Lăng Lăng nhoẻn đôi môi cứ chực cong lên, nhận lấy kem trong tay Dương Lam Hàng, lại nhận tiếp chiếc thìa nhỏ anh đưa cho. Thậm chí không cần anh mở điều hòa trong xe, chỉnh nhiệt độ lên cao, chỉ với chiếc thìa nhỏ màu bạc tinh xảo đã đủ cho thấy sự tế nhị trong tâm tư bạn thầy giáo nào đó.
Lăng Lăng nhẹ nhàng múc một thìa kem cho vào miệng, ngậm luôn cả chiếc thìa, mãi đến khi mùi hạnh nhân lan tỏa trong miệng, mùi sữa ngọt ngấy hòa tan nỗi buồn xua mãi không đi kia. Tình yêu đích thực nếu xuất phát từ nội tâm, hà tất phải đợi thề hẹn “sông cạn đá mòn”, mỗi một lời nói cử chỉ nhỏ nhặt đều đã có thể bộc lộ ra.
Nuốt vào ngụm kem cuối cùng, Lăng Lăng lật nghiêng cổ tay anh, kim đồng hồ màu bạc, sáng loáng tinh xảo hiệu Piaget bằng thép nguyên chất chỉ mười hai giờ hơn. Cô nhìn thoáng qua cánh cổng đóng chặt, bên trong cửa thủy tinh đèn vẫn còn sáng, bác bảo vệ vẫn chưa ngủ. Trong tình huống này, nếu gõ cửa thì bác bảo vệ sẽ mở. Còn nếu đèn tắt thì thảm luôn, phải ấn chuông cửa thật lâu, bác bảo vệ mới từ từ chầm chậm lẩm bẩm làu bàu mà xuống giường, mang vẻ mặt không tình nguyện đi mở cửa. Vào cửa rồi phải để lại tên, số phòng, giải thích nguyên nhân về muộn.
Cô biết mình nên trở về, nhưng trong lòng vẫn bịn rịn quyến luyến không nỡ, cứ muốn nán lại với anh thêm chốc nữa. Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao dưới lầu nhà trọ nữ sinh luôn có cảnh nam nữ tạm biệt nhau mà phải nhì nhằng đến mấy chục phút, tiễn rồi lại tiễn, đưa rồi lại đưa. Cảm giác thích một người hóa ra kỳ diệu như thế.
“Cổng nhà trọ khóa rồi.” Dương Lam Hàng giữ lấy tay cô, đầu ngón tay siết chặt ngầm nói lên ý muốn không buông.
“Không sao. Bác bảo vệ sẽ mở cửa cho em.”
Cô vừa định xuống xe, Dương Lam Hàng nắm chặt lấy tay cô.
“Anh tin em…”
Anh tin tưởng cô, vẫn luôn tin tưởng, nhưng… Tin tưởng là một chuyện, để ý lại là chuyện khác!
Lăng Lăng khó hiểu quay đầu, chờ anh nói tiếp.
“Nhưng… đừng để anh thấy cậu ta ôm em lần nữa!” Sau vài giây kinh ngạc, Lăng Lăng đã hiểu ra ý anh.
Anh rõ ràng đã trông thấy Trịnh Minh Hạo ôm cô, nhưng vẫn muốn đến Haagen-Dazs mua kem cho cô… Cái lạnh của kem từ dạ dày lan tỏa đến toàn thân, giá lạnh phụ họa theo từng cơn đau nhói trong bụng.
“Nếu em muốn ở bên anh ấy, hà tất phải đợi đến hôm nay?” Cô nhìn thật sâu vào mắt anh, nói: “Anh ấy chỉ đến từ biệt em…”
Lời còn chưa dứt, cô chợt thấy tay trái bị nắm chặt, thân người cũng bị kéo lại, khóa chặt trong lồng ngực ấm áp.
“Lăng Lăng, anh cũng sợ mất đi, em hiểu không?”
Cô lui người lại, tham luyến sự ấm áp của anh, giá lạnh đã bị hơi ấm từng phút từng giây hòa tan.
“Em xin lỗi!”
Nhẹ nhàng sáp lại gần hơn, đôi môi lạnh lẽo khẽ run run hôn lên mặt anh, môi anh, vành tai anh, ghé vào tai anh nói khẽ: “Em cam đoan với anh, sau này sẽ không như thế nữa.”
Nụ cười của cô rất đẹp, thuần khiết hơn cả hoa tuyết, cũng mong manh hơn cả hoa tuyết…
Thế nhưng, làn môi xinh đẹp sáng bóng của cô tản mát hương thơm dìu dịu ngây ngất như hoa anh túc. Dương Lam Hàng tận lực khống chế khát vọng trong lòng, điều chỉnh hô hấp… Tuy nhiên, cánh cửa dục vọng một khi đã mở, lực tự chủ không thể nào khống chế được thân thể nữa…
Hành vi của anh hoàn toàn thoát khỏi sự điều khiển của lý trí, hai tay trượt dần đến bên hông cô, ôm lấy. Nếu Lăng Lăng phản kháng một chút, hoặc nhắc nhở anh một lần, anh sẽ có thể ý thức được sự thất thố của bản thân… Nhưng cô không có, tay cô vuốt ve lông mày anh, xuôi theo mép tóc, trượt xuống bên môi anh…
Một luồng tê ngứa bên môi khiến thần trí anh hưng phấn. Anh thử đến gần hơn, Lăng Lăng không lảng tránh, chỉ khép lại hai mắt. Vẻ mặt chờ mong của cô khiến anh khó lòng kiềm chế được nữa, bèn cúi đầu hôn lên môi cô.
Đèn trong xe đã tắt, ánh trăng mờ nhạt cũng bị ngăn cách bên ngoài cửa kính xe màu xanh sa-phia. Trong bóng tối, trời đất đảo lộn, thế giới chao nghiêng, anh quên mất dịu dàng, quên mất chở che, mút mát, trong xoay vần bùng nổ những đòi hỏi khác nhau. Môi lưỡi quấn quýt rốt cuộc không thỏa mãn được khát vọng của anh, tay anh không chịu khống chế vươn ra hướng đến chân cô, di chuyển dọc theo đường cong mềm mại mượt mà…
Thân thể cô run rẩy trên đầu ngón tay anh, trong không gian phát ra những tiếng ngâm khe khẽ nhỏ vụn… Tay cô để trên ngực dần mất đi sức lực, từ chống cự biến thành vuốt me mơn trớn…
“Đừng như vậy!” Anh bắt lấy hai tay cô, đè chặt phía sau lưng cô. Thân thể anh đã có phản ứng rõ ràng, nếu cô cứ tiếp tục vuốt ve như thế, anh không thể đoán được giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra…
“Chúng ta, vẫn nên tâm sự thôi.” Anh day day cái trán phập phồng huyết mạch, cố gắng suy nghĩ xem tìm chủ đề gì để nói.
“Đi đâu tâm sự đây?”
Môi anh mở ra khép lại nhiều lần, nhịn xuống cơn xúc động muốn nói “đến nhà anh”.
“Em có thể hỏi anh câu nào có chiều sâu không?”
Cô ngây ngô nhìn lên bầu trời, suy nghĩ sâu xa trong thoáng chốc. “Thầy Dương, anh cảm thấy kết quả mô phỏng của chúng ta có tính dự đoán được0 không? Có vẻ rất nhiều số liệu đều quá lý tưởng hóa.”
“Hả?” Anh đặc biệt bất đắc dĩ nhìn cô: “Nếu bây giờ anh trả lời được câu hỏi này, anh là thần luôn!”
“Vậy rốt cuộc anh muốn sao?”
“Anh muốn cưới em về nhà, sau đó…” Anh cũng không nói gì nữa, than nhẹ. “Nói chung em đừng nên hỏi anh câu nào hết.”
Tình nồng thắm, đêm chưa tàn.
Đèn trong phòng trực ban của ký túc xá vụt tắt, tuy vậy, cũng chẳng ai thèm để ý.
******
Không lâu sau, Lăng Lăng và Dương Lam Hàng trở thành đề tài bàn tán hot nhất trong phòng thí nghiệm. Tất nhiên, không phải quan hệ của họ, mà là hành vi cử chỉ dị thường của họ.
Đầu tiên, mọi người nhất trí cho rằng: Lăng Lăng đang bị kích động trầm trọng, tám phần là thất tình! Bởi vì Lăng Lăng vốn thích ngâm mình trong phòng tự học của nhà trọ nay bỗng ký sinh từ sáng đến tối trong phòng thí nghiệm miệt mài khổ học, đến sớm hơn người khác, về muộn hơn người khác. Nếu đại học T có bình chọn nghiên cứu sinh cần cù chăm chỉ nhất, Lăng Lăng nhất định hoàn toàn xứng đáng.
Tiếp theo, người được đại học T công nhận là “Người chồng tốt nhất thế kỷ” – Dương Lam Hàng mang tiếng hoa đã có chủ! Đây nhất quyết không phải tin đồn vỉa hè, mà đã được đương sự chứng thực làm rõ.
Một tuần trước, Dương Lam Hàng dạy xong lớp, hỏi mọi người còn vấn đề gì thắc mắc hay không. Một nữ sinh đứng lên, dùng tiếng Anh hỏi: “Thầy Dương, nghe nói thầy đã có bạn gái, có đúng không ạ?”
Phản ứng của Dương Lam Hàng bình tĩnh ngoài dự đoán, dùng tiếng Anh trả lời: “Cảm ơn! Câu hỏi của em rất tốt! Vừa hay tôi cũng đang định nói với các bạn một chuyện, tôi biết sinh viên đại học T đều rất lễ phép, nhưng mong các bạn khi gặp tôi không cần phải chào hỏi, đặc biệt là các cô gái xinh đẹp. Bởi vì… bạn gái của tôi rất để ý, hậu quả thực nghiêm trọng!”
Có thể hình dung, những lời này ném ra gây chấn động đến cỡ nào. Ngay cả Lăng Lăng với tố chất tâm lý siêu mạnh đã trải qua tôi luyện gian khổ của anh còn bị dọa đến ngây người, cô nhìn quanh các bạn nữ đang bàn tán xôn xao, lại nhìn đến một Dương Lam Hàng trấn định tự nhiên thu dọn đồ đạc rời đi, khóc không ra nước mắt!
Cô rất muốn nói với mọi người, thực ra cô không nhỏ nhen đến vậy đâu… Nhưng tiếc là, cô có miệng mà không thể mở! Cho nên cô chỉ có thể im lặng chịu đựng những phỏng đoán cùng chỉ trích liên tu bất tận của các bạn nữ sinh!
Chiều hôm đó, cô vọt vào phòng thí nghiệm của Dương Lam Hàng, lần đầu tiên gọi thẳng tên anh. “Dương Lam Hàng, anh có ý gì hả?!”
Anh đang xem bài tập, ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt. “Anh không thể quang minh chính đại ở bên em, nhưng cũng muốn cho mọi người biết, anh thực sự quan tâm đến bạn gái của anh!”
“Hả?… Ờ!” Lăng Lăng kéo kéo tóc, nhìn sàn nhà, nhìn vách tường. “Anh làm việc của anh đi, em không có chuyện gì nữa.”
Gần đây thời gian trôi qua càng nhanh..
Nhiệt độ nói chuyện mỗi ngày một giảm, tình cảm của họ mỗi ngày một tăng với tốc độ hàng trăm độ C. Bất kỳ vật liệu gì đều có thể bị nung chảy, huống chi là người. Lăng Lăng cảm giác chính mình là một mẫu vật, ở trong “lò nung nhiệt độ siêu cao” của anh dần dần bị oxy hóa, tan chảy!
Ở trước mặt anh, cô không hề câu nệ, thậm chí còn hơi tự tung tự tác. Có một hôm cô cao hứng dâng trào, thừa dịp đêm khuya thanh vắng, lẻn đến văn phòng anh, khép lại cửa chớp trong phòng… Từ sau lưng ôm lấy cổ anh, ghé vào bên tai anh nói: “Em muốn…”
Cô cố ý ngừng nửa chừng, nhìn anh dỡ xuống vẻ ngoài “trang nghiêm”, trong hô hấp phả ra tội lỗi ủ men say, cô cười nói tiếp: “Anh giúp em nhìn xem bản thuyết minh xin cấp bằng sáng chế em viết có vấn đề gì không.”
Anh thở dài như có như không, nói: “In ra một bản cho anh đi.”
“Vâng! Thầy Dương…” Cô cô ý kéo giọng thật dài, cánh tay chậm chạp không rời khỏi người anh.
“Lăng Lăng.” Anh hỏi: “Cuối tuần em có rảnh không?”
“Làm thí nghiệm? Hay thảo luận vấn đề gì à?”
“Đều không phải, em họ anh cho mượn một chiếc du thuyền, anh muốn dẫn em ra biển.”
Ra biển?! Đi… thuyền!? Hai người hẹn hò nhau trên biển, trên du thuyền dập dềnh trôi, chìm chìm, nổi nổi…
“Em muốn đi không?”
Cô vẫn đang chìm đắm trong mơ mộng bồng bềnh trôi nổi.
“Lăng Lăng?”
“Dạ.” Cô đỏ mặt, chạy khỏi văn phòng.
Trở lại phòng thí nghiệm, cô sớm đã đem chuyện bằng sáng chế quăng ra sau đầu, cả buổi tối đều ngồi cắn bút ngẩn ngơ.
Nhất là nhớ tới một buổi tối nọ, hai gò má cô lại bắt đầu nóng lên.
Tối hôm đó đã mười giờ hơn, anh đưa cô về phòng ngủ, lúc ngang qua chỗ nhà trọ anh, anh lịch sự hỏi: “Em có muốn vào nhà anh ngồi một lát không, uống chén trà.”
“Hả?” Lăng Lăng kinh ngạc nhìn người đàn ông dáng vẻ đường hoàng đạo mạo trước mắt.
Anh có ý gì đây nha?
Nếu dựa trên thói quen xã giao của đàn ông Trung Quốc truyền thống, đây chẳng qua là một lời mời bình thường, chỉ có uống miếng trà, nói chuyện phiếm mà thôi. Nếu đổi lại là truyền thống văn hóa của đàn ông phương Tây, những lời này chẳng khác nào “Chúng ta lên giường đi!”
Nhưng mà với một Dương Lam Hàng văn hóa Trung-Tây hòa trộn, những lời này thực khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa!