- Đương nhiên!
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Lưu Vĩ quả quyết nói.
- Nói một chút về kế hoạch của ngươi đi.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Không thể không thừa nhận, chỉ cần hai chữ Phệ Châu, hắn đã không thể chống lại được. Mặc dù biết dung hợp viên Phệ Châu thứ ba sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Phệ Châu so với việc tụ hội, Nghệ Phong càng để ý tới nó hơn. Đây là chiến tích huy hoàng năm đó lão đầu tử trấn áp quần hùng. Hắn không thể khiến lão đầu tử mất mặt.
- Thực lực Tông chủ Tinh Nguyệt Tông là Tôn cấp đỉnh phong. Mặc dù bên phe cánh đứng về phía cha ta có cường giả cửu giai, nhưng vẫn có sự chênh lệch nhất định với hắn. Tuy rằng ta nhiều lần lập kế hoạch giết chết hắn, nhưng với thực lực của hắn, cho dù đối mặt bao vây tấn công, không chiến, nhưng bỏ chạy vẫn không khó. Cho nên, ta vẫn không dám vận dụng kế hoạch này. Tuy nhiên lúc này, lại có thể thử một chút.
Lưu Vĩ nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Ý của ngươi là nói ta tham gia có thể giết chết Tông chủ Tinh Nguyệt Tông? Có phải ngươi quá đề cao ta không? Thực lực hiện tại của ta, nhiều nhất chỉ tương đương với thất giai. Nếu muốn đối phó với Tôn cấp đỉnh phong, ít có khả năng.
Nghệ Phong nói thẳng.
Nghe Nghệ Phong tự xưng tương đương với thất giai, Lưu Tinh mỉm cười không nói gì thêm. Thấy Nghệ Phong dưới sự hợp lực của một thất giai và ngũ giai, còn giết chết hai người bên đối phương, đủ hiểu được thực lực của Nghệ Phong tuyệt đối không chỉ tương đương với thất giai. Tuy nhiên nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn không phản bác.
- Một mình Phong thiếu không được, nhưng thêm cả Trữ Tông Chủ vào, vẫn có khả năng rất lớn giết chết hắn.
Lưu Vĩ nói.
Nghe thấy những lời này, Nghệ Phong lập tức hiểu được chủ ý của Lưu Vĩ. Hắn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, thì ra là vì Trữ Huyên.
- Bên ta có một cửu giai, hai bát giai, hai thất giai. Nếu thêm Phong thiếu và Trữ Tông Chủ, giết chết đối phương không khó. Cho dù Tông chủ Tinh Nguyệt Tông muốn chạy trốn, cũng không thể.
Lưu Vĩ cười nói.
Ban đầu, với phe cánh của Lưu Vĩ có một cửu giai, hai bát giai, hai thất giai, đủ để chiến thắng Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Nhưng, đối phương cố ý muốn chạy trốn, phe cánh như vậy không nhất định có thể giữ được đối phương. Cho dù có thể lưu lại, sợ sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nếu những người này ngã xuống, vậy cả đời này hắn đừng mơ tới vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Cho nên, Lưu Tinh không dám mạo hiểm.
Nhưng lúc này, thêm Nghệ Phong và Trữ Huyên, một người cửu giai, một người trên thất giai, thực lực của phe cánh đã tăng vọt. Có thể nắm được tám phần hi vọng ciết chết Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.
- Phe cánh như thế, đối phó một Tôn cấp đỉnh phong thật ra là đủ rồi. Tuy nhiên, chẳng lẽ Tông chủ Tinh Nguyệt Tông không có sự trợ giúp nào sao?
Nghệ Phong hỏi.
- Về điểm ấy Phong thiếu yên tâm, ta sẽ gọi hắn ra một mình. Một mình hắn, tuyệt đối không ngăn cản được nhiều người chúng ta như vậy. Cho dù hắn muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát.
Lưu Vĩ nói.
- Nàng cảm thấy thế nào?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Trữ Huyên, khẽ hỏi. Dù sao việc này cũng muốn mượn lực lượng của Trữ Huyên trợ giúp, Nghệ Phong không thể tự quyết định.
- Ngươi cảm thấy tốt là được!
Trữ Huyên khẽ nói nói.
Nghe những lời này, khóe miệng Lưu Vĩ nhếch lên lộ ra ý cười. Trong lòng mơ hồ có chút hâm mộ và đố kị. Tuy nhiên, không khỏi có chút khâm phục mình. Chỉ cần thu phục Nghệ Phong, nữ nhân này tự nhiên sẽ nghe theo Nghệ Phong. Cho nên mục tiêu của hắn vẫn đặt trên người Nghệ Phong.
Nghệ Phong thở khẽ một hơi, nhìn Lưu Vĩ nói:
- Có thể! Tuy nhiên ngoài việc nói cho ta biết tin tức về Phệ Châu ra, phải đồng ý với ta một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Lưu Vĩ hỏi.
- Còn chưa nghĩ tới, tuy nhiên ngươi cứ đáp ứng trước rồi nói sau.
Nghệ Phong nói.
Một câu này thiếu chút nữa đã khiến Lưu Vĩ té lăn trên đất, trong lòng mắng to:
“Ngươi còn chưa nghĩ ra, đã bảo ta đồng ý trước. Đến lúc đó ngươi bảo ta đi tìm chết, ta cũng phải đi chết sao?”
- Phong thiếu còn điều kiện gì vậy?
Lưu Vĩ cố gắng trấn tĩnh.
- Yên tâm! Ta không muốn mạng ngươi, cũng không yêu cầu ngươi làm chuyện đó với heo cái. Tuyệt đối là chuyện ngươi đủ khả năng làm được. Ngươi phải tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của ta.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc.
- Phi!
Lưu Vĩ thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Nếu là người khác, mình thật sự đã đáp ứng. Tuy nhiên là ngươi, lại không dám đồng ý. Bởi vì đạo đức nghề nghiệp của ngươi đều in chữ vô sỉ đê tiện hiểm ác.
- Vậy, ta cảm thấy thế này. Phong thiếu cứ nói ra điều kiện của ngươi là gì thì tốt hơn.
Lưu Vĩ nói.
- Hiện tại ta thật sự là không có gì cần người trợ giúp.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
- Cho nên nếu ngươi đồng ý, chúng ta trở thành giao. Nếu không đáp ứng, ta đi. Tuy rằng ta thích Phệ Châu, nhưng dù sao chỉ là một tin tức mà thôi. Bao vây tấn công người đứng đầu một tông sẽ phải trả giá rất lớn.
Nói xong, Nghệ Phong không để ý tới phản ứng của Lưu Vĩ, kéo Trữ Huyên chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút!
Lưu Vĩ hít một hơi thật sâu, cắn răng một cái nhìn Nghệ Phong nói.
- Chuyện không vượt qua phạm vi của ta, ta có thể cân nhắc.
- Thành giao!
Nghệ Phong cười ha ha.
Lưu Vĩ hít một hơi thật sâu, lấy từ trong nhẫn ra một bản đồ, nhìn Nghệ Phong nói:
- Đây là tin tức về Phệ Châu. Chỉ có điều, tuy rằng không nhiều võ giả nhận được tin tức này, nhưng cũng không ít. Trong đó rất có thể có cả Nhiếp Hồn Sư bát tinh. Cho nên có thể nhận được hay không, phải dựa vào bản thân Phong thiếu. Ta chỉ có thể cung cấp cho ngươi một tin tức.
Nghệ Phong nhận bản đồ thoáng nhìn qua vài lần, nhưng không nhận ra vị trí đánh dấu đỏ. Nghệ Phong không sốt ruột, thật cẩn thận cất bản đồ vào trong nạp linh giới.
- Ngươi không sợ sau khi ta có được tin tức sẽ bội ước sao?
Nghệ Phong thấy Lưu Vĩ tín nhiệm hắn như vậy, ít nhiều cảm thấy khâm phục sự quyết đoán của Lưu Vĩ.
- Ha ha, với ngạo khí của Phong thiếu, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy. Huống chi đứng bên cạnh ngươi còn có một tuyệt đại giai nhân như vậy, Phong thiếu không có khả năng để lại một ấn tượng không tốt trong lòng giai nhân.
Lưu Vĩ vừa nói dứt lời, Nghệ Phong và Lưu Vĩ cười phá lên.
Mà Lưu Tinh ở bên cạnh, nghe Nghệ Phong và Lưu Vĩ lên kế hoạch giết chết đại bá hắn, sợ muốn vỡ mật, mồ hôi lạnh tuôn ra, sắc mặt trắng bệch.
Lưu Vĩ nhìn Lưu Tinh, đi đến trước mặt Lưu Tinh. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lưu Tinh, khẽ cười nói:
- Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi. Không có ngươi, ta lấy gì lôi kéo được đại bá giảo hoạt kia ra ngoài?
Nói xong, Lưu Vĩ để mắc Lưu Tinh đang hoảng sợ nhìn hai tùy tùng của hắn nói:
- Hai vị trưởng lão, ta nhờ tới các ngài.
Hai vị trưởng lão gật đầu, túm lấy Lưu Tinh, liền như tên bắn về một hướng.
- Khi nào động thủ?
Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói.
- Qua vài ngày nữa! Nếu Phong thiếu không để ý, có thể tới Tinh Nguyệt Tông làm khách.
Lưu Vĩ nói.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, ngay lập tức hỏi:
- Ở đó có Mị thất giai thường lui tới hay không?
Tuy rằng Lưu Vĩ không biết Nghệ Phong tìm Mị thất giai để làm gì, nhưng vẫn nói cho Nghệ Phong địa điểm, trong núi cách Tinh Nguyệt Tông không xa, từng có Mị thất giai thường lui tới.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Nghệ Phong mừng rỡ, nhìn Lưu Vĩ nói:
- Nếu như thế, ta đi Tinh Nguyệt Tông.