Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương cuối


Chương cuối
Mọi ưu phiền xưa cũ đã qua đi nhưng phiền phức mới cũng có thể đang đến, điều không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người chính là những ưu phiền.

 

Nhưng sau khi cãi cọ xong, người một nhà vẫn là người một nhà.

Chỉ một lát sau, từ trong phòng bà vọng ra tiếng kêu khóc thảm thiết dù đã cố kìm nén.

Người ta vẫn thường nói, tình là sâu đậm, hận là hận tất cả. Sau khi Ân Tú Chi tái hôn với Hoàng Sơn Oa, trong lòng vẫn chỉ có hình bóng của Trịnh Minh Hà, cho dù Hoàng Sơn Oa có nói bao lần cũng không làm lay động trái tim của bà. Đến tận lúc Trịnh Minh Hà qua đời, bà cũng chỉ nảy sinh chút tình thân với Hoàng Sơn Oa.

Nghe thấy tiếng khóc thảm thiết đau lòng như vậy, tâm trạng Cao Hiểu Cương cũng cảm thấy không yên. Bà đứng ngoài cửa ngập ngừng một lát rồi cũng đẩy cửa bước vào.

"Chị ơi..."

"Lúc này tôi không muốn nhìn thấy mặt bà, bà đi ra ngoài đi"

Ân Tú Chi quay về phía đầu giường lau nước mắt. Cao Hiểu Cương lặng lẽ đứng lại một lúc rồi từ từ đi ra khỏi phòng.

Buổi chiều khi Cao Hiểu Cương chuẩn bị đi làm, Ân Tú Chi mở cửa phòng bước ra, nhìn bà một lát rồi nói: "Những lời tôi nói lúc trước bà đừng để bụng làm gì, đúng sai gì cũng thế thôi, mấy năm nay đều sống như vậy rồi, có nói lại những chuyện cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hôm nay tôi nói được một tràng trước mặt bà, tâm trạng cũng thoải mái hơn rồi, thực sự mấy năm sau tôi cũng dần dần hiểu thêm, năm đó tôi cũng có những chỗ chưa phải".

"Chị ơi..."

"Không nói thêm nữa, hơn nữa có những lúc tôi cũng chẳng giữ được cái mồm mình. Hôm nay là sinh nhật của bà, đáng lẽ phải nói những chuyện vui vẻ, bữa tối bà định thế nào? Ở nhà ăn hay là ra ngoài nhà hàng?"

"Ở nhà thôi, cuối năm có nhiều việc cần giải quyết, Sảng và Hân Di chắc cũng bận nhiều việc, có lẽ cũng quên sinh nhật của tôi".

Tuy nhiên năm nay Trịnh Sảng không quên sinh nhật của mẹ, anh đã gọi điện bàn với Trịnh Hân Di tối nay sẽ tổ chức sinh nhật cho Cao Hiểu Cương như thế nào, Trịnh Hân Di chợt kêu lên: "Chết rồi, tối hôm qua trước khi ngủ em đã định sáng mai ngủ dậy sẽ gọi điện thoại cho mẹ chúc mừng sinh nhật, làm sao mà lại quên béng đi mất?"

Thế là hai anh em đã đặt một bàn ăn thịnh soạn tại nhà hàng, Tiêu Mai và Trịnh Hân Di cũng đã chạy đi mua hoa và bánh gato. Buổi tối hôm đó cả nhà quây quần sum họp cùng đón sinh nhật Cao Hiểu Cương trong không khí vô cùng vui vẻ, ấm áp.

Thoáng cái đã gần đến Tết Nguyên đán, những người đi làm trong nhà đều đã được nghỉ Tết, Ân Tú Chi mới sáng sớm đã đứng trong phòng khách kêu gọi: "Ngày kia là ba mươi rồi, mau dậy để dọn dẹp nhà cửa đi chứ, lẽ nào đến hôm nay vẫn chưa làm gì, mau ra đây đi".

"Sao mà phải tự mình làm nhiều việc nhà thế? Mời công ty vệ sinh đến dọn loáng cái là xong thôi". Cao Hiểu Cương đang vươn vai, tập thể dục trong phòng, bước ra phòng khách nói.

"Đúng đấy ạ". Trịnh Sảng mở cửa phòng đi ra cũng nói theo, "cũng không tốn quá nhiều tiền, giao cho người ta dọn dẹp cũng rất sạch sẽ".

"Bản thân tự làm được sao không tự làm chứ". Ân Tú Chi ngước mắt nhìn cả hai người họ nói, "cùng là người như nhau, sinh ra đều có đôi tay như nhau, sao không tự dọn dẹp nhà mình mà phải gọi người khác đến làm chứ?".

Trịnh Sảng đưa mắt nhìn Cao Hiểu Cương, bà cười cười, nói: "Vậy chúng ta tự làm vậy".

"Vâng". Trịnh Sảng gật gật đầu, đóng xong cửa phòng anh quay sang nhìn Tiêu Mai. Không thấy có điều gì khác lạ, Tiêu Mai ngước mắt nhìn anh, điệu bộ không vui vẻ nói nhỏ: "Mẹ anh thật lắm chuyện quá, em còn phải ra phố dạo quanh các cửa hàng để mua quà Tết cho bố mẹ em nữa chứ".

"Ngày mai chúng ta cùng đi cũng được mà", Trịnh Sảng khẽ mỉm cười và nói.

"Ngày mai người đi mua sắm đông lắm, các cửa hàng, siêu thị sẽ chật như nêm".

"Ngày nào mà người không đông chứ? Đông người mới có không khí đón Tết chứ. Đừng tức giận nữa, cả nhà cùng dọn dẹp nhà cửa mới tăng thêm tình cảm thân thiết. Đợi đến mùng ba về nhà em, anh sẽ thể hiện thật tốt, tất cả việc nhà anh sẽ làm hết, đến lúc đó bảo đảm sẽ khiến bố mẹ vợ tươi cười vui vẻ".

Tiêu Mai chớp mắt nhìn anh, lông mày dù vẫn cau lại nhưng niềm vui, sự hân hoan đã từ trái tim cô lan toả khắp ánh mắt.

Cuộc dọn dẹp đã bắt đầu, Trịnh Sảng và Tiêu Mai phụ trách lau cửa sổ, dọn dẹp lò sưởi và nhà vệ sinh, Cao Hiểu Cương và Ân Tú Chi phụ trách lau dọn làm vệ sinh và các phòng trong nhà. Lúc lau cửa sổ, Tiêu Mai ngẩng đầu nói với Trịnh Sảng: "Lau cửa sổ thế này làm em nghĩ đến những lần vệ sinh lớp học mỗi ngày thời còn học trung học cơ sở".

"Không phải là nghĩ đến những kỷ niệm tươi đẹp với anh chàng cùng lau cửa sổ với em đấy chứ? Bạn Tiêu Mai, tôi phải nhắc nhở bạn như vậy là không được, giờ bạn đã là phụ nữ có chồng rồi, mau chóng gạt bỏ hết những cảm xúc phức tạp thời thiếu nữ đi thôi".

"Á, không biết người đàn ông, mối tình đầu của em giờ đang ở đâu, đang làm gì nhỉ?". Tiêu Mai chớp chớp mắt, ngước nhìn khoảng trời trong xanh bên ngoài khung cửa sổ, môi khẽ nở nụ cười, dùng ánh mắt tinh nghịch lén nhìn Trịnh Sảng.

"Em đang hào hứng chuyện gì thế?"

"Lại chuyện gì nữa thế? Anh sắp tức giận hả? Nếu thế anh cứ vừa tức vừa lau dọn đi". Tiêu Mai dương dương đắc ý nói.

"Vậy cũng được thôi, anh cũng sẽ nghĩ đến cô bạn gái cùng anh lau cửa sổ hồi học cấp hai. Ồ, anh nhớ là cô bạn đó lớn lên vô cùng xinh đẹp, hình như hồi đó là bạn gái xinh nhất ở lớp anh, tên cô ấy là gì ý nhỉ?"

"Tên là Tiêu Mai"

"Em thật là không biết mất mặt gì cả"

Hai người vừa cười nói hi hi, ha ha vừa cùng nhau lau cửa sổ, Cao Hiểu Cương và Ân Tú Chi cũng vừa lau dọn phòng khách vừa nói chuyện với nhau, Bát Kim vui đùa chạy chơi hào hứng từ phòng này sang phòng khác, vô cùng thích thú. Trong nhà, một màn mới của sân khấu cuộc sống lại được vén lên, hoặc cũng có thể ngày sau sẽ lên biểu diễn tiếp, người trong cùng một nhà sống với nhau làm sao có thể không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào?

Mọi ưu phiền xưa cũ đã qua đi, nhưng phiền phức mới cũng có thể đang đến, điều không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người chính là những ưu phiền.

Nhưng sau khi cãi cọ xong, người một nhà vẫn là người một nhà.

Vì vậy, dù cho là vợ chồng, hay là mẹ chồng nàng dâu, điều quý nhất vẫn là biết thấu hiểu và bao dung.

Để chúng ta...

Dùng sự thấu hiểu đặt ở tâm hình tròn,

Lấy sự bao dung dùng làm bán kính,

Lấy tình yêu để vẽ nên một hình tròn thật lớn,

Cùng kết nối tình yêu, tình thân, tình bạn vào trong một vòng tròn,

Để tình yêu luôn ở nơi cửa sổ của tâm hồn và cùng gạt bỏ ưu phiền, cùng đón chào làn gió của niềm vui và hạnh phúc!

Hết.

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/92210


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận