Hy Bình một đêm chưa về làm cho mọi người phải lo lắng. Độc Cô Thi cuối cùng phải mang sự tình ra nói.
"Hy Bình tối qua đến Phong Khiếu động vì kim phát nữ nhân ước hẹn. Chàng không cho ta nói việc này cho mọi người biết!" Độc Cô Thi nói.
Triệu Tử Hào nói:
" Loạn thật."Độc Cô Minh bàn:
" Bọn ta đến Phong Khiếu động xem xem thế nào!"" Sao kim phát nữ nhân đó lại câu dẫn Hy Bình, nàng ta không phải là tiểu thiếp của Lạc Hùng sao?" Hoa Tiểu Ba nêu ra một điểm nghi vấn.
Hoàng Đại Hải đáp:
" Ta đến Bắc Lăng trang tìm Lạc Hùng. Bọn ngươi trước tiên đến Phong Khiếu động xem thế nào."" Đại Hải. Ta cũng đi cùng ngươi!" Độc Cô Minh cũng muốn theo.
Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy nhìn nhau một cái, rồi cùng đi với Hoàng Đại Hải.
Cả đám vội vã kéo đến Phong Khiếu động nổi tiếng kia. Đi đến trước cửa động, mọi người ngây ngốc nhìn nhau - Sao chỗ này không thấy cửa động?
Hoa Tiểu Ba nói:
" Cơn địa chấn tối qua …"Hoa Tiểu Thiến cướp lời:
" Tối qua chỉ là một cơn địa chấn nhẹ, sao có thể làm sụp cả cửa động này?"Hoa Tiểu Ba cúi đầu nói:
" Ta không tìm ra lý do nào giải thích cho việc này."" Cái giải thích của ngươi thật là thối tha!" Hoa Tiểu Thiến không khách khí mắng.
" Ca bị chôn trong này rồi, ôi…" Độc Cô Thi là người đầu tiên khóc lên, các nữ nhân khác cũng nức nở theo.
Triệu Tử Hào nói:
" Mọi người hãy thôi bộ dạng này đi. Ai chắc được là Hy Bình ở trong đó không."Vưu Tuý hỏi:
" Vậy chàng đang ở đâu?"Chúng nhân ngây người - Phải rồi! Không ở đây vậy thì ở đâu?
***
Hy Bình thức giấc, phát giác đầu mình đang đặt lên một chỗ vô cùng nhu nhuyễn, trong lòng giật mình. Mũi ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, hắn tỉnh giấc tự biết mình đang ở trong đám nữ nhân, hơn nữa đầu gối trên ngực của một nữ nhân.
Tay hắn bóp nhẹ vào bộ ngực dưới đầu, một tiếng nữ nhân khẽ kêu lên, chỉ thấy nàng ta nói:
" Chàng tỉnh rồi hả? Không được bừa bãi."Không ngờ lại là ngực của A Mật Y sao?
Hy Bình tựa như bị làm cho giật mình, không lạ khi tay lại cảm thấy thích như vậy. Nguyên lai chạm vào đỉnh ngọc phong của mỹ nhân.
" Thật là xấu hổ. Ta sau khi dụng lực quá độ lại ngủ lăn ra, không ngờ lại nằm lên trên …"Trong bóng tối, tay của A Mật Y vươn ra chặn lấy miệng hắn, chỉ nghe thấy nàng ngượng ngập nói:
" Là ta để chàng gối lên ngủ."Hy Bình ngạc nhiên hỏi:
" Sao nàng lại đối tốt với ta vậy?"A Mật Y giận dỗi:
" Ta đối xấu với chàng lúc nào hả?"He he, trong bóng tối Hy Bình cười ngây ngốc.
Lý Ngọc và Minh Ngọc cũng đã tỉnh dậy. Cả hai đồng thanh nói:
" Đúng rồi, tiểu thư đối với chàng thật tốt. Lâm công tử chưa từng bao giờ được đãi ngộ thế này. Chàng phải biết rõ."Hy Bình đáp:
" Ta chẳng những biết rõ, ta còn biết …"Song thủ của hắn vươn ra tóm lấy Minh Ngọc và Lý Ngọc. Hai nàng cười lên yêu kiều làm cho mọi người đều tỉnh cả dậy.
Chỉ thấy Phỉ Sa nói:
" Bọn ngươi muốn tư tình ở dây, cũng đừng có lớn tiếng như vậy. Ở đây không còn ai nữa sao?"Hừm, nói giỏi thật, không ngờ lại có sao chổi ở đây sao? Hy Bình trong lòng khó chịu, sau đó nhớ lại những chuyện trước khi mệt quá ngủ đi.
A Mật Y đột nhiên nói:
" Chàng chẳng nói nếu như không khai mở động được thì quay lại mở động nàng ta phải không?"Hả? A Mật Y nói gì vậy? Không ngờ nàng ta cũng nói ra những lời này?
Hy Bình ngây người. Những lời này đâu có đúng với tác phong của nàng?
Nàng ta không ngờ dung túng hắn, đả thông động của Phỉ Sa?
Dơ bẩn a! Ăn nói thật thô lỗ. A Mật Y chẳng phải tuyệt đại mỹ nữ, à, còn là xử nữ nữa …
Minh Ngọc cùng Lý Ngọc nói:
" Ta cũng ủng hộ chàng. Nữ nhân kia thật đáng ghét. Ở đây giờ chàng muốn gì cũng được, bởi vì chàng là người mạnh nhất."Hy Bình kêu lớn:
" Ta đương nhiên là người mạnh nhất. Ta vốn là quyền vương tối lợi hại mà."" Lợi hại thế sao? Sao không thấy ngươi đả khai cửa động?" Lại có âm thanh Phỉ Sa trào lộng.
Tiếp đến là tiếng Quyền Hành:
" Phỉ Sa, ngươi nói ít vài câu không được sao? Ồn muốn chết."Hy Bình đứng lên hỏi:
" Đao của ta đâu?"" Ở đây." Lý Ngọc đáp.
Nàng đưa đao cho Hy Bình. Đao vào tay Hy Bình, phát ra ánh sáng hồng rực, chiếu sáng cả sơn động. Hắn giơ đao lên bước vào bên trong động.
Minh Ngọc hỏi:
" Tiểu thư, bọn ta cũng vào chứ?"A Mật Y đáp:
" Ta không muốn nhìn."Đám người bên trong thấy sáng bừng lên rồi thấy Liệt dương chân đao được Hy Bình cầm tiến lại. Ánh sáng hồng vô cùng rực rỡ.
Phỉ Sa thấy hắn chăm chăm đi về chỗ mình, sợ hỏi:
" Ngươi muốn làm gì?"Nàng kinh hoàng nhìn vào đôi mắt tà ác kia …
Trên mặt hắn chằng chịt vết sẹo, không còn vẻ anh tuấn như xưa, lúc này đơn giản là vô cùng xấu xí. Phối hợp với đôi mắt như dã thú của hắn làm chúng nhân khiếp hãi kinh tâm - Vẻ hung dữ của hắn khi phá động đã khắc sâu vào trong tâm mọi người, làm nỗi sợ hãi bây giờ càng tăng cao.
Phỉ Sa cảm giác hoàn toàn bất động, không có khả năng khống chế bản thân, cả người phảng phất mềm nhũn ở trên đất, không có chút khí lực nào để ngồi dậy.
" Ta đã nói rồi, nàng còn nhớ chứ?" Hy Bình cười hỏi.
Nhưng nụ cười này, trong mắt Phỉ Sa như là một đao trí mệnh! Nàng sợ hãi đáp:
" Ta …Ta không nhớ!"Hy Bình hét lớn:
" Nhưng ta lại nhớ! Mẹ nó, lão tử không trêu ngươi, ngươi lại trêu lão tử! Tất cả đều bị khốn mẹ nó ở trong này rồi, ta chẳng cần phải quản gì nữa! Vô luận ở đâu, ta cũng không quản, chỉ quản trong tim ta thống khoái là đủ … Trước khi chết, cũng phải cho nàng thống khoái một hồi."" Không có muốn …"Ánh sáng vụt tắt. Hy Bình bỏ đao rời khỏi tay, nhảy vọt đến chỗ Phỉ Sa đang nằm. Phỉ Sa vốn đã sợ hãi vô lực. Một khắc sau, người nàng đã bị Hy Bình điên cuồng đè lên. Nàng kêu khóc nhưng vô dụng. Hai tay Hy Bình điên cuồng lột xé y phục trên người nàng …
Nàng vốn không phải vô năng như vậy. Chỉ là ở nơi tối tăm này, lại phải đối mặt với nam nhân đáng sợ kia. Trong tim nàng đã mất đi ý tưởng kháng cự, thân thể tự nhiên không còn đề kháng - Thêm vào những người kia tựa hồ không muốn giúp nàng? Nàng bị cô lập không ai giúp!
Ở đây, Lạc Thiên, Lạc Hùng, thậm chí toàn bộ Đại Địa Minh cũng vô pháp giúp nàng. Nàng đã tuyệt vọng, chỉ hy vọng nam nhân này nhẹ tay một chút. Nhưng hắn ta lại đang tuyệt đối thô bạo.
Trong bóng tối, Hy Bình giật tung mọi trang bị của nàng, trừ quần lót bên dưới còn toàn bộ đều bị giật ra. Dương căn khổng lồ áp vào chỗ kín của Phỉ Sa, sau vài lần không thể chui vào. Hắn bèn thu nhỏ dương căn tối đa, đẩy rồi tiến vào trong môi lớn mềm mại của Phỉ Sa.
Phỉ Sa quá đau hét thảm:
" Không … A… Đau quá…"Dương căn của Hy Bình chui vào trong mật đạo khô khốc của nàng, đột nhiên khoách đại to lên. Cự long chợt dựng đứng.
… Cắm xuống …
Quyền Hành cuối cùng cũng vô pháp chịu đựng, âm thanh ỏn ẻn của hắn vang lên:
" Hoàng Hy Bình, đủ rồi, ngươi quả là cầm thú, ngươi làm quá rồi đó."" Tên ái kia, mẹ ngươi đang ghen đó hả?" Hy Bình một mặt mắng lại, một mặt vẫn nhấp nhấp.
Quyền Hành đáp:
" Ngươi điên rồi!"" Ta điên rồi, thì sao nào? Nữ nhân này thật đáng ghét, ta sẽ để nàng ta thấy nam nhân đáng sợ thế nào … mẹ."Quyền Hành trầm mặc. Trong động tối chỉ còn tiếng nữ nhân khóc nhẹ và tiếng nam nhân thở hổn hển…
Trong cảm giác của chúng nhân, mật đạo của Phỉ Sa bị máu rỉ ra làm trơn nhẵn mật đạo, nỗi thống khổ giảm xuống, hoặc đã bị tê đi. Dương căn thô tráng ép vào, nỗi đau qua đi tiếp đến là hưng phấn.
… Lại cắm vào …
Đây là lần thứ năm nàng tỉnh lại. Chỗ đó của nàng không hiểu sao lại trơn tuột, có thể là máu, có thể là dâm thuỷ …
Một tia sáng chiếu vào mặt nàng, từ nóc động chiếu xuống.
" A!" Trong động vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.
Hy Bình đình chỉ mọi động tác, hai mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt chưa khô lệ của Phỉ Sa, Cự vật vẫn lấp kín trong mật đạo của nàng …
Tia sáng đó đại khái dài khoảng ba mươi thước, nhưng bề rộng không lớn, chỉ có thể chiếu sáng rõ một thước là cùng. Ngoài ra còn chiếu hất ra ngoài khoảng ba thước nữa nhưng ánh sáng mờ dần.
Chúng nhân ngẩng đầu lên nhìn. Trên đỉnh động hở ra một lỗ, to bằng nắm tay. Ánh sáng qua đó lọt xuống.
Thân ảnh Quyền Hành đột nhiên nhẩy đông nhẩy tây trong động, một lúc sau hắn hạ xuống đất, chán nản nói:
" Ánh sáng từ lỗ hổng này chiếu ra, nhưng ta đoán độ dày của đỉnh động so với cửa động bị lấp cũng như vậy thôi, trừ phi bọn ta ai ai cũng biến thành côn trùng chui ra, nếu không thì cứ phải ngồi nhìn ánh sáng trước mặt mà chịu chết thôi. Ta căn bản không thể nhìn thấy quang cảnh bên trên…"Lời của hắn dập tắt hoàn toàn nỗi hy vọng đang dâng lên trong lòng chúng nhân.
Hy Bình quay lại nhìn khuôn mặt trắng bệch vô huyết xinh đẹp của Phỉ Sa. Khuôn mặt này đích xác rất xinh đẹp, nét ngài tròn trặn, miệng nhỏ xinh cùng với gò mà và chiếc mũi cao tạo nên một vẻ đẹp riêng biệt. Đôi mắt đẹp của nàng lộ ra nỗi thống khổ khó nói.
Hy Bình rút khỏi cơ thể nàng ngồi xuống bên cạnh. Cự vật trong ánh sáng từ đỉnh động chiếu xuống hiện rõ vết máu loang lổ - Đó là rây từ mật đạo của Phỉ Sa mà ra.
" Sau này nàng không làm phiền ta, không nói lăng lung tung, ta sẽ không đối xấu với nàng nữa." Hắn nói.
" Hu … Hu…." Tiếng khóc rống của Phỉ Sa cuối cùng cũng cất lên.
Bọn Quyền Hành nhìn thấy chỗ kín của Phỉ Sa đầy máu, tựa hồ như sưng phồng cả lên. Nhưng khi nhìn thấy cự vật của Hy Bình, đều chuyển mắt không dám nhìn lấy một giây.
Quyền Hành nói:
" Hoàng Hy Bình, ngươi mặc quần vào đi."Hy Bình đáp:
" Tuy ở đây hơi lạnh, nhưng da ta dầy nên không cần phải mặc quần. Ta dù sao cũng không thể mặc y phục được nữa, y phục thấm đầy máu rồi."Hắn quả nhiên trút bỏ toàn bộ y phục. Lúc này vừa hay tam nữ Thái Âm giáo đi vào. Hắn đưa y phục cho Lý Ngọc nói:
" Nàng mang y phục này xuống đầm nước giặt sạch, nói không chừng sau này có cơ hội ra ngoài ta mặc lại. Ở trong này ta không cần mặc, xem ra lại thấy thoải mái."" Hoàng Hy Bình, Ta đưa ngươi quần áo của ta." Quyền Hành năn nỉ.
" Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"Hắn cúi đầu nhìn hạ thể của mình rồi nói:
" Phải chăng tên ái ngươi ngắm cái này của ta cảm giác tự ti?"Quyền Hành nhìn cũng không nhìn hắn. Kỳ thật hắn và cả tám đồng bọn đều không dám nhìn Hy Bình, tất cả đều quay mặt nhìn vào động tối.
" Chẳng thèm để ý đến cầm thú ngươi." Quyền Hành mắng
Hy Bình nghe vậy bước đến trước mặt hắn hỏi:
" Ngươi nói gì? Muốn cự nhau ở đây hả?"Không khí trong động bỗng trở nên căng thẳng. Quyền Hành liếc hắn một cái rồi vội vã quay mặt đi.
Hy Bình nói:
" Ta biết chắc ngươi do tự ti nên tâm lý mới như vậy."Quyền Hành đáp:
" Không phải."" Không phải? Không phải thì ngươi cởi quần ra, chúng ta so xem thế nào?" Hy Bình kiến nghị.
Quyền Hành vội che tay xuống dưới. Quả nhiên là ái.
Hy Bình thấy vậy kỳ quái, nhưng không biết nguyên nhân tại sao. Hắn gãi gãi đầu rồi hướng tám người kia hì hì nói:
" Các ngươi cũng phải cởi quần ra so nhé?"Trời, tên ngốc này, vừa rồi còn là bộ dạng hung dữ cưỡng hiếp nữ nhân, hiện giờ đã khôi phục lại bản sắc vô lại, không ngờ lại đòi so kích thước sao?
" Không cần phải đọ, của ngươi là lớn nhất rồi." Phỉ Sa ấm ức nói.
Hy Bình quay đầu nhìn nàng hỏi:
" Nàng không còn việc gì để nói sao?"Phỉ Sa kinh khiếp đáp:
" Ta … Ta lần sau không dám nữa."" Nếu sớm ngoan ngoãn như vậy thì vừa rồi đã không có chuyện. Nếu có chuyện, ta cũng sẽ ôn nhu mà làm. Đáng tiếc là tới giờ nàng mới biết ngoan."Hắn quay lại bọn Quyền Hành nói:
" Xem ra bọn ngươi đều thuộc loại tự ti không dám chìa ra ngoài thật."Quyền Hành đáp:
" Chẳng ai vô sỉ như ngươi!"Hy Bình nói:
" Ngươi biết ta vô sỉ, sao không cản trở ta?"Quyền Hành:
" Ngươi …"Hy Bình nói tiếp:
" Ta chưa giết bọn ngươi đã là một sự nhẫn nại to lớn. Nhưng nghĩ đến chuyện đó, lại có nhân tố tự nhiên, tuyệt không phải bàn tay các ngươi mà tạo nên được. Vì vậy mà lão tử còn nhẫn nại… Bị chôn sống tại đây, trong tâm lão tử vui lắm sao? Bọn ngu ngốc các ngươi một lòng lừa lọc lão tử. Đáng tiếc bọn ngươi cũng phải bồi táng theo ta, ha ha, thống khoái thống thoái." Thanh âm của hắn chưa bao giờ có tư vị bi sảng như vậy.
Hắn quay người bước đến chỗ Phỉ Sa. Phỉ Sa thấy hắn lại gần, thân thể xinh đẹp run rẩy.
Hắn đi đến cạnh nàng ngồi xuống, lấy tay nhặt lấy một miếng y phục rách ở đó rồi nhẹ nhàng lau máu nơi chỗ kín của nàng nói:
" Không phải sợ hãi. Sau này nàng không phạm ta, ta cũng không phạm nàng."" Thật không?" Phỉ Sa khẩn trương hỏi lại.
Hy Bình thở dài:
" Ta cũng muốn là thật. Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Ta đối với địch nhân không bao giờ nói thật lòng, cũng không có tín tâm hay giảng chuyện đạo lý. Nàng hiểu chứ?"Phỉ Sa gật gật đầu.
Hắn lại nói tiếp:
" Vì vậy ta muốn hỏi nàng, sau này nàng muốn là địch nhân của ta, hay là bằng hữu của ta?"Phỉ Sa lập tức đáp:
" Bằng hữu."Hy Bình cười cười, lau nước mắt của nàng nói:
" Nàng là bằng hữu của ta, ta tất nhiên là đem lời thật ra với nàng. Sau này ta cũng muốn nàng…"" Á."" Nhưng …"Hy Bình chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói:
" Lần sau ta sẽ rất ôn nhu, hơn nữa còn đợi tới khi nàng yêu ta, ta nghĩ ta sẽ có thể làm lành lại vết thương trong tim nàng."Khuôn mặt hắn chằng chịt sẹo, khi cười càng làm cho có vẻ hung dữ. Tuy nhiên trong ánh mắt hắn lộ ra nét cười làm cho Phỉ Sa cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng hỏi:
" Ngươi không làm ta đau nữa chứ?"Hy Bình đáp:
" Chỉ cần lời nói là bằng hữu của nàng là thật, lời của ta cũng sẽ là thật. Đương nhiên nếu lời nàng là giả, thì của ta cũng là giả. Ta trăm lần cũng phụng hoàn lại nàng."Phỉ Sa khẩn trương nói:
" Lời ta là thật."Hy Bình ôm lấy nàng, bế nàng vào một chỗ tối nói:
" Chỗ đó sáng quá, nàng nằm ở đây nghỉ ngơi một lúc. Ta xuống đầm tắm một cái xem xem có cá không nếu không chúng ta chết đói mất. Đợi ta lên rồi ta sẽ khai diễn ca hội, phục vụ mọi người, ha ha…"" Bùm." Hắn nhẩy xuống đầm.
Ca hội? Mọi người trong động đại kinh. Người nhìn ta, ta nhìn người. Quyền Hành bảo A Mật Y:
" Đợi chút nữa ngươi phải bịt miệng hắn lại, ở đây hắn nghe mỗi lời ngươi thôi."A Mật Y cất giọng tuyệt vọng:
" Ta sẽ tìm mọi cách có thể! Ta không muốn nghe thấy hắn hát."" Đơn giản là như bị cường bạo thống khổ vậy."Lời này là do Phỉ Sa trong bóng tối cất lên. Câu nói đó của nàng đơn giản đập vào trong tâm mỗi người trong động.
Hy Bình đột nhiên nhô đầu lên khỏi mặt nước hoan hô nói:
" Có cá, rất nhiều cá."