Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị Truyện 17


Truyện 17
ĐÊM THỨ MƯỜI BẢY : Hàng

1.

Đường dài không gió, mặt trời chói chang.

Con đường cao tốc này nối liền từ Detroit sang thành phố A. Lái xe từ thành phố A đến Detroit trên đường cao tốc cũng mất hơn năm tiếng đồng hồ. Vì cái đập của hồ chứa nước mới xây nên có một đoạn đê xây cao hơn mặt đường tới mười mấy mét, khiến con đường trông như đường ray giữa không trung, tạo cảm giác ảo. Thường thì khi lái xe đến đoạn đường này phải giảm tốc độ, nếu không sẽ bị lật xe như bỡn. Phía dưới đường cao tốc còn một làn đường khách, ngã rẽ phía trước đi đến một công viên cây xanh bên ngoài thành phố A. Nơi đó có phong cảnh đẹp, lại có một hồ nước khá rộng. Những ngày này có khá nhiều người đến đó nghỉ ngơi cuối tuần, câu cá, bơi lội… gì đó. Chỉ có điều con đường ấy đã xuống cấp, cũ kỹ, vì dù sao nó cũng được làm từ những năm tám mươi.

Với thời tiết thế này, muốn tìm một bóng dáng cố định trên đường quốc lộ trắng như gương, thẳng tăm tắp chẳng khác gì nằm mơ. Ruder đứng bên đường uống ừng ực từng ngụm nước trong chai. Đúng là lúc này môi và cổ họng của Ruder đã bị đốt cháy bởi cái nóng bên ngoài. Nước trôi tuột xuống dạ dày và chảy đến từng cen-ti-mét dưới làn da.

Ruder lau khô đôi môi, giọt nước trên má Ruder nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng chưa kịp tiếp đất thì nước đã bốc hơi hết sạch. Trên đường chỉ lưu lại một vệt trắng nhàn nhạt mơ hồ, trông chẳng khác gì vết sẹo nhỏ lưu lại da khi bị bỏng bàn là. Ruder ném bình nước vào chỗ ngồi của lái xe, trong bình vẫn còn một nửa lượng nước, lắc nghiêng lắc ngả trên ghế bọc da màu vàng. Anh lấy khăn lau sạch chỗ ngồi, sau đó ra đóng nắp ca bô lại. Đây là chiếc SUV màu ghi thép. Ruder thấy như toàn thân mình sắp nóng chảy đến nơi, anh thở dài rồi vào ghế ngồi, đóng cửa xe lại. Số nước vừa uống cũng có thể bù vào phần nào lượng nước mới bị bốc hơi trong cơ thể. Ruder thấy mình có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Anh rất muốn chợp mắt một lát nhưng nóng bức quá, chỉ muốn cởi hết quần áo, chạy ào xuống hồ nước thắm thỏa thích. Ruder nóng này mò mẫm trong xe tìm đĩa CD.

“Công viên Lincoln? Chẳng biết nghe có hay không nữa.”

Ruder lấy ra một chiếc đĩa CD và cho vào trong đầu đĩa. Xe bỗng ồn ã hẳn lên, thậm chí cả con đường cao tốc cũng sôi động theo. Hai bên con đường cao tốc dài thăm thẳm này là một triền đê đất, bên trên trống trơn. Đỗ ở đây lâu như vậy mà cũng chỉ mới thấy có hai chiếc ô tô lướt qua, đúng  là nơi đây quá hẻo lánh. Tiếng hát xen lẫn tiếng nhạc khiến cho anh cảm thấy sức sống trào dâng, anh thấy không khí không còn nóng bức nữa.

Roder không chú ý đằng sau có một chiếc SUV giống hệt xe của anh đang tiến tới với tốc độ khá ổn định. Trên thành xe lại sơn thêm hình rồng màu vàng nhìn chẳng hợp chút nào.

Chiếc xe này dừng cách xe của anh khoảng hai mét. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông da đen cao lớn, đầu to, mặc áo ghile đen. Người này phải cao từ mét tám đến gần hai mét chứ chẳng ít, cơ bắp như sắt đã được luyện xong nổi lên cuồn cuộn sau chiếc áo ghile bằng cotton. Chẳng thể hiểu nổi, lẽ nào anh ta không cảm thấy nóng bức? Nực cười hơn nữa là anh ta còn mặc một chiếc quần sặc sỡ màu xanh lá cây, đi đôi bốt da màu đen. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy trong đôi bốt ấy chứa toàn mồ hôi. Với cách ăn mặc như vậy mà đứng ở dưới ánh mặt trời gay gắt cũng đã giỏi lắm rồi.

Anh ta sải bước chân vững chắc, nặng trịch đến trước xe của Roder. Anh ta khom lưng và lấy tay gõ vào cửa kính ô tô, nhưng nhạc trong xe mở lớn và Roder đang chìm trong giấc ngủ chập chờn nên không hay biết.

Anh ta đứng thẳng người, hai tay nắm chặt rồi gõ thình thịch vào trần xe ô tô.

Chiếc xe SUV to lớn rúng lên từng hồi.

Ruder giật mình thức giấc, nhíu nhíu mày cố nhướng xem người bên ngoài xe là ai.

“Chết tiệt, đến nhanh thế?” Ruder chửi thầm một câu. Nhìn đồng hồ đeo tay đã là hai giờ hai mươi sáu phút chiều.

Ruder quýnh quáng tắt vội máy CD rồi mở cửa xe bước ra. Bình thường Ruder không phải dạng người thấp bé nhưng đứng trước người đàn ông cao to này, trông anh chẳng khác gì đứa trẻ.

“Xem ra anh đợi cũng lâu rồi nhỉ, còn ngủ cơ à?” Người đàn ông da đen đeo kính đen, đôi môi dày mấp máy. Ruder ngửa cổ nhìn và thấy mệt mỏi quá, khuôn mặt người đàn ông da đen chẳng khác gì một con cá vừa bị bắt lên trên bờ, đang ngáp ngáp.

Bố Ruder là một ngư dân nên anh thường xuyên nhìn thấy cảnh cá bị bắt ném lên bờ.

“Chờ lâu quá rồi, thời tiết chết tiệt này mà ông ta cũng bắt tôi đi đưa hàng.” Roder nhún vai, chán nản nói. “Cái này không liên quan tới tôi.” Người đàn ông da đen lắc đầu, rồi giơ ngón tay cái chỉ ra đằng sau nói: “Giao dịch nhanh lên để chúng ta còn về chứ.”

“Được rồi, tôi mong còn chẳng được đây này.” Roder nhếch mép lên, anh có chiếc cằm chẻ sâu, mỗi khi cười trông thật cuốn hút. Rất nhiều cô gái nói như vậy.

“Chẳng hiểu sao K lại cử một thằng nhóc da trắng như anh chuyển hàng đến.” Hình như người đàn ông da đen không hài lòng lắm với tướng mạo của đối phương, chắc anh ta ghét người da trắng.

“Ha ha, này anh bạn, nói như vậy không được đâu. Giờ đến Tổng thống cũng là người da đen mà sao anh lại có cái nhìn phân biệt chủng tộc thế nhỉ? Tôi tên là Ruder.” Ruder bật cười, tiện tay đám nhẹ vào người anh ta. Người đàn ông da đên vẫn chẳng có chút biểu hiện gì, cứ nhìn anh với vẻ mặt khó chịu.

“Tôi tên Kent.” Người đàn ông cao to hình như không muốn trả lời anh.

“Tiên sư thằng này! Nó chẳng khác gì thép, chỉ cần bóp nhẹ một cái mình cũng toi đời!” Ruder nghĩ thầm. Anh nuốt nước bọt rồi đi cùng người đàn ông da đen ra phía sau xe SUV.

“Chỉ một mình anh?” Ruder hỏi.

“Đúng thế,” người đàn ông da đen dừng lại rồi đột ngột quay sang, chỉ tay vào mặt Ruder nói: “Này, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu dám giở trò gì ra thì tôi chỉ cần một ngón tay thôi, cậu nhớ lấy, chỉ một ngón tay thôi, cũng làm cho khuôn mặt trắng như pho mai của cậu có một cái hố sau hoắm đến tận não nhé.” Nói xong Kent nhấc bổng Ruder lên.

“Bỏ ra, bỏ ra nào, tôi chỉ hỏi thôi. Trời nóng như thế này anh tức giận làm gì! Anh có muốn uống chút gì không?” Ruder chỉ vào trong xe của mình.

“Nước gì? Tôi sợ cậu cho thuốc độc vào nước uống  ấy chứ.” Kent cười khẩy nói,

“Sao thế được? Chúng ta là anh em, là đối tác nữa chứ. Hơn nữa, anh thấy đấy, dù tôi có hại được anh, lấy được tiền rồi thì đi được đâu? K bắt được tôi thì ông ta sẽ lột da tôi ra mất. Tôi chỉ thấy trời nắng như thế này, uống chút gì đó lành lạnh dễ chịu hơn thôi.” Ruder lại cười vui vẻ. Ruder luôn tự tin với nụ cười của mình, thực ra lừa gạt người khác rất dễ, quan trọng là phải để cho người ta thấy mình chân thành. Nụ cười của Ruder có khả năng đặc biệt ấy, rất nhiều cô gái đã không thể từ chối nổi, tất nhiên là nhiều đàn ông cũng vậy, họ luôn cảm thấy anh chàng thật thà.

“Có loại đồ uống gì có cồn không? Tốt nhất là bia ấy.” Kent xem chừng cũng đã dao động, bắt đầu cởi mở với Ruder hơn.

“Đương nhiên là có. Đam mê lớn nhất của tôi là lúc lái xe đằng sau luôn có một chiếc mini bar đi cạnh. Trong đó sẽ đặt đồ ăn thức uống… đặc biệt… đặc biệt là trong thời tiết này, anh thấy có đúng không? Chứ không thì làm sao tôi chịu được nóng lâu thế! Tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.” Ruder hua hua hai tay ra vẻ rất khoái chí. Kent liếm liếm đôi môi dày.

“Thôi được rồi, cậu đi lấy đi. Nhưng tôi cảnh cáo cậu không được giở trò đấy.” Anh ta nói, giọng đe dọa.

“Được rồi, được rồi, sẽ có loại bia lạnh ngon nhất đây.” Ruder quay người, mở thùng xe phía sau. Anh lấy ra hai chai bia. Lúc quay người lại Ruder giật mình, đánh rơi cả hai chai bia vì Kent đã đứng ngay sau anh từ bao giờ. Anh ta nhanh chóng đỡ lấy hai chai bia. “Anh làm gì mà lo lắng quá thế?” Trán Ruder lấm tấm mồ hôi.

“Tôi sợ là cậu sẽ giở trò gì đó.” Người đàn ông da đen nhoài người nhìn ra đằng sau Ruder.

“Có mỗi cái mini bar thôi.”

“Không, bên cạnh mini bar có miếng vải bạt che cái gì đó. Nó là gì?” Người đàn ông da đen chỉ vào đống đồ được che bởi lớp bạt màu xanh lá cây ở bên trái mini bar.

“Không có gì. Đó chỉ là mấy thứ dụng cụ sửa xe thôi.”

“Đồ sửa xe thì phải để trong hộp chứ?”

“Tôi thích để ở đằng sau.”

“Cậu tên gì?”

“Ruder.”

“Tôi không thấy K có người nào tên như cậu nhỉ.”Kent lùi một bước, tay đặt vào bao súng ngắn ở bên mạng sườn.

“Làm gì có chuyện đó. Tôi theo ông ấy sáu năm rồi, chỉ có điều không luôn ở bên cạnh thôi. Hơn nữa, trước lần làm ăn này anh cũng biết tên tôi rồi còn gì?” Ruder cười bĩu môi với dáng vẻ tự tin.

Anh ta nhìn Ruder với ánh mắt nghi ngờ rồi bỗng bật cười.

“Anh bạn, tôi chỉ muốn chúng ta làm ăn thuận lợi thôi.”

“Không vấn đề gì.” Ruder mở chai bia bằng răng, rồi đưa cho anh chàng da đen, nhưng anh ta vẫn chưa cầm lấy.

“Tôi muốn uống chai anh vưa mở nắp.”

“Được thôi, anh cầm đi.” Ruder tuoi cười đưa cho anh ta. Nhưng anh ta vẫn chưa chịu cầm.

“Chết tiệt, tính cách chẳng giống với vẻ bề ngoài, tính gì như đàn bà.” Ruder lầm bầm chửi trong bụng. Liếc mắt nhìn đồng hồ anh thấy đã hai giờ bốn mươi phút.

“Mẹ nó, thời gian không còn nhiều nữa rồi.” Ruder nghĩ thầm.

“Thế nào? Anh vẫn không tin tôi? Thế thì chúng ta lái xe về thôi, hoặc là đi đến chỗ ông chủ của anh, anh cũng có thể chọn một địa điểm cho là an toàn. Anh cần gì phải sợ hãi như thế.” Ruder nói móc.

“Không uống bia cũng có thể giao dịch được mà.” Người đàn ông quay người đi.

“Cũng được, tôi sẽ uống một mình.” Ruder uống ừng ực chai bia. Người đàn ông da đen đứng đó nuốt nước bọt.

Trời càng nóng hơn. Anh ta không hiểu tại sao ông chủ lại chọn chỗ này để giao dịch, chẳng buồn nghĩ cho người đi làm chút nào. “Được rồi, để tôi tự chọn một chai.” Anh ta đi đến, Ruder mở chiếc mini bar ra.

“Tôi lấy chai này.” Anh ta chỉ vào một chai, Ruder lấy ra và lấy răng mở giúp anh ta.

“Thời tiết này được uống bia lạnh thật sướng!” Kent thốt lên một câu. Nhưng lúc nhận chai bia từ tay Ruder, anh ta vân có vẻ chần chừ.

“Anh không uống nhanh nó sẽ biến thành bia nóng đấy.”

 Ruder chạm chai của mình vào chai của anh ta.

“Tôi có cốc, đổ ra uống thích hơn.” Kent vẫn còn cảnh giác. Anh ta cầm chai bia đi về xe, đổ vào cốc của mình rồi uống ừng ực. Ruder cười rất vui, mắt híp cả laị.

“Loại bia này ngon phết.” Trong chốc lát Kent đã uống sạch cả chai bia to, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cả người khoan khoái chẳng khác gì vừa được mát xa.

Hai người nói chuyện với nhau thoải mái hơn.

“Nghe mọi người nói sức khỏe của ông K dạo này không ổn lắm nhỉ?” Kent tiện miệng hỏi một câu.

Đúng vậy. Con người luôn già đi rất nhanh, nghe nói trước kia ông ấy khỏe như bò đực, tay không còn có thể đánh gục bốn, năm người có vũ khí.” Ruder hua hua tay trong không khí, miêu tả. “Ông chủ các anh chưa chọn người kế cận à?”

“Hiện nay chỉ có hai người đủ tư cách kế thừa mà thôi. Giờ đang tranh giành nhau dữ lắm, ông chủ cũng khó kiểm soát được tình hình. Nghe nói hình như cũng sắp thông báo ai là người kế cận rồi thì phải.”

“Già rồi, dù lúc trẻ có lợi hại đến đâu thì giờ cũng vô ích.” - Kent bỗng cười ha hả - “Giống như ông chủ chúng tôi, giờ chỉ ngồi trên xe đẩy uống cà phê. Điếc lắm rồi, lần nào cũng phải đứng thật gần nói thì ông ấy mới nghe thấy.”

“Ông K cũng thế thôi, không, phải nói là ông ấy đang ốm rất nặng chứ.” Ruder đáp lời.

“Anh tính đứng về phe nào?” Kent cười hỏi trừ, Ruder nhún vai nói:

“Chẳng liên quan gì đến tôi, tôi đứng phe trung lập, làm tốt phận sự của mình là được rồi.”

“Cẩn thận ra phết nhỉ . Đúng rồi, lần này chúng ta giao dịch món gì vậy? Ông chủ của chúng tôi không nói cho chúng tôi biết điều gì. Nhưng bí mật như vậy chắc hẳn phải là thứ rất quan trọng đúng không? Nghe nói nếu lần làm ăn này thành công thì hai tổ chức sẽ bắt tay hợp tác với nhau, sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau rồi.”

Xem ra Kent khá tò mò, muốn nghe ngóng được gì đó từ Ruder.

“Anh không biết thì tôi làm sao mà biết được?” Ruder kín như bưng khiến cho Kent không vui, anh ta uống ngụm bia lớn rồi quay đầu nhìn Ruder. Anh ta thấy Ruder liên tục nhìn đồng hồ.

“Hình như anh đang rất bận?” – Kent nói – “Được rồi, dỡ hàng xuống chuyển sang cho tôi. Chúng ta làm nhanh lên.” Anh ta uống hết chai bia trong tay rồi ném sang một bên, quay người đi về xe của mình.

Nhưng Ruder không hề động đậy, anh chỉ dựa vào thành xe, hai chân vắt chéo, đứng uống bia rất thoải mái và nhìn theo tấm lưng to bè.

“Này, anh không thể cho biết chút gì hay sao? Rốt cuộc là ông K yêu cầu anh chuyển hàng gì? Nghe giọng ông chủ tôi thì hình như không phải cocain?” Người đàn ông da đen lấy ra từ trên ghế ngồi một chiếc va li màu đen. Quay người lại, anh ta thấy Ruder đang nhìn mình cười chế giễu.

“Tôi chỉ có thể nói đó là món hàng quan trọng, rất quan trọng.” Ruder quay đầu lại, cười vui vẻ, để lộ hàm răng trắng muốt lấp lánh trong ánh nắng. Người đàn ông da đen cũng không kìm đươc, bật cười theo.  

Roder lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Còn một phút nữa.

“Này, sao anh cứ nhìn đồng hồ thế? Đang vội hả? Nếu vậy thì chúng ta chuyển hàng nhanh lên, tôi cũng phải về sớm để xem trân bóng tranh cúp C1.” Người đàn ông nhíu cặp lông mày nói.

“Nóng quá, nhưng kiểu này tí nữa lại có mưa to. Trước khi trời mưa. Thời tiết luôn làm cho người ta khó chịu.” Ruder ngẩng đầu lên nhìn trời, trời vẫn trong xanh, nhưng phía Tây Bắc đã có nhứng đám mây đen lơn, nếu không chú ý sẽ không nhận ra. Không khí có vẻ đặc quánh, oi bức hơn.

“Đến lúc rồi.” Ruder ngẩng đầu nói.

“Anh nói gì?” Người đàn ông da đen nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nhìn Ruder với ánh mắt lạ lùng.

“Tôi nói là đã đến lúc rồi.” Ruder quay người dùng sức ném chai bia thật xa, chai bia thủy tinh ánh lến trong nắng, tạo thành một vệt sáng khá dài rồi rơi trên đường cao tốc.

2.

Frodo đút tay trái vào trong túi quần tây ống đứng, chân anh ta đi đôi giày màu đen đắt tiền, sải bước trên nền đá hoa cương bóng loáng, vững chắc. Anh ta đi qua một chiếc cửa bằng pha lê thật lớn rồi đi về phía cầu thang xoắn màu xanh thẫm. Khi đi qua cánh cửa pha lê, anh ta cố ý dừng lại đôi chút để chỉnh lại quần áo cho gọn gàng.

Bố già gặp mình có chuyện gì nhỉ? Frodo nhận được điện thoại của ông K là lúc đang tính toán việc bố già cử Ruder đi giao dịch bí mật với Zalman. Vụ làm ăn này do chính bố già đứng ra, sau đó giao cho Ruder, tâm phúc của Vincent thực hiện. Đương nhiên là Frodo không hề biết việc này, nhưng giờ thì anh ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập. Hình như bố già có vẻ hơi nghiêng về phía Vincent rồi.

Zalman và bố già đã tranh giành nhau suốt cả đời, ân ân oán oán của hai người rắc rối chẳng khác gì món mì trộn spaghetti của Ý. Giờ thì bố già đã lên tiếng, nếu lần làm ăn này thành công thì có thể bắt tay giảng hòa với Zalman. Thật là lạ.

“Già rồi, đầu óc sao suy nghĩ đơn giản thế.” Frodo nghĩ.

Trong tổ chức chỉ còn Vincent là có thể tranh giành vị trí đứng đầu với mình. Vincent lại là con rể của bố già nên đương nhiên có nhiều lợi thế hơn mình. Vincent sinh ra ở Pháp, lớn lên ở Mỹ, luôn làm cho Frodo thấy khó chịu. Tuy nhiên, chỉ có Frodo biết bố già không ưa gì Vincent, nếu không phải Tracy, cô con gái rượu của bố già yêu say đắm Vincent thì bố già chẳng đời nào để thằng cha này leo lên vị trí ngang hàng với Frodo.

Điều khiến Frodo lo lắng nhất là bố già không có con trai.

Thậm chí họ còn lén lút điều tra xem bố già có con riêng không, nhưng về chuyện này bố già hoàn toàn trong sạch. Bố già chỉ có duy nhất cô con gái với người vợ trước. nghe nói người tiền nhiệm của bố già cũng có một cậu con trai, nhưng người kế vị này đã bị xe ô tô đâm chết một cách khó hiểu. Đương nhiên, Frodo không biết ai làm việc đó, nhưng anh ta biết người đó vẫn sống nên cái ghế bố già đang ngồi cũng không được thoải mái lắm.

Tuy nhiên, nói cho công bằng thì Vincent cũng là người khá hấp dẫn, thậm chí còn có một số thứ khiến Frodo bất ngờ. Frodo cứ nghĩ rằng thằng cha da trắng này sống nhờ phụ nữ, ai ngờ Vincent đã nhanh chóng cải cách mạnh tổ chức, động chạm đến cả lợi ích của Frodo. Frodo chịu trách nhiệm quản lý tài chính trong tổ chức nên cũng làm giả khá nhiều giấy tờ, hóa đơn. Vincent đã nhiều lần vạch mặt Frodo trước mọi người làm cho quan hệ hai người ngày càng căng thẳng. Thêm vào đó, bố già đang bệnh nặng nên mâu thuẫn giữa những người kế cận càng tăng cao, khiến cho hai người lúc nào cũng như nước với lửa. Cả tổ chức chia thành hai phe, một phe hoạt động lâu, có thâm niên thì ủng hộ cho Frodo, còn thế hệ mới thì mong Vincent đứng ra nắm quyền tổ chức. Nói trắng ra, hai phe không ủng hộ Frodo hay Vincent, họ chỉ ủng hộ lợi ích của chính mình mà thôi.

Bước lên cầu thang Frodo thấy hơi lạ, tại sao Ruder vừa đi giao hàng chưa được hai tiếng, bố già đã vội vã gọi mình đến biệt thự trong thành phố A. Vì tốc độ công nghiệp hóa của Detroit quá nhanh, bố già nói không tốt cho sức khỏe của mình nên đã đưa con gái và một số người đến sống ở khu biệt thự trong thành phố A.

Theo sự chỉ dẫn của người giúp việc, Frodo bước vào trong phòng ngủ của bố già. Bao nhiêu năm nay, bố già K luôn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại đây. Tình trạng sức khỏe của ông luôn được bác sĩ thông báo cụ thể, phô tô làm hai bản gửi cho Frodo và Vincent. Nhất là mấy năm trở lại đây, bố già gần như không còn quản lý tổ chức nữa, thậm chí tinh thần đã có vẻ rối loạn.

Đặt chân vào phòng ngủ, Frodo thấy Vincent đứng ở cửa sổ, đã cởi áo comple ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi. Anh ta có vẻ lo lắng. Mái tóc ngắn vàng hoe trông chẳng khác gì những sợi cỏ khô thiếu nước và bị nắng chiếu quá nhiều, từng chiếc từng chiếc dựng đứng. Frodo thường xuyên nhìn thấy Vincent nóng nảy nhưng rất ít khi nhìn thấy vẻ lo lắng của anh ta. Đây là lần thứ hai, lần thứ nhất là khi Tracy sinh con.

Frodo quay đầu lại, thấy Tracy đang nhìn mình với vẻ bình tĩnh. Frodo mỉm cười với Tracy và Tracy gật đầu thay cho chào hỏi, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm nào.

“Frodo!”. Bố già nằm trên giường cất tiếng thều thào gọi tên Frodo. Lúc này Frodo mới chú ý đến bố già đang nằm trên giường. “Yếu thật rồi.” Đã ba tháng kể từ lần gặp gần đây nhất. Thời gian này bố già ít gặp mọi người, kể cả con gái, con rể và cháu ngoại. Frodo thấy lòng có chút xao động, vì tận mắt chứng kiến sức khỏe bố già ngày càng yếu. Bố già đang nằm trên giường, gầy gò đến độ thở chẳng ra hơi. Tuy ông làm chủ nửa thành phố Detroit nhưng nhìn cảnh đó, Frodo thấy nghi ngờ quyền lực này.

Khuôn mặt của ông như một miếng gỗ mục, da đầy tàn nhang, nhăn nheo, hai tay nâng bàn tay không chút sức sống.

Frodo dạ một tiếng rồi đi đến bên bố già K. Frodo quỳ một chân xuống, hay tay nâng bàn tay không chút sức sống, khô đét, xám xịt trên ga giường màu trắng, đưa lên môi hôn. “Sắc mặt cậu dạo này khá đấy chứ!” Giọng bố già phều phèo như nói vọng từ dưới tầng ngầm lên.

“Ngài cũng vậy.”

“Không, tôi yếu lắm rồi, ngày nào cũng muốn ngủ thật lâu.”

Bố già cố nặn ra nụ cười nhưng Frodo thấy nụ cười ấy sao mà xấu xí thế. Nhưng Frodo vẫn phải mỉm cười đáp lễ.

“Gọi cậu đến đây cũng vì liên quan đến Ruder.” Bố già nói xong ho khùng khục từng cơn như xé phổi. Tracy nhíu mày, Vincent lập tức bước đến.

“Bố để con nói cho!” Vincent nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tấm thân lưng khô đét của bố già.

“Ừ!” Bố già K gật đầu rồi nhắm mắt lại.

“Sao thế?” Frodo kéo chiếc ghế, khẽ khàng ngồi xuống.

“Ruder, cái thằng chết tiệt đó đã lấy hết cả hàng và tiền về rồi. 15 phút trước Zalman gọi điện đến nói Ruder đã cướp sạch tiền. Hắn ta còn báo cho Zalman biết sẽ tự giao dịch với ông ta, có thể còn chuyển sang phía của Zalman.” Vincent tức giận nắm chặt tay lại, biểu hiện giống như một con chó ngao đang lồng lộn.

Frodo cười khẩy trong bụng.

“Sao lại thế được?” Frodo tỏ ra ngạc nhiên, đứng bật dậy, thậm chí còn suýt hất đổ ghế.

“Ý của Zalman là…” Frodo quay đầu nhìn bố già.

“Ông ta đang chế giễu chúng ta. Ông ta nói, Ruder đang trên đường cao tốc số 44 đi về phía ông ta. Zalman muốn chúng ta tự xử lý Ruder, chứ ông ta không ra tay. Nhưng nếu Ruder còn sống rồi gặp được Zalman thì ông ta sẽ đồng ý làm ăn với hắn. Như thế là sẽ không bàn bạc đến chuyện giảng hòa giữa hai tổ chức nữa rồi.” Tinh thần bố già bị kích động, lại ho lên từng tràng, Tracy lập tức đi rót cho bố một cốc nước.

“Thứ đồ đó rất quan trọng với bố, vì thế ông chỉ muốn giao cho hai chúng ta đi tìm Ruder và đưa hắn về đây. Chuyện này tuyệt đối không được cho ai biết.” Vincent quay đầu nhìn Tracy, Tracy đi đến trước mặt Vincent, gật đầu không nói.

“Thế Ruder đi giao dịch món hàng gì?” Frodo muốn hỏi thử xem sao.

“Rất quan trọng, đó là thứ liên quan đến sự tồn tại của tổ chức.” Frodo không hài lòng với cách trả lời của Vincent. Frodo im lặng, cúi đầu và quay sang nhìn bố già đang nằm trên giường bệnh.

“Thực ra ta cũng không nói cho Vincent biết đó là cái gì. Các con hãy thông cảm cho ta, ta không thể nói ra thứ đó là gì. Chuyện này chỉ có ta và đối thủ, cũng là bạn cũ của ta là Zalman biết. Vì thế giờ ta chỉ có thể nói cho các con một điều, ta sẽ trao quyền lãnh đạo cho ai bắt được Ruder còn sống đưa về đây trước khi mặt trời lặn, tức là trước khi Ruder đưa hàng đến cho Zalman.” Khó khăn lắm bố già mới nói xong, vừa dứt lời đã thở hổn hển.

Vincent và Frodo ngẩn người ra rồi cùng quay sang nhìn nhau. Khóe môi Frodo giật liên hồi, còn Vincent thì đọc thấy nụ cười chế giễu trên khuôn mặt vuông vuông của Frodo.

Rõ ràng Frodo đang muốn nói với Vincent rằng: đừng có nghĩ làm con rể bố già là sẽ làm chủ được tổ chức.

Vincent bặm môi hỏi: “Bố nói thật chứ?”

“Đúng thế con ạ. Vincent, Frodo đi nhanh lên. Trước khi mặt trời lặn phải đưa được Ruder và món hàng hắn áp tải về đây! Giờ chỉ còn bốn tiếng thôi! Hắn đang trên đường cao tốc số 44, hãy đi bắt nhanh lên!”

Vincent và Frodo lập tức ra khỏi phòng, sau lưng họ là tiếng ho của bố già.

Trên đường cao tốc, Ruder vừa lái xe vừa uống bia ướp lạnh, gió thổi tạt qua ô cửa kính khiến anh thấy dễ chịu vô cùng. Thời tiết đã mát hơn nhiều, anh ta lái xe tiến thẳng về phía trước theo đường cao tốc.

“Giờ đã đến lúc bắt đầu rồi.”Ruder nhìn mây đen vẫn vũ ở phía trước, anh ta tăng ga nhanh để sớm đến nơi mình cần đến. Đúng lúc ấy anh ta nhìn thấy bên đường có ba người đang dìu nhau. Hình như có hai cô gái đang dìu một chằng trai thì phải.

Người họ bám đầy bụi bẩn, xước xác, chàng trai kia có vẻ bị thương khá nặng, trán bên trái chảy máu nhiều, khuôn mặt nhem nhuốc bởi máu và bùn đất. Cánh tay trái của cậu ta hình như bị gãy, trông chẳng khác gì một đoạn cây bị gãy, không cử động được.

Anh ta yếu ớt dựa vào vai cô gái cao to, mặc bộ quần áo bó sát màu vàng, còn cô gái gày bé mặc bộ đồ thể thao Nike đang ấn tay vào chỗ vết thương, giữ cho khỏi chảy máu.

Ruder nghiêng đầu nhìn ba người rồi giảm tốc độ xe. “Xin anh giúp chúng tôi được không?”Ruder dừng xe lại, cô gái mặc áo màu vàng liền nói.

Ruder nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ cô gái, sợi dây chuyền làm bằng bạc khắc hình siêu cầu thủ bóng đá David Backham. Cô gái có khuôn mặt khá xinh, trông còn rất trẻ nhưng hai bắp tay và cổ cứ ngấn lên các bắp thịt cuồn cuộn. Cậu đoán chừng cô ta là một vận động viên bóng ném hoặc khúc côn cầu gì đó... Cô gái có mái tóc dài màu vàng óng rất đẹp, mái tóc được chải, buộc gọn ghẽ sau gáy. Nói chúng, cô gái có thân hình tròn trịa, khỏe mạnh và khá khiêu gợi.

“Này, bị làm sao thế?”Ruder khẽ quay cửa kính ô tô xuống 1/3, liếc mắt hỏi và nở nụ cười tươi rói với hàm răng trắng đều tăm tắp.

Anh nhìn cô gái mặc chiếc áo màu hồng khá lâu khiến cô gái này có vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống, ánh mắt lấp lánh, hai tay đưa ra sau, chốc chốc lại nhìn Ruder. Cô gái trông như trẻ con, mái tóc quăn màu đen được vén ra sau tai, làn da trắng muốt. Ruder nhìn cô gái chằm chằm rồi bất giác mỉm cười.

“Xe chúng tôi bị tai nạn. Anh thấy đấy, anh ấy bị thương khá nặng. Chúng tôi muốn nhờ anh đưa anh ấy đến bệnh viện gần đây có được không?” Giọng cô gái mặc áo vàng khô cứng, nghe chẳng khác gì giáo sư vật lý người Ấn Độ dạy Ruder hồi đại học.

“Tôi đang vội. Theo tôi thì bệnh viện gần đây và nơi tôi đi đến không thuộc về nhau.” Ruder lắc đầu từ chối. Cô gái có vẻ thất vọng, lắc đầu rồi thở dài.

“Nhưng dù sao tôi thấy cứu một mạng người còn quan trọng hơn công việc rất nhiều!” Ruder lập tức cười nói. Hai cô gái rất vui mừng, họ đỡ anh chàng bị thương lên ngồi ghế đằng sau. Loại xe này rộng rãi nên ba người ngồi chung được.

Xe tiếp tục đi trên đường trong khí trời âm u, họ cứ đi về phía trước, men theo đường cao tốc.

“Này, các bạn không phải là đi nghỉ ở trong rừng đấy chứ?” Ruder vừa lái xe vừa hỏi.

“Đúng đấy, làm sao anh biết điều đó?”Cô gái mặc áo vàng tò mò. Qua kính chiếu hậu, Ruder khá hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái.

“Vì suốt dọc đường tôi không nhìn thấy có tai nạn giao thông nào. Chắc hẳn các bạn đi làn đường cao tốc phía dưới đúng không? Con đường đó cũ kỹ quá rồi, lại nhiều đá dăm nữa.”

“Không phải đá dăm.” Cô gái mặc áo hồng thốt lên.

“Hả? Thế thì là cái gì?”

“Là... là một chai thủy tinh bỗng nhiên rơi xuống cửaxe, chúng tôi làm cho Harry giật mình, mất đà lao vào đường nhánh rồi đâm phải cây to. Cậu ấy nhào về phía trước, đầu đập vào kính.” Trong chốc lát Ruder chợt im lặng.

Chiêc xe vẫn tiếp tục lăn bánh về phía trước.

“À, anh tên là gì nhỉ? Chúng tôi phải biết để cảm ơn anh nữa chứ!” Cô gái tóc vàng phá vỡ sự im lặng trong xe.

“Ruder”

“Tên hay quá. Tôi tên là Jennifer, cô ấy là Kerry, còn cậu đen đủi kia tên là Harry. Harry là người yêu của Kerry. Ba chúng tôi định đi tắm trong rừng, không ngờ lại ra nông nỗi này.” Biểu hiện lo lắng căng thẳng của Jennifer bỗng như tan biến, thay vào đó là vẻ thoải mái, hài hước. Nhưng Kerry hình như có tâm sự gì đó, cô dựa đầu vào cửa kính ô tô im lặng, có lẽ là cô ấy đang lo cho anh người yêu.

“Này, tớ không phải là kẻ đen đủi nhá. Có trách thì phải trách thằng cha nào đã nèm chiếc chai đó xuống chứ. Nếu tớ mà biết là ai thì sẽ giết hắn!” Harry gối đầu lên chân Jennifer từ nãy đến giờ cất tiếng nói. Có thể do xúc động quá nen vết thương càng nhức nhối hơn, cậu ta rên hừ hừ vài tiếng rồi lại nằm yên như chết.

“Giờ thì không sao rồi. Tôi sẽ đưa các bạn đến bệnh viện, chắc khoảng nửa tiếng nữa là tới nơi thôi.” Ruder muốn đưa họ tới bệnh viện thật nhanh rồi quay lại làm việc của mình.

Đột nhiên Ruder thấy xe đi chậm lại rồi chao nghiêng.

Chết tiệt, không biết có chuyện gì? Ruder dừng xe lại, mở cửa xe đi xuống kiểm tra.

“Bị làm sao thế?” Jennifer hỏi.

“Hình như nổ lốp xe.” Ruder lắc đầu, quả nhiên lốp xe sau bên phải không còn tí hơi nào.

“Tôi phải thay lốp xe đây. Các bạn chờ chút nhé.” Ruder vừa thở dài vừa đi ra cốp sau.”

“Có cần chúng tôi giúp gì không?” Kerry nói nhẹ như gió thoảng. “Ồ thôi, không cần đâu. Mình tôi làm là được rồi.”

Ruder khom lưng, nhoài người bên thùng đồ sửa chữa và cái kích. Lát sau anh ta quay lại, kéo lê chiếc lốp dự phòng, khi quay đầu lại thì thấy Jennifer đứng ngay sau mình với nụ cười lạnh lùng chẳng khác gì người đẹp được điêu khắc từ băng.

“Tôi nói rồi, nếu cô giúp tôi là làm hỏng lòng tự trọng đàn ông của tôi đấy.” Ruder cười nói.

“Ruder, cốp sau của anh thật lớn.”

“Đúng thế.” Ruder vỗ vỗ vào thành xe xem chừng rất thích thú “Con xe này tốn khá nhiều tiền của tôi đấy.”

“Đó là cái gì thế?” Jennifer chỉ vào chỗ có chụp vải bố màu đen gần thùng đồ.

“À, một bức tranh sơn dầu.” Ruder nhún vai nói.

“Thật không? Cho tôi xem nhé.” Jennifer bước đến, định thò tay ra nhấc.

Ruder liền chắn trước mặt Jennifer, nắm lấy tay cô gái.

“Tôi nói rồi, việc nặng thế này để tôi tự làm. Cô quay về chăm sóc Harry thì hơn.” Ruder tắt ngay nụ cười.

“Anh làm tôi đau đấy.” Jennifer lấy hết sức rút tay ra khỏi tay Ruder, cô vặn eo quay về đầu xe.

“Anh nhanh lên đi, hình như Harry bị chấn thương sọ não nên lúc tỉnh lúc mê.” Jennifer cười nói, sau đó còn nháy nháy mắt với Ruder. Ruder mỉm cười thay cho câu trả lời.

Ruder lấy kích nâng xe lên, tháo lốp ra, thấy lốp bị dính đinh tám cạnh. Cái của nợ này chuyên để chọc lốp xe đây. Ruder nhìn chiếc đinh tám cạnh rồi lầm lũi thay lốp.

Trông đơn giản vậy nhưng cũng mất gần nửa tiếng đông hồ. Trời đã lác đác mưa, sau đó mưa ào ào giống như ai cầm cả chậu nước hắt xuống, khiến Ruder phải vội vã chui vào trong xe.

“Trời đổ mưa rồi đấy, thật không thể tin là cách đây nửa tiếng còn nắng như đổ lửa.” Ruder lấy tay gạt những giọt nước mưa bám trên áo.

Trời tối hẳn.

Ruder bật cần gạt nước lên, nhưng chẳng ích gì. Nước chảy ào ào, con đường phía trước mờ mịt và nguy hiểm, ánh đèn xe cũng bị màn đêm nuốt chửng. Thật chẳng giống buổi chiều chút nào, trời tối om, y như thời điểm nhật thực toàn phần. Ruder nhìn đồng hồ đeo tay: còn gần hai tiếng nữa là tới sáu giờ.

“Cứ thế này e rằng nửa tiếng sau cũng chưa tới được bệnh viện.” Ruder nói với giọng nôn nóng.

“Đi chậm thì tốt hơn, tôi chẳng muốn một ngày bị tai nạn đến hai lần.” Jennifer nói chen ngang. Cô quay sang nhìn Kerry nói: “Kerry, cậu cũng nghĩ vậy, đúng không?”

“Ừ, em... em cũng nghĩ thế.” Kerry thờ ơ đáp lời. Ruder nhìn thấy mọi việc qua gương chiếu hậu.

“Đúng rồi, Ruder này, anh đưa chúng tôi đến bệnh viện xong rồi còn đi đâu nữa à?”

“Detroit.”

“Hả, tôi nghe nói tình hình trật tự ở đó không được tốt. À mà anh có quên ông Zalman không?” Nhìn qua gương chiếu hậu, Ruder thấy khuôn mặt Jennifer lúc tươi tỉnh, lúc âm u đến lạ.

“Nghe nói ông ta là ông trùm heroin vùng đó.”

“Đúng rồi, tôi cũng nghe vậy. Nhưng tôi nghe nói còn có bố già K nào đó là kẻ thù không đội trời chung với ông ta ở Detroit. Hai người đã tranh giành nhau mấy chục năm nay rồi đấy.”

“Tôi không biết chuyện đó. Tôi cũng chỉ biết qua một vài người bạn là ở đó có một thằng cha như vậy, nhưng chỉ có trời mới biết là thật hay không.” Ruder cười cười, xe đi trong mua rất ổn định.

“Tôi còn nghe nói dưới trướng bố già K còn có một thuộc hạ tên là Vincent, cũng chính là con rể của bố già K. Vincent đã mua chuộc được tâm phúc của Zalman, tên là gì nhỉ, hình như cũng là Ruder, giống tên anh đấy. Tên  này định lừa Zalman ra ngoại ô nhưng ông ta có việc không đi nên tránh được kiếp nạn này. Đáng tiếc là con trai ông ta đi thay đã bị hắn dùng súng tiểu liên bắn chết. Toàn thân bị trúng hơn bốn mươi viên đạn thì phải.”

“Tôi chưa nghe thấy ai nói chuyện đó.” Ruder im lặng một lúc rồi nói.

“Sao lại không biết nhỉ? Tôi nhớ đó là một tin giật gân mà, toàn bộ dân thành phố Detroit ai cũng biết hết. Zalman là người nổi tiếng, ông ta có mỗi một cậu con trai thôi, tổ chức ấy không có ai kế nghiệp nữa rồi. Chính vì thế mà mối thâm thù giữa ông ta và bố già K ngày càng sâu. Nếu không phải cảnh sát đứng ra can thiệp, hòa giải đôi bên thì e rằng hai bên đã nổ súng từ lâu, người chết còn nhiều hơn nữa.” Jennifer như đang kể chuyện vậy, sắc mặt hoan hỉ với những cử chỉ lạ lùng, lời nói trơn tuột, còn có phần đểu giả. “Có thể.”

“Mà nói đi cũng phải nói lại, anh có biết Ruder là người như thế nào không?” Jennifer bỗng nhoài người khỏi ghế sau, má áp vào sau vai Ruder, đôi môi chỉ cách tai anh ta vài cen-ti-mét và hỏi. Ruder cảm thấy hơi thở của Jennifer đang phả vào mặt mình, ấm áp, mùi kẹo sô-cô-la xen lẫn mùi thuốc lá.

“Làm sao mà biết được. Có quá nhiều người tên là Ruder mà.”

“Tôi nói cho anh biết nhé! Anh ta sợ chết khiếp nên mới đầu quân chỗ Vincent, Vincent giờ coi anh ta như một tâm phúc thực sự. Nhưng nói gì thì nói, đã phản bội một lần thì kiểu gì cũng có lần thứ hai. Biết đâu anh ta lại phản bội Vincent để quay về với lão Zalman.”

“Đúng đấy. Lòng dạ khó lường.”

“Vincent nhờ tôi gửi lời hỏi thăm anh đấy.” Jennifer ghé sát môi vào tai Ruder, nói nhát gừng.

Ruder trừng mắt, cảm thấy có vật gì đó lạnh và sắc. “Đừng sợ, cứ tiếp tục lái xe.” Jennifer cười nói.

“Thực ra, Vincent đã sớm đoán được anh sẽ nhân cơ hội làm ăn giữa bố già K và Zalman để tìm đến Zalman. Chính Vincent đã cố ý tiến cử anh, giúp anh chạy trốn để có cơ hội lấy được lòng tin của bố già K. Anh cũng biết thằng cha cáo già Frodo  thật lắm chuyện mà.”Giọng Jennifer thật gợi cảm, du dương. Ruder im lặng nghe.

“Đúng rồi, Vincent yêu cầu anh lái xe thẳng về phía trước, đến cột mốc phía trước thì rẽ tay phải, không đi thẳng nữa. Anh phải biết rằng người của Frodo đang chờ anh ở phía rước, chuẩn bị chặt đầu anh đưa về lập công bên bố già đấy.”

“Cô là ai? Tôi nhớ bên cạnh Vincent làm gì có người nào như cô.”Cuối cùng Ruder cũng mở lời.

“Tôi quen và làm cho Vincent từ lâu rồi, còn lâu hơn cả mấy con bé suốt ngày bám riết lấy anh ấy. Có điều tôi chỉ là cái bóng của anh ấy. Cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo vì tôi yêu anh ấy.” Giọng của cô ta nhẹ nhàng hơn trước và có vẻ run rẩy.

“Thế còn hai người họ?”Ruder hỏi.

“Anh muốn hỏi Harry hả? Anh ấy cũng là người của Vincent.

Anh phải biết trong khi anh, Frodo và những kẻ ngốc nghếch khác đang mải mê chế giễu Vincent ngu ngốc, hay nóng giận, làm việc gì cũng không suy nghĩ thì anh ấy đã âm thầm xây dựng đội ngũ của mình. Đó là những người các anh chưa gặp bao giờ.”

“Đúng thế! Tôi đã đi theo Vincent hơn ba năm rồi.”Harry bỗng trèo lên ngồi ở hàng ghế trước cạnh Ruder, tay cầm khẩu súng ngắn đen ngòm gì vào eo Ruder. Vết thương trên trán vần cón há toác ra, nhìn phát khiếp, máu trộn lẫn với bùn đất dính trên mặt trông thật đáng sợ.

“Vincent quá hiểu anh rồi Ruder ạ. Khi anh phản bội Zalman rồi lên kế hoạch giết con trai ông ta, Vincent đã nói với tôi rằng, loại người như anh chỉ cần có lợi ích thì dù có bán đứng bố mình thì anh cũng làm.” Nói đến đây Jennifer không nín nổi nụ cười phóng đãng.

“Thật sao? Đúng là Vincent đã nói như vây?” Ruder bật cười. “Đúng thế đấy!”

“Thế thì anh ta chưa hiểu tôi hoàn toàn rồi. tôi chẳng đời nào làm được cái việc là bán đứng cha mình.” Ruder quay đầu lại, nhưng rất nhanh bị Harry lấy báng súng đập vào trán. Ruder cúi đầu, trán rất đau. Ruder cảm thấy như bị ai rạch lên trán, máu tươi chảy xuống. anh giơ tay lau vệt máu chảy.

“Tiếp tục lái xe đi Ruder, anh đừng hòng giở trò. Anh phải biết rằng cái mạng anh dù sống hay chết thì đều đáng tiền cả. Sự sống của anh sẽ được định đoạt bởi tâm trạng Vincent.”

Jennifer sung sướng vuốt ve mái tóc xoăn xoăn màu đen của Ruder.

“Vincent giờ này chắc đang sốt ruột lắm rồi nhỉ?”

Ruder tiếp tục lái xe, anh nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đang đỗ.

“Vincent kia rồi.” Jennifer cười nói. Harry cũng cười phụ họa. “Dừng xe.” Harry lấy súng gí vào người Ruder. Ruder dừng xe lại nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười.

Một người bước từ chiếc xe đằng trước xuống. Người ấy mặc áo mưa màu đen, dáng người cao lớn, đi về phía xe của Ruder. “Các anh định đưa tôi đến chỗ bố già K để lĩnh thưởng chẳng?” “Đương nhiên rồi. Giờ là năm giờ. Bố đã nói phải tóm được anh trước khi anh rời khỏi đường cao tốc. Chúng tôi đã làm được, Vincent sẽ là người kế nghiệp, đứng ra làm chủ tổ chức. Đợi đến khi nào lão già sống giở chết giở ấy nằm trong quan tài thì Vincent sẽ đá đít con mụ ấy để cưới tôi!” Jennifer như sắp phát điên, giọng nói thay đổi hẳn.

Người mặc áo đen đã đi đến bên cửa kính ô tô phía Harry. Đúng lúc đó Harry quay đầu sang nhìn người ấy.

Khuôn mặt của người này đã bị áo mưa che khuất gần hết.

Anh ta giơ tay gõ gõ vào cửa kính, Harry liền hạ cửa kính xuống. “Anh Vincent này, hình như anh đến sớm hơn đã hẹn…”

“Hự”, không biết có phải bị ảo giác hay không mà Ruder nghe thấy có tiếng gì đó nhẹ nhưng trầm, giống như một hòn đá bị ném xuống hồ. Ruder quay đầu nhìn, thấy Harry không nói nữa, người run lên từng hồi giống như điện giật.

“Harry? Harry? Mẹ nó… Anh nói gì đi chứ?” Jennifer nắm chặt con dao với vẻ lo lắng.

Harry ngửa mặt lên trời, một con dao căm phập trong miệng anh ta. Ánh sáng trong xe giúp Ruder nhìn thấy cán con dao rất đẹp, được chạm hình cầu thủ bóng đá David Beckham.

“Vincent? Anh điên rồi?” Jennifer lo sợ nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa ô tô. Nhân lúc Jennifer sơ ý, Ruder tóm lấy tay cô ta rồi kéo cô ta lên trên, lấy gối đè cô ta lên xác của Harry. Jennifer gào lên khi khuôn mặt bị gí sát vào đống máu của Harry.

“Sao giờ mới đến thế?” Ruder thở dài, người đàn ông mặc áo đen bỏ chiếc mũ áo mưa xuống.

“Tôi nhận dược tin nhắn của cậu là đến đây ngay. Đúng như dự đoán, Vincent đã cài người chờ cậu ở đây. Hắn ta muốn giết cậu để giệt khẩu đấy. Sau đó hắn sẽ lấy hàng và xác cậu mang về lĩnh thưởng. Đúng là một công đôi việc.” Người đàn ông mặc áo đen vất vả kéo xác Harry ném xuống vệ đường.

“Là Frodo!” Jennifer chưa kịp nói dứt lời, Frodo đã rút con dao trong miệng Harry ra, cắm phập vào gáy cô ta. Anh ta còn xoáy một vòng làm cho Jennifer không quẫy đạp được gì, máu trào ra chẳng khác gì vòi nước bị vỡ.

“Anh thật quá thể! Anh có thế giết cô ta ở ngoài cơ mà? Anh làm xe tôi bẩn hết rồi.” Ruder nhíu mày, giơ tay chỉ ra bên ngoài xe.

Hóa ra trong lúc thay lốp xe, Ruder đã gửi tin nhắn viết sẵn trong hòm thư cho Frodo để anh ta đến đầu đường chờ mình. Mưa vẫn nặng hạt. Ruder cảm thấy giọng nói của mình bị nuốt chửng hoàn toàn.

“Giúp tôi đi!” Frodo

Cố kéo Jennifer ra khỏi xe. Ruder chạy đến giúp một tay, hai người vứt hai cái xác xuống vệ đường. Frodo chui vào trong xe của Ruder. Lúc đó anh ta phát hiện ra phía sau xe còn có Kerry.

“Cậu không nói cho tôi biết còn có một cô gái.” Frodo thò tay và túi áo comple, Ruder vội lấy tay ngăn anh ta lại. Kerry cuộn tròn người lại, giống như con chim sợ hãi lúc gặp nguy hiểm.

Ruder quay người giơ tay vỗ vỗ đôi vai run rẩy của Kerry, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.

“Cô không sao đâu, đừng sợ. Tôi sẽ cho cô đi khi đến Detroit.”

“Cậu điên à? Cô ta sẽ báo cảnh sát!” Frodo trừng đôi mắt ti hí ngạc nhiên nhìn Ruder.

“Không. Cô ấy không biết gì đâu, tha cho cô ấy đi.” Ruder van nài. Frodo nhìn Ruder với ánh mắt khó hiểu rồi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười đểu cáng.

“Thằng em, anh hiểu rồi. Chắc là thích con bé này rồi hả?”

Nói xong Frodo quay lại nhìn Kerry đang cuộn mình trên ghế sau, toàn thân run lẩy bẩy chẳng khác gì con cừu lạc giữa bầy sói.

“Nhìn kỹ cũng xinh đấy chứ. Này thằng em, chơi chán thì phần anh nhé!” Frodo giơ tay vuốt mái tóc dài của Kerry.

“Được, anh đồng ý. Nhưng trước đó chúng ta phải đưa thứ ấy về cho bố già K đấy.” Ruder ngăn không cho Frodo làm gì cô gái thêm nữa, nhưng như thế anh ta cũng đã đủ làm cho Kerry sợ chết khiếp. “Vincent chắc chắn không nghĩ được điều này. Ai mà biết tôi đã mua được cậu nhỉ. Anh biết cậu là thằng cha hay phản bội chủ, nhưng tôi tin là lợi ích giữa chúng ta đủ để buộc chặt chúng ta lại với nhau. Đúng không, anh bạn nhỏ?” Frodo quay người, anh ta đã có vẻ hơi béo, vỗ vỗ vai Ruder.

“Đương nhiên rồi. Món hàng này có liên quan đến số phận của tổ chức và bố già K. Giờ bố già K cũng lớn tuổi rồi, không muốn tranh giành với Zalman nữa. Nhưng thuộc hạ lại không muốn thế.

Nếu không tranh giành thì lợi ích này cũng mất. Cũng như là thế giới hòa bình rồi thì quân đội còn có ích gì nữa đâu?

Vì thế anh và Vincent ra sức cản trở việc này, đúng không?”

Ruder vừa lái xe vừa hỏi. Bên ngoài mưa bắt đầu ngớt, bầu trời quang đãng dần nhưng chưa hết âm u.

“Ruder, cậu thông minh thật đấy. Tôi chỉ muốn tranh thủ đợt này cho thằng cha Vincent một bài học. Giờ thì chúng ta đưa hàng về. Cậu có thể cầm lấy hai triệu đô la của Zalman biến đi, tôi chỉ cần nói lại với bố già K rằng cậu đã bỏ trốn trong lúc hỗn loạn. Tổ chức sẽ truy tìm cậu vài năm thôi. Đợi đến khi tôi đứng ra làm chủ chính thức sẽ hủy lệnh ấy. Biết đâu lúc ấy cậu lại đang ngồi phơi nắng ở một hòn đảo xinh đẹp nào đó trên Thái Bình Dương.” Xem ra tinh thần của Frodo rất khá.

“Đúng thế, việc Vincent tập hợp đội ngũ riêng cũng bị lộ tẩy rồi, lão già sẽ không tin hắn ta nữa.” Ruder nói thêm.

“Chả thế! Thuộc hạ của tôi sẽ xử lý hai cái xác ổn thỏa. À mà đến khi ra khỏi đường cao tốc thì cứ lái thẳng vào trong thành phố nhé. Tôi cần về trước Vincent để tố cáo hắn ta với lão già.” Frodo sung sướng lắc lắc người, chiếc cằm hai ngấn cũng rung rinh theo.

Ruder nhìn đồng hồ, giờ đã là năm giờ mười lăm phút.

“Này, dừng xe một lát.” Đột nhiên Frodo nói.

“Sao thế?”

“Tôi muốn đi tiểu tiện, tranh thủ xem món hàng ấy là gì. Tôi rất tò mò không hiểu lão già ấy làm ăn gì với Zalman để hai tổ chức hòa giải được thù hận.”

“Ừ, tôi cũng muốn biết.” Ruder cười rất tươi, trong chiếc xe tối mờ, hàm răng sáng lấp lánh.

“Cậu cũng không biết sao? Tôi nghĩ là cậu mở ra xem rồi cơ đấy.” Frodo ngạc nhiên nói.

“Không, tôi có biết đâu. Hay chúng ta cùng xem?”

“Thôi khỏi, để tôi đi một mình, cậu dừng xe lại là được rồi.”

Frodo rúm người lại nhìn Ruder, vẻ cảnh giác. Nhưng anh ta yên tâm hẳn khi thấy khuôn mặt tươi cười của Ruder.

Ruder dừng xe hẳn lại, Frodo mở cửa xe mà vẫn tranh thủ quay sang nhìn Kerry, lúc này cô gái đang nằm ở ghế sau ngủ.

“Đúng là… Chẳng hiểu lão già đã chuẩn bị thứ gì hay ho nhỉ.

Lẽ nào chỉ có lão và Zalman biết thôi?” Frodo hào hứng đi ra sau xe, trong lúc đó Ruder châm thuốc hút, anh ta hạ cửa kính xuống, dựa tay vào đó. Mưa đã tạnh hẳn, không khí thật dễ chịu, trời cũng sáng lên. Giờ không cần đèn ô tô Ruder vẫn thích nhìn rõ đường. Mặt đường được nước mưa giội sạch trông thật thích.

“Ruder này, tôi đoán là một vali đầy heroin.” Ruder nghe thấy tiếng Frodo từ sau xe vọng lại, không kìm nổi, bật cười. “Ừ, tôi cũng nghĩ là thế.”

Ruder phả một hơi thuốc, mở cửa xe ra, ngửa cổ nhìn bầu trời. Mây đen vẫn vũ trên trời nay chỉ còn thưa thớt, Ruder với trong cốp xe một khẩu súng ngắn màu đen và bước xuống xe. Qua ghế sau Ruder nhìn Kerry, Kerry cũng nhìn cậu, khuôn mặt tươi tắn của Kerry thật đẹp, Ruder cũng tươi cười đáp lại.

“Này Ruder, đằng sau xe chỉ có một cái mini bar chứa đầy bia và một vali đô la Mỹ. Thế món hàng lào già đưa cho cậu đâu? Mở cốp sau xe ra, Frodo ngạc nhiên quay lại hỏi Ruder.

“Đây này!” Ruder giơ tay lên ngắm họng súng vào đúng khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Frodo.

Trên đường vang lên tiếng súng chát chúa khiến cho những chú chim bay tán loạn trên bầu trời yên ả.

Còn một tiếng nữa là đến sáu giờ.

3.

Năm tiếng trước. Vincent ngồi trên chiếc ghế bằng da thật trong một gian phòng hạng sang ở khách sạn. Tay anh ta cầm một cốc rượu Brandy có đá, cùng với cử động nhẹ nhàng của bàn tay, chất rượu màu hổ phách cứ sóng sánh sang hai bên.

“Nghe đây, lát nữa xe của Ruder sẽ đi. Anh không cần biết hắn có làm theo lời dặn của lão già hay không, cũng có thể hắn lại phản bội chúng ta quay về với Zalman. Dù gì thì hai người phải bắt được hắn trước khi hắn rời đường cao tốc số bốn bốn. Sống hay chết đều được, nhưng dĩ nhiên tóm sống sẽ hay hơn.” Ngồi đối diện với khuôn mặt nham hiểm của Vincent còn có hai người.

“Yên tâm, chúng em sẽ chờ ở chỗ hắn đi quá.” Jennifer chỉnh lại mái tóc dài.

“Harry, cậu không được uống rượu. Việc lần này quan trọng lắm. Nếu cậu lại say giống như con chó chết thì lần này tôi sẽ lấy đầu cậu đấy.” Vincent quay lại lạnh lùng nói với Harry. Harry nuốt ngụm nước bọt khi nhìn thấy cốc rượu Brandy trong tay Vincent. “Anh yên tâm, em sẽ không uống một giọt nào.”

“Thế thì tốt, lên đường nhanh lên. Tôi tin nếu có tin đồn Ruder phản bội thì Frodo không ngồi yên đâu, vì hắn rất gần đấy.”

Vincent đứng lên ôm lấy Jennifer, hôn thật lâu. Bỗng anh ta nhìn cổ của Jennifer.

“Em vẫn đeo sợi dây chuyền đó?” Vincent nắm lấy sợi dây chuyền, hỏi.

“Vâng, đó là sợi dây anh tặng mà!” Jennifer hạnh phúc trả lời.

“Rồi, em cứ đeo đi. Đó là bùa hộ mệnh.” Vincent cười cười rồi xua tay. Jennifer và Harry gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Vincent mệt mỏi đứng dậy, cởi chiếc áo sơ mi màu trắng chỉnh tề ra, thay bằng một chiếc áo màu đỏ rực mặc hàng ngày, sau đó mặc nguyên áo, nằm lên giường.

Jennifer cùng Harry lái xe đi về đường cao tốc số 44.

Hơn hai tiếng sau họ đi đến làn đường cũ ở phía dưới đường cao tốc. Lúc này Jennifer có vẻ mệt mỏi nên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, ngửi thấy mùi rượu, cô vội vàng mở choàng mắt ra, nhìn thấy Harry một tay cầm vô lăng còn tay kia đang giơ chai Brandy lên uống hừng hực.

“Anh điên rồi à? Anh Vincent đã dặn không được uống rượu.” Jennifer giơ tay cướp lấy chai rượu nhưng Harry tránh kịp, Jennifer thấy hai mắt Harry đỏ ngầu.

“Em yêu, giở chỉ có Harry chứ không có Vincent yêu quý của em.” Harry nở nụ cười phóng đãng, phả hơi rượu vào mặt Jennifer. Mùi rượu xen lẫn mùi mồ hôi khiến Jennifer phải nghiêng người tránh.

“Này, tôi cảnh cáo anh đừng có nhắc đến chuyện đó nữa. Tôi và anh chỉ lên giường với nhau vài lần vì nhu cầu sinh lý chứ tôi chẳng yêu thương gì thằng khốn như anh! Jennifer gầm lên một con sư tử cái đang giận dữ.

“Đúng rồi, đúng rồi. Chả biết lúc đang sung sướng, ai đã gào tên mình lên. Mà em biết rồi đấy, Vincent chỉ coi em là công cụ của anh ta thôi.” Harry lái xe có phần chao đảo, xe xóc lên xóc xuống bởi con đường gập ghềnh.

“Anh im đi, những chuyện khác sau hãy nói!” Jennifer tức giận ngắt lời Harry.

Bỗng cô thấy trước mặt có vật gì sáng lóa đang lao đến đầu xe. “Trời, cái gì thế nhỉ?” Jennifer kinh hãi chỉ tay về phía trước. Harry mở to đôi mắt nhìn, cố gắng cho xe tránh sang bên trái khiến xe đâm vào gốc cây to bên đường. Theo quán tính, Harry nhao về phía trước, đập trán vào kính ô tô, cánh tay kêu rắc một cái. Đau đớn làm Harry tỉnh ngay và kêu như lợn bị thọc tiết. Jennifer cũng ngất lịm một lúc vì cú va đập khá mạnh. Lát sau Jennifer bị Harry lay dậy.

“Nhanh lên, giúp tôi một tay. Tay tôi bị gãy rồi!” Harry nói với giọng như đang khóc. Jennifer vội sang bên cạnh xe, đó chỉ là vỏ một chai bia.

May là cả hai người không ai chết, nhưng chiếc xe bị hỏng nặng, chắc chắn không chạy được nữa.

“Anh đúng là con sâu rượu! Đồ vô dụng!” Jennifer đã mấy cái lên Harry. Harry đau đến độ lăn lộn trên đất.

Đúng lúc ấy Jennifer thấy nhìn thấy một chiếc xe con màu đỏ đi đến, hình như là đi từ Detroit đến thành phố A.

“May thật!” Jennifer cười, cô rút con dao khỏi eo, giấu vào trong lòng bàn tay rồi đi đến giữa đường, giơ tay vẫy xe. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, bước xuống xe là một cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng.

“Trời, anh chị làm sao thế?”

“Chúng tôi bị tai nạn. Cô vui lòng cho chúng tôi đi nhờ chứ?” Jennifer tươi cười bước đến rồi gí sát con dao vào cổ cô gái. Cô gái thấy thế sợ quá, khóc toáng lên.

“Xin chị, tôi không có tiền đâu, chị đừng giết tôi.” Cô gái run rẩy van nài.

“Tôi nói rồi, cô chỉ cần đưa chúng tôi đến đằng kia. Đúng đằng kia thôi, phải nhanh lên, cô biết không? Jennifer vừa hôn lên má cô gái vừa lấy sống dao vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng trẻo của cô.

“Vâng, vâng, tôi nghe lời, nhưng xin chị đừng giết tôi.” Cô gái run run quay về xe, tìm hai thanh gỗ, buộc cố định cánh tay của Harry lại. cô giúp Jennifer đỡ Harry lên xe.

“Cô tên là gì?” Jennifer hỏi.

“Kerry “

“Tên hay, người cũng rất xinh. Tôi tên là Jennifer.”

“Chào chị, Jennifer.” Kerry cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

“Kerry, cô nghe tôi nói này. Chỉ cần cô nghe lời tôi, tôi đảm bảo không động đến một sợi tóc của cô. Cô cứ lái về phía trước và đến chỗ rẽ ở hồ nước bên đường cao tốc trước lúc năm giờ. Sau đó cô đi cùng chúng tôi vì một mình tôi không thể lo cho Harry được. Harry là thằng cha bị gãy tay này đây.” Jennifer chỉ vào Harry đang ngồi vật ra ở đằng sau. Harry hừ lên vài tiếng, tỏ vẻ khó chịu.

“Được thôi. Chị không cần như vậy tôi cũng đưa hai người đến đó.” Kerry thật thà nói.

“Được rồi, tôi tin cô. Giờ cô lái xe nhanh lên. Không được dừng xe đâu đấy.” Jennifer nói xong ngả người ra ghế, cô ta thấy thấm mệt.

Vincent đã nói rồi, dù thế nào cũng phải đến đó trước năm giờ và sẽ gặp Ruder đi ngang qua đó rồi chặn xe hắn lại. Jennifer lo lắng nhìn đồng hồ, chốc chốc lại nhìn con đường trước mặt. Vì con đường cao tốc phía trên phải đi ô tô qua hồ chưa nước, nên đi bằng con đường cũ này sẽ tiết kiệm được nửa tiếng đồng hồ so với đi đường trên. Jennifer cho rằng vẫn kịp.

Xe đi được hơn một tiếng thì bỗng nhiên tốc độ bị chậm lại. “Sao thế?” Jennifer cúi đầu nhìn tốc độ xe giảm, nhíu nhíu mày hỏi Kerry.

“Tôi không biết, có thể xe bị hỏng gì rồi. Tôi không rõ chuyện gì nữa.” Kerry lo lắng như sắp khóc.

“Sửa xe nhanh lên!” Jennifer gào toáng lên. Xe Kerry dừng lại bên đường, làm thế nào cũng không khởi động lại được. “Chết tiệt, sao mà xui xẻo thế!” Jennifer nắm chặt tay lai, đập mạnh vào cửa xe. Kerry co rúm người lại, thút thít khóc như mèo kêu. “Xuống xe nhanh lên, lại còn con chó chết này nữa. Nếu không phải anh uống rượu thì đâu có xảy ra những chuyện này!” Jennifer đạp một cái vào người Harry khiến anh ta rên hừ hừ.

Ba người xuống xe. Kerry mở nắp dầu ô tô ra và lắc đầu, nói xe không chạy được nữa.

“Loại xe này rất hay bị như vây.”Kerry nói.

Jennifer nhìn đồng hồ, cô ta bắt đầu tính toán chênh lệch thời gian của mình với phía Ruder. Jennifer biết rõ đi đường cũ không thể gặp may mắn nữa vì còn lâu mới vẫy được chiếc xe khác đi qua.

Bỗng như nhớ ra điều gì, cô ta quay lại xe của Kerry, trở ra cầm một vật gì bằng sắt như chiếc đinh tám cạnh.

“Là cái gì vậy?” Kerry tò mò hỏi.

“Cái này để xe dừng lại. Cầm cái này để chặn xe của mấy thằng cha đi đường. Chọc thủng lốp xe bắt chúng phải dừng lại sửa. Cái này có ích lắm đấy.”

“Chị lấy ở đâu ra đấy?”

“Lấy trên xe của tôi hồi nãy.”

“Cô giúp đỡ Harry, chúng ta sẽ leo lên trên.” Jennifer gấp con dao lại, buộc gọn mái tóc ra sau rồi đỡ lấy cánh tay bị gãy của Harry. Kerry đi sang một bên đỡ anh ta.

“Con mụ này điên à, dốc này phải nghiêng đến 45o  đấy, lại phải trèo mười mấy mét. Trán tôi còn đang chảy máu đây này, cánh tay lại gãy, làm sao đây? Đen đủi thật nắng chiếu vào làm vết thương khô quá!” Harry than thở, còn Jennifer im lặng, chỉ khẽ lắc lắc cánh tay gãy của anh ta. Harry vội vàng thét lên như phát điên, trông chẳng khác gì con lợn đực đang chờ mổ.

“Cô điên à? Cô điên thật rồi!” Vincent bảo cô chết cô cũng đi đấy nhỉ!”

“Im mồm! Nếu anh muốn cánh tay mình nối lại được thì trèo nhanh lên! Jennifer thả lỏng tay ra, trên trán Harry mồ hôi chảy xuống ròng ròng.

Ba người trèo qua con đê đầy cỏ để lên đường cao tốc số 44, cũng may là nắng không còn chói chang như trước.

Jennifer nhìn con đường cao tốc trống trải, ngạc nhiên nhận ra đứng mãi mà chẳng thấy chiếc xe ô tô nào ngang qua.

“Con đường này rất ít người qua lại.” Kerry nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Jennifer. “Họ thích đi đường dưới hơn vì đường đó vào rừng được, lại tiết kiệm thời gian.”

Thoảng hoặc mới có một, hai chiếc xe tải ngang qua, nhưng họ chẳng buồn để ý đến sự tồn tại của ba người. Jennifer có đôi chút thất vọng, vừa đi vừa mong vẫy được một chiếc xe dừng lại. Trời bắt đầu đầy mây đen, ánh nắng chói chang cũng dần mất.

“Kerry, lát nữa nếu có xe đến thì cô phải nhận Harry là người yêu nhé. Ba chúng ta định đi nghỉ trong rừng nhưng bị tai nạn nên ra nông nỗi này.” Jennifer bỗng quay sang dặn dò Kerry. Kerry ừ một tiếng và gật đầu.

“Còn nữa, nếu cô dám nói xằng bậy một câu thôi thì tôi sẽ rạch khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nhưng nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì bảo đảm đi hết đường sẽ thả cô ngay, cô vẫn kịp quay về nhà của mình. Nếu cô khai báo cảnh sát về chúng tôi thì cô tự chuốc họa vào thân. Nhiều lắm chúng tôi chỉ ở trong trại giam một tuần, sau đó ra ngoài sẽ tìm cô tính sổ.”

Jennifer quay đầu, híp đôi mắt lại nhìn Kerry, Kerry liên tục gật đầu tỏ vẻ rất hiểu. Đúng lúc đó Jennifer nghe thấy tiếng xe ô tô. Cô ta quay người lại, nhìn thấy xa xa có một chiếc SUV đang tiến về phía ba người. “Xem ra chúng ta may mắn rồi.” Jennifer cười thầm trong bụng. Harry nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ.

“Cô nói gì?”

“Đó là xe của Ruder. Tôi biết anh ta nhưng anh ta lại không biết tôi.” Jennifer hào hứng nói với Harry.

“Kerry, cô nhớ những lời tôi vừa nói. Cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, kể cả giả câm càng tốt. Nghe nói Ruder là thằng cha phóng đãng rất mê gái đẹp. Đi cùng cô không khéo lại có ích.” Nói xong Jennifer đứng ra vệ đường vẫy xe.

“Nếu anh ta không đừng lại thì sao?” Harry phều phào hỏi. “Nếu không, chúng ta đứng ra giữa đường vậy.” Jennifer đáp, Kerry ngẩng đầu lên nhìn.

“Hình như không cần đâu, xem chừng anh ta đang giảm tốc độ và bắt đầu  nhìn chúng ta đấy.”

“Tốt quá, chúng ta may mắn thật rồi!” Jennifer vui mừng nói. Chiếc SUV giảm tốc độ, như biết họ đã chờ sẵn ở đây.

Bầu trời trong xanh bỗng tối sầm lại, đám mây đen từ xa ùn ùn kéo đến.

4.

Ruder cố gắng kéo xác người đàn ông da đen lên xe rồi đóng cửa lại. Anh ta biết thời điểm này sẽ chẳng có chiếc xe nào đi ngang qua, mà dù có thì lái xe cũng chẳng dừng lại để ngó ngàng đến thằng cha này. Ruder xách chiếc vali lên, mở ra xem. Trong đó chứa đầy đô la Mỹ. Ruder nhìn qua ước chừng khoảng hai triệu đô la Mỹ.

“Giá rất đẹp đấy chứ.” Ruder huýt sao, lẩm bẩm nói. Mặt trời trên cao chiếu chói chang vào đầu Ruder. Anh ta vội vã chui vào trong xe.

“Đúng là đen đủi. Dự báo thời tiết nói là hôm nay có mưa to, thế mà mãi chẳng thấy gì?”

Ruder lên xe và nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. “A lô, tôi là Ruder đây.” Ruder nói thờ ơ.

“Rõ rồi, rõ rồi. Không phải lo, tiền tôi đã cầm đây rồi. Tôi đảm bảo sẽ phá hỏng cuộc giao kèo giữa lão già và Zalman. Đến lúc đó anh có thể bịa đặt là tôi đã chạy sang bên Zalman là được.”

“Gì cơ? Anh đang ở phía trước đợi tôi á? Quỷ tha ma bắt, xem ra anh vẫn chưa tin tôi. Mấy năm trước tôi đã phải đưa đầu ra giúp anh lừa Zalman. Tuy không giết được ông ta nhưng cũng đã giết được con trai ông ta còn gì. Như thế cũng đã tạo ra thù hận cho hai bên rồi đấy. Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đợi anh ở phía trước.” Ruder chán chường tắt điện thoại.

“Thằng cha chết tiệt này! Ruder than thở rồi ngồi vào ghế lái xe gọi điện thoại.

“Anh Frodo à? Tôi đây. Vincent bắt tôi phải đợi hắn ở chỗ ngoạt phía trước đường cao tốc. Hắn ta còn nói sẽ cử thêm hai thuộc hạ đến trước. Đúng thế, đó là những người mới, lát nữa anh cứ đỗ cách chỗ ngoặt xa một chút. Xem chừng lát nữa có mưa rào, anh cứ làm thế nào che bớt mặt đi, sau đó giết quách hai tên đó. Đợi Vincent lên xe rồi giết hắn luôn.”

Cúp điện thoại, Ruder lại gọi một số khác.

“A lô, tất cả đều thuận lợi. Được rồi, tôi sẽ đưa hàng đến cho ông vào trước lúc trời tối.”

Gọi xong vài cuộc điện thoại, Ruder thấy cổ họng khô như rang. Anh ta quay lại đằng sau lấy một chai bia, uống ừng ực một hơi và thấy dễ chịu hơn nhiều. Ruder khởi động xe, đi về địa điểm đã hẹn phía trước với một tốc độ bình thường.

Mấy năm trước Ruder làm việc cho Zalman, là người Zalman tin tưởng nhất sau con trai ông ta. Một ngày Zalman gọi Ruder đến nói chuyện.

“Cậu biết rồi đấy, York là con trai của ta.” Giọng Zalman khê khê, giống như một chiếc đầu đĩa sắp hỏng. Nhưng Ruder biết già thì già nhưng Zalman là người ghê gớm nhất trong nghề này. Thử nghĩ xem, chỉ riêng việc vẫn giữ vị trí đó ở độ tuổi này cũng đủ để mọi người bái phục rồi.

“Toàn thành phố Detroit và A đều biết, York là con trai ông.” Ruder cố ý nhắc đến thành phố A. Zalman cười ha hả, ông cười trông giống hệt con hà mã đang phùng mang khi gặp nguy hiểm. Ông ta vốn là người cao to, khỏe mạnh, lúc nào cũng mặc bộ đồ thể thao màu đen bó sát. Ông cao cũng phải một mét tám lại to béo nên trông như một con gấu đen. Ai đứng trước mặt ông cũng cảm thấy sợ hãi.

“Nhưng ta muốn giết nó!” Zalman nói nhỏ rồi bê cốc cà phê đen lên uống một ngụm. Ruder không nói gì, chỉ nhìn Zalman. “Tốt lắm Ruder. Ta thích tính cách này của cậu. Lúc nào cũng phục tùng, không bao giờ nghi ngờ, gặp việc gì cũng không kinh ngạc hay có những biểu hiện tò mò.”

“Tôi biết ông làm việc gì cũng có lí do.” Ruder nghiêm túc nói.

“Đúng thế. York quá ngông cuồng. Tuy vài năm nay ta không còn hỏi han xem tình hình tổ chức thế nào, nhưng nó lại dám lén lút quan hệ với Frodo, thuộc hạ thân tín của bố già K. Nó dám bán ma túy dự định tung ra ở Detroit cho Frodo với giá rẻ hơn năm lần so với giá trên thị trường. Nó còn định hất ta ra khỏi vùng này để ngồi lên chiếc ghế ông chủ.” Nói  đến đây Zalman vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, giọng bình tĩnh. Còn Ruder thì đang mải đoán xem Zalman định nói gì với mình.

“Tin này tôi cũng nghe từ lâu rồi, nhưng chưa điều tra rõ được vấn đề, chính vì thế mà tôi chưa nói với ngài.”

“Ta không trách anh, Ruder ạ. Nhưng ta cần nói cho anh biết, dù là ai, chỉ cần làm trái ý ta, đe doạ đến mạng sống của ta thì ta sẽ tiêu diệt đến cùng. Huống hồ ta còn có hai thằng con trai, dù là một đi nữa thì ta cũng sẽ đập nát đầu nó ra. Giờ ta cũng ko muốn làm ăn với bố già, kẻ lúc nào cũng có khuôn mặt giả tạo ấy nữa rồi. Ta định chơi bài ngửa với lão ta, nhưng ta cần một con át chủ bài, một ngòi nổ, cậu hiểu không? Giống như sự kiện Sarajevski xảy ra hồi chiến tranh Thế giới lần thứ nhất, ta mong là York sẽ trở thành thái tử Franz Ferdinand. Sẽ có một người tên là Vincent bên phía bố già liên hệ với cậu, sau đó cậu hãy nói dối là đưa ta đến một vụ làm ăn ở khu bãi xe thải. còn ta sẽ lấy cớ bị ốm để York đi. Những việc sau đó cậu không cần phải lo nữa. Sau khi York chết, ta muốn câu nhân cơ hội này lẻn sâu vào trong nội bộ tổ chức của bố già. Yên tâm, những việc khác cậu không cần lo lắng gì, Vincent sẽ giúp cậu sắp đặt hết.” Zalman lại uống thêm một ngụm cà phê.

“Vincent ? Tôi nghe nói đó là con rể của bố già, hình như là từ Pháp sang, sống ở Detroit chưa được mấy năm.” Ruder nói với giọng nghi ngờ.

“Đúng đấy, hắn cũng như cậu, không phải là người Mỹ chính thống. Cậu cũng sinh ra và lớn lên trên đảo Sicily đó thôi. Ta thấy cậu rất giống một tay xã hội đen thực thụ, thô bạo, tàn nhẫn và lạnh lùng.” Zalman bật cười, vỗ vỗ vai Ruder. Ruder gật đầu, cười đáp lại Zalman.

“Cậu phải biết là ta thường xuyên gửi tiền sang Pháp đấy.” – Zalman cười một cách bí hiểm – “Người kế nghiệp tuyệt đối không thể là người như thằng York, huênh hoang khoác lác, quá nguy hiểm. Ruder cũng cười, tỏ vẻ hiểu ý.

Một tuần sau, y bị đánh chết ở ngoại ô, giữa bố già và Zalman xảy ra một cuộc chiến tranh thực sự, Ruder nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực của bố già, thường xuyên qua lại mật thiết với Vincent.

Ruder bỗng nhớ đến những chuyện trước kia, ngón tay anh ta run lên như bị dòng điện chạm qua. Anh ta hát bài dân ca của Ý, nhìn những chiếc xe hơi đang đi ngược chiều với mình. Hình như anh ta thấy mình không phải đang lái xe trên đường cao tốc của nước Mỹ mà đang ở trên sông Venice, nằm trên thuyền ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ, con thuyền cứ xuôi chầm chậm theo dòng nước.

5.

Vincent lên xe ở đoạn cuối đường cao tốc, anh ta mặc chiếc áo măng tô màu đen. Nếu không cầm một chiếc ô màu đen thì thoạt nhìn Vincent  chẳng khác Frodo là bao. Đáng tiếc là giờ này Frodo đang nằm ở trong thùng xe đằng sau.

“Tất cả đều ổn chứ?” Vincent chui vào trong xe.

“Ổn hết, nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại muốn Jennifer và Harry phải chết?”

“Chẳng giống cậu chút nào, Ruder rắn độc, cậu được mệnh danh là độc ác, thâm hiểm cơ mà?” Vincent hơi cúi đầu xuống, đôi mắt màu xanh ánh lên cái nhìn mờ nhạt, nhắm hờ mắt lại khiến cho Ruder thấy mắt anh ta chẳng khác gì mắt sói.

“Tôi nghe cha tôi nói là trước mặt ông, anh không bao giờ hỏi câu gì.”

“Nhưng anh đâu phải là bố anh!” Ruder bác lại ngay.

“Cũng sắp thôi, ông ta già rồi. Ông ta muốn giảng hòa với bố già lại còn định hợp tác với lão ta để tận hưởng cuộc sống hòa bình nốt quãng đời còn lại. Ông ta định làm một ông già bình thường, sống những năm cuối đời trong bình yên cơ đấy. Điều đó không thể xảy ra được. Phải chơi cho đến cùng. Cậu thấy tôi nói đúng không?” Vincent mỉm cười nói.

“Xem ra anh đã tính toán hết rồi, nhân cơ hội này hạ luôn cả Jennifer và Harry. Anh biết là tôi sẽ nhận ra sợi dây chuyền trên cổ cô ta. Bố già rất yêu sợi dây đó, chỉ có những người thân cận mới được bố già tặng cho biểu tượng ấy.”

“Đúng thế, tôi không thích tay mình dính máu. Loại thấp hèn đó chỉ dành cho tên Frodo ngu như lợn làm thôi. Lần giết anh trai tôi, tôi cũng chẳng buồn đi xem nữa là. Jennifer chỉ là một ả điếm rẻ tiền. Tôi biết tỏng là cô ta đã lên giường với thằng cha Harry. Thực sự tôi ko có ý định lấy cô ta, nhưng cô ta là người của tôi mà dám phản bội tôi thì giữ lại cũng có ích gì. Thật nực cười, có lần cô ta còn dọa tôi phải chơi bài ngửa với Tracy cơ đấy. Tôi không thể để một quả bom bên mình như thế được. Cậu thấy đúng không? Như thế lại hóa hay. Tôi có thể nói rằng Frodo đã đưa người đến giết tôi nhưng cuối cùng thì hắn lại bị bắn chết. Như thế lão già sẽ chẳng còn người thân tín nữa, những người khác chỉ là những con chuột nhắt sợ chết mà thôi, đưa cho tí tiền là êm đẹp hết.” Vincent nói với vẻ tự mãn.

“Như vậy anh cũng đã mua chuộc hết bọn thuộc hạ của Frodo rồi đúng không?”

“Họ là người của tôi từ lâu rồi. Thôi được rồi đấy Ruder, tôi thấy cậu hỏi quá nhiều rồi đó.” Vincent tắt ngay nụ cười trên môi.

“Ra khỏi con đường cao tốc này có thể đi trực tiếp đến chỗ ở của Zalman. Tôi sẽ đưa hàng cho ông ấy, sau đó chính thức quay lại tổ chức.” Ruder nói, “Thế là chấm dứt những năm tháng nằm vùng rồi.”

“Đúng rồi, cậu vất vả thật đấy.” Vincent khen ngợi Ruder với giọng đầu môi chót lưỡi.

“Còn anh thì sao?” Ruder hỏi.

“Sau khi anh đưa xác Frodo cho Zalman, tôi sẽ lái xe anh về cùng với số tiền trên xe. Tôi sẽ thêu dệt một câu chuyện để từ biệt lão già. Dù gì lão ấy cũng bệnh đến mức đó rồi, nghe có hay không thì cũng kệ thôi.”

“À mà này, cô gái kia là ai thế?” Bỗng Vincent chỉ vào Kerry đang ngồi ở sau xe.

“Cô ấy tên là Kerry.”

“Tôi không hỏi tên cô ta. Tôi muốn biết cô ta là ai? Sao chưa giết quách cô ta đi hả?” Vincent tức giận đấm tay vào ghế. “Tôi không muốn giết cô ấy. Lát nữa ra khỏi đường cao tốc, tôi sẽ thả cô ấy xuống.” Ruder nắm chặt vô lăng, xe vẫn chạy về phía trước.

 

Kerry run rẩy nói: “Xin đừng giết tôi, tôi chẳng biết gì hết.” Vincent hết nhìn Kerry lại quay sang nhìn Ruder.

Bỗng nhiên Vincent rút khẩu súng ra, gí vào thái dương Ruder . “Ruder, tôi cần anh giải thích chuyện này.”

“Tôi chẳng có gì để giải thích cả.”

“Phải giải thích rõ ràng! Anh là thằng khốn nạn chết tiệt!” Vincent điên cuồng gí họng súng vào Ruder rồi đột nhiên chuyển hướng họng súng ra ghế đằng sau và nổ súng. Đạn xuyên qua chân Kerry, đập vào cuối xe. Kerry sợ chết khiếp, ôm lấy đầu gào thét. Ruder đành phải dừng xe.

“Thực ra nằm ở sau xe không chỉ có riêng Frodo mà đáng lẽ có cả anh đấy. Hai người mới là món hàng Zalman bỏ hai triệu đô ra để mua.” Ruder nhìn thẳng vào mắt Vincent, nói nhát gừng. Vincent không biết nói gì, ngoái cổ nhìn Ruder.

“Kerry là người cuối cùng mà tôi bàn giao hàng khi đi hết con đường cao tốc này. Cô ấy là người Zalman sai đến.”

“Cậu nói gì? Bố tôi muốn giết tôi à? Giọng Vincent có phần run run.

“Đúng thế. Ông nói rồi, anh và York đều là con nuôi của ông. Ông thấy anh đã hết giá trị lợi dụng, để anh sống như vậy dù lão già kia có chết thì vẫn cũng là một mầm họa. Cho nên ông yêu cầu tôi giết anh và Frodo. Bố già cũng đồng ý việc này, thực ra bố già cũng biết tỏng anh là người của Zalman. Chỉ có điều, để giữ hòa bình nên ông để yên. Anh biết rồi đó, tuy bố già và Zalman đều là sếp, nhưng có một số việc họ không có quyền quyết định. Họ cũng cần phải có người đứng ra thu xếp. Giờ tình hình khác rồi, họ có thể trực tiếp đối thoại, làm ăn, chẳng cần phải duy trì hòa bình này nữa. Ruder nói.

“Hòa bình?” Vincent không hiểu, hỏi.

“Đúng đấy, cũng giống như hai nước đánh nhau để thể hiện ý muốn hòa bình thì vua bên này sẽ cho con mình sang nước bên kia làm con tin.” Ruder quay mặt lại nhìn Vincent.

“Con tin? Trao đổi? Nếu tôi là con tin, thì bên bố già là ai?” Đầu óc Vincent rối tung lên. Trong lúc Vincent cúi đầu mải nghĩ thì Ruder vội né người ra. Vincent lập tức nhận ra, quay ngay súng về phía Ruder bóp cò, đạn sượt qua vai Ruder. Ruder định rút súng ra bắn lại thì súng lại rơi xuống sàn. Vincent dùng báng súng đập mạnh vào trán Ruder. Một cái, hai cái… đến khi Ruder ngất mới thôi. Anh ta kéo Ruder ra khỏi ghế lái, sau đó lôi Kerry từ đằng sau xe ra. Ruder nằm ngửa trên đường,lắc lắc đầu một cách khó khăn, ý thức đang rất mơ hồ. Ruder nghe thấy Vincent đang chửi toáng lên giữa đường chẳng khác gì một con chó dại.

“Ta làm nhiều thế này, nhiều thế này mà ông ta lại muốn giết ta ư? Muốn giết ta nhu đã giết York ư? Rốt cuộc ông ta có bao nhiêu thằng con trai như ta? Vincent ôm đầu đau khổ gào thét, sau đó quay sang nhing Kerry chằm chằm.

“Điều đó tôi chịu. Tôi chỉ có trách  nhiệm nhận hai triệu đô la Mỹ ở chỗ Zalman và làm theo kế hoạch của ông ấy, dụ các người đến đây rồi giết hết. Vì vị trí và thế lực của anh và Frodo trong tổ chức quá lớn nên nguy hiểm đối với bố già.”

Vincent ngẩn người, anh ta lắc đầu như đang lên cơn động kinh. “Lão già chết tiệt. Xem ra ta coi thường lão ấy.”

“Gừng càng già càng cay mà.” Ruder nói nhỏ Vincent quay lại đá vào bụng Ruder một cái, Ruder cuộn người lại, có vẻ rất đau đớn nhưng ko kêu rên một tiếng.

“Lại còn con đàn bà này nữa! Tại sao Zalman lại sai một con điếm đến làm ăn với mày? Nó đâu có bằng Jennifer!”

“Vì cô ấy là con gái duy nhất của Zalman. Tôi sẽ đưa xác của anh và Frodo cho Zalman, còn cô ấy sẽ đến chỗ bố già làm con tin, là người giữ hòa bình giữa bố già và Zalman. Tôi sẽ ở lại bên tổ chức của Zalman.”

“Nhưng cậu theo phe đồng ý giết Zalman, lại còn cướp hai triệu 1449 đô la nữa. Hóa ra đó chỉ là diễn kịch thôi à?” Vincent giơ súng chỉ vào Ruder.

“Kent cũng định phản bội Zalman, vì thế ông ta cử hắn đến giao dịch để tôi giết hắn ta.”

“Tôi không hiểu? Cậu có ích gì nhỉ? Vincent hỏi.

“Không có gì, vì bố già là bố tôi.” Ruder bình tĩnh đáp lời, Vincent giật mình và nhìn Ruder với ánh mắt lạ lùng.

“Tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện bố già có con trai…”

“Tôi sống ở Ý, mười năm trước mới biết ông là bố mình. Ngạc nhiên lắm đúng không? Bản thân tôi còn ngạc nhiên, nhưng kết quả xét nghiệm AND là đúng. Từ một đứa trẻ mồ côi tôi bỗng có thêm một người bố, lại còn là ông trùm xã hội đen. Thật hay ho.”

Ruder vừa cười vừa ho khùng khục, vết đau nhức nhối thêm. Vincent xông đến, đạp vài phát lên vai Ruder, Ruder cảm thấy phần thân dưới của mình như không tồn tại nữa.

“Hóa ra cậu luồn vào tổ chức Zalman cũng là âm mưu. Tôi, Frodo và còn York, đều là những kể ngốc cho các người đùa bỡn.” Vincent đau đớn như sắp ngất.

“Lão già chết tiệt, đúng là cáo già thành tinh! Lão và Zalman đều đáng chết như nhau! Ta phải giết Zalman, sau đó giết lão già và con gái lão.” Vincent tức giận hướng họng súng về phía Kerry. “Trước mắt ta sẽ giết con gái của Zalman, chẳng cần biết có đúng không!”

“Cô ấy chính là con gái của Zalman, cũng chính xác như việc tôi là con trai của bố già! Cô ấy đã làm xét nghiệm gen ADN với Zalman.” Vincent quay người lại, có vẻ nghi ngờ. Ruder tranh thủ dùng cánh tay còn lại húc mạnh vào Vincent khiến hắn đổ ập xuống đất, tiếp đó ngồi lên người Vincent rồi cúi xuống cắn mạnh vào cổ hắn. Vincent đau quá kêu oai oái, lấy tay thúc mạnh vào bụng Ruder. Ruder đau quá ngã sóng soài, nằm bên cạnh Kerry. Kerry khóc nức nở đỡ lấy Ruder.

“Mày là một con chó trung thành, ở chỗ bố già cũng thế mà Zalman cũng vậy. Mày nghĩ mày sẽ cắn được tao sao? Nực cười!” – Vincent cầm súng lên, ngắm đúng đầu Ruder – “Đi gặp Diêm vương đi. Nhớ chuẩn bị chỗ cho hai ông bố của chúng mày.”

“Chó không cắn chết người được, nhưng nọc độc rắn thì có thể đấy.” Ruder thở hổn hển, nói gằn từng chữ một.

Vincent lấy tay còn lại sờ lên vết thương trên cổ. Anh ta nhận thấy vết thương chảy rất nhiều máu và rồi cả người tê dại, mắt mờ hẳn đi.

“Cũng như anh thôi, anh là chó điên thì tôi là rắn độc.” Ruder nở nụ cười khó nhọc, để lộ chiếc răng khểnh trắng xóa.

Vincent thấy đầu như nổ tung ra, thở rất khó khăn, mắt không nhìn thấy Ruder và Kerry nữa. Anh muốn bóp cò, nhưng ngón tay trỏ không chịu nghe theo. Cuối cùng, anh ta cảm thấy cơ thể mình chùng xuống, bên tai chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng của kẻ chiến thắng là Ruder.

“Nếu đầu độc qua đường ăn uống thì vài phút sau mới có hiệu quả. Nhưng tôi đã cắn trúng động mạch cổ nên anh chỉ sống được nửa phút nữa thôi. Tạm biệt, chó điên.”

Ruder nhìn cơ thể cao to của Vincent lắc lắc vài cái, hai chân nhũn ra và đổ ập xuống đất. Vincent quằn quại như một con ếch bị cắt đầu, mắt mở trừng trừng rồi không động đậy nữa.

“Anh không sao chứ Ruder? Kerry giúp Ruder giữ chặt vết thương. Ruder đứng dậy một cách khó khăn.

“Không sao. Nhưng em phải lái xe giúp anh. Chúng ta phải đến chỗ Zalman trước đã. Giờ thì khiêng xác Vincent để ra đằng sau xe.”

Kerry gật đầu.

Mặt trời bát đầu khuất dần, chiếc xe SUV màu thép của Ruder lại đi trên đường cao tốc số 44 về hướng Detroit, mất bóng dần trong ánh hoàng hôn.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/34663


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận