- Đứng lại!
Ngay khi Nghệ Phong tiến về phía Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, thủ vệ dong binh phẫn nộ quát lớn.
- Tránh ra!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên vang lên. Đối với những dong binh cũng chưa đạt được Sư cấp, hắn cũng không muốn động thủ.
- Tiểu tử, ngươi có biết đây là chỗ nào hay không. Đây là nơi ngươi có thể xông sao?
Nói xong, đối phương không chút lưu tình, liền một quyền hung hăng nhìn đánh về phía Nghệ Phong.
- Tự tìm cái chết!
Nghệ Phong vừa dứt lời, hai đạo thân ảnh bay ra, hung hăng nện vào trên tường, đã không còn chút sinh khí.
- Qua nói cho Lưu Vĩ Chí biết, người hắn tìm đã tới cửa.
Giọng nói truyền khắp khu vực. Rất nhanh ánh mắt mọi người đều tập trung về phía tổng bộ của dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Đồng thời lúc đó, người trong Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ cũng vọt ra, tầng tầng vây quanh Nghệ Phong. Lưu Vĩ Chí cũng từ Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, bay lên trời, chỉ khoảng nửa khắc liền bắn tới trước mặt Nghệ Phong.
Lưu Vĩ Chí nhìn thiếu niên trước mặt thoạt nhìn mới khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt cũng nhất thời cứng lại. Rất khó tưởng tượng một thiếu niên như vậy có thể làm dong binh đoàn Mãnh Hổ bọn họ hao binh tổn tướng.
- Ngươi giết nhiều người của dong binh đoàn ta như vậy, hãy xưng tên ra đi!
Lưu Vĩ Chí từ trên cao nhìn xuống Nghệ Phong, trong ánh mắt đầy sát ý.
- Ngươi còn không xứng để biết tục danh của bản thiếu!
Nghệ Phong quét mắt nhìn Lưu Vĩ Chí một cái, sắc mặt bình tĩnh.
Người vây xem ở bốn phía, nghe Nghệ Phong nói những lời này, một đám cũng không khỏi cảm thấy líu lưỡi không nói lên lời trước sự kiêu ngạc của Nghệ Phong. Nhưng nhớ tới chiến tích của Nghệ Phong giết chết hai đội trưởng của đối phương, lại cảm thấy hắn có khả năng để kiêu ngạo.
- Thiếu niên này, là cường giả từ đâu tới?
Một đám nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh kia, trong lòng cũng dâng lên một nghi vấn như vậy. Ở Dong Binh Chi Thành hiển nhiên không có một người như vậy. Bộ dạng của thiếu niên này còn trẻ hơn rất nhiều so với lời đồn đại.
Đối với đối phương dám đơn thương độc mã tiến tới tổng bộ của đối phương, mọi người nhìn ánh mắt Nghệ Phong có phần kính nể, cũng mang theo chút lo lắng. Một Lưu Vĩ Chí đã khó đối phó. Nếu thêm đám thủ hạ của hắn cũng dính vào, vậy sẽ hết sức phiền toái.
- Có phải tiểu tử này quá thiếu kiên nhẫn không? Chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa, chờ khi Lưu Vĩ Chí lại đi tìm nữ nhân, khi đó quay lại giết, so với hiện tại mà nói lại đơn giản hơn nhiều. Với tính nết của Lưu Vĩ Chí, hắn thiếu nữ nhân vài ngày là không chịu được.
Mọi người nhìn Nghệ Phong không khỏi thở dài một hơi. Thiếu niên này là cường giả, nhưng hành động rất theo cảm tính, chắc là do vẫn còn quá trẻ tuổi.
Nghệ Phong tùy ý quét mắt nhìn người đang vây quanh hắn vài lần. Trong đó lại có bảy Tướng cấp. Điều này khiến Nghệ Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, không hổ danh là dong binh đoàn xếp hạng trước năm. Thực lực như vậy so với một đại thế gia mà nói cũng mạnh hơn gấp bội.
Ba Vương cấp, hơn hai mươi Tướng cấp. Nếu đặt ở Đế Đô, cũng có thể nhảy lên thế gia đứng ở vị trí trước ba.
Quả nhiên, tại đại lục này, mọi người vẫn thích sống tiêu sái, cũng không muốn bị hạn chế trong việc gia nhập đế quốc. Quan chức Đế quốc đối với những người này mà nói, có sức dụ hoặc cũng không lớn.
Tại thời đại này, thực lực mới là theo đuổi duy nhất.
- Giết hắn!
Lưu Vĩ Chí nhìn Nghệ Phong, hắn giận dữ quát lớn một tiếng với đám người vây quanh Nghệ Phong.
Nghe Lưu Vĩ Chí gầm lớn, những người này cũng vọt lên. Một đám giơ cao binh khí, chém về phía Nghệ Phong.
- Hừ! Tự tìm cái chết!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, đấu khí mạnh mẽ vọt ra, sau đó hung hăng đánh về phía đối phương.
Phụt...
Nghệ Phong tùy ý vung lên, vô số nhân ảnh liền hộc máu bay ngược ra ngoài, hung hăng đập vào những người ở phía sau, khiến những người đó cũng bay tứ tung về phía sau, sau đó hung hăng đập trên mặt đất.
Mọi người nhìn Nghệ Phong nhấc tay lên đã đánh bại hơn mười người, trong đó cũng có hai Tướng cấp, một đám trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Trong lòng mọi người không tự chủ được bắt đầu dâng lên một ý niệm: thiếu niên này, đạt được ngũ giai!
Ý tưởng này vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn Lưu Vĩ Chí càng thêm hả hê. Nếu thiếu niên này thật sự đạt được Vương cấp, vậy ưu thế của hắn đã không còn sót lại chút gì.
Những người vốn có chút lo lắng cho Nghệ Phong, tâm tình lúc này lại thư giãn khác thường. Chẳng qua trong lòng lại cảm thấy chấn động hơn.
- Cường giả ngũ giai trẻ tuổi như thế, thiên phú cực cao, có thể nói là lông phượng và sừng lân!
Nghệ Phong cũng không biết sự kinh ngạc trong lòng mọi người, tuy nhiên đối với việc hắn có được Phệ Châu mà nói, một chiêu đánh bật hơn mười võ giả kém xa hắn, cũng không có gì kỳ lạ.
Lưu Vĩ Chí nhìn Nghệ Phong, ánh mắt cũng nhất thời cứng lại. Chứng kiến Nghệ Phong ra tay cường thế như vậy, hắn biết những thủ hạ của hắn ở trong tay Nghệ Phong cũng không thể kiên trì được mấy hiệp. Uu thế về nhân số, chỉ khoảng nửa khắc đã không còn sót lại chút gì.
Lưu Vĩ Chí nhìn thiếu niên không điều tra nổi khí tức trước mặt, hắn chậm rãi hít một hơi, ngăn chặn tức giận trong lòng:
- Không biết dong binh đoàn Mãnh Hổ ta đã làm mất lòng các hạ khi nào?
Xôn xao!
Nghe Lưu Vĩ Chí hỏi câu này gần như là chịu thua, đám người vây xem ồ lên. Bọn họ có chút không dám tin nhìn Nghệ Phong. Thiếu niên này, lại ép được đội trưởng đội dong binh Mãnh Hổ luôn luôn càn rỡ không gì sánh được phải chịu thua. Đây có phải là sự thật phải không?
- Không có gì, ngươi đoạt của ta một thứ. Ta chỉ muốn đến thu hồi lại mà thôi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Mọi người nghe Nghệ Phong nói, lập tức giật mình, nhìn Lưu Vĩ Chí với vẻ mặt càng thêm hả hê. Đối với việc Lưu Vĩ Chí thường xuyên cướp đoạt đồ của người khác, bọn họ cũng không bất ngờ. Chỉ có điều không ngờ lúc này lại trêu chọc một phiền toái lớn mà thôi. Tuy nhiên với thực lực của thiếu niên này, sao có thể bị cướp được?
- Có phải các hạ nói đùa hay không? Với thực lực của ngươi, cho dù ta ra tay cũng không chắc có thể cướp đước đồ trong tay ngươi.
Lưu Vĩ Chí trầm giọng nói.
- Từ trong tay ta, tất nhiên ngươi chưa cướp được cái gì. Tuy nhiên ngươi lại cướp đoạt đồ trong tay đội trưởng của dong binh đoàn chúng ta. Nếu ngươi thức thời trả lại, ta có thể cân nhắc tới việc bỏ qua chuyện cũ!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Mọi người nghe xong giật mình, tuy nhiên trong lòng càng thêm nghi hoặc. Dong binh đoàn có cường giả như thế, sao có thể lại yên lặng không có danh tiếng? Nhưng bọn họ cũng chưa từng nghe qua có một dong binh đoàn như vậy.
Ở khắp ngõ ngách, mấy người tản ra khí tức trầm ổn, cũng nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau.
- Mộc đội trưởng, ngươi ở Dong Binh Chi Thành lâu nhất, hơn nữa còn chiếm vị trí đứng đầu, từ khi nào trong Dong Binh Chi Thành có một dong binh đoàn như vậy?
Vị mộc đội trưởng lớn tuổi kia lắc đầu nói:
- Mấy vị đội trưởng cũng không biết, ta sao có thể biết được. Có thể là dong binh đoàn ở địa phương khác. Ha hả, xem như dong binh đoàn Mãnh Hổ trêu chọc phải phiền toái lớn. Thiếu niên này ta nhìn không thấu. Tuy nhiên lại cho ta một cảm giác kinh sợ!
Mấy người nghe thấy hắn những lời này, ánh mắt một đám nhìn Nghệ Phong đầy vẻ kinh hãi. Bọn họ hiểu rất rõ về thực lực của lão gia hỏa này đang đứng trước mặt. Ngay cả ba người bọn họ liên kết lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lại cảm thấy kinh sợ đối với một thiếu niên. Vậy chẳng phải là nói thực lực của thiếu niên này có thể uy hiếp của hắn?
Nghĩ vậy, một vài người vốn có tâm tư khác thường, cũng đành thu liễm tâm tư trong lòng.
Lưu Vĩ Chí thoáng suy nghĩ một chút, cuối cùng rốt cục đã nghĩ tới cái gì. Hắn trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi là người của tiểu dong binh đoàn đó? Muốn lấy lại bảo vật do Độc Hạt cướp về?
Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
- Nghĩ tới thì tốt rồi. Mang thứ đó trả lại đây, ta có thể có thể cân nhắc lưu lại cái mạng cho ngươi!
Nghệ Phong nghe Cát đại thúc nói nó có thể bị lạc tâm trí. Đối phương phái người diệt khẩu. Điều này khiến hắn mơ hồ suy đoán được, thứ này có thể thuộc cấp bậc bảo vật kia. Bất kể thế nào, Nghệ Phong cũng muốn đoạt lại.