Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Chương 204: Độc kế và tương kế tựu kế.
Dịch giả: Thiên Mạc
Biên Dịch: Tà Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Trần Duệ bị phân ly ra hai thân ảnh, đồng thời sinh ra cảm ứng kỳ dị, rằng ai có thể đủ thực lực để giết chết đối phương trong cuộc chiến ý chí này, sẽ có thể đem thể xác thống trị. Hai người không có nói nhảm, trực tiếp bắt đầu động thủ, thực lực song phương không phân cao thấp, chiêu thức đều là một hình một dạng, Viêm Long Sát đấu với Viêm Long Sát, Viêm Long phụ thể đấu với Viêm Long phụ thể...
Hai người chém giết lẫn nhau kịch liệt, trong mắt họ đã không còn xung quanh, họ chỉ biết hủy diệt đối phương, hủy diệt đối phương mới có thể sinh tồn.
Sau nhiều lần nguy hiểm đến gần, Trần Duệ liều mạng bị chém ở eo, cuối cùng thừa cơ chém ra Phá nguyên đao đem tâm ma bổ ra làm hai, tâm ma phát ra một tiếng kêu thê lương, bị trảm thành hai phiến nhưng không ngờ trên mặt lại lộ ra nụ cười sởn tóc gáy.
"Lần tới, sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu..."
Lập tức hai phiến thân thể bạo liệt, Trần Duệ không nghĩ tới còn có chiêu thức tự bạo thế này, không kịp phòng bị liền bị lực lượng bạo liệt đánh tới, giống như có vô số tạp chất xông vào trong ý thức, thập phần thống khổ. Chẳng qua, thần trí hắn cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh.
Tuy huyễn cảnh đánh nhau với tâm ma diễn ra thật lâu, nhưng trong hiện thực lại rất ngắn, lúc này hắn nghe được bên tai truyền đến thanh âm có chút quen thuộc.
"Tát Lạp Đa, ngươi không giết hắn sao?" Thanh âm này là trị an quan tiền nhiệm Alan.
"Kỳ lạ" Cao giai ác ma mạnh nhất Carol gia tộc, Tát Lạp Đa lắc lắc đầu "Ta mới tiếp cận, còn chưa có ra tay, hắn đã té xỉu, có thể là bởi vì không thích ứng được với hoàn cảnh ma giới nên bị bệnh rồi, thật là thể chất yếu ớt."
"Dạng nhân loại mềm yếu vô năng này, dựa vào cái gì nhận được tình cảm của Athena?" Alan xiết chặt nắm tay.
Tát Lạp Đa nhíu mày nói: "Alan ta có mấy câu nói, không biết ngươi có thể nghe vào hay không?".
Alan gật đầu: "Tát Lạp Đa, ngươi theo phụ thân ta nhiều năm, nhìn ta lớn lên, có cái gì không ngại cứ nói thẳng".
"Nữ nhân kia rõ ràng là không yêu ngươi, ngươi cũng nên biết, khiến nàng hồi tâm chuyển ý là rất khó. Trên thế giới này ngoài Athena ra còn có rất nhiều nữ nhân tốt, vì sao cứ nhất định phải nắm chặt không buông? Mà chuyện này một khi để lộ tin tức, sẽ đắc tội với Andrews gia tộc, ta cảm thấy không đáng. Tuy ta đã án chiếu theo phân phó của thiếu gia phái người dẫn dụ Sergei đến nơi này, nhưng là..., hiện tại thu tay vẫn còn kịp".
Alan nhíu mày nói: "Nếu như ta kiên trì làm thì sao?".
Nghe được một câu này, Tát Lạp Đa liền biết khuyên bảo vô hiệu, cảm thán nói: "Vậy thì, Tát Lạp Đa chỉ có thể tuân mệnh".
"Cảm ơn ngươi, Tát Lạp Đa” Alan vỗ vỗ bả vai Tát Lạp Đa: "Nói thật với ngươi, ta theo đuổi Athena nguyên bản là xuất phát từ phân phó của phụ thân, nếu như có thể làm được việc này, như vậy thế lực George tướng quân có khả năng sẽ đầu quân cho đế đô, Hắc Diệu thân vương đã từng hứa hẹn, chỉ cần làm được việc này, phụ thân ta sẽ có thể bước lên vị trí tể tướng, mà không cần phải làm tài chính đại thần nữa, không phải chịu nữ nhân Isabella kia kiềm chế nữa".
Hai mắt Tát Lạp Đa sáng lên, gật gật đầu.
"Ta đối với mỹ mạo của Athena xác thực có chút để ý, nhưng nhiều hơn là không cam tâm! Dựa vào cái gì ta phải thua trong tay một tên nhân loại vô năng như vậy!" Alan lộ ra ánh mắt âm ngoan: "Nếu như ta giết Trần Duệ, Athena khẳng định sẽ hận ta tận xương, chẳng qua hiện tại quá tốt là Sergei công khai biểu thị muốn theo đuổi Athena, nếu như mượn tay Sergei làm thịt tên nhân loại này, như vậy không những có thể trừ sạch tình địch mà thù hận của Athena lại còn chuyển hướng qua Sergei. Đến lúc đó, chính là cơ hội của ta".
"Kế hoạch của thiếu gia thật xảo diệu, Sergei từng bị tên nhân loại này dùng quỷ kế tại dạ vũ biến hắn thành một trò hề, khi biết Athena đã trao tâm cho Trần Duệ, hắn khẳng định đã động sát tâm".
Tát Lạp Đa tán thưởng "Đến lúc đó chỉ cần chớp đúng thời cơ, thông tri cho trưởng công chúa cùng Isabella đến chỗ này, họ đều sẽ nhìn thấy Sergei giết chết tên nhân loại này. Thiếu gia yên tâm, ta đã án chiếu theo phân phó của ngươi đều đã an bài tốt mọi chuyện rồi, trưởng công chúa cùng Isabella hẳn nên có thể kịp thời đuổi đến nơi!".
"Làm tốt lắm!" Alan cười lạnh nói: "Chỉ cần ta có được Athena, ta sẽ chầm chậm dùng dược vật khiến nữ nhân này biến thành nô lệ của ta, khuất nhục mà ta phải chịu sẽ tìm về từ trên thân thể nàng!".
Vừa lúc đó, trên người Trần Duệ nằm ở đất đột nhiên cháy lên hỏa diễm, hắc sắc hỏa diễm.
Âm mưu của Alan đã bị hắn nhìn thấu, tuy trong ý thức tràn đầy tâm ma bạo liệt, "tạp chất" sản sinh nhưng Niết bàn chi hỏa lại là khắc tinh của "tạp chất".
Alan cùng Tát Lạp Đa cả kinh, đặc biệt là Tát Lạp Đa, loại hắc sắc hỏa diễm này tràn đầy lực lượng thuần tịnh, không phải là sát thương, mà là mang theo một loại khí tức sinh cơ dạt dào, khiến hắn nghĩ đến huyết mạch thiên phú nào đó mà hắn đã được nghe danh thuộc về một vương tộc ma giới.
Không có khả năng! Tên này chẳng phải tên gia hỏa yếu đuối vô năng tùy thời có thể té xỉu sao? Vấn đề là trong hỏa diễm này tràn ra lực lượng khiến cho Tát Lạp Đa cũng phải vì đó mà run rẩy, nhất thời không cách nào động đậy.
Tên nhân loại kia chậm rãi mở ra tròng mắt đen nhánh như trời đêm, trong tròng mắt không có sợ hãi hay kinh ngặc gì cả, hoặc giả là nói không có một tia cảm tình dư thừa nào, chỉ chớp động lên quang mang không rõ ràng.
Hỏa diễm dần dần thu liễm vào trong thân thể, tròng mắt lại khôi phục sự linh động, nhàn nhạt nhìn kỹ Tát Lạp Đa cùng Alan.
Tát Lạp Đa cùng Alan phát giác lực áp bách kia đột nhiên tan biến, điều này thật là quỷ dị nha. Gia hỏa kia lại khôi phục lại khí tức yếu đuối không có lực lượng gì rồi.
Vừa rồi là ảo giác sao? Tát Lạp Đa cùng Alan cùng nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương sự nghi hoặc. "Lời vừa rồi, ta cơ bản đều nghe được hết, chỉ là vì có một tình huống nhỏ, nên không có tỉnh lại mà thôi" Trần Duệ nhìn Alan nói: "Nếu như không có câu nói sau cùng kia, ngươi căn bản không có chết nhanh như vậy đâu".
Bất kể Trần Duệ lúc này không có khí tức cường giả, nhưng bản năng Alan cảm giác được một nỗi sợ hãi vô hình, hắn chưa từng nghĩ tới, loại sợ hãi đó lại xuất hiện khi đối mặt với tên nhân loại này, qua một lúc, hắn không quản kế hoạch hãm hại gì nữa, quát lên: "Giết hắn!".
Tát Lạp Đa không có chút nào do dự, hỏa diễm trên người đại rực, trong tay hiện ra một thanh lưỡi hái, gào thét dụng toàn lực chém xuống, hiển nhiên hắn cũng cảm giác được Trần Duệ mang đến một áp lực vô hình.
Lưỡi hái cách đỉnh đầu Trần Duệ một chút đột nhiên ngừng lại, đồng tử Tát Lạp Đa co rút, trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi, lưỡi hái hắn toàn lực chém xuống bị nhân loại dùng hai ngón tay kẹp chặt, không ngờ không thể nào tiến về phía trước được nữa!
Alan nhìn cảnh này mà phát ngốc, hai ngón tay, chỉ hai ngón tay mà có thể nhẹ nhàng ngăn lại một kích toàn lực của đỉnh phong cao giai ác ma!
Loại thực lực này, cho dù là Araujo Alex đã tiếp cận ma vương cấp cũng không có khả năng đạt tới!
Như vậy, thực lực của nhân loại này... Ít nhất là ma vương cấp!
Quá khó để tin tưởng, nhân loại được mọi người công nhận là kẻ yếu, lại có được thực lực đáng sợ bất khả tư nghị như thế!
Tát Lạp Đa tâm tình chấn động, quát to với Alan: "Mau đi!"
Alan như vừa tỉnh mộng, dưới chân cơ hồ không thể động nổi, chỉ còn kịp thi triển thuấn di, hiện ra ở cửa viện, còn không kịp chạy trốn, thân hình Trần Duệ đã đi sau mà đến trước xuất hiện, Alan lập tức phát giác sau gáy đau nhói, liền bất tỉnh nhân sự.
Thuấn di! Tát Lạp Đa cả kinh, trong lòng biết nếu cứ ở lại đây, không chỉ giữ không giữ được Alan, mà ngay cả chính hắn cũng sẽ bị giết chết, lúc này mới hướng một phương hướng khác thuấn di chạy đi.
Nhưng mà chuyện khiến Tát Lạp Đa tuyệt vọng đã phát sinh, nhân loại đã thi triển một lần thuấn di, không ngờ lại lần nữa thi triển ra thuấn di, ngăn ngay trước mặt hắn.
So với thiên phú của đại ác ma lại càng cường đại hơn, song trùng thuấn di! Cái tên nhân loại này đến tột cùng có ẩn giấu bao nhiêu lực lượng đáng sợ đây? Tát Lạp Đa tuôn ra một nghi vấn, vừa mới phân thần, đã theo gót Alan, bị đánh ngất.
Trần Duệ nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, địa phương này hẳn là một mảnh cựu trạch bỏ hoang, án chiếu theo an bài của Tát Lạp Đa cùng Alan, Sergei cũng sẽ nhanh bị dẫn dụ đến chỗ này, mà kế hoạch sau đó...
Là để Sergei giết chết hắn xong, đem Zya cùng Isabella cũng dẫn đến chỗ này, làm "nhân chứng" cho việc giết người của Sergei.
Trần Duệ nhìn Alan, cười lạnh, tại trong mắt hắn, Alan cho đến giờ cũng chỉ là một kẻ miệng còn hôi sữa mà thôi, không nghĩ hắn còn có thể nghĩ ra độc kế giá họa như vậy, nếu đã như thế, vậy cho hắn chết so với còn sống càng có giá trị hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Duệ nhìn Tát Lạp Đa dưới chân một cái, trên mặt xuất hiện một cái mặt nạ kỳ dị, trong mắt phát ra quang mang đạm hoàng sắc.
Không lâu sau, thân ảnh Sergei xuất hiện trong sân ngoại viện, Sergei tay nắm lấy trường kiếm, cẩn thận tiến vào viện tử, nhìn thấy dưới đất có một thân ảnh, hình như là bị ngất.
Nhờ ánh trăng màu tím, Sergei nhìn rõ hình dạng thân ảnh này, chính là cái tên nhân loại mà hắn thống hận nhất kia! Trong mắt lướt qua sát cơ, Sergei đi tới hai bước, lại ngừng lại.
Sergei là một người rất kiêu căng bởi vì hắn là nhi tử của đế quốc đệ nhị tướng quân, cũng là đại ác ma thiên tài, hắn có tiền vốn để kiêu căng, nhưng hắn không có ngốc, vì cái gì tên nhân loại kia lại ở chỗ này? Liệu đây có phải là một cái bẫy đáng sợ hay không?
Phân phó của Isabella cứ phảng phất vang lên bên tai, đối với mệnh lệnh của vị Man Đà La phu nhân này, hắn cũng không dám vi phạm, huống hồ hắn đã án chiếu theo chủ ý của Isabella, đem tin tức truyền đến Ngõa Lạp Khắcyếu tắc rồi, hắn không cần phải làm chuyện có hại với mình này, do dự trong khoảnh khắc, Sergei lại hướng về phía sau lùi đi.
"Hừ! Tên nhát gan, không dám giết nhân loại này sao?" Sau người truyền đến một đạo thanh âm.
Sergei vừa quay đầu, liền nhìn thấy phía sau nhiều hơn một tên đại ác ma, khắp người tán phát khí tức lực lượng hơn xa hắn.
Tên đại ác ma này trông có điểm quen mắt, sáng hôm qua đã gặp trong quân doanh thì phải, là người của Carol gia tộc!
"Trước xin tự mình giới thiệu, ta gọi là Tát Lạp Đa" Trong tay hắn thoáng cái nhiều hơn một thanh lưỡi hái chuôi dài. "Đối với một người muốn chết, ta sẽ không keo kiệt cho hắn biết hắn chết ở trong tay ai".
"Ngươi là người của Carol gia tộc?" Sergei biết thực lực đối phương ở trên mình, liền tập trung hết tinh thần giới bị "Vì sao lại muốn giết ta?".
"Hôm qua, ngươi ở trong quân doanh cũng nhìn ra được, Athena tiểu thư là đối tượng Alan thiếu gia theo đuổi, ngươi cư nhiên công khai kêu gào muốn cầu hôn nàng!" Sergei nhìn Trần Duệ vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích "Nếu như ngươi vừa rồi giết tên nhân loại này, như vậy ta cũng không cần phải động tay chân, nhiều nhất chỉ là đem ảnh tượng ma pháp ngươi giết chết tên nhân loại kia công bố ra, đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể để ngươi cùng tên kia đều chết thôi".
Kỳ thực, cho dù Sergei thật sự muốn giết chết Trần Duệ, Tát Lạp Đa cũng sẽ cố ý làm ra chút tiếng động dẫn dắt sự chú ý của hắn.
"Alan, tên cặn bã này, lại dám tính kế với bản tướng quân!" Sergei lập tức đã minh bạch độc kế của đối phương, trong lòng đại nộ.
"Tuy muốn chế tạo cảnh ngươi cùng nhân loại kia tàn sát lẫn nhau, có điều việc này hơi khó, nhưng chỉ cần các ngươi đều chết hết, Athena tiểu thư chính là của thiếu gia nhà chúng ta!" Tát Lạp Đa khẽ giương lưỡi hái: "Chịu chết đi!".