Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng Chương 27-28

"Hả?"

Lăng Tuyết Mạn đem ánh mắt từ nhẫn Tử Ngọc dời đến trên mặt Mạc Kỳ Dục, giật mình hai giây, sau đó lơ đễnh bĩu môi miễn cưỡng nói: "Thất Vương gia nói đúng. Chúng ta nhà không giàu, đương nhiên là chưa từng thấy qua bảo bối quý như vậy. Nhưng ta coi Thất Vương gia vừa rồi có vẻ như cũng không dời mắt được nha!"

"Xì!" Mạc Kỳ Sâm nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, liền "khụ" ho hai tiếng.

Mạc Kỳ Diễn giật mình, ánh mắt nhìn một lượt ở trên mặt Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Dục, không nói gì, đáy mắt cũng xông lên nụ cười thản nhiên.

Mạc Kỳ Lâm nắm nhẹ tay phải thành quyền, miệng ho nhẹ một chút chế nhạo nói: "Thất đệ nên gọi là Tứ Hoàng tẩu! Lời Tứ Hoàng tẩu vừa nói hình như là chính xác!"

Mạc Kỳ Dục nghe vậy tức điên gầm nhẹ: "Đệsẽ không gọi ả! Ngũ ca lại che chở ả!"

"Sao? Thất đệ gọi Tứ Vương Phi là gì? Tôn ti trật tự cũng không hiểu sao?" Mạc Kỳ Diễn trầm mặt trách mắng.

"Nhị ca!"

Mạc Kỳ Dục không phục muốn biện giải, lại bị Lăng Tuyết Mạn thở dài một hơi đánh gãy "Thất Vương gia, là ta không xứng để ngài gọi là Tứ tẩu. Ha ha. Ngài gọi một tiếng Tứ tẩu, ta sẽ không cao hơn một chút, ngài không gọi ta cũng sẽ không gầy đi một cân. Ta thì không sao, chỉ là ngài có tôn trọng Tứ ca của ngài hay không mà thôi!"

Lời này vừa dứt, mấy nam nhân đều đăm chiêu nhìn Lăng Tuyết Mạn, có chút tìm tòi nghiên cứu.

Mà Mạc Kỳ Dục lại giận tái mặt, "Ta làm sao có thể không tôn trọng Tứ ca? Ta là không tôn…"

"Ha ha, chính là không tôn trọng Tứ Vương phi ta phải không?" Lăng Tuyết Mạn khẽ cười nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Ngài kêu ta cái gì ta cũng không để ý. Thất Vương gia chớ khẩn trương, ta không mồm mép, sẽ không đi lắm miệng với Hoàng Thượng. Ngài cũng không cần để ý, chỉ cần thắp cho Tứ ca ngài hai nén nhang đi!"

Nói xong liền ngậm cười quay đầu đi tiếp tục quỳ, nhìn quan tài như đi vào cõi thần tiên.

Năm nam nhân ngẩn ra, trong con ngươi đầy thâm ý.

Mạc Kỳ Dục nói không lại, tức giận quay mặt. Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói: "Thất đệ đi dâng hương đi! Mặt khác, đi xin lỗi Tứ Vương phi!"

"Nhị ca!" Mạc Kỳ Dục đen mặt, không cam lòng kêu lên.

Mạc Kỳ Diễn không cho cự tuyệt "Đi thôi! Tứ đệ mất, Vương phi của đệ ấy cũng là người Mạc gia ta. Chúng ta phải thay Tứ đệ chăm sóc Tứ Vương phi, có thể nào lại như thế?"

"Thất đệ, đệlại nói bậy, cẩn thận coi chừng Tứ ca trách đệ!" Mạc Kỳ Sâm nhìn Lăng Tuyết Mạn một cái, cố ý nhắc nhở, chỉa chỉa quan tài Mạc Kỳ Hàn nói.

Mạc Kỳ Dục mím môi, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, không tình nguyện đi đến quỳ gối bên cạnh, hướng linh vị chắp tay nói: "Tứ ca, Tiểu Thất ham chơi, nói hưu nói vượn đụng chạm đến Tứ tẩu. Tiểu Thất xin lỗi Tứ ca. Tứ ca luôn luôn thương đệ, đệ biết sai rồi. Kính xin Tứ ca chớ trách!"

Quản gia đưa nhang, Mạc Kỳ Dục tiếp nhận, lạy ba lạy.

Mạc Kỳ Dục chuyển mắt nhìn Mặt Lăng Tuyết Mạn, mặt ngượng ngập nói: "Tứ tẩu, ta sai lầm rồi."

"Xì!"

Lăng Tuyết đã nhịn cười muốn nghẹn. Nghe Mạc Kỳ Dục ăn nói khép nép, nhịn không được liền bật cười nhưng nàng phản ứng rất nhanh, vội vàng dùng hai tay bịt miệng, chỉ chớp lông mi nháy một đôi mắt đẹp nhìn Mạc Kỳ Dục.

Mạc Kỳ Dục bị Lăng Tuyết Mạn nhìn, không được tự nhiên "khụ khụ" hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ tức giận: "Ngươi câm hả?"

"Ngài vẫn là đừng kêu "Tứ tẩu". Ta nghe mà sợ!" Lăng Tuyết Mạn không nhanh không chậm nói xong, khinh bỉ trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Dục xong quay mặt đi.

Đây là xin lỗi sao? Một chút cũng không thành tâm!

Mạc Kỳ Dục tức giận bốc hơi đầy đầu, nghiến răng ken két "Ngươi, ngươi nha đầu này sao lại không biết tốt xấu như vậy?"

Mạc Kỳ Lâm thấy thế lập tức nhíu mày trách mắng: "Thất đệ ầm ĩ cái gì? Muốn kinh động Tứ ca sao?"

"Ngũ Ca, không phải đệ, là ả…" Mạc Kỳ Dục chán nản chỉ vào Lăng Tuyết Mạn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tứ tẩu đang để tang phu quân, tâm tình cũng không tốt, đừng so đo." Mạc Kỳ Sâm thở dài.

Lăng Tuyết Mạn làm bộ như không nghe thấy, dáng vóc tiều tụy nhìn linh vị, trên mặt thậm chí còn biểu hiện thật bi thương.

Mạc Kỳ Dục không dám nhiều lời, tuy rằng trong lòng bất bình cũng oán hận ngậm miệng.

Một ngày cứ như thế trôi qua. Đêm đến, bởi vì có đám người Mạc Kỳ Diễn, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên được an bài trở về phòng ngủ.

Lăng Tuyết Mạn làm thế nào cũng ngủ không được.

Lỗ tai dựng thẳng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ dâm tặc lại đến. Ban ngày ở trong phòng cẩn thận tìm một lần cũng chưa tìm được một cái vũ khí có thể sát thương dùng để phòng thân, cho nên trong lòng nàng bất an cực kỳ.

Nhưng nghĩ lại bên ngoài có năm nam nhân, dâm tặc ngay cả có gan lớn như trời cũng không dám xâm phạm đi?

Trên thực tế Lăng Tuyết Mạn đoán đúng rồi. Dâm tặc quả thực không dám đến mà là đang Hương Đàn Cư nhàn nhã đánh cờ cùng thủ hạ của hắn tên là Vô Cực.

"Ha ha! Vô Cực ngươi hết cờ!" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.

Vô Cực nhìn bàn cờ nói: "Chủ tử đánh cờ cao siêu. Nô tài chịu thua!"

"Ha ha, ngươi cần phải mưu lược hơn!" Mạc Kỳ Hàn bưng bát trà khẽ nhấp một cái nói.

"Nô tài ngu dốt. Ngày sau kính xin chủ tử chỉ dạy nhiều hơn."

Khi nói chuyện, một bóng đen nhảy xuống ngoài cửa sổ, quỳ gối, thanh âm có chút dồn dập, "Nô tài thỉnh an chủ tử!"

"Tư Khuynh, xảy ra chuyện gì sao? Sao kích động như thế?" Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Quản gia Tư Khuynh chắp tay nói: "Hồi chủ tử, Tam Vương gia hôm nay mang đến một cái nhẫn Tử Ngọc, nói là Lăng Vương lúc còn sống đưa cho, có thể giữ xác chết hai mươi năm, nên muốn mở hòm đeo cho thi thể giả bên trong. Nhị Vương gia không có đáp ứng, nói phải đợi sáng mai trước khi đưa tang, xin chỉ thị của Hoàng Thượng! Chủ tử, ngộ nhỡ thật sự mở hòm…"

"Hừ! Hắn chờ tới bây giờ trọng điểm là muốn mở hòm nghiệm xác! Cao dịch dung ở mặt người chết không qua ba ngày sẽ bóc không ra. Mục đích của hắn chính là điểm này!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi, con ngươi đen tối làm người ta phát run.

Vô Cực nói: "Chủ tử, chúng ta phải làm thế nào?"

"Không vội! Ngày mai thì sẽ có người không cho phép mở hòm." Mạc Kỳ Hàn bí hiểm cười tự tin.

"Sao? Ý tứ chủ tử là…" Tư Khuynh cùng Vô Cực thất kinh hỏi.

Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói: "Tư Khuynh, sáng mai ngươi tùy cơ ứng biến đi theo phối hợp là được. Ngươi nhớ kỹ ngươi chính là nô tài chấp hành ý nguyện của chủ tử, mọi việc khác đều giao cho Vương phi."

"Cái gì? Vương phi?" Tư Khuynh giật mình trừng lớn mắt.

"Đương nhiên! Không có ai thích hợp hơn nàng. Bổn vương lợi dụng nàng một phen, nhân tiện dọa nàng cho nàng nhớ lâu một chút!" Mạc Kỳ Hàn hơi cong khóe môi lên một chút. Hắn nhớ lại thân thể tiểu Vương phi mỹ lệ dưới ánh nến, yết hầu có chút chuyển động.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mi-hau-hi-lanh-hoang/chuong-11/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận