Ngay cả Tộc trưởng Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão Hạ gia đều có ý nghĩ không nắm chắc.
Nhã Phân tuy rằng chỉ là Chấp sự hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, hơn nữa bản thân cũng không có lực chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng Cực Hạn hội trường là nơi nào? Đó chính là nơi nổi tiếng đại lục ngang với phòng đấu giá, dong binh đại sảnh.
Mỗi một cử động và ý chí của Nhã Phân kỳ thật chính là ý chí của hội trưởng Cực Hạn Khiêu Chiến Lý Thiên Luân.
Hiện tại Nhã Phân ngồi ở chỗ của Hạ gia đã nói lên Lý Thiên Luân cũng thân cận với Hạ gia.
Tại ngày thi đấu thứ hai, vào lúc Nhã Phân tới hỏi Hạ Phi Long chỗ này có thể ngồi được không, Hạ Phi Long tự nhiên sẽ không từ chối. Cơ hội cầu còn không được như vậy, Hạ Phi Long thân là tộc trưởng Hạ gia làm sao lại không biết quý trọng đây?
Sau khi Nhã Phân ngồi ở ghế của Hạ gia cũng không nói thêm gì, chỉ ngẫu nhiên bàn luận một chút với Hạ Phi Long cùng vài vị trưởng lão về mấy con cháu tuổi trẻ dự thi. Đương nhiên đại đa số thời gian, lời nói của nàng đều xoay quanh Hạ Ngôn.
Hạ Phi Long cùng mấy vị trưởng lão cũng không phải là ngốc, trải qua hai ngày thời gian suy nghĩ, bọn họ có chút hiểu – Nhã Phân là hướng về Hạ Ngôn mà tới.
Mặc dù Hạ Ngôn ưu tú, nhưng cũng không đủ để cho Chấp sự hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến Nhã Phân này làm ra động tác thân cận với Hạ gia như vậy chứ?
Phải biết rằng hành vi của Nhã Phân như vậy chính là nói cho Vương gia cùng Tịch gia: quan hệ của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến cùng Hạ gia đã không giống bình thường. Như vậy, thái độ của Vương gia cùng Tịch gia đối với hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến có thể sẽ phát sinh thay đổi.
Trước kia, hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, phòng đấu giá, dong binh đại sảnh bày ra thái độ ai cũng không thân cận, chính là không muốn trở mặt với bất kỳ một gia tộc nào. Mà hiện tại hành vi này của Nhã Phân có thể sẽ làm cho ích lợi của Vương gia và Tịch gia ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến bị hao tổn.
Đám nhân vật nổi tiếng, nhà giàu có trong thành Ngọc Thủy cũng đều thấu rõ. Thế lực ba đại gia tộc trong thành Ngọc Thủy là tương đương, ai cũng không thể hoàn toàn áp chế ai. Nhưng nếu Hạ gia có thêm hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến như vậy sẽ hoàn toàn khác.
Những nhân vật và gia tộc thân cận Hạ gia tự nhiên là trong lòng vui mừng, chân mày giãn ra. Mà đám người thân cận Vương gia cùng Tịch gia sau khi trở về chỉ sợ cũng phải tính toán rất nhiều.
Vương gia cùng Tịch gia mà bọn họ dựa vào, nếu đột nhiên rơi đài như vậy tiếp theo bọn họ cũng rất nhanh suy bại!
Về phần tộc trưởng, các vị trưởng lão Vương gia, Tịch gia; một giải thi đấu chấm dứt, sau khi bọn họ trở về chỉ sợ đầu tiên là nghiên cứu hành vi lần này đột nhiên biểu hiện ra của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.
***
Quảng trường trung ương, Tịch Thu Thủy cùng Hạ Ngôn, đứng sừng sững. Chân hai người đều đứng rất vững vàng. Bóng của hai người ở trên mặt đất bằng đá xanh không chút cử động.
Không thể không nói, nếu bỏ qua tính cách thì Tịch Thu Thủy quả thật là một tu luyện thiên tài hiếm có. Hơn mười năm tu luyện khiến cho cơ sở của hắn hết sức ổn định. Đương nhiên vào lúc giải đấu sắp bắt đầu, bảy viên Tụ Khí Đan mà Tịch Thu Thủy đã dùng trợ giúp hắn đả thông kinh mạch, đây là hành vi đầu cơ trục lợi. Điểm này về sau sẽ có ảnh hưởng đối với con đường tu luyện, nhưng cũng có khả năng không ảnh hưởng.
- Hạ Ngôn. Hôm nay ta sẽ rửa sạch sỉ nhục ở Phường thị khu Bắc!
Trường kiếm trong tay Tịch Thu Thủy chỉ xéo vào Hạ Ngôn, hơi thở trầm trọng, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.
Mà Hạ Ngôn chỉ là tùy ý đứng, bước chân tuy vững vàng nhưng hắn lại không có bộ dáng trước trận đại chiến.
Giống như là đối tượng mà Tịch Thu Thủy nói chuyện không có quan hệ với Hạ Ngôn, sắp đánh với Tịch Thu Thủy cũng không phải Hạ Ngôn!
Thiết kiếm bình thường trong tay cũng là tùy ý mang theo, mũi kiếm dưới ánh mặt trời ngẫu nhiên bắn ra một đạo hào quang.
- Ha ha! Hiện tại ngươi có thể bắt đầu rồi.
Hạ Ngôn cười cười, nói.
Lời nói giữa hai người, phần lớn người trên quảng trường đều có thể nghe được. Bởi vì quảng trường vốn ồn ào cũng bởi vì trận đấu giữa hai người này lập tức bắt đầu mà trở nên yên tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều biết chuyện một tháng trước Tịch Thu Thủy liên tục bị Hạ Ngôn đánh bại hai lần.
Trong đám người mặc dù có người bàn luận thì thanh âm cũng thật thấp. Tất cả ánh mắt lúc này đều chăm chú nhìn Hạ Ngôn và Tịch Thu Thủy.
- Hắc hắc! Ngươi đã không đợi được, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi. Hôm nay ta muốn cho ngươi nằm ở dưới chân ta cầu xin tha thứ!
Bộ mặt Tịch Thu Thủy trở nên đáng ghét, cười lạnh nói.
- Hạ Ngôn. Cố lên!
Trong đám người ở quảng trường bốn phía không ít nữ tử đều nắm bàn tay xinh xắn, trong lòng thầm cổ vũ Hạ Ngôn, cho dù bị ánh nắng mặt trời chiếu đổ mồ hôi đầm đìa lại không chút phát hiện. Thậm chí ngay cả rất nhiều nữ tử Tịch gia, trong tiềm thức đều hy vọng Hạ Ngôn có thể thắng lợi.
Điều này cũng không thể trách họ, diện mạo của Hạ Ngôn thật sự tuấn tú hơn Tịch Thu Thủy rất nhiều.
Hạ Ngôn vốn bình thường đã anh tuấn, lại bởi vì một tháng thời gian này thường giúp lão nhân Thánh Hoàng pha chế thuốc, cả người từ trong ra ngoài đều tỏa ra một loại hấp dẫn kỳ lạ. Làn da trơn bóng, khí chất phi phàm.
Ngay cả Hạ Tử Hân cũng đều bị loại hấp dẫn này biến thành tâm thần không thể bình tĩnh. Tuy nhiên nàng là em họ Hạ Ngôn, hơn nữa thái gia gia của nàng cùng thái gia gia của Hạ Ngôn là anh em ruột. Quan hệ huyết thống của hai người rất gần, không có khả năng kết hợp.
- Hây!
Tịch Thu Thủy đột nhiên hét lớn một tiếng.
Chân hắn
"cộp" một tiếng, đạp lên mặt đất đá xanh. Nội lực điên cuồng vận chuyển, ngay cả mặt đất cứng rắn cũng đều khẽ chấn động một hồi.
Thân hình hơi khom lại, sau một tích tắc Tịch Thu Thủy giống như tên rời cung bắn nhanh tới Hạ Ngôn.
Hai người vốn cách xa nhau chừng hai mươi thước, nhưng là Tịch Thu Thủy dùng tốc độ cao nhất phi tới, thời gian chỉ qua một nhịp thở, dưới chân liên tục biến hóa vị trí mấy lần liền tới gần Hạ Ngôn.
Kiếm quang trong tay lóe lên, bóng kiếm đầy trời, tiếng kiếm
"ong ong" ngân vang. Thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Hạ Ngôn đã quan sát kiếm kỹ Tịch Thu Thủy mấy lần, trong lòng đã sớm hiểu rõ.
Khóe miệng mỉm cười, trường kiếm mà hắn tiện tay mang đi đột nhiên lấy góc độ khó tin đâm xéo lên trên một cái. Mũi kiếm trực tiếp điểm lên lưng kiếm Thanh Phong của Tịch Thu Thủy.
Một kiếm này khiến cho tất cả cường giả trên đài cao đều biến sắc.
Bởi vì một kiếm này dĩ nhiên là một chiêu thức đón đỡ giống như một chiêu kiếm kỹ trong
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" mà Tịch Thu Thủy sử dụng.
Thoạt nhìn Hạ Ngôn sử dụng một kiếm này so với Tịch Thu Thủy dường như còn thuần thục hơn vài phần.
"
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" không hổ là võ kỹ thượng thừa trong bí điển Nhân cấp. Tuy rằng ta đã học được bề ngoài nhưng cũng không thể học được cái thần của nó. Muốn hiểu rõ đạo lý ta còn cần phải nghiền ngẫm nhiều hơn". Trường kiếm trong tay Hạ Ngôn khẽ điểm, lòng thầm nghĩ.
Giờ phút này hắn sử dụng
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" cũng không có thấu hiểu đạo lý.
Càng là võ kỹ cao thâm huyền ảo thì càng khó thể học được. Hạ Ngôn học tập bí tịch bất nhập lưu chỉ là xem một lần là có thể hoàn toàn nắm bắt tinh túy. Học tập bí tịch Nhân cấp bình thường cũng chỉ cần xem một lần, sau đó diễn luyện trong đầu một lần. Nhưng là
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" này, Hạ Ngôn lại càng phải nhiều luyện tập mới được.
- Cái gì?!?
Tịch Thu Thủy thấy kiếm kỹ Hạ Ngôn ngăn cản công kích của mình, chấn động sắc mặt biến đổi lớn.
Hắn luyện tập
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" gần một tháng tự nhiên biết được chiêu thức của Hạ Ngôn xuất xứ từ
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm"!
- Điều này sao có khả năng? Hạ Ngôn làm sao biết dùng
"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm"?
Tịch Phá Thiên sững người, trừng to mắt khó tin, khiếp sợ nói.
Hắn hết sức tự tin kiếm kỹ của con mình, tuy rằng vừa rồi bị bại bởi Vương Ngữ Yên nhưng hắn cũng hiểu được là con mình quá sơ ý. Sau khi trận đấu đó kết thúc, Tịch Phá Thiên liền gọi Tịch Thu Thủy lên đài cao, cố ý dặn dò một phen, bảo Tịch Thu Thủy vào thời điểm tranh đấu với Hạ Ngôn không nên bởi vì cái lợi trước mắt mà phải bình tĩnh thận trọng.
Thậm chí, Tịch Phá Thiên còn nói với Tịch Thu Thủy: Kiếm chiêu Hạ Ngôn biết được chỉ có mấy thức kia thôi, chỉ cần hắn có thể ngăn cản được ba chiêu thế công của Hạ Ngôn, vậy Hạ Ngôn tất bại!