Mật Thám Phong Vân Chương 338: Địa đồ

Ch ương 338 : Địa đồ

Địa đồ?

Nói không chừng lại là Chu Xán, lão này chết rồi làm sao để lại lắm bí mật như vậy?

Bỗng nhiên Lăng Phong nhớ đến lời Cố lão. Cố lão từng hỏi hắn có muốn làm một vụ để đời hay không, sau đó mập mờ nhắc đến lăng mộ của Chu Xán, còn chỉ định luôn nó ở Vĩnh Lạc trấn ngay dưới chân Phong Vân đoàn. Giờ này ngẫm lại, Lăng Phong cảm giác thực tế người dẫn dắt hắn đến vụ lần này chính là Cố lão, chứ không phải Bạch Ngọc Đường, cho dù lão điên không lảm nhảm nhiều như tên họ Bạch.

Lăng Phong trầm tư một lát, vờ hỏi Bạch Ngọc Đường:

- Nếu là địa đồ không phải đạo đồ, vậy cho dù có ghép xong lại chẳng biết nó nằm ở đâu, làm sao mà tìm?

- Cái này... ta đã nghĩ đến. Chỉ cần ghép xong địa đồ, bằng vào trí thông minh của ta và ngươi chẳng lẽ không đoán ra được? Biết đâu trong một mảnh nào đó ghi luôn địa điểm thì sao? Dù sao chỉ cần vài chữ là đã biết địa danh rồi.

"Vl lạc quan. Mà thôi... cũng được đi." Lăng Phong há mồm.

- Nói như vậy tức là cái mảnh ngươi đang có không ghi gì cả?

- Đệch.

Bạch Ngọc Đường bị nói trúng, mặt nhăn nhó.

Lăng Phong tiếp tục:

- Có điều nếu không biết bao nhiêu mảnh, chỉ ngồi chờ giang hồ đồn đãi vài ba năm một lần, thế thì tìm đến bao giờ mới đủ? Chẳng may cần đến 10 tấm, thì vị chi những 30 năm, tính ra 50 tuổi mới gom đủ. Đánh được một tấm đã suýt chết rồi, ta nghĩ vẫn là nên an ổn làm đại hiệp phong lưu thì hơn.

- Cũng không nhất thiết phải tìm đầy đủ. Chỉ cần may mắn tìm được vài mảnh liền nhau ghép vào, nhìn một cái liền có thể đoán ra đại khái tổng thể. Mà ngươi nghĩ xem, vì sao đến người Kim cũng nhảy vào? Xem ra chúng cũng đã biết về cái kho báu này. Vụ này toàn thế lực lớn tham gia, ta với ngươi mà nẫng được, chẳng phải nâng cao địa vị bản thân lên sao?

- Cũng có lý.

- Mà nói mới nhớ, ta thậm chí còn nghĩ đến, những vụ việc gần đây đều do người Kim làm.

Bạch Ngọc Đường gắng nghiêm trọng hóa vấn đề, kéo luôn cả người Kim vào.

Lăng Phong lại nghĩ khác, hắn kết nối tình tiết theo cách thức gây án. Hắn cho rằng mấy vụ hạ độc ở Hà Đông và vụ của Lâm thị là cùng một "series", cho nên mới để tâm, nhưng không liên quan đến Kim hay không Kim.

Nói cách khác, đang có ít nhất hai phương thế lực cùng thao túng, dùng chiêu bài tung hỏa mù copy lẫn nhau, khiến cho Mật Thám tự và Bộ khoái không thể phân biệt vụ nào là ai làm. Điều này khá phổ biến trong phá án hiện đại, khi có một kẻ giết người hàng loạt gây án theo một quy tắc nào đó. Cùng lúc có một tên tội phạm khác phát hiện ra, lợi dụng đúng cái quy tắc kia để gây án, đổ tội lên kẻ giết người hàng loạt, qua đó loại bỏ nghi vấn lên bản thân trong mắt điều tra viên.

Bạch Ngọc Đường thấy Lăng Phong hỏi han nhiều như vậy, áng chừng đối phương đã sinh hứng thú. Có vẻ họ Bạch cũng không biết nhiều lắm, sợ để Lăng Phong hỏi nữa thì gã cũng không đáp được, gã liền cười đánh lạc hướng:

- Hềhề. Cẩm Mao Thử ta lăn lộn một thời gian, cũng có chút kinh nghiệm. Làm cái nghề lùng bảo vật này, cần nhất không phải bản lĩnh thông thiên triệt địa đâu, mà là "duyên phận". Từ khi gặp Phong lão huynh, ta liền nhận định, huynh chính là người có cái duyên phận đó. Kết hợp với cái duyên trời cho của ta mà nói...

- Khụ, dẹp đi.

Vừa nghe đến hai chữ "duyên phận", Lăng Phong liền nổi ga gà. Lão già điên chuyên môn dùng từ này.

Bạch Ngọc Đường đứng dậy, phẩy phẩy quạt, một bộ mắt nhìn trời như muốn chờ đón tương lai tươi sáng nói:

- Ta có cảm giác, một thứ cảm giác rất kỳ diệu, giống như ông trời đã giao cho ta cái số mệnh này...

Lăng Phong che miệng ho bừa.

Bạch Ngọc Đường vội sửa lời:

- Ta linh cảm sắp tới các mảnh còn lại sẽ đồng loạt xuất hiện. Ngươi không biết chứ, linh cảm của ta rất chuẩn đó.

Lăng Phong bĩu môi, phán linh cảm thì ai mà chả phán được, hắn nói:

- Này, ta lấy ví dụ nhé. Nếu chốc nữa ta mở kinh thư ra kiểm tra, mà bên trong lại chẳng có cái tàng bảo đồ nào cả, ngươi tính thế nào?

- Ài, ngươi sẽ không xấu vậy chứ?

Bạch Ngọc Đường đánh mắt cười gian, đại ý sợ Lăng Phong mở ra thấy "có" nhưng lại bảo "không có".

Lăng Phong nghiêm chỉnh đáp:

- Hừ, bổn đại hiệp là người có văn hóa.

Bạch Ngọc Đường suýt úp sấp, gắng gượng nghiêm túc:

- Có lời này ngươi tin hay không thì tùy. Cẩm Mao Thử ta xưa nay ngao du, dù tự biết không phải chính nhân quân tử gì...

- Còn có, tự cho mình là đẹp trai, chuyên chơi xấu sau lưng. - Lăng Phong bổ sung.

Bạch Ngọc Đường mặt đen thui:

- Khụ khụ... Đó chỉ là nhất thời, lúc ta còn chưa biết ngươi là người thế nào, lần này ta hoàn toàn thật tâm. Dù lần này có bảo đồ hay không, làm bằng hữu. Chân chính bằng hữu, thế nào?

Lăng Phong vuốt mũi nheo mắt liếc Bạch Ngọc Đường. Nhìn gã một lúc trên dưới trái phải, nhìn đến mức Bạch Ngọc Đường nổi cả da gà lên.

Lăng Phong rõ ràng, thằng nhãi này biết hắn có thần lực kỳ quái liên quan đến bí mật nên mới bám lấy, trong khi Lăng Phong lại thiếu nhất là thông tin. Có điều, kết bạn thì cũng được thôi, miễn sao đừng có chơi xấu nhau.

Nhìn đến khi tên kia sắp chịu không nổi, Lăng Phong mới bật ra một từ:

- OK.

Chỉ một lát sau.

- Được rồi "tân bằng hữu". Vậy cái mảnh ngươi cầm đâu, đưa ra ta xem thử.

- Không được.

- Làm sao? Để ta còn biết nó tròn méo ra sao nữa. Bằng không ta biết mình tìm cái gì đây?

- "Bằng hữu" đại nhân, ngươi sao khôn quá vậy? Bát Mỹ đồ ta cũng đưa cho ngươi rút cục mất trắng rồi. Cẩm Mao Thử ta cũng không ngu lần hai.

- Chẳng phải có đền bù rồi sao?

- Không tính, chuyện nào ra chuyện đó.

- Thế thì kết bằng hữu có ý nghĩa gì?

- Coi như... tượng trưng, đánh dấu đó hàng năm làm lễ kỷ niệm.

...

Cuối mùa thu, trời càng lúc càng lạnh.

Giang hồ gần kinh thành dạo gần đây khá nhiều tin nóng. Nên biết ngay dưới chân hoàng đế, anh em hoạt động thì vẫn hoạt động nhưng tin tức rất hiếm khi lọt ra ngoài, miễn cho bị Bộ khoái mò tới càn quét. Bộ khoái kinh thành cái gì cũng thừa, chỉ riêng án để lập công là thiếu trầm trọng. Nói sao, kinh thành ngọa hổ tàng long, chụp được 10 tên gây rối an ninh thì hết 8 tên con ông cháu cha, muốn lập công cũng không được, thành ra Bộ khoái còn trông cho hắc đạo gây sự càng nhiều càng tốt.

Lại nói về tin tức. Nghe nói trong khuôn khổ hội nghị cấp cao Cái Bang - Toàn Chân, Cái Bang Trưởng lão Mã Tịnh Sinh đã có buổi hội đàm thân mật với Toàn Chân Thất tử Dương Thanh Phong. Song phương nhấn mạnh mối quan hệ gần gũi chân thành, cùng tiềm năng hợp tác to lớn của giang hồ kinh đô. Cái Bang đặc biệt tán dương sự phát triển mạnh mẽ và những thành tựu to lớn gần đây của Toàn Chân. Hai bên đi đến quyết định tiến thêm một bước mở rộng giao lưu học hỏi, làm nền tảng thúc đẩy hiệp định đối tác "xuyên Trung nguyên" sắp tới, nhằm tạo thế cân bằng với Hạo Khí Minh ở phương bắc. Chỉ có điều khó hiểu là, nghe nói bản thân Hạo Khí Minh cũng có người Cái bang tham gia. Có lẽ vì lý do này mà hội nghị Toàn Chân - Cái bang vẫn chưa thể đi đến thông cáo chung nào.

Ở phần tin vỉa hè, nóng nhất chính là Ma môn đột nhập phi pháp vào Trung nguyên ngày càng nhiều, thi thoảng lại phát hiện vài vụ tàng trữ vũ khí chất độc trái phép. Mặc dù bị nhân sĩ khắp nơi truy lùng ráo riết nhưng không cách nào ngăn chặn hết. Theo nguồn tin không chính thức của một nhân sĩ tên Đại Hoàng xin phép được giấu tên, thì không chỉ Ma môn, mà phái đoàn thủ lĩnh cấp cao Thiên Nhẫn giáo, Thần Cung, Di Hoa Cung cũng đã có mặt tại Trung nguyên. Mấy cái tên này đối với nhân sĩ Trung nguyên đều là lần đầu xuất hiện, khiến cho đủ loại tin đồn nảy nở, lòng người bất an.

Ngoài ra, tại Vĩnh Lạc trấn phụ cận Trường An - một địa danh mới nổi gần đây, có tin đồn nhân sĩ địa phương vừa phát hiện kho báu trăm năm trước, nghe đâu kinh động đến cả Cái bang Toàn Chân đến dò la. Trong thời gian chờ chính quyền địa phương đến thụ lý xác minh, tạm thời do Phong Vân đoàn - một tổ chức địa phương tiếp quản.

Huyện An Lạc, trấn Vĩnh Lạc.

Lúc này, đằng sau dãy núi đá lớn, tại một mỏ khai thác đá Hán Bạch Ngọc. Xung quanh đều phấp phới những lá cờ "Phong Vân" màu trắng, thấp thoáng vài bóng người đang đăm chiêu.

- Lão Đại, không ổn. Lại thêm một huynh đệ nữa bị thương rồi.

- Tình hình ra sao?

- Vừa vào trong liền trúng khí độc, cả khuôn mặt biến dạng.

- M* kiếp cái hầm này rút cục là ai làm? Cạm bẫy khắp nơi như vậy.

Long Bác Khôn hai bàn tay nắm chặt, bực dọc nhìn vào cái động đất hun hút trước mặt chửi. Ở đó có vài khoáng công để ngực trần đang canh gác, chốc chốc từ trong đường hầm tối đen lại có vài người đẩy từng xe đất đi ra.

Mấy tháng trước, Bạch kỳ ngẫu nhiên đào đá bị sập hầm, để lộ ra một cái địa đạo bí ẩn được đào sẵn từ trước. Huynh đệ trong kỳ đội đi sâu vào trong mới phát hiện vết tích của hầm mộ quý tộc nào đó. Chẳng qua phát hiện ra nhưng lại không cách nào tìm được cửa vào, còn tổn thất không ít nhân lực vật lực. Thậm chí theo lời nhiều tên đào mộ có kinh nghiệm, nều đào sai đụng phải thiết kế ngầm, có nguy cơ đổ sập hoàn toàn, lúc đó ngay cả lối vào cũng sẽ biến mất vĩnh viễn.

Long Bác Khôn còn không chắc trong cái lăng mộ đó còn lại kho báu trị giá hay không. Gã khẳng định nó là mộ có kho báu nhờ vào vài mảnh vàng có hoa văn kỳ lạ rải rác trong quá trình đào, nhưng không loại trừ khả năng nơi này đã bị đào bới trước, những vật kia chỉ là đồ vật bị rớt lại. Nếu chẳng may đồ quý báu bên trong đã bị đám trộm mộ đi trước lấy hết, chỉ còn lại mấy cỗ quan tài và xác chết, vậy thì lỗ nặng.

Một tên giám công đứng cạnh đề xuất ý kiến:

- Đại ca, hay là... chúng ta tung tin ra ngoài, cho đám tham lam nhảy vào trước chết trước? Dưới núi đã có rất nhiều kẻ nghe tin đổ về rồi, không sớm thì muộn cũng không cản được.

Người này là A Vỹ, thân tín của Long Bác Khôn.

Long Bác Khôn lắc đầu, đây là hạ sách, gã cũng đang đau đầu, không biết là ai đã để lộ tin ra. Gã sợ đám khác vào trước thì ít, trái lại sợ dẫn quan binh tới là nhiều. Đây là địa bàn khai khoáng trọng yếu của Bạch kỳ, bên dưới có rất nhiều mỏ kim loại quý còn chưa khai thác hết. Nếu chỉ vì một cái hầm mộ mơ hồ mà vừa hại huynh đệ tỏn thất, vừa bị quan phủ thu hồi đất đai, vậy thì lợi bất cập hại.

Đang lúc Long Bác Khôn nghĩ không ra kế sách, lại có đàn em chạy vào báo:

- Lão Đại, lại tìm ra một mỏ vàng mới, nhưng cũng không lớn lắm.

- Ở đâu?

Tên kia nói đại khái vị trí, Long Bác Khôn nghĩ nghĩ gì đó mới phân phó:

- Sắp xếp huynh đệ, đánh lạc hướng chú ý sang cái mỏ vàng kia, cần thiết thì cho đám dưới núi tranh nhau chỗ đó. Cái lăng mộ này, ta cảm giác... Nói tóm lại, nhất định phải giữ lại. Ngoài ra, báo tin cho Lục quân sư một chút.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mat-tham-phong-van/chuong-338/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận