Triệu Tử Uy dẫn đám người Lôi Phượng tìm kiếm đại ca khắp nơi trên thảo nguyên, rốt cuộc vẫn không có hy vọng nào về Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt, Hoa Tiểu Mạn lo lắng đến nỗi khóc nhiều lần.
Lúc này, lại thêm một ngày dài nữa, mọi người thu dọn gọn gàng chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, thế nhưng trừ phi tìm lại những nơi đã tìm qua chứ cũng không biết bắt đầu tìm kiếm nơi nào.
Lôi Phượng hỏi
"Tử Uy, hạp cốc đó có lối ra khác không?".
Triệu Tử Uy rung động toàn thân, vui mừng
"Không sai, có một lối ra khác". Hốt nhiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp
"Không tốt, lối đó là sa mạc, họ vốn không quen đường, cả hai lại không chuẩn bị gì, bỗng nhiên vào nơi đó, xem ra lành it dữ nhiều ".
Mọi người kinh sợ, tại sao trước đây không nghĩ tới vấn đề này?
Tứ Cẩu hét lên
"Tại sao tiểu tử người lại không nói sớm?".
Triệu Tử Uy
"Lối đó cách rất xa nơi này, hơn nữa lại cạnh sa mạc, ta nghĩ họ không thể chạy tới đó. Huống hồ, một khi tiến vào Da Lặc sa mạc, cơ hội sống sót quay trở về là rất ít. Vì thế ta thấy tốt hơn chọn tìm kiếm đại ca trên thảo nguyên trước tiên, nếu may mắn, họ có thể trên thảo nguyên đợi chúng ta. Còn nếu như họ tiến vào sa mạc, chúng ta không cần thiết phải tìm kiếm. Cho dù họ họ không gặp bão cát, họ có lẽ cũng bị vây hãm đến chết trong sa mạc. Ai, tìm người trong sa mạc, tìm sao đây?".
Lôi Long
"Dẫu sao ngươi cũng nên nói cho chúng ta một lời để lúc đó chúng ta có thể ngay lập tức chia nhau ra tìm kiếm".
Triệu Tử Uy hổ thẹn cúi đầu
"Ta xin lỗi".
Tứ Cẩu la lớn
"Một câu xin lỗi há có thể đởn giản giải quyết vấn đề không?".
Hoàng Đại Hải ngăn họ tranh cãi
"Đừng sinh chuyện nữa, làm vậy có tác dụng gì không? Triệu huynh, Da Lặc sa mạc trong quá khứ là địa phương nào?".
Triệu Tử Uy
"Nó là hai mảnh thảo nguyên nối liền lại với nhau, được gọi là Mạc Tư thảo nguyên, cư trú trong đó là Dã Mã tộc và Bạch Dương tộc".
Hoàng Đại Hải
"Chúng ta lập tức quay về Thần Đao Môn, sau đấy đi vào Mạc Tư Thảo Nguyên. Nếu đại ca cùng Tiểu Nguyệt có thể may mắn vượt qua sa mạc, họ chắc chắn có thể ở đó. Còn như họ không ở nơi đó, chúng ta không cần phải tìm kiếm lại nữa".
Đến lúc này có lẽ cũng chỉ biết làm như vậy, tất cả mọi người đều mang tâm sự nặng nề, vài nữ nhân càng đau đớn sầu khổ tột cùng.
Qua ba ngày dùng khoái mã cấp tốc, mọi người đã về tới Thần Đao Môn.
Đỗ Tư Tư cùng Phong Ái Vũ và Hồ Điệp Lục Cơ thấy mọi người quay trở về mà không có Hy Bình và Tiểu Nguyệt, liền lập tức chạy tới truy vấn, kết quả chỉ khiến Đỗ Tư Tư câm lặng ôm Tuyết Nhi vào lòng lưu lệ còn Phong Ái Vũ choáng váng hồi tưởng quá khứ.
Sau khi khẩn trương chuẩn bị, khả dĩ đến giờ xuất phát, Lãnh Như Băng đột nhiên cảm thấy không khỏe liền để Hoa Tiểu Mạn bắt mạch của mình, tức khắc phát giác ra nàng đã mang thai được hai tháng. Theo đó, Hoa Tiểu Mạn kiểm tra chúng nữ cùng với bản thân một lượt, phát giác bản thân cùng với chúng nữ của Hy Bình, thêm vào Bích Nhu, Lan Hoa, Oanh Thúy tất cả đều mang thai.
Cái này phải chăng là bi trong hỉ?
Tuy nhiên sự tình này lại rắc rối, đã mang thai thì sao có thể quay trở lại địa phương sa mạc đó? Vì những hài tử, nam nhân không cho phép đám nữ nhân theo cùng cũng để tránh khỏi liên lụy mình.
Song Đỗ Manh Manh vẫn ương ngạnh đòi đi theo tìm kiếm Hy Bình và Tiểu Nguyệt. Dù mọi người không ưng thuận, nhưng cũng không thể khuyên can nàng, cuối cùng đành để nàng theo cùng, còn lại mọi nguyện vọng của nữ nhân khác đều bị cự tuyệt.
Cái đáng nói đến nhất là Từ Thanh Vân thời gian này lưu tại Thần Đao Môn, tịnh không tưởng hắn cùng mọi người tham gia đi tìm kiếm khi mà hắn không có một đại giao tình nào với Hoàng Hy Bình. Thêm vào đó, đám người Tứ Cẩu nghĩ dù có hắn hay không có hắn cả hai không có sự khác biệt, mà cũng không ép buộc hắn trao tặng mối nhân tình này.
Ngay sau đó, nhóm người bao gồm bảy người này, sáu nam nam một nữ, mang theo kỳ vọng của mọi người lại một lần nữa tiến về phía trước tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm người.
Họ đã đi được hai ngày, Đỗ Thanh Phong phu phụ đưa người Bích Lục Kiếm Trang quay trở về sơn trang; Tiếp đấy Lãnh Tinh Oánh cùng với người của mình trở lại Hồ Điệp Môn; Từ Phiêu Nhiên cũng mang theo hai nữ nhân và môn đồ li khai Thần Đao Môn. Từ Thanh Vân nhân vì thê tử muốn lưu lại Thần Đao Môn chiếu cố tỷ tỷ Độc Cô Kỳ, hắn cũng lưu lại đây, thuận tiện giúp đỡ sắp xếp Thần Đao Môn một chút.
Vào ngày thứ bảy tính từ lúc đám người Lôi Long rời đi, có một nhóm người đến Thần Đao Môn toàn là những kẻ không mời mà tới, nhân số rất đông, tổng cộng có đến năm sáu trăm người, trực tiếp xông vào Thần Đao Môn, hai bên giao chiến, tử thương rất nhiều.
Phụ tử Triệu Kiệt Anh cùng đám người Từ Thanh Vân nhận được tin liền dẫn mọi người lao ra, Đỗ Tư Tư vừa trông thấy liền dẫn đầu đoàn người, toàn thân kịch chiến, thối lui vài bước, khuôn mặt trắng bạch không còn huyết sắc.
Triệu Kiệt Anh la lớn
"Ngươi là ai? Tại sao lại dẫn người xâm phạm Thần Đao Môn ta?".
Kẻ cầm đầu có thanh âm bán nam bán nữ
"Ta là Thi Trúc Sanh Địa Ngục Môn, chuyến viếng thăm đặc biệt này đến để bái phỏng Triệu môn chủ".
Triệu Kiệt Anh không thể tưởng tượng người ăn mặc diêm dúa đầy yêu khí đang đứng trước mặt này, không ngờ lại là một trong võ lâm thất công tử Thi Trúc Sanh, nói
"Chúng ta với quý môn vô oan vô cừu, công tử gây ra thế này, không phải là đi quá xa sao?".
Thi Trúc Sanh
"Môn chủ, thuyết có nói, vô sự bất đăng tam bảo điện, ta đương nhiên có mục đích mới đến. Tư Tư, dạo này có khỏe không?".
Đỗ Tư Tư nhìn nam nhân tuấn mĩ này đã từng khiến trái tim nàng thổn thức một khoảng thời gian, chỉ thấy hắn đã không còn bất cứ một điểm nào của nam nhân, biến thành giống như nữ nhân rất kỳ dị quái gở, ngay cả cử động cũng giống nữ nhân, sao mà có thể thay đổi thành hình dạng thế này? Chẳng lẽ mắt nàng đã đui?
Nhìn vào dáng vẻ hiện giờ của hắn, Đỗ Tư Tư có cảm giác kinh tởm, lạnh lùng
"Tại sao?".
Thi Trúc Sanh cười nói
"Rất kỳ quái phải không? Kì thật ta nên đa tạ Hoàng Hy Bình, nếu không có hắn hãm hại ta vô pháp luyện thành một trong hai võ học chí cao của bổn môn "Địa Tàng Chi Khí
", khi tối hậu ta cũng không phải hạ quyết tâm tự cung tu luyện chí cao võ học khác của bổn môn "Tuyệt Tình Luân Hồi Đao
" và hôm nay đã có thành tựu như ý muốn! Nhưng cũng bởi thế ta tuyệt hậu, điều đó khiến ta bỗng nhiên nghĩ tới nữ nhi của chúng ta. Trước đây, ta đã ra lệnh cho nhị kiệt đi kiếm nàng ở đâu để thu hồi nữ nhi, nhưng lại bị Hoàng Hy Bình phá hoại, lúc đó ta còn đang trong lúc bế quan, vì thế vô pháp tự thân xuất thủ. Ngày hôm nay, ngoài việc muốn hạ uy phong một trong tứ đại võ lâm thế gia, thêm vào đó ta còn muốn thu hồi nữ nhi!".
Đỗ Tư Tư hét lớn
"Ta không đáp ứng, ta tuyệt không thể giao nữ nhi cho ngươi! Ngươi tâm bệnh cuồng nhân, Tuyết Nhi theo ngươi, có thể bị hại cả đời".
Thi Trúc Sanh cười yêu kiều
"Cái đó nằm ngoài sự kiểm soát của nàng, nữ nhi là của ta, ta phải quyết định".
Triệu Kiệt Anh
"Thi công tử, ngươi muốn người, phải hỏi qua chúng ta có cho không?".
Thi Trúc Sanh
"Ta muốn nữ nhi của ta. Không phải chuyện của lão đừng can sự. Lão già, đi sang một bên".
Triệu Tử Hào thét chửi
"Yêu nhân ngươi, dám tại Thần Đao Môn lộng hành lỗ mãng?".
Thi Trúc Sanh thần sắc âm u
"Có vẻ bọn ngươi không chuẩn bị giao người. Tốt, nếu đã vậy cho bọn ngươi chứng kiến sự thật chân chính, nhị kiệt, ngũ hành quỷ, dẫn người đánh".
Nhân mã hai bên không một lời giải thích lao lên khai chiến tại phía trước Thần Đao Môn, tiếng thét
"sát", tiếng kêu la thống hận vang lên kéo dài trong tai, đao quang kiếm ảnh, huyết tinh trùng thiên, đoản thủ đoạn cước, tử thương vô số.
Triệu Kiệt Anh bị ngũ hành quỷ quấy rối, cùng năm người chiến đấu tương đương. Lãnh Như Băng và Đỗ Tư Tư tìm đánh Địa Ngục Nhị Kiệt. Lôi Phượng dẫn chúng nữ giết môn đồ Địa Ngục Môn thành từng mảnh, cuồng phong bạo vũ, kiếm chém mọi nơi, huyết lưu thành hồ.
Triệu Tử Hòa cùng Từ Thanh Vân ngay từ lúc đầu đã tự tìm đến khai chiến với Thi Trúc Sanh, nhưng hai người liên thủ cũng vẫn biết sớm không phải là địch thủ, chỉ thấy Thi Trúc Sanh huy động kiếm khí âm sâm, hơn nữa còn rất nhanh và mạnh, vô cùng hiểm độc dữ dội, tất cả mỗi một kiếm xuất ra đều có một lực lượng thần bí như thể đến từ địa ngục, có thể khiến đối phủ sản sinh ảo giác khiếp đảm, giống như có rất nhiều quỷ hồn khủng khiếp đến trước mặt, từ từ khiến cho hai người tâm kinh đảm chiến, không phát huy xuất ra được năm thành công lực như bình thường, cả hai người thời khắc này cảm thấy lực bất tòng tâm, trên thân có vài nơi xuất hiện màu sắc.
Triệu Kiệt Anh và đám người Lôi Phượng nhìn thấy hai người họ lâm hiểm cảnh, nhưng bản thân mình cũng đang trong tình trạng chịu đựng, vô pháp thoát thân qua đó trợ giúp họ, chỉ có thể vô vọng nhìn bọn họ không còn sức vô phương hoàn thủ bị Thi Trúc Sanh sát tử, tâm can trùng xuống lo lắng vô cùng.
Từ Triệu hai người cùng với Thi Trúc Sanh đều là võ lâm thất công tử, nhưng bọn họ không tưởng sức mạnh thật sự của Thi Trúc Sanh lại cao hơn họ nhiều đến thế này, bị kiếm của Thi Trúc Sanh bức đến nỗi chỉ có khả năng đón đỡ. Bọn họ lúc này thấy chấn kinh, ngoài ra còn cảm giác hôm nay không có sinh khí hy vọng sống sót trở về, lập tức sinh ra một trạng thái tâm lý anh hùng bất phục rất hào dũng, toàn tâm cùng nhau dự định dù chết cũng phải toàn lực chiến đấu.
Ánh mắt hai người trao đổi nhanh giữa trận chiến, tâm lĩnh thần hội, cả hai biểu lộ ra một nét tiếu dong thảm liệt, cùng lúc đó hét lên một tiếng lớn, đao thế và chưởng kình đồng thời nghênh đón trường kiếm của Thi Trúc Sanh, khi bị kiếm chiêu của Thi Trúc Sanh chặn đứng, hai người lùi lại nhanh như chớp.
Triệu Tử Hào phi thân lùi lại đánh gục phía có nhiều người đang chiến đấu ở phía sau, lùi ra ngoài khoảng bốn trượng (*), đột nhiên đứng sững lại như núi, đại đao cử quá đầu, khí thế cấp bách tăng tới mức tối cao.
Từ Thanh Vân thi triển Thiên Phong Phiêu Vạn Lý thân pháp ngưng lại trên không phía sau Triệu Tử Hào, bên trong thân thể thiên chánh cương khí vận tới cực điểm, toàn thân ngân mang bạo xạ, chân khí tụ lại chờ bộc phát!
Thi Trúc Sanh hàn mang kiếm bạo phát, như thể vạn đạo oan hồn từ địa ngục cùng với sát khí hướng hai người phóng tới.
Từ Triệu hai người xuất thanh hét lớn, cùng lúc phát động công kích, Triệu Tử Hào với Bàn Cổ Liệt Thiên Đao kình từ phía trước ngực trực xạ Thi Trúc Sanh. Ngay lúc Thi Trúc Sanh cử kiếm để đón đỡ, liền cảm thấy từ trên đỉnh đầu có chưởng kình hùng hậu như áp lực núi đè xuống, Từ Thanh Vân với Toái Vân chưởng đã phóng tới thiên linh cái của gã, nếu như bị hắn kích trúng, không những mây trên trời vỡ nát mà còn cả cái đầu trên cổ của Thi Trúc Sanh gã.
Thi Trúc Sanh không suy nghĩ nhiều, lùi lại ba bước, phiêu thân chuyển sang hướng phải, trạng thái tốc độ nhanh không thể tin được, tuy có thể tránh né được một đao quân lâm thiên hạ của Triệu Tử Hào, nhưng lại không thoát được Từ Thanh Vân dụng Thiên Phong Vạn Lý thân pháp theo sát như hình bóng cùng với chưởng pháp khiến mọi vật rắn chắc đều bị phá hủy Toái Vân chưởng, phải cử kiếm nghênh tiếp.
Kiếm Thi Trúc Xanh xuất ra vạn quỷ hiện, khiến cho thế công của Từ Thanh Vân lộ ra sơ hở, trường kiếm của Thi Trúc Sanh từ phía trước ngực của hắn mang theo hàn khí âm sâm đâm xuyên tới ngực, nhưng dư kình Toái Vân chưởng của Từ Thanh Vân ở phía trước vẫn không triệt thoái, kích trúng vai trái Thi Trúc Sanh. Thi Trúc Sanh trúng chưởng lùi lại, theo đó rút kiếm ra khỏi ngực Từ Thanh Vân, máu từ ngực họ Từ tuôn ra không ngừng, ngã đổ trên đất, khoảnh khắc đã đoạn khí.
Triệu Tử Hào nhân lúc Thi Trúc Sanh lùi lại, đại đao chém xiên nửa thân về phía bên trái. Thi Trúc Sanh ngoan cường chịu đựng đau đớn dùng vai trái trụ lại cùng với toàn thân huyết khí tăng lên, trong nháy mắt chuyển thân đối diện Triệu Tử Hào, kiếm trong tay huy xuất mười ba nhát kiếm chém lên đao phong của Triệu Tử Hào, hữu cước cùng lúc phóng vào eo trái Triệu Tử Hào, một cước cường mãnh khiến chân khí hộ thân của Triệu Tử Hào xung động lẫn nhau, phát ra thanh âm lớn.
Triệu Tử Hào chịu một cước xuất ra ngoài ý liệu đó của Thi Trúc Sanh, đau tận tâm phế, chân khí ngưng trệ, đại đao trong tay bị Thi Trúc Sanh huy xuất kiếm khí chấn bay tuột khỏi tay. Trong lúc đại kinh, hắn không thể nghĩ nhiều, thân ngả xuống đất lập tức lùi lại, vừa lúc may mắn tránh được một kiếm âm lạt của Thi Trúc Sanh đang đâm tới ngực.
Thi Trúc Sanh lao sát đến truy kích, huy kiếm về phía Triệu Tử Hào từ trên bổ xuống một kiếm, tuy nhiên đã bị Đỗ Tư Tư nghe thấy hét lên
"Thi Trúc Sanh, ngừng tay".
Trong khi nói, Đỗ Tư Tư phi thân tới, chặn kiếm phong của Thi Trúc Sang đang hướng tới Triệu Tử Hào, Thi Trúc Sanh vì thế thu hồi lại.
Đỗ Tư Tư nói lớn
"Kêu bọn họ ngừng tay, ta giao Tuyết nhi cho ngươi mang đi".
Lúc này, Địa Ngục Nhị Kiệt tuy đã bị Lãnh Như Băng bức lui liên tiếp, nhưng toàn bộ chúng môn đồ Thần Đao Môn còn lại không thể giết xông ra khỏi vòng vây chặt của Địa Ngục Môn, Ngũ Hành Quỷ bị Triệu Kiệt Anh giết mất hai, bản thân Triệu Kiệt Anh cũng đã bị vài vết thương, trông như tiếp tục chiến đấu được, cuối cùng chịu thua vẫn là Thần Đao Môn.
Thi Trúc Sanh nghe Đỗ Tư Tư nói vậy, cũng thấy đã đủ vừa ý, bởi vì lần này hắn đến đây mục đích chủ yểu cuối cùng đã đạt được, vẫy tay ra hiệu cho môn đồ, nói lớn
"Toàn bộ đình thủ! Bọn họ đã bị chúng ta đánh cho khiếp sợ".
Nhân mã hai bên dần dần đình chỉ tàn sát, trên mặt đất nhân số tử thương không ít hơn hai trăm.
Đỗ Tứ Tư khóc nói
"Nếu đã biết sớm mọi chuyện thế này, ta chỉ việc đưa Tuyết nhi cho hắn, ta in lỗi mọi người. Kì Kì, đi vào trong ôm Tuyết nhi ra đây, nhớ dùng miếng vải che lên mắt của nó, tỷ không muốn nó nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này".
"Thanh Vân, Thanh Vân, huynh hãy tỉnh lại đi" Độc Cô Thi phủ phục trên thân thể Từ Thanh Vân đau đớn khóc lớn, đột nhiên khởi thân cầm kiếm hướng về Thi Trúc Sanh lao tới.
Lôi Phượng và Độc Cô Cầm liền giữ nàng lại, nói
"Thi Thi, muội đừng qua, thực lực chúng ta so với bọn họ cách nhau quá xa, muội qua chẳng những không báo được thù còn có thể mất mạng, muội trước tiên phải nhẫn nhịn, sau này tìm cơ hội báo thù lại".
Độc Cô Thi bi thống công tâm, vô pháp chịu đựng, ngã vào lòng Độc Cô Cầm.
Đỗ Tư Tư
"Thi Trúc Sanh, ngươi theo ta qua một bên, ta có vài câu muốn nói riêng với ngươi".
Thi Trúc Sanh nhìn nữ nhân này người đã sinh ra một nữ nhi cho hắn, khẽ gật đầu, theo nàng li khai mọi người.
Khi đã đi được tương đối xa, Đỗ Tư Tư quay đầu lại đối diện Thi Trúc Sanh
"Ngươi có thể mang Tuyết nhi đi, nhưng không thể nói với nó, ngươi là phụ thân của nó".
Thi Trúc Sanh lãnh đạm cười hỏi
"Nó là nữ nhi của ta, sao ta không thể nói vậy?".
Đỗ Tư Tư
"Chính vì nó là nữ nhi của ngươi, ngươi không thể nói thế. Lẽ nào ngươi cho nó biết phụ thân nó là kẻ yêu quái bán nam bán nữ? Ngươi có muốn nó biết phụ thân nó là ma quỷ độc ác không thể dung thứ? Trong tâm của nó phụ thân nó chắc chắn không có hình dạng giống ngươi như thế này! Nếu ngươi còn chút nhân tính, ngươi hãy chỉ trong tưởng tượng của Tuyết nhi, Tuyết nhi chung quy là nữ nhi của ngươi! Ta nói điều này, tự bản thân ngươi cân nhắc".
Thi Trúc Sanh trầm mặc một lúc nói
"Nàng nghĩ tất cả mỗi cá nhân Địa Ngục Môn cùng một dạng như ta sao? Phải, ta vì một tưởng tranh bá võ lâm, không ngại bất cứ giá nào, nhưng Tuyết nhi là dòng giống duy nhất của ta, ta có thể chiếu cố tốt cho nó, nó nhất định sẽ trở thành hảo nữ hài giống như a di thuần khiết mỹ lệ của nó, nàng có thể tuyệt đối yên tâm giao nó cho ta, còn về chuyện ta khiến nó chấp nhận ta hay không, đây là chuyện của ta, nàng bất tất đa tâm".
Hai người quay trở về hai phía nhân mã đứng đối diện với nhau, Tuyết nhi đã được Độc Cô Kỳ ôm trong lòng bước ra.
Đỗ Tư Tư bước tới ôm lấy Tuyết Nhi, nước mắt tuôn rơi hôn xuống chiếc má nhỏ của cô bé, nói
"Tuyết nhi, mẹ phải cùng với Tuyết nhi phân khai một khoảng thời gian".
Tuyết nhi la lớn
"Tại sao lại như vậy? Con không muốn cùng với mẹ phân khai, con muốn ở cùng với mẹ! Mẹ, con muốn được cởi bỏ miếng vải đen trên mắt, Tuyết nhi hiện giờ hoàn toàn không nhìn thấy gì".
Đỗ Tư Tư giao Tuyết Nhi cho Thi Trúc Sanh, đột nhiên che mặt chạy nhanh về Thần Đao Môn.
Tuyết nhi
"Ông là ai? Mẹ?".
Thi Trúc Sanh nhìn tiểu nữ hài khả ái này, không ngờ đây là nữ nhi của hắn? Trong tâm của hắn không biết tư vị yêu thương là gì, không tưởng tuy Thi Trúc Sanh hắn cả đời ác độc nhưng lại có một nữ nhi khả ái đến như vậy, trời cao đối với hắn thật không bạc.
Thi Trúc Sanh có vài phần kích động
"Tuyết nhi, cha đưa con về nhà".
Tuyết Nhi nghe thấy thanh âm của hắn rất kỳ lạ, ở trong lòng hắn vùng vẫy
"Ta không muốn theo ngươi về nhà, ta không biết ngươi, ta muốn mẹ, ngươi hãy thả ta ra, đồ xấu xa".
Mọi người nhìn người Địa Ngục Môn từ từ đi xa, tất cả cảm thấy mệt mỏi vô bỉ cũng như bi thương trầm trọng.
Trận chiến này, Thần Đao Môn tử thương hơn tám mươi người, ngoại trừ số ít vài người ở ngoài, gần như tất cả mỗi cá nhân hoặc nhiều hoặc ít đều thụ thương, Triệu Môn Tam Đao cũng mất mạng trong trận chiến này, tổn thất cực lớn.
Bảy ngày sau, tam gia còn lại trong tứ đại võ lâm thế gia, tất cả dẫn theo nhân mã tới Thần Đao Môn, thương lượng chư sự.
Người của Thiên Phong Bảo nhân vì Từ Thanh Vân chiến tử, tất cả từng người đều phẫn nộ, chỉ muốn lập tức đến Địa Ngục Môn báo cừu tuyết hận, nhưng tam gia còn lại kiên quyết phản đối vì cứ thế này đi tới Địa Ngục Môn chẳng khác gì đi vào chỗ chết.
Địa Ngục Môn vẫn còn một thi viễn lệnh vả lại Địa Ngục có vô số môn đồ, dễ thủ khó công, chúng ta hiện tại chỉ có tam đại chưởng môn cùng Triệu Tử Hào, Lôi Phượng, Lãnh Như Băng và vài người khác nữa có thể chiến đấu, thực lực không thể chắc chắn chiến thắng, muốn được báo thù, phải chờ sau này Lôi Long bọn họ quay về, liên hợp lại với người của Viễn Dương tiêu cục, mới có khả năng tiêu trừ Địa Ngục Môn.
Từ Phiêu Nhiên tuy bi phẫn khó chịu đựng được, sau một lúc đã hơi điềm tĩnh lại, cũng minh bạch mọi chuyện đều phải qua đi, lúc này điều có thể làm là trước tiên chuẩn bị hậu táng nhi tử.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Ngày mà những nhân vật đầu não quay về, cũng là lúc báo thù!
(*) Theo nguyên bản là mười mét. Vì hệ thống đo lường của TQ thay đổi theo thời gian nên ở đây xin lấy con số 1 trượng bằng 0.23 mét.