Mờ Ám Chương 42


Chương 42
Suy nghĩ của bố.

Cuối cùng Vu Tiệp vẫn xuống gặp anh, nhưng không thấy bóng dáng Tấn Tuyên đâu, đang chuẩn bị gọi điện thì Tấn Tuyên từ 1 góc tối gọi cô: “Vu Tiệp”. 

Vu Tiệp bèn bước đến, đèn đường quá mờ nên cô không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng đôi mắt dài kia đang ánh lên tia lử giận, anh giận thật, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền vạn dặm. Anh đang tức giận thay cô hay đang giận cô? Vội vàng đến đây thế này chắc chắn Lâm Ngữ Âm đã khóc lóc than vãn với anh rồi. 

“Chuyện gì thế?” Thầm nghĩ có thể anh đến chất vấn tội của mình thay Lâm Ngữ Âm, trong lòng cô khó tránh khỏi hụt hẫng. 



Tấn Tuyên không nói gì, kéo cô sang 1 bên rồi mượn ánh sáng, ghé mặt sát lại gần mặt cô, bàn tay chậm rãi vuốt nhẹ trên má cô như đang tìm kiếm gì đó. 

“Tôi…” Vu Tiệp ngập ngừng không biết nên nói thế nào. 

“Tại sao lúc nào em cũng bị thương?” Giọng anh trầm đục như đang cố gắng kìm nén cảm xúc. 

“Tôi… đâu có?” Bất ngờ nghe thấy câu nói của anh Vu Tiệp bỗng nghẹn lời. 

“Còn đau không?” Bàn tay anh khẽ vuốt ve, sự đụng chạm ấy khiến cô cảm thấy như cơn đau không còn nữa, thay vào đó là 1 cảm giác ấm áp, nỗi xúc động trong lòng cô cũng tăng lên. 

“Không đau.” Cô thì thầm sợ không kiềm chế nổi sự vui sướng trong lòng. 

“Tại sao không gọi điện cho anh?” Sắc mặt Tấn Tuyên dịu lại, cô lúc nào cũng thế, lén lút trốn tránh, không để ai thấy vết thương của mình, cũng không dễ dàng đón nhận bất cứ sự quan tâm nào của người khác. 

“…Cũng không có gì to tát lắm”. Vu Tiệp cúi đầu, cô vẫn chưa yếu đuối đến mức ấy, chưa gì đã phải tìm người kể lể than vãn. 

“Anh mắng cho Lâm Ngữ Âm 1 trận rồi” Tấn Tuyên cau mày, thở dài vẻ bất lực. 

“Anh…tại sao?” Vu Tiệp ngẩn ngơ, tuy cô nghĩ rằng Tấn Tuyến biết sẽ rất tức giận, nhưng anh lại dám mắng cả thiên kim tiểu thư của sếp, anh không sợ hay sao? 

“Sau này em nhất định phải hung dữ hơn, người ta dám đánh má phải của em, em tuyệt đối không để yên cho má trái của họ!” Tấn Tuyên nhấn mạnh: “Lần nào cũng hỉ biết hung dữ với anh!”. 

Vu Tiệp khẽ gạt tay anh ra: “Tôi không thèm dùng đến bạo lực như anh”. 

Tấn Tuyên khẽ mỉm cười, ôm chầm lấy cô: “Vậy tại sao lần nào em cũng tàn nhẫn với anh?”. 

“Tự anh kiếm chuyện, có lần nào mà không phải tại anh ức hiếp người quá đáng đâu?” Vu Tiệp bĩu môi, đẩy anh sang 1 bên. 

“Anh thích ngắm bộ dạng em lúc phát điên lên.” Tấn Tuyên thấy cô thật buồn cười, tiến sát đến gần: “Em đấy, không thể cứ mềm lòng với người khác mãi được, vì anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em được”. 

“Tôi có phải Tây Thi ốm yếu đâu, ai cần anh bảo vệ” Vu Tiệp quay đi mặc kệ anh. 

“Vậy sao hôm nay em không cắn cô ta?” Tấn Tuyên khẽ véo mũi cô, giọng trách móc, người ta đã động thủ rồi mà cô còn nhượng bộ, chẳng lẽ cô không biết ai hiền lành sẽ luôn bị bắt nạt hay sao, anh tình nguyện để cô dùng bạo lực với mình, nhưng không muốn cô lúc nào cũng nhường người khác chịu ấm ức mà không nói gì. 

“Anh nghĩ tôi là ai chứ? Gặp ai cũng cắn à?” Vu Tiệp không nhịn được cười cô bị anh ép quá nên mới dùng đến cách đó. 

Tấn Tuyên nhìn cô, khoé môi nở nụ cười: “Em là mèo hoang mà, giơ nanh nhe vuốt là bản tính của em”. Nói xong anh liền chạy ra xa cô, vì biết rõ 1 chú mèo hoang như cô mà tức điên lên thì sẽ hành động. 

Quả nhiên, Vu Tiệp nghe thế thì cau mày, lao đến đánh anh, đáng ghét, chỉ biết bắt nạt cô. 

Hai người đang chạy đuổi nhau dưới sân vườn, giống như 2 đưa trẻ hồn nhiên ngây thơ. 

Đang đùa giỡn vui vẻ, bỗng 1 giọng nói trầm khàn vang lên khiến 2 người giật mình. 

“Vu Tiệp?” 

Vu Tiệp khó khắn lắm mới túm được tay áo Tấn Tuyên thoáng chốc bị giọng nói ấy làm giật mình hoảng hốt. Trời ơi…là…là bố? 

Tấn Tuyên cũng quay lại, sau khi định thần nhìn kỹ bóng người đứng gần đó.chú Vu? 

Vu Tiệp hoảng hốt vội vàng buông tay anh ra, không dám nhìn vào bố cô nữa. 

“Chào chú Vu”. Tấn Tuyên vẫn là người trấn tĩnh trước, lên tiếng chào bố của Vu Tiệp, kéo cô tiến đến gần chỗ ông Vu. 

“Hai đứa đang làm gì đấy?” Sắc mặt bố cô rất khó chịu Vu Tiệp hoảng sợ nhìn ông. 

“Bọn con…” Vu Tiệp ấp úng không biết trả lời thế nào, khẽ đưa mắt cầu cứu Tấn Tuyên. 

“Chú Vu, lúc nãy con đến cảm ơn Vu Tiệp, cô ấy vừa giúp con cài chương trình để con có thể hoàn thành xong 1 hạng mục quan trọng, con rất cảm kích trước sự giúp đỡ của cô ấy.” Tấn Tuyên mỉm cười giải thích, vừa nhìn Vu Tiệp nháy mắt ra hiệu. 

“Nó mà giúp được con à?” ông Vu tỏ ra nghi ngờ: Nó vẫn còn đi học, biết cái gì mà giúp, con và Tiểu Lâm phải dạy nó mới đúng”. 

Tấn Tuyên gật đầu liên tục: “Chú Vu yên tâm, Tiểu Tiệp rất thông minh, có nhiều thứ vừa học qua đã biết”. 

Ông Vu nhìn Vu Tiệp, ánh mắt tỏ vẻ trách móc, nhưng trước mặt Tấn Tuyên cũng không tiện nói ra, chỉ trầm giọng nói: “Muộn thế này rồi còn chưa về à?” rồi quay sang gật đầu với Tấn Tuyên: “Về sớm đi, chắc bố mẹ con đang ở nhà lo lắng rồi đấy”. 

“Vâng, tạm biệt chú Vu, Tiểu Tiệp, cảm ơn em nhiều lắm.” Tấn Tuyên cố ý vỗ vai Vu Tiệp với vẻ cảm kích, Vu Tiệp cảm thấy tay anh bóp nhẹ vai mình, liếc anh thật nhanh rồi lại cúi gằm xuống. 

Ông Vu gật đầu rồi bỏ vào trong. 

Vu Tiệp ngoan ngoãn theo sau, vẫn 1 mực đi thẳng không dám quay lại nhìn Tấn Tuyên, lòng thấp thỏm không yên. 

Vào thang máy, bố cô trầm ngâm 1 lúc lâu rồi đột ngột quay lại. 

“Con và Tấn Tuyên có chuyện gì đấy?” 

Trái tim Vu Tiệp nhảy thót lên, bố cô muốn nói gì? Cô nuốt nước bọt, cố tỏ vẻ trấn tĩnh nở nụ cười thoải mái với ông: “Có chuyện gì ạ? Anh ấy tới để cảm ơn con”. Nếu đã tìm ra được lí do rồi thì phải 1 mực theo đến cùng thôi. 

“Nửa đêm nửa hôm lại chạy đến, không nói trong điện thoại được à?” Ông Vu vẫn không tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô. 

“Anh ấy… tối nay cũng đi ăn với khách hàng ở gần đây, nên mới… tiện thể ghé qua để cảm ơn, có lẽ vui mừng quá nên muốn tìm người để nói chuyện ấy mà”. Vu Tiệp lúng túng như gà mắc tóc. 

Ông Vu im lặng, nhìn Vu Tiệp có vẻ nghĩ ngợi, ánh mắt của ông khiến cô nổi da gà, cô không còn cách nào khác đành cúi gằm mặt xuống. 

“Hai đứa không phải đang quen nhau đấy chứ?” Cuối cùng, ông cũng nói ra điều nghi ngờ trong lòng mình. 

Tim đập loạn nhịp, mí mắt cũng giật liên tục, đầu óc trống trơn, Vu Tiệp căng thẳng lập tức phủ nhận: “Tất nhiên là không, sao lại có thể như thế được”. 

“Không có thật chứ?” ông Vu hỏi lại. 

“Không ạ!” Vu Tiệp không ngừng lắc đầu phủ nhận, quan hệ giữa cô và Tấn Tuyên vẫn còn mù mờ chưa rõ ràng, làm sao có thể nói rõ quan hệ của họ được, hơn nữa Tấn Tuyên nghĩ thế nào, cô cũng không dám chắc, càng không thể khẳng định. 

Ông Vu nhìn cô chăm chú 1 lúc rồi mới quay đi, nhấn mạnh: “Cái thằng Tấn Tuyên quá ham chơi, không tin tưởng được”. 

Vu Tiêp sững người, bố cô lại nghĩ Tấn Tuyên như thế, ông không thích anh, chí ít là không tán thành việc anh và cô ở bên nhau! 

Vu Tiệp nhớ lại lần trước dùng cơm ở nhà họ Tấn, khi dì Châu nói đến chuyện muốn 1 trong 2 chị em Vu Tiệp về làm dâu, rồi sau đó Tiểu Lâm cũng có lần nhắc đến, nhưng bố cô luôn tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn muốn 2 chị em cô không bị ảnh hưởng bởi Tấn Tuyên, mà tìm 1 người thích hợp, Tấn Tuyên quá miệng lưỡi khiến cho người đối diện có cảm giác anh không thành thật. Cô cũng nghe thấy những chuyện về anh nhưng lại không quan tấm lắm, nào ngờ bố cô lại nghĩ như thế thật. 

Ông Vu sau khi lên tiếng cảnh báo rồi không nói gì nữa, Vu Tiệp cũng im lặng theo, nhưng tâm trạng thì vô cùng hụt hẫng, bố cô không tán thành việc con gái và Tấn Tuyên quen nhau, thế thì cô… cô và Tấn Tuyên phải làm sao? 

Khi mờ ám dần trở nên minh bạch, cô mới phát hiện rằng thì ra tình yêu không chỉ là chuyện của 2 người, đầu óc đơn giản của Vu Tiệp bắt đầu bị khuấy đảo trở nên phức tạp. 

Hết chương 42. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/30366


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận