Liệp Diễm Giang Hồ Mộng Chương 162: Hi Mộng nhất Chiến

"Bình" một tiếng, tường vỡ người bay, thân thể to lớn của Hy Bình văng vào bàn ghế trong phòng, đồ vật trong phòng đều bị vỡ nát.
Mộng Hương theo sau, Hy Bình không kịp đứng dậy, kiếm của Mộng Hương đã đâm tới ngực hắn. Hắn buồn bực rên một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn mũi kiếm đâm ngập vào ngực mình.
Hắn có thể cảm thấy nó, thanh kiếm, gần như đâm tới tim hắn.
Mộng Hương đổi lại đại kinh, kiếm của nàng, một chút nữa là xuyên qua sau ngực Hy Bình, nhưng chỉ đâm vào một chút nữa cũng không thể. Khi kiếm của nàng đâm vào cơ nhục của Hy Bình, khoảnh khắc đó, nàng cảm thất một phản lực cường đại vô bỉ.
Tên vô lại này, cương khí trong cơ thể không ngờ cường đại như thế!
Mộng Hương không do dự, rút kiếm ra, lập tức máu phun ra, kiếm của nàng chém đến chỗ khác trên thân của Hy Bình, nhưng nàng bất ngờ phát hiện, máu tươi từ ngực phun ra lúc đầu, đã nhanh chóng ngừng lại, các vết thương khác trên thân thể Hy Bình cũng vậy, có tốc độ cầm máu kinh nhân.

Kiếm của nàng vô tình chém xuống người Hy Bình, Hì Bình không ngừng kêu lên đau đớn, vết thương trên cơ thể không ngừng tăng lên.
Hắn làm sao có thể tưởng Mộng Hương lại tàn nhẫn đến thế, hắn vừa mới ôm nàng lúc trước, lúc này nàng lại muốn đưa hắn vào tử địa.
Kiếm vô tình, thương mãn thân! (Kiếm vô tình, toàn thân thương)
Mộng Hương trong lúc cực kì phẫn nộ, không quan tâm đến sinh tử của Hy Bình. Nàng có định kiến với Hy Bình, nàng đầu tiên biết tư vị bị nam nhân chạm vào, rồi bị nam nhân mà nàng không thích ôm chặt trước đám đông người, bất lịch sự, nàng làm sao có thể tính toán rõ ràng?
Bão Nguyệt bị hắn dành được, đã làm cho nàng cảm thấy cực kì khó chịu, Bão Nguyệt cùng nàng là tỉ muội lớn cùng nhau từ bé, Mộng Hương làm sao đoán được Bão Nguyệt lại yêu tên nam nhân vô sỉ này, chẳng lẽ Bão Nguyệt không nhớ rằng hắn ba lần bốn lượt quấy rối?
Chẳng lẽ Bão Nguyệt thích sự quấy rối của hắn.
Nhưng nàng, Mộng Hương, tuyệt đối không thích, cũng tuyệt đối không cho phép nam nhân nào khinh bạc.
Từ nhỏ đến lớn, thân thể mềm mại trong trắng của nàng chưa từng bị nam nhân nào chạm vào, nàng không thích nam nhân ghê tởm như Lãnh Như Băng, trong tư tưởng của nàng, thân thể thuần khiết cao quý vô tỉ của nàng tuyệt đối không cho lũ xú nam nhân đó chút tiện nghi nào, nàng có thể cùng nam nhân tâm tình, tuy nhiên, nàng không cho phép nam nhân nào tiếp xúc.
Nàng từ bé hình thành tư tưởng này, do trên Minh Nguyệt phong chỉ có nữ nhân, nên loại tư tưởng này của nàng thành lập có thể tồn tại lâu dài, cũng theo nàng bước vào giang hồ - cũng là lúc vào vòng tranh đấu, trên đường, nàng gặp rất nhiều nam nhân, nàng minh bạch rằng sống trên đời, không gặp nam nhân là điều không thể, trừ phi nam nhân trên đời này chết hết đi, thì mới có khả năng.
Nàng lúc mười tuổi, Bão Nguyệt mới có chín tuổi, Mộng Tình qua lễ trưởng thành của môn phái để có thể xuất giá, cũng có thể phân khai, hai câu truyện một lời nói, đã khiến giữa hai cô gái hình thành một lời hứa.
Có lẽ đó chỉ là câu nói đùa vô tri lúc bé, nhưng vô luận là Mộng Hương hay Bão Nguyệt, đó là một kí ức không thể nào quên.
Đúng, lời hứa nếu không tính toán gì, như vậy, tình tỉ muội từ nhỏ đến lớn giữa nàng và Bão Nguyệt làm sao có thể tính toán được?
Sau khi nàng một mình xét đoán dần dần hình thành lên một tư tưởng cực đoan, đó là chủ trương thích hợp với Minh Nguyệt Phong. Minh Nguyệt Phong nữ đồ, nhiều người có thể xem là người thanh tâm để tóc tu hành, lớn lên trong hoàn cảnh như thế nàng và Bão Nguyệt không thể không bị ảnh hưởng, không ngờ Bão Nguyệt lại bị tên vô lại đó phá vỡ sự thanh tĩnh trong tâm, đó là điều mà nàng không mong đến. Nàng tịnh không hối hận về lời hứa đó, chỉ là nam nhân mà Bão Nguyệt chung tình, lại không ngờ là một tên vô lại vô dụng, bảo làm sao nàng có thể chấp nhận được?
Nàng cầm kiếm đâm tới nam nhân nằm trên mặt đất, cắt, chém, Hy Bình không ngờ không phản kháng, chỉ là mỗi nhát kiếm chém vào người hắn, hắn kêu đau một tiếng, quang mang trong hai mắt dần dần tăng cường, trong mắt xuất hiện vẻ ma mị kinh điển.
Mộng Hương đối mắt với hắn, trong tâm chợt sợ hãi, kiếm trong tay nhằm mắt hắn đâm tới, đầu Hy Bình lệch sang một bên, hữu thủ chụp tới chiếc ghế bên cạnh chặt lấy một đoạn mộc côn đánh tới trường kiếm của Mộng Hương, Mộng Hương nhất thời sơ xuất, kiếm trong tay bị Hy Bình dùng mộc côn đánh bay, khi nàng tỉnh ngộ, Hy Bình với tốc độ mà nàng không thể tưởng tượng nổi phi thân bay lên, lập tức rơi xuống chỗ nàng đang đứng, nàng biết rằng, lúc này không thể lại đánh để thoát nữa.
Nàng biết man lực của Hy Bình, nhưng không biết người này vào lúc cuối cùng lại có tốc độ như vậy, tên nam nhân này bị nàng một chưởng đánh bay vào phòng, sau đó đập vào một bức tường dày mà không ngờ an nhiên vô dạng, nàng đầu tiên không khinh thị hắn, chỉ là biểu hiện không tốt lúc đầu của hắn, làm cho nàng nghĩ rằng hắn căn bản không thể phản kích-, trừ khi nàng bị hắn bắt được, còn không hắn không đủ để nàng sợ.
Tuy nhiên, lúc này, nhìn nam nhân này không đơn giản như bề ngoài, sau khi đập vào một bức tường dày, cũng trúng vô số vết thương do kiếm nhưng vẫn vô sự. Nếu như một người bình thường mà trúng một chưởng phẫn nộ của nàng, mười mạng cũng không đủ, nhưng hắn vẫn sống. Nàng xuất kiếm dùng tới năm thành công lực, nhưng bao nhiêu có thể đâm vào trong thân thể hắn, chẳng lẽ hắn có thân thể kim cương bất hoại ?
Trong Giá Long thành,người chân chính tu luyện kim cương chi thân chỉ có Lạc Kim, tên vô lại này làm sao có khả năng?
Làm sao nàng có thể biết được, Hy Bình từng ăn được nội đan của Hỏa Vân sư hổ, Hỏa vân sư hổ là môt cực độ dương cương chi vật, da của nó đao kiếm bình thường vô cùng khó làm rách. Lúc tại lang đạo, hắn bức ép tiềm năng phát xuất ra ngoài, tính năng của nội đan đó cũng theo huyết dịch của hắn mà kích phát ra ngoài, thêm nữa hắn bản thân tu luyện 'Thiên địa tâm kinh' mặc dù chỉ làm cho hắn có lực công kích cực cường, nhưng đối với các bộ phận khác trên toàn thân cũng tạo lên một khả năng phòng thủ mạnh mẽ, lúc này thiên dương địa âm chi khí tùy thời tự động lưu chuyển toàn thân, mặc dù không hoàn toàn tất cả các công kích lực, nhưng những cái còn lại chỉ làm hắn bị thương nhẹ, trừ khi gặp Mộng Hương là biệt cấp cao thủ, còn không toàn thân hắn không thể phá, giống như lúc đầu Độc cô tuyết kiếm cụt dương căn , đối với người khác mà nói, dương căn là bộ phận yếu nhất, nhưng đối với người luyện Thiên địa tâm kinh như Hy Bình mà nói, bộ phận đó chính là bộ phận mạnh nhất (Hehe ta cũng phải luyện mới đc ^^)
Ai! Tạo vật lộng nhân.
Lúc này, ma tính của Hy Bình bị kích phát, bởi do Mộng Hương dễ dàng đánh ngã Hy Bình, nhưng không đánh vào tim của Hy Bình, tạp loạn vô chương nhằm vào người Hy Bình xuất kiếm, không ngờ bị Hy Bình nắm lấy cơ hội phản kích, và phản kích thành công!
Nàng hối hận vô cùng, chỉ có thể để Hy Bình đè trên mặt đất, cặp mắt như mộng sợ hãi nhìn chằm chằm vào Hy Bình đang trăm phần tà tính.
Trên người nam nhân này, thời khắc này, làm nàng cảm thấy tim run lên.
Hy Bình cười nói: "Nàng đánh mất thời cơ tốt nhất rồi, vô cùng đáng tiếc, lúc này ta sẽ không tùy tiện thả nàng ra được.
"
Muốn giết thì giết, đừng nói lời thừa." Thanh âm của Mộng Hương vẫn rất dễ nghe.
Hy Bình nói: "
Nếu như nàng đồng ý ta cùng Bão Nguyệt , ta sẽ thả nàng."
Mộng Hương tức giận nói: "
Đừng hòng!"
Hy Bình cười tà ác: "
Tin hay không ta bây giờ cưỡng đoạt nàng?"
"
Hoàng Hy Bình, ngươi chết chắc rồi!"
Cùng với tiếng hét của Mộng Hương, tay nàng cầm thanh côn gãy cường mãnh đánh tới đỉnh đầu Hy Bình.
"
Oành!"
"Bình"
Lúc Mộng Hương tay cầm thanh côn gãy đánh tới đầu Hy Bình, lôi thanh kinh hưởng, y phục rách tung, côn gãy lại gãy, Đầu Hy Bình vẫn hoàn hão vô tổn, nàng không dám tin nhìn chằm chằm vào Hy Bình, trong mắt không có chỉ sự kinh ngạc, mà còn một sự khủng hoảng không nói ra được.
Hy Bình trong song nhãn ma quang đột cường, hữu thủ vung quyền, cùng với quyền phong nóng bỏng hướng ngay mặt Mộng Hương đánh thẳng tới, bản năng của Mộng Hương địa thiên đầu ,quyền phong cường thế thổi bay khăn che mặt của nàng, quyền đầu đột nhiên dừng lại không hạ xuống.
Mộng Hương phơi bày ra gương mặt thật, ngước nhìn thần thái cổ quái của Hy Bình, lúc này, nàng mới biết khăn che mặt đã bị bay mất.
Quyền đầu của Hy Bình tựa hồ sát với làn da trắng trẻo tinh khiết của gương mặt Mộng Hương, hắn nhìn gương mặt của Mộng Hương thanh mĩ phảng phất như cao sơn tuyết nguyệt, trong các nữ nhân hắn từng nhìn thấy, chỉ nói về độ mĩ lệ của gương mặt, có lẽ chỉ có Thủy Khiết cùng với Ngọc xà môn thiếu nữ là có thể đẹp bằng với Mộng Hương, nhưng không phải vẻ mĩ lệ của Mộng Hương làm hắn chấn động, mà là sắc thái mơ mộng huyễn hoặc trong đôi mắt cùng với toàn bộ khuôn mặt làm cho con người có cảm giác như mộng như huyễn, làm cho con người tuyệt mĩ này một loại sắc thái mộng huyễn, phảng phất như cực kì chân thực, lại như cục kì mơ hồ, như là nằm giữa hư và thực, quyền đầu của hắn không ngừng run lên.
Bão Nguyệt cùng Mộng Hương, cả hai đều tuyệt mĩ, tư sắc của Mộng Hương thậm chí còn hơn, nhưng khí chất của hai nàng đều tác động mạnh giống nhau tới tâm linh của Hy Bình. Bão Nguyệt thuần chân trong suốt, Mộng Hương hư huyễn phiêu diêu, hai loại so sánh mạnh mẽ, lưỡng nữ cùng ở tại một chỗ, dường như là để chứng minh tính mâu thuẫn vĩ đại.
Hy Bình tay nắm thành quyền bỗng lỏng ra, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Mộng Hương, cảm thấy thân thể yêu kiều của nàng run lên nhè nhẹ.
"Hoàng Hy Bình, ngươi giết ta đi!" Mộng Hương thanh âm run run cầu khẩn, nàng không muốn để Hy Bình khinh bạc.
Hy Bình thán: "
Ta không thể hạ thủ."
Mộng Hương trầm mặc.
Tay Hy Bình vén nhẹ làn tóc rối trên trán nàng, cúi đầu hôn xuống, Mộng Hương muốn tránh, nhưng bị hai tay hắn giữ lấy gương mặt, do đó phải chịu đôi môi vo cùng ôn nhu của hắn, trong tình huống song phương đối địch như thế này, sau khi vừa mới tàn sát lẫn nhau, đôi môi ôn nhu như nước này, làm Mộng Hương phẫn nộ đồng thời tâm hồn cũng chấn động.
"
Quả nhiên thơm , hương như mộng, nàng là hương thơm nhất trong giấc mơ của cuộc đời ta, ta tại đây thề rằng, trong cuộc đời này tuyệt đối không xuất thủ với nàng, cũng không để bất cứ ai làm hại nàng!"
"
Hoàng Hy Bình, ta không chỉ phải giết ngươi, mà còn phải thiến ngươi, ngươi là tên sắc ma, dám vô lễ với ta?"
Trong mắt Hy Bình ma tính biến mất, trên mặt xuất hiện nụ cười hờ hững, thả Mộng Hương, đúng lúc hắn muốn đứng dậy, Mộng Hương toàn lực một chưởng đánh tới tim hắn, làm cho ngực hắn vốn đã cầm máu bắt đầu phun máu, cả thân thể to lớn bay tới đập vào một cái bàn lớn khác, sau đó phá vỡ chiếc bàn, không dừng lại bay tới một bức tường khác, đập tường đổ xuống, đà bay của thân thể cũng hết, rơi xuống chân tường, nằm bất động tại đấy.
Mộng Hương đứng dậy kinh dị nhìn Hy Bình nằm như chết trên mặt đất, thầm thì nói: "
Vừa rồi cường hãn thế mà, chẳng lẽ chỉ một cước mà chết như thế?"
Nàng bước vài bước, nhặt thanh kiếm trên mặt đất, tiến tới Hy Bình.
"
Không cần biết ngươi giả chết hay chết thật, ta phải để ngươi không còn vô lễ với nữ nhân, ngươi là tên hỗn đản sắc ma, luôn làm ta tức giận!" Mộng Hương nói xong, kiếm trong tay thẳng hướng tới âm bộ của Hy Bình, nhưng không thể đâm tới được, nàng ngồi xuống nhìn cái hùng căn đó, gương mặt hồng lên, thì thầm tự nói: "Làm sao có thể thế này?"
Nàng thử đặt tay lên chót mũi của Hy Bình, Hy Bình không còn hô hấp, lại thu tay muốn đặt lên tim hắn, thấy máu phủ đầy, lông mày cau lại, đứng dậy nhặt lên khăn che mặt của nàng, che lại gương mặt của nàng, chỉ lộ ra một cặp mắt như mộng, không nhìn lại Hy Bình trên mặt đất, trực tiếp đi qua lỗ hổng trên tường đi ra.
Cũng tại lúc này, Hy Bình nằm trên mặt đất phía sau nàng đội nhiên mở hai mắt, trong mắt phát ra loại tà tiếu nhè nhẹ.
Nụ cười ma mị vĩnh hằng!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/liep-diem-giang-ho-mong/chuong-162/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận