Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả :Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
-----oo0oo-----
Chương 470: Thái điều luyện tiễn (3)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Điểm này dường như Athena cũng nghĩ đến, nàng cũng không cầu Diệp Lãng nhất định phải gặp mặt Lý Nguyệt, về sau tổng hội sẽ gặp thôi.
Hơn nữa có lẽ Diệp Lãng cũng phải tham gia hoạt động vây săn, lúc đó chỉ có thể dùng cung tiễn hoặc nỏ tiễn, không được dùng luyện kim vũ khí như Diệp Lãng nên hắn cũng cần luyện tập tài bắn cung.
Mà cũng vì vậy nên Athena đã giúp Diệp Lãng đặt chỗ trước, có thể làm cho hắn có một nơi tập bắn ở đây, đương nhiên vị trí nàng an bài có điểm gần với Lý Nguyệt nhưng không phải sát cùng một chỗ.
"Bắn cung à, dường như ta chưa luyện qua thì phải... vừa lúc có thể luyện luyện..." Diệp Lãng cầm lấy cung tiễn, kéo kéo, đặt tên, nghiên cứu một hồi lâu.
Sau khi Diệp Lãng được đến võ lâm bảo khổ cũng không luyện hết tất cả các kỹ năng, mà sau khi đến thế giới này hắn cũng luyện y vậy, cũng không luyện đến cung tiễn.
Mà sau đó hắn lại có thể sáng tạo ra luyện kim vũ khí có thể trực tiệp viễn trình công kích nên Diệp Lãng vẫn không chạm qua cung tiễn.
"Tiểu đầu đất này..." Lãnh Huyết Ngũ nhìn thấy Diệp Lãng như vậy liền biết hắn chưa chơi đùa qua cung tiễn, bất quá nàng tin rằng hắn rất nhanh có thể quen thuộc.
Bởi vì thương pháp của Diệp Lãng rất mạnh, kỳ thật cách nhắm bắn cũng không khác lắm, chỉ khác nhau một chút ở thủ pháp thôi, mà trên lý luận thì vấn đề về thủ pháp này cũng không phải là vấn đề.
"Ê, hồ ly tiểu tử, nhìn điệu bộ của ngươi có phải chưa từng luyện qua cung tiễn không?" Người ở một bên chờ đợi thấy Diệp Lãng như vậy, có điểm khó chịu nói.
Nếu đôi thành bình thường thì có lẽ bọn họ còn có thể hảo tâm đến dạy Diệp Lãng một chút, nhưng bây giờ bọn họ không được luyện, thấy vị trí bị tên thái điều là Diệp Lãng chiếm mất, tất nhiên sẽ không thích.
“Ừ, ta chưa luyện qua." Diệp Lãng cũng không chú ý, kéo dây cung, thuận miệng trả lời.
"Ngươi chưa luyện qua thì cũng không cần lãng phí thời gian, tặng vị trí cho người cần đi, ví dụ như - ta..." Người nọ cười nói với Diệp Lãng, mà khi nói chuyện hắn lại không cảm thấy đỏ mặt.
"Xin lỗi, ta không thể tặng vị trí này cho ngươi được." Diệp Lãng rất có lễ phép hồi đáp, đây là kế hoạch theo đuổi Lý Nguyệt, hơn nữa cũng là vị trí Athena cho hắn, hắn sao có thể để người khác lấy được.
"Hồ ly tiểu tử, đừng không biết phân biệt, đây là ta nói khách khí với ngươi thôi, ngươi có biết ba của ta là ai không?" Người này lại tiếp tục nói.
"Sao lại là một cái nói ba của ta là ai, có thể đổi một câu nào mới mẻ hơn không." Diệp Lãng móc móc cái lỗ tai, tựa hồ nghe những lời này nhiều đến mắc phiền.
"Đảm nhị thế tổ các ngươi, trừ bỏ ôm tên lão ba mình ra ngoài tác uy thì không biết báo tên của mình sao?" Diệp Lãng thuận miệng nói, "À, xin lỗi, ta chỉ nói ra những lời từ đáy lòng thôi, mời bỏ qua cho.""
Nghe được lời Diệp Lãng nói, người bên cạnh trầm mặc, trong trường hợp náo nhiệt này, im lặng như vậy tựa hồ có điểm quái dị.
"Ta, ta là con của Mục Đan - Mục Nhĩ!" Người nọ nói.
"Mầu đan? Mộc nhĩ?" Diệp Lãng ngây người ra một chút, sau đó tiếp tục nói, "Còn không phải dùng tên lão ba để kiêu ngạo, nghe ta báo danh này, ta gọi là Ford * Fox."
"Ford * Fox? Còn gì nữa?" Mộc Nhĩ kia, không, là Mục Nhĩ nói.
"Chỉ vậy thôi, còn cần gì khác sao?" Diệp Lãng tùy ý nói, mà lúc này hắn không nhớ đến là vừa rồi đã bắn tên ra ngoài rồi.
"Nhìn xem, bắn ngay trúng hồng tâm rồi, ai nói ta không biết bắn tên." Diệp Lãng nhìn về phía trước, phát hiện phía trước có một mũi tên bắn trúng hồng tâm, vì vậy liền "kiêu ngạo" lên.
"Đó là tên của người khác, tên của ngươi ở đây." Mục Nhĩ nói, mà lúc này mọi người phát hiện tựa hồ trên vai Mục Nhĩ có thêm một thứ --
Một chỉ tiền~
"Ý, Mộc Nhĩ huynh, sao ngươi lại cắm tên trên người chơi vậy, sở thích này thật đặc biệt..." Diệp Lãng rất là tò mò nói.
"Đây là tên ngươi bắn!" Mục Nhĩ quát.
"Tên ta ở bên kia..." Diệp Lãng chỉ vào bia ngắm ở phía xa xa, xem ra hắn sẽ không thừa nhận cây tên cắm trên người khác là của hắn.
"Tên của ngươi ở đây!" Mục Nhĩ lại quát.
"Của ta ở bên kia!" Diệp Lãng lại phủ nhận.
"Tốt lắm, nếu ngươi không tin thì ta bắn cho ngươi xem." Diệp Lãng lại lên cung, sau đó lại bắn ra một mũi tên.
"Đăng..."
Vũ tiễn lại xuất hiện trên bia ngắm
"ở đây!" "Bên kia!"
"Xem ra ta đúng là thiện xạ!" Diệp Lãng rất là đắc ý nói, hơn nữa nhìn về phía Mục Nhĩ, chuẩn bị kiêu ngạo một chút.
"Ý, sao ngươi lại cắm tên lên người nữa, chơi vui sao?" Diệp Lãng thực mê hoặc, mà người bên cạnh bắt đầu giữ một khoảng cách với hắn.
Lúc này Mục Nhĩ vừa đau vừa phẫn nộ bởi hai vai hắn đều có một chỉ vũ tiễn, không cần phải nói, tất nhiên là của Diệp Lãng rồi.
Muốn hỏi vì sao trên bia ngắm lại xuất hiện vũ tiễn? Tất nhiên là của người khác rồi, trong sân tập bắn náo nhiệt này, mỗi thời mỗi khắc đều có người bắn tên.
Mà những vũ tiễn này đều là cùng một sân tập bắn cung cấp, tất nhiên sẽ không có gì khác nhau.
Cũng vì vậy mà khi Mục Nhĩ chất vấn Diệp Lãng, Diệp Lãng trực tiếp hỏi một câu: "Ngươi nói hai cây tên này là của ta, có chứng cớ gì?"
"Chúng ta có rất nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi không cần nói xạo!" Mục Nhĩ giận dữ hét.
"Lại là, ta không có thấy... Nếu không ta lại bắn một lần xem..." Diệp Lãng thành thật, hắn cảm thấy được hẳn là cẩn thận chứng thực một chút, nếu đúng là mình thì sẽ giải thích với đối phương.
"Xôn xao...
Khi Diệp Lãng cài tên chuẩn bị bắn, cơ hồ tất cả mọi người gần đó đều cách ra rất xa, mà Mục Nhĩ cũng đã chạy thật xa.
"Ẻ ê, Mộc Nhĩ huynh, ngươi đừng chạy a, ngươi chạy thì sao chứng minh là ta đây?" Diệp Lãng hô.
"Lão từ không thể trêu vào thì không thể chạy được sao? Lại bị ngươi bắn trúng nữa thì lão từ còn mạng sao?" Mục Nhĩ vừa nói chuyện vừa lùi vào đám người, hiện tại hắn cần nhất là tìm một Y Sư chứ không phải bồi cùng Diệp Lãng chứng minh việc này.
"Không sao cả, ta biết y thuật, chỉ cần ngươi không chết thì ta có thể cứu ngươi lại mà." Diệp Lãng hô, muốn cho Mục Nhĩ lưu lại.
"Cút đi lừa quỷ đi!" Thanh âm Mục Nhĩ trong đám người truyền đến.
"Thật mà, ta không lừa ngươi, quên đi, hay là luyện tiễn pháp tiệp vậy!" Diệp Lãng cũng không thèm để ý, lại bắt đầu lên cung bắn tên, lần này dường như tốt hơn một chút, tuy không trúng hồng tâm nhưng ít ra cũng không trúng người.
Kỳ thật cũng vì bây giờ quanh hắn không còn ai cả.
Cũng vì vậy mà trên cái sân tập bắn náo nhiệt này, tất cả mọi người đều xệp hàng chờ vị trí nhưng vài cái vị trí gần Diệp Lãng lại không có ai đến cả.
Luyện tiễn là nhỏ, tánh mạng là lớn, rời xa thái điểm, an toàn trên hết!