Lời Hứa Đó Em Còn Nhớ? Chương 3

Chương 3
Nhìn thấy Đức Nguyên hung dữ trừng mắt với mình, Phương Ly sợ hãi nên hơi lùi lại.

Buổi chiều Đức Nguyên không xuống dùng cơm. Phương Ly nghe Thím Dương nói là Đức Nguyên cảm thấy không khỏe nên không muốn ăn. Nghĩ đến Đức Nguyên mỗi ngày đều làm việc vất vả lại ăn uống thất thường nên Phương Ly quyết định tối nay sẽ làm món gì đó thật ngon và ép Đức Nguyên phải ăn.

Đức Nguyên làm việc ở thư phòng cả buổi chiều rồi ngủ quên lại đó lúc nào không hay, đến khi giật mình nhìn ra bên ngoài thì trời đã tối. Trong bụng có chút cồn cào khó chịu, chắc là cả ngày không chịu ăn gì nên bao tử lại giở chứng. Đức Nguyên mặt mày nhăn nhó ôm bụng đi thẳng xuống lầu tìm Thím Dương hỏi xem thuốc bao tử của mình đang để ở đâu. Vừa bước xuống tới phòng khách Đức Nguyên đã nghe thấy tiếng nói cười của hai người phụ nữ vọng ra từ bếp. Không biết Phương Ly và Thím Dương đang làm gì trong đó nhưng Đức Nguyên nghe rất rõ giọng cười của Phương Ly.

“ Ồn ào thật ”

Đức Nguyên vẫn đang ôm bụng nhăn nhó, dù không liên quan nhưng Đức Nguyên đột nhiên khó chịu vì bụng đau chết đi được mà Phương Ly lại ở trong đó đùa giỡn. Ngôi nhà này từ khi có sự xuất hiện của Phương Ly đã trở nên rất ồn ào, thím Dương ngày thường hay hỏi thăm nay cũng bỏ bê Đức Nguyên để chơi với cô ấy.

Vẻ mặt cau có, tay ôm ngang bụng Đức Nguyên hầm hầm tiến vào trong bếp nhưng rồi cảnh tượng trước mắt khiến Đức Nguyên phải dừng bước. Bên trong nhà bếp Phương Ly đang chọc ghẹo thím Dương, xung quanh thì bột bay mù mịt. Cô ấy không hề biết sự xuất hiện của Đức Nguyên nên cứ vô tư đùa giỡn bên Thím Dương, nhìn sơ qua Đức Nguyên thấy Thím Dương có vẻ cũng đang hưởng ứng trò đùa của Phương Ly. Loạn hết rồi.

“ Yah ”

Phương Ly đang vui vẻ nói cười, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói đáng sợ của Đức Nguyên nên bị giật mình, cô ấy lập tức quay lưng lại, bởi vì không biết Đức Nguyên đứng gần mình như vậy nên bị hoảng hốt và lỡ tay làm nắm bột trên tay cô ấy văng tung tóe, dính đầy lên mặt Đức Nguyên. Không khí đột ngột im lặng, vẻ mặt như muốn giết người của Đức Nguyên làm Phương Ly và cả Thím Dương đều bất động.

“ Đức Nguyên … em … em xin lỗi … em không cố ý ”

Phương Ly lí nhí xin lỗi, lập tức dùng tay phủi hết số bột đang dính trên mặt Đức Nguyên. Vài giây trôi qua, Phương Ly càng phủi thì mặt Đức Nguyên càng dính nhiều bột, nguyên nhân cũng vì hai bàn tay cô ấy đều đang dính bột nên phủi cách mấy cũng không thể sạch.

“ Yah ”

Đức Nguyên bực bội hét lên, trước giờ không ai dám đụng chạm qua Đức Nguyên. Phương Ly nay lại cả gan dám sờ mó lung tung, còn dám xem mặt Đức Nguyên là cái bánh bao tha hồ nhào nắn. Thật đáng giận.

Nhìn thấy Đức Nguyên hung dữ trừng mắt với mình, Phương Ly sợ hãi nên hơi lùi lại. Đức Nguyên biết chắc cô ấy muốn cầu cứu Thím Dương liền tức giận tiến gần thêm một bước. Không còn đường thoát, Phương Ly đành nhắm mắt chờ sự trừng phạt. 1s, 2s, 3s … không thấy Đức Nguyên có bất cứ hành động nào để trả đũa hay làm đau mình nên cô ấy mở mắt, thở phào nhẹ nhõm. Rất tiếc Phương Ly mừng hơi sớm vì Đức Nguyên đã bất ngờ úp nguyên tô bột vào mặt cô ấy.

“ Yah, Nguyễn Đức Nguyên, đồ nhỏ mọn, có cần ra tay nặng vậy không ? ”

Phương Ly cả gương mặt đều là bột tức tối mắng Đức Nguyên. Con người đáng ghét này không những lạnh lùng mà còn rất nhỏ mọn, thù dai.

“ Sau này không được tự ý sờ mặt tôi, biết chưa ? ”

Đức Nguyên nhìn thấy vẻ mặt thảm thương của Phương Ly cũng không có nửa giây hối hận, là tự cô ấy chuốc lấy. Sau khi để lại một lời cảnh báo Đức Nguyên liền quay lưng bỏ ra ngoài phòng khách. Thật kì lạ, vừa nãy còn đau bụng thế mà thoáng cái đã hết, tâm trạng còn thấy rất dễ chịu. Nhớ lại Phương Ly gương mặt dính đầy bột đang đứng tức tối trong kia, môi Đức Nguyên vô thức để lộ ra một nụ cười.

Phương Ly được Đức Nguyên tẩm bột khắp người, khóc lóc ỉ ôi, bắt đền Thím Dương không được đành uất ức quay về phòng để tắm rửa thay quần áo, lúc đi ngang qua phòng khách còn đặc biệt quay lại để liếc Đức Nguyên.

Suốt buổi tối trên bàn ăn Phương Ly đều không có nhìn tới Đức Nguyên. Bình thường cô sẽ tìm đủ mọi chủ đề để nói nhưng hôm nay chỉ cắm cúi ăn không thèm quan tâm đến người kia. Đức Nguyên rõ ràng biết Phương Ly vẫn còn ấm ức chuyện vừa nãy nhưng cứ vờ như không biết. Muốn Đức Nguyên xin lỗi là chuyện không tưởng, huống hồ chính cô ấy là người chọc giận Đức Nguyên trước. Chưa kể cô ấy còn tự ý sờ mó Đức Nguyên trước mặt Thím Dương. Đáng phạt.

Cả buổi mặt mày hầm hầm, ngay cả bánh bao do chính tay mình làm Phương Ly cũng nuốt không vô. Cái bánh bao trên tay từ lúc nào đã bị Phương Ly tưởng tượng thành mặt Đức Nguyên nên cứ tha hồ ngắt nhéo.

“ Có ghét tôi cũng không cần trút giận vào thức ăn ”

Đức Nguyên hàm ý châm chọc, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Ly giận dỗi, Đức Nguyên cảm thấy có chút thú vị.

Bị Đức Nguyên châm chọc, Phương Ly không suy nghĩ nhét luôn cả cái bánh bao vào miệng, kết quả là chính mình hại mình, nuốt vào không được, nhả ra cũng không xong, cái bánh bao cứ mắc ngược trong cổ họng cô. Đức Nguyên nhìn thấy Phương Ly bị nghẹn không những không giúp mà còn khoanh tay ngồi nhìn. Phương Ly bởi vì tức giận gương mặt đáng ghét của Đức Nguyên nên sau một lúc cũng tức mà ói bánh bao ra ngoài.

“ Đáng ghét ”

Phương Ly liếc xéo Đức Nguyên một cái, muốn đứng lên rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Đức Nguyên nhưng người kia đột nhiên ng hiêm trọng.

“ Ngồi xuống ”

“ Có phải giờ em muốn đi uống nước cũng không được ? ” Phương Ly ấm ức nói.

“ Của cô ” Đức Nguyên bỏ qua gương mặt giận dỗi ấm ức của Phương Ly, đưa tay lấy trong túi áo ra một tấm thẻ và đẩy nó về phía Phương Ly.

“ Sao lại đưa em thứ này ? ”

“ Cô có thể nào đừng thắc mắc không ? ”

“ Em không cần tiền của Đức Nguyên ”

Phương Ly không cần nửa giây suy nghĩ ngay lập tức đẩy tấm thẻ về phía Đức Nguyên. Cô không phải là không có tiền, mà cho dù không có cũng không trở về để dựa dẫm Đức Nguyên.

“ Giữ lấy ”

Đức Nguyên gần như ra lệnh, thứ mà Đức Nguyên đã cho người khác thì tuyệt đối không bao giờ lấy lại.

Phương Ly còn chưa kịp nói thêm gì nữa Đức Nguyên đã đứng lên rời khỏi bàn ăn. Đức Nguyên đúng là một kẻ độc tài đáng ghét, đến ngay cả cơ hội để cô từ chối cũng không cho.

“ Cô có thể dùng tấm thẻ đó để đi mua sắm ”

Đức Nguyên dừng lại ở giữa cầu thang, hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống Phương Ly

 “ Tốt nhất hãy mua những bộ thật kín đáo ”

nói xong không đợi Phương Ly trả lời đã quay lưng đi thẳng về phòng.

“ Sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện ăn mặc của mình ? Thật kì lạ ”

Phương Ly đương nhiên không biết nửa tháng nay Đức Nguyên đều thấy khó chịu, chướng mắt với kiểu thời trang công sở của cô ấy. Dù Phương Ly sống ở nước ngoài, tư tưởng có thoáng cũng đâu cần mỗi ngày một kiểu váy ngắn, mà tất cả đều ngắn quá mức cho phép của Đức Nguyên. Đám nhân viên nam trong công ty dạo gần đây tinh thần sa sút, mặt mũi mất hồn cũng bởi mỗi ngày chỉ lo ngồi ngắm Phương Ly. Vài người trong số đó đương nhiên đã bị Đức Nguyên sa thải không cần lý do. Nếu Phương Ly còn tiếp tục ăn mặc kiểu đó, Đức Nguyên rất có thể sẽ sa thải toàn bộ nhân viên nam trong công ty.

Cuộc họp báo cáo thường niên 3 tháng 1 lần giữa Chủ tịch và Trưởng phòng các bộ phận chỉ vài phút nữa sẽ diễn ra. Bên ngoài phòng họp Phương Ly đang vô cùng lo lắng, lẽ ra với chức vị phó phòng của mình thì cô không thể đứng đây, chỉ là Trưởng phòng Vũ Phương sớm muộn không chịu đi công tác lại chọn đúng ngày họp quan trọng vắng mặt báo hại Phương Ly phải thay thế anh ta trong khi cô lại chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào. Phương Ly vừa vào công ty chưa được bao lâu, cô biết các đồng nghiệp của những bộ phận khác vốn cũng không ưa mình, họ luôn cho rằng Phương Ly chen chân vào được tập đoàn Queen tất cả cũng do cô có mối quan hệ mờ ám với Chủ tịch. Tuy rằng bên ngoài tất cả đều cười nói thân thiện nhưng bên trong bọn họ luôn ngấm ngầm gây khó dễ cô sau lưng Đức Nguyên. Một trong số những người luôn gây khó khăn cho Phương Ly đầu tiên phải kể đến thư ký Trần.

Chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ họp. Các trưởng phòng của các bộ phận khác cũng đã đến đông đủ. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho phần báo cáo của mình trong khi Phương Ly vẫn lo lắng đi lại bên ngoài phòng họp chưa chịu vào.

Hành lang phòng họp vang lên tiếng giày quen thuộc. Phương Ly vì quá lo lắng nên không để ý, đến lúc quay lại thì mới giật mình vì đụng phải Đức Nguyên, bên cạnh Đức Nguyên còn có thư ký Trần, cô ta đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tranh thủ liếc xéo Phương Ly. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, lúng túng của Phương Ly, cô ta thầm nở nụ cười đắc ý. Một lát nữa đây ở trước mặt mọi người nếu biểu hiện của Phương Ly không tốt thì ngay cả Đức Nguyên cũng không thể bảo vệ cô.

“ Còn không chịu vào ? ”

Đức Nguyên nói xong liền bước qua Phương Ly để vào phòng họp, cô ấy sau khi hít một hơi thật sâu cũng bước vào theo Đức Nguyên.

Cuộc họp nhanh chóng được tiến hành. Lần lượt các trưởng phòng đều lên báo cáo kế hoạch trước Chủ tịch và những nhân vật cấp cao của tập đoàn Queen. Trong lúc chờ đợi đến lượt báo cáo của mình, Phương Ly vô cùng căng thẳng, hai tay cô nắm chặt lại cho bớt run. Phương Ly không phải là không tự tin vào bản thân, cô chỉ là rất sợ ở trước mặt Đức Nguyên biểu hiện không tốt khiến Đức Nguyên thất vọng.

Đức Nguyên ngồi ở vị trí cao nhất, ở giữa phòng họp vì thế không khó để quan sát xung quanh. Ánh mắt Đức Nguyên không phải vô tình mà rất nhiều lần nhìn đến vị trí của Phương Ly. Từ đầu đến cuối Đức Nguyên không hề để tâm vào phần báo cáo của những người kia. Tâm trí Đức Nguyên lúc này đều để ở chỗ cô gái cứ liên tục cắn môi dưới 10 lần / 1 phút, thỉnh thoảng còn lo lắng đến mức không biết làm gì ngoài việc chỉnh sửa tóc tai rồi lại cúi gầm mặt.

Muốn tránh cũng không tránh khỏi, cuối cùng cũng đến phần báo cáo của phòng marketing. Phương Ly gương mặt lo lắng cực độ, cô ấy bước đến vị trí bục báo cáo dưới cặp mắt dò xét của rất nhiều người, hẳn nhiên thư ký Trần đang ngồi bên cạnh Đức Nguyên cũng nóng lòng chờ xem biểu hiện của Phương Ly.

Dưới áp lực vì sự có mặt của Đức Nguyên, sự soi mói của quá nhiều người, Phương Ly cứ đứng ngây người ra, cô không biết bắt đầu báo cáo từ đâu và cũng không biết làm thế nào để khiến bản thân bình tĩnh.

“ Nói gì đi chứ ? Cô đang làm mất thời gian của mọi người đấy”

một vài người tỏ ra khó chịu vì buổi họp đang bị Phương Ly làm gián đoạn.

“ Tan họp ”

Ngay sau tuyên bố của Chủ tịch tất cả mọi người trong phòng họp đều ồ lên, sự chú ý từ Phương Ly ngay lập tức chuyển sang Đức Nguyên. Mọi người không hiểu tại sao Chủ tịch lại đột ngột cho dừng cuộc họp, có phải vì không có kiên nhẫn với Phương Ly hay là đang cố gắng bảo vệ cô ấy như một số lời đồn đại.

“ Tôi thấy không khỏe, hôm khác tiếp tục ”

Lời nói của Đức Nguyên là mệnh lệnh, mọi người trong lòng dù có chút không phục cũng không dám lên tiếng, tất cả đồng loạt cúi chào khi Đức Nguyên đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng họp.

“ Cô ”

 Đức Nguyên hướng ánh mắt về phía Phương Ly

“ 15 phút nữa gặp tôi ở văn phòng ”

Đức Nguyên rất nhanh đã rời khỏi phòng họp trong khi Phương Ly còn chưa lên tiếng trả lời. Phương Ly cố gắng nhìn nhưng vẫn nhìn không ra Đức Nguyên có phải là đang tức giận với mình hay không. Nhưng mà biểu hiện của cô hôm nay thật sự rất tệ, nếu Đức Nguyên có nổi giận muốn sa thải cô thì đó cũng không phải điều quá ngạc nhiên.

Rời khỏi phòng họp sau khi đã cúi đầu xin lỗi từng người, Phương Ly cảm thấy vô cùng áy náy, nếu không phải Đức Nguyên đột ngột cho dừng cuộc họp có lẽ cô đã đứng đó và làm trò cười cho tất cả mọi người.

“ Nếu tôi là cô thì đã sớm nộp đơn từ chức ”

thư ký Trần đi lướt qua người Phương Ly để lại một câu châm chọc rồi nhếch mép rời khỏi.

Phương Ly thở dài nhìn theo thư ký Trần, cô cũng đang suy nghĩ xem có nên làm như lời cô ấy nói không.

Đứng tần ngần bên ngoài văn phòng Đức Nguyên một lúc lâu Phương Ly vẫn không có can đảm để gõ cửa, mấy người vệ sĩ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Ly, đoán chắc cô lại chọc giận Đức Nguyên, dù rất muốn giúp nhưng họ cũng không có cách.

Hít một hơi thật sâu, Phương Ly quyết định gõ cửa để đối mặt với cơn thịnh nộ của Đức Nguyên.

*Cộc … cộc ... cộc …*

Phải mất vài giây Phương Ly mới nghe được hai chữ “Vào đi”của Đức Nguyên. Nhẹ nhàng khép cửa, Phương Ly dù đang lo lắng, tay trái nắm chặt tay phải nhưng vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Đức Nguyên. Trái với suy đoán của Phương Ly là Đức Nguyên đang mặt mày cau có, bực bội chuẩn bị quát tháo mình, trước mắt cô lúc này là một Đức Nguyên đang ngồi ngã đầu ra sau ghế, tay ôm ngang bụng. Phương Ly nhìn thấy những giọt mồ hôi đang chảy dài từ thái dương xuống, có vẻ như Đức Nguyên đang rất đau.

“ Đức Nguyên ”

Phương Ly lo lắng chạy đến gần bên Đức Nguyên.

“ Sao lại thế này ? có phải Đức Nguyên cảm thấy đau ở đâu không ? ”

Phương Ly sờ trán Đức Nguyên sau đó lại sờ trán mình để kiểm tra nhiệt độ, quả nhiên Đức Nguyên đang bị sốt.

“ Tôi … không … sao, không cần quan tâm ”

Đức Nguyên nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau, Đức Nguyên không muốn lúc nào bản thân yếu đuối lại dựa vào Phương Ly, lại để cô ấy chăm sóc mình.

“ Em ra ngoài gọi người đưa Đức Nguyên đến bệnh viện, đau như vậy sao lại nói không sao ? ”

Phương Ly quay đi định ra ngoài gọi đám vệ sĩ vào giúp đỡ nhưng chưa kịp đi đã bị Đức Nguyên nắm tay giữ lại.

“ Đừng đi ”

Ánh mắt Đức Nguyên lúc nói hai chữ đó rất da diết, Phương Ly trong một lúc nghĩ rằng có lẽ mình đang bị ảo giác, Đức Nguyên sao có thể dùng ánh mắt đó để nhìn cô ? không phải Đức Nguyên rất chán ghét cô sao ?

“ Nghe em, đến bệnh viện để kiểm tra, Đức Nguyên có gì em sẽ lo lắm ”

Tay trái bị Đức Nguyên giữ chặt nên Phương Ly dùng tay phải để lau mồ hôi trên trán Đức Nguyên. Nhìn thấy Đức Nguyên đau đớn trong lòng Phương Ly cũng thấy rất đau.

Đức Nguyên không nói gì chỉ khẽ lắc đầu. Phương Ly biết mình không thể thuyết phục được Đức Nguyên nên lần nữa muốn ra bên ngoài nhờ đám vệ sĩ giúp đỡ, không cần biết dùng cách nào cũng phải đưa Đức Nguyên đến bệnh viện để kiểm tra.

“ Đừng đi ”

Đức Nguyên đột nhiên ôm lấy Phương Ly, vì quá bất ngờ nên cô loạng choạng ngồi hẳn lên người Đức Nguyên. Khoảnh khắc Đức Nguyên ôm lấy mình, Phương Ly dường như đã quên cách thở, đó là loại cảm giác rất kì lạ mà trước đây cô chưa từng cảm nhận qua, ngay cả lúc ở bên bạn trai mình Phương Ly cũng không có cảm giác mãnh liệt như khi ở trong vòng tay Đức Nguyên. 10 năm trước, nếu Đức Nguyên chịu xuất hiện và nói hai chữ “ Đừng đi” thì dù Đức Nguyên sau này có đổi ý muốn đuổi, cô cũng quyết không rời Đức Nguyên nửa bước.

“ Đức Nguyên à … ”

Phương Ly muốn nói gì đó nhưng cô lại không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Suốt 10 năm qua cô luôn mong được gặp lại Đức Nguyên, được gần gũi Đức Nguyên. Cô đã nghĩ rằng tình cảm mình dành cho Đức Nguyên cũng giống như 10 năm trước nhưng có lẽ sau khoảnh khắc này tất cả sẽ thay đổi. Phương Ly không thể đơn giản coi Đức Nguyên là người thân của mình bởi vì trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực cùng với cảm giác yêu thương mãnh liệt này cho Phương Ly biết tình cảm cô dành cho Đức Nguyên nhiều hơn những gì cô đã nghĩ.

“ Đừng nói gì cả, chỉ một lúc thôi ”

Đức Nguyên không cho phép bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh yếu đuối của mình nhưng đứng trước Phương Ly, Đức Nguyên không thể nào ngăn được bản thân yếu đuối và dựa dẫm vào cô ấy. Cô gái này 10 năm trước đã xuất hiện, làm đảo lộn thế giới nội tâm của Đức Nguyên rồi sau đó bỏ đi, 10 năm sau cô ấy lại quay về để lần nữa khơi lại nỗi đau trong quá khứ của Đức Nguyên. Rốt cuộc Đức Nguyên nên làm thế nào với cô gái này ? có nên tiếp tục chán ghét cô ấy ?

Không ai muốn khoảnh khắc này qua đi, với Đức Nguyên đây là khoảnh khắc Đức Nguyên sống thật với cảm giác của lòng mình còn với Phương Ly thì đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô.

Thời gian trôi qua, cơn đau cũng dịu xuống, Đức Nguyên từ từ buông tay. Vẫn như lần trước, cả hai đều im lặng nhìn đối phương.

“ Đức Nguyên đỡ đau chưa ? có cần đến … ”

“ Tôi không sao. Cô đi được rồi ”

Không muốn xua đuổi Phương Ly, Đức Nguyên chỉ sợ nếu tiếp tục nhìn sẽ lại yếu đuối ôm lấy cô ấy lần nữa.

“ Em ra ngoài trước ”

Phương Ly buồn bã quay đi, có ở lại cô cũng không biết sẽ nói gì với Đức Nguyên.

Trên đường trở về phòng làm việc, trong đầu Phương Ly không ngừng hiện lên hình ảnh Đức Nguyên ôm lấy cô, ánh mắt da diết đầy yêu thương của Đức Nguyên vừa rồi là như thế nào ? Phương Ly luôn tự hỏi mình nhưng ngoài Đức Nguyên ra không ai có thể biết được đáp án của câu trả lời.

Buổi tối hôm đó Phương Ly về rất muộn vì cô phải giải trình với các đồng nghiệp ở phòng marketing về sự cố trong phòng họp lúc chiều. Vừa bước vào đến phòng khách Phương Ly đã nhìn thấy sắc mặt lo lắng của thím Dương.

“ Thím Dương ”

“ Phương Ly à, con về đúng lúc quá, Thím cũng vừa định gọi cho con ”

Thím Dương mừng rỡ nắm lấy tay Phương Ly nhưng gương mặt lại đang vô cùng lo lắng.

“ Có chuyện gì sao Thím ? ”

“ Cậu chủ bị bệnh. Lúc chiều cậu ấy về đến nhà sắc mặt rất kém, Thím có lên xem nhưng cậu ấy cứ bảo không sao, Thím lo quá ”

Lúc chiều khi rời khỏi văn phòng của Đức Nguyên, Phương Ly cũng có lo lắng không biết Đức Nguyên đã hết đau chưa. Con người đó tại sao lúc nào cũng cứng đầu, bệnh thì phải đi khám sao cứ cố chịu như vậy.

“ Đức Nguyên đã ăn gì chưa Thím ? ”

“ Chưa, Thím có nấu cháo mang lên nhưng cậu chủ không chịu ăn. Cậu ấy cứ nằm lì trong phòng từ lúc về đến giờ. Mấy lần Thím có lên gọi nhưng cậu ấy không trả lời ”

“ Để con lên xem Đức Nguyên thế nào ”

Phương Ly mỉm cười trấn an Thím Dương nhưng trong lòng cô ấy còn lo lắng cho Đức Nguyên hơn cả Thím ấy.

Đứng trước cửa phòng Đức Nguyên gõ cửa rất lâu nhưng Phương Ly không nghe thấy tiếng trả lời. Lo lắng không biết Đức Nguyên có xảy ra chuyện gì hay không nên Phương Ly đã tự ý bước vào trong khi chưa có sự cho phép của Đức Nguyên.

“ Đức Nguyên à … ”

Phương Ly gọi khẽ, trong phòng hoàn toàn im ắng. Mạnh dạn bước vào, Phương Ly đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cả căn phòng chỉ có duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn ngủ hắt ra, tiến lại gần hơn, Phương Ly nhìn thấy Đức Nguyên đang nằm ngay ngắn trên giường, trên trán đổ đầy mồ hôi, đôi môi mấp máy như đang nói gì đó.

“ Umma … ”

Phương Ly nghe rất rõ Đức Nguyên đang gọi umma, gương mặt lại hằn lên nỗi đau, có lẽ Đức Nguyên chưa lúc nào ngủ ngon và thôi nghĩ đến umma quá cố của mình.

“ Đức Nguyên, là em đây ”

Phương Ly ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán Đức Nguyên, bàn tay vừa chạm vào trán Đứ c Nguyên đã có cảm giác bỏng rát. Đức Nguyên đang sốt rất cao.

“ Umma … umma … ”

Trong giấc mơ đôi tay Đức Nguyên quờ quạng như cố giữ lấy umma mình nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy.

Không đành lòng nhìn thấy Đức Nguyên lạc lõng trong chính giấc mơ của mình nên Phương Ly đưa tay nắm lấy bàn tay Đức Nguyên, Đức Nguyên cũng ngay lập tức nắm chặt lấy tay Phương Ly không buông.

Phương Ly ngồi lặng yên bên cạnh và để Đức Nguyên nắm chặt tay mình. Một lúc sau, khi cảm thấy những giấc mơ đã thôi hành hạ Đức Nguyên, Phương Ly mới nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay Đức Nguyên. Cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng xuống lầu chuẩn bị khăn và nước nóng. Lúc Phương Ly trở lên thì Đức Nguyên lại tiếp tục hoảng loạn, sợ hãi trong giấc mơ,  vội nắm lấy tay Đức Nguyên, bàn tay ấm áp của Phương Ly lần nữa kéo Đức Nguyên ra khỏi những giấc mơ khủng khiếp.

Dùng tay còn lại để lau mồ hôi rồi chườm khăn nóng lên trán Đức Nguyên, Phương Ly rất kiên nhẫn 5 phút đổi khăn 1 lần và không ngừng kiểm tra nhiệt độ để xem Đức Nguyên có bớt sốt không. Cứ thế Phương Ly ngồi bên cạnh chăm sóc Đức Nguyên, thời gian không biết đã qua bao lâu cô vẫn không rời đi, vẫn ngồi đó ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi của Đức Nguyên. Trong phút chốc những kí ức 12 năm trước lại quay về trong suy nghĩ của Phương Ly.

“ Tiểu Ly ngoan, con có muốn gặp oppa không ? ”

Người đàn ông tóc mái điểm bạc, gương mặt phúc hậu cùng nụ cười hiền từ vuốt ve bím tóc cô bé.

“ oppa có thương Tiểu Ly như appa không ? ”

“ oppa nhất định sẽ thương Tiểu Ly bởi vì Tiểu Ly rất ngoan ”

“ Vậy Tiểu Ly cũng thương oppa ”

Tiểu Ly khoe mắt cười đáng yêu rồi níu lấy vai Chủ tịch Nguyễn

 “ Appa ơi ! Tiểu Ly muốn biết tên oppa ”

“ oppa tên Đức Nguyên ”

“ Tiểu Nguyên ??? ”

Tiểu Ly tròn xoe mắt vì lần đầu tiên biết tên oppa mà mình chưa gặp mặt

“ Tiểu Ly có thể gọi oppa là Tiểu Nguyên không ạ ? ”

“ Sao con lại muốn gọi oppa là Tiểu Nguyên ? ”

Chủ tịch Nguyễn âu yếm nhéo đôi má bầu bĩnh của Tiểu Ly.

“ Là nickname  Tiểu Ly vừa nghĩ ra ạ ”

“ Ngoan lắm ”

Đó là ngày cuối cùng Tiểu Ly ở cô nhi viện bởi vì Chủ tịch Nguyễn đã nhận nuôi cô. Gần 10 năm sống trong cô nhi viện cùng với những đứa trẻ khác, Tiểu Ly luôn ao ước mình sẽ có một gia đình, có appa, có umma và có oppa để được yêu thương.

Ước mơ của Tiểu Ly cuối cùng đã thành hiện thực khi Chủ tịch Nguyễn dẫn cô bé về nhà họ Nguyễn.

Ngày đầu tiên được nhìn thấy một lâu đài to ơi là to, cô bé Tiểu Ly cứ tròn xoe mắt đứng nhìn. Trong những câu chuyện cổ tích mà các Sơ thường kể thì trong tòa lâu đài luôn có Công chúa và Hoàng tử. Appa Nguyễn từng nói Tiểu Ly là công chúa nhỏ, vậy chắc là trong tòa lâu đài này có Hoàng tử đang đợi Tiểu Ly.

“ Tiểu Ly à, vào nhà thôi con ”

Chủ tịch Nguyễn mỉm cười dắt tay Tiểu Ly vào trong nhà rồi dẫn cô bé đi tham quan khắp mọi nơi, ông cũng chu đáo chuẩn bị cho Tiểu Ly một phòng ngủ toàn màu hồng như ước mơ của cô bé.

“ Appa thương Tiểu Ly nhất nha ”

 Tiểu Ly cười tít mắt, ôm lấy cổ Chủ tịch Nguyễn rồi hôn chụt vào má ông.

“ Appa dẫn Tiểu Ly đi gặp oppa có chịu không ? ”

“ Appa ơi ~ ”

Tiểu Ly kéo kéo vạc áo ông nũng nịu

“ Tiểu Nguyên có phải là Hoàng tử đang đợi Tiểu Ly không hả appa ? ”

Chủ tịch Nguyễn phì cười vì câu hỏi ngô nghê của Tiểu Ly, ông xoa xoa đầu cô bé :

“ Chỉ cần Tiểu Ly thích thì oppa … à không Tiểu Nguyên sẽ là Hoàng tử của Tiểu Ly ”

“ Aaaaaaa thích quá ”

Tiểu Ly vui mừng hớn hở lập tức đòi Appa dắt đi gặp Hoàng tử Tiểu Nguyên của mình.

Cô bé Tiểu Ly 10 tuổi không bao giờ quên lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy Hoàng tử của mình. Hoàng tử rất đẹp nha, mắt to, da trắng, tóc đen, nói chung đẹp ơi là đẹp luôn. Nhưng mà Hoàng tử không có nhìn Tiểu Ly. Mấy lần Tiểu Ly đã cố đến gần bắt chuyện nhưng Hoàng tử vẫn không chịu chơi với Tiểu Ly.

“ Hoàng tử Tiểu Nguyên ơi ~ em là Công chúa Tiểu Ly, tụi mình làm bạn nha ”

Tiểu Ly chìa bàn tay nhỏ bé về phía Đức Nguyên nhưng cánh tay cứ lơ lửng giữa không khí, chờ mãi Đức Nguyên cũng không quay lại bắt tay hay mỉm cười với cô bé.

“ Sao Tiểu Nguyên không chịu nói chuyện với em ? ”

Đức Nguyên vẫn ngồi lặng thinh trong góc tường, mặt cúi gầm xuống. Chủ tịch Nguyễn ở bên cạnh dụ dỗ cách mấy Đức Nguyên cũng không chịu nói chuyện với Tiểu Ly.

“ Tiểu Nguyên … Tiểu Nguyên … ra chơi với em đi ”

Tiểu Ly nắm tay kéo Đức Nguyên ra chơi với mình nhưng sức cô bé quá yếu dù kéo thế nào Đức Nguyên cũng không nhúc nhích.

“ Tiểu Nguyên cười lên đi, sao mặt Tiểu Nguyên buồn vậy ? ”

Phương Ly vừa đưa tay định sờ lên mặt Đức Nguyên đã bị Đức Nguyên hất ra, lần đầu tiên mắt đối mắt, Đức Nguyên đã làm Phương Ly sợ hãi núp sau lưng Chủ tịch Nguyễn.

“ Ra ngoài ”

Đức Nguyên hét lên.

“ Tiểu Nguyên xấu, sao lại hung dữ với em ? ”

Tiểu Ly bị tiếng hét của Đức Nguyên làm cho sợ, cô bé khóc lóc nhưng càng khóc thì Đức Nguyên càng khó chịu và hung dữ hơn.

“ Đi ra ”

Đức Nguyên nắm tay Tiểu Ly lôi cô bé ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của Chủ tịch Nguyễn.

Ngày nhận nuôi Tiểu Ly, chủ tịch Nguyễn đã đặt rất nhiều hy vọng vào cô bé. Ông muốn nhìn thấy hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa, ông cũng mong đứa trẻ hoạt bát hay mỉm cười như Tiểu Ly sẽ giúp Đức Nguyên thoát ra khỏi vỏ ốc của mình nhưng có vẻ mọi chuyện không dễ dàng như trong tưởng tượng của ông.

Những ngày sau đó, Tiểu Ly vẫn luôn tìm cách bắt chuyện với Đức Nguyên nhưng mỗi lần cô bé đến gần, Đức Nguyên hoặc là im lặng nếu không sẽ tức giận xua đuổi cô bé. Đức Nguyên là con một lại thêm từ ngày umma qua đời tính tình thay đổi nên không muốn tiếp xúc với người lạ. Đức Nguyên đối với sự có mặt của Tiểu Ly bắt đầu sinh ra cảm giác đố kỵ khi thấy Chủ tịch Nguyễn hết mực yêu thương cô bé. Nếu như Tiểu Ly làm gì cũng đúng, cũng được khen thì Đức Nguyên lại luôn làm Chủ tịch Nguyễn buồn bã thở dài. Đức Nguyên cho rằng Tiểu Ly chính là đang muốn tranh giành appa của mình nên càng chán ghét cô bé.

Thấm thoát thời gian hai đứa trẻ ở bên nhau đã được 2 năm nhưng tính khí của Đức Nguyên chẳng thay đổi được chút nào. Đức Nguyên hàng ngày vẫn đến trường học nhưng không giao tiếp với bất cứ ai, mặt mày lúc nào cũng lầm lì, bạn bè không ai muốn chơi với kẻ mặt lạnh như Đức Nguyên nên tất cả đều tránh xa, chỉ có một mình Tiểu Ly luôn kiên nhẫn bắt chuyện với Đức Nguyên, biết Đức Nguyên không thích nói chuyện, không muốn nhìn thấy mình nên mỗi lần Tiểu Ly đều ngồi cách Đức Nguyên một khoảng để nói chuyện. Cô bé không cần Đức Nguyên trả lời cũng có thể say sưa kể cho Đức Nguyên nghe rất nhiều chuyện thú vị. Ở trường như vậy về đến nhà Đức Nguyên cũng tự nhốt mình trong phòng, Tiểu Ly không dám đến gần phạm vi của Đức Nguyên nhưng cô bé vẫn luôn tranh thủ những lúc Đức Nguyên ra khỏi phòng liền bám theo sau lưng. Không đếm hết những lần Tiểu Ly bị Đức Nguyên xua đuổi, ban đầu Tiểu Ly còn thấy tủi thân và khóc nhưng sau đã trở nên quen thuộc. Đức Nguyên càng đuổi thì Tiểu Ly càng nhích lại gần. Tiểu Ly ngoài yêu mến còn rất ngưỡng mộ Đức Nguyên, Đức Nguyên rất thông minh, Đức Nguyên học giỏi, cái gì Đức Nguyên cũng biết và tất tần tật điểm gì ở Đức Nguyên, Tiểu Ly cũng thấy thích. Mặc dù ở lớp có rất nhiều bạn nam cao to đẹp trai hơn Đức Nguyên nhưng trong lòng Tiểu Ly thì Đức Nguyên luôn là Hoàng tử của cô bé.

Phương Ly khẽ mỉm cười vì ở quá khứ hay hiện tại thì cô vẫn luôn ngốc nghếch bám theo Đức Nguyên.

Bàn tay nắm chặt lấy tay Đức Nguyên, Phương Ly cứ ngồi đó rồi mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.

Đức Nguyên thức dậy với cảm giác đau đầu, cổ họng khô đắng. Muốn ngồi dậy để uống nước nhưng Đức Nguyên chợt khựng lại khi thấy Phương Ly đang gục đầu ngủ bên cạnh giường mình, bàn tay cô ấy vẫn nắm chặt tay Đức Nguyên khi ngủ. Không muốn đánh thức Phương Ly nên Đức Nguyên không dám cử động, chỉ nằm yên đó quan sát nét mặt của cô ấy lúc ngủ.

“ Tại sao lúc nào cô cũng muốn đến gần tôi ? ”

Đức Nguyên đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt Phương Ly.

Cảm giác có vật gì đó mềm mịn chạm vào mặt mình, Phương Ly khẽ cục cựa, Đức Nguyên ngay lập tức rút tay về, Phương Ly từ từ buông bàn tay đang nắm lấy tay Đức Nguyên rồi dụi dụi mắt.

Lúc mở mắt, cũng giống như lần trước Phương Ly vô cùng xấu hổ khi thấy Đức Nguyên đang nhìn mình.

“ Đức Nguyên … thức rồi sao ? ”

Phương Ly cố nở nụ cười để chữa ngượng.

“ Cô làm gì trong phòng tôi ? ”

Đức Nguyên mới sáng sớm đã muốn ức hiếp Phương Ly, rõ ràng biết cô ấy cả đêm ở đây chăm sóc mình, một câu cảm ơn cũng không có đã bày ra vẻ mặt khó chịu.

“ Đức Nguyên bớt sốt chưa ? ”

Phương Ly quan tâm, bàn tay vươn ra muốn sờ trán Đức Nguyên để kiểm tra nhiệt độ nhưng Đức Nguyên lại lạnh lùng né ra.

“ Không cần cô quan tâm ”

Nhìn thấy thái độ cộc cằn của Đức Nguyên, một chút giận Phương Ly cũng không giận, cô chỉ thở dài rồi đứng lên đi ra phía cửa.

“ Em đi nấu cháo cho Đức Nguyên ”

“ Kh … ”

Biết chắc Đức Nguyên sẽ nói không cần nên Phương Ly đã bỏ đi trước khi Đức Nguyên kịp nói hết câu, thói xấu này là cô học được từ Đức Nguyên.

Phương Ly vừa khép cửa lại, Đức Nguyên đã ngay lập tức bật dậy, gấp gáp đi đến trước bàn làm việc cầm con vật màu xám xám giấu vào trong ngăn tủ. Đức Nguyên nghĩ rằng giấu đi là Phương Ly không biết nhưng thật ra đêm qua mấy lần ra vào phòng Đức Nguyên, cô đã vô tình nhìn thấy.

“ Đồ ngốc ”

Phương Ly đứng trước cửa phòng mỉm cười rồi vui vẻ bước xuống lầu đi nấu cháo cho đồ ngốc đó.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t112489-loi-hua-do-em-con-nho-chuong-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận