Trong vội vã tất bật, mùa hè đã đến, Tấn Tuyên ra nước ngoài được hơn 10 tháng mà anh vẫn chưa một lần về nhà. Ông bà Tấn tuy rất nhớ nhưng trò chuyện qua mạng hàng ngày nên cũng miễn cưỡng giải tỏa được nỗi nhớ con trai. Ông Tấn cứ thấy tin Tấn Tuyên đc điều động, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm giác tự hào. Cuối cùng, con trai ông cũng đã làm rạng rỡ cả nhà rồi.
Tấn Tuyên luôn gửi tiền về cho gia đình, nhưng bố mẹ anh không nỡ tiêu, về sau anh mua thẳng hàng từ trên mạng rồi gửi về.
Hai gia đình Tấn, Vu cũng có những buổi họp mặt nho nhỏ, nhìn thấy ông Tấn lần nào cũng đắc ý khoe khoang, ông Vu chỉ im lặng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Vu Tiệp, cũng may lúc đầu ngăn cản cô, nếu không thì cô sẽ làm chậm chễ con đường tiến thân của Tấn Tuyên, ông Tấn lại trách ông không biết dạy dỗ con cái.
Hai người hạnh phúc nắm tay nhau quay về khách sạn, ăn cơm tại nhà hàng rồi về phòng.
Hôm nay, Tấn Tuyên rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc Vu Tiệp đã nhận lời cầu hôn của mình thì trái tim anh như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Chỉ cần nhìn thấy cô là trái tim sẽ bất ngờ đập dữ dội. Cảm giác này khiến anh vừa ngỡ ngàng, vừa sung sướng. Ở cạnh Vu Tiệp, anh luôn cảm thấy mới mẻ, hạnh phúc, nụ cười của cô, những lời nói ngọt ngào của cô khiến anh say đắm.
Tấn Tuyên tiến đến, quấn lấy Vu Tiệp vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang ngồi mở máy tính định lên mạng. Anh khẽ cắn lấy vành tai cô, Vu Tiệp hét lên đẩy anh ra "Đừng đùa, em phải kiểm tra email".
"Không, không cho xem gì hết." Tấn Tuyên tiếp tục hôn lên cổ cô, rồi cắn mạnh lên đó. Vu Tiệp đau quá kêu nhỏ "Đau em".
"Phạt em vì dám lờ anh." Tấn Tuyên trề môi, tay bắt đầu di chuyển, từ từ lên trên eo, lướt qua ngực cô.
"Tấn Tuyên... lát nữa là xong mà", Vu Tiệp nài nỉ.
"Hả?" Tấn Tuyên lại phát ra âm thanh mờ ám, cố ý cao giọng, giọng nói gợi cảm như gần như xa.
"Em không xem nữa, được chưa, anh buông em ra, nóng quá." Vu Tiệp giơ tay đầu hàng, anh áp sát quá khiến cô nóng cả người. Đêm nay, Tấn Tuyên khiến cô thấy sợ hãi, giọng nói uể oải lười nhác kia càng nghe càng thấy bối rối.
"Em tắm rồi mà?" Tấn Tuyên kêu khẽ, nhưng không có ý buông cô ra. "Thơm quá, là lọ sữa tắm anh mang theo à? Thơm thật, ăn chắc ngọt lắm đây." Nói xong, anh bất ngờ mút mạnh vào cổ cô một cái.
Vu Tiệp hốt hoảng tìm lí do để đánh lạc sự chú ý của anh. Tấn Tuyên đã bắt đầu nuốt nước bọt rồi, mà bữa ăn ngon lành là cô thì chắc chắn không chạy thoát nổi. "Tấn Tuyên, em đến đây chưa gọi cho gia đình, em gọi về cho họ đã." Lý do gì thế này, trước kia chưa bao giờ gọi, bấy giờ gọi làm gì? Mặc kệ, chỉ cần thoát khỏi Tấn Tuyên thì lí do gì cũng được.
Tấn Tuyên hừ mũi "Cần thiết không?" Mèo hoang lại bắt đầu chơi trò trốn tìm rồi.
Vu Tiệp gỡ tay anh ra, vội vã nhảy đến bên giường, lấy điện thoại để trên đầu giường rồi gọi về nhà.
Tấn Tuyên nheo mắt, khóe môi nở nụ cười. Mèo hoang ngồi trên giường rồi, hê hê, vậy không cần anh phí sức dỗ dành cô lên giường nữa. Tấn Tuyên chậm rãi tiến đến.
