Lửa Hận Rừng Xanh Chương 8

Chương 8
Nam Khấp, Tây Gầm

Từ biệt hai cha con vị chúa tể họ Bạc, Võ Minh Thần cùng Quản Kình rời miền động Pi A Ya theo các đường xuyên sơn chắp nối, đi lên miền Tây Bắc biên thùy, định lấn đến vùng động Thanh Âm.

Bạc Khao Lan có tặng thầy trò Võ một đôi chó hết sức tinh khôn thuộc giống sơn cẩu to lớn đã được huấn luyện rất thuần thục, biết nghe theo sự sai khiến của chủ như người vậy. Chúng lại là một cặp vợ chồng, con đực đen sì, con cái trắng bông, gọi là Hắc cẩu và Bạch cẩu.

Đôi sơn cẩu này đã quen thầy trò Võ từ lâu nên rất quyến luyến, được đi theo chúng rất thích. Bạc Khao Lan thường dùng chúng làm thám cẩu, nên khi theo Võ bao giờ chúng cũng tung tăng vọt đi trước, sục sạo, đánh hơi thấy gì lạ chạy về báo ngay nên thầy trò Võ xuyên sơn tới cánh rừng nào, cũng có chúng thám sát trước, đỡ nhiều bất trắc. Đường núi khó đi, mãi xế chiều hai thầy trò Võ mới ra khỏi miền lãnh địa Pi A Ya.



Bèn theo phương đao, nhằm hướng Chang Poung đi miết. Định tới đâu ngủ đó nhưng khoảng năm giờ, vừa trên đồi lao xuống một cánh rừng rậm bỗng cả hai giật mình gò vội tay cương, vì cặp Hắc, Bạch cẩu bỗng từ hai phía đó chạy như gió lại, kêu "hí hí" báo hiệu có điều nguy hiểm.

Nhờ được Pi A Ya truyền bí thuật thu phục sơn cẩu, hai thầy trò Võ có thể "nói chuyện" được với loài chó, nên nghe hiệu, hiểu liền. Quản Kình, Minh Thần lập tức xuống ngựa, theo hai con Hắc Bạch nương bờ bụi, chạy tới cửa rừng. Đến một con suối rộng, trông sang, thấy vắng tanh, hai người còn đang ngạc nhiên, chợt ào một cơn gió rừng thổi thốc tới, phả vào mũi một mùi tanh hôi nồng nặc.

- Mùi quen thuộc của giống sài kíu! Võ thì thào cùng Quản Kình, nghiêng ngó đến mười khắc, mới trông thấy bóng sơn cẩu lố nhố đứng sau các bụi cỏ, gốc cây, đặc kịt cửa rừng. Giật mình, Quản Kình thì thào:

- Hồng Cẩu Quẩy! Hình như không phải chó hoang, coi chúng đứng như chờ chực cái gì? Tôi ngờ bầy quỷ mắt đỏ của Tây Sắc quá!

Võ gật đầu nhíu mày, lấy ống nhòm quan sát, thấy khoảng gần hai trăm con, con nào cũng đứng bốn chân, im thin thít không cử động, không tru, mắt hau háu nhìn ra con đường mòn cửa rừng, coi phát ớn. Chàng trai khẽ bảo:

- Đúng "quân" Tây Sắc! Nó phục rình bọn ta? Lạ thật! Sao nó biết ta đi ngả này?

Quản Kình gãi râu:

- Ma vương tinh mà, cậu hai. May mình đứng cuối gió cậu hai à! "Chúa nàng" Pi A Ya có biếu chai thuốc trừ hơi người, ta nên bôi vào vòng lối khác.

Võ Minh Thần gật đầu. Quản Kình lấy thuốc vẩy khắp người, đoạn hai thầy trò dẫn Hắc, Bạch cẩu lộn lại chỗ giấu ngựa, lặng lẽ xuyên rừng vong về nẻo Đông Bắc, tránh xa cánh thung sói.

Đi chừng nửa giờ, lại gặp một bầy hồng cẩu quẩy nữa đứng lố nhố trên một rặng núi đá dòm xuống đường qua thung. May nhờ có Hắc Bạch đánh hơi rất thính nên hai người kịp phat giác, lại xuyên rừng kiếm ngả vòng lên. Lần này, vượt khỏi hàng năm, bảy dặm, vẫn không thấy chi lạ, chừng đã thoát khỏi tầm phục.

Lúc này, nắng đã tắt hẳn, sương đùa lớp lớp, bắt đầu kéo trăng ngang lưng đồi. Chiều đồng sơn cước buồn âm u gợi hình ảnh bếp lửa nhà sàn. Quản Kình bảo chủ:

- Sương nhiều dữ, đi không tiện nữa! Ta nên kiếm nhà trọ qua đêm! Võ gật đầu, lại bàn:

- Bọn ta đã lạc hướng Thanh Âm. Tốt hơn hết ta cứ đi thẳng, tới đâu có nhà sàn thì nghỉ!

Hai người lại lóc cóc xuyên sơn. Bốn bề vẫn toàn rừng núi trùng trùng nhưng đi thêm khoảng hai dặm ngàn nữa bỗng tới một miền cảnh thổ rất đẹp. Trông lên rặng đồi Tây, thấy ẩn hiện nhiều mái sàn chon von, coi như chuồng chim câu treo trong mây.

- Bản Mèo kia! Đi gấp cũng phải hơn giờ ngựa. Lên đó chắc hỏi ai cũng biết được đường đi. Hai thầy trò giục ngựa chạy kiêu băng, kiếm lối lên bản Mèo. Vì e trơi sắp tối, nên cả người vật đi cùng một toán.

Ngựa đang bon bon, vừa tới có lối rẽ lên bản Mèo, bất thần Quản Kình vụt giơ tay làm hiệu, hai người đứng vội. Kính rút ống nhóm chiếu về phía trước, đoạn bảo chủ:

- Cậu hai coi... Hình như có đám rước thì phải. Võ Minh Thần cũng vội lấy kính quan sát. Quả như lời Kình. Xa xa, trên một trái đồi thưa cỏ non, nhấp nhô nhiều bóng tàn tán từ phía bên kia vọt sang cuồn cuộn, cứ thoáng hiện, thoáng ẩn giữa lá cây, sương chiều. Nếu không nhìn thấy hình tàn tán in vào nên mây trời ngọn đồi, có lẽ khó lòng nhận ra hàng "nấm" sặc sỡ lướt đi nhanh lạ thường. Khi ai thầy trò Võ Minh Thần thấy rõ thì bóng tàn tán lố nhố đã hiện trên ngọn đồi xế ngay trước mặt, cách có con thung hẹp. Võ Minh Thần bảo Quản Kình:

- Không phải đám rước! Có lẽ tàn lọng ma quân!

- Tàn vàng tán tía... Ô kìa! Không thấy kiệu không phải rước thần Đổ Bác!

Đúng "con ma trăm mặt trăm giọng" rồi! Không xong! Tránh đi thôi... cậu hai! Võ Minh Thần điềm nhiên:

- Việc gì phải sợ chạy? Chú quên lúc đó tôi bị trọng thương sao?

- Cậu hai! Muốn báo cừu, xin cậu hãy nén lòng, tránh mọi chuyện rắc rối! Cậu chớ quên "con ma trăm giọng" nó có ngón "cường toan bạch cốt" không kém Ma vương!

Chàng nghiêm mặt:

- Chính vì thế ta nên gặp lại y, coi đòn đó là đòn âm hay đòn ma công bí pháp? Và chú quên hôm nay chúng ta đều mặc quần áo khác, đeo cả mặt nạ, ra người khác sao?

Tuy nói vậy, nhưng chàng trai cũng phải nghe lời Quản Kình, cũng vọt ngựa rẽ về hướng bản Mèo non cao. Chẳng may đám rước tàn tán lố nhố kia đã trông thoáng thấy bóng ma nhân mã dưới thúng, lập tức xuyên ngang vọt theo chặn lại. Rập! Tàn tán người ngựa lính cổ lính kim thời, võng lọng đã đứng lố nhố bên đường mòn, khiến thầy trò Võ phải đứng lại.

- Này hai chú kia! Đứng lại cho quan Điện Tiền chỉ huy hỏi chuyện! Lúc này, thầy trò Võ Minh Thần đều mặc quần áo Pi A Ya, cả đến khiên thép cũng được bọc vải lá gồi từa tựa nón "khách thuốc ơ". Minh Thần nhìn ra thấy đám rước cổ kim hòa điệu này đứng cách độ ba mươi bộ, dàn quây lấy chiếc cáng gấm đúng cang Ma Quân Bá Diện đêm nào "ngự" dưới tàn cây, có gái hầu khiêng giá vật dụng đứng sau, tàn tán che ngay ngắn coi rất nghiêm chỉnh, một viên tướng phương phi râu chòm xách búa oai vệ giục ngựa tới, dòm kỹ không phải viên Điện Tiền đêm nọ mà là viên Điện Tiền mới, không ai khác Tửu Chúa Tửu Đế. "Vua rượu" coi vẫn hồng hào, nơi cổ ngựa có đeo một chùm bầu lớn, nhưng áo đoạn khăn xếp đã trút bỏ. Bữa nay y mặc một bộ giáp cổ sặc sơ mũ trụ lại thêm hai cái lông trĩ, lưng giắt thêm mấy lá cờ sặc sỡ, coi oai phong lẫm liệt không thua "tướng Quảng Lạc Lữ Bố" đất Sầm Công. Võ Minh Thần là kẻ ít cười nói, thấy lão Điện Tiền Tửu Chúa mặc nhung phục coi như chúa tuồng cũng suýt phì cười, phải làm mặt lạ, cùng Quản Kình tung hô. Tửu Chúa quát:

- Các ngươi đi đâu? Quản Kình dùng tiếng Thổ đáp:

- Chúng tôi lên biên giới thăm bà con

- Đâu tới?

- Mạng Trà Linh, Bảo Lạc!

- Dọc đường có gặp đàn sài kíu bắt hai người thổ mặc quần áo chàm, đội nón sắt rộng như nón bọn ngươi không?

Quản Kình chưa đáp, Minh Thần đã đỡ lời:

- Dạ có! Ôi chao! Một đàn cẩu quẩy đang vây cả hai người Thổ. Có con đầu đàn lông vàng bờm sư tử, bọn tôi suýt đụng bầy quỷ nếu không nhờ hai con chó săn khôn. Hai người Thổ dùng đao chém chết rất nhiều chó sói, nhưng con chó đầu đàn thành tinh, chạy như gió, chắc hai người kia khó thoát.

Tửu Chúa hỏi thêm mấy câu, đoạn vọt ngựa tới chỗ cáng gấm đậu. Thầy trò Võ cũng giục ngựa đi liền. Được mươi bộ, bỗng nghe tiếng trong cáng phát ra một câu hàng chục giọng:

- Giữ hai tên đó lại! Trẫm ngự vấn!

Sĩ tốt ào ào rượt theo, hai thầy trò vừa dat ra xa, thì chiếc cáng gấm đã lướt tới nhanh như tên bắn, có tiếng cười thét ma âm:

- Trai Thổ lấy vải thưa che mắt thánh. Hé hé! Độn trẫm linh ứng như thần, Ma vương xua cá vào lưới trẫm! Vòng xanh đâu? Hai thầy trò biết lộ. Võ Minh Thần vụt nghĩ ra một kế, phát cười lạ lùng:

- À mỗ thử chút chơi! Ma Quân Bá Diện tinh mắt lắm! Sao không tìm Đổ

Bác Thần mà hỏi?

Tiếng cười âm âm nhiều giọng:

- Hà ha! Trẫm mất hai tháng mới tìm được lão trùm cờ bạc! A! Lão bịp ta, thầy trò ngươi bịp lão. "Bợm già mắc bẫy cò ke"! Vòng ngọc ngươi vẫn giữ. Đưa đây!

Biết nói dài dòng vô ích, Võ Quát lớn:

- Nếu định cướp, có giỏi xuất đầu lộ diện đấu với mỗ!

- Không được! Thánh Quân Bá Diện không cho người thấy rõ mặt. Ngồi trong cáng thánh quân đủ hạ ngươi rồi!

Minh Thần nghĩ thầm:

- Coi cáng kia nó trùm kín như buồng tắm, hay nó đúng loài ma quái hồ ly, nên sợ ánh dương ban ngày!

Bèn thách:

- Lại cánh rừng kia mỗ bằng lòng để ma quân ngồi cáng! Mỗ không thích bị thủ hạ ma quân bắn lén!

- Thánh quân gia ân cho tự vệ. Thua, phải nộp vòng, không được hai lòng! Tiếng hú trong cáng phát ra, cả "đám rước" lập tức lùi mấy bộ, im phăng phắc, chỉ có bốn ả gái hau khiêng luôn cáng chạy vù lên cánh rừng xế trước, cách độ bảy, tám chục thước. Tửu Chúa Điện Tiền theo sau. Thầy trò Võ dẫn chó phi tới. Đưa mắt cho Quản Kình, Võ bảo:

- Dang xa, mặc mỗ giao chiến!

Quản Kình hội ý, lập tức phóng ngựa, đàn chó đi trước.

Bốn ả nữ hầu đặt cáng xuống, dạt xa, thấy cáng chơ vơ sát đất, chùm kín.

Võ cũng nhảy xuống đất thả ngựa cho chạy ra ngoài xa, hô "Đấu bộ cho cân" Tiếng trong cáng phát ra:

- Vòng đâu? Cho ngươi đánh trước! Võ rút vòng giơ lên rồi cất ngay, nghĩ thầm:

- Nhát đầu phải dùng dao chém bay vải gấm, trúng cáng mới được! Nghĩ xong định xuất thủ liền, nhưng lại muốn dò xem Ma Quân Bá Diện ngồi chỗ nào, chàng trai liền xẹt xa chừng bốn mươi bộ, ngầm vận điện công, hỏi lớn:

- Này Bá Âm! Mỗ đứng phơi ngoài trời, ngươi nấp trong cáng trùm kín mít, cuộc đấu bữa nay liệu đã công bằng chưa? Nếu ngươi bắn trộm...

Có tiếng quát chát chúa phát ra the thé hàng chục giọng đóng búa vào lỗ tai:

- Mặt lạnh! Nếu quả nhân định bắn lén, thầy trò Thổ vòng xanh mất mạng lâu rồi! Thánh quân không bắn đâu! Mặt lạnh đánh đòn gì thánh quân ra đòn đó!

Vừa nghe dứt lời, Võ Minh Thần nhảy xẹt chếch vài thước, vung tay phải chém lia một phát xuống cáng! Đường thép Võ thả ra bất ngờ, nhanh hết sức, liễu đao lại từ trong tay áo khuất bay ra, chỉ thấy nhoáng một làn ánh áng cầu vồng, lưỡi thép đã sả tới, chỉ còn cách non gang tay, tưởng sẽ chém bay mũi cáng, nào dè từ trong cáng gấm đã vụt ra một vệt xanh lè quạt trúng liễu đao đến "chát" tiếng khô dòn, khiến Võ Minh Thần thấy tê chồn ca cánh tay, liễu đao bật dội lại hơn thước. Chân cũng vừa hạ xuống, đã sẵn chú ý, Võ đập tay vút liễu đao len chực quật đao, chàng trai phát điện công sang cánh tay trái, thuận tay chụp luôn lấy mép vải trùm cáng lột soat cái từ đầu xuống đuôi.

- Ơ! Vải trùm vuột tốc, cáng phơi trần, rõ từng đòn dọc, ngáng ngang, khung đan tuyệt xảo, và lòng cáng gấp hiện ra lồ lộ dưới ánh trời chiều... trống trơn! Chẳng có bóng người, vật nào nằm trong đó, hay nói rõ hơn, chỉ có một cái gối sơn son thiếp vàng coi không khác bàn thờ. Như chạm phải điện, Võ Minh thần kêu lên kinh ngạc, thu vội liễu đao, xẹt lùi một bước dài, giương mắt trừng trừng nhìn lòng cáng rỗng, đầu óc đảo điên, tưởng mơ ngủ.

- Lạ dữ chưa? Rõ hắn vừa léo nhéo xong, sao cáng lại không có người? Quái đản! Không lẽ Bá Diện Ma Quân là con rừng ma núi? Đêm nọ, ta lừa vén vải lên, mỗi lần thấy một hình thù, giờ vén lên lại chỉ có cái gối thờ...!

Ma quỷ nào lại hiện giữa ban ngày? Đông Âm Bá Diện là giống gì đây? Hay "hắn" là "nhân vật" biết thuật "tàng hình"? Càng vô lý nữa! Chuyện tàng hình xưa nay chỉ là chuyện hoang đường, thời nay làm gì có?

Chàng trai nghĩ nát óc, đưa mắt nhìn Tửu Chúa Điện Tiền, "sâu rượu" lúc này đã xuống ngựa đứng thẳng người xế sau cáng gấm, vác cây búa lên vai coi như lính bồng súng, và khi thấy Võ lột soạt vải phủ cáng, y bỗng giật nảy mình trợn mắt trừng trừng vươn cổ dòm cái cang không người, vẻ ngơ ngác sững sờ còn hơn cả Minh Thần. Bỗng một cơn gió chiều thổi lùa cáng trống nghe "xoạt" tiếng mạnh, mảnh gấm lại nhảy lên phủ luôn lên cáng kín như bưng. Có tiếng thét nhọn phát ra, giọng nữ thet lảnh:

- Mặt lạnh! Sao dám tự tiện mở cáng thánh quân? Đêm nọ thánh quân đã tha tội khi quân, giờ sao tái phạm? Muốn "cường toan bạch cốt"?

Võ Minh Thần đảo mắt nhìn qua, nghiêm mặt:

- Đông Âm Bá Diện! Ta không ưa kẻ lẩn mình giao chiến! Hãy mau ló mặt đánh với ta!

Dứt lời, sực nhớ đến cảnh âm binh chiến đêm qua trong động Pi A Ya, chàng trai vội bấm cung bản mệnh, miệng đọc chú, phòng hờ. Chợt nghe tiếng cười ré lên vẫn giọng mơ hồ"

- Mặt lạnh! Ngươi làm gì đó? Đọc chú hộ thân? Hà hà! Ngốc tử! Ngươi cho thánh quân Bá Diện là loài ma quỷ hồ ly sao? Hà hà! Ngươi bị trành Tây Sắc đuổi, nhìn thiên hạ, ai cũng ra ma. Trẫm sai khiến cả ma quỷ, sao lại là ma?

Theo tiếng cười, cáng gấm lắc lư đu đưa rồi từ từ bò lên mấy bước, lại trôi về. Võ Minh Thần cứ đứng yên, đảo tia nhãn tuyến quan sát, lại bất thần hét lên một tiếng "sát" như lối đoạt khí của võ sĩ đạo Phù Tang, tung luôn dao chém lia lịa liền ba nhát nhanh như chớp. Cũng như lần trước, "cái mống xanh" từ đâu vọt lên gạt "chát" liễu đao. Võ thừa cơ bí mật đưa trảo chỉ nhón mép vải thử lột "soạt" chuyến nữa.

Tiếng cười lanh lảnh thé cất lên xoáy óc, hình thù trong cáng vụt hiện ra, đập vào mắt chàng trai, khiến chàng bất giác vọt lùi một bước, thu đao, định thần dòm, sửng sốt. Vì hình nằm trong cáng là một thiếu phụ còn trẻ măng, một nữ lang mắt phượng mày ngài môi son má phấn, trâm cài lược giắt, mặc lối Thổ thái, váy lãnh viền thủy ba kim tuyến, áo bó sát dáng thân thanh tú. Nữ làng nằm nghiêng duỗi chân, chống một tay nhìn ra, vẻ đẹp lộng lẫy uy nghi vẻ các "cô nàng" miền núi, phảng phất nét "bà chúa rừng thiêng" thiên hạ vẫn đồn thấy hiện trước miếu linh đêm trăng ngàn.

Vì lúc này trời chiều còn sáng tỏ, Minh Thần nhìn rõ từng đường nét, chàng trai vừa nhác diện mạo, là hồi tưởng ngay lại khuôn mặt chàng từng thấy đêm nọ trên đường hồ Ba Bể Bắc Kạn, hình nữ nhân uy tợn đẹp đến rợn người.

- Nhan sắc phi phàm... Hồ ly yêu mị hay quỷ quái tà tinh? Ôi chao! Nếu mình lừa lột thêm phen nữa, chắc lại thấy một con Hồng Cẩu Quẩy nằm trong cáng đó thôi! Việc ai nấy lo, hơi đâu khám phá, ganh đua hơn thua với "hắn".

Chàng trai nghĩ vừa dứt, bỗng "soạt" gấm chùm kín, tiếng dị hắt ra chói tai:

- Mặt lạnh! Trời muộn rồi! Đưa vòng đây! Tây Sắc sắp tới! Võ Minh Thần nghe "Tây Sắc sắp tới", vội nghiêng đầu lắng tai, bỗng dội lòng, nghe từ nẻo bên kia rặng núi về phía Đông Nam, vụt có tiếng tru hú xa xăm nổi chìm trong hơi gió rừng chiều, chàng trai lập tức chém bậy một nhát rồi xẹt mình hú gọi, chạy vụt về phía con ngựa, miệng nói lớn:

- Đợi đó! Mỗ còn quên món bửu bối phải đi lấy! Chạy được mười bước, bỗng nghe léo nhéo hàng chục giọng nam phụ lão ấu hét sau lưng, "véo" luồng gió vút theo. Võ xẹt ngang tránh, tung đao đỡ "chát" trúng "cái móng xanh", dòm lại cáng không người khiêng bỗng chạy vùn vụt rượt theo. Chàng trai vừa chạy vừa nhót lên lưng ngựa, phi như gió trên đường mòn xuyên thung. Võ Minh Thần nhờ ngựa hay, chạy thật nhanh trông lại, thấy lão Điện Tiền Tửu Chúa cũng nhảy ngựa xua quân nam nữ kim cổ rượt theo, tàn vàng tán tía cuộn như gió. Trước đám quân dị, cáng gấm vượt đi trước đuổi. "Nó" lúc đầu còn lướt trôi trên cỏ như có người đẩy bánh xe, đi được một quãng bỗng thấy "nó" nhảy lên chồm chồm, vọt đi như tên bắn, có lúc nhấp nhô bốc cao trên mặt đất đến hai thước, mép gấm phủ tua kim tuyến, dải rèm sặc sỡ bay lộng phấp phới, coi rất quái gở. Thoắt, "nó" đã chồm theo chỉ còn cách bảy tám chuc bộ rồi năm sáu chục, hét giọng nữ:

- Mặt lạnh! Ngươi không thoát nổi đâu! Đưa thánh quân mượn còn hơn lọt vào tay Tây Sắc quỷ mắt đỏ nuốt sống cả người.

Võ ngoái cổ lại cười lớn:

- Nếu vậy cho nhà ngươi mượn, no lại ăn cả cáng gấm, mỗ đâu đành lòng. Lời vừa dứt, ngựa đã lao vào một kẽ đồi rậm, vụt từ khóm lá um tùm, có một họng súng chĩa ra khạc luôn một tràng vào cáng gấm. đúng lúc cáng vừa tới đầu hàng, "tặc tặc" đan trúng dọc từ đầu tới cuối cáng, quật cáng bốc lên cao móc vào cành cụt đu đưa.

Từ trong khóm lá Quản Kình vọt ngựa ra chạy theo Minh Thần, ngoảnh lại nhả thêm loạt đạn nữa, bắn tung cái cáng lên, giẫy mạnh. Kình kêu lớn:

- Cậu hai à! Trúng đạn rồi! Minh Thần gò ngựa, lấy ống nhòm, coi lòng hồi hộp thoáng ái ngại đã bày kế phục bắn tự vệ hơi ác, bỗng giật mình, thấy cái cáng nhảy bọt xuống bụi mất dạng, rồi tiếng Bá Âm hét gai gai:

- À thằng mặt lạnh này thâm độc, lừa tao tới bắn trộm. Vậy thánh quân phải hồn cả thầy trò mi!

Dứt lời, đã thấy từ trong bụi rậm bên đường một luồng sáng xanh lè bay vù ra, chém xả xuống đầu hai người. Võ Minh Thần đã kịp đề phòng, lập tức tung đao liễu đỡ gạt. "Chát"! Cả hai luồng sáng bật văng ra tóe lửa. Minh Thần thấy rúng động cả chân thân, chém bừa một nhát, giục ngựa phi.

Quản Kình chạy về trước, ngoái lại bắn đan một loạt, vụt kêu giật:

- Rạp xuống!... Cậu hai! Võ Minh Thần vừa lao cúi xuống đã nghe "xoảng, xoảng" mấy tiếng khô xẹt như vãi đâu quanh mình, mũi bị khét lại, tạt thốc vào nhức óc. Dòm sang, thấy Quản Kinh vừa nhổm dậy, vành khiến úp nửa mình người ngựa, dưới ánh sáng chiều, vừa hiện ra mấy lỗ thủng sâu hoắm xuyên qua vải bọc, thép, có lỗ còn nguyên giọt nước đang bốc khói. Quản Kình dòm sang chủ, may mũ, khiên khoác sau lung che kín, mặt khiên cũng có mấy lỗ thủng khét mù.

- Cường Toan Bạch Cốt!

Hai thầy trò vội giục ngựa chạy như giông, ngoái trông lại đã thấy cáng gấm rượt theo, phía sau tàn vàng tán tía lố nhố, súng nổ, tên bay, giáo phóng theo vun vút.

Hai người rạp mình phi, chạy qua hai con thung lũng nữa, bong tới một chỗ rẽ. Hai con Hắc Bạch cẩu lập tức dẫn hai con ngựa lao thốc vào vùng cây cỏ um tùm, xuyên thung chạy miết.

Cũng may nhờ chó tinh khôn, ngựa chạy không bị vướng bờ bụi, cây gai cứ thế xuyên qua mấy cánh rưng. Dòm lại thấy sau lưng vắng lặng, hai thầy trò mới yên trí đã đánh lạc đường được "con ma trăm giọng".

Vừa toan hạ nước ngựa, sực lại nghe tiếng sói tru xa xa xế mạn rừng tả, hai thầy trò không dám chậm trễ, cứ giục ngựa, chó đi miết.

Băng qua một con suối trong veo, hai người bắt vào một con đường mòn, trong ra thấy đang đi vào một cánh rừng rất đẹp tuy đang vào độ cuối đông nhưng hoa cỏ tốt tươi, như vào tiết xuân thiên, tứ phía xa xa bản thổ rải rác lưng đồi, núi đá trập trùng, suối khe róc rách, gà rừng gáy êm đềm.

Ngựa vừa đi qua một ngọn núi, vụt ra một thung lũng đầy hoa lạ, tùng bách xum suê, suối tuôn róc rách. Cảnh phong quang kỳ tú đột hiện giữa rừng già khiến hai người thấy nhẹ hẳn tâm thần, hạ nước ngựa, đi bước một, nhìn cảnh trí. Quản Kình thường qua lại miệt biên, cũng chẳng rõ đây là miền nào, chiếu hướng mặt trời lặn, bảo chủ:

- Ta đã lạc hướng Tây Bắc đi Thanh Âm rồi! Miệt Thanh Am ở miền Chang Poung cùng hướng Đồng Văn, còn đây ta tạt về phía Đông Bắc. Đi loanh quanh nãy giờ, có lẽ đang chạy đến miệt Coc Pan, Loung chi đó.

Nhận thấy lối mòn xuyên sơn chạy về miền Tây Bắc, Võ Minh Thần bảo Quản Kình:

- Vậy ta cứ đi theo ngã này đi, chừng tối sẽ liệu kiếm chỗ trọ hỏi thăm. Ma Quân Ma vương chắc đang sục sạo phía sau ta, càng xa hơn càng tốt.

Hai thầy trò tiến qua thung lũng đẹp. Khỏi thung, lại đến cảnh thổ khác còn đẹp hơn. Đang thả bước một giữa rừng, bỗng Võ Minh Thần nghiêng tai bảo:

- Chú Quản à! Sắp tới bản động thổ dân rồi. Chú nghe thấy tiếng gì không?

Kình nghe, kêu:

- À tiếng kèn đám ma!. Bản động này có người chết.

Ngựa đi thêm quãng nữa, quả nhiên càng nghe rõ âm thanh chìm nổi đàn dây, chờn vờn, thê lương kỳ lạ. Lúc đầu nghe còn phân biệt được âm phát từ kèn Tàu ra, sau không còn là âm kèn nữa mà như tiếng người khóc than tỉ tê, nức nở, rõ tiếng đàn ông, rồi giọng đàn bà, rồi đủ mọi hạng nam phụ lão ấu cũng than khóc thảm như cha chết.

Rồi không phải tiếng kèn táng nữa mà kể nghe thấy rõ kèn đám tang y, chính "y, hồn y" đang khóc còn thảm hơn chết cha chết mẹ, chết chồng... Người ngựa, chó vụt đứng im nghiêng tai rũ đầu nghe âm giai khóc lóc như mưa. Và tự nhiên Võ Minh Thần, Quản Kình vùng sa nước mắt, ngựa chó cũng ngẩn ngơ ứa lệ ròng ròng như khóc kiếp khuyển mã phù du...

- O o è ý o... ý ý e ý ò... ý e... Tiếng kèn đám ma nức nở ò e càng lúc càng như lăn lộn kêu gào thê thảm, tưởng chừng cây cỏ núi đồi cũng sắp khóc theo. Bỗng âm thanh ré lên trong tai rồi chợt tắt, dư âm rên rỉ mãi không thôi. Hai thầy trò Võ Minh Thần bàng hoàng nhìn nhau, cùng lau nước mắt. Mấy khắc sau thở phào:

- Tiếng kèn gì mà thê thảm đến thế? Còn thảm hơn kèn lão Đổ Bác Thần thổi đêm nọ... Hình như có cả Lâm Khốc

- Mà lạ thật! Không lẽ đây có bản người Kinh? Chỉ người Kinh mới thổi kèn "Lâm Khốc".

Đang bàn, bỗng tiếng kèn thê lương lại cất lên, lần này càng bi đát hơn, âm nức nở nghe rõ chính người thổi kèn đang đưa đám y, làm mấy con vật cứ thở phì phì, nước mắt chảy ròng ròng.

Bị óc tò mò thôi thúc, hai thầy trò Võ bèn giục ngựa lần theo tiếng kèn. Tưởng gần, không ngờ lần qua một cánh rừng, một rặng đồi nữa mới nghe rõ hướng phát âm, tiếng nghe ồ ồ như cả chợ người chõ vào tai mà khóc, khiến cả hai phải bịt tai lại.

Nhìn lên, thấy bóng người ngồi trên một ngọn núi cao độ bảy tám chục thước, đang thổi kèn. Chung quanh chẳng có nhà cửa bản động nào cả, không kể những mái sàn thổ dân rải rác tít lưng đồi xa. Ngọn núi này lẫn đất đá, tùng bách xanh um, có một con thác đổ trên cao xuống cuối thung, hình như một con hạc cúi đầu uống nước. Người thổi kèn xoay nghiêng về phía thung, mặt hướng về phía tây.

Bỗng Quản Kình thì thào:

- Cậu hai à! Coi hình kia... đâu phải người? Coi như con ma thổi kèn. Võ vội chiếu ống nhòm, hơi nhíu mày lại. Vì trong ống kính hiện rõ hình trắng toát, chẳng có đầu mình tay chân gì cả, có thể nói chỉ là một khối vôi "ngồi" lù lù coi như một đụn da với một hình loa kèn thò ra trên ngọn.

- Phiến đá vôi? Không phải. Y coi như người ngồi trùm chăn... à. Lạ dữ! Chú trông ngựa, chó để tôi thử lên coi. Võ nhảy xuống, dắt ngựa vào chân núi, và mot mình dùng thuật khinh thân bám mỏm đá leo lên, phía gần dòng thác đổ qua. Thoáng đã đến nơi, Võ bắc đá, nương cây, nhô lên dòm, cách độ hai mươi bộ.

Chỉ suýt nữa, Võ Minh Thần đã buột miệng kêu kinh ngạc. Vì hình thù trắng toát ngồi kia, coi đúng là một "con ma thổi kèn". Đứng xa tít dưới thung trông giống dân Ả Rập trùm khăn trắng sa mạc, giờ cách hai mươi bộ, trông khác hẳn, chỉ là một khối trắng như vôi tỏa vây giữa cảnh chiều sơn lâm. Người bạo gan nhác thấy cũng phải rợn. Nhất là tiếng kèn đưa đám của "nó" phát ra nghe thê lương quái gở lạ lùng đúng tiếng "ma kêu quỷ khóc". Nín thở, định thần cho lòng khỏi xao xuyến đảo lộn vì "tiếng kèn ma", chang tuổi trẻ chú mục dòm từ trên xuống dưới, bỗng lại thêm kinh dị, thấy cái khối trắng lù lù chỉ là một khối mây mù đặc sệt quánh lại như bột, phải nhìn lên đến mười khắc mới thấy rõ lớp mây sệt này cuộn đậm nhè nhẹ gờn gợn và tan từng chút một mỏng như sương mai.

Võ Minh Thần nhô hẳn lên sau khóm lá cành, nhìn chăm chú phía dưới khối trắng, chợt lại ngạc nhiên nhận ra khối trắng này đang rỏ nước tong tong xuống bàn thạch, không khác một tảng nước đá đang tan dần. Và cùng lúc đó chàng mới chợt cảm thấy thân mình lạnh lẽo lạ thường, mặc dầu lúc đó đang mặc quần áo ấm.

Bèn đưa mắt quan sát khối kỳ dị kia, mới hay cành lá hoa cỏ xung quanh đều lấm tấm hư ảm hơi sương, chàng liền vận nhãn tuyến ngó thêm, mới khám phá ra khối lạ ngồi kia chính là một khối băng tuyết có hình người trông không khác một hình tượng đã bị tuyết đọng phủ kín vậy.

- Lạ dữ chưa? Khối tuyết thổi kèn... là cái chi đây? Chẳng lẽ ma rừng hiện giữa ban ngày? Thường ma quỷ thuộc âm, mấy khi hiện lúc còn nhiều khí dương?

Tò mò hết sức, Võ Minh Thần lập tức khom mình chen dưới ghềnh, nhô lên dòm xế trước mặt "khối tuyết". Và lại một phen phát rợn, thấy khối tuyết này càng giống hệt hình người ngồi, tay đang cầm kèn thổi, nhưng cả hai cánh tay cũng chỉ là hai cánh tay nước đá rỏ tong tong, ngay cả kèn cũng ướt đầm đìa, đọng đầy tuyết. Đến cái mắt lại càng gớm ghiếc, vì là hình mặt người nhưng giống hệt một cái đầu tượng mới khắc sơ hình, không tai không mũi không mồm, hay nói đúng hơn nó là một cái đầu tuyết cục đang bốc khí lạnh như sa mù, co hai lỗ mắt, hai lỗ mũi và một lỗ mồm ngậm kèn thổi. Hai lỗ mắt lại càng ghê, vì là hai cái lỗ xếch đỏ tựa như than tàu, xếch như mắt hùm beo "ăn" đèn săn, long lanh như cũng có tuyết đọng bên trong.

Tuy nhìn nghiêng, Võ cũng cảm rõ hai lỗ mắt đỏ kia phát ra một thứ uy lực dị thường va theo nhịp kèn thê lương, màu đỏ đang chuyển sang màu tím rồi ngả sang màu trắng, thứ màu trắng của một khối thép nung lò nóng quá độ.

Tiếng kèn càng lúc càng có sức lôi cuốn lạ lùng, từ thê lương thống thiết, âm dị đang chuyển dần sang thảm thê đau khổ đến rùng rợn, tưởng chừng tích ẩn cả ngàn vạn nỗi kinh sầu ghê gớm của kiếp phù sinh tang tóc mất mạng "không cách nào thoát nổi trước oai lực trùm vũ trụ của Hóa Công".

Gọi là tiếng kèn nhưng thực ra không còn là âm thanh nữa. mà nó đã hòa hợp vào hồn người để thành như "tiếng nói riêng", "ngôn ngữ thanh âm" mà bất kể sắc dân nào, người nào nghe thấy cũng linh cảm thấy ngay như đang nghe tiếng nói của sắc dân nước mình vậy.

"Quái gở! Khối tuyết thổi kèn? Chẳng lẽ con ma tuyết thổi kèn. Mà sao trên đời này lại có thứ âm thanh cung điệu thê lương bi thống đến thế này? Hình thù tuyết kia rõ ràng phải là một linh hồn cực kỳ minh mẫn, ôm ấp tâm sự buồn đau ghê gớm lắm, mới có thể thổi được nhịp kèn thảm đến thế. Tiếng kèn phi phàm".

Chàng trai nghĩ vẩn vơ, nhất thời chưa hiểu "nó" thuộc chủng loại gì? Khoáng sản, tinh quỷ vật, ma quái, chợt nảy ra ý táo bạo, thử dùng điện công đưa tay sờ thử hình thù xem sao, nhưng lại do dự chưa dám khinh suất, hình thù tiếng kèn ma đã im bặt. Rồi bàn tay tuyết hạ cây kèn xuống vẩy luôn hai, ba cái. Tuyết rơi lả tả rào rào xuống nền lá vụn, có hòn bắn vãi tới chỗ Võ Minh Thần. Bỗng có tiếng người nói ồn ào:

- Ôi! "Con ma" này ngồi gần ngươi đã rét như ngồi trên bắc cực, nghe ngươi thổi kèn không ai muốn sống nữa. Cứ như người cõi đời này mà một đám ma, chán chết. Thôi! Thôi, một giờ ta giao ước lại: Phải thổi bản nào vui tai chút!

Võ giật mình ngó quanh, không phải khối tuyết nói, nhưng ngay khi đó lại nghe khối tuyết phát âm, giọng xa xăm như từ cõi nào "vọng" về.

- Quỷ tướng phương Tây. Cõi Linh Nam này can dự gì đến phương Tây màcác ngươi sang cướp. Các người làm người ta vong quốc, lại còn muốn người ta vui được ư? Lại còn kiếp nhân sinh phù thế, người bảo Lĩnh Nam như ta đây, không thổi kèn đưa đám sao được? Gặp ta là quỷ phương Tây có duyên đó. Người khác, ngươi phải nghe kèn đồng, đâu được nghe kèn đám ma? Chớ nhiều lời, tránh đi cho sớm ngươi chỉ được nghe kèn đám ma. Mà ngươi không thể làm cho người ta vỡ màng tai được sao?

Có tiếng cười khà, lần này tiếng ồm lệnh vỡ, có tiếng Kinh lơ lớ hơi khó nghe:

- Ma phương Nam! Chẳng nên nhắc tới chuyện mất, còn. Thịnh suy bĩ thái sinh thành trụ diệt chẳng qua cửa tuần hoàn... Chẳng nên làm con ma oan nghiệt với ta cho mất giao tình. Ngươi cũng biết ta lặn lội khe sâu rừng thẳm, cũng chỉ vì không muốn thiên hạ chết oan mà. Ôi rất tiếc ngươi lại buộc ta phải thi tài mới nghe ta. Khốn thay cho dân miền núi, dân Lĩnh Nam.

Võ Minh Thần nghe trộm thấy rõ có hai kẻ đối thoại nhau, gọi nhau bằng "ma", "quỷ" lòng kinh, nghĩ thầm:

- Nghe tiếng rõ một kẻ nói giọng ta, một kẻ nói giọng Tây thì phải. Hình như "con quỷ" đang cầu "con ma" giúp điều quan hệ đến vận mạng dân gian thì phải... Lại còn nhắc đến... à... Có lẽ...

Vừa nghĩ, vừa đảo mắt dòm quanh từng tảng đá, khóm cây, vẫn chỉ thấy một khối tuyết lù lù, bỗng nghe tiếng ồm ồm phát ra từ một bui hoa dại xế trước mắt khối tuyết, Võ Minh Thần vội chú mục dòm, chợt phát giác có một bóng người ẩn hiện giữa hoa lá.

Vì bóng ma này xanh, nhòa vào bóng lá xanh che gần trọn hình, nhìn thật kỹ mới thấy nổi, bèn rút ống nhòm nhìn mới hay trong lá có một người to lớn ngồi sừng sững, tay cầm một cái ba toong gộc, bên mình lại đặt một khẩu kích pháo và một cái túi rất lớn.

Nhìn quanh lại phát giác thêm con ngựa đứng sau phiến đá lớn, vì rặng núi này là núi đá pha đất nên cây cối cỏ hoa xanh um rất khó thấy.

Chợt nghe tiếng hô "Nào! Pháo đầu", tiếp theo tiếng "cùng pháo đầu". Võ Minh Thần bèn nghểnh cổ nhìn phía trước mặt ai hình thù, chẳng thấy gì ca, lúc đó mới hay hai hình thù kia "đánh cờ tướng". Trong "nghề" chơi tài bàn, tổ tôm, cờ tướng, phàm chơi được tổ tôm, tài bàn, chơi cờ tướng phải là tay cao thủ, "nhập tâm" quen mới không lầm lẫn. Võ Minh Thần vốn tay ky nhân có hạng từ nhỏ, nên vừa gặp cảnh đánh cờ tướng là "dính" luôn, nhập tâm từng nước cờ liền.

Chàng trai chăm chú nhìn hình xanh, nhận ra đó là một người mặt đỏ, râu rậm, mũi cao, tóc râu ngô, đúng là người Tây phương. Hai con mắt mèo xanh biếc, tuy khuất nhiều giữa hoa lá những coi vẫn lộ vẻ oai, râu xồm coi tướng nói tính nhưng hai con mắt xanh biếc lại hiện rõ tinh khôn hết sức. Bất giác, Võ nghĩ:

- Chẳng lẽ một con quỷ Tây đánh cờ với một con ma ta? Lạ thật! Hình tuyết kia giống hệt một câu cụ Nguyễn Du đã tả hồn Đạm Tiên trong truyện "Kiều". Sương in mặt, tuyết pha thân... Coi đúng hình thù ma sương tuyết.

Bỗng nghe "quỷ" Tây chợt hỏi:

- Ma phương Nam. Liệu "nó" có tới không? Sao nghe... im lìm thế? Hình thù tuyết khối phát âm, vẫn xa xăm lạ:

- Ta đã nói "nó" sắp tới, thế nào "nó" cũng tới. Ta còn biết: Cả hai tên kia cũng có mặt. Quỷ Tây không cần hỏi vội. Ta chưa nhận lời mà.

Bóng xanh cao than:

- Ma phương Nam! Ngươi biết không? Ta đã tìm bao năm vẫn chưa gặp Tây Sắc Ma Vương, bữa nay "nó" lần tới vùng này, là cơ hội ngàn năm. "Nó" không được nghe kèn đám ma, kể tiếc cho dân gian mấy cõi lắm. Tiếc cả cho ngươi nữa, ngươi đưa đám "nó" mới phải. Ôi! Không ngờ lòng sầu thảm thanh cao mà lại ít từ tâm đến thế!

Minh Thần nghe bốn tiếng "Tây Sắc Ma Vương" bỗng giật mình kinh dị:

- Sao y lại có thể biết rõ Tây Sắc sắp đến đây? Ôi chao! Nếu vậy kia có le là hai con ma rồi! Xem ý, bóng xồm mắt xanh kia muốn cầu hình tuyết trắng diệt Tây Sắc thì phải. Nếu Tây Sắc đến đây, với đàn quỷ bốn chân, chắc... nguy dữ à...

Lại nghe hình tuyết phát âm:

- Này quỷ phương Tây! Chính ra ta cũng chẳng yêu gì "thằng quỷ sói hiếu sắc" đó. Nhưng tính ra sòng phẳng, nó không sinh sự, ta chẳng muốn sinh sự. Nhưng ta e lần này nó dám sinh sự lắm. Vậy ván này quyết định. Nếu ngươi ăn, ta sẽ giúp ngươi một tay, miễn nhà ngươi chớ động tới "của quý" của ta đó. Ôi không ngờ ngày nay ta lại có hy vọng cưỡng nổi luật thiên địa. "Xe hà".

Bóng xanh mắt mèo kia cất tiếng ồm ồm:

- Ồ! Điều đó chớ ngại. Nhưng một kẻ tử tế như nhà ngươi sao lại tham tài vật của người, kể cũng lạ. Ta chắc "món đó" phải có gì đặc biệt lắm. "Tốt ba"!

Cứ thế hai hình dị vừa đánh cờ, vừa nói chuyện. Võ Minh Thần nấp nghe giây phút, thì xanh mắt mèo đã lâm vào thế bí, nghĩ mãi không ra được một nước. Bỗng nghe hình thù tuyết giục:

- Quỷ phương Tây! Tụi nó sắp kéo đến vùng này rồi. Nhà ngươi đi nhanh lên mới được. Này! Có cả "con ma trăm mặt" nữa đó.

Minh Thần nghe hình tuyết trắng ngồi trên mỏm núi khuất, mà coi cứ như ma xó, biết cả Bá Diện Ma Quân sắp tới, chàng trai càng cho là lạ, nghĩ:

- Ôi chao! Y là giống chi mà thần thông đến thế? Xem tình thế này, ta bị bọn Tây Sắc, Đông Âm theo sát, chúng lại có đàn quỷ vật, quân gia, ta cự sao nổi. Ma quỷ đánh nhau mới nổi. Sao mình không kiếm cách làm cho "con ma tuyết thổi kèn" xuống chặn Tây Sắc, Đông Âm.

Ngay lúc đó, chợt từ nẻo xa xa lại có tiếng tru hú lê thê cất lên mơ hồ trong gió chiều. Võ Minh Thần nảy ra một kế táo bạo, lập tức bế tòa nhân diện, bíu đá men vòng lại sau chỗ bóng xồm mắt mèo, quan sát địa thế, thấy chỗ y ngồi hoa lá cành xanh um, lại có những phiến đá nhấp nhô sau lưng, chàng trai cả mừng bèn bò luôn lên mặt đá lẩn, phục sát phía sau. Càng gần càng rõ y đúng là một người Tây, mặc binh phục có gắn phù hiệu hẳn hoi, mỗi bên cầu vai có hai ngôi sao, cấp hiệu tướng, y khoác một chiếc măng tô dạ màu cứt ngựa, chiếc mũ đặt trên túi rết.

Võ Minh Thần bất giác thêm ngạc nhiên, sau khi nghênh ngó một hồi, nghĩ:

- À một viên quan võ tướng nhà nước Đông Dương. Lạ dữ chưa? Quỷphương Tây này lại là một vị tướng tây. Ma Tây chăng? Có lẽ không phải. Chỉ là tiếng gọi đó thôi. Xưa trong sấm, Trạng Trình thường gọi bóng thế, thiên hạ quen miệng đi.

Lúc đó, bóng sâu mắt mèo bỗng lại bị lâm vào thế bí, gỡ không ra. Hình thù tuyết trắng vùng than:

- Ôi! Vậy là lòng trời đã định tự lo lấy việc riêng. Không cho ta dự vào. Quỷ phương Tây chớ trách. Mau lên! Ta còn thổi kèn cáo biệt.

"Quỷ phương Tây" ngồi bóp trán nghĩ mãi không ra nước gỡ bí, y gầm gừ như con thú bị sa bẫy, than:

- Tiếc thay! Nếu ta, ngươi hợp tác ma quái còn lộng hành giết hại người ta sao được. Hừ hừ giận thay ta không phải tay cao cờ, chẳng có hồn Trương Ba nào phụ nhĩ?

Võ Minh Thần vốn tay cao cờ, nãy giờ đã nhập tâm hét các nước đi của đôi bên, bèn dùng thuật truyền âm rót vào tai "quỷ phương Tây".

- Mã giằng! Viên tướng Tây đang ngồi nghĩ, giật nảy mình, ngơ ngác nhìn lại, điềm nhiên như thường vờ quay lại, với túi lấy "xì gà hút" để dòm nhưng Minh Thần lấp khuất sau phiến đá, y không thấy nhưng cũng hô "Mã giằng". Minh Thần lại "phụ nhĩ" tiếp.

- Pháo giác!

Viên tướng Tây lại hô "pháo giác" tuy cũng chưa rõ nó hay ở chỗ nào.

- Ôi chao! Vừa nhắc đến Trương Ba đã có ngay lời "phụ nhĩ". Chắc có hồn ma cao cờ qua đây giúp ta đây.

Y lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại quay dòm. Không quá năm, sáu nước, hình tuyết kia bỗng bị dồn vào thế bí. Hình tuyết vùng kêu:

- A! Quỷ phương Tây! Nhà ngươi lại có thể đi được mấy nước cờ tuyệt diệu thế sao? Chuyển bại thành thắng? Lạ dữ! Lạ dư.

Bỗng viên tướng Tây vuốt râu cười lớn.

- Cũng như việc binh bất yếm trá, xuất kỳ bất ý, công vô vi. Ha ha! Ván này nhà ngươi thua đến nơi rồi.

Võ Minh Thần nấp sau lưng "quỷ phương Tây" chỉ sợ bại lộ, vì phàm các loai ma quái tinh tiệm cùng những giống linh vật, kỳ nhân dị khách thường rất thính giác quan, có thể phát giác sinh vật ngoài vài mươi bộ.

May sao "ma phương Nam" kia vì cả khối tuyết sương bao phủ nên hút hết các nguồn điện lực, không bắt được các âm ba ngoại, chẳng khác một chiếc tàu ngầm lặn dưới băng dương, bao nhiêu máy vô tuyến điện đều hóa vô dụng, chỉ còn cách liên lạc bằng khoa học siêu hình nhờ các tà thuật sĩ thần giao cách cảm.

Lại thêm Võ đã bế hết nhân điện, không cho phát tán nhiều. "Ma phương Nam" mải tính nước cờ, tuyệt không hay biết nên chàng trai cứ núp kín mách nước "quỷ phương Tây". Quả nhiên, thêm một, hai nước nữa "ma phương Nam" đã bị rút vào thế hoàn toàn bại, nghĩ nát óc không gỡ nổi.

Võ Minh Thần nhìn trộm sang, thấy sương mờ càng lúc càng bốc tỏa mù, nước rỏ tong tong đẫm cả thạch bàn, chảy lênh láng cả xuống dưới, chàng trai bất giác nghĩ thầm.

- Quái! Y là thứ chi mà xem chừng càng nghĩ, tuyết càng tan mạnh. Không khác khối nước đá gặp khối nước nóng, rõ ràng y đang tiêu hao chân lực vì vận nhiều chân hỏa. Lạ dữ! Biên thùy hồi này sao lắm quái nhân dị vật thế?

Đang thắc mắc bỗng nghe khối tuyết phát âm:

- Quỷ phương Tây! Ván cờ này ngươi toàn đánh thế lạ, cứ như lối chơi này, ta tưởng không phải ngươi đánh, coi đúng ngón "hồn Trương Ba da anh hàng thịt". Đế Thích nhập vào hại ta đây. Phải nhà ngươi được "kỳ thần phụ nhĩ"?

Võ Minh Thần nghe dột cả tai, lật đật lùi lại xuống bờ núi, chợt nghe "quỷ phương Tây" cười lớn:

- Thần kỳ phụ nhĩ? Ôi ngươi nói nghe lạ tai dữ à? Ta đây chơi cờ tướng ca đời lại không có được vài thế bí truyền chơi với ngươi sao? Thua chứ? Hình thù tuyết càng rỏ nước nhiều, bỗng y vung mạnh một cái, than:

- Ôi! Ta thua ván này rồi. Chuyện đời đã gác bên tai, lòng như băng tuyết, nay ta lại phải lao đầu vào cảnh sinh sự sự sinh rồi. Ôi! Ta biết phù du, còn phải tranh đua chém giết, tưởng ngu nhất là ta.

"Quỷ phương Tây" vuốt râu cười ngất:

- Ma phương Nam! Ngươi chán kiếp phù du sao còn ham "bảo vật"? Hình tuyết bỗng đổi giọng kêu:

- A! A! Nhà ngươi khong hiểu chuyện đó đâu! Chẳng phải ta tham lam bảo vật đâu mà cả mấy cõi âm dương này, còn bao giống theo đường đó. Ôi! Ngươi nhắc đến ta lại bắt đầu vui rồi, đổi cả ngai hoàng đế, cũng không bằng. Để ta thổi một bài đưa ma tụi nó, rồi ngươi hãy ăn mừng.

Lập tức tiếng kèn đưa đám lại cất lên, thê lương bi thảm như ma quỷ hàng bầy than khóc trong tai người ta. Võ Minh Thần ghé mắt dòm, thấy hình tuyết đang ngửa mặt thổi, lúc này khối tuyết bay mù mịt che kín cả cái kèn, xóa gần trọn cả hình thù dị.

Bỗng nhiên tiếng kèn chuyển âm khác hẳn. Mỗi tiếng nghe tựa gió gào mưa hú, búa dùi xiên vào lỗ tai, không còn thê lương não ruột như trước nữa mà vụt trơ nên uy mãnh vô cùng. Chỉ trong phút giây, tiếng kèn phát ra chẳng khác một tràng súng bắn vào màng tai, thân thể người ta, khiến bóng người râu xồm mắt mèo vùng đưa tay bịt lỗ tai, la lớn:

- Ma Nam này! Sao tự nhiên ngươi lại dở chứng thổi kèn khiếm nhã. Định đóng búa vào tai ta sao?

Võ Minh Thần cũng lật đật vận vội điện công chống lại từng loạt "đạn âm thanh" bắn vào mình. Bỗng chàng trai giật nảy mình, chợt thấy hình tuyết kia trỏ thoc loa kèn về phía mình, hai lỗ mắt chiếu tia lạnh buốt, âm đang chìm nổi, bỗng "ồ, ề", từ trong loa kèn bắt phọt ra một mớ tuyết vụn trắng xóa như bông.

Vốn phản ứng nhanh, chàng trai vội thụp đầu tránh. Chát! Chát! Chát! Tuyết vụn bắn trúng mép đá, cành lá, "véo" trốc đầu chàng trai. "Chíu" như đường đạn đi, làm đá vung, cành lá bắn rào rào, rụng cả xuống đầu, mình chàng.

Tiếng kèn im bặt. Võ núp dưới thanh đá chợt nghe tiếng hắt ra am u đúng giọng hình tuyết:

- Này chú Thổ kia! Sao nấp đó? Nghe trộm, nhìn trộm, đánh trộm? Lên chơi. Không lên ta bắn xuống chân núi.

Bỗng có hiệu "quỷ phương Tây" hô to hình như có ý nói ngầm với kẻ vừa mách nước cho mình:

- Này Nam Khấp! Nhà ngươi nói gì lảm nhảm. Ai còn lạ chi tính ngươi ưa giết người kỳ ngộ, mà lại nấp nghe trộm tiếng kèn đám ma của nhà ngươi! Thôi! Để ta làm phát ăn mừng.

Võ Minh Thần nghe rõ lời "quỷ phương Tây" vừa hô lớn, chàng trai bỗng dột lòng, xúc động:

- A! Nam Khấp. Hình thù con ma tuyết ngồi kia chính là Nam Khấp, một trong "Nam phương tứ dị" khét tiếng biên thùy. Nam Khấp, Tây Gầm, Đông Âm, Bắc Tiếu! Nhân vật thần bí này đã dậy cho lão Đổ Bác Thần thổi kèn đám ma, vậy mà ta chậm đoán ra. Cư như lời "quỷ phương Tây" kia vừa nhắn, Nam Khấp này tính nết khó lường, gặp y chắc hung nhiều cát ít. Nhưng không biết bóng quỷ đen hai sao kia là nhân vật nào? Ngươi hay ma quỷ? À thôi. Nếu vậy có lẽ y là...

Vừa nghĩ đến đấy, bất thần nghe "cạch, bùng" liền hai phát đại pháo như trời long đất lở, đá vụn rơi rào rào bên mình Võ. Chàng trai vội nép mình dòm lên thấy ngọn núi xế trên nổ bay liền thêm cái chỏm, đá lại vãi tứ tung, bèn nho lên nhòm, thấy người có hiệu quỷ phương Tây kẹp khẩu kích pháo tám mươi vào hai đầu gối, tay chụp một viên đạn có cánh quạt hô như lệnh vỡ:

- Nam Khấp! Coi chơi! Bên kia thung lũng có cái chỏm núi tựa cái đầu con chó sói, thấy rõ chứ? À! Ta bắn phát này, trước chúc Nam Khấp chiếm được bảo vật như sở ý, sau gửi Tây Sắc, nếu cái đầu đó là Tây Sắc.

Võ Minh Thần liếc vụt theo, quả nhiên tít bên kia thung lũng, rặng núi đá ôm lấy cánh rừng Quản Kình đang ẩn, có một chỏm núi đá nhỏ giống hệt đầu con chó sói đang đớp trời, cách chỗ đầu núi này ít nhất khoảng hai cây số. Nhưng khi chàng trai vừa kịp nhận ra, thì người râu xồm mắt mèo hai sao đã thả "cach" viên đạn lớn vào miệng súng. Tiếng đạn cánh quát xé gió xế trốc đầu Võ, tiếp theo một tiếng "bùng" chát chúa, ngọn "cẩu đầu sơn" kia vụt biến mất.

Vốn tay thạo nghề bắn, Võ Minh Thần không khỏi rúng động tâm, tham nghĩ:

- Ồ..."Quỷ phương Tây" kia quả tay thần xạ có một không hai trên đời về môn "đại pháo". Bắn pháo kích, lấy mắt lượng giác đo tọa độ, bắn trúng con trâu, con dê cách hai, ba cây số "thần pháo đại dương" tướng pháo thủ túc cửa chú thông đã nổi danh bách phát bách trúng. Nhưng đó là "bắn vòng đầu" còn đây "quỷ Tây" kia lại nã theo lối trực xạ như bắn súng trường, cái đó mới thần tình hiếm có. Ôi chao! Cứ như tài bắn kích pháo cua y, một tay pháo này có khi còn lợi hơn một đội quân! Bắn pháo như thế, nếu được một điểm tựa tốt có sợ chi đàn cẩu quẩy đông như rươi của Tây Sắc. Ôi! Nếu vậy có lẽ y là tướng Tây Gầm rồi. Mỗi phen gầm đại pháo, nhiều kẻ nát thân tan xác. Ngay lúc đó, bỗng nghe hình tuyết Nam Khấp kêu lớn:

- Tây Gầm! Gầm thế đủ rồi. Tây Sắc sắp kéo đến, để đạn mà "mừng" nó. Để ta tính chuyện tên trộm đã. Thổ rừng! Sao chưa lên?

Võ Minh Thần lại nghe cả hai hình "ma quỷ" kia bàn nhau diệt Tây Sắc, Võ cũng động trí tò mò, nay nghe gọi, nghĩ mình vô thù oán, chàng trai vùng lên tiếng:

- Ngu mỗ tình cờ qua đây, nghe tiếng kèn thê lương, chạnh niềm phù thế mới lần lên núi, không dám làm kinh động nhị vị đó thôi, chớ đâu chủ tâm nghe trộm. Xin có lời chúc tốt lành.

Dứt lời, chàng nhảy vọt lên chỗ hai "nhân vật" đánh cờ tướng, vừa tiến lại vừa nghiêng mình thi lễ rất lịch sự. Hình dị hơi gật cái đầu đáp lễ, hai con mắt sâu chiếu chòng chọc vào Võ bỗng phát tiếng Thổ âm âm:

- À! Coi nhà chú không phải Thổ rừng. Dáng điệu trông tao nhã dữ mà cái mặt xám ngóet. Sao lên núi không báo?

Võ chưa kịp nói chi, bỗng hình tuyết đưa bàn tay tuyết lên như bấm độn, vùng kêu:

- Ôi! Nhà chú không phải Thổ rừng thật. Bỏ cái mặt nạ da người cho ta nhờ. Quần áo nhà ngươi mặc coi giống kiểu dòng họ Bạc Pi A Ya. A! Phải nhà ngươi chính là kẻ đang bị Tây Sắc đuổi?

Võ Minh Thần không khỏi động tâm trước tài thần của Nam Khấp, lại nghĩ cũng chẳng cần chi phải dấu bèn gật đầu luôn:

- Nam Khấp tiên sinh đoán chẳng sai. Ngu mỗ đang bị rượt, nghe tiếng kèn lạ, lần đến đây. Nhưng không riêng Tây Sắc, thực ra, ngu mỗ bị Đông Âm Bá Diện xua quân gia đuổi, mỗ vừa đến đây cùng người quản gia.

Dứt lời, chàng đưa tay lột luôn mặt nạ da người. Bộ mặt điển trai lộ ra, lạnh buốt như băng giá đông phân, Tây Gầm "ồ". Nam Khấp nói như reo:

- Ôi chao! Cái mặt chú em coi như tảng băng, phải chán đời buồn thế? Tiếc thay! Tiếc thay. Gặp mặt thích hơn, có thể làm tri âm mà lại giết nhau. Nam Khấp ngồi đợi nhà ngươi lâu rồi.

Ngạc nhiên, Võ hỏi:

- Tiên sinh nói sao? Ta phải giết nhau? Sao lạ vậy? Tiên sinh có thù lớn? Hình thù tuyết thở phì một hơi, phát ra giọng trầm ai oán:

- Có thù chi đâu. Nhưng trên cõi đời trầm luân ngu muội này, chỉ một cái tơ cái tóc cũng kết nên thù oán tầy đình, huống chi ta cùng ngươi lại lo chuyện bằng trời. Sao lại không sinh thù chém giết được. Này trai điển. Đêm qua ta đã đi kiếm ngươi nhưng may lại có Ma Vương Tây Sắc nó xua đuổi ngươi lên mạn Bắc, nên ta ngồi đây đợi cho gọn. Cảm phiền ta phải chặt đầu ngươi trước khi Tây Sắc, Đông Âm tới.

Võ Minh Thần không khỏi dột lòng, thầm nghĩ:

- Hình thù Nam Khấp này là giống chi mà khẩu khí kỳ quặc thế này? Loài khoáng vật thành yêu hay dị nhân, ma quái? Lạ dữ chưa? Sao y biết rõ ta chạy qua đường này mà đợi? Lại đòi chặt đầu nữa? Dẫu sao cũng phải hỏi cho ra lẽ... rồi sẽ liệu!

Bèn lễ phép nghiêm trang cao giọng:

- Chẳng hay chuyện chi kết oán, mà lại to bằng trời được. Tiên sinh đãthông đạt lẽ phù du, kiếp người ta sinh ra đã là họa khổ, thương nhau còn chưa xóa nổi đau đớn. Lẽ nào người thông đạt còn ra tay kết oán gây thù vì những chuyện vẩn vơ? Ngu muội thật không hiểu.

Hình thù phát cười chua chát:

- Ôi! Trai điển! Ngươi lại còn làm vẻ ngây ngô làm chi nữa chứ? Tưởng ngươi thừa hiểu rồi. Ôi! Ngươi nói đúng. Vàng bạc châu báu, ngôi hoàng đế nếu ham quả là không gì ngu bằng trước cái lẽ phù du. Hão huyền tất! Nhưng khổ cho người ta, la món này nó lại quý báu bằng mấy ngôi hoàng đế, nó lại là nguồn hy vọng độc nhất có thể giải thoát kiếp phù du mới khó cho ta.

Nghiêm mặt, Võ Minh Thần lắc đầu, hình thù hô "cái vòng", chàng trai lại giật mình cau may hỏi lớn:

- À lại cũng không ngoài chuyện cái vòng. Đông Tây Nam Bắc mấy cõi ta Tàu, quái nhân dị vật, tạ sao ai cũng đòi đoạt cái vòng kỷ niệm của mỗ là thế nào? Cái vòng này quý giá chỗ nào? Hừ! Một cái vòng điểm huyết với vân nét loằng ngoằng, mà cả thiên hạ đều sẵn sàng giết nhau, cướp đoạt? Tây Sắc, Hấp Huyết quỷ nương, Tửu Chúa, Đông Âm, Nam Đổ... rồi nay lại Nam Khấp?

Nam Khấp, Tây Gầm cùng nhìn chàng trai như muốn nhìn tận tim gan, luống nhãn tuyến xanh lè cửa hình tuyết chợt chớp lia, hình thù dị thé giọng:

- À! Bọn ma quái nhà người gớm thật! Đã lần đi tính cướp của quý trần gian! Trai điển! Nhà ngươi đã gặp cả Nam Đổ rồi ư? Gặp tụi hắn mà vẫn còn sống? À! Nhà ngươi cao tay lắm hả? Trai điển! Ngồi xuống! Ta thổi một bài kèn tống tiễn.

Võ Minh Thần vẫn đứng yên, nhìn thẳng vào hai lỗ mắt của Nam Khấp, nghiêm sắc mặt, đanh giọng:

- Kẻ yếm thế than kiếp phù sinh, tất phải hàng đường đường chính chính. Lại có thể đón đường cướp tài vật của người ta như phường đạo tặc bất lương sao?

Lỗ mắt xanh lè bỗng long sòng sọc, hơi tuyết bốc hỏa mịt mù, nước rỏ tong tong xuống thạch bàn như bị lửa tém, điện xẹt. Nam Khấp thở phì, phát tiếng âm âm:

- Ta biết! Nhưng nhà ngươi chớ quên cái vòng của ngươi không phải đồ gia bảo tài vật của kẻ nào. Nó là cái vòng càn khôn pháp bảo của dòng giống Lĩnh Nam, chìa khóa mở cửa vào bộ máy huyền vi của tạo hóa. Trải ngàn năm bảo pháp lưu lạc bốn phương giờ mới trở về cõi Lĩnh Nam, nó là của chung, ai cũng có quyển làm chủ vòng. Từ tay kẻ khác đến tay ngươi cũng gọi là bất lương sao? Tất nhiên ngươi cũng phải đoạt trên tay thiên hạ.

Chàng trai lắc đầu:

- Không! Tiên sinh chớ lầm. Ngu mỗ ra đời, lớn lên, tay đã đeo vòng. Với mỗ, nó là vật kỷ niệm. Kỷ niệm ngày mẫu tử chia lìa... thảm thê. Mỗ phải giữ nó như giữ hình ảnh thiêng liêng của đấng sinh thành. Vậy thôi. Rất tiếc chuyện riêng không tiện nói, ngu mỗ không cần biết nó là cái vòng pháp bảo chi cả. Chính ngu mỗ cũng chẳng hiểu nó quý cách nào mà cả thiên hạ đều ham chiếm đoạt. Nam Khấp! Tiên sinh biết rõ chứ?

Hình dị ngó chòng chọc, vùng cao giọng:

- Này trai điển! Ngươi nói thật chứ?

- Ngu mỗ quyết đem mạng giữ kỷ vật thiêng liêng, đâu phải cốt giữ vòng pháp bảo? Hai hình dị nhìn nhau, Tây Gầm vừa lau súng cối vừa nói oang oang:

- Chủ vòng không biết! Nam Khấp biết chăng? Ồ ta nghe chúng đồn đó là pháp bảo gớm ghê, cũng sinh lòng muốn kiếm xem sao? Nhưng ta lại cần cái đầu Tây Sắc hơn, đành nhường Nam Khấp.

Hình tuyết bỗng cười thét:

- Trai điển! Ngươi nói với con nít sao? Chỉ giữ vật kỷ niệm? Vậy có sẵn lòng cho ta xem thử cái vòng đó chăng?

Điềm nhiên, Võ Minh Thần đáp liền.

- Ngu mỗ không biết pháp bảo, chỉ biết vòng kỷ niệm. Chẳng những sẵn lòng đưa Nam Khấp coi thử, mỗ lại sẵn lòng biếu luôn pháp bảo, miễn là đừng lấy mất vòng kỷ niệm của mỗ thôi.

Hình thù tuyết phát cười khẩy:

- Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Đã biếu pháp bảo, lại không cho lấy vòng kỷniệm đi. Phải ngươi muốn biếu ta cái bóng? Ngươi phải hiểu khi điều dụng pháp bảo, tất phải đụng đến vòng chứ?

Võ thản nhiên hỏi:

- Tiên sinh biết điều dụng vòng càn khôn?

Nam Khấp lạnh lùng:

- Ta chỉ biết nó là pháp bảo vô giá! Nếu vào tay tất ta điều dụng được.

Thôi! Chơ nói phí lời, để ta thổi một bài đưa đám cho xong.

Võ Minh Thần nghĩ thầm:

- "Con ma phương Nam" này xem chừng lợi hại khôn lường. Y lại đang mê pháp bảo, tất sẵn sàng gây sự, chẳng chịu bỏ qua. Chắc y tưởng cái vòng là vật pháp có thể hô phong hoán vũ, lấp biển dời non, nhưng có lẽ chỉ là cái vòng ghi bí pháp chi đó. Cha con vị chúa Pi A Ya thông minh khác người, còn chưa khám phá nổi, "ma Nam" này chắc gì biết được. Tây Sắc, Đông Âm theo sát, sắp tới sinh thế hiểm nghèo, sao không theo lối " hòa Ngô diệt Ngụy "? Tây Gầm, Nam Khấp sắp sinh sự với Tây Sắc, Đông Âm có thể lợi cho mình.

Bèn nghiêm nghị bảo:

- Có lẽ tiên sinh lầm rồi. Vòng chẳng có gì lạ. Nếu tiên sinh không có gì tà tâm, mỗ ngại gì không đưa coi để tỏ lòng thành.

Hai lỗ mắt hình tuyết chợt sáng long lanh, ánh vẻ ngạc nhiên trước sự hồn nhiên của chàng trai. Nam Khấp phát tiếng đanh thép:

- Nếu cần ta sẽ chặt đầu ngươi lấy vòng cho ngươi biết. Nhưng nếu mượn xem, lại khác. Chính ta phải giữ cho ngươi. Nam Khấp là giống súc sinh, vật đó mới không hoàn cố chủ.

Tây Gầm nói theo:

- Đúng đó! Nam Khấp không nói hai lời đâu. Võ Minh Thần rút luôn chiếc vòng điểm huyết trong mình ra, tiến lại trước hình tuyết đưa cho y. Nhân lại sát, chàng trai lại nhìn rõ hơn, thấy rõ đúng là hình người ngồi như lối tham thiền của các nhà sư, quanh mình là một lớp tuyết phủ kín, rắn như đá cục, hai chân còn in hình xếp bằng tròn, một tay đặt lên gối, một tay cầm kèn, hơi lạnh bốc mờ mịt, nhưng lúc này vỏ tuyết váng băng đã mỏng đi, trông lờ mờ thấy hình khối, trông rõ nhất là cái đầu. Nhưng đầu tuyết coi càng quái gở, vì trong băng cũng chẳng thấy mũi miệng gì, vẫn chỉ là mấy lỗ hổng.

Vừa chìa cái vòng, Minh Thần vừa nhìn cánh tay, nghĩ:

- Cái tay tuyết cứng đờ... Giơ lên chắc gãy. Nếu gãy, ta khám phá được nhiều bí mật.

Quả nhiên, cánh tay từ từ đưa ra gỡ lấy chiếc vòng. Võ nhìn thấy rõ lớp tuyết băng nứt ra rồi gãy "rắc" lạo xạo, tạo thành một đường rảnh sâu chỗ khuỷu tay.

Cánh tay co về, đưa vòng lên tận lỗ mắt. Nách lại nứt "rắc", thành đường rãnh. Y lại đat cây kèn, đưa cả tay kia cầm vòng, xoay, ngắm. Hai bàn tay chỉ có tám ngón co quắp coi như vuốt thú.

Tây Gầm xách cả khẩu kích pháo tiến lại gần Nam Khấp, y phải cúi khom hẳn mình mới vừa tầm. Võ nhìn, nghĩ:

- Cái vòng phải rớt vào lửa mới nhìn nổi tượng hình. Y đóng băng còn thấy gì nữa. Quả nhiên, xem xét giây lát, soi nghiêng lật ngược đủ thứ, cả hai hình dị vẫn chỉ thấy đó là chiếc vòng xanh điểm huyết ngoại khổ, vậy thôi.

Cả hai lắc đầu, Nam Khấp bỗng thở phì, phát âm nghiêm giọng:

- Tây Gầm dang ra, ta thử điều dụng coi. Võ Minh Thần hơi dột lòng, nghĩ "y biết bí quyết chăng". Bỗng lại thấy Tây Gầm dạt ra mấy bộ, Nam Khấp vùng hú lên một tiếng quái gở, tung vút cái vòng lên không. Võ giật thót mình, kinh hoàng định nhảy lên bắt cái vòng, sợ rớt vỡ tan, nào dè Nam Khấp đã hô "Đứng im", tay múa tít trước mặt cái vòng vừa rớt xuống dần dần lại bắn vút lên, cứ thế

Nguồn: truyen8.mobi/t107642-lua-han-rung-xanh-chuong-8.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận