Thấy đối phương dám truy đuổi theo, khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên một tia cười nhạt, với quyết định lớn mật của đối phương, hắn cực kỳ bội phục.
- Lão già này! Có bản lĩnh cứ đuổi qua đây.
Nghệ Phong tiếp tục cho một xấp dầy đan dược vào trong miệng, thân ảnh tiếp tục bay nhanh về phía Phệ Châu. Thoáng chốc chỉ còn cách Phệ Châu mười lăm thước.
Lão giả kia cư nhiên còn vọng tưởng chống lại lực thôn phệ, tiếp tục đuổi theo hướng Nghệ phong, lực thôn phệ cường hãn khiến lão cảm nhận rõ ràng đấu khí trong cơ thể đang xói mòn nhanh kinh người, miệng hơi mấp máy, không rõ vì sao một gã Vương cấp lại có thể dễ dàng lại gần Phệ Châu hơn cả một vị Tôn cấp như lão.
Thâm chí là Nghệ Phong, hắn cũng có thể thấy được từng đạo năng lượng màu xám đang từ trên người lão giả bị hút ra ngoài, tốc độ nhanh kinh khủng. Còn lão giả lúc này, khoảng cách tới Nghệ Phong bất quá chỉ không đến mười thước.
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, hắn nỗ lực khống chế Phệ Châu tập trung năng lượng trong khí hải, đồng dạng thức hải cũng hỗ trợ trong việc tập trung này, thế nên mặc dù kinh mạch Nghệ Phong không thể dự trữ một tia đấu khí, thế nhưng năng lượng bên trong khí hải cũng không bị hút ra bao nhiêu.
Tình huống như vậy khiến lá gan Nghệ Phong cũng lớn hơn một chút, tiếp tục tiếp cận Phệ Châu, đương nhiên Nghệ Phong cũng không quên khích tướng đối phương:
- Lão già kia, tiếp tục a!
Tiếng cười thật to đầy kiêu ngạo, Nghệ Phong một lần nữa tới gần Phệ Châu, khoảng cách chỉ còn không đến mười thước. Tới lúc này, cho dù trong cơ thể Nghệ Phong có Phệ Châu cũng bắt đầu không chống đỡ được, đấu khí và hồn lực đang được tập trung cũng bắt đầu đột phá, thoát ra ngoài một tia.
Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong có chút giật mình. Thế nhưng hắn cũng không quá lo lắng. Tốc độ xói mòn hiện tại cũng không quá mạnh mẽ, hắn còn có thể kiên trì được một đoạn thời gian dài.
Bên phía lão giả, tuy rằng khoảng cách với Nghệ Phong chỉ có hơn mười thước, thế nhưng năng lượng màu xám bên trong cơ thể hắn đang giống như bị một máy bơm công suất lớn hút ra ngoài.
- Chết tiệt…
Lão giả cảm giác đấu khí trong cơ thể đã giảm xuống quá một nửa, hắn không nhịn được hoảng hốt. Lúc này hắn càng tiến thêm một bước, cỗ lực thôn phệ kia sẽ tăng thêm vài lần, khi lão giả tiến thêm về phía trước được vài thước, Nghệ Phong cũng chỉ còn cách đích một chút, hầu như chỉ cần tiến thêm vài bước nữa, Nghệ Phong có thể với tay tới được.
Lão giả cũng làm như vậy, hóa tay thành trảo, hung hăng chụp về phía Nghệ Phong.
Thế nhưng khi trảo còn kém một bước là tới, sắc mặt lão mạnh mẽ đại biến, thân ảnh hóa thành một cái bóng, bay ngược trở về phía sau, chỉ chốc lát đó đã rời xa Phệ Châu ngoài năm mươi thước.
Lấy ra từ trong nhẫn một khỏa đan dược phát sáng, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc, thế nhưng vẫn không chút do dự nuốt vào.
Nghệ Phong thấy đối phương như vậy, cười phá lên:
- Ha ha, lão già kia, ngươi không đuổi nữa sao, mạng bản thiếu gia ở ngay đây, ngươi có bản lĩnh cứ tới lấy.
Nghệ Phong nói xong, ưỡn thẳng ngực rất hoành tráng, xoay người về phía đối phương làm mặt quỷ, dáng dấp thách thức, kiêu ngạo tới cực điểm.
Lão giả thấy Nghệ Phong bày mặt quỷ với mình, không khỏi tức giận. Một vị Tôn cấp, cư nhiên bị một gã Vương cấp nho nhỏ trêu tức?
Thế nhưng, cỗ lực thôn phệ kia lại khiến lão phải gắng nhẫn nhịn xuống, vừa rồi mới tới cách Phệ Châu không đến mười thuớ, cỗ lực thôn phệ hầu như khiến đấu khí trong cơ thể lão bị hút đi không còn một mảnh. Phải dùng tới viên đan dược lục giai năm đó ngẫu nhiên thu được, lúc này mới khôi phục lại phân nửa đấu khí. Thế nhưng cho dù đứng tại ngoài năm mươi thước, cỗ lực thôn phệ kia vẫn khiến trái tim lão phải rét lạnh không ngớt.
- Tiểu tử, ta cũng không tin, ngươi có thể đứng mãi ở bên cạnh Phệ Châu như vậy. Tuy rằng không biết ngươi dùng cách nào tới được gần Phệ Châu, thế nhưng ta cũng không tin, ngươi có thể kiên trì được lâu!
Lão giả nói xong, hắn hừ một tiếng, thân ảnh một lần nữa bay ngược về phía sau hơn mười thước. Nếu không thể tới gần Nghệ Phong, lão cũng không lại gần được Phệ Châu. Chỉ cần chờ Nghệ Phong tại ngoài xa là được, dù sao cũng phải có lúc hắn muốn đi ra ngoài.
- Hắc hắc, lão già kia, ngươi đoán sai rồi. Cho dù bản thiếu cũng không thể đứng gần Phệ Châu bao lâu, nhưng có đoạn thời gian này là đủ rồi!
Nghệ Phong hắc hắc cười vài tiếng, ngay trước ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của lão giả, một lần nữa lại gần tới Phệ Châu.
Lão giả khẽ cau mày, hắn thế nào cũng không nghĩ ra, Nghệ Phong vì sao có thể dễ dàng tới gần Phệ Châu như vậy, nếu như nói lực thôn phệ của Phệ Châu không có tác dụng với Nghệ Phong, đánh chết lão cũng không tin. Loại chí bảo thiên địa này, chưa từng nghe nói qua bị miễn tác dụng với một ai. Coi như là thời kỳ viễn cổ, theo truyền thuyết Phệ Châu còn có thể ảnh hưởng tới cả Thần giai.
Thế nhưng, nhìn Nghệ Phong thẳng đường đi tới gần Phệ Châu, lão giả suy nghĩ trăm đường cũng không giải thích được. Cho dù là ai cũng không nghĩ ra, trong cơ thể Nghệ Phong cư nhiên có một viên Phệ Châu giống hệt như vậy.
Lúc này, Nghệ Phong đi tới gần viên Phệ Châu kia, hắn cũng rất cật lực. Mặc dù có Phệ Châu trong cơ thể bảo hộ, thế nhưng lực thôn phệ bên ngoài quá mức cường đại, hắn không còn chống đỡ được, đấu khí trong khí hải đang bị xói mòn thấy rõ.
Loại xói mòn này khiến Nghệ Phong hơi chút nhíu mày, lấy năng lượng và hồn lực trong cơ thẻ hắn, dùng tốc độ xói mòn này, hắn sẽ không kiên trì được qua nửa canh giờ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong lấy ra một bình ngọc trong nhẫn. Đây là viên đan dược lần trước quái lão đầu đã cho hắn khi hắn đi vào thu phục Phệ Châu. Lần đó trước khi thu phục Phệ Châu hắn đã có chuẩn bị đầy đủ, viên đan dược này thật ra không cần dùng tới, trong tình huống này vừa hay có thể lợi dụng được.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong lấy đan dược ra khỏi bình ngọc, viên đan dược vừa ra ngoài, một cỗ năng lượng khổng lồ lao thẳng tới hư không, năng lượng cường đại cư nhiên hình thành một cơn lốc. Quanh thân đan dược lưu chuyển quang vựng màu lam, nhìn vào cực kỳ mỹ lệ, mùi thơm của nó càng đủ khiến tất cả những đan dược khác thành không chút hương thơm nào.
- Mị đan! Thất giai?
Nghệ Phong kinh hô thành tiếng, thật không ngờ quái lão đầu xuất thủ hào phóng đến vậy, cư nhiên cho hắn một viên mị đan thất giai. Mị đan thất giai a, tuy rằng có đẳng cấp tương đồng với đan dược thất giai do y sư luyện chế, thế nhưng giá trị lại khác biệt rất lớn.
Muốn luyện chế mị đan thất giai, cần phải có nguyên liệu thất giai, đồng thời thông qua nhiếp hồn sư ít nhất đã ngoài thất giai, đồng thời phải là nhiếp hồn sư có tạo nghệ cực cao, mới có thể chế tạo được.
Điều kiện hà khắc như vậy khiến cho mị đan thất giai cường hãn hơn nhiều so với đan dược thất giai bình thường, hơn nữa mị đan thường thường còn có một loại hiệu quả thần kỳ. Ví như ngoại trừ đề thăng đấu khí, hồn lực bình thường, nó còn có tác dụng giải trừ các loại ảo cảnh.
Nghệ Phong nhìn đan dược tản mát ra năng lượng cường đại trước mặt, hắn cũng không lo lắng kinh mạch mình không thể chịu dựng nổi. Ngày trước khi thực lực còn chưa tới Vương cấp, quái lão đầu đã đưa cho hắn ăn, nói rõ Quái lão đầu không lo lắng khỏa mị đan này chỉnh hắn chết được.
Hiện tại, mặc kệ là nhiếp hồn thuật hay đấu khí của hắn đều đã đạt tới tiêu chuẩn Vương cấp, càng không phải sợ.
Nghệ Phong không chút do dự, nuốt đan dược vào.
Mị đan vừa vào trong miệng Nghệ Phong liền tan ra, hóa thành một dòng nước ấm, dung nhập vào trong kinh mạch và thức hải, một cỗ năng lượng khổng lồ tràn ngập trong kinh mạch, nguyên bản kinh mạch đang trống rỗng cư nhiên không thể dung nạp hết cỗ năng lượng này, nó tiếp tục hướng về khí hải và thức hải, khí hải nguyên bản đã tiêu hao hơn phân nửa, cư nhiên trong chốc lát đã tràn đầy.
Dược lực đầy rẫy sau khi lấp đầy toàn bộ thân thể Nghệ Phong, cư nhiên vẫn còn thặng dư, bắt đầu điên cuồng áp súc trong kinh mạch Nghệ Phong, đạo đạo năng lượng bắt đầu ngưng tụ. Nguyên bản đấu khí đang bị rút đi điên cuồng, dưới dược lực chống đỡ, tuy rằng mức độ tiêu hao kinh khủng, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều.
Có mị đan chống đỡ, Nghệ Phong chỉ trong chốc lát cư nhiên đạt được trạng thái đỉnh phong, cho dù tiêu hao cực lớn trong lúc chạy trốn cũng được bổ sung trở về. Hơn nữa cỗ lực thôn phệ kia, dưới tác dụng của khỏa mị đan, cư nhiên yếu bớt đi rất nhiều.
Dược lực bình thản tăng trưởng trong cơ thể, cũng không hề có một tia khí tức cuồng bạo nào, khiến trong lòng Nghệ Phong không khỏi kính nể quái lão đầu. Khỏa mị đan này, tuyệt đối thích hợp trong việc thu phục Phệ Châu, khó trách ngày trước lão đưa cho hắn sử dụng.
Viên mị đan này, sợ rằng quái lão đầu cũng phải tốn hao rất nhiều tinh lực mới luyện chế ra được.
Mị đan, quả nhiên có bản lĩnh đoạt công thiên địa. Thảo nào giá trị của mị đan lại bị đẩy lên tới tình trạng này. Chỉ tính riêng việc mị đan có thể giảm trừ một nửa tác dụng của lực thôn phệ, đây đã là thứ đan dược bình thường không thể sánh bằng.
Ngày trước, Nghệ Phong sở dụng dan dược chỉ là làm đông lại đấu khí và kinh mạch, lúc đó mới có thể giảm bớt được lực thôn phệ của Phệ Châu. Còn mị đan của lão quái đầu, cư nhiên có thể gây tác dụng trực tiếp, đây cũng là chênh lệch giữa đan dược bình thường và mị đan, quả thực không thể giải thích được.
Dưới sự trợ giúp của mị đan, Nghệ Phong một lần nữa bay nhanh về phía Phệ Châu, chỉ chốc lát đã tới vị trí cách Phệ Châu không đến ba thước.
Tới chỗ này rồi, cho dù trong cơ thể Nghệ Phong có Phệ Châu và mị đan hỗ trợ, Nghệ Phong vẫn cảm giác năng lượng trong người bị xói mòn, giống như một dòng nước bị hút ra ngoài. May rằng còn có dược lực của mị đan, không ngừng bổ sung hao hụt.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết mị đan có thể bổ sung bao lâu, thế nhưng điều này cũng khiến hắn an tâm hơn.
Ngưng thần nhìn về phía trước, thấy Phệ Châu còn cách đoạn không xa, Yêu Ngọc đang xoay quanh tại nơi đó, cũng là nơi có năng lượng nồng hậu nhất, hầu như đã ngưng tụ thành thực chất. Những năng lượng tiếp xúc với Yêu Ngọc, một đạo cũng trốn không thoát, đều bị nó thôn phệ sạch.
Đối với việc Yêu Ngọc đoạt thức ăn bên cạnh Phệ Châu, Nghệ Phong đã từng chứng kiến qua nên không còn thấy lạ, chỉ bất quá, gia hỏa này cực kỳ thích ngủ, tại trong lòng Nghệ Phong, hầy như mỗi thời mỗi khắc đều ngủ say.
Đối với long xà yêu dị này, Nghệ Phong không biết làm sao được, chỉ đơn giản là không bận tâm vào nó nữa, ngoại trừ dựa theo nhắc nhở của lão quái đầu, đúng giờ lấy máu cho nó, còn lại nó đều ngủ say trong lòng Nghệ Phong. Nghệ Phong đương nhiên cũng nhận thấy được Yêu Ngọc sẽ hấp thu năng lượng của hắn, nhưng cũng là tăng thêm Lăng Thần Quyết cho Nghệ Phong, căn bản không phải hấp thu cho Yêu Ngọc.
Nghệ Phong chuyển ánh mắt khỏi người Yêu Ngọc, sau đó nhìn về phía Phệ Châu ở ngay bên cạnh. Viên Phệ Châu này đồng dạng cũng có màu lam, chỉ bất quá viên Phệ Châu màu lam trong cơ thể có lưu chuyển đạo đạo quang vựng sáng ngọc, rực rỡ mỹ lệ!
Viên Phệ Châu kia ở cách không xa, Nghệ Phong có thể nhìn thấy nó rõ ràng. Bên trong Phệ Châu màu lam là quang vựng hỏa hồng, như đang sôi trào, cuồn cuộn không ngừng. Hơn nữa Nghệ Phong cũng có thể cảm giác được, một cỗ nhiệt nóng ập vào mặt, so với viên Phệ Châu âm lãnh trong người Nghệ Phong, hoàn toàn tương phản.
Viên Phệ Châu trong cơ thể dưới cỗ nhiệt nóng này, rung động càng thêm mãnh liệt. Chỉ bất quá, cho dù rung động nhưu vậy, nó cũng sống chết tập trung đấu khí trong khí hải lại, không cho đối phương tranh đoạt.
- Đây hẳn là viên Phệ Châu có thuộc tính thủy dương! Đẳng cấp so với viên Phệ Châu thủy âm trong cơ thể mình cao hơn một bậc. Thảo nào Phệ Châu trong cơ thể không chống đỡ được lực thôn phệ của nó, tuy rằng là do mình không thể lợi dụng hoàn toàn được Phệ Châu, nhưng quan trọng vẫn là viên Phệ Châu kia có đẳng cấp cao hơn.
Hít sâu một hơi, cỗ nhiệt nóng kia càng thêm cường thịnh, có điều được Phệ Châu trong cơ thể trung hòa nên cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới Nghệ Phong. Nhưng nếu đổi lại là người bình thưởng, đứng trước cỗ nhiệt nóng như thế này cũng đủ ăn khổ.
Nghệ Phong hơi suy nghĩ một chút, quyết định tiến về phía trước hai bước. Bước hai bước này, Nghệ Phong cảm giác đấu khí trong cơ thể đang xói mòn với tốc độ điên cuồng, coi như có dược lực của mị đan bổ xung, nhưng tình huống này vẫn khiến Nghệ Phong phải cười khổ một tiếng. Dưới tình huống hắn sở hữu Phệ Châu, sử dụng mị đan chống đỡ, cư nhiên còn khó khăn như vậy, cũng khó trách một vị cường giả Tôn cấp cũng không dám lại gần Phệ Châu trong phạm vi mười thước.
Thu phục Phệ Châu, hệ số nguy hiểm cao kinh khủng. Nếu không phải ngày trước hắn vừa lúc đột phá, chặn được lực thôn phệ một hồi, bằng không hắn cũng xong rồi.
Chậm rãi dẹp loạn tâm tình, Nghệ Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn lão giả, nở nụ cười quỷ dị. Lão giả tại xa hơn trăm thước, thấy Nghệ Phong mỉm cười nhìn mình, lão hơi nhíu mày, không nghĩ ra được vì sao Nghệ Phong có thể tiếp cận Phệ Châu trong vòng hai thước. Thế nhưng từ quang mang năng lượng bị hút ra khỏi cơ thể Nghệ Phong, chứng minh được một điểm, rằng Nghệ Phong cũng bị thôn phệ năng lượng, hơn nữa cỗ năng lượng thôn phệ kia so với hắn ở ngoài mười thước còn muốn yếu hơn rất nhiều. Đối phương dù sao cũng chỉ là Vương cấp a, ở tình huống này đáng lẽ không thể kiên trì được bao lâu, thế nhưng hắn vẫn đứng ở đó, tựa như không bị chút ảnh hưởng nào.
- Tiểu tử này từ đâu lại có nhiều năng lượng đến vậy, chẳng lẽ là đan dược? Dù là đan dược cũng không thể giúp hắn chống đỡ lâu như vậy! Huống chi nhìn số năng lượng của hắn bị thôn phệ, so với khoảng cách hai thước của hắn và Phệ Châu là rất không bình thường, lẽ nào trên người hắn có đan dược chống đối lại được lực thôn phệ?
Lão giả nhìn chằm chằm thẳng hướng Nghệ Phong, trong lòng cười nhạt không ngớt, thầm nghĩ ngươi có thể lại gần Phệ Châu thì sao? Ngươi có đan dược loại đó thì sao? Chỉ cần dược lực hết hiệu quả, ngươi cũng chỉ là ngồi đợi chết mà thôi.
Thế nhưng, Nghệ Phong bất ngờ có động tác khiến lão giả phải biến sắc mặt, ánh mắt nhìn Nghệ Phong tràn ngập vẻ khiếp sợ, không thể tin được:
- Ngươi là nhiếp hồn sư?
Lão giả kinh hãi phát hiện, Nghệ Phong đứng cách đó không xa, ngay cạnh bên Phệ Châu, để lộ ra từng đạo hồn lực, sau đó hung hăng bao phủ về phía Phệ Châu, bị Phệ Châu thôn phệ.
- Hắc hắc…
Nghệ Phong nghe được tiếng kinh hô của lão giả, nhịn không được cười lên. Tiếp tục thả ra hồn lực, đánh khí tức của mình vào, mạnh mẽ điều động về phía Phệ Châu.
Nghệ Phong hạ quyết tâm thu phục viên Phệ Châu này, trước đừng nói hắn có dám dung hợp một lần nữa hay không, thế nhưng nếu không thu phục viên Phệ Châu này, hắn chỉ còn một con đường chết.
Lão giả thấy Nghệ Phong điên cuồng dùng nhiếp hồn thuật cấu thành từng đạo hồn lực bao vây lấy Phệ Châu, hắn cho dù là kẻ ngu cũng biết rõ Nghệ Phong đang muốn làm gì. Đối phương cư nhiên muốn thuần phục Phệ Châu. Trên mặt lão giả triệt để dại ra rồi, hắn nghìn tính vạn tính, cũng không suy đoán tới được đối phương là một nhiếp hồn sư. Nhiếp hồn sư chính là người nắm giữ năng lực thu phục Phệ Châu.
Nếu như Phệ Châu thực sự bị đối phương thu phục được, vậy… Nghĩ tới loại khả năng này, sắc mặt lão giả không khỏi nghiêm trọng hẳn lên. Lão tựa hồ có chút minh bạch vì sao đối phương có thể tiếp cận lại gần Phệ Châu như vậy. Đan dược chuyên môn chống lại lực thôn phệ của Phệ Châu, những võ giả bình thường sẽ không chuẩn bị sẵn trên người. Thế nhưng nếu nó xuất hiện trên người một nhiếp hồn sư thì cũng không có gì kỳ quái, dù sao mỗi một nhiếp hồn sư đều muốn một viên Phệ Châu cho mình sở hữu. Trong người luôn chuẩn bị sẵn một ít đan dược, nếu như gặp được Phệ Châu, cũng có cơ hội thu phục.
Mặc dù loại khả năng này nhỏ đến cực điểm, thế nhưng mỗi người có một loại quan điểm riêng…
Lão giả nhìn Nghệ Phong trước mặt, trong lòng không ngừng cầu khẩn, cầu khẩn đối phương không thu phục được Phệ Châu, bằng không lần này thực sự quá xui rồi.
“Oanh…” Ngay trong lúc lão giả bận cầu khẩn trong lòng, đồng thời sắc mặt cực kỳ khó coi, Phệ Châu thuộc tính thủy dương cũng bắt đầu bạo động năng lượng. Phệ Châu vừa bạo động, toàn bộ không gian nồng nặc năng lượng bắt đầu điên cuồng, cuộn trào lên như sóng. Từng cơn sóng nối tiếp nhau, cuồn cuộn như sóng ngoài đại dương, không ngừng đổ dồn về phía Phệ Châu. Đồng thời, Phệ Châu bạo phát ra quang mang vạn trượng, cỗ lực thôn phệ kia cũng tăng mạnh lên gấp mấy lần, năng lượng không gian theo đó điên cuồng hội tụ về phía Phệ Châu, bị nó thôn phệ không còn một mảnh, sau đó mới nhả ra một chút.
Toàn bộ năng lượng ngưng tụ về phía Phệ Châu khiến Yêu Ngọc cực kỳ hưng phấn, không gian toàn là năng lượng đã thành thực chất, cái miệng xà của nó cứ hé ra rồi ngậm lại, nuốt chửng năng lượng vào một cách ngon lành. Lão giả ở ngoài xa trăm thước, chịu tác dụng của cỗ lực thôn phệ này, sắc mặt đại biến, năng lượng trong cơ thể một lần nữa điên cuồng tiêu tán ra bên ngoài, lão không nghĩ ngợi nhiều, thân ảnh mạnh mẽ chớp động, bay ngược trở về phía sau một đoạn xa.
Nghệ Phong đứng ngay tại trung tâm, lúc này vẻ mặt thận trọng, toàn bộ tâm thần đều dung nhập vào việc thu phục Phệ Châu. Cho dù hắn đã từng có một lần kinh nghiệm, thế nhưng xác xuất thành công của Nghệ Phong vẫn còn rất thấp. Phệ Châu là chí bảo thiên địa, tuy rằng linh tính không so được với Nghệ Phong, thế nhưng linh tính bình thường cũng không thiếu, hơn nữa đẳng cấp càng cao, linh tính càng mạnh. Ví như Phệ Châu thủy âm, linh tính của nó cũng tương đối đạt được tiêu chuẩn, còn cấp bậc viên Phệ Châu này còn cao hơn một bậc, linh tính theo đó cũng cao hơn một bậc, muốn thu phục nó sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Nghệ Phong điên cuồng thi triển nhiếp hồn thuật, đánh vào đó từng đạo ấn ký của mình, mảnh mẽ nhập vào trong Phệ Châu, thế nhưng từng đạo một đều thất bại. Đấu khí trong cơ thể bị Phệ Châu thôn phệ, càng lúc càng thưa thớt, cho dù bên trong khí hải, Phệ Châu thủy âm cũng không chống đỡ được cỗ lực thôn phệ này, đang có từng đạo đấu khí bị hút ra bên ngoài. Năng lượng do mị đan bổ sung, còn thua xa so với chỗ bị Phệ Châu thôn phệ.
Liên tục thất bại, khiến Nghệ Phong có chút gấp gáp, thời gian hắn có thể tiếp cận Phệ Châu thế này không nhiều. Nghĩ vậy, tốc độ Nghệ Phong thi triển nhiếp hồn thuật cũng tăng thêm nhiều lần. Từng đạo nhiếp hồn thuật mang theo ấn ký của hắn, mạnh mẽ dung nhập vào trong Phệ Châu, sau đó bị nó thôn phệ. Dưới kích thích của Nghệ Phong, số lần Phệ Châu bạo động cũng tăng thêm, quy mô mỗi lần càng lúc càng lớn.
Phệ Châu bạo phát khiến lão giả không ngừng phải lui lại phía sau, đồng thời sắc mặt cũng ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong. Duy nhất chỉ có Yêu Ngọc là đang hưng phấn thôn phệ năng lượng, tiểu biến thái này đối với năng lượng cuồng bạo tựa hồ như không, chỉ cần năng lượng tiếp xúc phải nó, toàn bộ đều bị hấp thu.
Thi triển trên trăm đạo nhiếp hồn thuật, thế nhưng ngoại trừ việc kích thích Phệ Châu cuồng bạo, Nghệ Phong vẫn chưa thu được chút hiệu quả nào. Kết quả như vậy khiến Nghệ Phong hơi nhíu mày. Suy nghĩ một chút, Nghệ Phong liền cắn răng, hai tay bắt đầu điên cuồng kết ấn.
Trong nháy mắt khi Nghệ Phong kết ấn, một đóa hoa sen màu lam cũng xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, hoa sen màu lam hoàn toàn là do hồn lực và năng lượng Phệ Châu cấu thành, sau khi được Nghệ Phong đánh vào một đạo ấn ký tinh thần, ngón tay hắn biến động, hoa sen màu lam liền buông ra, bay về phía Phệ Châu.
Khi hoa sen màu lam vừa tiếp xúc với Phệ Châu, cánh hoa lập tức ôm lấy Phệ Châu vào bên trong, thế nhưng cũng đúng lúc này, những tiếng nổ lách cách vang lên không ngừng.
Năng lượng hai loại Phệ Châu cư nhiên bắt đầu giao phong, theo những tiếng lách cách vang lên liên tục, từng đạo hỏa quang đã xuất hiện tại bên ngoài Phệ Châu. Đồng thời, một cỗ bạo động còn mạnh hơn nhiều so với vừa rồi bắt đầu hình thành, toàn bộ năng lượng trong hư không giống như biển gầm, biến thành những cơn sóng dữ tàn sát bốn phía xung quanh.
Bị vây tại trung tâm năng lượng, lực lượng cuồng bạo khiến huyết khí trong cơ thể Nghệ Phong cũng phải cuộn lên. Hắn cố gắng áp chế huyết khí cuồn cuộn trong người, ngón tay một lần nữa điên cuồng kết ấn.
Tốc độ Nghệ Phong cực nhanh, từng đạo năng lượng màu lam mang theo hồn lực, gia nhập vào trong hoa sen màu lam đang càng lúc càng mờ dần. Được Nghệ Phong bổ sung, hoa sen màu lam nguyên bản đang lụi dần lại một lần nữa tươi sắc trở lại, cánh hoa đang rời rạc cũng bắt đầu xếp rở lại với nhau.
Nghệ Phong bổ sung cho hoa sen màu lam, khiến cường độ bạo phát của Phệ Châu càng tăng lên. Hai cỗ năng lượng đều là năng lượng Phệ Châu, hai loại năng lượng sở hữu linh tính không bên nào chịu thua bên nào, những tiếng nổ như những tiếng tranh đấu và lên không ngừng.
Nghệ Phong khống chế hoa sen màu lam có chút cật lực, trên trán lấm tấm mồ hôi. Loại chiến đấu này khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh thần. Chỉ trong thời gian ngắn, Nghệ Phong đã bổ xung thêm hơn mười đạo năng lượng. Hơn nữa, năng lượng cuồng bạo lúc này càng thêm cuồng bạo, Nghệ Phong liên tục phải hứng chịu những cỗ năng lượng này, miệng phun ra một ngụm máu.
- Hợp!
Ngụm máu Nghệ Phong vừa phun ra, vừa lúc rơi trên hoa sen mày lam, khiến cả bông hoa bị nhiễm hồng. Nghệ Phong hét lớn một tiếng, từ ngón tay nhanh chóng bay ra một đoàn quang mang màu lam, hóa thành một đạo cánh hoa, bù đắp lại chỗ cánh hoa vừa bị hổng.
- Dung!
Nghệ Phong một lần nữa quát lên, bên trong hoa sen, nguyên bản hồn lực dung nhập tại bên trong liền nháy mắt tác ra, hình thành một vòng tròn cầu, vừa vặn bao phủ lấy Phệ Châu, sau đó dung nhập vào bên trong.
Cùng lúc đó, năng lượng hai loại Phệ Châu cũng tiến hành giao tranh một lần cuối cùng, sau khi bộc phát ra một trận hỏa quang, hoa sen màu lam cũng biến mất không còn một mảnh. Lúc này, bên trên Phệ Châu phảng phất như xuất hiện một tầng màng mỏng, chỉ lóe lên rồi biến mất. Năng lượng đang bạo đông, tại thời điểm màng mỏng biến mất, cũng bắt đầu đình chỉ lại.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Làm xong những việc này, Nghệ Phong ngồi phệt xuống đất, thổ dốc. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng lộ ra dáng tươi cười. Lão già ngồi từ ngoài xa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Nghệ Phong đang ngồi dưới đất, thì thào tự nói:
- Hắn thu phục thành công rồi sao?
Lão giả nhìn Phệ Châu đang huyền phù giữa hư không, sau đó lại chuyển mắt nhìn xuống Nghệ Phong đang ngồi dưới đất, cũng không biết Nghệ Phong có thành công thu phục Phệ Châu hay không, hay chỉ vì hắn bị thôn phệ sạch sẽ năng lượng, phải ngồi phệt xuống.
Nghệ Phong nghỉ ngơi một chút, hắn lấy ra từ trong nhẫn một xấp dầy đan dược, nuốt vào toàn bộ. Cảm giác mệt nhọc trong người giảm đi một chút, lúc này hắn mới chống thân mình đứng lên. Lập tức quay đầu, âm hiểm nhìn về phía lão giả:
- Lão già kia, vừa rồi không phải ngươi truy sát ta sao? Hiện tại đến lượt bản thiếu gia rồi?
Thanh âm hung hãn vang lên trong hư không, tuy rằng không lớn, thế nhưng khi vừa lọt vào trong tai lão giả, sắc mặt lão nhất thời đại biến.