Liên Hoa Yêu Cốt Chương 25


Chương 25
Bộ xương mất tích

Đàn Hương Lâu cổ kính trăm năm tuổi đã bị niêm phong!

Thông tin này vừa loang ra đã gây nên cơn bão lớn đối với các phương tiện truyền thông trong xã hội. Hàng trăm đại diện của báo chí, truyền hình đổ xô đến vây kín quanh cổng lớn của Đàn Hương Lâu nhưng đều bị chặn lại bởi một câu duy nhất từ phía cảnh sát: “Miễn bình luận”.

Trong ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn, cô Tuệ bưng tách trà và hai miếng bánh kem ra bãi cỏ ngoài sân.

“Anh Quan, đây là trà kiểu Pháp, mời nếm thử!” Cô Tuệ cười hiền lành, đặt tách trà xuống trước mặt Quan Ân.

“Cảm ơn cô!” Quan Ân bất giác thấy ấm áp trong lòng. Đã lâu lắm rồi anh chưa được nếm cảm giác như về nhà này.



“Cô Tuệ, bữa sáng của cháu!” Cổ Liên hau háu nhìn về phía chiếc đĩa đựng hai miếng bánh kem, chỉ còn thiếu nước dãi rớt ra ngoài.

“Biết rồi, biết rồi.” Cô Tuệ đặt miếng bánh xuống trước mặt Cổ Liên: “Bà chủ nói rồi, Liên Liên chỉ được ăn một miếng thôi”, sau đó đặt miếng kia xuống chỗ Quan Ân: “Miếng này là của cảnh sát Quan, Liên Liên không được ăn đấy, nếu không sẽ không phải thục nữ đâu”.

“Ồ…” Cổ Liên nhìn trân trối vào miếng bánh trước mặt Quan Ân, ánh mắt như tóe lửa: “Cô Tuệ yên tâm, Liên Liên tuyệt đối không ăn đâu!”.

“Liên Liên ngoan lắm! Thế cô vào làm việc đây.” Cô Tuệ nói rồi quay người vào trong nhà.

“Cháu thích ăn bánh kem như vậy, miếng này cháu ăn đi!” Quan Ân đẩy đĩa bánh về phía Cổ Liên.

“Cháu muốn làm thục nữ! Nói không ăn thì sẽ không ăn!” Cổ Liên cứng đầu đẩy chiếc đĩa ra xa, nhưng ánh mắt thì trước sau vẫn chẳng rời được miếng bánh.

“Ha ha…” Quan Ân bị vẻ ngộ nghĩnh của cô bé làm cho bật cười, tiếp tục đẩy đĩa sang: “Chú ăn sáng từ sớm rồi, bây giờ không ăn nổi nữa. Vả lại chú không nói ra chuyện cháu ăn là được chứ gì”.

“Ừm…” Cổ Liên nhìn Quan Ân, rồi lại nhìn miếng bánh, cuối cùng cũng không chống nổi sự cám dỗ: “Vâng, nhưng đó là vì chú nói chú không ăn đấy nhé!”.

“Đúng, là chú nói.” Quan Ân mỉm cười nhìn Cổ Liên bắt đầu nhồm nhoàm gặm bánh.

“À phải rồi, vụ án của chị Linh Lan thế nào ạ?” Cổ Liên nghiêng đầu nhìn người đối diện: “Các chú tìm thấy xương cốt của chị ấy rồi chứ?”.

“Không!” Vẻ mặt Quan Ân thoắt trở lại vẻ nghiêm túc: “Lần theo đầu mối cháu cung cấp, đêm qua bọn chú đã đào dưới gốc cây, tìm được năm bộ xương, nhưng không có của Triệu Linh Lan”.

“Chú nói trong năm bộ xương ấy không có chị Linh Lan?” Cổ Liên ngay lập tức ngừng ăn.

“Đúng vậy, bọn chú đã tiến hành giám định DNA những bộ xương đó, xác nhận bốn bộ trong số đó là bốn học sinh cũ của Trần Thục Nghiêm.” Quan Ân cầm cốc trà lên uống một ngụm nhỏ: “Vì trong bốn người kia có hai trẻ mồ côi, một người từ vùng nông thôn đại lục trốn qua đây, người còn lại thì thân nhân đều đã di cư ra nước ngoài nên sự mất tích của họ không ai chú ý, càng chẳng có ai khai báo. Chỉ có…”, Quan Ân dừng lại vẻ do dự.

“Chỉ có gì ạ?”, Cổ Liên hỏi dồn.

“Chỉ có bộ xương cuối cùng được xác định là một bộ xương có từ thời nhà Thanh.” Vẻ mặt Quan Ân hơi kỳ quái: “Khi hỏi cung Trần Thục Nghiêm, ông ta nói bộ xương đó là tổ tiên của nhà họ Trần, đồng thời thú nhận đã giết chết Triệu Linh Lan và bốn người kia”.

“Các chú không nhìn thấy lại bộ xương đó phải không?” Mắt Cổ Liên sáng rực: “Nếu cháu đoán không nhầm, bộ xương cuối cùng đó chính là tiền thân của con quỷ mà chúng ta gặp!”.

“Ý cháu là…” Quan Ân đang định nói gì thì điện thoại di động của anh bỗng réo chuông: “A lô, xin chào! Cái gì? Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!”. Ngắt điện thoại, vẻ mặt anh hết sức nghiêm trọng.

“Sao vậy, chú Quan?”, Cổ Liên hiếu kỳ hỏi.

“Bộ xương cuối cùng đã biến mất.” Mặt Quan Ân tái đi: “Vừa rồi Tiểu Lưu bên phòng giám định pháp y vừa gọi điện thông báo. Sáng nay bên họ vốn dự định giám định lại một lần nữa bộ xương đó, nhưng khi vào nhà xác thì phát hiện cửa ngăn chứa bộ xương ấy bị mở toang, bên trong hoàn toàn trống rỗng”.

“Chú Quan, cháu có thể đến xem không?” Cổ Liên nhìn Quan Ân đăm đăm: “Cháu muốn biết con quỷ này rốt cuộc đang chơi trò gì”.

“Ừ, nhưng cháu không được chạy lung tung đó”, Quan Ân nghiêm khắc cảnh cáo.

“Vì sao?” Cổ Liên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Quan Ân khó hiểu.

“Bởi đó là nhà xác chứ sao, cháu không sợ à?” Quan Ân tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói chuyện với trẻ con rõ là rắc rối: “Nhìn thấy những thi thể khủng khiếp dễ gặp ác mộng lắm!”.

“Ồ, cháu sẽ ngoan, không chạy lung tung là được chứ gì.” Cổ Liên buông thõng tay.

“Vậy đi thôi.” Quan Ân đứng dậy vào trong xin phép Phương Tĩnh Hương đưa Cổ Liên đi ghi biên bản liên quan đến vụ chiếc hộp gỗ tử đàn, đồng thời nhắc đi nhắc lại lời đảm bảo sẽ đưa cô bé về trước buổi trưa. Được Phương Tĩnh Hương đồng ý, Quan Ân đưa Cổ Liên vào xe cảnh sát…



Một giờ sau, tại nhà xác thuộc phòng giám định pháp y.

“A, một cô bé thật dễ thương.” Cô gái tên Tiểu Trương làm việc ở đó tiến đến nắm bàn tay nhỏ của Cổ Liên: “Trưởng phòng, con gái anh đấy à?”.

“Nói linh tinh! Trưởng phòng của chúng ta còn chưa kết hôn mà!” Phó phòng Đại Lý bước tới: “Chỗ chú có kẹo này, gọi chú đi!”.

“Chú…”, Cổ Liên ngoan ngoãn gọi.

“Ngoan lắm, nào, cầm lấy!” Đại Lý đưa cho Cổ Liên chiếc kẹo que dài, nhân lúc Tiểu Trương bế Cổ Liên ra xa, anh ta liền vỗ lên vai Quan Ân, cười gian xảo: “Được đấy, anh bạn! Tẩm ngẩm tầm ngầm thế nào tự nhiên được đứa con gái, từ đâu ra nói cho anh em nghe coi!”.

“Thôi đi!” Quan Ân bất giác mặt đỏ lên như tôm luộc: “Các cậu chỉ được cái nghĩ vớ vẩn! Đây là cháu gái tôi! Làm việc đi!”.

“Vâng thưa sếp!” Mọi người che miệng cười rồi tản đi.

“Nhìn gì vậy?” Quan Ân bước tới bên Cổ Liên, đồng thời ra hiệu cho Tiểu Trương rằng có mình ở đây là được rồi, cô có thể đi.

“Liên Liên, cô đi đây, tạm biệt!”, Tiểu Trương vẫy tay về phía Cổ Liên.

“Tạm biệt cô!”, Cổ Liên cũng chào cô gái.

“Aizzz… Cháu vừa đến đã hại chú bị người ta nói móc.” Quan Ân bế Cổ Liên lên: “Phát hiện được gì rồi?”.

“Nó tự đưa xác mình ra ngoài.” Cổ Liên chỉ dấu vết màu đen in trên nền đất: “Chú nhìn thấy không?”.

“Không thấy!” Quan Ân lắc đầu: “Chú chẳng thấy gì cả”.

“Xem ra nó vẫn còn ở đây!” Cổ Liên chỉ vết đen: “Nó vẫn chưa ra khỏi tòa nhà này, nếu không dấu chân đã xuất hiện ở cổng rồi. Có lẽ nó không có cách nào giấu được xác mình, bởi theo như chị Linh Lan nói, ma quỷ trong vòng hai giờ sau khi chết thì không điều khiển được thân xác mình. Cháu nghĩ nó nhất định đem giấu xương cốt mình ở đâu đó trước, đợi đến đêm mới nghĩ cách đưa ra ngoài. Chúng ta đi đã, đêm nay sẽ tính sổ với nó!”.

“Đêm nay?” Quan Ân ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt: “Bà cháu sẽ cho phép cháu ra ngoài sao?”.

“Chú yên tâm, cháu sẽ có cách!” Mắt Cổ Liên ánh lên tia cười tinh quái…

10 Mảnh sứ đen oán hận

Một giờ sáng, ngôi biệt thự nhà họ Hàn hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đang êm đềm trong giấc mộng, chỉ có chiếc đồng hồ trên tường vẫn tích tắc kêu đều đều. Đột nhiên, cánh cửa căn phòng ngay sát cầu thang bỗng “két” một tiếng rồi từ từ hé mở. Cổ Liên mặc chiếc váy liền màu đen từ trong phòng lách ra, rón rén bước về phía cầu thang, không quên ngó vào phòng Phương Tĩnh Hương một cái. Khi đã chắc chắn bên trong không có động tĩnh gì, cô bé mới ba chân bốn cẳng chạy thẳng xuống cầu thang, mở cửa lớn phòng khách ra sân.

“Chú Quan, chú Quan!” Cổ Liên gọi nhỏ.

“Chú ở đây…” Quan Ân đứng ngoài cổng khẽ vẫy tay: “Bà cháu không phát hiện ra chứ?”.

“Đương nhiên là không.” Cổ Liên dễ dàng lách qua hàng rào bao quanh sân, “Nhanh lên chú, muộn quá cháu sợ nó sẽ thoát mất!”.

“Được, đi thôi.” Quan Ân nhanh chóng đưa Cổ Liên lên xe cảnh sát đỗ phía sau nhà…

“Mấy giờ rồi?” Ngồi trên xe, Cổ Liên như chợt nhớ ra điều gì đó.

“Gần một rưỡi rồi!” Quan Ân liếc đồng hồ đeo tay.

“Chú Quan, quay lại Đàn Hương Lâu mau!” Cổ Liên quay sang nhìn Quan Ân.

“Không đến Sở Cảnh sát nữa sao?” Quan Ân dừng xe, cau mày hỏi.

“Chị Linh Lan nói, quãng thời gian ma quỷ tự do hoạt động là từ một giờ đến bốn giờ sáng. Tối qua lúc các chú đào được năm bộ xương lên là mấy giờ?” Cổ Liên hỏi với vẻ rất đỗi nghiêm trọng.

“Bọn chú xong việc lúc hai giờ, ba giờ bắt đầu tiến hành giám định, gần bốn giờ mới rời đi.” Quan Ân nhớ lại quy trình công việc hôm trước.

“Quả nhiên là vậy!” Gương mặt Cổ Liên như bừng tỉnh: “Xem ra cháu đoán không nhầm. Bộ xương đó không phải không muốn đem thân xác mình đi, mà là chưa có thời gian để làm việc đó. Nếu như các chú gần bốn giờ mới rời đi, thì thời gian còn lại chỉ đủ để nó che giấu thân xác mình chứ không kịp mang đi được”.

“Chú vẫn chưa hiểu, điều này liên quan gì tới việc chúng ta hiện giờ cần đi đâu?” Quan Ân nhíu mày.

“Tất nhiên là có rồi! Lúc này đã gần hai giờ, chú cho rằng bộ xương đó rỗi việc mà đi tham quan tòa nhà văn phòng của các chú chắc!” Cổ Liên cười khẩy liếc xéo Quan Ân.

“Cháu cho rằng nó không còn ở Sở Cảnh sát nữa rồi?” Quan Ân giật mình, bất giác quay sang nhìn Cổ Liên vẻ thú vị: “Thật không hổ là thần đồng kinh doanh, quả nhiên suy nghĩ thấu đáo”.

“Chú quá khen, nhưng chúng ta mau đến hang ổ của nó chờ nó đến đã.” Cổ Liên nở nụ cười đắc ý.

“Cháu chắc chắn nó ở đó?” Quan Ân quay đầu xe hướng về phía Đàn Hương Lâu.

“Đó là nơi nó trú ngụ, nó chắc chắn sẽ quay về!” Trong mắt Cổ Liên ánh lên vẻ tự tin…



Đàn Hương Lâu tổng cộng có năm tầng. Từ tầng một đến tầng ba là phòng trưng bày, tầng bốn là phòng nghỉ nội bộ dành cho nhân viên, khách thông thường không được lên, còn tầng hầm dưới cùng thì cấm ngặt đối với toàn bộ người trong Đàn Hương Lâu, ngoài ông chủ Trần Thục Nghiêm, gần như không có người thứ hai được phép vào. Hôm qua khi cảnh sát Hồng Kông tiến hành điều tra, bức màn bí mật của tầng hầm này mới lần đầu được vén lên trước mắt mọi người.

Một cây đàn hương đại thụ đứng sừng sững kiêu hãnh ngay chính giữa tầng hầm. Hàng trăm cành nhánh chen chúc vươn khắp gian phòng. Lớp đất dưới gốc cây màu đỏ tươi tựa máu. Đào lớp đất ấy lên, cảnh sát phát hiện được năm bộ xương khủng khiếp đến mức dựng tóc gáy. Vì vậy sau khi giám định pháp y sơ qua, toàn bộ các nhân viên nhanh chóng rời khỏi đó. Rồi đến cả viên cảnh sát phụ trách bảo vệ hiện trường cũng quá khiếp sợ nên chẳng dám ngồi lại ở dưới hầm mà chạy đến chỗ cửa hàng tạp hóa kế bên qua đêm. Vì lý do đó, Đàn Hương Lâu bị bỏ trống đến bây giờ.

Trong tầng hầm, bóng tối dày đặc không có lấy một tia sáng. Cây gỗ đàn hương màu tím khổng lồ vươn khắp những cành nhánh thô dài hết sức ma quái, giống như các móng vuốt quỷ đang xòe rộng chờ đợi con mồi.

“Rắc, rắc, rắc…” Từ xa bất chợt vọng tới tiếng những khúc xương ma sát vào nhau, đang tiến dần về phía tầng hầm. “Cạch” một tiếng, cánh cửa hầm vốn được khóa chặt từ bên trong bỗng tự động mở ra một cách nhẹ nhàng. Một bộ xương trắng hếu lướt nhẹ vào trong, trên vai vác thêm một bộ xương khác đã khô vàng, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc.

“Đến rồi hả?!” Giữa không gian yên lặng của tầng hầm đột nhiên vọng tới giọng nói dịu dàng. Rõ ràng bộ xương không nghĩ có người ở đây nên giật mình quay lại, hai hốc mắt đen ngòm lóe lên những tia kinh ngạc.

“Là ngươi?” Giọng thâm u vang lên, khiến người ta không lạnh mà rợn tóc gáy.

“Hóa ra mày biết nói.” Cổ Liên bước tới từ đằng sau thân cây: “Vậy chắc mày có thể cho tao biết mày giấu hài cốt chị Linh Lan ở chỗ nào chứ?”.

“Triệu Linh Lan hả?” Bộ xương khẽ khàng đặt hài cốt cũ của nó xuống sàn: “Ha ha, con bé ấy và ta lúc sinh thời rất có duyên, cho nên ta đã đặc cách ưu đãi nó, để hài cốt của nó và loại gỗ nó yêu thích nhất vĩnh viễn ở bên nhau!”. Bộ xương bước đến rồi vuốt ve chỗ cành cây ở gần gốc, sau đó nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Xem này, nó ở đây!”.

“Chị Linh Lan…” Trong thoáng chốc, Cổ Liên hoàn toàn choáng váng. Trên cành cây, một bộ xương nhỏ nhắn bị gắn chìm vào trong thân cây, trông tự nhiên như thể được sinh ra từ đó: “Vì sao? Sao lại làm thế với chị ấy?”. Cuối cùng cũng đã hoàn hồn, Cổ Liên giận dữ thét lên.

“Bởi nó và ta kiếp trước duyên tình quá nặng, chúng ta có chung một niềm đam mê điêu khắc, cùng một sự yêu thích đối với đàn hương, thậm chí đều chết khi chưa đầy hai mươi lăm tuổi!” Bộ xương vuốt ve hài cốt của Linh Lan, hai hốc mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

“Là do mày giết chị ấy!” Mắt Cổ Liên tóe lửa: “Đáng lẽ chị ấy sẽ có một tiền đồ rộng mở, một cuộc sống tươi đẹp và một tương lai hứa hẹn. Vậy mà tất cả những điều đó đều bị lòng ích kỷ của mày hủy diệt một cách tàn nhẫn!”.

“Ha ha ha…” Bộ xương phá lên điệu cười gớm ghiếc, loáng một cái đã xẹt tới trước mặt Cổ Liên, cách cô bé chưa đầy nửa mét. Ánh sắc lạnh tỏa ra từ hai hốc mắt của nó khiến toàn thân cô bé cứng đơ: “Này cô bé, ngươi không phải một người phàm bình thường sao? Có hứng nghe câu chuyện của ta chăng? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết lý do ta bắt năm người kia phải chết à?”.

“Được, mày nói đi!” Cổ Liên cố tỏ vẻ điềm tĩnh, lặng lẽ lùi ra sau một chút.

“Kiếp trước tên ta là Trần Yên, còn Đàn Hương Lâu cổ xưa này là do tổ tiên chúng ta truyền lại. Đến triều Đại Thanh, cũng là thời của ông nội ta, việc kinh doanh của Đàn Hương Lâu bắt đầu xuống dốc. Ông nội ta rất say mê điêu khắc, mê đến điên cuồng. Ông có thể không ăn không uống chứ không thể không có đàn hương. Đến khi ta năm tuổi, ông bắt đầu tự tay uốn nắn chỉ dạy ta điêu khắc…”

“Ông nội của mày thật hiền từ.” Cổ Liên nhận xét, song ánh mắt lại liếc chừng động tĩnh của Quan Ân núp trong bóng tối.

“Hiền từ? Ha ha, làm gì có!” Hốc mắt bộ xương lóe lên ánh nhạo báng: “Ông vốn chưa bao giờ ưa các cô gái, vậy mà riêng với ta lại tốt như thế, ngươi xem điều này có lạ không?”.

“Quả có lạ thật, thế sau đó thì sao?” Tay Cổ Liên chẳng biết vô tình hay hữu ý nắm lấy viên bảo thạch màu lam đeo trên cổ.

“Sau đó, khi ta mười sáu tuổi và vẫn chưa có chồng, ông nội từ Tây thành mua về cây gỗ đàn hương tím này, đem trồng trong tầng hầm của Đàn Hương Lâu, và cũng từ đó vào sống tại đây luôn. Nhưng dù vậy ông vẫn luôn viết thư nhắc nhở ta không được từ bỏ việc luyện tập điêu khắc.” Bộ xương chìm đắm trong ký ức quá khứ, không hề nhận thấy Cổ Liên đã chầm chậm lùi dần về phía cửa: “Bảy năm sau, khi hai mươi ba tuổi thì tay nghề của ta đã đạt đến đỉnh cao. Lúc đó ông nội viết thư bảo ta đến Đàn Hương Lâu, nói rằng ông đã làm ra được những sản phẩm điêu khắc đẹp nhất thế gian. Ta vui mừng ngay lập tức dẫn theo con trai đến, để rồi từ đó chẳng bao giờ còn ra được nữa…”.

“Chú Quan, nhanh lên!” Đúng lúc đó, Cổ Liên đã lùi đến bên cửa gọi to Quan Ân đang đứng gần đó.

“Xẹt” một tiếng, que diêm cháy sáng trong tay Quan Ân nhanh chóng ném về phía bộ xương.

“Phừng”, mặt đất bị đổ xăng lập tức bùng cháy dữ dội, thoáng chốc đã bao trùm hoàn toàn bộ xương và hài cốt tiền thân của nó trong biển lửa.

“Chạy mau!” Quan Ân lao đến ôm Cổ Liên chạy ra khỏi tầng hầm.

“Thế nào? Liệu nó đã chết chưa?” Ra ngoài Đàn Hương Lâu, anh đứng trên con đường tối om thở dốc.

“Chú Quan!” Bỗng, Cổ Liên túm chặt tay áo Quan Ân, mặt tái mét nhìn lên không trung.

“Sao vậy?” Chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, Quan Ân đã bị một trận gió âm ào ạt thổi ngã, đầu đập mạnh vào tường ngất lịm.

“Chú Quan!” Cổ Liên hét lên, liền đó bị bộ xương đang bay lơ lửng trong không trung đẩy bắn vào tường.

“Nha đầu thối! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Bộ xương giơ những móng vuốt đen sì lên bổ về phía đầu Cổ Liên.

“Cứu tôi với…” Cổ Liên sợ hãi nhắm chặt mắt chờ đợi cú đánh trí mạng.

“Á…” tiếng kêu thảm thương vang lên, song nó lại phát ra từ bộ xương. Cảm thấy kỳ quái, Cổ Liên từ từ hé mắt ra. Một kết giới màu xanh lam đang bao chặt cô bé ở bên trong. Bộ xương vừa rồi còn xưng hùng xưng bá giờ đã bị lớp sương kết giới màu xanh lam đánh cho vỡ vụn, rải rác từng mảnh dưới nền đất, hoàn toàn bất động.

“Ha ha, sức mạnh của Lam Liên tiên nữ quả nhiên không thể xem thường!” Giọng nói bất chợt vang lên giữa không trung. Cổ Liên hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn. Một chàng trai trông cực kỳ quyến rũ với làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, cùng đôi mắt phượng trong veo dịu dàng từ từ đáp xuống: “Lâu rồi không gặp, Lam Liên tiên nữ”.

“Chú là ai?” Cổ Liên ngây ngốc nhìn chằm chằm con người tuyệt đẹp trước mắt.

“Ha ha, ta là Hạo Đan, Bạch Hạo Đan.” Chàng trai một tay đỡ Cổ Liên dậy, tay kia phất một cái, nắm xương tàn trên nền đất tức khắc hóa thành lớp khói mỏng tan biến vào khoảng không. Trên nền đất còn trơ lại một mảnh vỡ màu đen trông như thủy tinh.

“Đó là gì vậy?” Cổ Liên chỉ mảnh vỡ hỏi.

“Đó là mảnh sứ oán hận.” Hạo Đan đưa tay lên không trung, mảnh sứ màu đen kia liền bay vèo đến, đáp gọn xuống lòng bàn tay ấy: “Đây vốn là một mảnh của chiếc bình ngọc pháp bị vỡ của Quan Âm. Nó đã hấp thu nộ khí cô phát tỏa từ kiếp trước rồi ngưng tụ lại mà thành”.

“Ý chú là chú Quan Ân?” Cổ Liên nghiêng đầu ngắm nghía mảnh sứ.

“Ha ha, cô còn nhỏ quá, ta có nói cô cũng không hiểu. Thôi cô mệt rồi, ngủ đi.” Hạo Đan nhẹ nhàng lướt tay qua mắt Cổ Liên, lập tức cô bé dựa đầu vào vai mình ngủ thiếp đi. Bế Cổ Liên trong tay, Hạo Đan cười nhạt: “Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi sao? Ta vẫn muốn xem cái kẻ bản lĩnh to lớn đến cả Ngọc Hoàng Thượng Đế và Phật Tổ đều không bói ra được này rốt cuộc là ai!”.

Cúi đầu nhìn mảnh sứ oán hận màu đen trên tay, Hạo Đan bất giác nhíu mày. Chỉ có gỗ đàn hương tím loại đặc thù mới hút máu người làm thức ăn, rồi tạo ra những hoa văn đẹp nhất thế gian. Nhưng điều này là những ghi chép cơ mật trong Dao Hoa cung, sao lại lưu truyền vào nhân gian? Lẽ nào…

Một trận gió thổi tới, con đường u tối chẳng còn lấy một bóng người, màn đêm đã che khuất toàn bộ sự việc vừa xảy ra…

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/65166


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận