Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chương 566: Đại khai sát giới (1)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Vipvandan
-Cái này ah, làm súp đầu cá.
-Có cái nồi nào lớn như vậy sao?
Lý Nguyệt mở miệng hỏi, con cá này quá lớn, đầu cá cũng rất lớn, nồi nào chứa nổi.
-Ngươi yên tâm, ta có!
Diệp Lãng lấy ra một cái nồi sắt, thật đúng là rất lớn, coi bỏ cả con cá vào, cũng không thành vấn đề.
-Nha!
Trong lòng Lý Nguyệt nói ra, ngươi là lão bản của tiệm tạp hóa à.
Rất nhanh, Diệp Lãng lấy ra một cái đại táo (siêu bếp), dùng đại táo mới có thể sử dụng bát tô, bắt đầu đặt đầu cá lên, nổi lửa lên, thêm chút củi, Diệp Lãng đi đến phụ cận để kiếm củi, để dành dự trữ một chút.
Đồng thời, thời điểm đang làm súp đầu cá, Diệp Lãng ở bên cạnh xử lý con cá, loại bỏ xương, cắt thịt cá thành nhiều mảnh, sau đó đặt lên nướng. Không lâu sau, thịt cá bắt đầu phát ra từng làn hương thơm nứt mũi, thịt của con cá này rất không tồi, là một con cá cực phẩm.
Rất nhanh, Diệp Lãng và Lý Nguyệt đã chứng minh điều đó, hai người ăn thịt cá nướng, chấm chút dấm chua thì đúng là mỹ vị, lại thêm đầu cá nấu súp, quá ngon miệng.
Lúc này, cho dù như thế, bọn họ đã ăn hết con cá và các bộ phận nhỏ, đầu cá và thịt cá còn thừa rất nhiều, Diệp Lãng đã cất nó vào không gian giới chỉ, bảo tồn chúng hoàn hảo.
Bữa ăn tiếp theo họ vẫn có thể ăn nó, ăn cho đến khi nào chán thì thôi!
Thời gian kế tiếp, chính là ngủ, nhưng Lý Nguyệt lại lôi kéo Diệp lãng đi lên núi, bởi vì nàng muốn cùng Diệp Lãng ngắm trăng một hồi, đúng lúc hôm nay là đêm trăng tròn, mà muốn ngắm trăng đương nhiên phải lên càng cao càng tốt.
Tuy đối với Diệp Lãng lên cao hay ở dưới thấp cũng không ảnh hưởng gì, ánh trăng vẫn không có gì khác, nhưng Lý Nguyệt lại không đồng ý, nhất định phải lên đỉnh núi ngắm ánh trăng.
Diệp Lãng lúc ấy nói, muốn đi thì ngươi đi đi, ta không đi!
Kết quả, Lý Nguyệt lại nói, ngươi đừng quên, ta là con tin do ngươi bắt cóc tới, ngươi nhất định phải trông chừng ta!
Diệp Lãng phiền muộn, mình đúng là đạo phỉ a, nhưng cũng không phải là bảo mẫu!
Cuối cùng Diệp Lãng vẫn bị Lý Nguyệt kéo lên đỉnh núi, ở trên đỉnh núi, hai người ngồi chung trên một tảng đá lớn, ngắm ánh trăng thật lâu, thật lâu!
Diệp Lãng cũng không biết mất bao lâu, bởi vì hắn đã đi tìm Hiên Viên Băng nói chuyện phiếm, Diệp Lãng dựa vào người Lý Nguyệt, Diệp Lãng ngủ không biết trời trăng gì, nàng chỉ cần Diệp Lãng ở bên cạnh nàng là được rồi, yêu cầu của nàng chỉ đơn giản như vậy.
Trời càng ngày càng tối, Lý Nguyệt cũng không để ý, tựa vào Diệp Lãng ngủ say, một lần nữa nàng có thể khẳng định, lúc Diệp Lãng ngủ, trên người của hắn phát ra một cổ nhiệt lượng ôn hòa, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.
Nàng có chút sợ hãi, sợ mình thích loại cảm giác này, đến lúc đó muốn rời khỏi Diệp Lãng chỉ sợ rất khó!
Ta không muốn thích hắn, ta không muốn...
Mang theo suy nghĩ này, Lý Nguyệt cũng tiến vào mộng đẹp, ngay cả lúc đang ở trong mộng, nàng cũng mơ thấy mình và Diệp Lãng ở cùng một chỗ, hai người tay trong tay, ở cùng một chỗ...
-Rống! truyện copy từ tunghoanh.com
Rống lên một tiếng giận dữ.
-Tiểu sư tử, đừng làm rộn!
Lý Nguyệt nói mơ.
-Rống!
Lại rống một lần nữa.
Lý Nguyệt cảnh giác tỉnh lại, nàng có thể cảm giác được sư tử gào thét như thế là do nó cảm thấy nguy hiểm, nó cảm thấy nguy hiểm đang tiến đến gần, bất kể là dã thú hay là ma thú, khả năng cảm nhận nguy hiểm linh mẫn hơn con người rất nhiều.
Thời điểm Lý Nguyệt mở mắt, nhìn thấy hỏa hồng sư tử đang nhìn dưới núi rống lên, đang trong tư thế đề phòng.
-Có địch nhân?
Lý Nguyệt nhíu mày, lúc này nàng đã có thể cảm thấy có người đang tiến lại gần mình, hơn nữa số lượng rất nhiều.
Ngọn núi nhỏ bị địch nhân vây quanh, mình lựa chọn ở trên đỉnh núi, đây chính là cơ hội tốt để địch nhân vây quanh!
-Diệp Lãng, mau tỉnh lại!
Lý Nguyệt rút kiếm đi đến bên người Diệp Lãng, dùng một cước đá vào người Diệp Lãng, muốn làm cho hắn tỉnh lại, cho dù ngủ như chết, dưới động tác như vậy, chắc chắn phải tỉnh lại.
Vào lúc này Lý Nguyệt chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, dùng phương thức bạo lực nhất để gọi Diệp Lãng tỉnh lại, mà nàng cũng biết, Diệp Lãng sẽ không bị gì, hắn không vì một cước này mà bị thương.
Nhưng mà, Lý Nguyệt rất là ngạc nhiên khi phát hiện, Diệp Lãng vẫn như cũ, không tỉnh dậy, hắn đang ngủ mê.
Cái này, đây là người nào thế này!
-Ồ, tại sao ta cảm thấy có chút mê muội?
Trong mộng, Diệp Lãng đang ở cùng Hiên Viên Bằng véo nhau, hai người đang sống mái với nhau, hắn vừa vặn tránh thoát công kích của Hiên Viên Băng.
Thời điểm hai người đang véo nhau, uốn éo thân thể, không có chút nào bộ dáng của cao thủ, giống như tiểu hài tử đang đánh nhau.
May mắn, đây là trong mộng, bằng không, hình tượng thánh nữ của Hiên Viên Băng nhất định sẽ làm cho người ta mở rộng tầm mắt, trong nội tâm hoài nghi nàng có phải là thánh nữ hay không.
Hiên Viên Băng hình như rất thích cảm giác này, nàng muốn ở trong hiện thực làm thử với Diệp Lãng, đương nhiên sẽ không ở bên ngoài, mà là trong khuê phòng.
-Sao thế?
Hiên Viên Băng dừng lại, áp vào trên người Diệp Lãng, ôn nhu hỏi thăm.
-Hình như ở bên ngoài Lý Nguyệt đụng vào ta, mặc kệ nàng, chắc không có chuyện gì.
Diệp Lãng thuận miệng nói ra, sau đó tiếp tục quật ngã Hiên Viên Băng.
Hắn cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy với Hiên Viên Băng, trước kia hình như là vì mình chơi xấu, sau đó đánh nhau với Hien Viên Băng, sau đó Hiên Viên băng không có việc gì liền tìm mình đánh nhau một trận, hình như chuyện cứ như thế mà diễn ra.
Diệp Lãng cảm thấy, nếu mình bị người khác nhìn thấy sẽ ra sao? Vậy thì rất mất mặt. Đúng vậy, hắn thường xuyên ở cùng một chỗ với Hiên Viên Băng, có đôi khi, song phương còn có thể cắn đối phương.
May mắn, điều này đang diễn ra trong mộng, sẽ không có đau nhức, cũng không lo lắng lưu lại vết thương.
-Ồ, gặp nguy hiểm? Hiên Viên Băng, ngày mai sẽ tới tìm ngươi, ta đi trước!
Đột nhiên Diệp Lãng kích linh, sau đó lưu lại, rời khỏi giấc mơ, đơn giản mà nói thì đó là tỉnh lại.
Thời điểm Diệp Lãng tỉnh lại, nhìn thấy Lý Nguyệt đang ngăn cản trước mặt mình, hình như đang bảo vệ mình, còn có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là cao thủ.
Hình như mình cũng bị cao thủ vây quanh!
-Có chuyện gì đang xảy ra? Lý Nguyệt, ngươi lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa à.
Diệp Lãng không hiểu tình huống bây giờ, bộ dạng khi hắn tỉnh lại, hắn vẫn cho rằng đây nhất định là chuyện tốt do Lý Nguyệt gây ra.
-Đi chết đi!
Lý Nguyệt tức giận trả lời.
-Ồ? Ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi sao?
-Ân! Tỉnh rồi, bị nhiều người như vậy làm bừng tỉnh.
Diệp làng gật đầu nói:
-Nữ nhân đúng là tai họa, đi đến đâu cũng trêu chọc nam nhân.
-Ngươi dám nói lại lần nữa không, những người này không phải ta trêu chọc đến!
Lý Nguyệt quay đầu lại nhìn nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.
-Chẳng lẽ là ta? Không có khả năng, những người này đều là nam nhân, nếu là nữ nhân, ta sẽ thừa nhận là ta làm.
Diệp Lãng nói ra.
...
Lý Nguyệt trầm mặc, đây là một tên đần, tình huống như hiện giờ mà ngươi còn chưa hiểu gì sao? Ngươi không biết người ta vì sao lại tới đây sao?