Chương 1311: Mở cửa cung.
Sau khi giết chết Lãnh Bân, trên đường đi Nghệ Phong không hề gặp người hai cung.
- Nghệ Phong, đường này ngắn nhất có thể vào bên trong.
Băng Ngưng nói.
Nghệ Phong gật đầu, quay về phía Băng Ngưng nói:
- Nàng có cách tiến vào trong sao?
Băng Ngưng lắc đầu nói:
- Ta cố gắng hết sức.
- Không ai có thể tiến vào sao?
Nghệ Phong hỏi.
- Từ khi cấm địa biến dị, không còn ai có thể tiến vào. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Đông Hải cung suy nhược như vậy.
Băng Ngưng hồi đáp.
Trong lúc Nghệ Phong trầm mặc, Băng Ngưng nắm chặt tay Nghệ Phong:
- Trước hết tìm tới tòa Thủy Tinh cung, nó chính là thông đạo vào bên trong.
Nghệ Phong thu liễm tình tự trong lòng, quay về phía Băng Ngưng gật đầu nói:
- Nàng biết hướng nào sao?
- Hướng đông!
Nhận được câu trả lời của Băng Ngưng, hai người nhanh chóng chạy về phía đông.
...
- Băng Ngưng, nàng khẳng định nó ở hướng đông sao?
Nghệ Phong chau mày hỏi. Đằng đẵng mấy canh giờ, Nghệ Phong vẫn không phát hiện tòa Thủy Tinh cung Băng Ngưng nói.
Băng Ngưng khẳng định gật đầu:
- Nhật định tại hướng đông. Bất quá, có thể bị ảo cảnh... Ẩn nấp rồi.
- Ảo cảnh?
Nghệ Phong khẽ nhíu mày, trên đường đi hắn thực sự không quan tâm tới những thứ này. Suy nghĩ chút, cũng bắt đầu tuần tra, sau hồi lâu, quả nhiên Nghệ Phong phát hiện phương hướng kia có điều dị thường, không gian nơi đó hơi rung động.
- Theo ta!
Nghệ Phong kéo Băng Ngưng về phương hướng kia. Ảo cảnh này hiển nhiên khác suy đoán của Nghệ Phong rất nhiều, Nghệ Phong đi đằng đẵng một ngày, mới thoát khỏi lớp màng mỏng.
Từ lớp màng mỏng đi ra, trước mặt Nghệ Phong và Băng Ngưng xuất hiện một tòa Thủy Tinh cung nguy nga tráng lệ, Thủy Tinh cung tản ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
- Chính là nơi này.
Băng Ngưng hưng phấn quay về phía Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, trong lòng cũng mơ hồ minh bạch, tại sao Đông Hải cung chủ nói nếu như thực lực của Băng Ngưng hiện tại tới đây, căn bản không thể đi sâu vào trong cấm địa.
Vừa mới vượt qua ảo cảnh kia, Nghệ Phong mất không ít thời gian mới có thể vượt qua. Mà đây còn dưới tình huống hắn nhận được truyền thừa ảo cảnh, nếu như người thường, e là tìm ra ảo cảnh, thực lực mạnh hơn hắn gấp mấy lần đều phải lạc trong đó.
- Có thể mở Thủy Tinh cung này sao?
Nghệ Phong nhìn cửa Thủy Tinh cung trước mặt đóng chặt hỏi Băng Ngưng.
- Ta thử xem!
Băng Ngưng nhìn Thủy Tinh cung trước mặt, hít sâu một hơi, bước về phía cửa Thủy Tinh cung.
Băng Ngưng tới cửa Thủy Tinh cung, đưa tay đụng vào đường viền trên cửa cung. Sau hồi lâu, miệng nàng nhếch lên tươi cười:
- Quả nhiên là hoa văn này.
Nghệ Phong nghe thấy Băng Ngưng thì thầm, Nghệ Phong cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía cửa cung, quả nhiên thấy tại vị trí trung tâm cửa cung có một đường tròn lớn, trong vòng tròn có hoa văn lộn xộn mang phong cách cổ xưa.
- Hoa văn này có lợi ích gì sao?
Nghệ Phong hỏi.
- Trước kia lão tổ cũng lo lắng ngày nào đó cấm địa gặp phải sự cố. Cho nên thiết kế cách mở cửa. Mà chìa khóa có thể mở được, chính là thể chất thuộc tính hàn băng. Cơ bản hai cung đều tu luyện công pháp thuộc tính băng, thế nhưng nhiều năm như vậy chỉ có ta đạt được thuộc tính hàn băng tinh khiết. Có thể mở cửa cấm địa cũng chỉ có thể là ta. Cũng vì nguyên nhân này, từ nhỏ Tây Hải cung đã muốn cướp đoạt ta.
Băng Ngưng giải thích nói.
Nghệ Phong gật đầu tỏ vẻ thông suốt, nhưng hắn nghi hoặc hỏi:
- Thế nhưng, hoa văn này dùng làm gì?
Sắc mặt Băng Ngưng đột nhiên trở nên ửng đỏ, âm thanh run run quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi quay mặt đi!
Câu nói này khiến Nghệ Phong càng khó hiểu, sững sờ nhìn Băng Ngưng.
Băng Ngưng thấy Nghệ Phong như vậy, không khỏi hờn dỗi giẫm chân, quay về phía Nghệ Phong sẵng giọng nói:
- Ngươi quay mặt đi!
Tuy rằng Nghệ Phong khó hiểu, thế nhưng thấy Băng Ngưng vậy, hắn liền quay mặt đi.
- Khi ta chưa đồng ý, ngươi không được phép quay đầu lại.
Băng Ngưng trầm giọng nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai, không trả lời.
Băng Ngưng nhìn bóng lưng Nghệ Phong, nàng hít sâu, khẽ cắn môi, tay đột nhiên đặt xuống dưới hông. Nàng vừa kéo xuống, quần áo vốn chỉnh thể, từ từ rơi xuống.
Bắt đầu từ xương quai xanh, làn da trắng như tuyết hiển lộ ngoài không khí. Đường cong duyên dáng tỏa ra khí tức mị hoặc. Toàn thân giống như ngọc bạch, giống như tơ lựa mang theo lưu tuyến mỹ lệ.
Băng Ngưng thoáng nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong không quay đầu lại. Âm thầm thở dài, khuôn mặt đỏ ửng, ấn kết trong tay bắt đầu chậm rãi kết khởi.
Nghệ Phong nghiêng lưng về phía Băng Ngưng không cảm thấy không vật cản, không biết Băng Ngưng đang làm gì. Âm thanh không phát sinh một điểm. Khi Nghệ Phong nghiêng lưng về phía Băng Ngưng, rốt cục không nhịn được từ từ quay đầu nhìn lại.
Khi Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, hắn nhất thời líu lưỡi chăm chú nhìn về phía trước. Chỉ thấy toàn thân nữ thần trước mặt trắng bóng lặng lẽ đứng tại chỗ. Gò bồng đầy đặn vểnh lên, tuyệt mỹ tới tột cùng.
Da thịt trắng noãn như ngọc, tản ra dụ hoặc khiến người ta không thể kìm lòng muốn đưa tay đụng vào.
Nghệ Phong há miệng nhìn tràng cảnh này. Hắn cảm giác trong lòng chính mình bốc lên cổ hỏa diễm. Cổ hỏa diễm này khiến Nghệ Phong cảm thấy khô nóng.
Nhìn thủ ấn Băng Ngưng không ngừng kết khởi, vẻ mặt chăm chú không gì sánh được. Nghệ Phong vận chuyển Lăng Thần Quyết, đạp tan ý niệm trong lòng. Nghệ Phong biết, với tính cách của Băng Ngưng, có thể làm ra chuyện như vậy, nhất có liên quan tới chuyện mở cửa cung.
Nghệ Phong rất muốn quay lưng về phía Băng Ngưng, thế nhưng không thể dời mắt nổi. Tình huống như vậy, khiến Nghệ Phong tự an ủi chính mình nói:
- Đây không phải nhìn trộm, đây không phải nhìn trộm. Đây chính là chính mình quang minh chính đại thưởng thức, đúng vậy, chính là thưởng thức!
Vừa nghĩ như vậy, Nghệ Phong nhất thời cảm giác bình thường, ánh mắt quét nhìn thân thể Băng Ngưng, trong lòng thầm nhận xét:
- Vóc dáng nữ nhân này quả thực thập toàn thập mỹ, nhiều sợ nhiều, ít không đủ.
Băng Ngưng cũng không biết Nghệ Phong quay đầu lại, nàng vẫn chăm chú kết ấn. Nguyên bản vô cùng ngường ngùng, cũng quên sạch. Ấn kết trong tay không ngừng kết khởi, trên thân thể bạch ngọc không ngừng hiện lên từng đạo sáng bóng. Từng đạo sáng bóng hiện lên khiến thân thể Băng Ngưng vốn tuyệt mỹ, lại càng thêm mị hoặc.
Từng đạo sáng bóng không ngừng hiện lên trên thân thể Băng Ngưng, rất nhanh thân thể Băng Ngưng xuất hiện từng đạo quỹ tích, quỹ tích này liên tục biến hóa, từ từ cấu thành hoa văn bao phủ toàn thân Băng Ngưng.
Hoa văn không ngừng khuếch đại, hiển nhiên Băng Ngưng có phần mệt mỏi, tốc độ ấn kết trong tay từ từ chậm lại.
Hoa văn trên thân thể Băng Ngưng xuất hiện, đồng thời hoa văn tại cửa cung nguyên bản đóng kia cũng bắt đầu tản ra quang mang yếu ớt.
Nhìn loại biến dị này, khóe miệng Băng Ngưng mỉm cười, ấn kết trong tay càng tập trung kết khởi. Hoa văn trên thân thể dần dần khuếch đại.