Lâm mụ ra đi rất thanh thản. Lúc ấy Hạ Tinh sắp được 15 tuổi, đã cung cấp máu cho thiếu gia được hai lần.
Hắn không có phản ứng gì đặc biệt trước chuyện Lâm mụ mất. Chỉ có Hạ Tinh khóc nức nở trước thân hình cứng ngắc của bà. Nàng cũng muốn được như hắn, nhưng đã quen với những đêm giật mình thức dậy vội vã quay sang bà bà đang nằm cạnh, đưa tay lên mũi bà, cho đến khi xác định Lâm mụ còn thở mới có thể yên tâm thả lỏng người.
Bây giờ bà không còn nữa. Xung quanh Hạ Tinh tĩnh lặng quá. Không còn ai yêu thương nàng nữa…Hạ Tinh chỉ là một ngôi sao cô đơn bé nhỏ lạc lõng giữa dãy thiên hà dày dặc những vì sao.
Bây giờ Hạ Tinh chỉ có thể đi theo hắn. Thật ra khi bà bà còn sống, nàng từng nghĩ đến khả năng nếu sau này bà mất sẽ thoát ly khỏi hắn, tự sống cuộc sống của riêng mình. Hạ Tinh không phải là không chịu được cực khổ. Nàng có thể làm việc…có thể…
Nhưng Hạ Tinh 15 tuổi đã nghĩ khác. Nàng có ý thức về nhan sắc và biết rằng, trong thế giới Hạ Tinh đang sống, nhan sắc đôi khi là mầm họa nếu gặp phải con người…. Còn khi bị đám cương thi bắt được thì nhan sắc không có ý nghĩa gì cả. Hạ Tinh là kẻ yếu mà kẻ yếu sẽ mất mạng trong tay bọn chúng. Bị cướp sắc hay mất mạng, nàng đều không muốn. Hạ Tinh chỉ muốn sống thôi.
Để sống thì phải lấy lòng chủ nhân. Khi Lâm mụ còn sống, hắn đã đối xử với nàng lạnh nhạt. Bây giờ cũng vậy, tuy là đã chấp nhận uống máu của Hạ Tinh.
-Thiếu gia…
Hôm nay Hạ Tinh lại « dâng máu ».Hắn chỉ một hơi đã uống cạn nó, sau đó quăng đến trước mặt nàng một con thỏ rừng còn sống. Hạ Tinh cũng không nói gì, lẳng lặng cầm mảnh đá sắc tiến tới phía nó. Song lần này bị hụt một lượng máu không nhỏ, kỳ kinh nguyệt cũng vừa qua khỏi, Hạ Tinh thấy trước mắt quay cuồng một mảng. Nàng ngã xuống, cùng lúc hắn quay lưng bước vào trong.
Cương thi quay lại cũng vừa lúc Hạ Tinh ngã quỵ. Hắn đón gọn nàng trong vòng tay. Cũng vừa lúc đó bên ngoài có tiếng người nói .Lỗ tai hắn rất thính nên có thể nghe được tiếng động cả dặm đường. Đây giống như một đám người khá đông đúc, bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này.
“Rầm!….”
Có tiếng sét và tiếng cây nào mới đổ. Gió mạnh lên nhanh chóng. Đám người kia vì tránh mưa nên cũng vội vã vào trong huyệt động….Nhác thấy hắn, bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
-Chào huynh…
Một người trong số đó bước ra chào hỏi. Cái sơn động này trông khá sạch sẽ, mọi thứ sắp xếp gọn gàng, không thể là một hang thú hoang dã được. Đó là nơi ở của gã này và cô gái hắn đang ôm trong ngực phải không?
Đáp lại lời chào, hắn “hừ” một tiếng. Hôm qua đã mới ăn no, bây giờ hắn chỉ lẳng lặng nhìn cả đám người lạ phía trước mình bằng ánh mắt cảnh giác…Nhưng hắn vẫn đặt Hạ Tinh xuống đất, tay đặt nhẹ lên trán của nàng.
-Huynh đài…
Lại cái gã lúc nãy. Nhưng bây giờ đằng sau hắn là một trung niên nữa. Gã đàn ông kia nhẹ giọng, mắt hướng về Hạ Tinh bây giờ đang tựa vào người cương thi, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại ngay:
-Đây là Trương đại phu. Nếu huynh không ngại thì để ông ta giúp xem cho tẩu tẩu. Y thuật của ông ấy vốn rất cao minh.
Cương thi bỗng xiết Hạ Tinh chặt hơn một chút. Hắn không thích đám người này cho mấy. Nhưng hiện tại giết chúng cũng không làm được gì cả. Bụng hắn vốn đang no lắm, máu người cũng chỉ ngon khi mới rời khỏi thân thể. Một khi ra tay hắn nhất định không để ai sống sót. Mấy chục tên như thế, chỉ uống miễn cưỡng máu vài kẻ trong đám, còn lại bỏ đi tất cả, không phải sẽ rất lãng phí thức ăn sao ?