Luân Hồi Chương NT09

Luân Hồi
Tác Giả: Hải Đồng

Ngoại Thiên 9: Cairo có đột biến (7)

Nhóm dịch: Dungnhi.
Nguồn: Vipvandan







Elyse khẽ lắc thân hình dương liễu mảnh mai của mình, chậm rãi tiến về phía trước, không gì sánh được phong cách khi tiến về trận đại xe thiết giáp phía trước. Tất cả binh sĩ phía trước vẫn duy trì tư thế như nhau: hai tay chắm chú nắm chặt lấy súng, miệng há hốc mắt mở to nhìn Elyse.

Nàng không cần xoay người nữa? Tất cả quan binh nhìn Elyse, suy nghĩ kỳ quái trong đầu xuất hiện.

- Các vị….

Elyse nói.

- Rầm….

Một âm thanh súng trường rơi xuống đất.

Trung tá trên mặt cay cay, cảm giác mình thật mất mặt, những binh sĩ của mình chẳng nhẽ cả đời chưa từng nhìn thấy đàn bà sao? Trung tá tức giận mắng, trên mặt cũng không có biểu hiện gì quá lớn.



- Ba năm không nhìn thấy phụ nữ, thấy một con lợn mẹ thì cũng cảm thấy thanh tú.

Mặc dù ngài trung tá không hề quen đại văn hào Tiền Chung Thư Tiền, nhưng dù sao ông ta cũng rất tán thành những lời nói của Tiền đại văn hào. Làm binh sĩ rất khổ, trung tá nuốt nước bọt, cả ngày cứ ở trong doanh trại, ngoài rèn luyện là rèn luyện, hơn hai mươi tuổi thanh xuân, nhưng lại bị khóa như một đàn gia súc, không có chỗ phát tiết mắt đỏ ngầu lên, giống như tấm vải đỏ khiêu khích con trâu đực. Đừng nói là phụ nữ chứ ngay cả con gián cũng không tìm thấy, nói chi là một phụ nữ xinh đẹp như thế này.

Bởi vậy tuy rằng cảm giác rất thẹn thùng nhưng ngài trung tá có thể hiểu biểu hiện của những binh sĩ này.

- Khục khục….

Ngài trung tá ho khan vài tiếng, ý bảo các binh sĩ của mình, hiện tại không phải là lúc đờ ra nhưng thế, đối diện với người thế này không dễ gì mà chơi đâu, người ta có thể quét sạch một qân soanh và còn không bị tổn hại gì xông ra bên ngoài.

- Có cần phải đợi thêm một lát không?

Elyse đề nghị với ngài đại tá.

- Khái khái…

Ngài trung tá ho càng thêm mạnh, lần này là thật. thủ hạ của mình thực sự là tự làm mất mặt người Địa Trung Hải, cố gắng cách xa một chút rồi đạp một cước, ngài trung tá hung hăng khạc đờm.

- Rầm….

Âm thanh của chiếc súng trường, binh sĩ đáng thương trong lòng kinh hoàng, họng súng chĩa vào Elyse: chết rồi, chết rồi. Vừa rồi làm sao lại quên mất phía trước là một kẻ vừa mới giết người, thật là mất mặt, lần này về thì tha hồ bị trung tá luyện chết? Bây giờ mới nhớ rằng trước mặt là một mỹ nữ hại nước hại dân vừa mới giết người, trong chớp mắt đã có thể vũ trang thành một tên côn đồ.

Elyse nhấc chân về phía trước:

- Rầm.

Một tiếng động lớn vang lên, các binh sĩ vội vã đồng loạt lui về phía sau, họng súng đồng loạt chĩa về phía Elyse:

- Không được nhúc nhích.

Đồng thờ hét lớn lên, khiến cho Elyse sửng sốt.

Mặc kệ, Elyse nghĩ rằng, chỉ cần ở cạnh vài bước, có thể ở phía trước chiếc xe thiết giáp và xe tăng chủ chiến, chỉ cần tiến gần tới nó, mình có thể sử dụng trình điều khiển từ xa những cỗ sắt này thì không phải lo lắng không ra ngoài được, những cỗ sắt này có thể làm bảo tiêu miễn phí cho mình.

- Lập tức lui về phía sau, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.

Ngài trung tá vẻ mặt nghiêm khắc, trịnh trọng cảnh báo Elyse có ý đồ tới gần xe thiết giáp.

Bây giờ phải làm sao đây, Elyse do dự, tuy rằng mình không sợ những người ngay cả súng cầm cũng không vững này thế nhưng nếu như bại lộ thân phân người máy của mình thì không xong rồi. Nghĩ ngợi, rốt cuộc quyết định lùi lại phía sau vài bước, chậm rãi suy nghĩ.

- Hiện tại các ngươi đã không có lối thoát, không nên có bất kỳ hành động nào.

Elyse nghe ngài trung tá nói những lời ngu ngốc, thiếu chút nữa là cười không ra tiếng, bọn người kia sao lại ngốc như vậy, nổ súng ư? Thử xem?

Bốn người phía sau thấy tình hình không ổn có chút xao động. Lặng lẽ đảnh hơi phía sau một chút, không sốt ruột, tất cả đều do Elyse, không cần phải lo lắng.

- Ngài đại tá, tôi cho rằng chúng ta có thể nói chuyện.

Elyse nghiêm nghị nói.

- Không, tôi sẽ không chấp nhận đàm phán nào hết, các ngươi chỉ có con đường duy nhất là buông vũ khí đầu hàng.

Ngài trung tá chắc mẩm rằng những người này không có lỗi ra, trước mặt là xe thiết giáp và xe tăng cchur chiến, ngoài ra tất cả trang bị vũ trang đều dễ bị tổn thương.

- Phải? thế nhưng tôi không cho là như thế.

Elyse phân vân cười, lặng yên rồi giả bộ tiến đến gần xe tăng chủ chiến một bước.

- Ê?

Ngài đại tá có chút nghi ngờ, trực giác mách bảo có gì đó không đúng, quan sát tỉ mỉ một lúc phát hiện tất cả bình thường không có gì kỳ lạ cả. Có phải thần kinh của mình quá nhạy cảm hay không? Ngài trung tá không khỏi tự giễu, xem ra lần này là do thần kinh của mình không bình thường rồi.

- Bởi vì.

Aice quay ra cười với ngài trung tá, nói nhỏ:

- Tôi muốn nói cho ngài một bí mật.

- Bí mật gì?

Ngài trung tá giật mình, lẽ nào mình đã xảy ra vấn đề gì? Đúng rồi đúng rồi, nếu như không phải nội bộ xảy ra vấn đề gì thì sao những người này có thể đột nhập vào quân doanh dễ dàng như vậy? Ngài trung tá hối hận nghĩ lại: mình thật sự là ngu ngốc, chuyện đơn giản như thế mà mình cũng không nghĩ ra.

- Ngài nghĩ rằng nội bộ của ngài xảy ra vấn đề gì sao?

Elyse mỉm cười nói với ngài trung tá đang yên lặng suy nghĩ, lặng yên không một tiếng động tiếp tục bước tới gần.

- Chẳng lẽ không đúng. truyện copy từ tunghoanh.com

Đầu óc ngài trung tá không hề chú ý tới việc Elyse càng ngày càng tới gần chiếc xe tăng chủ chiến, hoặc căn bản không để ý tới việc Elyse đang lại gần chiếc xe thiết giáp. Bây giờ ông ta đang muốn Elyse cho mình một đáp án.

Thật ra, cho dù là người bình thường có cái đầu bình thường cũng sẽ không nghi ngờ một người bằng xương bằng thịt bình thường lại có thể làm gì được một chiếc xe tăng chủ chiến nặng hơn mười tấn. Đáng tiếc là trên thế giới này có những người không dùng tư duy bình thường đi giải thích những chuyện bình thường, Elyse trùng hợp là một trong số đó.

- Đương nhiên không phải.

Cánh tay phải của Elyse đã dán trên chiếc xe tăng bọc thép chủ chiến, âm thầm xâm nhập chiếm quyền điều khiển chiếc xe.

- Tôi nói cho ngài biết.

Giọng nói của Elyse càng nói ra càng thần bí.

- Tôi không sợ là bởi vì…

Giọng nói có chút nhỏ lại, ngài trung tá nghe không rõ ràng, để cho rõ ràng ngài trung tá bèn tiến lên phía trước một chút.

- Tôi không sợ là bởi vì…

Elyse bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng:

- Bởi vì những chiếc xe thiết giáp này của ngài toàn bộ đều nghe theo tôi.

- Két két.

Chiếc xe tăng chủ chiến chuyển động trên mặt đất, khẩu pháo hướng thẳng về phía ngài trung tá.

Ngài trung tá đáng thương hoàn toàn bị bất ngờ bởi những gì đang diễn ra trước mắt.

Nguồn: tunghoanh.com/luan-hoi/chuong-nt09-ETMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận