Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
*
Chờ khi hai mẹ con an toàn quay về xe, Kỷ Lương mới dám thở phào một hơi.
“Anh Duệ, chuyện vừa rồi, cảm ơn con.” Nếu không phải tên nhóc này thông minh, thì cô đã thực sự bị gã kia túm được rồi.
Kỷ Duệ thắt dây an toàn, liếc cô một cái: “Nếu vừa rồi không phải con nhanh mắt để ý thấy trên khóa cửa có dấu vết bị động chạm, thì mẹ đã bị bắt từ lâu rồi.” Không thấy Kỷ Lương đâu, cậu cũng đoán người này lại lén lút đi làm gì đó, kết hợp với câu chuyện lúc trước mẹ cậu nói với cô y tá trẻ kia về bác sĩ Trương, cậu cũng không khó để đoán được, mẹ cậu chắc chắn đi điều tra tin tức về Trương Minh Đức. Thừa lúc cô y tá kia vào toilet tìm Kỷ Lương, cậu liền bấm số điện thoại tiếp tân của bệnh viện, hỏi xem bác sĩ Trương Minh Đức có ở phòng làm việc không, muốn hẹn lịch khám, kết quả là sau khi nhân viên ở đó kiểm tra lại thì nói cho cậu biết, bác sĩ đã đi ra ngoài rồi!
Cho nên, cậu giả vờ muốn đi tìm mẹ, trên thực tế là muốn giúp mẹ cậu theo dõi tình hình bên ngoài phòng làm việc, nhìn thấy Trương Minh Đức quay về, cậu mới túm lấy cô y tá trẻ, nói muốn lên tầng ba.
Kỷ Lương khẽ cười, lại ngọt ngào tâng bốc cậu vài câu, nói cái gì mà đại ân đại đức của anh Duệ, tiểu nhân sẽ ghi lòng tạc dạ, trọn đời không quên, nói thêm mấy câu kiểu nịnh bợ gì đó, nhưng mà, lại khiến anh nhỏ nhà họ Kỷ nghe mà mát lòng mát dạ.
“Sao rồi mẹ? Có tìm được cái gì không ạ?”
Kỷ Lương vừa lái xe vừa kể cho cậu nghe chuyện mình phát hiện trong phòng làm việc của Trương Minh Đức, đương nhiên cũng không thể bỏ qua công lao to lớn của Kỷ Duệ, vì cô đã sử dụng cách phá mã mà cậu dạy để phá mật mã máy tính của Trương Minh Đức, đang nói cao hứng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị: Hạ Vũ.
“Alo…” Kỷ Lương ấn vào nút loa ngoài.
“Em đang ở đâu thế? Anh vừa gọi điện về nhà mà không thấy ai nghe máy.”
Giọng nói quen thuộc khiến Kỷ Lương cảm thấy vô cùng thoải mái: “À— em và anh Duệ đang ở ngoài.”
“Không phải hôm nay tiểu Duệ phải đi học sao?”
Xong rồi! Tự dâng mình nên họng súng rồi, lúc này Kỷ Lương mới nhớ ra, hôm nay là thứ sáu, không phải cuối tuần. Tuy con trai mình rất giỏi giang, nhưng Hạ Vũ lại cực kỳ cố chấp với hai chữ “kỷ luật”. Cũng vì thế, nên trong việc học hành của anh Duệ, anh luôn nghĩ, anh Duệ rất thông minh, nhưng nếu chính cậu nhóc đã chọn đến trường để học, thì phải chấp hành kỷ luật của trường học. Ngày nào phải đi học thì nhất định phải đi, chứ không phải là phụ thuộc vào ‘tâm trạng’ của cậu nhóc mà muốn đi học thì đi, không muốn đi thì nghỉ — có trời biết, ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp cậu cũng không quản mấy chuyện này! Giáo viên chủ nhiệm kia coi Kỷ Duệ như bảo bối vậy, cho cậu tự do một cách tối đa, còn nói rất hoa mỹ là: một cậu bé thông minh như Kỷ Duệ, thì trong lòng sẽ tự biết chừng mực, chúng ta là người lớn, không cần phải can thiệp vào cuộc sống của cậu bé quá nhiều, ngược lại, nên tạo điều kiện cho tự bản thân cậu phát triển thì tốt hơn, người lớn chỉ cần xuất hiện đúng thời điểm để định hướng cho cậu là được rồi.
“Ha ha a—” Kỷ Lương cười nhạt: “Chuyện này… việc đó…”
Kỷ Duệ lườm cô một cái xem thường, rồi nói chen vào: “Kỷ Tiểu Lương đưa con ra ngoài, nói muốn mua quà cho bố…”
“Quà gì?”
Quả nhiên người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên, không hiểu ‘quà’ mà họ nói là cái gì.
“Vâng! Quà sinh nhật của bố.” Kỷ Duệ bổ sung thêm.
…
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi một lát sau, giọng nói của anh mới vang lên: “… Lần sau không được viện cớ này nữa!”
SAFE‼! (An toàn)
Nghe giọng điệu này của Hạ Vũ, Kỷ Lương biết ngay mình an toàn rồi, liền bật ngón tay cái với con trai. Tên nhóc này suy nghĩ nhanh thật, cô còn chưa nghĩ ra lý do này: “Có chuyện gì không anh?” Cô vội vàng chuyển đề tài khác, hỏi lý do anh gọi điện đến.
“… Không.”
Không à?
Kỷ Lương chớp chớp mắt: “Thật sự không có chuyện gì sao?” Không thể nào. Với kiểu người năng suất như Hạ Vũ, không thể nào lại đi làm mấy chuyện vô dụng thế này!
“… Ừ!”
Không ổn! Kỷ Lương lẳng lặng liếc nhìn con trai, ý muốn hỏi xem có biết có chuyện gì xảy ra không? Kết quả là nhận ngay một cái nhìn khinh bỉ của con trai, đồng thời lẳng lặng dùng khẩu hình nói: “Ngốc nghếch!” Sau đó, tên nhóc kia quay đầu ra cửa, ngồi ngắm phong cảnh bên ngoài, không thèm để ý đến cô nữa.
A, tên nhóc xấu xa!
“Sao em không nói gì?”
“A… nói… nói gì…” Nói gì cơ chứ: “Vậy… chuyện đó… anh thích quà gì?”
“Em tặng là được, cái gì cũng được.”
Ôi trời?
Đây có được gọi là lời đường mật không?
Khóe môi Kỷ Lương cong lên vui vẻ, rõ ràng câu nói của Hạ Vũ khiến cô vô cùng thích thú: “Vậy em sẽ mua theo ý em…” Cô cười ha ha rồi hỏi thăm chuyện bên đó của anh có thuận lợi không, Hạ Vũ liền kể cho cô nghe một số tình hình bên chỗ mình, còn có mấy chuyện nghịch ngợm của đám tân binh khiến Kỷ Lương vô cùng thích thú. Hai người cứ tán gẫu như vậy, nói trên trời dưới biển toàn chuyện tào lao, cho tới tận khi bên phía Hạ Vũ có người vào báo cáo nên cuộc nói chuyện mới bị gián đoạn!
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Lương xem lại thời gian trò chuyện, chợt giật mình khi thấy họ nói chuyện đến gần nửa tiếng! Hả?! Hai người nói chuyện lâu thế cơ à? Vậy mà sao cô không có cảm giác là thời gian đã qua nhanh như thế nhỉ?!
“Đã là vợ chồng già rồi, mà còn học đòi thanh niên nấu cháo điện thoại… Hừ…” giọng nói khinh thường vang lên bên cạnh, nhất là tiếng hừ cuối cùng, vừa khinh bỉ lại thêm chút vị chua chua, khiến Kỷ Lương nghe mà giật mình!
Hả—
Đây… đây là nấu cháo điện thoại trong truyền thuyết sao?
Nấu cháo điện thoại… với Hạ Vũ à?
Kỷ Lương cong khóe môi, đột nhiên cảm thấy phát hiện này còn kỳ tích hơn cả bảy kỳ tích lớn trên thế giới. Khi còn đi học, cô thường xuyên nhìn thấy đám bạn cầm điện thoại, nói chuyện tới cả tiếng đồng hồ. Lúc đó, cô cong không hiểu vì sao gọi điện thoại mà có thể nói lâu như vậy… Hơn nữa, lại toàn nói chuyện trên trời dưới biển, chỉ có ba chữ khái quát là: nói tào lao. Không ngờ cô cũng có một ngày như thế, cũng biết nấu cháo điện thoại.
Đời người…
Thật sự rất kỳ lạ…
“Anh Duệ, sao anh lại nhớ rõ sinh nhật của Hạ Vũ?” Nếu không phải cậu vừa nhắc tới, thì suýt nữa Kỷ Lương đã sơ ý quên mất rồi. Mấy ngày nữa là sinh nhật Hạ Vũ — chuyện này nếu là trong mấy năm trước khi cô còn thầm mến anh, thì sẽ tuyệt đối không xảy ra. Khi đó, cô nhớ rõ sinh nhật của Hạ Vũ còn hơn cả sinh nhật của mình! Ngày sinh nhật của mình, có thể không cần ăn bánh kem, nhưng ngày sinh nhật của Hạ Vũ, thì nhất định cô sẽ mua một chiếc bánh kem nhỏ về ăn… Giờ nghĩ lại, thật sự là ngốc nghếch đến đáng yêu… Nhưng mà, những thứ cô nghĩ rằng mình sẽ nhớ mãi không quên, thì dạo gần đây lại không còn để ý quá nhiều như vậy nữa…
Chẳng lẽ đúng như người ta nói: Không chiếm được mới là đẹp nhất, khi chiếm được rồi sẽ mất giá trị sao?!
“… Con nói bừa thôi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.”
“Ừ ừ— đúng thế, đúng là trùng hợp.” Còn lâu cô mới tin.
“Đúng là trùng hợp mà!” Cậu cũng vẫn kiên trì khẳng định đó là trùng hợp.
Kỷ Lương đưa tay xoa đầu cậu, có phải trùng hợp hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là… trong lòng tên nhóc kỳ quặc này xem ra đã bắt đầu tiếp nhận người nào đó…
Còn một điều quan trọng hơn nữa là: “Anh Duệ… mẹ nên mua quà gì bây giờ…”
Anh nhỏ nhà họ Kỷ quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt phiền não của cô, rất thẳng thắn nói: “Liên quan gì tới con chứ! Hừ—”
Ngay vào giây phút này, Kỷ Lương thật sự muốn bóp chết tên nhóc quỷ chỉ biết đốt lửa mà không chịu dập này.
*
Tuy trong lòng Kỷ Lương vẫn băn khoăn chuyện quà sinh nhật cho Hạ Vũ, nhưng đồng thời cô cũng không buông tha chuyện của tên Trương Minh Đức được.
Cô quyết định ‘hạ thủ’ từ những người có tên trong danh sách ở file word đầu tiên trong máy tính của Trương Minh Đức. Buổi tối hôm vừa từ bệnh viện về, cô liên hệ ngay với Lý Trạch, người đã từng là đồng nghiệp với cô, nhờ hắn hỗ trợ tìm phương thức liên lạc với những người có tên trong file word đó.
À! Chuyện này cũng phải giải thích một chút, sau khi chân của Hạ Vũ khôi phục lại, và Kỷ Lương cũng đã cai nghiện được ma túy, bọn họ liền quay lại căn nhà lúc trước mà hai mẹ con nhà họ Kỷ đã từng ở. Cho nên, hiện giờ Kỷ Lương cũng coi như là một nhân viên cảnh sát ngoài biên chế của Cục cảnh sát, cũng chính là Cục cảnh sát mà lúc trước cô đã từng công tác — đi một vòng, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát. Đời người có những lúc buồn cười như vậy đấy.
Ngày hôm sau, Lý Trạch đã gửi bưu kiện những thông tin cô cần đến cho cô!
Đất Trung Quốc rộng lớn, người Trung Quốc cũng rất đông, cho nên cũng có rất nhiều người trùng họ trùng tên. Trong một thành phố, muốn tìm một người tên Trương Tam, thì tùy tiện cũng có thể túm được mấy chục người đến, cả trai lẫn gái, già trẻ, lớn bé, đủ cả. Kỷ Lương vốn tưởng đây là một lượng công việc không nhỏ, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra, thật ra những người cô muốn tìm lại rất đơn giản! Bởi vì…
Họ đều là người chết!
Cô cầm hồ sơ tin tức có liên quan đến những người chết kia lên đọc.
Mỗi một ngày, mỗi giờ, mỗi phút, ở mỗi quốc gia đều có người chết, hoặc là tự tử, hoặc là bị giết, hoặc ngoài ý muốn.
Kỷ Lương hỏi Lý Trạch, liệu có thể hỏi được nguyên nhân chết của những người này không, thì câu trả lời đều là, những người này đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà, rốt cuộc là chết thế nào, thì tư liệu ở cục cảnh sát cũng không nắm rõ được. Những chuyện này Kỷ Lương cũng biết, những tư liệu lưu giữ trong cục cảnh sát chỉ ghi lại nguyên nhân xảy ra sự cố, còn tình trạng của nạn nhân sau đó, thì không hề có tài liệu gì, trừ khi là nạn nhân của một vụ án cực kỳ nghiêm trọng.Mà danh sách những người trong tay cô, thì đều không phải nạn nhân của vụ án nghiêm trọng gì, ngược lại… còn là mấy người dân rất bình thường…
Để lấy được hồ sơ bệnh án của những người này, một cách là đến bệnh viện tìm kiếm trực tiếp hồ sơ bệnh án của họ, cách này hiển nhiên không được. Cho nên, Kỷ Lương chọn một cách khác…
Cô đi ô tô đến những địa chỉ mà Lý Trạch cung cấp. Nhà của mấy người trong danh sách đều ở quê, khá xa, nên cô tạm thời không đến đó, mà đi trước tới mấy nhà ở gần đây đã.
Tuy việc đi hỏi lại chuyện của người chết, thực sự là một lần nữa cứa dao vào vết sẹo vừa lành của người nhà nạn nhân, nhưng… trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi ngờ cần phải được lý giải.
Nhìn căn nhà đơn sơ trước mặt, Kỷ Lương bước tới, hỏi xem có người trong nhà không. Chỉ một lát sau, một bà lão tóc hoa râm hơi gù đi ra, bộ quần áo màu xám ôm lấy cơ thể gầy gò đến trơ xương của bà. Bà nheo mắt nhìn người đang đứng ở cửa, hỏi xem là ai.
Kỷ Lương bước tới, to giọng hỏi: “Xin hỏi, đây có phải nhà của Lý Lệ Linh không ạ?”
Cô vừa dứt lời, thì nhìn thấy thân mình của bà lão như chấn động, ánh mắt vốn mờ đục lại càng như u ám hơn vài phần. Bà khẽ gật đầu, nói phải, sau đó hỏi Kỷ Lương đến có việc gì? Kỷ Lương bước tới, kéo chiếc ghế bên cạnh bà lão, ngồi xuống, nói mình là bạn học của Lý Lệ Linh — trong hồ sơ, tuổi của Lý Lệ Linh cũng tầm tầm tuổi cô, cho nên thân phận bạn học này là cực kỳ thích hợp. Còn về chuyện lý do tới chơi, thì cô cũng đã chuẩn bị tốt rồi, cô sẽ nói một là một nhiếp ảnh gia, đến đây để tìm cảm hứng, nhớ ra đây là nhà của Lý Lệ Linh nên tới chơi, đã lâu không được gặp bạn học cũ.
Cô vừa nói xong, nước mắt bà lão liền rơi xuống tí tách. Bà cầm tay Kỷ Lương, vô cùng bi thương. Lúc này, một người trung niên từ bên ngoài về, vừa nhìn thấy tình cảnh này, liền quát Kỷ Lương rồi vội hỏi bà lão xem có chuyện gì. Bà lão buồn bã giới thiệu thân phận và lý do Kỷ Lương đến cho người trung niên kia nghe. Lúc này, người trung niên kia mới bỏ đi thái độ thù địch, rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút.
Sau khi nói chuyện, Kỷ Lương mới biết, bà lão đó là bà ngoại của Lý Lệ Linh, còn người đàn ông trung niên kia là cậu của cô ta. Bố mẹ Lý Lệ Linh mất trong một trận hỏa hoạn, cô được bà ngoại nuôi lớn lên. Qua lời kể của họ, thì từ nhỏ Lý Lệ Linh đã là một cô bé rất nghe lời, thành tích học tập cũng rất tốt, thậm chí còn là một cô bé đầu tiên thi đỗ đại học Y ở thôn của họ. Lúc ấy, người nhà họ đều nở mày nở mặt, trong thôn còn khen thưởng tặng quà nữa… Khi nói đến đây, vẻ mặt nặng nề của người đàn ông trung niên kia cũng như giãn ra một chút vì nhớ đến những hồi ức tốt đẹp này…
Khi Lý Lệ Linh lên đại học, cô rất chăm chỉ, lấy được rất nhiều học bổng này nọ, còn tự mình đi làm thêm bên ngoài, cho nên cơ bản không dùng đến tiền trong nhà, ngược lại, còn thường xuyên gửi tiền về nhà.
Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại công tác trong một bệnh viện lớn, tiền lương và đãi ngộ rất tốt… Chỉ không ngờ, đột nhiên có một ngày, bọn họ nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Lý Lệ Linh hiện đang cấp cứu trong viện…
“Người ta nói là nó uống thuốc tự tử!” Cậu Lý lại rít một hơi thuốc thật dài, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, dập tắt: “Một cô gái tốt như thế, làm sao có thể tự tử chứ…”
“Hồi đó Lệ Linh làm ở bệnh viện Thị Lập đúng không ạ?!”
“Hình như không phải. Bệnh viện lớn lắm… Khi đó, mọi người trong thôn còn nói đất nhà chúng ta có phong thủy tốt, nuôi được một cô bé giỏi giang như Lệ Linh. Đâu ngờ…” Nói tới đây, hốc mắt cậu Lý lại đỏ ửng, nhìn mẹ già đã đang chầm chậm bước vào phòng trong: “Từ nhỏ Lệ Linh đã rất thân thiết với mẹ tôi. Lần này con bé ra đi, bà không chịu nổi, sau khi ốm nặng một trận, thì luôn miệng lẩm bẩm rằng con bé chết oan, nói Lệ Linh về tìm bà, kêu oan với bà, khiến bà đau lòng vô cùng…”
Kỷ Lương đứng dậy, hỏi xem liệu có thể thắp cho Lý Lệ Linh nén hương hay không. Cậu Lý liền dẫn cô đi vào căn phòng của bà ngoại Lý.
Trong phòng của mấy người già ở nông thôn thường có vẻ rất u ám, giống như phòng của bà ngoại Lý vậy. Đây chỉ là một căn phòng bình thường, bên trên lợp ngói, vừa nhìn là biết được xây đã lâu, bên trong còn có cảm giác ẩm mốc, sáng tối lờ mờ. Cô đi theo cậu Lý vào nhà, sau đó lại rẽ vào một căn phòng nhỏ. Trong phòng vừa tối vừa u ám, chỉ có duy nhất một chiếc cửa sổ treo mành vải khiến không khí trong phòng càng thêm quỷ dị.
Di ảnh của Lý Lệ Linh được đặt trên bức tường phía Bắc, là một bức ảnh đen trắng, trước mặt còn đặt đĩa hoa quả, cũng với hai châm đèn trắng bên cạnh. Sau khi Kỷ Lương nhìn kỹ tấm ảnh đen trắng kia, cô sợ hãi tới mức suýt nữa thì hét ầm lên —.
Trên bức ảnh, là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, có nụ cười ngọt ngào, tươi rói, cùng mái tóc dài mượt mà bay bay. Đôi lông mày kia, đôi mắt kia, sống mũi kia, cái miệng kia cùng với mái tóc đen dài đó, Kỷ Lương đã quá quen thuộc, chỉ là…
Cô gái này, chính là người vẫn ngày ngày xuất hiện trong giấc mơ của cô, cô gái khiến cô ngủ cũng không yên!!!
Dưới ánh nến lờ mờ lay động, hình ảnh của cô gái đó như được tiếp thêm vài phần ‘sức sống’, cứ như lúc nào cũng có thể nhảy bổ ra từ khung ảnh, lao về phía cô vậy.
“Cô Kỷ!”
Kỷ Lương hồi phục tinh thần, cậu Lý đã châm sẵn ba nén hương cho cô, sau khi hai người thắp hương xong, Kỷ Lương không dám ở lại lâu trong căn phòng đó nữa, liền đi ra ngoài sân. Ánh sáng bên ngoài khiến cô thở phào một hơi, không còn ngột ngạt đến phát sợ như trong phòng nữa. Cậu Lý phát hiện ra cô hơi khác lạ, liền hỏi cô có ổn không, nhìn mặt cô có vẻ trắng bệch ra.
Kỷ Lương đâu dám kể với ông ta giấc mơ kia, chỉ nói trong người hơi khó chịu, không ngờ lại có chuyện thế này, đành khuyên nhủ bọn họ đừng quá đau lòng.
“Lúc ấy… chú không hỏi vì sao Lý Lệ Linh uống thuốc tự tử sao ạ?” Tuy cảm thấy làm thế này thật không phúc hậu, nhưng Kỷ Lương vẫn phải hỏi.
“Cảnh sát nói có thể là do vấn đề tình cảm của người trẻ tuổi, sau đó kết án qua loa.” Cậu Lý cười có vẻ hơi gượng gạo: “Mấy người thành phố làm việc gì cũng đòi tiền, không có tiền thì không làm được.”
Kỷ Lương nghẹn lời, không thể phản bác.
Quả thật, hiện giờ có một số cục cảnh sát làm việc như thế, nếu không phải có người quen cấp trên hoặc tiêu tiền đúng chỗ, thì bình thường đều mặc kệ cho cấp dưới tùy tiện kết án, hoặc tha hoặc giữ, mấy chuyện này cô cũng không quản được, cái cô có thể làm, chỉ là làm hết khả năng của mình, để không thẹn với lòng thôi.
Nói thêm vài câu nữa, Kỷ Lương liền chào cậu Lý rồi rời đi. Cậu Lý đưa cô ra đến trước sân, ngay lúc Kỷ Lương đang định lên xe, đột nhiên ông lại nhớ ra một chuyện. Ông nói, khi Lý Lệ Linh đi làm không bao lâu, lúc về nhà còn mang theo một đống đồ gì đó. Lúc ấy, mọi người đều khuyên, cô vừa đi làm, nên tiết kiệm một chút còn chuẩn bị cho việc kết hôn sau này, nhưng Lý Lệ Linh không thèm để tâm, nói cái gì mà tiền không phải là vấn đề. Cô ta còn nói, sau này sẽ mang thật nhiều tiền về xây nhà mới cho bà ngoại. Hồi đó, khi Lý Lệ Linh về, cô còn lái một chiếc xe đắt tiền về, nói chiếc xe đó là của bạn cô.
Lúc ấy, bọn họ cũng chỉ nghĩ là cô tùy tiện nói cho qua chuyện, nhưng sau đó, số lần Lý Lệ Linh về nhà ít đi, có điều lại thường xuyên gửi tiền về cho họ, dặn họ chăm sóc tốt cho bà ngoại v.v…
“Tôi vẫn không dám nói ẹ tôi biết… Lý Lệ Linh trẻ tuổi, rất có năng lực, nhưng mà… một cô gái trẻ, cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế…” Cậu Lý hơi khó nói: “Sau đó, tôi lại nghe nói… dạo này… ở thành phố, có một số kẻ có tiền, hay thích đi tìm mấy cô gái trẻ vừa tốt nghiệp như Lý Lệ Linh để căp kè… rồi cho rất nhiều tiền…”
Kỷ Lương biết ông ám chỉ cái gì, đó là một từ được lưu hành rất rộng rãi ở thời bây giờ: “gái bao”.
Vốn là một cụm từ không hay ho gì, nhưng hiện giờ lại thành cụm từ rất thịnh hành. Nếu chỉ là lời nói thì còn đỡ, nhưng nghiêm trọng hơn, một số sinh viên và cô gái trẻ thời nay, thậm chí còn coi đó là một dạng ‘sự nghiệp’, họ cho rằng được bao dưỡng cũng là một loại tư bản. Tôi trả cho anh thanh xuân, sức trẻ, anh trả cho tôi phí ‘công tác’ tôi đáng được nhận. Một xu hướng xã hội như thế, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bi ai.
Kỷ Lương an ủi ông, nói Lý Lệ Linh thông minh như vậy, sẽ không thể nào làm việc ngốc nghếch như thế được, rồi lái ô tô rời đi.
Nhưng… chuyến đi đến nhà họ Lý lần này, đúng là cho cô không ít thông tin.
Ngày hôm nay, cô đi thăm mấy nhà, đều là những gia đình có điều kiện kinh tế bình thường. Nguyên nhân tử vong của nạn nhân cũng gần giống nhau, đều là bị trọng thương, rồi được đưa tới bệnh viện cấp cứu, rõ ràng là đã phẫu thuật thành công, nhưng vài ngày sau lại đột nhiên tử vong. Phía bệnh viện giải thích là sau phẫu thuật không được chăm sóc cẩn thận, dẫn đến bị nhiễm trùng mà chết…
Mấy chuyện kiểu này, nếu như xảy ra vài lần chắc chắn phải bị xét xử, nhưng lợi hại ở chỗ, rõ ràng đã nhiều lần xảy ra chuyện như vậy, nhưng lại không hề bị lên báo! Nguyên nhân chủ yếu là: trứng chọi đá, không ăn thua! Cô vừa nói, điều kiện kinh tế của mấy gia đình này rất bình thường, đương nhiên không thể nào đối đầu với bệnh viện Thị Lập được. Hơn nữa, bọn họ cũng không có đủ chứng cứ chính xác để chứng minh lỗi thuộc về họ. Quan trọng hơn nữa… bọn họ không nghi ngờ phía bệnh viện, không phải là vì bên bệnh viện cũng đã cố gắng hết sức để cứu chữa bệnh nhân sao?
Có một số việc người ta thường hay nhận định như vậy. Khi có chuyện phát sinh, người ta chỉ nhìn thấy một mặt của nó, mà không nghĩ đến là, trước thời điểm này, hoặc sau thời điểm này, còn có thể có những mặt khác của nó xuất hiện, như vậy, người ta cũng sẽ không bao giờ liên hệ những mặt đó lại với nhau. Đây chính là tình huống của người nhà bệnh nhân, bọn họ chính là những mặt bị cô lập đó.
Hiện giờ, Kỷ Lương đang đóng vai trò là người đi nối dây, liên hệ hết những chi tiết kia lại, sau đó phát hiện ra những điểm kỳ quái trong đó.
Phát hiện ra manh mối, đương nhiên sẽ có thể phá giải được chuyện này.
Giống như lúc trước cô đã nói, cô chỉ có thể làm hết khả năng của mình để không thẹn với lòng.
Lần này, cô giống như đi vào một mê cung vậy, Lý Lệ Linh là một manh mối mấu chốt, cô quyết định sẽ bắt đầu từ người này.
Sau khi quay về thành phố, Kỷ Lương đến thẳng cục cảnh sát tìm Lý Trạch, hy vọng có thể tìm thêm một chút tư liệu về Lý Lệ Linh. Lý Trạch không nói nhiều, lập tức đi tìm cho cô. Kỷ Lương ngồi hàn huyên với mấy đồng nghiệp trong cục một lúc, mọi người đều hỏi có phải cô đang điều tra trọng án gì không, không khéo lại sắp nổi tiếng.
Kỷ Lương cười nói đâu có chuyện đó, nói bây giờ cô chỉ ở nhà dưỡng lão thôi. Dù sao vụ việc này cũng chưa chính thức thành lập án, cho nên không tiện để mấy đồng nghiệp tham gia vào, nếu không sẽ có người nói cô làm trái trình tự — mấy thứ trình tự làm việc này nọ đúng là rắc rối, trói chân trói tay người ta.
May mà từ trước đến giờ Kỷ Lương vẫn không quá quan tâm đến những việc đó, cũng như câu nói vẫn lưu hành trong cục cảnh sát lúc trước: nếu bạn giảng giải về kỷ luật với cảnh sát Kỷ, cô ấy sẽ giở trò lưu manh với bạn, nếu bạn giở trò lưu manh với cảnh sát Kỷ, cô ấy sẽ càng lưu manh hơn bạn.
Cho nên, cô luôn khéo léo lợi dụng lỗ hổng của thân phận mình, yêu cầu những tư liệu này rồi mới bắt đầu phân tích, điều tra.
“Đội trưởng Luong, có phải có vụ án gì không?” Vừa rời đi một lúc, Lý Trạch đã quay lại hỏi cô: “Có cần tôi giúp gì không?”
“Bây giờ thì chưa, đến lúc cần, chắc chắn tôi sẽ gọi cậu.” Kỷ Lương vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn cứ đi lo việc của mình, còn cô bắt đầu xem xét qua hồ sơ về Lý Lệ Linh. Tên nhóc Lý Trạch này làm việc cũng thật hiệu quả, đưa cho cô một túi hồ sơ lớn có vẻ nặng, bên trong là tất cả mọi hồ sơ, tư liệu về Lý Lệ Linh.
Mọi chuyện lúc trước của Lý Lệ Linh hầu như đều giống cậu Lý đã kể. Sau khi tốt nghiệp, nơi cô làm việc đầu tiên là bệnh viện Thị Lập, quả thực là cô ấy rất may mắn. Có rất nhiều sinh viên trường Y, sau khi tốt nghiệp cùng lắm cũng chỉ có thể thực tập tại một số bệnh viện nhỏ trước, tích lũy kinh nghiệm, rồi sau đó tham gia một đống các kỳ thi này nọ, rồi mới có thể chen được chân vào bệnh viện Thị Lập.
Cô xem qua thành tích ở trường của Lý Lệ Linh, đúng là không tồi, nhưng những điểm số này, cũng không đủ để ngay sau khi tốt nghiệp, cô có thể có cơ hội công tác tốt như vậy được, nhất là ở trong thời đại mọi người đều dựa vào bố mẹ hoặc quan hệ đằng sau như bây giờ. Một cô gái đến từ nông thôn như cô ấy thì lại càng không thể.
Kỷ Lương nhìn tình hình lúc thực tập của cô, vì có thành tích tốt, nên đã được phân tới thực tập ở bệnh viện Thị Lập. Lúc đó, bác sĩ đã hướng dẫn cô ấy, đúng như cô đoán, là Trương Minh Đức.
Kỷ Lương khẽ gõ bàn, quả nhiên là đáng để suy nghĩ. Cô lại xem tiếp các giấy tờ khác trong hồ sơ, những tin tức có liên quan đến Lý Lệ Linh khi còn học đại học, tìm mấy người bạn học thân thiết của Lý Lệ Linh. Quả nhiên, cô tìm được thêm mấy cái tên khác, sau đó liên hệ với mấy tin tức liên quan, cuối cùng cũng tìm được người bạn học cùng đến thực tập ở bệnh viện Thị Lập với Lý Lệ Linh.
Cô gọi điện thoại cho người đó. Lần này Kỷ Lương dùng thân phận cảnh sát, nói thẳng rằng cảm thấy cái chết của Lý Lệ Linh năm đó hơi khác thường, muốn tìm cô ấy để phối hợp điều tra một chút. Sau đó, hai người liền hẹn ở một quán cafe, khoảng bốn giờ chiều, Kỷ Lương gặp được bạn học của Lý Lệ Linh.
Người bạn học này tên là Vương Nhã Phân, dáng vẻ không xinh đẹp bằng Lý Lệ Linh, chỉ giống như một người qua đường ất giáp nào đó, giờ đang công tác trong một bệnh viện tư nhân.
Ngồi vào bàn, sau khi bồi bàn bê trà bánh ra, Kỷ Lương vẫn đang nghĩ xem nên bắt đầu thế nào, thì Vương Nhã Phân đã lên tiếng trước. Mặt cô ta mang một chút vẻ khinh thường, còn thêm vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi biết chuyện đó không đơn giản như vậy mà, cái cô nàng lẳng…” có lẽ là đột nhiên nhớ ra thân phận đặc thù của Kỷ Lương, cô ta liền sửa lại: “Lúc ấy tôi đã nghĩ cái chết của Lý Lệ Linh có vấn đề rồi.”
“Cô nói thế là sao?”
“Cô ả cặn bã kia đâu có sạch sẽ gì cho cam.” Vương Nhã Phân bĩu môi, ra vẻ thần bí nói: “Cô ả đó ấy mà, chính là một ả hồ ly lẳng lơ bị bao dưỡng.”
“A?” Kỷ Lương ra vẻ kinh ngạc: “Cô có biết ai bao dưỡng cô ấy không?”
“Còn ai vào đây nữa.” Vương Nhã Phân nhấp một ngụm trà: “Còn không phải là cái tay bác sĩ Trương kia sao? Lúc trước, khi còn thực tập, cả ngày cô ta đều luôn miệng nói bác sĩ Trương thế này, bác sĩ Trương thế kia, không có việc gì cũng chạy tới phòng làm việc của gã, miệng thì nói là có việc cần học hỏi, nhưng đóng cửa phòng rồi thì ai mà biết bên trong làm gì chứ.”
“Chuyện này cũng không thể nói lung tung được, có lẽ cô ấy thật sự có việc cần hỏi thì sao.”
“Tôi không nói lung tung… Chính mắt tôi nhìn thấy họ ôm nhau mà.” Mặt Vương Nhã Phân đầy vẻ chắc chắn: “Chắc chắn là hai người họ có quan hệ đó.” Nói xong, giọng cô ta đầy vẻ tức giận: “Cũng vì lúc ấy bị tôi nhìn thấy, nên sau đó, trên bản đánh giá chất lượng thực tập của tôi, tay họ Trương kia làm khó tôi khắp nơi, cuối cùng tôi chỉ tốt nghiệp hạng trung bình, làm tôi mất rất nhiều cơ hội tốt.” Nói tới đây, Vương Nhã Phân lại nghiến răng nghiến lợi, cô ta vốn có thể có cơ hội làm việc ở chỗ khác tốt hơn nhiều.
“Cô ta còn không chịu nghĩ xem, chỉ là một cô gái từ nông thôn lên thành phố, không quyền không thế, làm sao có thể đấu lại được bà xã của vị bác sĩ Trương ‘vĩ đại’ kia chứ. Người ta đường đường là con gái của giám đốc bệnh viện, tùy tiện tung tiền ra cũng có thể đè chết cô ấy rồi.” Nói tới đây, mặt Vương Nhã Phân không thể giấu được vẻ đắc ý: “Còn muốn so với người ta à?! Tay họ Trương kia là người khôn khéo đến thế nào cơ chứ? Làm sao có thể vì cô ta mà đắc tội con gà mái vàng ở nhà được.”
“Bà xã của bác sĩ Trương… biết chuyện này sao?”
“Tay họ Trương kia rất thông minh, nhưng vợ gã cũng không hề ngốc.” Vương Nhã Phân có vẻ rất không có cảm tình với Trương Minh Đức, mở miệng ra là tay họ Trương này, tay họ Trương kia. Có điều, như thế cũng đúng thôi, nếu thực sự vì Trương Minh Đức cố tình gây khó dễ mà ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ta: “Hơn nữa, phụ nữ đều rất nhạy cảm, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được người đàn ông thường ngủ bên cạnh mình thay đổi như thế nào. Có một thời gian ngắn, vợ của tay họ Trương kia rất hay đến bệnh viện, đến bất thình lình. Lúc ấy, cô nàng nhà giàu kia còn nói trước mặt mọi người rằng: “tôi biết bộ dạng của chồng tôi không tồi, lại tốt tính, nhưng không có nghĩa là anh ấy cũng dễ ăn dễ uống, tùy tiện thấy cái gì thì ăn cái đó, càng không phải là chó hoang chạy ngoài đường, ngay cả rác rưởi trong thùng rác mà cũng ăn. Có điều, chỉ sợ có một số người nông nổi, không nhận thức được rõ ràng thân phận và trọng lượng của mình, cả ngày chỉ mơ tưởng đến những giấc mơ không thuộc về mình. Những giấc mơ hão huyền đó, rồi sẽ có một ngày phải tỉnh dậy, đến lúc đó, đừng để tỉnh mộng rồi lại thành công dã tràng…’.” Vương Nhã Phân bắt chước giọng điệu của vợ Trương Minh Đức kể lại: “Lúc ấy, tôi cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng sau đó không bao lâu, thì Lý Lệ Linh lại xảy ra chuyện. Tôi đã nghĩ…” Vương Nhã Phân ghé sát vào Kỷ Lương, nhỏ giọng nói: “Liệu có phải vợ của tay họ Trương kia, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quyết định ‘hạ đòn sát thủ’ tiêu diệt tiểu tam hay không.”
“Chuyện này càng không thể nói lung tung được…”
Vương Nhã Phân liếc cô một cái: “Tôi cũng đâu có nói là họ thật sự đi giết người đâu… Nhưng mà, cô nghĩ thử mà xem, Lý Lệ Linh còn trẻ như vậy, sao có thể là đối thủ của người ta. Người đàn bà đó chỉ cần dùng một chút thủ đoạn thôi, cũng có thể khiến cho Lý Lệ Linh tự sụp đổ, rồi không chịu nổi phải uống thuốc tự sát rồi.”
“…” Đó thực sự cũng là một cách… Kỷ Lương cười gượng, quả thật là thế giới tình cảm của những người này quá phức tạp.
Khi hai người đang trò chuyện, ngoài cửa lại có người đi vào, khiến chuông gió treo ở cửa ra vào kêu lên, theo thói quen nghề nghiệp, Kỷ Lương ngẩng đầu nhìn theo phản xạ, thấy ngay người vừa bước vào.
Thật đúng là… không thể tình cờ hơn được nữa!
Khóe miệng Kỷ Lương bất giác co rút mạnh, trong lòng thầm cảm thán, thế giới này thật quá nhỏ, ở đây mà cũng gặp nhau được.
“Thật tình cờ, cô Kỷ, cô cũng tới đây uống trà à.” Trương Minh Đức bước tới chào hỏi, sau đó nhìn thấy Vương Nhã Phân ngồi trước mặt Kỷ Lương, gã hơi kinh ngạc. Nhưng chỉ một giây sau, gã đã nhanh chóng giấu đi, đổi một nụ cười rất tự nhiên: “Đây không phải là Vương Nhã Phân sao? Đã lâu không gặp.”
Nụ cười của Vương Nhã Phân hơi mất tự nhiên, nhưng mấy năm gần đây được tôi luyện trong công sở, nên cô ta cũng già dặn hơn nhiều, liền đưa tay ra bắt: “Bác sĩ Trương, đã lâu không gặp.”
“Hai người…” Tầm mắt của Trương Minh Đức quét qua hai người: “Hai người biết nhau à?”
Kỷ Lương sợ Vương Nhã Phân để lộ ra sơ hở gì, liền cướp lời: “Đúng vậy! Bác sĩ Trương hẹn người tới uống trà à?”
Trương Minh Đức lại liếc nhìn hai người một cái, rồi nói gã đi sang bên kia có bạn chờ. Sau khi nhìn thấy gã đi xa, Kỷ Lương mới cùng Vương Nhã Phân ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng dặn dò cô ta vài câu, nhắc cô ta rằng bác sĩ Trương cũng không biết thân phận của Kỷ Lương v.v…
Sau khi hai người rời khỏi quán trà, Kỷ Lương ngồi vào xe cũng không lập tức rời đi, mà ở bên ngoài thăm dò một chút. Nhìn từ góc của cô, vừa vặn có thể nhìn thoáng được vị trí của Trương Minh Đức và người có hẹn với gã, nhưng người kia quay lưng về phía cô, cô cũng không nhìn rõ mặt đối phương. Có điều… tầm mắt Kỷ Lương chuyển qua chiếc xe hơi đắt tiền ở cách đó không xa…
Người thì cô có thể không nhận ra, nhưng chiếc xe này, cô đã từng nhìn thấy!