Chân vừa đặt lên mặt đất, thân thể Hạ Ngôn hơi nhún xuống, giảm bớt lực quán tính sinh ra khi rơi xuống, mới đứng lên. Vách núi cao trăm thước, tự nhiên không khó khăn, dù là cường giả hậu thiên đỉnh phong, chỉ cần trong tay có vũ khí sắc bén, cũng có thể đơn giản xuống từ trên vách núi cao trăm thước.
Huyễn Ảnh Lang đang đi vòng tròn tại chỗ, đuôi phe phẩy, nhìn Hạ Ngôn đi từ trên núi cao xuống, ánh mắt hết sức chờ mong. Lưỡi thè dài, khóe miệng rơi nước miếng, đồng thời phát ra tiếng gâu gâu của chó nhỏ.
Hạ Ngôn thấy bộ dáng Huyễn Ảnh Lang này, ánh mắt lóe lên, liền khẳng định ý nghĩ trong lòng: Huyễn Ảnh lang này dẫn mình đến đây, cũng là vì lấy được Tước Thiệt Hoa.
- Ngươi còn có chuyện gì sao?
Hạ Ngôn xòe hai tay, cố ý cười nói.
Huyễn Ảnh Lang nghe Hạ Ngôn nói thế, thân thể chấn động, đôi mắt xanh u oán có chút thất vọng nhìn Hạ Ngôn, đuôi cũng cụp xuống. Mặt run rẩy mấy cái, chân trước liền đẩy lá rụng trên mặt đất, bỗng nhiên lăn tròn, liên tục lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Thấy động tác Huyễn Ảnh Lang như vậy, Hạ Ngôn không khỏi buồn cười.
Con thổ cẩu giống như Huyễn Ảnh Lang này, thật không thể so sánh với dã thú bình thường.
- Thôi đi thôi đi, mặc kệ thế nào cũng là ngươi dẫn ta tới nơi này. Hai gốc Tước Thiệt Hoa này, ta chia cho ngươi một phần đi!
Hạ Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ, lấy trong vạt áo ra một gốc Tước Thiệt Hoa ném trên mặt đất.
Nhìn thấy Tước Thiệt Hoa, huyễn Ảnh lang phóng mạnh người lên, tốc độ còn muốn nhanh hơn lúc trốn thoát Hạ Ngôn truy kích mấy phần, liền nhào tới gần Tước Thiệt Hoa, một hơi nuốt xuống.
Ăn xong rồi, Huyễn Ảnh Lang chậm rãi đứng lên mặt đất, liếm liếm môi, ánh mắt vẫn phát sáng nhìn Hạ Ngôn.
- Thế nào? lẽ nào ngay cả một gốc khác cũng muốn?
Hạ Ngôn nao nao, con thổ cẩu này cũng quá tham đi chứ? Tước Thiệt Hoa này thuộc dược liệu kỳ trân, bảo vật vô giá, bị con thổ cẩu này ăn mất một gốc cũng làm cho người khác vô cùng đau lòng rồi, nó lại còn chưa đủ.
Tuy nhiên Huyễn Ảnh Lang nghe Hạ Ngôn nói vậy liền vội vã lắc đầu, gâu gâu gừ gừ kêu mấy tiếng, dường như nó cũng không có ý này.
- Hả?
Thấy Huyễn Ảnh Lang như vậy, Hạ Ngôn kinh ngạc kêu một tiếng. Hắn phát hiện, hình như thân thể Huyễn Ảnh lang trướng lớn lên một chút. Loại tốc độ bành trướng này cũng không nhanh, thế nhưng Hạ Ngôn tu luyện Linh La tâm pháp thì ánh mắt nhạy cảm ra sao, cho nên hắn có thể phát giác ra loại biến hóa không quá rõ ràng này.
- Cái gì?
Lúc Hạ Ngôn đang quan sát tỉ mỉ, xác thực phát hiện thân thể Huyễn Ảnh Lang đang lớn ra rất nhanh.
Tốc độ lớn lên lấy mắt thường có thể thấy, tốc độ như vậy đã hết sức kinh khủng rồi.
"Lẽ nào là do Tước Thiệt Hoa?" Hạ Ngôn hơi sững sờ.
"Huyễn Ảnh lang sau khi nuốt Tước Thiệt Hoa mới phát sinh loại biến hóa này, thảo nào mang ta đến đây. Lấy năng lực của nó, căn bản không chiếm được Tước Thiệt Hoa ở trên núi cho nên mượn tay của ta đến lấy. Nhất định là Huyễn Ảnh Lang dựa vào khứu giác nhạy cảm phát hiện ra mùi Tước Thiệt Hoa ở trên núi".
Suy tư chốc lát, Hạ Ngôn không khỏi nhìn Huyễn Ảnh Lang thêm vài lần.
Lúc này, thân thể Huyễn Ảnh lang đã bất động, toàn thân cứng rắn giống như tượng gỗ, tất cả lông đều dựng thẳng lên, hơn nữa màu lông vốn xám xịt cũng từ từ biến thành màu đen.
"Đây. ".
Trong lòng Hạ Ngôn rung động, tận mắt thấy dã thú đang lột xác trước mặt, bất cứ một ai nhìn thấy một màn này sợ rằng cũng không thể bình tĩnh.
"Con thổ cẩu này dường như đang biến thân, không biết sau khi biến thân nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn trước hay không. Ta ở lại nơi này, chẳng phải rất nguy hiểm? Ta hiện giờ nên giết nó? hay là thừa dịp này rời đi?" Hạ Ngôn cau mày.
"Nếu giết nó, vậy chẳng phải tự dưng lãng phí một gốc Tước Thiệt Hoa? Thế nhưng nếu cứ rời đi như vậy, thật sự hiếu kỳ sau khi nó biến thân sẽ thành thế nào!" Hạ Ngôn lắc đầu khổ não.
Cơ hội như vậy, thật không nhiều lắm.
Cuối cùng, Hạ Ngôn nhảy lên một gốc đại thụ xa xa, bình tĩnh quan sát Huyễn Ảnh Lang đang biến hóa.
Hai canh giờ sau, thân thể Huyễn Ảnh Lang đã to ra gấp đôi lúc trước.
Da lông toàn thân hoàn toàn biến thành màu đen, nhưng lại tản ra ánh sáng bóng loáng.
Xa xa, tiếng dã thú gầm nhẹ, dần dần dày đặc.
"Đây là con thổ cẩu kia?" Hạ Ngôn ngồi trên cây, ánh mắt lóe lên, nghĩ thầm:
"Huyễn Ảnh lang này đang lột xác, dã thú kia đều đang sợ hãi. Trong những tiếng kêu này, tất cả đều tràn ngập sợ hãi!" "Thật sự chờ mong mà, không biết sau khi Huyễn Ảnh lang lột xác, sẽ biến thành bộ dạng gì nữa!" Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời.
Thời gian vội vã trôi qua, sắc trời tối xuống nhanh chóng, Hạ Ngôn tìm một chỗ rộng trong gốc cây, dọn dẹp ngồi xuống. Tuy rằng khoảng cách khá xa lại tối đen, nhưng lấy thị lực Hạ Ngôn, vẫn còn có thể thấy ước chừng hình dáng Huyễn Ảnh lang.
"Cũng không biết cần bao lâu mới kết thúc lộ xác".
Hạ Ngôn thu tâm thần lại, Linh La tâm pháp chậm rãi vận hành trong cơ thể, nội lực theo tâm pháp liên tục chạy trong cơ thể. Tụ Linh Huyệt nho nhỏ trong bụng, đang không ngừng chuyển hóa nội lực. Từ trong một trăm lẻ tám đường kinh mạch thân thể Hạ Ngôn, thỉnh thoảng có nội lực tiến nhập vào trong Tụ Linh Huyệt.
Thế nhưng dung lượng Tụ Linh Huyệt quá nhỏ, dù Hạ Ngôn không ngừng vận chuyển tâm pháp thúc đẩy, nhưng tốc độ chuyển hóa có hạn.
Sắc trời dần sáng lên, Huyễn Ảnh Lang còn đang tiếp tục lột xác.
Lúc này, Huyễn Ảnh Lang đã lớn gấp bốn lần bộ dạng trước đó, thân thể cao lớn không kém con Xích Viêm Hổ Hạ Ngôn giết chết lúc trước!
Nếu như hiện tại đấu với Huyễn Ảnh Lang, Hạ Ngôn thật có chút lo lắng thực lực không đủ.
Ầm!
Buổi chiều!
Một trận tiếng gõ nặng nề đánh thức Hạ Ngôn từ trong nhập định.
Mở mắt, đập vào mắt là một con dã thú uy mãnh, đôi mắt xanh lục u u nhìn chằm chằm Hạ Ngôn trên cây. Chân trước thỉnh thoảng lại đánh có tiết tấu lên trên tảng đá dưới đất.
Ầm!
Hạ Ngôn toàn thân rung mạnh!
Trong lòng Hạ Ngôn không khỏi tự hỏi như vậy.
Huyễn Ảnh Lang hiện giờ, làm thế nào cũng không thể liên tưởng tới hình dạng con thổ cẩu lúc trước. Da lông màu đen, sáng loáng như bôi dầu, thân thể cao lớn, tràn ngập lực lượng dã tính. Tuy nhiên, trên cái đầu to lớn, vẫn còn hai vòng tròn trắng đen, đây có thể nói rõ nó xác thật là con thổ cẩu Huyễn Ảnh lang lúc trước.
Bốn chân cũng lộ ra móng vuốt sắc nhọn.
Đột nhiên Huyễn Ảnh Lang há miệng, lại đột nhiên vẫy đuôi với Hạ Ngôn. Hiện tại đuôi nó cũng không phải ngắn như lúc trước, hiện tại đã dài chừng bốn mươi cm, lớn bằng cánh tay người.
- Ô ô.
Huyễn Ảnh Lang phát ra tiếng kêu nhỏ với Hạ Ngôn giống như đang làm nũng.
"Huyễn Ảnh Lang này có ý gì chứ?" Hạ Ngôn mê hoặc.
Bộp bộp.
Huyễn Ảnh Lang chạy chậm đến trước cây đại thụ chỗ Hạ Ngôn, thân thể to lớn lại bày tư thế nhăn nhó, thật sự là buồn cười.
Cách đó không xa, vừa lúc có một con heo rừng không biết sao chạy tới chỗ này, nhìn thấy Huyễn Ảnh Lang sợ đến toàn thân run run, xoay người bỏ chạy. Chẳng qua nó không nhìn đến cây đại thụ phía sau nó, trực tiếp đập lên gốc cây lớn, hôn mê bất tỉnh.
"Huyễn Ảnh Lang này, hình như không có địch ý với ta!" Hạ Ngôn cân nhắc một lúc, nhìn Huyễn Ảnh lang phía dưới, trong con mắt xanh lục của nó, căn bản không có bất cứ sát khí gì.
Hạ Ngôn đứng dậy, liền nhảy xuống khỏi thân cây.
- Ngươi ăn Tước Thiệt Hoa, mới lột xác phải không?
Hạ Ngôn hỏi.
Huyễn Ảnh Lang ngoan ngoãn gật cái đầu lớn của nó, thè lưỡi ra.
- Ha ha! Vậy ta có ân với ngươi, sau này không cho ngươi tới gây họa trang viên nữa!
Hạ Ngôn cười nói.
Huyễn Ảnh Lang lại gật đầu, nằm úp sấp nhu thuận giống như một con mèo nhỏ.
- Ừ! Ta cũng nên đi. Quá một ngày rồi, sợ rằng mấy người trưởng trấn cũng sốt ruột lắm!
Hạ Ngôn nhìn trời một chút.
- Ô ô.
Huyễn Ảnh Lang đột nhiên thấp giọng kêu lên, đáng thương nhìn Hạ Ngôn.
- Hả? ngươi.
Hạ Ngôn cau mày, trầm mặc chốc lát:
- Ngươi muốn đưa ta trở về sao?
Huyễn Ảnh Lang am hiểu nhất là tốc độ, trước khi lột xác tốc độ cũng đã rất kinh người. Hiện tại, sợ rằng tốc độ của nó còn phải nhanh hơn trước kia rất nhiều.
- Gâu gâu!
Huyễn Ảnh Lang lại gật đầu, bò trên mặt đất đến gần bên người Hạ Ngôn, sau đó ngồi xuống ra hiệu cho Hạ Ngôn ngồi trên lưng nó.
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, liền trực tiếp cưỡi lên.
Lấy bộ dạng Huyễn Ảnh lang hiện tại, nếu đi vào thành trấn tuyệt đối sẽ gây ra náo loạn. Một con dã thú lớn như vậy xuất hiện, muốn không làm người khác chú ý thật không có khả năng.
Huyễn Ảnh Lang ngẩng đầu, móng vuốt vạch một đường trên đất, sau đó thân thể liền bắt đầu co rút lại.
- Cái gì.
Trong ánh mắt Hạ Ngôn khiếp sợ, Huyễn Ảnh Lang chỉ ngắn ngủi chốc lát liền biến thành bộ dáng lúc Hạ Ngôn vừa mới gặp được nó, một con Thổ Cầu tùy ý có thể thấy được.
- Đây.
Hạ Ngôn kinh ngạc há to miệng, mắt trợn tròn.
Hắn không nghĩ tới Huyễn Ảnh lang sau khi lộc xác còn có thể khôi phục hình dạng cũ.
Kỳ thật thân thể dã thú phát sinh lột xác, cũng không tính là chuyện quá ngạc nhiên, Hạ Ngôn còn biết có nhiều loại, ví dụ như linh thú Liệt Diễm Phượng Hoàng trong truyền thuyết Ngũ Hành Tích Long. Thế nhưng, dã thú hoặc linh thú sau khi biến hình còn có thể khôi phục lại bộ dạng cũ, thật mới thấy lần đầu.
Nhìn lại Thổ Cẩu một chút, Hạ Ngôn kinh ngạc không khỏi buồn cười.
- Ngươi thật muốn đi theo ta?
Hạ Ngôn cười hỏi.
Huyễn Ảnh Lang liên tục gật đầu, bốn chân gầy teo vui vẻ đi quanh chân Hạ Ngôn. Nhìn ra được, nó xác thật hưng phấn vui mừng.
Thẳng đến lúc này, Hạ Ngôn mới chính thức buông cảnh giác với Huyễn Ảnh Lang. Trước đó, trong lòng Hạ Ngôn vẫn không hoàn toàn buông lỏng địch ý.
- Tốt! Đã như vậy thì cùng nhau đi thôi.
Hạ Ngôn vung tay, hào khí ngàn vạn, vận chuyển nội lực phóng về phía trước.
Huyễn Ảnh Lang hơi ngẩng ra một chút, cũng giật mình lại, cổ vươn về trước, bốn chân ra sức đuổi theo Hạ Ngôn.
- Thổ Cẩu! Sau này không thể tùy ý đả thương người khác.
- Ô ô!
- Còn nữa, không được ta cho phép, tuyệt đối không được biến thân dọa người.
- Ngao!
- Hừ, thế nào hả? Không muốn? Không nghe lời cẩn thận cái mông của ngươi!
Một người một chó, nhanh chóng chạy về phía trấn Hoàng Diệp. Tuy rằng Huyễn Ảnh Lang rất bất mãn cái tên Thổ Cẩu, chẳng qua theo Hạ Ngôn kiên trì, nó phản kháng vô hiệu.
Khoảng chừng qua một nén nhang, trấn nha đã đập vào mắt.
- Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Vào hôm qua, dã thú tập kích trang viên đã xua tan hết. Chẳng qua, trưởng trấn Hạ Hầu Thắng lại không có bất cứ vui vẻ gì, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng.
Bởi vì, Chấp sự Hạ Ngôn không thấy đâu.
Chấp sự Hạ Ngôn là tổng bộ Hạ gia thành Ngọc Thủy phái tới, đã hai ngày một đêm không có bất cứ tin tức gì. Hơn nữa, không có một ai biết hắn đi nơi nào, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Có người nói, chấp sự Hạ Ngôn bị dã thú ăn sạch, thi cốt không còn!
Đi qua đi lại trong phòng, nếu không có tin tức chấp sự Hạ Ngôn, như vậy Hạ Hầu Thắng cũng chỉ có thể bẩm báo việc này lên Hạ gia, sau đó chờ trưởng lão hội Hạ gia phân xử.
Dù là có thể bảo trụ mạng nhỏ, sợ rằng chức trưởng trấn này cũng không làm nổi nữa.
- Đại nhân! Chấp sự Hạ Ngôn thất tung, kỳ thật cũng không quan hệ đến chúng ta, chính tai ta nghe được Chấp sự Hạ Ngôn không nghe lời khuyên can của ngài, cố ý muốn đi nơi dã thú tụ tập tìm kiếm Huyễn Ảnh Lang. Hiện tại Chấp sự Hạ Ngôn gặp nạn, lại có liên quan gì đến đại nhân chứ?
Tên nam nhân quái dị kia đứng ra nói suy nghĩ của mình, âm dương quái khí nói.
Hôm qua lúc dã thú tập kích, hắn cũng không có khí thế hiện tại.
- Không sai! Nghĩ đến chuyện này trưởng lão hội Hạ gia cũng không trách lên đầu chúng ta được. Lúc đó Chấp sự Hạ Ngôn khư khư cố chấp, chúng ta cũng ngăn cản không được mà.
Một nhân viên công tác trong nha môn trấn cũng nói.
- Nói là nói như thế, thế nhưng mặc kệ thế nào Chấp sự Hạ Ngôn cũng gặp chuyện không may ở trấn Hoàng Diệp chúng ta. Ôi, chúng ta thủy chung không thoát khỏi liên can!
Hạ Hầu Thắng than thở một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Hừ! Hạ Ngôn kia thật đáng ghét, cũng không ngẫm lại sẽ liên lụy chúng ta. Hiện giờ hắn đã bị dã thú ăn rồi, vốn sẽ không liên quan đến chúng ta nữa.
Nam nhân quái dị kia cúi đầu, giọng nói mang theo oán khí.
Ngoài cửa trấn nha môn.
Vụt!
Hộ vệ trấn nha chỉ cảm thấy mắt hoa lên, giống như có hai bóng người đột nhiên vọt qua. Không đợi hắn phản ứng lại, hai bóng đen liền vào trong trấn nha.
- Nè! Các ngươi đứng lại!
Ở phía sau Hạ Ngôn cùng Thổ Cẩu, hộ vệ kia liên tục la lên.
Hạ Ngôn cười cười, cùng Thổ Cẩu vẫn không giảm tốc độ, trực tiếp đi vào trong sảnh trấn nha.
- Hả? Bị dã thú ăn? Ta còn sống rất tốt mà! À, các ngươi bị ta liên lụy cái gì?
Hạ Ngôn vừa đến ngoài cửa, liền nghe nam nhân quái dị kia nói những lời này, lập tức lên tiếng nói.
- Ai?
Nam nhân quái dị kia nghe có người chất vấn hắn, lập tức xoay người mở miệng nói, trong mắt chớp lóe lệ mang.
Chẳng qua, đến khi hai cái bóng vọt vào phòng, hắn lại chỉ há mồm không nói nên lời nào.
- Chấp sự Hạ Ngôn?
Hạ Hầu Thắng đầu tiên là cả kinh, sau đó mừng rỡ!
Hạ Ngôn không chết, vậy lão cũng sẽ không có chuyện, lần này dã thú cũng bị đẩy lùi toàn bộ, có thể nói lão còn có công lao.
- Ha ha! Trưởng trấn đại nhân có khỏe không?
Hạ Ngôn cười cười nói.
Thổ Cẩu bên người hắn hung ác trừng nam nhân quái dị kia, nghiến răng âm trầm, chỉ cần Hạ Ngôn ra lệnh một tiếng, nó sẽ bằng tốc độ nhanh nhất xé nát yết hầu tên bất nam bất nữ kia. Hai tên hộ vệ gác ngoài cửa lúc này mới đuổi tới, thấy là Chấp sự Hạ Ngôn, yết hầu lên xuống mấy cái, lại lặng lẽ lui ra ngoài.
- Chấp sự Hạ Ngôn! Ngài làm chúng ta lo lắng một hồi mà! Ngài hôm qua ngài nói đi tìm con Huyễn Ảnh lang đáng sợ kia liền không trở về.
Lúc này Hạ Hầu Thắng hết sức vui mừng, có gì cũng nói hết.
- Ha ha, là ta làm các vị tìm kiếm vất vả rồi.
Hạ Ngôn hơi chắp tay, mang theo vẻ áy náy chấp tay với Hạ Hầu Thắng và hai người còn lại.
Còn nam nhân quái dị kia, sắc mặt lại có chút xám ngắt. Ánh mắt Thổ Cẩu bên người Hạ Ngôn luôn luôn nhìn hắn, làm cho hắn có một loại cảm giác sởn gai ốc, ánh mắt kia làm cho người ta không rét mà run.
- Chấp sự Hạ Ngôn! Ngài trở về là tốt rồi. Ha ha! Ta báo cáo cho ngài chiến báo hộ vệ Hạ gia chúng ta ngày hôm qua. Tổng cộng chúng ta đánh chết ba mươi hai con dã thú các loại, bị thương bảy người, không có ai chết.
Hạ Hầu Thắng nhấc tinh thần lên, cười ha ha nói.
- Ừm!
Hạ Ngôn gật đầu, cười cười.
- Ta sẽ bẩm báo như thế cho trưởng lão hội Hạ gia, các vị sẽ không thiếu công lao.
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, mọi người đều mừng rỡ.
- Được rồi, vị tiên sinh này, ngài giết được bao nhiêu dã thú?
Hạ Ngôn đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía nam nhân quái dị kia cau mày hỏi.
Nghe Hạ Ngôn hỏi mình, nam nhân quái dị kia liền càng thêm uể oải, vốn mặt xanh mét lại càng thêm không chút sức sống. Ngày hôm qua lúc đánh giết dã thú, hắn đều ở phía sau hậu phương các hộ vệ, ngay cả vũ khí trong tay cũng không rút ra, làm sao giết được dã thú chứ?
- Gừ gừ.
Tiếng rít trầm thấp của Thổ Cẩu, càng làm nam nhân quái dị kia trái tim không ngừng đập mạnh.
Trầm mặc một hồi, Hạ Hầu Thắng ho khan hai tiếng:
- Cái này. Chấp sự Hạ Ngôn, thực lực của ngài thật làm cho người ta kính nể. Ngày hôm qua, ngài truy đuổi theo Huyễn Ảnh Lang, không biết cuối cùng ra sao?
Hạ Ngôn nhìn Hạ Hầu Thắng một chút, biết hắn muốn chuyển hướng đề tài, chẳng qua cũng không lưu ý, cười một chút cũng không truy vấn nam nhân quái dị kia nữa.
Hạ Ngôn cười nói:
- Huyễn Ảnh Lang đã chạy về Hắn Phong Sơn rồi, qua một thời gian nữa khẳng định sẽ không trở về. Tốc độ nó quá nhanh, cuối cùng ta cũng bị nó tránh thoát.
Thổ Cẩu lại gâu gâu hai tiếng, dường như có chút ủy khuất.
- Con chó này là?
Hạ Hầu Thắng chỉ chỉ Thổ Cẩu, hiếu kỳ hỏi.
Hạ Ngôn mang theo một con Thổ Cẩu ra vào, cũng khó trách hắn hiếu kỳ.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, cười nói:
- Đây cũng không phải một con Thổ Cẩu bình thường. Trưởng trấn đại nhân, nếu dã thú đã bị đẩy lùi, ta cũng nên quay về thành Ngọc Thủy phục mệnh rồi.
Không phải một con chó bình thường? Thế nhưng, nó rõ ràng là một con Thổ Cẩu có thể nhìn thấy xung quanh mà.
Hạ Hầu Thắng biểu tình ngẩn ra, vội nói:
- Chấp sự Hạ Ngôn! Hôm nay sắc trời đã tối, không bằng nghỉ ngơi lại trấn nha một đêm, ngày mai mới trở về thành Ngọc Thủy?
- Đa tạ ý tốt của trấn trưởng đại nhân, các hộ vệ Hạ gia cứ chờ ngày mai trở về thành Ngọc Thủy, hôm nay ta liền quay về. Các vị, sau này còn gặp lại!
Hạ Ngôn lại chắp tay, cười khẽ, quay người lại chắp tay với mọi người.
Mấy người trong phòng, đồng loạt khom người làm lễ tiễn biệt. Dù ngay cả nam nhân quái dị kia, cũng vội vàng khom lưng hành lễ, hiện giờ mọi người cũng không dám nhìn Hạ Ngôn có tâm tư khác. Nói đến cùng, lần này có thể đẩy lùi dã thú, vẫn là bởi Hạ Ngôn đánh đuổi Huyễn Ảnh Lang kia, nếu không phải Huyễn Ảnh Lang không có trong đàn dã thú, những dã thú này cũng sẽ không dễ dàng tán loạn rút đi như thế. Hơn nữa, nếu có Huyễn Ảnh Lang ở giữa đàn dã thú, như vậy sức chiến đấu đàn dã thú này ít nhất phải tăng gấp đôi.
- Hạ gia chúng ta, lại xuất hiện một nhân vật thiên tài mà!
Chờ sau khi ly khai Hạ Ngôn rời đi, Hạ Hầu Thắng không khỏi cảm khái nói.
- Đúng vậy! Chấp sự Hạ Ngôn này, tương lai thật không thể nói hết.
- Còn trẻ tuổi, lại biểu hiện trầm ổn như thế, quả thật.
Rời khỏi trấn Hoàng Diệp, Hạ Ngôn liền để Thổ Cẩu biến thân, sau đó ngồi trên người nó. Dọc theo đường không đi đường lớn, chỉ đi trong rừng núi. Lúc đêm xuống trăng lên, Hạ Ngôn cùng Thổ Cẩu đã tới bên ngoài thành Ngọc Thủy.
Nhìn thành Ngọc Thủy mông lung trong đêm tối, Hạ Ngôn thở một hơi dài trong ngực, vỗ vỗ lưng thổ Cẩu:
- Biến trở về đi, chúng ta phải vào thành rồi!
Hạ Ngôn trở lại phủ viện Hạ gia, trước tới Hạ Phi Long bẩm báo tình huống trấn Hoàng Diệp một chút, sau khi Hạ Phi Long tán thưởng một phen, lúc này mới trở lại biệt viện của mình.
Vốn Hạ Tử Hân còn muốn hỏi Hạ Ngôn chuyện dã thú trấn Hoàng Diệp, tuy nhiên sắc trời đã khuya, cuối cùng cũng thôi.
Lúc Hạ Ngôn tới tiểu viện của mình, Tiểu Thanh còn chưa ngủ, trong phòng đốt ánh đèn. Nghe tiếng cửa viện mở ra, Tiểu Thanh chạy ra từ trong phòng, thấy Hạ Ngôn xuất hiện, ánh mắt sáng ngời, lập tức mừng rỡ chạy tới.
Ngao!
Thổ Cẩu lập tức nhe răng gầm lên, lộ ra vẻ hung dữ. Tiểu Thanh thấy Thổ Cẩu thần sắc biến đổi, vừa rồi nàng rất cao hứng, căn bản không thấy Thổ Cẩu này ở bên người Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn trừng mắt, trực tiếp một cước đá vào mông thổ Cẩu.
- Đây là muội muội ta, không được vô lễ!
- Ô ô.
Thổ Cẩu ủy khuất ư ử mấy tiếng, bộ dáng giống như rất oan uổng.