Lưu Quang Dạ Tuyết
Tác giả: Y Lữ (Thập Tứ Khuyết)
Chương 17
Thời Cục Thiên Biến
Dịch giả: Phỉ Thúy Tiên Tử
Biên tập: Khán Nguyệt Quang
Nguồn: vantuongvi.wordpres.com
Một phiến băng vỡ, nở trăm cánh mai.
Thẩm Hồ thả cánh hoa xuống hồ, từng vòng tròn lan tỏa, ngồi đối diện hắn là Tạ Tư Đồng đang trừng mắt nhìn hắn.
Tạ Tư Đồng tuy đã cố gắng biểu hiện thái độ chẳng thèm để ý nhưng ánh mắt vẫn không không thể lướt qua bên kia bờ hồ, miệng không ngừng lải nhải, “Ê, ngươi đừng gạt ta, làm vậy thật sự có ích sao?”
“Ngươi cứ đợi rồi sẽ biết”, Thẩm Hồ đem tới một bếp lò nhỏ, ngọn lửa trong lò cháy phát ra thanh âm lép bép.
Tạ Tư Đồng vẫn hoài nghi nói thầm, “Ta thấy thế nào cũng không có ích. Ngươi rõ ràng là đang pha trà, bất quá cũng chỉ hơi thơm hơn một chút, làm thế nào có thể dụ được phượng hoàng?”
“Ngươi không tin?”
“Không tin!”
Thẩm Hồ mỉm cười đè thấp thanh âm, “Vậy…có muốn đánh cược không?”
“Cược gì?”
“Nếu như ai thua, vô luận đối phương yêu cầu làm gì cũng phải làm, chỉ cần không trái đạo đức lương tâm”
“Được”, Tạ nhị tiểu thư không cần suy nghĩ liền đáp ứng!
Thẩm Hồ lập tức nở nụ cười, ánh mắt sáng lên tựa như một tiểu hồ ly vừa tóm được miếng mồi ngon.
Tạ Tư Đồng rõ ràng không quen nhìn vẻ mặt giảo hoạt của hắn, chỉ là nàng không thể kháng cự sự hấp dẫn này, dù biết đó là bẫy nhưng vẫn ngây ngốc nhảy vào. Có đôi khi, nàng thật sự không nhịn được liền tự hỏi chính mình: chẳng lẽ hết thảy chỉ vì mình…quá ngốc?
Băng trong ấm tan thành nước, nước lạnh chậm rãi nóng lên bốc thành hơi, nắp ấm vang lên thanh âm tí tách, hương hoa mai ngào ngạt khắp xung quanh.
Tạ Tư Đồng chống cằm nhìn chăm chăm ấm trà, nàng có chút không kiến nhẫn, “Ê, đã xong chưa?”
“Tốt rồi!”
“Tốt cái gì? Ta không thấy gì a!…Hả?…Mạch Thành có một truyền thuyết, chỉ cần ở ngoài trời tuyết đem một trăm lẻ một cánh hoa mai đun trong băng thì hương thơm sẽ dụ phượng hoàng tới thực hiện tâm nguyện lớn nhất của ngươi…Gạt người!!! Ngươi là kẻ lừa đảo, ta sẽ không tin lời nói của ngươi nữa! Ngươi…”
Thẩm Hồ bỗng cắt ngang lời của nàng, “Tại sao ngươi không nhìn ra phía sau?”
Tạ Tư Đồng giật mình, lúc này nàng mới nhận ra ánh mắt của Thẩm Hồ không ngừng trên người nàng mà chằm chằm về phía sau, biểu tình hắn vừa phức tạp, vừa vui sướng, vừa cảm khái, cũng vừa bi thương.
Nàng thuận thế quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy tại dãy hành lang phía xa xa kia có một người đang chậm rãi tiến về nơi này.
Áo lông cừu trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh, nam tử bước tới giữa làn tuyết rơi.
Ánh mắt Tạ Tư Đồng nhất thời sáng lên, nàng nhanh chóng chạy đến bên hắn, thanh âm vừa vô cùng thân thiết vừa tùy hứng, “Mặc Sĩ Hề!”, rồi lại kêu lớn, “A! Ngươi làm sao vậy?”
Vì khoảng cách xa nên chưa phát hiện, hiện tại đến gần mới thấy, dung nhan của hắn tiều tụy hơn nhiều. Tuy nhiên, đôi mắt vẫn vĩnh viễn sáng ngời trong trẻo, đôi mắt của một người cơ trí, bình tĩnh và tự tin. Thần sắc của hắn khiến người nhìn vào phải thuần phục, sợ hãi, cớ gì lại chỉ có mệt mỏi vây quanh, cớ gì lại thành ra bộ dạng này?
Tạ Tư Đồng lảo đảo lui về sau vài bước, thanh âm có chút run rẩy, “Ngươi làm sao vậy? Không phải bệnh của ngươi đã đỡ nhiều rồi sao? Tại sao lại…tại sao lại…”, nàng nói không nên lời.
Cuộc đời nàng đã từng nhìn thấy một người có khuôn mặt như vậy, chính là tổ phụ của nàng, chỉ là lúc đó tổ phụ đang nằm trên gường, cũng làn da như thế, cũng con ngươi ảm đạm như thế, chỉ nửa canh giờ sau liền qua đời.
Mặc Sĩ Hề nhìn nàng nở nụ cười, bất cứ ai nhìn vào nụ cười đó cũng cảm nhận được mười phần miễn cưỡng. Vì thế, đôi mắt Tạ Tư Đồng bỗng đỏ lên, đây là lần thứ hai nàng vì Mặc Sĩ Hề mà bi thương, cũng giống như lần trước, không hiểu được nguyên nhân. Trên người Mặc Sĩ Hề tựa như đang che dấu một loại bi kịch gì đó khiến nàng cảm thấy thương cảm, tựa như nhận ra điều gì, tựa như không phát hiện, cảm xúc thăng trầm đến khó thở.
Tạ Tư Đồng im lặng nhìn nam tử yếu đuối tái nhợt đứng trước mắt qua màn lệ lông lung, trong lòng nàng thầm nghĩ: kỳ thật nàng căn bản không biết người này, thậm chí lúc đầu còn tưởng hắn cùng Thẩm Hồ cấu kết với nhau làm việc xấu, nàng hận đến mức muốn giết chết hắn. Chỉ là…tại sao lại…tại sao lại vì hắn mà cảm thấy đau lòng? Lúc thấy hắn vì một người đau yếu trong phòng mà nấu nhân sâm? Hay là lúc nàng bê bếp lò đi theo sau bóng dáng tiêu điều của hắn? Hay là lúc nhìn thấy ánh mắt hắn lúc ép buộc Thẩm Hồ uống thuốc?
Kỳ quái a! Rõ ràng là một nam tử hoàn mỹ không thiếu thứ gì, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn, thế thì tại sao lại lộ ra bộ dáng tĩnh mịch cùng ánh mắt bi thương đến dường này?
Có truyền thuyết nói rằng sỡ dĩ thiên thần trở nên hoàn mỹ là vì phàm nhân không được nhìn thấy khuyết điểm của họ. Không phải bởi vì sợ phàm nhân vứt bỏ thiên thần mà là sợ phàm nhân một khi nhìn thấy được khuyết điểm này sẽ đem lòng yêu thương thiên thần.
Khuyết điểm này, thậm chí so với ưu điểm càng khiến người động lòng hơn!
Nguyên lai…là như thế!
Ánh mắt của Mặc Sĩ Hề không ngừng lại lâu trên người nàng mà đi xuyên qua nàng rồi ngừng lại trước Thẩm Hồ.
Thẩm Hồ ngẩng đầu, nụ cười tươi của hắn so với lúc trước đã hoàn toàn bất đồng, hơn vài phần cợt nhã, hơn vài phần thi vị, “Ta đã nói nhất định có thể đưa được phượng hoàng tới, không phải đã xuất hiện rồi sao?”
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Tạ Tư Đồng phản bác, “Chuyện này sao có thể tính?”
Thẩm Hồ nhướng mi, “Mặc Sĩ công tử không phải là long phượng trong loài người đó sao?”
“Cái này…”
“Nếu đã được công nhận là long phượng trong loài người thì gọi phượng hoàng là sai sao?”
“Cái này…”
Thẩm Hồ xoa xoa hai tay, “Hương trà của ta đã đưa tới một đại phượng hoàng, truyền thuyết thật linh nghiệm a! Nhắc lại vụ đánh cược…ngươi thua!”
Ta Tư Đồng tính cãi lại nhưng Mặc Sĩ Hề đột nhiên mở miệng, “Là ngươi, đúng không?”
“Hả?”, Tạ Tư Đồng ngẩn ngơ, là có ý gì?
Mặc Sĩ Hề nhìn thẳng vào Thẩm Hồ, thanh âm khàn khàn, biểu tình trên mặt không biết là phẫn nộ hay thống khổ, nàng hỏi lại một lần nữa, “Là ngươi, đúng không?”
Theo cùng câu hỏi này, nụ cười của Thẩm Hồ nhạt dần đi, hắn dương dương tự đắc nhướn mi rồi nhấc tách trà đưa đến trước mặt Mặc Sĩ Hề, “Có phải ngươi nên ngồi xuống một chút, nhấp ngụm trà rồi chậm rãi nói chuyện a!”
Trong mắt Mặc Sĩ Hề hiện lên một tia dị sắc, hắn vung tay đem tách trà hất nghiêng. Tách trà rơi xuống đất nhưng khi nó còn chưa chạm đất thì chân nàng đã nhanh như chớp đá nó bay ngược trở lên.
“Không cần giả bộ, ta biết là ngươi! Thẩm Hồ, ngươi trốn không thoát đâu…”, những lời này nói đi, thứ còn ở lại chính là bi thương, là thống khổ.
Tạ Tư Đồng không tự chủ được liền nâng tay bịt miệng, hai mắt mở to nhìn bọn họ. Đã xảy ra chuyện gì? Không phải quan hệ giữa bọn họ rất tốt sao?
Thẩm Hồ trầm mặc một lúc, khóe môi gợn cười, hắn khoan thai tựa lưng vào ghế rồi dùng thái độ vân đạm thanh phong mà nói, “Trốn? Mặc Sĩ huynh thật biết đùa? Tại sao ta lại phải trốn?”
Lời còn chưa dứt, Mặc Sĩ Hề đã tiến lên nắm lấy tay áo hắn, thanh âm lạnh lùng, “Đừng xem thường ta, tưởng ta không biết sự thật sao? Thích khách dọc đường đi đều là do ngươi phái tới!”
Tạ Tư Đồng chấn động cả người, lồng ngực hít phải một ngụm khí lạnh. Xa xa có tỳ nữ bê điểm tâm đang hướng về phía này, trông thấy tình hình trước mắt, nàng hét lên một tiếng, điểm tâm trên tay cũng rơi xuống đất, nàng xoay người nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Hồ bị Mặc Sĩ Hề giữ lấy, hắn vẫn duy trì bộ dáng không biết sợ như trước, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Vòng tay cũng là do ngươi trộm!”
Thẩm Hồ sờ sờ mũi.
“Ngươi còn xuống tay với Đề Nhu, trong thuốc dưỡng thai mỗi ngày mà nàng uống đều bị cho vào một ít độc dược mãn tính, sử dụng lâu ngày thân thể sẽ càng suy yếu dẫn đến sanh non!”
Thẩm Hồ vẫn không lên tiếng.
“Không chỉ như thế, ngươi còn muốn đem hết thảy sự tình đổ lên người Mật phu nhân, bởi vì ngươi biết nàng cùng Đề Nhu bất hòa!”
Thẩm Hồ nhìn nàng, hắn để lộ bộ dáng thú vị, rốt cục cũng chịu mở miệng chậm rãi nói, “Là như vậy sao? Nói thế, xin hỏi tại sao ta lại làm vậy?”
“Đúng, tại sao hắn phải làm như vậy?”, Tạ Tư Đồng đứng một bên nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
“Là vì…”, bởi vì xiết quá mạnh nên những ngón tay của Mặc Sĩ Hề trở nên trắng bệch, gân xanh càng hiện lên rõ ràng, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Hồ, trong mắt chứa đầy phẫn nộ, đau lòng, tiếc hận cùng bi thương.
“Bởi vì hắn hận Khuất Cầm! Hắn hận chính phụ thân của mình! Hơn nữa, hắn hận tất cả những nữ nhân có dung mạo giống Khuất Cầm!”
Những ngón tay gầy yếu tái nhợt rốt cuộc chịu đựng không nổi sự thống khổ liền buông ra, thân mình Thẩm Hồ lay động vài cái, hắn một lần nữa ngã người xuống ghế.
Cùng lúc đó, không khí xung quanh trở nên dị thường.
Tạ Tư Đồng cứng ngắc quay đầu lại liền trông thấy Mật Phi Sắc, Khổng lão phu nhân và còn rất nhiều người khác đang đứng tại hành lang phía trước, bọn họ kinh ngạc há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, chuyện này không xong rồi, không còn cách nào cứu vãn được nữa!
Quả nhiên, khi giây phút ngỡ ngàng qua đi, Khổng lão phu nhân rất nhanh trấn tĩnh, nàng nắm lấy tay áo của Mặc Sĩ Hề, bản thân đứng chắn ngang giữa hai người bọn họ, thanh âm có chút lạnh lùng, “Ngươi vừa nói gì? Đem những lời ngươi vừa nói lặp lại lần nữa!”
Mặc Sĩ Hề gỡ tay ra khỏi Khổng lão phu nhân, từ đầu đến cuối ánh mắt nàng vẫn ngừng lại trên gương mặt Thẩm Hồ, những người khác nàng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Loại thái độ khinh thị này trêu tức Không lão phu nhân, nàng vội vàng chuyển hướng sang tôn tử của mình, “Tứ Nhi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Thẩm Hồ cũng không đặt tại nàng mà chỉ tập trung vào Mặc Sĩ Hề, hắn im lặng không nói lời nào.
Khổng lão phu nhân thấy hỏi cả hai người bọn họ đều là vô dụng nên đành chuyển sang người thứ ba…Tạ Tư Đồng, “Ngươi nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ách!”, Tạ Tư Đồng có chút run rẩy khi nhận thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người nàng, có tò mò, có chỉ trích, có nén giận, có hồ nghi. Còn nàng, nàng…cái gì cũng không biết!
Cuối cùng vẫn là Mặc Sĩ Hề buông tha cho Thẩm Hồ trước, nàng xoay mặt nhìn mọi người rồi thong thả nói, “Ta sẽ nói cho các ngươi biết một sự kiện, cũng chính là mục đích đến Mạch Thành lần này của ta! Vậy nên, thỉnh mọi người đến đại sảnh, tất cả người trong Thẩm phu, không sót một ai!”
Thẩm phủ có một đại sảnh thật lớn đủ sức chứa mấy trăm người. Giờ phút này, hơn ba trăm người của Thẩm phủ đã có mặt đầy đủ, mọi người đều có chút bất an, lại có chút hưng phấn chờ đợi.
Tuy nói Mặc Sĩ Hề là do Mật Phi Sắc mời đến Thẩm phủ tra án vòng tay bị mất trộm, chuyện này mọi người đều biết, chỉ là sau khi hắn đến Thẩm phủ liền ngã bệnh không dậy nổi, cũng không thấy hắn hành động gì, mọi người tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng cảm thấy chút thất vọng, xem ra Tuyền Ki công tử danh trấn thiên hạ cũng chỉ đến đó.
Nào ngờ đúng lúc này hắn đột nhiên triệu tập mọi người, còn bảo tập trung đông đủ tại đại sảnh, long trọng như vậy chắc hẳn vụ án kia đã có kết quả, hơn nữa còn nghe nói có liên quan đến Tứ thiếu gia, sự tình thế này bảo mọi người không khẩn trương làm sao được?
Khổng lão phu nhân trông thấy mọi người đã tề tụ gần đủ liền liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Hề nói, “Người cũng đã đến, Mặc Sĩ công tử có điều chi cần nói thì xin mời!”
Khổng lão phu nhân nhướng mày, thái độ có chút phẫn nộ, đúng lúc này Cúc Ảnh giúp đỡ Đề Nhu chậm rãi đi đến, mọi người trông thấy tỉ muội bọn họ liền ngừng bàn tán, đại sảnh lập tức trở nên an tĩnh.
Hai tỉ muội đi tới trước mặt Mặc Sĩ Hề, nàng vội đứng dậy đem ghế của chính mình nhường cho Đề Nhu dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Không khí trong phòng bắt đầu dấy lên sự căng thẳng khiến mọi người cảm thấy buồn bực khó chịu.
Mặc Sĩ Hề nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đại sảnh một lần nữa trở nên yên lặng.
Mặc Sĩ Hề nhìn đám người một lượt, Khổng lão phu nhân, Mật Phi Sắc, Mật Duẫn Phong, Đề Nhu, Cúc Ảnh, Tạ Tư Đồng, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Hồ, nàng trầm giọng nói, “Hiện tại hối hận vẫn còn kịp!”
Thẩm Hồ đáp lại bằng một tiếng cười nhạo.
Sắc mặt Mặc Sĩ Hề khẽ biến, nàng nhìn sang Tô bà bà, Tô bà bà hiểu ý liền đem hộp gấm đã chuẩn bị từ trước đặt lên bàn. Hộp gấm được mở ra, bên trong đúng là chiếc vòng tay đã bị mất.
Mặc Sĩ Hề nhìn Mật Phi Sắc nói, “Phu nhân, mời kiểm tra”
Mật Phi Sắc do dự một chút khi tiến đến kiểm tra vòng tay, không hiểu vì sao, biểu tình của nàng không phải vui mừng mà ngược lại có vài phần lo lắng.
“Tối qua có một người tên đến giao chiếc vòng này cho ta. Theo lời hắn nói, vào một đêm mưa gió đầu tháng ba, Thẩm Hồ đã đến Bạch Tước Lâu bán chiếc vòng tay này với giá ba nghìn lượng bạc”
Mặc Sĩ Hề còn chưa nói xong thì Khổng lão phu nhân đã lên tiếng cắt ngang, “Nói bậy! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Tứ Nhi nhà chúng ta không thiếu tiền, như thế nào lại vì ba nghìn lượng bạc mà đem vòng tay đi bán? Nếu bán tại sao lại bán cho Bạch Tước Lâu, nơi mà ai cũng có thể nhận mặt hắn?”
“Lão phu nhân nói rất đúng, hắn không phải kẻ ngốc, làm vậy để được lợi ích gì?”, Mặc Sĩ Hề chuyển dời tầm mắt nhìn Thẩm Hồ, Thẩm Hồ thản nhiên ngồi trên ghế, hắn dùng ngón tay ra hiệu cho tỳ nữ phía sau tiến lại gần, “Đột nhiên bả vai của bổn thiếu gia cảm thấy hơi nhức mỏi, ngươi lại đây đấm bóp cho ta”
Tỳ nữ sợ run nhìn Không lão phu nhân cùng Mật Phi Sắc, lại nhìn sang Mặc Sĩ Hề, cuối cùng nàng vẫn thuận theo mà đi lại đấp lưng bóp vai cho Thẩm Hồ.
Bọn hạ nhân nhìn thấy cảnh này đều hiểu rõ, đây là thiếu gia cố tình gây khó xử cho Tuyền Ki công tử, không biết Tuyền Ki công tử sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ là Mặc Sĩ Hề một chút buồn bực cũng không có, nàng vẫn bình tĩnh nói, “Cùng vào đầu tháng ba, tại kinh thành phát sinh đại sự, Tạ Phinh Đình trưởng nữ thượng thư Tạ Chư trước ngày đại hôn đột nhiên nuốt vàng tự sát. Mọi người đồn rằng Tạ đại tiểu thư là vì Thẩm Hồ mà chết, thậm chí cả Tạ nhị tiểu thư cũng cho là vậy!”
Tạ Tư Đồng nghe đến đây liền đỏ mặt, nàng nhịn không được liền lên tiếng biện giải, “Kỳ thật cũng không thể trách ta, chỉ tại tỷ tỷ…”, lời còn chưa nói hết, Mặc Sĩ Hề đã nhìn nàng lắc đầu, ám chỉ nàng không cần giải bày rõ ràng, Tạ Tư Đồng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Cùng ngày hôm đó, tại hai địa phương cách xa ngàn dặm lại phát sinh hai chuyện trọng đại cùng liên quan đến một người, là trùng hợp sao? Mang theo thắc mắc đó, ta đáp ứng ủy thác của Mật phu nhân mà đến đây, nào ngờ ngay tại Lạc trấn ngoại thành gặp được Thẩm Hồ đang trốn nhà bỏ đi liền bắt hắn trở về đây, xin chú ý: đây là trùng hợp thứ hai”
Khổng lão phu nhân nói, “Chuyện này thì đã sao?”
Mặc Sĩ Hề mỉm cười, “Lão phu nhân, người thật sự nghĩ rằng tôn tử của người là do bất cẩn mà bị ta bắt trở về sao? Rất nhiều người tin tưởng như vậy, chỉ là đối với ta mà nói trước giờ chưa từng có vận may nào như vậy. Khi vận may đến, thái độ duy nhất của ta lúc đó chính là hoài nghi. Quả nhiên, từ khi Thẩm Hồ xuất hiện, sát thủ cùng thích khách cũng xuất hiện”
Khổng lão phu nhân có chút khó thở, “Chỉ bằng những điều này mà ngươi liền khẳng định Tứ Nhi đứng sau tất cả mọi chuyện sao?”
“Lão phu nhân hãy để ta nói hết”, thanh âm Mặc Sĩ Hề lập tức trở nên lạnh lùng, vẻ uy nghiêm của nàng khiến Khổng lão phu nhân hoảng sợ, những lời định nói ra lập tức nuốt vào bụng. Thẩm Hồ ngáp một cái rồi lười biếng nói, “Nãi nãi, người gấp cái gì, để hắn nói hết đi. Ta cũng rất muốn xem Tuyền Ki công tử định nói những gì?”
Mặc Sĩ Hề không để ý đến sự chế nhạo của hắn mà tiếp tục nói, “Sát thủ thứ nhất võ công bình thường, mưu trí cũng bình thường nhưng lại dùng Tam Diệp Mi Trùng dụ ta mắc mưu, điểm này quả thật có chút ngoài ý muốn”, nàng chợt hỏi Tạ Tư Đồng, “Tạ nhị tiểu thư đã từng nghe qua Tam Diệp Mi Trùng chưa?”
Tạ Tư Đồng lắc đầu.
“Ở đây có ai biết nó không?”
Trong đám thị vệ có một người chần chừ một hồi mới lên tiếng, “Tiểu nhân…biết!”
“Mời nói”
“Tam Diệp Mi Trùng nghe nói là độc dược của Đỗ tộc, vô cùng lợi hại cũng vô cùng trân quý”
“Tại sao ngươi biết?”
“Tiểu nhân là người Đường Châu, mà Đỗ tộc kia ngụ tại Vu Sơn gần chỗ chúng ta, ngày thường cũng qua lại một chút”
“Không tồi!”, Mặc Sĩ Hề cao giọng nói, “Trong mười sáu châu, Đường Châu là một nơi đặc biệt bởi vì nó vốn thuộc Phượng Quốc, nhưng ba năm trước Phượng Quốc đại chiến bị đánh bại, Thương Bình tướng quân đầu hàng quân địch, Phượng Quốc phải cắt đất bồi thường. Từ đó về sau, Đường Châu trở thành thuộc địa Càn Quốc”
Tạ Tư Đồng mơ hồ hỏi, “Chuyện này cùng sát thủ có quan hệ gì?”
“Nói cách khác, bởi vì Đỗ tộc không quan hệ với ngoại tộc nên số người biết đến tộc nhân này không nhiều lắm, mà biết được Tam Diệp Mi Trùng càng ít. Vậy nên, nếu tên sát thủ kia không phải người Đường Châu thì hắn cũng đã từ Đường Châu mà biết qua loại độc này”
“Nếu hắn là người Đường Châu thì đã sao?”
“Đây là vấn đề thứ nhất, phiền Tạ nhị tiểu thư ghi nhớ”
Tạ Tư Đồng tuy không hiểu rõ nhưng vẫn nghe lời mà lấy giấy bút ra chép lại.
“Nhóm sát thủ thứ hai là nữ nhân, trong lúc ta đang bức cung các nàng thì tìm được một cái tên…Mật Duẫn Phong”
Mật Duẫn Phong nhất thời ngồi không yên, hắn vội vàng thức dậy nói, “Không phải ta! Thật sự không phải ta!”
Mặc Sĩ Hề mỉm cười ấn hắn ngồi xuống, “Mật công tử không cần kích động như vậy! Ta biết không phải là ngươi”
Mật Duẫn Phong thoáng an tâm một chút, nào ngờ Mặc Sĩ Hề lại phán thêm một câu, “Tuy rằng nữ nhân tên Thủy Đề quả thật là tình nhân của ngươi”
Hắn lại nhảy dựng lên, Mặc Sĩ Hề lại ấn hắn ngồi trở xuống, “Nghe ta nói hết đã, Mật công tử!”
Mật Duẫn Phong kinh ngạc nhìn Mặc Sĩ Hề, hai môi khẽ run rẩy, thái độ vô cùng khẩn trương.
“Sau đó ta nhờ Tô bà bà giúp điều tra về hai tỷ muội họ. Vốn bọn họ là danh kỹ tại Minh Hương Các, một trong số những thanh lâu lớn nhất Lạc trấn, sau đó bọn họ được một vị khách chuộc thân và sống tại một tòa nhà lớn lại Thành Tây, mà vị khách đã chuộc thân cho bọn họ chính là Mật công tử”, Mặc Sĩ Hề nhìn thấy trên gương mặt có khiếp sợ, có nghi ngờ, có khinh thường, nàng thản nhiên nói, “Các vị nghe đến đây nhất định cho rằng Mật công tử đứng sau những chuyện này, đúng không? Chỉ là, ta trời sinh vốn đa nghi, dù có thể dễ dàng tra ra manh mối thì ta cũng không tin. Bởi vì có người đã bố trí rất rõ ràng, chỉ cần ta điều tra sẽ cho ra kết luận giống nhau”
Mật Duẫn Phong thở dài một hơi, vẻ mặt lúc này mới có thể buông lỏng một chút, hắn lẩm bẩm nói, “Có người cố ý vu oan cho ta, may mắn đã gặp được Tuyền Ki công tử, nếu không, tại hạ quả thật nhảy sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch oan ức…”
Mặc Sĩ Hề lại nói, “Nếu quả thật người đứng sau là Mật công tử, vậy ngươi vì cái gì mà muốn giết ta? Làm vậy với mục đích gì? Nếu như có người giá họa, như vậy tại sao lại muốn giá họa cho Mật công tử? Mang theo những nghi ngờ này, ta chờ tới nhóm sát thủ thứ ba. Nhóm thứ ba này võ công không tầm thường, lúc ta đang truy đuổi hắn thì được tin tỷ muội Thủy thị đã chết, đương lúc ta muốn đến cứu họ thì bị Thẩm Hồ ngăn trở”
Ánh mắt Thẩm Hồ chợt lóe, tựa như đang nghĩ đến vấn đề gì, hắn quay ra sau nói với tỳ nữ đang đấm lưng, “Được rồi, lui ra!”. Khi hắn nhìn sang Mặc Sĩ Hề, biểu tình đùa cợt châm chọc đột nhiêu tiêu biến, ngược lại hắn trở nên vô cùng im lặng.
Đêm hôm đó…
Không biết có phải vì chuyện ngượng ngùng ngày hôm đó hay không mà vẻ mặt của Mặc Sĩ Hề có vài phần mơ hồ, “Nào ngờ tên sát thủ kia cuối cùng bị ta bắt được, sau lại chết vì tâm lý. Mặc dù hắn không khai gì nhưng ta đã làm rõ được mục đích đến của hắn, việc giết tỷ muội Thủy thị để diệt khẩu chẳng qua chỉ là bước tiếp theo, mục tiêu chính vẫn là ta. Vì thế, ta lại muốn biết tại sao hắn lại muốn đối phó ta? Nếu như muốn ngăn cản ta tra án thì không cần bố trí giết người, hơn nữa, dù giết được ta, sự tình cũng không giải quyết được gì, chỉ càng làm lớn chuyện hơn thôi, chẳng lẽ hắn lại muốn cả thiên hạ đều biết? Nói vậy, thắc mắc thứ hai đã xuất hiện: sát thủ dọc đường giết ta nhằm mục đích gì?
Lúc này không cần Mặc Sĩ Hề nhắc nhở, Tạ Tư Đồng tự giác viết lại.
“Sau khi vào Thẩm phủ gặp được Tạ nhị tiểu thư, nàng nghĩ tỷ tỷ của mình là do Thẩm Hồ hại chết nên giả trang làm nha hoàn lẻn vào Thẩm phủ để báo thù”
Tạ Tư Đồng thấp giọng kêu, “Lại nói đến chuyện này nữa sao? Thật mất mặt mà…”
Mặc Sĩ Hề mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, “Vì tỷ tỷ báo thù, chuyện này có gì là mất mặt? Nhưng lá thư kia đến tột cùng là do đâu mà có, rất mong Nhị tiểu thư giúp ta giải trừ thắc mắc”
Tạ Tư Đồng cắn môi dưới xấu hổ nói, “Kỳ thật ta cũng không phải người đầu tiên phát hiện lá thư này. Sau khi tỷ tỷ qua đời được mười ngày, lúc đó ta đang ở trong phòng khổ sở thì đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, ta lập tức đuổi theo. Bóng đen kia di chuyển rất nhanh, ta đuổi không kịp, khi ta đuổi đến phòng tỷ tỷ thì phát hiện hắn đang đứng trước cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào…Khoan đã, chẳng lẽ hắn cố ý dẫn ta đến đó?”
Mặc Sĩ Hề trầm ngâm nói, “Ngày thứ mười? Cũng chính là ngày mười ba tháng này?”
“Đúng vậy, sau khi ta tiến vào phòng tỷ tỷ liền nhìn lướt qua các vật phẩm thường dùng của nàng, giường nàng thường nằm, cầm nàng thường đàn, ta nhịn không được liền bật khóc. Đúng lúc ấy thì ta phát hiện dưới đáy hộp được trang sức của tỷ tỷ có một phong thư nên vội mở ra đọc, hóa ra là di thư của tỷ tỷ”
“Tại sao nhị tiểu thư lại khẳng định lá thư đó là do tỷ tỷ viết?”
“Bởi vì dưới đáy hộp trang sức có thêm một ngăn, mà ngăn này chỉ có ta cùng tỷ tỷ biết, ngày thường bọn nha hoàn quét tước cũng không phát hiện ra. Còn có, chữ viết trong thư quả thật rất giống chữ của tỷ tỷ nên…ta tin”, Tạ Tư Đồng vừa đỏ mặt vừa oán hận, “Nội dung trong lá thư viết rằng cả đời của tỷ tỷ đã bị hủy bởi bàn tay của Thẩm Hồ, ta càng xem càng giận, khi màn đêm buông xuống liền quyết định mang theo lão gia phó đến Mạch Thành tìm Thẩm Hồ tính sổ! Không ngờ…không ngờ chuyện này chỉ là hiểu lầm!”
“Nhị tiểu thư có nhớ lần cuối cùng lấy bức thư ra xem là khi nào không?”
“Buổi sáng hôm đến Thẩm phủ ta có nhìn qua, sau vẫn mang theo bên người, buổi tối thì mang đến cho ngươi”
“Nói cách khác, lá thư này mãi đến khi đưa đến chỗ ta vẫn an toàn?”
Tạ Tư Đồng không hiểu liền hỏi, “Có ý gì?”
“Lúc ngươi đưa đến chỗ ta, trên thư có chứa chất kịch độc”
“Cái gì?”, Tạ Tư Đồng giật mình kêu lên, “Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng!”
Mặc Sĩ Hề không nói gì, nàng kéo ống tay áo của mình lên để lộ cánh tay trái. Trên cánh tay tái nhợt như giấy có một đường chỉ đen chạy từ đầu ngón tay lan đến khuỷu tay, trắng đen tương phản khiến cánh tay trông càng thêm ghê rợn”
Tạ Tư Đồng hít phải một ngụm khí lạnh, sắc mặt nhất thời đại biến, “Ta…ta…ta thật sự không biết! Phải làm sao bây giờ? Độc này có thể giải không? Ngươi sẽ không sao chứ? Ta cứ tưởng sắc mặt của ngươi kém như vậy là do bệnh phong hàn chưa khỏi, không nghĩ tới…không nghĩ tới cư nhiên lại hại ngươi thành ra thế này…”, nói xong lời cuối cùng, thanh âm nghẹn ngào đã vỡ òa thành nước mắt.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Mặc Sĩ Hề lại trúng kịch độc!
Mặc Sĩ Hề buông tay áo thản nhiên nói, “Độc trên lá thư rất kỳ dị, hiện tại nó đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, dù Hoa Đà tái thế cũng thúc thủ vô sách”
Tạ Tư Đồng gấp giọng hỏi, “Thật sự không còn biện pháp sao? Nếu tìm được người hạ độc thì có thể giải không?”
Mặc Sĩ Hề chậm rãi xoay người, tầm mắt nàng rơi xuống người Thẩm Hồ, trên mặt Thẩm Hồ không để lộ bất kì tia cảm xúc gì khiến người khác không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nàng im lặng nhìn Thẩm Hồ trong vài giây, thế giới xung quanh dường như không còn tồn tại…trừ một ánh mắt, ánh mắt mang theo số mệnh lạnh lùng và tàn khốc.
“Tại sao lại hạ độc ta?”, thanh âm của nàng nhẹ nhàng tựa như gió vờn trên nhánh lục bình, “Tại sao lại muốn ta chết, Tứ thiếu gia?”
Mọi người đều bị chấn động, Tạ Tư Đồng chạy lại ôm cánh tay Thẩm Hồ, “Là ngươi? Tại sao ngươi lại hạ độc Mặc Sĩ đại ca?”
Thẩm Hồ vẫn im lặng, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười này khiến cái lạnh xâm chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác, mọi người bất giác cảm thấy rùng mình.
“Ngươi đang nói gì vậy, ta chẳng hiểu gì cả. Nếu Tuyền Ki công tử đã quên thì ta xin nhắc lại, ta hiện tại là một người mất trí nhớ, mà một người mất trí nhớ thì làm sao biết mình đã làm những gì trong quá khứ, đúng không?”
Tâm trí Mặc Sĩ Hề trầm xuống, hắn nói hắn mất trí nhớ! Hắn cư nhiên nói với nàng hắn mất trí nhớ!
Ánh mắt Thẩm Hồ vừa ngạo mạn vừa khinh miệt, “Đừng quên, lúc trước là ngươi bức ta uống thuốc, bức ta quên đi một đoạn kí ức. Chính là ngươi, vậy nên, hiện tại đừng trách ta, hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão”