."
s
Tiết Phương tức giận trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: "Anh muốn láy thì tự mình lấy đi, chẳng lẽ muốn tôi lấy giúp anh sao?"
"Không phải, anh nào dám phiền mỹ nữ như em lấy chứ?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Vì vậy hắn đi tới bên cạnh giường bên kia mở ra túi du lịch sau đó tìm quần áo của mình.
Khi Trần Thiên Minh mở túi du lịch ra liền phát hiện có một cái lồng màu lam nhạt, đó là lồng có tơ tằm hoa nhỏ phi thường gợi cảm mê người, nếu như mình có thể thấy Đình tỷ mặc thì thật là tốt biết bao a! Trần Thiên Minh ở trong lòng nghĩ.
Quái!Làm sao cái này cỡ là 38 của? Trần Thiên Minh lơ đãng nhìn mã số trên lồng một chút.Của Đình tỷ không phải 38D sao? Thế nào thoáng cái lại mấy đo một số, chẳng lẽ đây là bình thường hóa trang cải biến hình tượng của mình thì dùng sao? Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút cảm thấy rất có thể giống lần kia, Đình tỷ không phải hóa trang thành một người nam nhân ngay cả chính mình cũng không nhận ra được. Lợi hại !Người ta quốc an chính là lợi hại!
"Trần Thiên Minh!" Ở bên kia giường,Tiết Phương đỏ mặt lớn tiếng kêu lên. Nàng vừa tại trên giường ngồi thấy Trần Thiên Minh tìm cả buổi còn chưa có tìm được quần áo của mình ròi cút đi. Vì vậy nàng quay đầu nhìn một chút, vừa nhìn làm cho nàng lập tức nộ khí xung thiên. Tên lưu manh Trần Thiên Minh lại có thể cầm lồng ngực của mình gắn vào xem ra nhìn lại còn thiếu không có hướng trên người hắn mang lên.
"Có cái gì?" Trần Thiên Minh cũng là vẻ mặt tức giận đã biết không phải tôi tìm quần áo sao? Không thể tùy tiện lấy một cái, đi tắm khẳng định là phải tìm được quần áo của mình mới có thể đi ra ngoài, Tiết Phương cô thúc dục cái gì a?
Tiết Phương tức giận đến chỉ vào Trần Thiên Minh mắng :"Đó là quần áo của tôi, anh lại có thể cầm quần áo của tôi mà đang nhìn!" Tiết Phương nhìn cái lồng lam sắc trên tay Trần Thiên Minh, hận không thể bây giờ một chưởng đập chết tên lưu manh này. Nhìn ánh mắt kia của hắn cũng không biết là đang nghĩ cái chuyện thương thiên hại lý gì.
"Úc, quần áo của em sao?" Trần Thiên Minh lưu luyến không rời mà đem cái lồng kia đặt ở một bên, tiếp tục tìm kiếm quần áo của mình. Hắn không biết để tiết kiệm gánh vác, quần áo của Tiết Phương cũng đặt ở trong túi du lịch của bọn họ, bọn Lâm Quốc cũng là dùng một cái túi nhỏ như vậy để tiện cho mọi người hành động.
Tiết Phương vội vàng tiến lên đemcái lồng của mình ôm vào trong ngực giống như sợ bị Trần Thiên Minh cướp đi làm gì chuyện xấu gì đó.
Trời ạ cô phải như vậy sao? Trần Thiên Minh quét qua liếc mắt nhìn Tiết Phương trong lòng thầm nghĩ. Không phải là so với Đình tỷ kém 1 số thôi sao? Khẩn trương cái gì? Không trách được, hóa ra là của nàng.
"Anh tìm được quần áo của mình chưa?" Tiết Phương tức giận nói.
"Tìm được rồi." Trần Thiên Minh cầm quần lót của mình tại trước mặt Tiết Phương diêu một chút lay động làm cho Tiết Phương đỏ mặt không dám nhìn .
"Lưu manh!" Tiết Phương mắng.
Trần Thiên Minh vừa chạy ra bên ngoài vừa nói :"Trách không được, hóa ra là kém một số hào!" Trong lời nói giống như mang theo châm chọc Tiết Phương không có to bằng Đình tỷ .
"Trần Thiên Minh tên lưu manh đáng chết này!" Tiết Phương tức giận đến mức đem cái lồng trong tay của mình ném đi ra ngoài. Khi nàng phát hiện mình ném ra chính là cái lồng của mình thì vội vàng hét lên một tiếng chạy ra đi nhặt lại lồng của mình.