Chương 390 : Trống trận vang rền (3)
Lúc này Phi Phi nương theo đám mây lửa rơi xuống, khi mây lửa rơi xuống nàng liền lao về phía hai người Diệp Lam Vũ, góc độ chếch xéo về một bên, đây là một góc độ rất xảo quyệt. Lấy cách đứng đối lưng của hai người Diệp Lam Vũ, mặt bên đã là góc độ tốt nhất rồi, đương nhiên cũng sẽ bị phát hiện nhưng khi các nàng phát hiện thì Phi Phi đã đến gần trong gang tấc rồi, lúc đấy làm gì cũng đã muộn. Đúng vậy, Phi Phi tính toán như vậy, kết quả là nàng đã thành công nếu... trên sàn chỉ có hai người Diệp Lam Vũ thì đúng là đã thành công. Tại thời điểm mấu chốt này, một việc phát sinh làm động tác Phi Phi tạm dừng một chút, nói chính xác hơn là cơ hồ mọi người đều dừng lại, "Đông!" Một tiếng trống vang lên, chấn động thật sâu tâm linh mọi người, có lẽ cũng vì mọi người tập trung quá nên mới làm tiếng trống này đạt được hiệu quả như vậy. Mà tiếng trống này đến từ ngay giữa sân, từ cái trống lớn bên cạnh Diệp Lãng, nãy giờ hắn đang suy nghĩ xem nên gõ cái gì cho tốt, mà rốt cục bây giờ hắn cũng đã động, gõ ra tiếng trống thứ nhất của mình. Kết quả là, tiếng trống này đã cứu vớt cho hai người Diệp Lam Vũ, rất nhanh hai người đã phát hiện ra hành vi của Phi Phi, trong lúc Phi Phi chần chờ, dưới chân nàng lập tức sinh ra vài đạo Băng Thứ sắc bén công kích về phía nàng. Phi Phi xoay tròn một cái, kiếm trong tay nàng phát ra một đạo hỏa kình, hủy diệt tất cả Băng Thứ, tiến hành mạnh mẽ đột phá. "Băng Thuẫn!" Diệp Lam Vũ phóng ra một cái băng thuẫn, bất quá băng thuẫn này không dùng để phòng ngự mà là đánh về hướng Phi Phi, muốn dùng nó để đánh bay nàng. "Bách Điểu Triều Phụng!" Thất công chúa dùng một ma pháp cực mạnh, bất quá cũng không phải công về phía Phi Phi bởi hiện tại người Phi Phi vẫn còn ngọn lửa vờn quanh, ma pháp của nàng không có mấy hiệu quả với Phi Phi, nàng công kích về phía Ái Đức Hoa cùng Tạp Toa. Ái Đức Hoa cùng Tạp Toa cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hai người cũng có một ít tổ hợp kỹ, có điều không phối hợp hoàn mỹ như Diệp Lam Vũ hai người mà thôi nhưng vẫn làm cho hai nàng rất đau đầu. Chỉ thấy hai người Ái Đức Hoa song kiếm hợp bích, đánh ra đạo đấu khí kỹ, không nhưng giải quyết ma pháp của Thất công chúa mà còn có xu thế tiếp tục công kích. Mà lúc này Diệp Lam Vũ hai nàng cũng cảm thấy vô lực, tựa hồ nếu tiếp tục thì hai nàng cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ, các nàng cũng muốn buông tha cho... "Thùng..." "Thùng thùng..." "Thùng thùng thùng thùng..." Diệp Lãng lại một lần nữa nổi trống, mà lần này cũng làm người ta rung động tâm linh bởi nó bắt đầu có tiết tấu, đây là một loại tiết tấu làm người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào! Tiếng trống từ trước đến nay vẫn là âm thanh của nhiệt huyết, trong chiến tranh thời Trung Quốc cổ đại trống trận luôn là thứ phải có, từ đó có thể nhìn ra tầm quan trọng của nó trong chiến đấu. Lúc này Diệp Lãng đánh ra một loại tiết tấu trống trận thời cổ đại rung động lòng người nhất, mà dưới sự biểu diễn hoàn mỹ của hắn, tiết tấu này lại càng làm người ta rung động thêm.
Có lẽ phải nói là đến trời cao cũng bị rung động, "Tỷ, tiểu Thất cố lên!" "Tốt, nhìn xem tỷ tỷ ta có phế hết bọn hắn không nhé, ngươi ở một bên cổ vũ cho ta đi!" Dưới tiếng trống này, sau một câu kia của Diệp Lãng, hai nàng lại bắt đầu sôi trào chiến ý- "Tốt, ta cổ vũ rất lợi hại!" Diệp Lãng tiếp tục đánh trống, khí tức xơ xác tiêu điều của hai quân giao chiến hiện ra, rất phối họp với tâm tình của hai nàng làm hai nàng phát huy ra thực lực mạnh mẽ nhất của mình. Mà đối phương lại cảm thấy rất đè nén, bọn họ cũng không biết vì sao lại đè nén như vậy nữa. Bây giờ họ còn không để ý tới tiếng trống của Diệp Lãng không những làm lòng người phấn chấn mà đồng thời cũng làm tâm linh người ta bị đè nén, cái này phải xem tâm tình của người đánh trống. Trong lơ đãng, Diệp Lãng bày ra cho người khác xem sự ảnh hưởng đến chiến đấu từ âm thanh, đây là một loại lực lượng thần kỳ có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Có điều loại kỹ năng này rất ít người có thể nắm giữ nhưng Diệp Lãng lại hoàn toàn nắm giữ được kỹ năng này, trong võ lâm bảo khổ hắn đã từng nhìn qua lý luận tương tự, lợi dụng âm luật để tiến hành chiến đấu. Kỳ thật tiếng ca của hắn lung động lòng người như vậy cũng vì điểm này, hắn từng luyện qua... Hiện tại hắn trong vô hình tham gia chiến đấu cùng hai người, nói đơn giản hơn, từ khi tiếng trống vang lên thì hắn cũng đã chính thức tham gia thi đấu. Vì sao hắn lại tham gia? Đây không phải là nói nhảm sao? Chẳng lẽ hắn cứ đứng nhìn hai nàng bị người khác ngược đãi Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa? Tất nhiên là không rồi! Cục diện ngày càng thiên hướng về hai người hơn, tiểu đội năm người của Phi Phi ngày càng đè nén, mà càng như vậy thì bốn người Ái Đức Hoa càng thêm phiền táo, bất quá Phi Phi vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, có điều bị tiếng trống của Diệp Lãng ngăn chặn khí thế mà thôi. Từ điểm này có thể nhìn ra thực lực của Phi Phi không phải vô duyên vô cớ mà có, giữa bọn họ còn có một ít chênh lệch. "Đồ lưu manh, ngươi chơi xấu!" Rất nhanh Phi Phi liền phát hiện ra vấn đề, tuy rằng nàng không hiểu được chuyện gì xảy ra nhưng có thể nhận định được là tiếng trống của Diệp Lãng gây nên. Cảm giác chiến đấu của cô nàng này cũng rất mẫn tuệ a. "Diệp Lãng, hóa ra là ngươi..." Ái Đức Hoa căm tức nói Diệp Lãng, vốn bây giờ hắn đã rất phiền táo, nghẹn một bụng không có chỗ phát tiết ra. "Ủa, ngươi không biết ta à?" Diệp Lãng gõ trống, thực đạm nói. Uy uy, thiếu gia à, không phải hắn đang hỏi ngươi là ai mà là đang hỏi ngươi đang làm cái gì. "Ngươi có thể dừng trống lại không..." Lúc này Phi Phi hỏi tuy nàng cảm thấy hỏi như vậy rất miễn cường bởi đối phương vốn chung đội ngũ, cho dù Diệp Lãng chạy đến hỗ trợ cũng chẳng sao, huống chỉ hắn chỉ vẻn vẹn đứng bên kia gõ trống. "Không được, ta còn muốn cổ vũ!" Diệp Lãng cự tuyệt, cũng bắt đầu đẩy nhanh tiết tấu, khí thế của hai người Diệp Lãng Vũ ngày càng thịnh. "Cứ như vậy thì không đánh nổi đâu.” Phi Phi có chút buồn bực, "Hay là chúng ta nhận thua cho khỏe!" Tuy rằng Phi Phi cũng là cái loại người không chịu thua nhưng sự thật rành rành ra đó, nàng cũng không thử chống. Nàng cũng không nghĩ đến đi qua kia ngăn cản Diệp Lãng bởi nàng cảm thấy công kích một người không tham chiến, lại không có chút lực sát thương nào là một sỉ nhục. "Không, không thể nhận thua, chỉ cần chúng ta có thể vứt bỏ hết thảy thì nhất định sẽ có thể lấy được thắng lợi.” Ái Đức Hoa không buông tha cho, hắn chắc là không biết nhận thua bao giờ. "Hy vọng các ngươi có thể làm được!" Phi Phi vừa dứt lời lại lao vào chiến đấu, nàng là người ít bị ảnh hưởng nhất, cũng có thể vứt bỏ hết thảy nhất!