- Một nén hương?
Tiêu Công cũng ngẩn người, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Nghệ Phong. Dường như hắn còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Cho dù ngoáy bút vẽ một bức tranh xấu, nếu muốn vẽ xong bức tranh trong vòng một nén hương, đối với phần lớn mọi người mà nói cũng cực kỳ khó khăn.
- Một nén hương cũng đã rất dài!
Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc. Một nén hương đối với hắn mà nói quả thật có hơi dài.
Nghệ Phong vừa thốt ra những lời đó, trong lòng mọi người dâng lên một ngọn lửa tức giận. Một đám người này đều cảm thấy Nghệ Phong đang sỉ nhục bọn họ. Một nén hương làm sao có thể vẽ ra một bức tranh cho ra trò?
Cho dù là Nghệ Lưu, cũng không khỏi cau mày nhìn Nghệ Phong nói:
- Nhị đệ, có phải đầu đệ đã phát sốt rồi không?
Nghệ Phong duỗi tay sờ lên trán Nghệ Lưu, sau đó trừng mắt một cái nói:
- Ngươi mới bị phát sốt!
Tiêu Công thấy bộ dạng Nghệ Phong tràn đầy tự tin như vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ Nghệ Phong thật sự cũng có bản lĩnh siêu phàm nhập thánh trên phương diện vẽ tranh hay sao? Một nén hương vẽ ra một bức họa. Đây quả thực là có tính khiêu chiến thật lớn.
- Ha hả! Nếu Nghệ Phong công tử tự tin như vậy, vậy ngươi cứ tùy ý là được rồi. Thời gian vẫn quy định là ba nén hương!
Tiêu Công là hảo thủ trong thi họa, tất nhiên không hy vọng những tài tử này vì chạy theo thời gian làm ra những bức tranh không thể coi được. Cho nên hắn vẫn quyết định là ba nén hương.
Nghệ Phong không thể nói thêm được điều gì, chỉ nhún nhún vai. Cùng lắm thì lãng phí nhiều thời gian chơi cùng với bọn họ một chút mà thôi.
- Mời bắt đầu!
Tiêu Công chỉ bảo tôi tớ đốt lên một nén hương thượng hạng, nhìn đám người Nghệ Phong xua tay nói.
Tứ đại tài tử và Đại hoàng tử căn bản không dám lãng phí thời gian, rất nhanh vội đi đến bên cạnh cái bàn và giấy trắng do Lý gia chuẩn bị, bắt đầu pha mực.
Nghệ Phong không nhanh không chậm đi đến vị trí của hắn, căn bản không liếc mắt nhìn giấy mực đặt ở trên bàn. Ngược lại hắn lấy từ trong nhẫn ra mấy khúc than củi thật to, sau đó dùng đấu khí không ngừng tước thành một thứ giống bút máy. Nghệ Phong tùy ý đập đập vài cái trên tờ giấy trắng, phát hiện dùng rất thuận tay, trên mặt cũng có ý cười.
Ngay từ đầu Tiêu Công và Liễu Mộng Nhiên đã chú ý tới Nghệ Phong. Thấy chẳng hiểu tại sao Nghệ Phong lại làm ra một que than củi như vậy, một đám liếc mắt nhìn nhau, không rõ rốt cuộc Nghệ Phong muốn làm gì.
Tuy rằng trong lòng Liễu Mộng Nhiên có chút gấp gấp, tuy nhiên cũng không tiến lên quấy rầy Nghệ Phong, chỉ nắm chặt bàn tay, giống như tiếp sức cho Nghệ Phong.
Tiêu Công thấy bộ dạng Liễu Mộng Nhiên như vậy, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ xem ra học sinh đắc ý nhất của hắn đã bị Nghệ Phong lừa hoàn toàn.
- Mộng Nhiên, ngươi cũng không biết Nghệ Phong đang làm gì sao?
Tiêu Công không nhịn được tò mò hỏi.
- Không biết! Tuy nhiên ta tin tưởng thiếu gia nhất định sẽ thắng!
Liễu Mộng Nhiên kiên định nói.
Tiêu Công cười khổ vài tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Nghệ Phong, chỉ thấy Nghệ Phong đã bắt đầu vẽ. Dường như Nghệ Phong hoàn toàn không để ý tới những việc khác. Mọi người còn chăm chú nhìn Liễu Mộng Nhiên, nhưng Nghệ Phong từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên cái nào.
Điều này khiến trong lòng Liễu Mộng Nhiên cảm thấy ngọt ngào. Chỉ lẽ vì Nghệ Phong nhớ rõ nàng ở trong lòng, mới không cần nhìn nàng cũng có thể vẽ ra nàng.
Động tác của Nghệ Phong rất nhanh. Động tác cầm bút do hắn chế tạo sơ qua tùy ý vẽ trên mặt tờ giấy trắng, lại lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, khiến đám người Tiêu Công càng lúc càng nhăn nhăn mặt lại. Hắn chưa từng thấy qua động tác vẽ tranh như vậy.
Trong khi Nghệ Phong vẽ tranh, ban đầu động thủ còn có một chút trúc trắc, tuy nhiên càng về sau càng thuần thục, gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, tay liền múa lên.
Trên bức tranh của Nghệ Phong dần dần hiện ra một bóng người tuyệt mỹ, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười. Cũng đã lâu lắm rồi hắn không vẽ tranh. Thật ra cũng không có gì trúc trắc, ngược lại bởi vì sức cảm nhận cường đại, khiến trình độ phác hoạ cũng được nâng cao hơn rất nhiều.
Năm đó khi Nghệ Phong học đại học, tuy rằng phác hoạ không tính là số một số hai, tuy nhiên chỉ vì muốn có vốn liếng tán gái, hắn cũng đã bỏ công khổ học. Cho nên cũng không phải quá kém cỏi. Hiện tại có sức cảm nhận cường hãn như vậy, cho dù đã lâu không dùng tới những thức còn học đại học, Nghệ Phong cũng có thể đẩy lên mức tốt nhất.
Sau khi phác họa sơ qua, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Nghệ Phong đã vẽ được hình dáng của Liễu Mộng Nhiên, trông rất sống động. Rất nhanh, Nghệ Phong đã thu bút máy bằng than củi do hắn tự chế, đặt sang bên cạnh.
Hắn nhìn về phía nén hương kia. Không ngờ nén hương còn chưa đốt hết tới một phần tư.
Nghệ Phong thoáng sửng sốt, thật sự không ngờ được tốc độ lại nhanh như vậy. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, thấy con mắt Liễu Mộng Nhiên nhìn không chớp về phía hắn, Nghệ Phong trừng mắt ra hiệu về phía nàng, để Liễu Mộng Nhiên yên tâm, hắn đã hoàn thành.
Liễu Mộng Nhiên đọc được ý tức trong ánh mắt Nghệ Phong. Sau khi nàng thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía nén hương còn chưa cháy hết một phần tư, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đồng dạng, Tiêu Công cũng thấy hai người liếc mắt đưa tình, cũng thừ người ra một chút. Hắn thật sự không ngờ được tốc độ của Nghệ Phong lại nhanh như vậy. Thậm chí Tiêu Công còn nghi ngờ, không phải Nghệ Phong sẽ tùy ý vẽ hai ba đường cho xong đấy chứ? Tiêu Công càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Sợ là Nghệ Phong biết rõ hắn không bằng những tài tử khác, cho nên cố ý nói thời gian quá dài, cũng tùy ý qua loa cho xong.
Nghĩ vậy, Tiêu Công không khỏi nhìn về phía gia chủ Lý gia, truyền lại ý tứ là: ngươi phải cẩn thận Nghệ Phong cướp cô dâu!
Gia chủ Lý gia thấy Nghệ Phong đã dừng bút, lại nhìn ý tứ do Tiêu Công truyền qua, hắn hừ một tiếng.
Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên tin tưởng Nghệ Phong, nhưng tốc độ vẽ của Nghệ Phong nhanh như vậy, khiến trong lòng nàng có chút bất an. Nàng rất muốn tiến về phía trước xem thử bức tranh của Nghệ Phong thế nào, nhưng cũng biết điều này không phù hợp quy củ. Nàng chỉ có thể ngồi tại chỗ không ngừng lo lắng.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía đám tài tử, thấy đám tài tử này vẫn đắm chìm trong việc vẽ tranh. Nghệ Phong nhìn phần nén hương còn lại, hắn thực sự không biết phải làm sao. Hắn thầm nghĩ chờ đợi như vậy thật sự sẽ ngủ mất.
Nghệ Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy thêm một tập giấy trắng khác, lại phác họa Liễu Mộng Nhiên trên mặt giấy trắng. Dù sao đi nữa, cũng còn thừa thời gian, còn không bằng dùng để luyện phác hoạ.
Nghệ Phong tìm được cảm giác, tốc độ càng lúc càng nhanh. Một bức phác hoạ nữa nhanh chóng hoàn thành trong tay Nghệ Phong. Nghệ Phong lại bắt đầu một bức tranh khác. Nghệ Phong thầm nghĩ có phải nên vẽ cho Liễu Mộng Nhiên một tuyển tập tranh hoàn hay không? Nghệ Phong nhớ tới chiến sĩ xinh đẹp kiếp trước. Tuy rằng không thích nhìn lắm, nhưng không thể không thừa nhận nữ nhân này vẫn rất mê người.
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, liền dùng hình ảnh nữ chiến sĩ xinh đẹp vẽ lên trên người Liễu Mộng Nhiên.
Liễu Mộng Nhiên và đám người Tiêu Công đã hoàn toàn thừ người ra. Chỉ thấy số lượng thay đổi giấy liên tục của Nghệ Phong tăng theo cấp số nhân, tiếp tục đặt xuống một bức tranh, tốc độ mau lẹ khiến người ta kinh ngạc. Thậm chí bọn họ cảm thấy mắt bọn họ còn không theo kịp tốc độ thay giấy của Nghệ Phong.
Một tập giấy thật dày trước mặt Nghệ Phong, lại nhanh chóng giảm xuống.
Liễu Mộng Nhiên cũng không biết Nghệ Phong đã vẽ ra bao nhiêu bức tranh. Tuy nhiên cuối cùng Liễu Mộng Nhiên cũng không dám nhìn xuống. Với tốc độ vẽ tranh như vậy, liệu bức tranh còn có thể nhìn được hay sao?
Dường như Nghệ Phong không biết tới cảm giác của nàng, vẫn tùy ý vẽ rất nhanh trên mặt giấy. Chiếc bút này do Nghệ Phong tự mình chế tạo đã bị hắn dùng gần hết. Điều này khiến Nghệ Phong sửng sốt, đồng thời cũng không khỏi cười khổ ngừng lại. Khi hắn quay đầu nhìn về phía nén thương, đã cháy hết hai nén rưỡi.
Nghệ Phong nhìn qua phía tay bên trái một chút, thầm nghĩ hắn cũng vẽ được chục bức tranh.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong đã vẽ xong, rốt cuộc nàng không nhịn được, không để ý với quy củ hay hạnh kiểm xấu các loại, di động cơ thể uyển chuyển của nàng đi về phía Nghệ Phong. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc bức tranh của Nghệ Phong thế nào.
Tiêu Công cũng cảm thấy tò mò, cũng không ngăn cản Liễu Mộng Nhiên. Ngược lại hắn cũng đi về phía Nghệ Phong.