Một lát sau.
Sương mù mờ ảo bao phủ quanh Bát Quái Huyết Long Trận. Từng cái bóng Giao Long màu đỏ máu đang uốn lượn nhìn ra phía ngoài nơi sáu người Kỷ Ninh, Kỷ Cửu Hỏa đang đứng.
"Kỷ Ninh, đừng xông vào."
"Ta tới xem thử hắn thế nào." Tâm niệm của Kỷ Ninh vừa động thì xung quanh liền xuất hiện hơn bảy trăm lưỡi pháp bảo kiếm khí lơ lửng trên không trung, mặt ngoài mỗi thanh đều xuất hiện một tầng sáng loáng. Trước người Kỷ Ninh liền ngưng tụ ra một luồng kiếm quang không gì không phá được. Tâm niệm vừa động thì kiếm quang của Tiểu Thiên Kiếm Trận lập tức xé trời bay đi.
Tầng thứ chín Tiểu Thiên Kiếm Trận!
"Rầm rầm!"
Một luồng kiếm quang chói mắt chui thẳng vào trong Bát Quái Huyết Long Trận. Khi kiếm quang vừa chui vào bên trong thì từng cái bóng Giao Long màu đỏ máu lập tức gào lên. Xẹt xẹt xẹt...Kiếm quang miễn cưỡng chém cho một con Giao Long đỏ máu tán loạn tới mức gần như biến mất nhưng rất nhanh nó lại ngưng tụ lại.
"Cái gì." Kỷ Ninh kinh ngạc. "Ngần ấy mà chỉ có thể đánh tan một con Giao Long sao? Hơn nữa trong giây lát nó lại khôi phục lại rồi sao?"
Trong trận, Động Tử Khải lạnh lùng nhìn Kỷ Ninh ở phía xa xa, nói giọng khàn khàn: "Không hổ danh là thiên tài Kỷ tộc. Mới mười sáu tuổi...đã có thể phá được một con Giao Long của Bát Quát Huyết Long Trận. Nhưng chút thực lực ấy thì còn lâu mới đủ."
"Kỷ Ninh, đừng xông vào." Kỷ Cửu Hỏa liền vội vàng truyền âm. "Loại pháp trận này là loại chuyên khắc chế Thần Ma luyện thể. Một khi ngươi nhảy vào trong pháp trận là lập tức rơi vào vây công của tám con Giao Long ngay. Chúng nó sẽ cắn nát ngươi đó."
"Ta biết." Kỷ Ninh gật đầu.
Tuy nói dòng Thần Ma luyện thể nghiền áp dòng luyện khí.
Nhưng điều đó cũng không phải tuyệt đối!
Trong dòng luyện khí cũng có cường giả, giống như sử dụng Tiểu Thiên Kiếm Trận có thể chiến đấu vượt cấp! Ví dụ như có thể nuôi dưỡng được ngàn vạn độc trùng, với số lượng che trời ngập đất như thế thì chúng có thể ăn sạch sẽ mọi thứ.
Dòng Thần Ma luyện thể lớn mạnh...cũng chỉ là cái nhìn tổng quát về thân thể mà thôi. Ở dòng luyện khí cũng có những nhân vật sáng ngời như vậy.
"Để sáu người chúng ta liên thủ xem có cơ hội hay không đã." Trong đôi mắt Kỷ Cửu Hỏa lóe lên sát khí.
Phi Kiếm Phá Không!
Độc Trùng Phi Vũ!
Trong nháy mắt, che trời ngập đất các loại thủ đoạn lao tới Bát Quái Huyết Long Trận. Động Tử Khải ở trong trận thấy thế thì cười lớn nói: "Tới hay lắm!" Chỉ thấy tám con Giao Long đang uốn lượn chậm rãi bỗng cuồng bạo hẳn lên, cả đám điên cuồng nghênh đỡ từng pháp bảo đang công kích tới. Thỉnh thoảng cái bóng Giao Long lại bị tiêu tán đi đôi chút nhưng rất nhanh lại ngưng kết.
Tám con Giao Long uốn lượn vờn quanh, trước đi sau đến ngặn chặn toàn bộ các thủ đoạn của sáu người Kỷ Ninh.
"Lũ Kỷ tộc nhát gan, có giỏi thì mò vào Bát Quái Huyết Long Trận của ta xem nào." Bị vây trong mê trận làm Động Tử Khải hoàn toàn bị ngăn trở nên hắn càng điên cuồng hơn. "Giết được ba sư đệ sư muội của ta là nhờ cái trò lấy nhiều đánh ít của các ngươi. Nếu thực sự so sánh bản lĩnh thì cái đám Kỷ tộc các ngươi còn lâu mới là đối thủ của chúng ta. Nếu mà thực sự đọ sức thì Động Tử Khải ta một mình có thể giết cả lũ các ngươi!"
Ở phía bên ngoài Bát Quái Huyết Long Trân, sáu người Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh, Kỷ Nhất Xuyên, Kỷ Lưu Chân, Kỷ Ninh vẫn còn đang cảm thấy khiếp sợ trước uy lực của đại trận kia.
"Lợi hại." Kỷ Cửu Hỏa truyền âm nói. "Tuy đã từng nghe đến sự lợi hại của Bát Quái Huyết Long Trận do Động Tử Khải thi triển, nhưng cũng chưa từng giao thủ nên cũng không biết được. Hiện tại có tổng cộng tám con Giao Long, mà mỗi con Giao Long lại có thực lực cỡ một gã Tử Phủ tu sĩ viên mãn. Tám con hợp lại...tạo thành uy lực thật sự quá kinh người. Nếu chúng ta muốn chết hắn thì e rằng cũng phải chết hai ba người theo."
"Có chuyện gì mà không có mạo hiểm đây?" Ảnh bà bà truyền âm nói. "Liều chết với tên Động Tử Khải này!"
"Cả Kỷ tộc chúng ta mới có ngần này Tử Phủ tu sĩ! Còn Tuyết Long Sơn thì còn nhiều Tử Phủ tu sĩ khác. Nên việc đồng quy vu tận với hắn thật không đáng." Kỷ Cửu Hỏa gạt bỏ ngay ý định kia.
Kỷ Ninh cũng nhìn về Bát Quái Huyết Long Trận ở phía xa xa.
Làm sao bây giờ?
Qua thời gian tầm một chén trà chiến đấu, tuy Kỷ Ninh mới chỉ điều khiển Tiển Thiên Kiếm Trận phóng ra một đường kiếm quang, nhưng chân nguyên trong người cũng đã tiêu hao quá nửa rồi.
"Dừng tay." Kỷ Cửu Hỏa truyền âm nói. "Chúng ta cùng ra tay trong thời gian lâu như vậy rồi mà không có một cơ hội nào. Nếu không mạo hiểm thì không thể giết nổi tên Động Tử Khải này. Hơn nữa đám dây leo kia vẫn đang không ngừng lan tràn ra, chắc chỉ lúc nữa là nó sẽ lan ra ngoài phạm vi của mê trận. Tốt nhất là bỏ đi, lần này để bọn chúng rời đi thôi."
"Cho bọn chúng thoát sao?" Trong mắt Kỷ Lưu Chân tràn đầy sự tiếc nuối. "Tộc trưởng, lần này bỏ lỡ cơ hội thì sau này nhất định Kỷ Cửu Hỏa sẽ cùng Tử Phủ tu sĩ khác hành động. Đến lúc đó muốn giết hắn lại càng khó."
"Ngu xuẩn." Kỷ Cửu Hỏa đầy bực tức truyền âm nói. "Việc chúng ta cần không phải là giết hết người ở Tuyết Long Sơn, mà cái chúng ta cần chính là...làm Kỷ tộc còn có thể truyền thừa lâu dài nữa! Chúng ta phải giữ vững càng lâu càng tốt, phải kiên trì đợi đến lúc sứ giả của vương triều Đại Hạ tới. Một khi kí kết được khế ước thì mới tính là thành công. Mạng của chúng ta còn quan trọng hơn cái mạng của tên Động Tử Khải kia! Bây giờ chúng ta liên thủ liều chết hai ba người thì mới có thể giết chết hai người bọn Động Tử Khải.
Nhưng Tuyết Long Sơn cũng sẽ đến trả thù, đến lúc đó sẽ có một đám Tử Phủ tu sĩ tới đây...khi đó chúng ta làm cách nào để kéo dài thời gian đây?"
Kỷ Lưu Chân tỉnh ngộ.
Chém giết chỉ là chuyện thứ yếu, việc quan trọng nhất với Kỷ tộc bây giờ là phải tìm cách vượt qua kiếp nạn này.
Nhất định phải kiên trì sống sót đến lúc sứ giả vương triều Đại Hạ tới! Còn về việc giết mấy tên Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn chỉ là chuyện sau đó. Hiện tại dù có giết nhiều mấy thì cũng chỉ nhằm giảm bớt áp lực sau này thôi. Nếu vì chiến đấu mà làm bên ta tổn thất quá lớn thì thật sự không đáng chút nào.
Trong Bát Quái Huyết Long Trận, Động Tử Khải cũng đang rất căng thẳng. Hai đấm khó đánh bốn tay! Sáu gã Tử Phủ tu sĩ vây công thì chỉ cần mỗi người thi triển ra vài loại thủ đoạn là công kích đã tới mức che trời ngập đất rồi. Vừa rồi hắn cũng khó khăn lắm mới đỡ được toàn bộ đòn tấn công. Nếu người Kỷ tộc liều mạng thi triển cấm thuật...thì hắn thật sự sẽ phải gặp nguy hiểm.
"Cho dù phải chết ta cũng muốn ôm bọn chúng chết theo." Trong mắt Động Tử Khải ánh lên sự điên cuồng.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com"Tử Khải sư huynh." Mộc Tứ đang khoanh chân ngồi với sắc mặt tái nhợt. Bỗng nhiên vẻ mặt hắn hiên lên sự sợ hãi lẫn vui mừng. "Dây leo đã lan ra ngoài phạm vi mê trận rồi."
Động Tử Khải ngẩn ra nhưng rồi ngay lập tức mừng như điên: "Có thể đi ra ngoài rồi phải không?"
Có thể sống thì đương nhiên hắn không ở lại mà liều chết nữa.
"Ta có thể cảm ứng được vị trí ở đầu dây leo đằng kia. Chúng ta chỉ cần lao ra một cái là có thể ra ngoài." Mộc Tứ liền đứng dậy. "Tử Khải sư huynh, ngươi thi triển Bát Quái Huyết Long Trận tốt lắm. Bây giờ chúng ta đi thôi."
Khoảng không bỗng xuất hiện một cái lá cây.
Lá cây liền vươn ra cao tới vài trượng. Mộc Tứ cùng Động Tử Khải đều leo lên trên lá cây. Mà ở xung quanh bọn hắn vẫn còn tám con Giao Long vây quanh, hiển nhiên là Động Tử Khãi vẫn duy trì Bát Quái Huyết Long Trận.
"Đi."
Vèo!
Lá cây liền bay đi theo một tuyến đường ngoằn ngoèo, lúc thì tiến thẳng, lúc thì rẽ trái, rồi lúc thì lùi lại. Tới tới lui lui...đúng là cực kỳ quái. Trên thực tế thì tất cả chỉ là cảm giác về phương hướng bị rối loạn mà thôi. Nhìn thì có vẻ như đang liên tục thay đổi phương hướng nhưng trên thực tế bọn hắn vẫn đang thẳng tiến ra phía ngoài.
Phù...Ở trên lá cây, Mộc Tứ cùng Động Tử Khải chợi thấy núi rừng hoang vu trước mặt.
"Đã ra ngoài rồi."
"Đã ra ngoài rồi. Chúng ta đã ra được bên ngoài rồi." Trên mặt Động Tử Khải và Mộc Tứ đều hiện lên vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng. Trốn ra khỏi mê trận là cán cân đã chuyển từ tay đối phương sang bên bọn hắn rồi. Đúng là cực kỳ thống khổ, hiện tại có thể nhìn lại bầu trời thì dĩ nhiên sẽ vô cùng sung sướng.
"Kỷ tộc!" Động Tử Khải nghiến răng nghiến lợi.
Mộc Tứ cũng mang sắc mặt âm u: "Ba sư đệ sư muội đã chết thảm ở đây. Thù lớn như vậy có thể không báo sao?"
"Kỷ tộc!" Thanh âm của Động Tử Khải ầm ầm vang vọng mấy trăm dặm. "Các ngươi hãy đợi đến lúc cả tộc bị diệt đi!"
Vèo!
Một chiếc lá cây xẹt qua trời cao rồi mau chóng biến mất ở chân trời.
Trong mê trận chỉ còn lại sáu bóng người, đúng là sáu người Kỷ Cửu Hỏa. Kỷ Cửu Hỏa quay đầu nhìn về phía núi rừng hoang vu. Ở phía xa xa có thể thấy bóng ngườ mờ mờ. Kỷ Cửu Hỏa lớn tiếng nói: "Biên Hà tộc, Khấu tộc, Hắc Hỏa giáo..." Vừa mở miệng thì lập tức từng bóng người xé trời bay qua.
"Thứ lỗi cho ta bất lực."
"Cửu Hỏa huynh, bọn ta cũng không dám nhúng tay vào."
Từng âm thanh truyền tới.
Từng bóng người dẫm lên pháp bảo bay đi. Tử Phủ tu sĩ của các thế lực khác ở Yên Sơn cũng bị luồng nguyên khí thiên địa dao động lúc trước hấp dẫn. Tuy bọn họ không thể nhìn thấy Kỷ tộc chiến đấu cùng Tuyết Long Sơn nhưng cũng có thể đoán ra. Đặc biệt là câu nói đầy oán hận của Động Tử Khải làm bọn họ đều có thể đoán ra được hàm ý.
"Ôi." Mắt dõi theo từng đường sáng bay đi xa xa, Kỷ Cửu Hỏa chỉ còn biết lắc đầu. "Mỏ quặng nguyên thạch liên lụy quá nhiều nên chắc chắn sẽ hấp dẫn nhiều Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn tới tiếp. Cũng khó có thể trách được Hắc Hỏa giáo, Biên Hà tộc, Khấu tộc không muốn nhúng tay vào."
Ở Yên Sơn, Kỷ tộc cùng phe với Hắc Hỏa giáo, Biên Hà tộc, Khấu tộc. Cùng nhau chống cự lại Tuyết Long Sơn và Thiết Mộc tộc.
Nhưng thực chất là liên minh của bọn họ chống cự lại chi nhánh ở Yên Sơn của Tuyết Long Sơn! Mà mỏ quặng nguyên thạch này...rất nhanh sẽ làm Tử Phủ tu sĩ ở tông môn Tuyết Long Sơn lao tới Yên Sơn. Đến lúc đó việc càn quét Hắc Hỏa giáo, Biên Hà tộc, Khấu tốc chỉ là chuyện đơn giản. Vì thế bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, dù có chỗ tốt lớn thế nào cũng không dám nhúng tay.
"Tộc trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Kỷ Lưu Chân mở miệng.
Đám người Kỷ Ninh nhìn về phía tộc trưởng.
Kỷ Cửu Hỏa nói từ tốn: "Chi nhánh ở Yên Sơn của Tuyết Long Sơn đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ba tên Tử Phủ tu sĩ đã ngã xuống. Nên dĩ nhiên bọn chúng sẽ mời chào đồng mộn, đệ tử ở nơi khác của Tuyết Long Sơn nhanh chóng tới đây thôi.
Với sự hấp dẫn của mỏ quặng nguyên thạch thì đến lúc đó chắc chắn sẽ có một lượng lớn Tử phủ tu sĩ tới đánh giết ở Yên Sơn."
Từng người đều gật đầu.
"Những kẻ bọn chúng mời chắc chắn đều ở gần Yên Sơn. Với tốc độ của Tử Phủ tu sĩ thì chắc chỉ cần vài ngày là tới." Kỷ Cửu Hỏa nói. "Chúng ta có hai con đường."
"Con đường thứ nhất."
"Chúng ta sẽ trốn đi." Kỷ Cửu Hỏa nói. "Làm Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn dùng mọi cách cũng không thể tìm thấy chúng ta. Chỉ cần trốn vài ngày nữa đến lúc sứ giả đến là chúng ta có thể ký kết khế ước chuyển nhượng. Con đường này tương đối an toàn...tuy nhiên nó làm cho vô số tộc nhân của Kỷ tộc lâm vào nguy hiểm."
"Tử Phủ tu sĩ sẽ tới rất nhanh, chỉ một hai ngày là tới rồi. Mà trong thời gian ngắn ngủi một hai ngày này, mười vạn tộc nhân của Kỷ tộc ta căn bản không thể đi được bao xa." Kỷ Cửu Hỏa cảm khái. "Một đoàn Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn không tìm thấy chúng ta. Vì phát tiết lửa giận sẽ tàn sát bốn phía tộc nhân Kỷ tộc ta, rồi bắt tộc nhân Kỷ tộc ta làm nô lệ. Đó là chuyện bình thường."
Sắc mặt đám người Kỷ Ninh đều thay đổi.
Hơn mười vạn tộc nhân đó!
"Con đường thứ hai." Kỷ Cửu Hỏa nói. "Ta sẽ kiếm một chỗ công khai bày ra đại trận. Rồi ta trực tiếp tuyên bố...Đám Tuyết Long Sơn có bản lĩnh cứ đến đây mà giết bọn ta."
"Tuyết Long Sơn là một tông một cực lớn. Mà tông môn đã lớn cỡ này thì sẽ cực kỳ coi trọng thanh danh. Chúng ta công khai bày đại trận thì nhất định làm đám Tử Phủ tu sĩ toàn lực xông tới phá trận. Còn nếu như làm ngược lại, bọn chúng đi hạ sát một đám phàm nhân thì đúng là tự hạ thấp thân phận. Việc này mà truyền ra thì đúng là một vết nhơ cực lớn với thanh danh của Tuyết Long Sơn. Nhưng nếu như chúng ta trốn đi làm bọn chúng không tìm thấy thủ phạm. Vì biểu hiện sự uy nhiêm không để cho ai xâm phạm của Tuyết Long Sơn, bọn chúng chắc chắn sẽ tàn sát tộc nhân Kỷ tộc."
Đám người Kỷ Ninh đều gật đầu.
Đúng.
Tông môn lớn cần thanh danh!
Nếu bọn họ trốn đi, thì thanh danh uy nghiêm không thể xâm phạm của tông môn lớn sẽ làm bọn chúng có cớ để tàn sát tộc nhân Kỷ tộc làm gương cho kẻ khác.
Nhưng nếu bọn họ đứng ra công khai thách đấu. Thì đối phương không thể tiếp tục đi giải quyết phàm nhân nữa.
"Mọi người nói đi, chọn con đường nào đây?" Kỷ Cửu Hỏa nhìn về phía những tộc nhân của mình.