Vu Tiệp nghe thấy bên kia bắt máy thì thở phào nhẹ nhõm, nói to "A lô, Tiểu Tiệp đây ạ".
Mẹ cô nghe máy, tuyệt quá "Mẹ, con đây".
"Tiểu Tiệp hả, có chuyện gì thế?" Người nhà biết cô hay đi công tác nên cũng không nghi ngờ.
"Dạ không, con muốn nhờ mẹ thu quần áo vào hộ con, lúc con đi hình như quên mang vào. Phơi ngoài ban công ấy ạ" Vu Tiệp đưa mắt nhìn Tấn Tuyên đã ngồi bên cạnh, ra hiệu anh đừng lên tiếng.
"Quần áo của con? Mẹ mang vào, cất lâu rồi, đợi con nói chắc mưa tạt ướt hết." Con bé này đi công tác còn nhớ đến chuyện ấy!
"Ôi, bên nhà mưa ạ? Mẹ ra đường nhớ cẩn thận." Vu Tiệp vừa đẩy Tấn Tuyên đang trườn tới gần cô, vừa nhắc mẹ.
"Hôm nay, mẹ thấy bên con cũng mưa mà, quần áo có đủ mặc không?" Bà Vu nghe con gái quan tâm thì xúc động lắm, con bé này cố tình gọi về nhà mà cũng không quên quan tâm đến bà, ngoan lắm, ngoan lắm!
"Á..." Vu Tiệp run bắn, không kìm được kêu lên, Tấn Tuyên chết tiệt dám véo vào eo cô.
Bà Vu bên kia nghe thấy thì tỏ ra thắc mắc "Sao thế?"
"Không có gì ạ, mưa rồi, quần áo con mặc đủ. Vâng... Dạ..." Vu Tiệp bị Tấn Tuyên quấy rối đến mức suýt không nói nổi, tay anh đã đặt lên eo cô, còn luồn vào trong áo khiến cô giật mình thất sắc.
"Được rồi, con bé này, nói gì thế, gọi đường dài đắt lắm, lời nhiều nói ít, cúp đi, con nhớ cẩn thận đấy." Cạch, bà Vu cúp máy.
Vu Tiệp nghe tiếng cúp máy thì ném điện thoại sang một bên, vội vàng đẩy Tấn Tuyên ra. Tấn Tuyên hư hỏng, Tấn Tuyên chết tiệt, dám quấy rối trong lúc cô gọi điện thoại, hại cô suýt nữa hét lên trước mặt mẹ.
Tấn Tuyên như một con sói ăn vụng, nheo mắt nhìn lướt cơ thể cô, khóe môi nhướn lên, chậm rãi tiến lại.
"Á..." Vu Tiệp hét lên định nhảy xuống giường, con sói này lại bắt đầu rồi, không chạy nhanh thì lát nữa đến xương cũng chẳng còn.
Nhưng chân chưa chạm đến đất, Tấn Tuyên đã lôi cô trở lại, đè cô xuống giường. (Aaa, phi lễ chớ nhìn)
Khụ, khụ, khụ... Vu Tiệp khó chịu ho liên tục.
Tấn Tuyên cười ranh mãnh, ngón tay lướt trên mặt cô "Tiểu Tiệp..." . Anh cố ý kéo dài âm cuối khiến Vu Tiệp hồn xiêu phách lạc. "Em tốt nghiệp rồi nhỉ?"
Vu Tiệp choáng váng. Tiêu rồi, anh còn nhớ, vẫn nhớ rõ. Cô cứ nghĩ anh bận quá sẽ quên chứ. Lần này thảm rồi, đêm nay , bất luận thế nào, Tấn Tuyên cũng không tha cho cô đâu. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện đó là cô lại muốn từ chối, đau lắm, có thể nói không?
"Áo tốt nghiệp của Tiểu Tiệp rất đẹp." Hơi thở Tấn Tuyên khẽ phớt qua mặt cô.
Vu Tiệp cắn chặt môi, cố gắng suy nghĩ để tìm lí do.
"Tiểu Tiệp..." Tấn Tuyên khẽ gọi.
"Tấn Tuyên!" Vu Tiệp không đợi anh nói hết đã vội cướp lời, thấy anh đã chịu nhìn vào mình, cô khó nhọc nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi bật ra lí do của mình "Em sợ đau!".
Tấn Tuyên ngẩn ra 3 giây, cuối cùng cũng hiểu, thế là cười lăn lộn. Tiểu Tiệp, làm ơn, em đừng buồn cười thế có được không? Tấn Tuyên chịu không nổi mà ôm chặt lấy cô, cười đến không ngừng lại được.
Vu Tiệp lại thấy chẳng buồn cười chút nào. "Tấn Tuyên, em có thể nói không?"
Cuối cùng, khó khăn lắm Tấn Tuyên mới nhịn được cười, đôi mắt con cong nói "Anh sẽ khiến em quên cả đau".
"Nhưng mà..." Vu Tiệp vẫn không cam tâm, nhưng ngay sau đó đã bị nụ hôn của anh phong kín lại.
Tấn Tuyên! Vu Tiệp giật nảy mình bởi sự mãnh liệt của anh. Cô quá căng thẳng, chỉ còn biết bấm tay vào lưng anh.
Tấn Tuyên là cao thủ mà. Đối diện với sự kháng cự liên tục của con gái, biện pháp tốt nhất là hôn cho cô nàng choáng váng, đốt sạch mọi lí trí đi.
Tiểu Tiệp, đừng chạy trốn nữa, chúng ta sẽ mãi mãi ở nên nhau...
Mười giờ sáng hôm sau, Vu Tiệp ê ẩm người thức giấc, cổ cô tê dại, cơ thể không chỗ nào là không đau nhức.
Cô quay sang, phần cổ đau đến mức cô chỉ muốn hét lên, nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia, cơn giận trong lòng Vu Tiệp bỗng phun trào. Chết tiệt, rốt cuộc anh muốn cô mấy lần đây? Hại cô hôm nay ra nông nỗi này?
Vu Tiệp phẫn nộ cắn mạnh lên mặt anh một ái. Á! Tấn Tuyên đau quá nhảy bật dậy, hét lên "Đau quá!" .
Vu Tiệp trợn mắt, biết đau cơ à? Tại sao hôm qua cô bảo đau mà anh không đếm xỉa đến?
Tấn Tuyên xoa xoa mặt, chớp mắt, vẻ mặt đau khổ dần biến thành vui mừng khiến Vu Tiệp càng tức hơn. Anh vui lắm à? Cô đưa tay lên định đấm cho anh một ái.
Tấn Tuyên chụp lấy nắm tay cô rồi đưa lên cao, ánh mắt anh nhìn xuống dưới, ôi chao, cơ thể này quá hoàn hảo. Vu Tiệp hét lên trong bụng, cô biết rõ mình đang không mặc gì, lại khiến anh mãn nhãn nữa rồi.
Vu Tiệp rút mạnh tay lại, quay lưng với anh, cuộn người vào chăn rồi xuống giường.
"Em cướp chăn đi rồi, anh phải làm sao?" Tấn Tuyên nghiêng người nằm trên giường nhìn phần lưng của cô, dần dần nhìn xuống phần hông. Ôi, cơ thể anh lại thức tỉnh, anh muốn véo vào cặp mông hồng hồng, tròn trịa kia quá. Vu Tiệp vốn không để ý đằng trước nên sau lưng đã lộ nét xuân quang.
Cô quay phắt lại, nhưng lại liếc thấy nơi không nên nhìn... anh lại muốn nữa rồi!
Vu Tiệp hoảng hốt ôm chăn chạy vào phòng tắm, định ở trong đó cả ngày, không ra nữa.
Bỗng một tràng âm thanh lảnh lót bên ngoài vang lên. Vu Tiệp dỏng tai lên nghe, hình như là điện thoại của cô. Chết tiệt, làm sao đây? Rốt cuộc ai lại gọi đến vào giờ này?
"Ai gọi đến thế?", Vu Tiệp hỏi.
"Nhà em" Tấn Tuyên ung dung đáp, không tin là cô sẽ không ra.
Hả? Vu Tiệp thoáng đờ người. Vội vàng mở của lao ra ngoài, cũng mặc kệ Tấn Tuyên đang ngồi trên giường. Tấn Tuyên nhìn thấy tấm chăn trên người cô thì không nhịn được cười, cô gói mình lại như chả giò, chỉ để lộ hai cánh tay và bắp chân. Tấn Tuyên cười khẽ, có ích gì đâu, cuộn chặt thế nào thì cởi ra thế ấy.
Vu Tiệp chụp lấy điện thoại "Suỵt" với Tấn Tuyên một tiếng, khẽ ho rồi từ từ bấm nghe "A lô?"
Tấn Tuyên cười khì khì trèo xuống, tay từ từ đặt lên eo cô, bắt đầu chăm chú vào trò cởi chăn.
"Vu Tiệp!", tiếng bố cô vang lên chát chúa, "Mày đang ở đâu?".
"Con á?" Vu Tiệp hơi run run "Bây giờ con đang ở thành phố W". Sao bố tự dưng lại hỏi câu này?
"Mày lại nói dối nữa hả?", bố cô gầm lên.
Cuối cùng Tấn Tuyên đã cởi xong tấm chăn của Vu Tiệp, nhưng lại nghe thấy tiếng quát tháo giận giữ bên kia thì ngừng tay, nhìn gương mặt Vu Tiệp đang đờ đẫn.
Anh mấp máy môi "Gì thế?"
Vu Tiệp không nói năng gì, chỉ mặc cho đầu dây bên kia quát tháo, tiếng gầm thét cuối cùng to đến nỗi Tấn Tuyên cũng nghe thấy .
"Mày về nhà ngay cho tao."
Tấn Tuyên khẽ vỗ vỗ mặt Vu Tiệp, sao thế, đừng dọa anh chứ. "Tiểu Tiệp, nói gì đi."
Vu Tiệp dần dần ngước gương mặt thất thần lên "Họ biết em và anh ở cạnh nhau rồi".
Tấn Tuyên sững sờ, trong đầu thoáng hiện ra vô số khả năng, có người tiết lộ bí mật? Anh đưa tay kéo Vu Tiệp vào lòng "Đừng lo, cứ để anh xử lí, em đừng nghĩ ngợi gì hết".
Vu Tiệp dựa vào lòng anh, khẽ nói "Vu Lâm mở máy tính, phát hiện ra địa chỉ blog của em, nhìn thấy hình của chúng ta. Họ... phát hiện ra hết rồi".
Tấn Tuyên nhăn mặt, lại là Vu Lâm, tại sao lúc nào cô nàng cũng phá hoại.
Anh khẽ vỗ lưng Vu Tiệp "Đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng thôi". Anh đưa tay phải của cô lên, lắc lắc tay cô, nói "Em đã nhận lời lấy anh rồi, nên dù thế nào đi nữa cũng không được nuốt lời". Tiểu Tiệp nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, nhưng mọi người có đồng ý không?
"Hơn nữa, em đã bị anh ăn sạch sẽ rồi, em cũng không thể có suy nghĩ n 1907 ào khác được." Tấn Tuyên cười khẽ, hôn lên môi cô, tay cũng bắt đầu nghịch ngợm, ôm Tiểu Tiệp gần như không một mảnh vải che thân thì bảo anh không động đậy tay chân kiểu gì?
"Tấn Tuyên, đừng, em không có tâm trạng." Vu Tiệp quay mặt đi, cô đang rối bời mà anh còn thế thì cô sẽ càng rối hơn.
Tấn Tuyên không bỏ cuộc, xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mắt cô "Chính vì sợ em nghĩ lung tung nên mới giúp em tìm thú vui để em mệt đến mức chỉ muốn ngủ, như thế em sẽ không nghĩ nhiều nữa". Nói xong, anh hôn lên môi cô, đè cô ngã xuống giường.
Vu Tiệp cự nự "Em đói, hết sức rồi". Làm ơn đi, đêm qua vẫn chưa đủ hay sao mà sáng sớm đã hành hạ nhau?
Tấn Tuyên cắn môi cô, thì thào "Đừng lo, lát nữa chúng ta gọi thịt bò, hồi phục rất nhanh".
Vu Tiệp thật chỉ muốn đập đầu vào tường, đừng nhắc thịt bò với cô, đều do nó mà ra. Tại nó mà anh mới mạnh mẽ đến thế, cô đã bị anh ăn tươi nuốt sống, cuối cùng còn chùi mép bảo ăn chưa no! Thịt bò chết tiệt, ta hận ngươi!
Quả nhiên chỉ lát sau, Tấn Tuyên đã khiến cô quên sạch mọi phiền não, mệt mỏi ngủ vùi.
Đến khi Vu Tiệp tỉnh lại đã là trưa rồi, ngửi thấy mùi thức ăn quyến rũ xộc vào mũi, Vu Tiệp đói quá tỉnh giấc.
Oái, Tấn Tuyên đang ăn! Quá đáng thật, một mình độc chiếm thức ăn!
"Tấn Tuyên chết tiệt!" Vu Tiệp túm một cái gối lên ném về phía Tấn Tuyên đang ăn ngon lành.
Tấn Tuyên nghiêng đầu, chiếc gối bay vèo đến, anh quay lại nhìn, ngoắc ngoắc tay "Anh thấy em ngủ ngon quá, không nỡ gọi dậy, đến đây cùng ăn".
Vu Tiệp gượng dậy, nhưng phát hiện ra hai chân tê dại. Cô đành nhìn Tấn Tuyên bằng ánh mắt oán trách, đều do anh hại, thế mà lại không thèm đếm xỉa đến cô.
Tấn Tuyên bỗng đứng dậy, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, đi thẳng đến bên giường, Vu Tiệp nhìn anh đầy cảnh giác. Anh không đến mức hồi phục nhanh thế chứ, chẳng lẽ thứ anh ăn là thịt bò???
Tấn Tuyên cúi người xuống, cô hét lên "Không được". Muốn nữa thì cô chết mất.
Tấn Tuyên cười hì hì, đưa tay ra bế cô dậy, đưa đến bên bàn. Mặt Vu Tiệp đỏ bừng, cô... chẳng mặc gì trên người cả.
"Em phải mặc quần áo", Vu Tiệp e thẹn van nài.
Tấn Tuyên cười khẽ, bế cô trở lại giường, sau đó lấy một bộ áo choàng tắm trên salon khoác vào cho cô, thắt dây lại rồi bế cô đến bàn ăn.
"Lần này thì ngoan ngoãn ăn rồi chứ." Tấn Tuyên cắt một miếng thịt bò đưa lên miệng cô. Vu Tiệp trừng mắt nhìn anh, nuốt miếng thịt bò với vẻ không tình nguyện chút nào.
Tấn Tuyên đút cho cô ăn hết nửa miếng thịt bò to rồi mới ăn, sau đó thong thả bảo "Ngày mai chúng ta đi đăng kí".
Á! Vu Tiệp giật nảy mình, anh nói gì thế?
Tấn Tuyên cực kì bình thản kéo cô ngồi xuống đùi mình, sau đó vừa nhai thịt bò, vừa đưa sữa đến bên miệng cô, tiếp tục nói "Dù gì em cũng nhận lời cầu hôn của anh rồi, hơn nữa họ cũng đã biết, vậy thì cứ như bình thường đi, ném hết hai quả bom này cho họ. Ồ, không, là ba quả, em và anh còn gạo nấu thành cơm nữa!"
Vu Tiệp "Phụt" một tiếng, phun hết sữ trong miệng ra, bất hạnh thay, sữa bắn hết lên người Tấn Tuyên.
Tấn Tuyên ủ rũ kéo áo cô ra lau "Em hại anh bây giờ phải tắm lại! Em đi với anh". Nói xong, anh bế Vu Tiệp hét inh ỏi vào phòng tắm.
Tiếng ma kêu quỷ khóc, lát sau biến thành tiếng rên rỉ mờ ám.
Hai người này, sao không chịu dừng lại nhỉ!!!
Hôm sau, Tấn Tuyên xin nghỉ phép ở công ty, đưa Tiểu Tiệp bay thẳng về nhà.
Khi hai người nắm tay nhau bước vào nhà họ Tấn, mọi người đều đờ đẫn. Cuộc thẩm vấn, phán xét lại bắt đầu, nhưng lần này không đợi họ mở lời, Tấn Tuyên đã nắm chặt Vu Tiệp đưa lên cao, chiếc nhẫn trên tay hai người lấp lánh, khiến họ càng choáng váng. Tấn Tuyên cười nhếch môi, ném thẳng một quả bom TNT khiến họ như phát điên lên "Hai đứa con đã kêt hôn!".
Ồ, lần này chiến trường thật ác liệt.
Có điều, đôi tình nhân trẻ chẳng rảnh rỗi để quan tâm, mà lẻn luôn vào phòng Tấn Tuyên.
"Này, chúng ta vẫn chưa lấy giấy đăng kí." Vừa vào phòng, Vu Tiệp hét lên nho nhỏ.
"Về nhà trộm hộ khẩu ra, ngày mai đi đăng kí." Tấn Tuyên ném túi xách đi, ôm Tiểu Tiệp ngã nhào xuống giường. Sao không bao giờ anh thấy hôn cô đủ, hương thơm của cô, sự mềm mại của cô lúc nào cũng quyến rũ anh, trên máy bay không thể ra tay, về nhà xem như được rồi chứ gì. Thôi cứ thưởng thức cho đến tận sáng mai rồi đi đăng kí kết hôn luôn, anh thật sự rất đói!
Lúc từ bỏ sự chống cự cuối cùng, Vu Tiệp đã hiểu ra, sói háo sắc nếu không háo sắc thì còn gọi gì là sói.
Câu chuyện của sói xám ăn thịt mèo hoang đến đây là kết thúc!
Hết chương 69. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất.