Lung linh như nước
Tác giả: Hàm Hàm
Dịch: Losedow
Biên dịch: Airin
Đụng xe gặp đào hoa
Đụng xe gặp đào hoa
"Hôm nay sao mày có vẻ rảnh thế? Có phải là nhớ em gái anh đến mức không chờ thêm được nữa không?" Trình Mộc Dương vừa xem mấy tập báo cáo trên tay vừa hỏi Hàn Hiểu Bân đang lái xe chạy như điên trên đường.
"Cô ả ở đài truyền hình đó bám em chặt quá, em làm thế nào cũng không thoát thân được nên mới phải nhờ tổng giám đốc Trình đích thân tới cứu giá. Bây giờ để lấy công chuộc tội, em sẽ làm tài xế cho anh. Con Benz mới này của anh cũng không tồi đấy nhỉ, nhưng mà Mộc Dương này, trò chơi mới của bọn anh vừa đưa ra đã thu về bao nhiêu tiền, nếu em là anh thì kiểu gì cũng phải mua chiếc xe đua để chạy cho sướng".
"Anh có phải mày đâu, suốt ngày chỉ biết lái xe đua đi tán gái. Mày cũng bớt phóng túng một chút đi, bị ông già mày biết là lại ăn chửi đấy".
"Ông anh, kiếm nhiều tiền như vậy không phải cũng chỉ để tiêu cho sướng hay sao? Nhân sinh vô thường, phải biết tận hưởng những lạc thú trước mắt. Anh xem A Trạch ấy, chưa kịp trăn trối câu nào đã đi rồi, không lẽ anh vẫn còn chưa thông suốt vấn đề này hay sao?"
Trình Mộc Dương nghiêm mặt nói: "Lát nữa gặp Tiểu Vũ mày không được nhắc tới A Trạch. Hai năm rồi, chắc nó cũng gần quên rồi".
Hai người đều không nói gì nữa, phía trước vừa chuyển sang đèn đỏ, Hàn Hiểu Bân dừng xe lại.
"Thời gian đèn đỏ ở cái ngã tư này thật là lâu!" Hàn Hiểu Bân nhàm chán nhìn ra ngoài cửa xe, "Mộc Dương, nhìn cô bé đạp xe đằng trước kìa, cũng khá đấy chứ?" Hắn lấy khuỷu tay huých nhẹ Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương ngẩng đầu nhìn theo, quần jean, áo len, một chiếc khăn lụa quàng hờ hững trên cổ, mái tóc dài tung bay, đường nét rất mê người. "Phụ nữ nhìn nghiêng mà đẹp thì cơ bản đều là người đẹp. Mặt bên cô bé này có thể cho 9 điểm". Hàn Hiểu Bân bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm của hắn.
"Nhìn đằng sau thì là thiếu nữ, nhìn phía trước có khi lại là mẹ thiếu nữ!" Trình Mộc Dương hắt cho hắn một gáo nước lạnh.
"Tuyệt đối là thiếu nữ, anh xem cái cổ đó kìa, dài như cổ thiên nga nhé!" Hàn Hiểu Bân nói: "Chờ hết đèn đỏ chúng ta phải xem lại cho rõ".
Vì trời vừa mưa xong nên trên đường có vài vũng nước, Hàn Hiểu Bân lái xe chạy vút qua một vũng, nước dưới đường bắn tóe lên người cô bé đạp xe. Hàn Hiểu Bân dừng xe hạ cửa kính xe xuống, "Xin lỗi xin lỗi", ý đồ xem mặt người đẹp đã thực hiện được!
Trình Mộc Dương từ trong xe nhìn ra ngoài, cô bé cau mày dừng lại, nước bẩn lấm tấm một bên ống quần. Cô bé hơi quay đầu sang phía bọn họ, "Không có gì", nói rồi liền đạp xe đi tiếp.
Hàn Hiểu Bân trong xe sững sờ.
"Tổng giám đốc Hàn, khóe mắt người đẹp cũng không thèm nhìn mày lấy một cái, thấy nhục rồi chứ? Thôi đi đi, nếu đến muộn thì Tiểu Vũ sẽ không vui".
"Anh không hiểu, thế nào gọi là đụng phải số đào hoa? Anh cho rằng không cần tốn công tốn sức là có thể dễ dàng đụng vào số đào hoa à? Đều phải tình toán tỉ mỉ mới đụng được đấy!" Hàn Hiểu Bân nói.
Không đợi Trình Mộc Dương trả lời, chiếc xe đã rú ga lao về phía trước, lần này thì chạy sát qua bên người cô bé đó. Cô bé kêu một tiếng sợ hãi, cả người cả xe lảo đảo rồi cùng đổ xuống.
"Hàn Hiểu Bân, mày điên rồi à?" Trình Mộc Dương hung ác quát một tiếng rồi mở cửa xe. Chiếc xe đạp đè trên người cô bé, anh ta vội nâng xe đạp lên, Hàn Hiểu Bân cũng chạy vội đến đỡ cô bé lên. Sắc mặt cô bé ửng đỏ vì tức giận, cô nhìn hai gã trai không nói một lời.
Hàn Hiểu Bân nói với giọng hết sức lo lắng: "Tiểu thư, cô không bị thương chứ? Có cần đến bệnh viện không?"
Cô bé đó xoay xoay cánh tay, nhìn hai tay mình rồi lại nhìn đồng hồ, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Hàn Hiểu Bân: "Anh mới lấy bằng hay là còn đang học lái?"
Hàn Hiểu Bân sao có thể mất mặt như vậy: "Đâu, anh lái xe gần 10 năm rồi!" Nói xong thấy không ổn lại lập tức giải thích: "Anh mải nghe điện thoại nên không chú ý. Xin lỗi, tiểu thư, em có việc gấp à? Để anh đưa em đi".
"Đưa tôi đi? Vậy các anh không có việc gấp gì à?" Cô bé như cười như không đánh giá hai người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm khinh bỉ, thủ đoạn làm quen này xưa như Diễm rồi!
Trình Mộc Dương cảm thấy không ổn, vội thành khẩn nói: "Tiểu thư, nói thật là chúng tôi có chút việc..."
"Không có việc gì, không có việc gì", Hàn Hiểu Bân ngắt lời nói: "Tiểu thư, em muốn đi đâu?"
"Ngã tư phía trước cũng không xa, ở đó có cảnh sát giao thông. Hay là anh đến gọi anh ta tới đây? Anh vừa lái xe vừa nghe điện thoại, suýt nữa làm tôi bị thương, hỏi anh ta một chút xem xử lý thế nào!"
Hàn Hiểu Bân choáng váng, giọng nói của cô bé trước mặt vẫn nhẹ nhàng, rõ ràng từng chữ, khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười.
Trình Mộc Dương đau đầu. Lần này gặp cao thủ rồi, Hàn Hiểu Bân, để xem mày có còn thấy gái là sáng mắt nữa không? Anh ta đành phải cố gắng nói: "Tiểu thư, chuyện hôm nay là chúng tôi không đúng, cô xem, chúng tôi còn phải đến sân bay đón người, cô xem có thể..." Cô bé nhìn anh ta với vẻ mặt tôi - biết - ngay - mà. Một cô bé trẻ tuổi như vậy mà cái nhìn lại khiến anh ta không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Cô bé không để ý, lấy một tờ khăn giấy ướt trong giỏ xe ra lau tay, cởi chiếc khăn lụa màu sắc rực rỡ trên cổ xuống buộc ngang eo, cơ bản đã che hết những chỗ bẩn trên quần rồi ngồi lên xe đi tiếp.
Hành động liền mạch, từ đầu đến cuối cô không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Hàn Hiểu Bân phục hồi lại tinh thần, hưng phấn nói: "Mộc Dương, thấy chưa, thực sự có cá tính. Em vừa rồi đã thấy số vé gửi xe của cô ấy, số 67 bệnh viện Huệ Lợi, để về nhà tra tiếp.
*** *** ***
Sân bay quốc tế thành phố D.
Trình Mộc Vũ vui vẻ vẫy tay với Trình Mộc Dương và Hàn Hiểu Bân bên kia cửa kính. Trình Mộc Vũ là một cô bé xinh đẹp, mắt to, mũi cao, đôi môi gợi cảm, mái tóc dài uốn xoăn gợn sóng, mặc một chiếc váy dệt kim, chân đi bốt, một chiếc áo gió vắt ngang khuỷu tay. Cô thướt tha đi tới trước mặt hai người trong ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người.
Hàn Hiểu Bân cười nói với Trình Mộc Dương: "Anh có một cô em gái xinh đẹp như vậy, thôi thì em tủi thân làm em rể anh cũng được".
Trình Mộc Dương liếc mắt nhìn hắn: "Không đi tìm số 67 bệnh viện Huệ Lợi nữa à?"
"Đương nhiên phải đi! Số 67, em nhớ kỹ lắm!"
Trình Mộc Dương cười lắc đầu: "Anh thấy kiểu gì cũng có ngày mày khổ vì phụ nữ".
"Em thì lại đang mong ngóng có một người phụ nữ có thể làm em khổ đây!" Hàn Hiểu Bân cười cười rồi đi lên dang tay ôm Trình Mộc Vũ trước cả Trình Mộc Dương, "Tiểu Vũ, anh Bân nhớ em gần chết rồi!"
Trình Mộc Vũ giãy ra khỏi vòng tay Hàn Hiểu Bân, thân thiết đi tới ôm cổ Trình Mộc Dương, "Anh trai lại đẹp trai hơn rồi, đã tìm được chị dâu cho em chưa?"
Hàn Hiểu Bân bên cạnh cười to nói: "Anh trai em gần đây đã tung ra một trò chơi mới tên là "Chạy trốn", anh ấy cũng đang chuẩn bị xuất gia nữa!"
"Lần này em phụng mệnh về lo liệu đại sự cả đời cho anh trai em, nếu anh ấy không lấy vợ thì em cũng không được lấy chồng, bố mẹ em đã đe dọa em như vậy". Trình Mộc Vũ khoác tay Trình Mộc Dương rồi cho anh trai một nụ cười tươi sáng: "Cho nên, anh không được làm em gái quá lứa lỡ thì đâu".
"Ok, nhất định không làm lỡ đại sự của em đâu". Trình Mộc Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu em gái. Anh ta lớn hơn Mộc Vũ 4 tuổi, từ nhỏ đều hết sức sủng ái cô, tình cảm anh em rất tốt.
"Vậy em sẽ lau mắt mà chờ, em cũng không biết một cô bé kiểu gì mới có thể lọt vào mắt xanh Trình đại thiếu gia của chúng ta", Hàn Hiểu Bân tỏ ra rất háo hức.
Ba người cười nói đi ra khỏi sân bay.
"Tiểu Vũ, lần này về sẽ làm với bố hay là đến làm chỗ anh?" Bây giờ là Trình Mộc Dương lái xe.
"Em không có bản lãnh như anh, độc lập kinh doanh một công ty mà phát triển quá tốt, ngành IT quả nhiên có nhiều đại gia mới phất. Thôi em vẫn ngoan ngoãn làm bất động sản theo bố thôi, phụ trách góc quảng cáo và kế hoạch. Nếu bố không cần em thì em sẽ đến chỗ chú, làm khách sạn cũng không tồi".
"Sao bố lại không cần em, bố vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Anh không thể giúp bố được, em về làm một cô con gái hiếu thảo đi".
"Mộc Dương, ông nội anh sẽ không để anh chăm lo cho công ty của anh mãi đâu, anh cũng không còn mấy năm tự do nữa. Trọng trách của nhà họ Trình chắc chắn sẽ rơi xuống vai anh, em thấy mấy ông anh em họ của anh đều chỉ có thể làm cấp phó cho anh thôi. Em không có nhiều vốn như vậy, nếu không nhất định sẽ mua lại Tấn Đạt của anh". Hàn Hiểu Bân đột nhiên nói chuyện nghiêm túc. Hắn và Trình Mộc Dương là bạn học cùng nhau rất nhiều năm, tận mắt thấy anh ta điều hành một công ty chỉ có vài người phát triển tới quy mô như hôm nay, trong lòng cực kì bội phục. Tập đoàn Trình thị có danh tiếng cực cao, chuyên kinh doanh siêu thị, nhà hàng, khách sạn, mấy năm nay lại tiến quân vào lĩnh vực bất động sản. Tổng giám đốc tập đoàn Trình thị là ông nội Trình Mộc Dương, từ lâu ông ta đã rất coi trọng thằng cháu này, mấy năm nay vẫn cố tình để anh ta được tự mình trải nghiệm, đợi đến khi nào thời cơ chín muồi thì có thể sẽ trực tiếp truyền lại vị trí này cho cháu trai.
"Được rồi, Tiểu Vũ, em có thích nó không? Anh sẽ tặng công ty cho em làm của hồi môn".
"Em đâu dám thích Hàn thiếu gia! Anh ấy chính là một cánh bướm suốt ngày chỉ biết hái hoa, em không thể cả ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt được. Mặc dù anh ấy chiều phụ nữ thì không ai bằng nhưng lại có bao giờ toàn tâm toàn ý với ai đâu. Anh Hiểu Bân, em đã tổng kết về anh rồi: Nếu như bạn yêu một người phụ nữ, vậy hãy khuyên cô ấy yêu Hàn Hiểu Bân, bởi vì ở đó là thiên đường. Nếu như bạn hận một người phụ nữ, hãy giúp cô ấy yêu Hàn Hiểu Bân, bởi vì ở đó là địa ngục". Trình Mộc Vũ cười ha ha.
"Tiểu Vũ, nói vậy thì em không hiểu rồi. Anh Hiểu Bân của em có nhiều bạn gái nói rõ anh rất có trách nhiệm với tình cảm, không dễ dàng đưa ra hứa hẹn bao giờ. Chẳng qua là anh không tìm được người trong lòng kia thôi. Bao giờ tìm được anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với cô ấy".
"Lý luận kiểu Playboy! Anh trai, gia đình A Trạch thế nào rồi?" Trình Mộc Vũ thấp giọng hỏi.
"Anh lấy lí do A Trạch có cổ phần đầu tư tại công ty để đưa cho bố mẹ nó một khoản tiền, đầy đủ để hai ông bà sống lúc tuổi già. Việc làm ăn của nhà bọn họ vốn cũng không tồi, ông bà cũng có một thằng con vừa kết hôn năm ngoái nữa, có thể cũng sắp có em bé rồi. Tiểu Vũ, em cũng không cần làm gì nữa, quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, mọi người đều nên làm lại từ đầu".
Vẻ mặt Trình Mộc Vũ trở nên ảm đạm.