Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Chương 485: Câu đố hóa cảnh
Dịch giả: Hoàng Ma
Biên Dịch: Hoàng Ma xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
34/40
Ở nơi này đều là người có nhãn lực cao minh, không chỉ bản thân Olivia, ngay cả Lola cũng hiểu rõ, Trần Duệ vừa dùng phương pháp quỷ dị nào đó cắn nuốt hắc long pháo của Olivia, sau đó lại không khống chế được phóng trở về.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Trần Duệ đang mặc khải giáp đỏ sậm, tán phát ra khí tức hắc ám đáng sợ. Trong đó lo lắng nhất là Lola, thân hình nàng chợt lóe đã hiện ra trước mặt Trần Duệ, lập tức bị tròng mắt đỏ rực nổi lên khí tức quỷ dị khóa định.
“Trần Duệ!”
Thanh âm của Lola rơi vào trong tai Trần Duệ làm hắn chấn động, màu máu trong mắt nhanh chóng mất đi, khôi phục thành màu đen. Mà khải giáp màu đỏ cũng vừa biến đổi hình thái, vừa phát ra quang mang lộng lẫy.
“Lola.” Diện giáp của Trần Duệ mở ra, miễn cưỡng nở một nụ cười, mới nói một câu thì đã đổ ập về phía trước, Lola nhanh chóng ôm chặt lấy hắn.
“Hắn hắn hắn… sẽ không chết!” Hắc long tiểu thư vừa đáp xuống đất là lắp ba lắp bắp nhìn vào Trần Duệ đang vô cùng suy yếu trong ngực Lola, giậm chân đấm ngực nói: “Xong rồi, thật vất vả mới tìm được một cố chủ bao ăn bao uống!”
“Cố chủ?” Loubei và Delia đều nghe rõ câu này.
Trần Duệ không còn sức mà giải thích, giáp trụ trên người bắt đầu tan biến, cảm thấy tinh thần lực và thể lực tiêu hao cực lớn, còn nhiều hơn cả ngự tinh biến lúc bình thường. Biến dị vừa rồi chắc chắn có liên quan tới tu la, hắc long pháo chẳng khác nào một “miếng mồi” cả.
Trước trận hắn đã cảm thấy tu la lực lượng đại tiến, đã tới “điểm giới hạn” then chốt, chẳng lẽ…
Hiểu lầm của Olivia đã được làm rõ, cho dù không làm sáng tỏ thì Lola cũng không để ý nhiều như vậy, vội vàng mang Trần Duệ vào gian phòng nghỉ ngơi.
“Xin lỗi, Lola.”
“Phải là ta xin lỗi mới đúng.” Tiên nữ long tiểu thư lắc đầu: “Ta không nên hoài nghi chàng.”
Trần Duệ còn tưởng mình nghe lầm, tiên nữ long ngày thường dù có làm sai thì cũng dùng thuộc tính khờ dại trái tự nhiên để giả ngốc, không ngờ hôm nay lại chủ động xin lỗi?
“Thứ này… là lễ vật mà ta tự làm mấy ngày nay, tặng cho chàng đó.” Lola lấy ra một cái vòng cổ, xâu chuỗi nho nhỏ kia có vẻ hơi đặc biệt.
Trần Duệ nhận lấy vòng cổ khen: “Con ưng này rất đẹp.”
Nói ưng là quá nể mặt rồi, chuẩn xác mà nói thì giống một con gà tây, nhưng không quản đó là gì, Trần Duệ đều cảm thấy trong lòng thật ấm áp, dễ chịu.
Khuôn mặt của Lola đỏ hồng: “Cái kia… là rồng.”
Trên thực tế, cái phương diện hoa tay của nàng thực sự hơi bị kém, còn phải đặc ý lấy thù lao là truyền thụ ma pháp để thỉnh chuyên gia Loubei chỉ đạo. Đáng tiếc, phỉ thủy long tiểu thư cũng là gạch gia (DG: gạch = chuyên, nhưng chữ chuyên này khác với chuyên trong “chuyên gia”), cuối cùng lại tạo hình một con rồng thành gà tây.
Trần Duệ ngẩn ra, lập tức mỉm cười nói: “Ta nhìn nhầm rồi, ta rất thích, Lola. Vô cùng thích.”
Đôi mắt tím của Lola sáng lên: “Vòng cổ này có thể kích phát phòng hộ trong lúc chàng nguy hiểm nhất, ít nhất cũng có thể ngăn hai lần công kích của ma đế đỉnh phong, đáng tiếc nguyên liệu có hạn, dùng xong hai lần sẽ mất tác dụng.”
Trần Duệ không ngờ vòng cổ còn có năng lực này, vội hỏi: “Là nguyên liệu gì?”
“Là một mảnh thất thải lân của ta, có thể phát động thiên phú phòng ngự trong lúc nguy cấp, đáng tiếc, chỉ có một.
“Là miếng vảy bảo hộ bản thân duy nhất của tiên nữ long?” Trần Duệ cả kinh: “Như thế làm sao được! Nếu nàng gặp nguy hiểm thì sao?”
“Ta có thần khí sa y mà chàng tặng, còn có bí ảnh, không sao đâu.” Lola lắc đầu: “Huống hồ, chỉ cần một trăm năm, miếng vảy kia lại chậm rãi tái sinh.”
“Đây thật sự là một lễ vật vô cùng trân quý.” Trần Duệ cảm động, nắm chặt tay Lola: “Không, nàng ở bên cạnh ta mới là lễ vật trân quý nhất.”
“Ah.” Lola ngẩn ngơ đáp một câu, trên mặt đã đỏ hồng, sự vui vẻ bên trong ánh mắt lại không che dấu được.
Trần Duệ đang định mở miệng thì đột nhiên cảm thấy mê muội, dường như là chứng trạng của tinh thần lực suy kiệt, Lola vừa thấy, vội vàng đỡ hắn nắm lên giường.
“Ta không sao, chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi là được.”
Lola gật gật đầu, đột nhiên cúi xuống hôn lên mặt hắn một cái rồi mới xoay người ra khỏi phòng.
Trần Duệ ấm áp trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn không hề ngủ thiếp đi giống như sau khi dùng ngự tinh biến thường ngày, mà lại tiến vào siêu cấp hệ thống. Nếu như sử dụng ngự tinh biến bình thường, căn bản không có loại biến hóa quỷ dị kỳ quái như vừa rồi, cũng không xuất hiện triệu chứng tiêu hao tinh thần lực và thể lực lớn như thế.
Đến cùng đã phát sinh dị biến gì?
Ý niệm của Trần Duệ tiến vào tinh thần điện, ngồi lên vương tọa, tử tế quan sát mỗi một màn hình, cuối cùng nhìn vào đường trạng thái.
Xưng hiệu: ngự tinh quân.
Đẳng cấp tiến hóa: năm sao.
Điểm kinh nghiệm: 1%
Điểm linh khí: 45480 vạn.
Thực lực tổng hợp: A-.
Điều này làm Trần Duệ vừa mừng vừa sợ, từ khi hắn đột phá đến ngự tinh quân, thực lực ổn định đề tăng, đã gần tiếp cận ma hoàng trung đoạn. Mà lại lĩnh ngộ hạ chi vực, còn cả loại kỹ năng nghịch thiên như ngự tinh biến cũng đủ cho hắn đối kháng với ma đế sơ đoạn. Nhưng mà điểm kinh nghiệm này mãi mà không thay đổi. Siêu cấp hệ thống khác với tu hành của thế giới này, cho dù Trần Duệ bây giờ có tăng lực chiến đấu cùng các loại tố chất thân thể lên đến A+, chỉ cần điểm kinh nghiệm không đổi thì vẫn không thể đột phá hóa cảnh, đạt tới tiến hóa sáu sao là diễn cảnh.
Không ngờ được, biến hóa quỷ dị hôm nay lại khiến điểm kinh nghiệm tăng lên hay sao?
Chẳng lẽ đó là ảo diệu của hóa cảnh?
“Không muốn nói một chút sao?” Trần Duệ nhàn nhạt hỏi một câu.
Trong tinh thần điện bỗng dưng xuất hiện một đoàn hắc khí, dần dần ngưng tụ thành một kẻ có bộ dạng “Trần Duệ”, chỉ là, tròng mắt có màu đỏ thẫm.
Tu la.
“Hẳn là ngươi đã sớm phát hiện ra biến hóa của ta.” Tu la tự tin nói: “Hắc long pháo của Olivia vừa rồi chẳng qua chỉ là một nguyên nhân mà thôi. Hiện tại, ta đã nắm giữ được lực lượng mà ngươi không có.”
“Thế thì làm sao?” Trần Duệ không hề động đậy: “Nếu như ngươi có thể cắn nuốt ý thức của ta hoặc là hoàn toàn chiếm quyền khống chế thân thể thì ngươi còn khua môi múa mép ở chỗ này làm gì?”
“Ta biết ngươi ý chí kiên định, mà lại có một tâm tư theo đuổi lực lượng vô cùng cố chấp, ta đã từng nếm qua trong pháp cảnh luyện tâm đáng chết kia rồi. Tất cả của ngươi, kể cả quá khứ xuyên việt, ta đều biết, bởi vì ta chính là ngươi.” Tu la nghiêm mặt: “Thế thì ngươi cũng nên biết, nhiều nhất chỉ có thể đánh bại ta, vĩnh viễn không thể hủy diệt ta được. Bởi vì bản thân ta đã thay mặt cho hủy diệt, sinh ra và hủy diệt là chân lý vĩnh hằng của vũ trụ, đối lập lẫn nhau, mà lại cùng tồn tại, thật giống như hai chúng ta vậy.”
“Ngươi lại định nói cái chuyện cũ rích kiểu như vận mệnh song tử tinh à.” Trần Duệ lắc lắc đầu:
“Ngươi dứt khoát nói mình là con tư sinh của vận mệnh thì ta còn có thể cảm thấy hứng thú đôi chút. Nếu như ngươi vòng vo tam quốc thế này thì ta thà ngủ luôn trước khi ngươi đánh rắm đấy. Đúng rồi, cái gì mà tiếp nhận ý thức của ngươi là có thể diệt sạch ma đế thậm chí diệt sạch cường giả bán thần, mấy lời ma quỷ ấy cũng không cần nói, cùng lắm cũng chỉ làm cho ta thêm chai lỳ với hiệu quả thôi miên mà thôi.”
“Đó không phải lời ma quỷ, chỉ là nếu ngươi đã không chọn con đường đó thì ta cũng không miễn cưỡng. Thứ ta muốn nói là thứ mà ngươi thực sự quan tâm.” Tu la nhìn chăm chú vào tròng mắt hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười yêu dị: “Muốn biết vì sao điểm kinh nghiệm kia sao lại tăng lên không? Muốn biết ảo diệu chân chính của hóa cảnh không?”
Trần Duệ híp mắt lại: “Hả? Ngươi biết?”
“Cái gọi là hóa cảnh, chính là ý cảnh hóa thân nào đó, ngự tinh biến không chỉ là kỹ năng chiến đấu, mà còn là một con đường để lĩnh ngộ.” Tula giơ một ngón tay lên: “Còn nhớ loại cảm giác lúc đối mặt với hắc long pháo không? Khi đó là ta thi triển lực lượng của mình, khiến ngươi trải nghiệm cảm giác của hóa cảnh, nếu như không phải ngươi dốc hết sức dùng ý chí đối kháng ta thì thể lực và tinh thần lực sao lại cạn kiệt đến như thế? Ngươi đã thấy người nào vừa chiến đầu cùng địch nhân, lại còn vừa phân tâm nội đấu với người mình chưa?”
“Ngươi không phải người mình.” Trần Duệ nhún nhún vai: “Chẳng qua… thỉnh ngươi nói tiếp đi.”
“Ta cũng không biết giới hạn của hóa cảnh trong siêu cấp hệ thống là cái gì, nhưng ta có thể nói chắc chắn với ngươi, pháp cảnh ngươi trải qua trước đây cùng với hóa cảnh ngươi muốn trải qua bây giờ, so với thời gian dự tính của hệ thống đều ngắn hơn, cho dù là có nơi có quy tắc thời gian đặc thù như huấn luyện trường.” Ngón trỏ tu la đang giơ biến thành ngón cái, chỉ vào chính mình: “Những thứ này đều là do có ta, sự xuất hiện của ta làm cho ngươi càng tiến bộ nhanh, cũng càng dễ dàng.”
Hóa cảnh cũng giống như thế, lực lượng mà ta có có thể xưng là hủy diệt, cũng là diệt chi căn nguyên, chỉ cần ngươi có thể hóa thân thành hủy diệt, lĩnh ngộ căn nguyên lực của ta, như vậy là có thể tham ngộ hóa cảnh, sau đó đột phá đẳng cấp hiện tại.”
“Ngự tinh biến không chỉ là kỹ năng chiến đấu, còn là con đường để lĩnh ngộ hóa cảnh?” Dường như Trần Duệ đã hiểu ra cái gì đó.
Tu la gật gật đầu: “Không sai, buông kháng cự và trói buộc tâm linh ra, cảm ngộ lực lượng của ta, ngươi có thể giành được lực lượng đó. Thật giống như loại kỹ năng… ‘lấy đạo của người để đánh lại người’ trước kia. Không chỉ như thế, lĩnh ngộ càng cao thì uy lực của ngự tinh biến càng lớn, thời gian hiệu lực càng dài, mà sự mệt mỏi sau đó lại càng ít. Cho dù là đối thủ ma đế trung đoạn cũng chưa hẳn không thể chiến một trận.”
Nhìn biểu tình mỉm cười của Trần Duệ, tu la nhíu mày: “Sao hả, không tin? Điểm kinh nghiệm của ngươi tăng lên chính là chứng minh tốt nhất.”
“Ta không biết mấy lời này người khác nghe có tin hay không, chẳng qua là ta tin.” Trần Duệ phất phất tay, loại thái độ này làm cho rất nhiều lời dụ hoặc của tu la không nói được nữa, giống như một quyền đấm vào bị bông vậy.
“Hừ, có tin hay không thì tùy ngươi, là đình trệ không tiến hay là mạnh mẽ tiến lên phía trước, chính ngươi lựa chọn đi!” Tu la phát ra tiếng cười tự tin, hóa thành khói nhẹ, nháy mắt đã tiêu tán vô tung.
Lúc này Trần Duệ mới chính thức trầm tư, lời của tu la xem ra rất dụ hoặc, nhưng tuyệt đối không thể hoàn toàn tin. Siêu cấp hệ thống hắn là một hệ thống làm cho người sử dụng không ngừng tiến hóa, lúc trước tu hành pháp cảnh có nhân tố ngoài ý muốn như tu la xuất hiện, có lẽ là do nhanh và mạnh hơn so với dự kiến. Nhưng mà tu la lại cố ý lảng tránh nhân tố then chốt này, đó chính là càng thêm nguy hiểm. Hiện nay hóa cảnh vẫn y như cũ, nếu làm theo phương pháp tu hành của tu la thì chỉ sợ nhận được kết quả khó mà dự liệu được.
Nhưng mà sự thay đổi của điểm kinh nghiệm chứng minh lời của tu la có một phần chân thực, hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội lĩnh ngộ hóa cảnh này. Phải trở nên cường đại hơn, phải hoàn thành tâm nguyện của chính mình, phải bảo hộ được người mà mình quý trọng, sợ gì nguy hiểm lớn chứ.
Hóa thân hủy diệt sao?
Nhãn thần của Trần Duệ càng lúc càng kiên định.